Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
-
Chương 142
Bùi An nhắm mắt lại, trưng dáng vẻ chờ được hầu hạ, bên cạnh hai người có một chiếc chân đèn, trên chân đèn lúc này đang thắp mấy ngọn nến đỏ, vầng sáng chiếu lên toàn bộ khuôn mặt hắn, chiếu sáng rõ ràng đường nét mặt mày, thậm chí có thể nhìn thấy bóng tối do lông mi dài của hắn tạo ra, làn da dưới bóng tối nhẵn nhụi trắng nõn, điển hình là mày kiếm mũi cao, cánh môi không mỏng không dày, độ đầy đặn thích hợp...
Vân Nương đã biết Bùi An anh tuấn từ lâu, nhưng vẫn không khỏi đỏ mặt.
Thầm nghĩ trách không được các cô nương đều nhớ thương hắn vô ngần.
Tình lang như ý trong mộng của ngàn vạn cô nương, lúc này là của nàng, vả lại còn đang ngồi ở trước mặt nàng, nhắm mắt lại chờ nàng sắp xếp, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác kiêu ngạo, nhất thời đỏ mặt tim đập.
Đương nhiên ma ma đã dạy nàng cách hầu hạ người khác.
Dạy nàng cách c ởi thắt lưng đàn ông, cách thay áo quần cho hắn như thế nào, còn chuyện trên giường thì thật ra chỉ nói một câu: “Không cần quan tâm cô gia chạm vào chỗ nào, cô nương đừng từ chối ngài là được…”, đến nỗi chuyện sau đó, cứ quăng quyển sách đó cho nàng.
Nhưng dù là ma ma nói, hay là tập tranh cũng chưa nói cho nàng biết gặp phải tình huống như trước mắt thì nàng nên làm như thế nào cho phải.
Nàng cũng không thể nằm sấp vào lên áo quần hắn.
Nàng ngồi ở đó không nhúc nhích một lúc lâu, dường như Bùi An chờ lâu, lên tiếng thúc giục nàng: “Làm sao vậy?”
Bị Bùi An thúc giục, thân thể Vân Nương càng căng thẳng.
Nếu hôm nay không viên phòng, không chỉ làm mất mặt mình còn có mất mặt Vương gia, ma ma đã nói với nàng, nếu đêm tân hôn không thành chuyện tức là không may mắn, cuộc sống sau này sẽ gặp nhiều trắc trở.
Dù sao cũng đến đây rồi, Vân Nương nín thở, đầu ngón tay nâng một miếng vải bóng loáng từ ống tay áo của Bùi An lên, nhẹ nhàng kéo một chút: “Lang quân…”
Hai người lên giường được không, dưới sáp đỏ này quá sáng, nàng có thể thấy rõ hắn, hắn cũng có thể thấy rõ mình.
Bùi An chậm rãi mở mắt ra, con ngươi thâm sâu rơi trên mặt nàng, cũng không lên tiếng.
Mới giằng co không đến hai hơi thở, nàng đã thất bại, chỉ có thể cắn răng bất cứ giá nào, ngón tay cầm cổ tay áo hắn lên, thăm dò dưới ống tay áo rồi nắm lấy cổ tay hắn.
Bùi An nhìn tay nàng lộn xộn dưới ống tay áo mình, trong giây phút ngón tay mảnh khảnh mềm mại chạm vào cửa(1) hắn, hắn cứng đờ một chút, nhưng không nhúc nhích.
(1)Không biết từ “cửa” này là cửa nào, ý tác giả là sao ta?
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngày thường nhìn thân thể hắn gầy ốm nhưng cổ tay lại cường tráng đến bất ngờ, nàng chỉ nắm một nửa, hơi hơi dùng sức muốn nâng lên nhưng không nâng lên nổi, ánh mắt không khỏi nhìn thoáng qua Bùi An, trong mắt phủ kín một tầng sương, lại dùng sức lần nữa thì cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nàng nâng tay hắn, nhắm mắt đặt bên cửa hông của mình, nơi mà hắn vừa mới chạm vào hồi nãy, thân thể cũng theo sát, tựa vào ngực Bùi An một lần nữa, nhiệt độ cơ thể ấm áp tăng lên thêm lần nữa, nàng run rẩy gọi một tiếng: “Phu quân.”
Đừng trêu nàng nữa, nàng chỉ có thể làm tới bước này.
“Ừm.” Bùi An đáp lại nàng.
Đột nhiên nàng đổi giọng gọi hắn là phu quân, còn chủ động nằm vào trong ngực như vậy, lấy giáo dưỡng của một cô nương thế gia như nàng, đã là không dễ gì, Bùi An không còn làm khó nàng nữa, một cánh tay khác vòng qua ôm lấy eo nàng, hương thơm mềm nhũn nằm vào lòng, chóp mũi khẽ ngửi thấy mùi hương trên người nàng, giống như trong tưởng tượng của hắn, hương thơm thanh nhã, mềm mại đáng yêu không chịu nổi.
Bóng đêm dài đằng đẵng, và hắn cũng không vội, ôm lấy nàng rồi nghiêng đầu thì thầm bên tai nàng: “Không phải nói lần trước không hôn sao, không hôn à?”
Bùi An nói xong, người trong ngực lại bất động.
Quả nhiên chàng nghe được.
Lời nói càn rỡ như vậy, đổi lại là trước đó, tất nhiên nàng sẽ bị dọa sợ nhưng hôm nay là đêm tân hôn của hai người cho nên không đường đột chút nào.
Bùi An lại giải thích với nàng: “Lần trước có uống rượu, cử chỉ đường đột một chút, không dọa nàng chứ?”
Vân Nương lắc đầu: “Không sao.” Cho dù hắn không say rượu, dựa vào quan hệ của hai người thì cũng có thể hiểu được hành động như vậy của hắn, hắn có thể nói nhiều thêm câu với nàng như vậy, tức là đã tôn trọng nàng rồi, nàng ân cần nói: “Ta biết lang quân say rồi. ”
“Ừm.” Bùi An trèo lên cây gậy trúc: “Ta không giỏi uống rượu.”
Trong lòng Vân Nương đang nói thầm, còn hắn thì phản ứng lại trước, mắt lộ ra vẻ hoài nghi: “Nhị thiếu gia nói nàng say rượu sẽ làm ầm ĩ, sao ta lại thấy nàng rất yên tĩnh.”
Muốn nàng đang tỉnh táo mà phải càn quấy như đại tỷ tỷ, làm ầm một trận, nàng thật sự không làm được, chỉ đành phải tách chủ đề này, nhưng giữa hai người không thân không quen, cũng không có gì để trò chuyện, cũng không biết đầu óc nghĩ như thế nào, dưới tình thế cấp bách lại phun ra một câu: “Vậy muốn hôn sao?”
Bên tai bỗng yên tĩnh, một lát sau Bùi An mới thấp giọng cười: “Nàng nói đi.”
Nàng không muốn nói gì cả, chỉ vùi mặt vào lồ ng ngực hắn thêm vài phần, sau đó lại bị mấy ngón tay của hắn nắm lấy cằm, chậm rãi nâng nàng lên.
Mặt lộ ra, vẻ ngượng ngùng trên mặt không có chỗ trốn, Vân Nương hạ mi mắt xuống không nhìn Bùi An nữa, thấy hắn im lặng cũng lâu, mí mắt nàng khẽ động, vừa mới ngước lên đã va vào con ngươi sâu thẳm của hắn.
Ánh nến phản chiếu trong đó cháy rực sáng quắc, ngực nàng đập dồn dập, nhìn Bùi An cúi đầu tới gần mình.
Khoảnh khắc cánh môi chạm vào khóe môi nàng, nhịp tim nàng chợt phóng đại lên, bên tai trở nên yên tĩnh ngoại trừ âm thanh “đùng đùng” như sấm sét.
Bùi An dừng lại vài hơi thở trên môi nàng rồi mới nhẹ nhàng di chuyển, động tác cực nhẹ ngậm lấy môi nàng.
Thân thể Vân Nương càng ngày càng căng thẳng.
Hắn buông nàng ra, liếc nhìn nàng một cái rồi phủ môi lên một lần nữa, cũng dùng lực mạnh hơn một chút.
Vân Nương còn chưa xem quyển sách kia, không biết trên đó có cảnh tượng như vậy hay không, nhưng nàng cũng không kịp để suy nghĩ, một cảm giác rung động kỳ lạ đã lấn át tâm trí, mê hoặc linh hồn bé nhỏ của nàng.
Vẫn còn quá lo lắng nên miệng nàng cắn hợi chặt. Cánh môi Bùi An chỉ có thể di chuyển bên ngoài chứ không thể tiến vào, đành phải dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hàng mi run rẩy của nàng: “Xem quyển sách kia xong rồi, nàng không muốn hôn ư?”
Sắc mặt Vân Nương đã đỏ bừng, môi được Bùi An hôn nên đỏ au hơn khi nãy rất nhiều, khi nàng ngước mắt lên, đôi mắt ngây thơ đã nhuộm một lớp sương mù, men say say người.
Bùi An nhẹ nhàng nuốt cổ họng một chút, ánh sáng trong mắt hắn không còn kìm nén được nữa, lộ ra chút u ám lẽ ra phải có, hắn dùng ngón tay cái bóp chặt hàm dưới của nàng, ấn vào môi nàng, đầu ngón tay chạm vào hàm răng trắng của nàng: “Hé miệng ra.”
Ngọn nến đỏ đã cháy hơn một nửa, đến nửa đêm mới có giọng nói khàn khàn truyền ra khỏi buồng trong: “Chuẩn bị nước.”
Lúc Thanh Ngọc đi vào, mấy bộ quần áo trước giường vứt lung tung bừa bộn, nàng không nhìn thấy Vân Nương chỉ thấy Bùi An đang đứng trước giường, nút thắt trên áo ngủ đã được cởi ra, đang khoác lỏng lẻo trên cơ thể.
Thanh Ngọc vội vàng liếc đi chỗ khác, không dám nhìn thêm lần nữa, chờ chuẩn bị nước xong, đi ra mới liếc mắt lần nữa, đúng lúc tấm màn trước mặt được kéo ra, mặc dù nàng ấy không nhìn thấy khuôn mặt của người bên trong nhưng có thể nhìn thấy một phần lưng trắng nõn dưới mái tóc đen.
Bùi An cúi người, làm bộ muốn chạm vào nàng một chút, một tiếng nức nở chợt truyền ra ngoài: “Đừng…”
Thanh Ngọc:...
Chủ tử đã không khóc nhiều năm nay, chắc hẳn bị cô gia bắt nạt nhiều lắm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thanh Ngọc rùng mình, vội vàng cúi đầu đi ra ngoài, Vân Nương chưa xem quyển sách đó nhưng Thanh Ngọc thân là nha hoàn bên người đã xem xong rồi, biết Vân Nương không nhìn kỹ cho nên lúc gần đi liền mang theo, sợ nàng làm ra việc chê cười gì đó, đêm tân hôn ôm chân Phật là tốt rồi, trước khi hầu hạ nàng tắm gội, Thanh Ngọc đã đặt quyển sách lên giường cưới, nghĩ nếu chủ tử ngại xem thì để cô gia xem là được.
Bây giờ xem ra, hai người đã thuộc làu.
Nước chuẩn bị xong, Bùi An chỉ muốn hỏi nàng, mình tắm trước hay nàng tắm trước nhưng vừa mới đụng tới bả vai nàng, đã nghe nàng khóc thành tiếng.
Rượu trái cây cũng là rượu, hắn cũng không phải người ngàn ly không ngã, khi hưng phấn quá không kìm nén được, quả thật có hơi quá đáng.
“Xin lỗi.” Nói lời xin lỗi xong, hắn lại tìm một lý do thỏa đáng thay cho hành vi của mình: “Ta không nên uống rượu.”
Nàng không lên tiếng, rốt cuộc trong lòng hắn cũng áy náy, giọng nói cũng dịu dàng: “Ta không đụng nàng nữa, ta đi tắm trước.”
Vân Nương thật sự không động đậy nổi, mỗi lần cử động đều đau dữ dội, quy tắc gì gì đó cũng quên sạch trơn, không mở mắt, khàn giọng nói: “Lang quân trước đi.”
Bùi An không rời đi, quay đầu lại kéo chăn bông ra khỏi ngực nàng sau đó nhẹ nhàng gạt sợi tóc dính trên mặt nàng ra, chỉ thấy sắc mặt hồng hào, cánh môi khô khốc.
Là do lăn lộn hơi lâu một chút.
Bùi An dứt khoát ngồi trở lại, thân thể kề sát nàng: “Có thể đứng lên được không?”
Vân Nương gật đầu, miễn cưỡng chống người dậy, đang định nhích tới mép giường thì bị Bùi An ôm lên, sợ tới mức tỉnh táo lại ngay tức khắc: “Lang quân…”
Bùi An không quản vẻ mặt hoảng sợ của nàng, ôm nàng đi thẳng vào tịnh phòng: “Ngày mai bảo đại phu kê một toa thuốc trị cổ họng, hai ngày nữa sẽ khỏi, không uống rượu được thì sau này không uống nữa.”
Hắn nói nàng say rượu, đau cổ họng.
Vân Nương:...
Lúc nghỉ tạm, Vân Nương mơ màng nghe thấy một tiếng gà gáy, thật sự mệt đến hoảng hốt nên nặng nề ngủ thiếp đi, ngủ một giấc dậy, bên cạnh đã không còn ai, nàng nghe được tiếng mưa rơi loáng thoáng ở ngoài, cũng không biết mấy giờ rồi.
Gọi một tiếng Thanh Ngọc, cổ họng vẫn khàn khàn như trước, giống như tiếng vịt kêu.
Thanh Ngọc tiến vào, vén màn trướng lên, vừa mới liếc mắt sang đã sững sờ tại chỗ ngay tức khắc, hít một hơi khí lạnh: “Trời ơi, đúng là đại tiểu thư không nói dối chút nào, đàn ông uống rượu say sẽ cắn người thật.”
Dấu vết trên cổ Vân Nương còn quá mức hơn cả đại tiểu thư, không chỉ trên cổ, trên người cũng có...
Lần này thấy nàng ấy nhìn chằm chằm mình, ngày xưa không cảm thấy có gì, tự dưng hôm nay lại để ý, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, vội vàng cầm đệm giường che lại: “Áo quần.”
“Được rồi được rồi, nô tỳ đi lấy ngay đây.” Thanh Ngọc nghe thấy giọng nói của nàng, đôi mắt lộ vẻ đồng tình, xoay người đi lấy áo quần cho nàng, trong miệng còn không quên an ủi: “Nô tỳ nghe ma ma nói, lần đầu tiên phải chịu tội một chút, thêm vài lần sẽ quen thôi…”
Vân Nương:...
Nàng ấy là tấm chiếu mới, có thể biết cái gì.
Quá nhiều có thể chết người đó.
Nàng nhớ tới gì đó, vội vàng gọi Thanh Ngọc rồi lấy quyển sách ra khỏi phía sau chăn đệm hôm qua, không hề tiếc nuối mà phân phó: “Đốt đi.”
Coi thứ này nhiều chỉ vô ích, còn hại thân.
Thanh Ngọc ngơ ngác nhận lấy, thấy sắc mặt nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ thành thử không dám hỏi nhiều.
Khi Thanh Ngọc hầu hạ nàng mặc quần áo, Vân Nương mới hỏi giờ giấc, nghe nàng ấy nói đã qua giờ Tỵ, vẻ mặt nàng hoảng hốt: “Đã tới giờ này rồi, sao muội không gọi ta?”
“Thế tử gia nói người mệt mỏi, bảo để chủ tử nghỉ ngơi thêm một lát, không cho bọn nô tỳ tiến vào.” Thanh Ngọc nói xong thì quay đầu nhìn cửa gian ngoài một cái, thấp giọng nói: “Thế tử gia cũng bảo Đồng Nghĩa chào hỏi trước với Bùi phu nhân rồi, nói hôm nay mưa rơi, không tiện đi lại nên sẽ không sang quấy rầy.”
Vân Nương:...
Hôm qua nghe Bùi An nói, nàng cho rằng hắn chỉ nói để trấn an mình, không ngờ tới hắn không đi thật.
Cho dù không tới thỉnh an cũng không thể ngủ đến lúc này, Vân Nương vội vàng bảo Thanh Ngọc sửa soạn xong, vội vàng đi ra ngoài.
Nghỉ ngơi một đêm nhưng chân cẳng vẫn còn bủn rủn, đi vội hai bước suýt nữa thì lảo đảo một cái, Thanh Ngọc đỡ lấy một phen: “Chủ tử chậm một chút, đừng xen vào…”
Vân Nương:...
Trời mưa, lại là tân hôn nên Bùi An được một ngày nhàn hạ, bảo Đồng Nghĩa dời chiếc bàn gỗ ra ngoài phòng, ngồi dưới mái hiên, một bên nghe tiếng mưa rơi, một bên uống trà đọc sách.
Trang phục cưới đã được thay ra, hắn mặc một thân áo bào cổ tròn màu xanh gấm thêu hoa văn trúc.
Ngày đầu tiên thành thân đã ngủ quên, dù là nguyên nhân gì thì cũng là điều thất lễ, Vân Nương đi qua đứng ở bên cạnh Bùi An, cổ họng nuốt một cái, gian nan gọi một tiếng: “Lang quân.”
Nghe được giọng nói khàn khàn của nàng, Bùi An nhíu mày một chút, quay đầu nhìn nàng.
Đã cởi bỏ trang phục cưới, hôm nay nàng mặc áo váy do Bùi gia chuẩn bị, màu hồng phấn trang nhã nhưng thật ra rất tôn lên nàng.
Biết nàng không uống rượu được, vậy mà đêm qua mình còn rót nhiều rượu trái cây như vậy cho nàng, hôm nay cổ họng bị đau, tự biết có thẹn nên thái độ cũng rất ôn hòa, chỉ vào vị trí bên cạnh: “Ngồi đi.”
Buổi sáng muốn để nàng ngủ thêm một lát, nên không cho người tới quấy rầy, lúc này bản thân hắn cũng chưa ăn cơm, chờ nàng ngồi xuống thì cho người bưng món.
Những món ăn được mang lên đều là món thanh đạm giải nhiệt.
Vân Nương không ăn kiêng món nào, vùi đầu dùng nửa chén cháo củ từ, Phương ma ma bưng chén thuốc đi vào.
Thấy Vân Nương đã tỉnh, gọi một tiếng thế tử phi, sắc mặt tự trách nói: “Đều tại lão nô, ngày qua không tự mình đi một chuyến, Đồng Nghĩa lại không hiểu ý chủ nhân, sao rượu trái cây có thể giống như nước chanh được? Không biết thế tử phi không uống rượu được nên mới mang rượu mơ tới đây, lúc uống khó phát hiện vả lại tác dụng của nó cũng chậm, bây giờ làm tổn thương cổ họng của thiếu phu nhân, sáng sớm nay lão nô đã nghe theo phân phó của thế tử gia đến tiệm thuốc kê một toa thuốc, sắc thuốc ra, đợt lát nữa thế tử phi ăn xong rồi uống thuốc, ngày mai có thể đỡ đau…”
Còn vì sao giọng lại khàn khàn thành như vậy, trong lòng Vân Nương hiểu rõ nhất, đang lúc mặt đỏ tai hồng, Thanh Ngọc ở bên cạnh nhíu mày một chút, phản bác nói: “Chủ tử có thể uống rượu mà.”
Vân Nương:...
Trong lòng Vân Nương chợt lạnh, ho mạnh một tiếng để ngăn cản.
Thanh Ngọc lại cho rằng cổ họng nàng không thoải mái, khóe môi cong lên tự hào nói: “Tửu lượng của chủ tử giống lão gia và phu nhân, đừng nói một bình rượu trái cây, dù đổi thành rượu cao lương cũng chưa chắc đã say, lần trước lễ mừng thọ của lão phu nhân, các thiếu gia trong phủ đều không uống lại chủ tử…”
Con bé chết tiệt này, bình thường rất thông minh, thời điểm mấu chốt, không ngờ lại không có mắt nhìn như vậy.
Mặt mày Vân Nương như tro tàn, khoé mắt liếc thấy người đối diện ngẩng đầu lên, lông mày giật giật.
“Phải không, hù chết tiểu nhân rồi.” Đồng Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, cũng khen mình chủ tử nhà mình: “Tính ra thế tử phi và chủ tử như trời sinh một cặp, tửu lượng chủ tử cũng sâu không thấy đáy, nô tài chưa từng thấy chủ tử thua ai…”
Nói xong bỗng tỏ vẻ hoài nghi, quay đầu nhìn về phía Vân Nương: “Vậy, giọng nói của thế tử phi bị làm sao vậy?”
Vân Nương đã biết Bùi An anh tuấn từ lâu, nhưng vẫn không khỏi đỏ mặt.
Thầm nghĩ trách không được các cô nương đều nhớ thương hắn vô ngần.
Tình lang như ý trong mộng của ngàn vạn cô nương, lúc này là của nàng, vả lại còn đang ngồi ở trước mặt nàng, nhắm mắt lại chờ nàng sắp xếp, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác kiêu ngạo, nhất thời đỏ mặt tim đập.
Đương nhiên ma ma đã dạy nàng cách hầu hạ người khác.
Dạy nàng cách c ởi thắt lưng đàn ông, cách thay áo quần cho hắn như thế nào, còn chuyện trên giường thì thật ra chỉ nói một câu: “Không cần quan tâm cô gia chạm vào chỗ nào, cô nương đừng từ chối ngài là được…”, đến nỗi chuyện sau đó, cứ quăng quyển sách đó cho nàng.
Nhưng dù là ma ma nói, hay là tập tranh cũng chưa nói cho nàng biết gặp phải tình huống như trước mắt thì nàng nên làm như thế nào cho phải.
Nàng cũng không thể nằm sấp vào lên áo quần hắn.
Nàng ngồi ở đó không nhúc nhích một lúc lâu, dường như Bùi An chờ lâu, lên tiếng thúc giục nàng: “Làm sao vậy?”
Bị Bùi An thúc giục, thân thể Vân Nương càng căng thẳng.
Nếu hôm nay không viên phòng, không chỉ làm mất mặt mình còn có mất mặt Vương gia, ma ma đã nói với nàng, nếu đêm tân hôn không thành chuyện tức là không may mắn, cuộc sống sau này sẽ gặp nhiều trắc trở.
Dù sao cũng đến đây rồi, Vân Nương nín thở, đầu ngón tay nâng một miếng vải bóng loáng từ ống tay áo của Bùi An lên, nhẹ nhàng kéo một chút: “Lang quân…”
Hai người lên giường được không, dưới sáp đỏ này quá sáng, nàng có thể thấy rõ hắn, hắn cũng có thể thấy rõ mình.
Bùi An chậm rãi mở mắt ra, con ngươi thâm sâu rơi trên mặt nàng, cũng không lên tiếng.
Mới giằng co không đến hai hơi thở, nàng đã thất bại, chỉ có thể cắn răng bất cứ giá nào, ngón tay cầm cổ tay áo hắn lên, thăm dò dưới ống tay áo rồi nắm lấy cổ tay hắn.
Bùi An nhìn tay nàng lộn xộn dưới ống tay áo mình, trong giây phút ngón tay mảnh khảnh mềm mại chạm vào cửa(1) hắn, hắn cứng đờ một chút, nhưng không nhúc nhích.
(1)Không biết từ “cửa” này là cửa nào, ý tác giả là sao ta?
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngày thường nhìn thân thể hắn gầy ốm nhưng cổ tay lại cường tráng đến bất ngờ, nàng chỉ nắm một nửa, hơi hơi dùng sức muốn nâng lên nhưng không nâng lên nổi, ánh mắt không khỏi nhìn thoáng qua Bùi An, trong mắt phủ kín một tầng sương, lại dùng sức lần nữa thì cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nàng nâng tay hắn, nhắm mắt đặt bên cửa hông của mình, nơi mà hắn vừa mới chạm vào hồi nãy, thân thể cũng theo sát, tựa vào ngực Bùi An một lần nữa, nhiệt độ cơ thể ấm áp tăng lên thêm lần nữa, nàng run rẩy gọi một tiếng: “Phu quân.”
Đừng trêu nàng nữa, nàng chỉ có thể làm tới bước này.
“Ừm.” Bùi An đáp lại nàng.
Đột nhiên nàng đổi giọng gọi hắn là phu quân, còn chủ động nằm vào trong ngực như vậy, lấy giáo dưỡng của một cô nương thế gia như nàng, đã là không dễ gì, Bùi An không còn làm khó nàng nữa, một cánh tay khác vòng qua ôm lấy eo nàng, hương thơm mềm nhũn nằm vào lòng, chóp mũi khẽ ngửi thấy mùi hương trên người nàng, giống như trong tưởng tượng của hắn, hương thơm thanh nhã, mềm mại đáng yêu không chịu nổi.
Bóng đêm dài đằng đẵng, và hắn cũng không vội, ôm lấy nàng rồi nghiêng đầu thì thầm bên tai nàng: “Không phải nói lần trước không hôn sao, không hôn à?”
Bùi An nói xong, người trong ngực lại bất động.
Quả nhiên chàng nghe được.
Lời nói càn rỡ như vậy, đổi lại là trước đó, tất nhiên nàng sẽ bị dọa sợ nhưng hôm nay là đêm tân hôn của hai người cho nên không đường đột chút nào.
Bùi An lại giải thích với nàng: “Lần trước có uống rượu, cử chỉ đường đột một chút, không dọa nàng chứ?”
Vân Nương lắc đầu: “Không sao.” Cho dù hắn không say rượu, dựa vào quan hệ của hai người thì cũng có thể hiểu được hành động như vậy của hắn, hắn có thể nói nhiều thêm câu với nàng như vậy, tức là đã tôn trọng nàng rồi, nàng ân cần nói: “Ta biết lang quân say rồi. ”
“Ừm.” Bùi An trèo lên cây gậy trúc: “Ta không giỏi uống rượu.”
Trong lòng Vân Nương đang nói thầm, còn hắn thì phản ứng lại trước, mắt lộ ra vẻ hoài nghi: “Nhị thiếu gia nói nàng say rượu sẽ làm ầm ĩ, sao ta lại thấy nàng rất yên tĩnh.”
Muốn nàng đang tỉnh táo mà phải càn quấy như đại tỷ tỷ, làm ầm một trận, nàng thật sự không làm được, chỉ đành phải tách chủ đề này, nhưng giữa hai người không thân không quen, cũng không có gì để trò chuyện, cũng không biết đầu óc nghĩ như thế nào, dưới tình thế cấp bách lại phun ra một câu: “Vậy muốn hôn sao?”
Bên tai bỗng yên tĩnh, một lát sau Bùi An mới thấp giọng cười: “Nàng nói đi.”
Nàng không muốn nói gì cả, chỉ vùi mặt vào lồ ng ngực hắn thêm vài phần, sau đó lại bị mấy ngón tay của hắn nắm lấy cằm, chậm rãi nâng nàng lên.
Mặt lộ ra, vẻ ngượng ngùng trên mặt không có chỗ trốn, Vân Nương hạ mi mắt xuống không nhìn Bùi An nữa, thấy hắn im lặng cũng lâu, mí mắt nàng khẽ động, vừa mới ngước lên đã va vào con ngươi sâu thẳm của hắn.
Ánh nến phản chiếu trong đó cháy rực sáng quắc, ngực nàng đập dồn dập, nhìn Bùi An cúi đầu tới gần mình.
Khoảnh khắc cánh môi chạm vào khóe môi nàng, nhịp tim nàng chợt phóng đại lên, bên tai trở nên yên tĩnh ngoại trừ âm thanh “đùng đùng” như sấm sét.
Bùi An dừng lại vài hơi thở trên môi nàng rồi mới nhẹ nhàng di chuyển, động tác cực nhẹ ngậm lấy môi nàng.
Thân thể Vân Nương càng ngày càng căng thẳng.
Hắn buông nàng ra, liếc nhìn nàng một cái rồi phủ môi lên một lần nữa, cũng dùng lực mạnh hơn một chút.
Vân Nương còn chưa xem quyển sách kia, không biết trên đó có cảnh tượng như vậy hay không, nhưng nàng cũng không kịp để suy nghĩ, một cảm giác rung động kỳ lạ đã lấn át tâm trí, mê hoặc linh hồn bé nhỏ của nàng.
Vẫn còn quá lo lắng nên miệng nàng cắn hợi chặt. Cánh môi Bùi An chỉ có thể di chuyển bên ngoài chứ không thể tiến vào, đành phải dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hàng mi run rẩy của nàng: “Xem quyển sách kia xong rồi, nàng không muốn hôn ư?”
Sắc mặt Vân Nương đã đỏ bừng, môi được Bùi An hôn nên đỏ au hơn khi nãy rất nhiều, khi nàng ngước mắt lên, đôi mắt ngây thơ đã nhuộm một lớp sương mù, men say say người.
Bùi An nhẹ nhàng nuốt cổ họng một chút, ánh sáng trong mắt hắn không còn kìm nén được nữa, lộ ra chút u ám lẽ ra phải có, hắn dùng ngón tay cái bóp chặt hàm dưới của nàng, ấn vào môi nàng, đầu ngón tay chạm vào hàm răng trắng của nàng: “Hé miệng ra.”
Ngọn nến đỏ đã cháy hơn một nửa, đến nửa đêm mới có giọng nói khàn khàn truyền ra khỏi buồng trong: “Chuẩn bị nước.”
Lúc Thanh Ngọc đi vào, mấy bộ quần áo trước giường vứt lung tung bừa bộn, nàng không nhìn thấy Vân Nương chỉ thấy Bùi An đang đứng trước giường, nút thắt trên áo ngủ đã được cởi ra, đang khoác lỏng lẻo trên cơ thể.
Thanh Ngọc vội vàng liếc đi chỗ khác, không dám nhìn thêm lần nữa, chờ chuẩn bị nước xong, đi ra mới liếc mắt lần nữa, đúng lúc tấm màn trước mặt được kéo ra, mặc dù nàng ấy không nhìn thấy khuôn mặt của người bên trong nhưng có thể nhìn thấy một phần lưng trắng nõn dưới mái tóc đen.
Bùi An cúi người, làm bộ muốn chạm vào nàng một chút, một tiếng nức nở chợt truyền ra ngoài: “Đừng…”
Thanh Ngọc:...
Chủ tử đã không khóc nhiều năm nay, chắc hẳn bị cô gia bắt nạt nhiều lắm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thanh Ngọc rùng mình, vội vàng cúi đầu đi ra ngoài, Vân Nương chưa xem quyển sách đó nhưng Thanh Ngọc thân là nha hoàn bên người đã xem xong rồi, biết Vân Nương không nhìn kỹ cho nên lúc gần đi liền mang theo, sợ nàng làm ra việc chê cười gì đó, đêm tân hôn ôm chân Phật là tốt rồi, trước khi hầu hạ nàng tắm gội, Thanh Ngọc đã đặt quyển sách lên giường cưới, nghĩ nếu chủ tử ngại xem thì để cô gia xem là được.
Bây giờ xem ra, hai người đã thuộc làu.
Nước chuẩn bị xong, Bùi An chỉ muốn hỏi nàng, mình tắm trước hay nàng tắm trước nhưng vừa mới đụng tới bả vai nàng, đã nghe nàng khóc thành tiếng.
Rượu trái cây cũng là rượu, hắn cũng không phải người ngàn ly không ngã, khi hưng phấn quá không kìm nén được, quả thật có hơi quá đáng.
“Xin lỗi.” Nói lời xin lỗi xong, hắn lại tìm một lý do thỏa đáng thay cho hành vi của mình: “Ta không nên uống rượu.”
Nàng không lên tiếng, rốt cuộc trong lòng hắn cũng áy náy, giọng nói cũng dịu dàng: “Ta không đụng nàng nữa, ta đi tắm trước.”
Vân Nương thật sự không động đậy nổi, mỗi lần cử động đều đau dữ dội, quy tắc gì gì đó cũng quên sạch trơn, không mở mắt, khàn giọng nói: “Lang quân trước đi.”
Bùi An không rời đi, quay đầu lại kéo chăn bông ra khỏi ngực nàng sau đó nhẹ nhàng gạt sợi tóc dính trên mặt nàng ra, chỉ thấy sắc mặt hồng hào, cánh môi khô khốc.
Là do lăn lộn hơi lâu một chút.
Bùi An dứt khoát ngồi trở lại, thân thể kề sát nàng: “Có thể đứng lên được không?”
Vân Nương gật đầu, miễn cưỡng chống người dậy, đang định nhích tới mép giường thì bị Bùi An ôm lên, sợ tới mức tỉnh táo lại ngay tức khắc: “Lang quân…”
Bùi An không quản vẻ mặt hoảng sợ của nàng, ôm nàng đi thẳng vào tịnh phòng: “Ngày mai bảo đại phu kê một toa thuốc trị cổ họng, hai ngày nữa sẽ khỏi, không uống rượu được thì sau này không uống nữa.”
Hắn nói nàng say rượu, đau cổ họng.
Vân Nương:...
Lúc nghỉ tạm, Vân Nương mơ màng nghe thấy một tiếng gà gáy, thật sự mệt đến hoảng hốt nên nặng nề ngủ thiếp đi, ngủ một giấc dậy, bên cạnh đã không còn ai, nàng nghe được tiếng mưa rơi loáng thoáng ở ngoài, cũng không biết mấy giờ rồi.
Gọi một tiếng Thanh Ngọc, cổ họng vẫn khàn khàn như trước, giống như tiếng vịt kêu.
Thanh Ngọc tiến vào, vén màn trướng lên, vừa mới liếc mắt sang đã sững sờ tại chỗ ngay tức khắc, hít một hơi khí lạnh: “Trời ơi, đúng là đại tiểu thư không nói dối chút nào, đàn ông uống rượu say sẽ cắn người thật.”
Dấu vết trên cổ Vân Nương còn quá mức hơn cả đại tiểu thư, không chỉ trên cổ, trên người cũng có...
Lần này thấy nàng ấy nhìn chằm chằm mình, ngày xưa không cảm thấy có gì, tự dưng hôm nay lại để ý, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, vội vàng cầm đệm giường che lại: “Áo quần.”
“Được rồi được rồi, nô tỳ đi lấy ngay đây.” Thanh Ngọc nghe thấy giọng nói của nàng, đôi mắt lộ vẻ đồng tình, xoay người đi lấy áo quần cho nàng, trong miệng còn không quên an ủi: “Nô tỳ nghe ma ma nói, lần đầu tiên phải chịu tội một chút, thêm vài lần sẽ quen thôi…”
Vân Nương:...
Nàng ấy là tấm chiếu mới, có thể biết cái gì.
Quá nhiều có thể chết người đó.
Nàng nhớ tới gì đó, vội vàng gọi Thanh Ngọc rồi lấy quyển sách ra khỏi phía sau chăn đệm hôm qua, không hề tiếc nuối mà phân phó: “Đốt đi.”
Coi thứ này nhiều chỉ vô ích, còn hại thân.
Thanh Ngọc ngơ ngác nhận lấy, thấy sắc mặt nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ thành thử không dám hỏi nhiều.
Khi Thanh Ngọc hầu hạ nàng mặc quần áo, Vân Nương mới hỏi giờ giấc, nghe nàng ấy nói đã qua giờ Tỵ, vẻ mặt nàng hoảng hốt: “Đã tới giờ này rồi, sao muội không gọi ta?”
“Thế tử gia nói người mệt mỏi, bảo để chủ tử nghỉ ngơi thêm một lát, không cho bọn nô tỳ tiến vào.” Thanh Ngọc nói xong thì quay đầu nhìn cửa gian ngoài một cái, thấp giọng nói: “Thế tử gia cũng bảo Đồng Nghĩa chào hỏi trước với Bùi phu nhân rồi, nói hôm nay mưa rơi, không tiện đi lại nên sẽ không sang quấy rầy.”
Vân Nương:...
Hôm qua nghe Bùi An nói, nàng cho rằng hắn chỉ nói để trấn an mình, không ngờ tới hắn không đi thật.
Cho dù không tới thỉnh an cũng không thể ngủ đến lúc này, Vân Nương vội vàng bảo Thanh Ngọc sửa soạn xong, vội vàng đi ra ngoài.
Nghỉ ngơi một đêm nhưng chân cẳng vẫn còn bủn rủn, đi vội hai bước suýt nữa thì lảo đảo một cái, Thanh Ngọc đỡ lấy một phen: “Chủ tử chậm một chút, đừng xen vào…”
Vân Nương:...
Trời mưa, lại là tân hôn nên Bùi An được một ngày nhàn hạ, bảo Đồng Nghĩa dời chiếc bàn gỗ ra ngoài phòng, ngồi dưới mái hiên, một bên nghe tiếng mưa rơi, một bên uống trà đọc sách.
Trang phục cưới đã được thay ra, hắn mặc một thân áo bào cổ tròn màu xanh gấm thêu hoa văn trúc.
Ngày đầu tiên thành thân đã ngủ quên, dù là nguyên nhân gì thì cũng là điều thất lễ, Vân Nương đi qua đứng ở bên cạnh Bùi An, cổ họng nuốt một cái, gian nan gọi một tiếng: “Lang quân.”
Nghe được giọng nói khàn khàn của nàng, Bùi An nhíu mày một chút, quay đầu nhìn nàng.
Đã cởi bỏ trang phục cưới, hôm nay nàng mặc áo váy do Bùi gia chuẩn bị, màu hồng phấn trang nhã nhưng thật ra rất tôn lên nàng.
Biết nàng không uống rượu được, vậy mà đêm qua mình còn rót nhiều rượu trái cây như vậy cho nàng, hôm nay cổ họng bị đau, tự biết có thẹn nên thái độ cũng rất ôn hòa, chỉ vào vị trí bên cạnh: “Ngồi đi.”
Buổi sáng muốn để nàng ngủ thêm một lát, nên không cho người tới quấy rầy, lúc này bản thân hắn cũng chưa ăn cơm, chờ nàng ngồi xuống thì cho người bưng món.
Những món ăn được mang lên đều là món thanh đạm giải nhiệt.
Vân Nương không ăn kiêng món nào, vùi đầu dùng nửa chén cháo củ từ, Phương ma ma bưng chén thuốc đi vào.
Thấy Vân Nương đã tỉnh, gọi một tiếng thế tử phi, sắc mặt tự trách nói: “Đều tại lão nô, ngày qua không tự mình đi một chuyến, Đồng Nghĩa lại không hiểu ý chủ nhân, sao rượu trái cây có thể giống như nước chanh được? Không biết thế tử phi không uống rượu được nên mới mang rượu mơ tới đây, lúc uống khó phát hiện vả lại tác dụng của nó cũng chậm, bây giờ làm tổn thương cổ họng của thiếu phu nhân, sáng sớm nay lão nô đã nghe theo phân phó của thế tử gia đến tiệm thuốc kê một toa thuốc, sắc thuốc ra, đợt lát nữa thế tử phi ăn xong rồi uống thuốc, ngày mai có thể đỡ đau…”
Còn vì sao giọng lại khàn khàn thành như vậy, trong lòng Vân Nương hiểu rõ nhất, đang lúc mặt đỏ tai hồng, Thanh Ngọc ở bên cạnh nhíu mày một chút, phản bác nói: “Chủ tử có thể uống rượu mà.”
Vân Nương:...
Trong lòng Vân Nương chợt lạnh, ho mạnh một tiếng để ngăn cản.
Thanh Ngọc lại cho rằng cổ họng nàng không thoải mái, khóe môi cong lên tự hào nói: “Tửu lượng của chủ tử giống lão gia và phu nhân, đừng nói một bình rượu trái cây, dù đổi thành rượu cao lương cũng chưa chắc đã say, lần trước lễ mừng thọ của lão phu nhân, các thiếu gia trong phủ đều không uống lại chủ tử…”
Con bé chết tiệt này, bình thường rất thông minh, thời điểm mấu chốt, không ngờ lại không có mắt nhìn như vậy.
Mặt mày Vân Nương như tro tàn, khoé mắt liếc thấy người đối diện ngẩng đầu lên, lông mày giật giật.
“Phải không, hù chết tiểu nhân rồi.” Đồng Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, cũng khen mình chủ tử nhà mình: “Tính ra thế tử phi và chủ tử như trời sinh một cặp, tửu lượng chủ tử cũng sâu không thấy đáy, nô tài chưa từng thấy chủ tử thua ai…”
Nói xong bỗng tỏ vẻ hoài nghi, quay đầu nhìn về phía Vân Nương: “Vậy, giọng nói của thế tử phi bị làm sao vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook