Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
-
Chương 129
Vân Nương vừa mới theo Hình Phong trở về đã bị nha hoàn trước mặt đại phu nhân gọi lại ngay: “Nương cháu mới dặn dò như thế nào? Trước khi đính hôn, chớ có qua lại với Hình gia nữa, cháu ngại lời đồn đại chưa loạn đủ sao?”
Đại phu nhân là điển hình của người mê danh lợi, ngày xưa, mình ước gì Tam tiểu thư này gả đến Hình gia, ỷ vào quan hệ của lão gia Hình gia ở viện Hàn Lâm, tương lai cũng có thể đề bạt một vài thiếu gia trong nhà. Nhưng hôm nay nhị phòng Vương gia giành vẻ vang, phong tướng quân, lại quay đầu nhìn Hình gia, chợt cảm thấy không còn hy vọng.
Nhưng Bùi gia không giống.
Hôm nay những nhà ngồi đây, nhà ai có thể so sánh với Bùi gia, cô nương trước mặt bà không có mệnh kia nhưng nếu thật sự Tam tiểu thư có thể thành đôi với Bùi gia, chỉ bằng mối quan hệ này, tương lai đại phòng của bà cũng có thể dính chút ánh sáng.
Trước khi xuất phát nhị phu nhân dặn dò bà, chớ để Vân Nương tiếp xúc với Bùi thế tử, đại phu nhân cảm thấy ánh mắt bà lại quá thiển cận.
Leo lên quyền quý thì sao? Có thế gia nào trong kinh thành này không bám vào quyền quý, hôm nay người đến trước mặt bà, ai cũng có đầu óc nhạy bén, còn không phải muốn nịnh bợ bà sao.
Đại phu nhân để nàng ngồi xuống chỗ ngồi, bên cạnh không có ai cho nên trực tiếp xúi giục nói: “Làm người không thể có mắt vô ích, dù nhìn từ điểm nào Bùi gia cũng tốt hơn Hình gia, không có lửa làm sao có khói, giữa cháu và Bùi An thật sự không có gì, đừng nói Hình Phong ngay cả bá mẫu cũng không tin…”
Vân Nương:...
Thấy Vân Nương kinh ngạc nhìn bà, rốt cuộc vẫn không nói được những lời người lớn nên nói, đại phu chột dạ, vừa mới dời mắt là thấy Nhị thiếu gia vén rèm đi vào.
“Tam muội muội ở đây sao, đúng lúc.” Đầu tiên Nhị thiếu gia nhìn thoáng qua Vân Nương, bước vào vài bước rồi đưa danh sách trong tay cho đại phu nhân: “Lát nữa Vương Gia sẽ tổ chức một trận đá cầu, đây là danh sách dự thi, nhà họ Vương chúng ta có ba người…” Nói xong, lại giương mắt nhìn quanh một vòng: “Đại tỷ tỷ đâu?” Không gặp người, vội vàng phân phó nha hoàn: “Nhanh chóng tìm người tới đây, gọi Dư tỷ phu tới đây luôn đi, hai người đều nằm trong danh sách…”
Đại phu nhân đang xem danh sách, cũng không có thời gian răn dạy hắn xưng hô không có quy tắc này.
Vương gia có ba người thật.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhị thiếu gia Vương Kính Chi, đại tiểu thư Vương Uyển Đồng, tam tiểu thư Vương Vân, nhìn lại phía sau, ngay bên cạnh cái tên, Bùi An...
Ánh mắt đại phu nhân khẽ động, sắc mặt không thay đổi, trả danh sách lại cho nhị thiếu gia: “Khá tốt, nếu đã ra ngoài thì chơi cho đã một bữa, ngày thường Vân tỷ nhi đá cầu cũng không tệ…”
Đại tiểu thư nhanh chóng bị tìm trở về, mọi người trên sân đều biết lát nữa sẽ có một trận thi đấu, nhị tiểu thư và tứ tiểu thư không lên sân khấu, chỉ giúp hai người dùng phán bạc(1) buộc ống tay áo lại.
(1)Phán bạc (襻膊): đai để thâu vạt áo và tay áo lại cho dễ làm việc.
Phán bạc được Vương gia cho người đưa tới, người ra sân mỗi người một cái, hai đội hai màu sắc khác nhau để phân biệt bạn hay địch.
Bên này còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bên ngoài đã có người vào sân.
Nhị tiểu thư duỗi cổ ra phía bên ngoài liếc một cái, không ngờ lại nhìn thấy đại tiểu thư Tiêu gia, trên người cũng có buộc phán bạc,màu sắc là màu đỏ, không khỏi sửng sốt, quay đầu buồn bực hỏi: “Tại sao lại có tiểu thư Tiêu gia chứ?”
Mấy người mấy mặt nhìn nhau, mọi người đều nhìn thấy danh sách nhị thiếu gia cầm về rồi, không có tiểu thư Tiêu gia, trong chốc lát cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Ngày xưa thì thôi nhưng sau khi chuyện giữa Vân Nương và Bùi An ồn ào tạo ra lời đồn, nghe nói tiểu thư Tiêu gia vừa khóc vừa làm ầm, nói không chừng trong lòng ghi hận Vân Nương đến mức nào, nhị tiểu thư vội vàng đi hỏi thăm một vòng, sau khi trở về thì đồng tình nhìn về phía Vân Nương: “Đúng là có nàng ta thật, nói là nhị tiểu thư Lưu gia không tiện, nàng ta đến thay thế.”
Vân Nương cũng không có gì, vốn là lời đồn đại, cây ngay không sợ chết đứng, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, dù sao Tiêu tiểu thư nàng ấy cũng không thể không nói lý lẽ.
Nhị tiểu thư tiếp tục giúp nàng buộc phán bạc, ba người Vương gia mang phán bạc màu xuân xanh, hôm nay Vân Nương mặc một chiếc váy trắng nhạt thêu hoa sẫm màu, buộc thêm phán bạc màu xuân xanh càng ẩm hơn, ống tay áo được xắn lên lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, vừa nhỏ vừa mềm.
Trong lòng nhị tiểu thư vẫn không yên lòng lắm, nhắc nhở nàng nói: “Tam muội tay nhỏ chân nhỏ, ngàn vạn lần phải cẩn thận, nghe nói tính tình đại tiểu thư Tiêu gia kia rất ngang ngược vô lý, chỉ sợ nàng ta chơi chiêu mờ ám thôi…”
Vân Nương gật đầu.
Buộc phán bạc xong, bên ngoài rộn ràng hẳn lên, nhị thiếu gia thúc giục hai người một tiếng: “Đi thôi.” Trước tiên đi về phía trước vén rèm trúc lên, đại tiểu thư kéo cánh tay Vân Nương đi ra ngoài, vốn định nhìn xem Tiêu tiểu thư ở đâu, ai ngờ vừa nhìn không chỉ nhìn thấy Tiêu tiểu thư mà còn thấy Hình Phong.
Trên người cũng buộc dây màu đỏ.
Trong danh sách vừa rồi cũng không có tên của hắn, đại tiểu thư sửng sốt nhìn về phía Vân Nương, Vân Nương cũng cực kỳ ngạc nhiên, vội vàng kéo nhị thiếu gia phía trước: “Nhị ca, chuyện gì xảy ra…”
Một Tiêu tiểu thư đã đủ loạn rồi, còn thêm một Hình Phong, cộng với nàng và Bùi An, đây không phải là gom hết vào trong vòng xoáy này sao, làm cho người khác coi kịch sao.
Vương Kính Chi cũng không rõ tình huống, đoán chừng là thay đổi tạm thời, biết nàng lo lắng chuyện gì nên thấp giọng nói: “Đá cầu là chính, không cần lo lắng người khác, nhị ca ở đây…”
Tới cũng tới rồi, cũng không thể rút lui vào lúc này.
Vân Nương nhìn thoáng qua Hình Phong, thật ra cũng có ý nghĩ muốn đổi đội nhưng phóng mắt nhìn quanh cũng không tìm được một người thích hợp, vả lại nếu mình đi qua, phải thi đấu với đại tỷ và nhị ca, như thế nào cũng không thích hợp nên đành phải kiên trì.
Trận đấu sắp bắt đầu Bùi An mới đến, đi ngang Vân Nương và đại tiểu thư ở phía sau, lúc người đến phía trước Vân Nương mới nhìn thấy.
Chiếc áo cổ tròn màu tuyết, tuy cổ tay áo là tay bó nhưng vẫn buộc phán bạc, là màu xuân xanh giống như Vân Nương. Không thể không nói, vẻ bề ngoài của người này thật sự chói mắt, Bùi An vừa đi ra, tiếng ồn ào trên sân đều yên lặng không ít.
Đại tiểu thư đụng Vân Nương một cái, nhỏ giọng nói: “May mắn người ta cùng đội với chúng ta, nếu mà trái đội, hắn đến cướp cầu của tỷ, e là tám phần tỷ dâng cho hắn…”
Vân Nương vội vàng dời ánh mắt, nhắc nhở đại tiểu thư: “Tỷ phu còn ở đây…”
“Cái này không giống.” Chiêng đồng gõ lên, đại tiểu thư lôi kéo Vân Nương đi về phía sân: “Cho dù thành thân, cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt thưởng thức cái đẹp của tỷ.”
Vân Nương cười nói: “Có bản lĩnh thì tỷ nói mấy lời này với tỷ phu đi…”
Đại tiểu thư nhận ra đúng lúc, nói “Tỷ không có bản lĩnh” rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân Nương, lại nhìn về phía Bùi An, đột nhiên thở dài một tiếng: “Đúng là quá xứng đôi, nếu tỷ là Tiêu tiểu thư, tỷ cũng sẽ hận không thể lột da muội ra.”
Vân Nương:...
Vừa dứt lời, phía trước đã phát cầu
Đại tiểu thư dặn dò một tiếng: “Cẩn thận một chút…” Rồi vội vàng tản ra, đi theo người của đối phương.
Cầu bắt đầu, trong sân sôi nổi hẳn lên.
Vân Nương đã chơi đá cầu nhưng chưa từng đá với nhiều người như vậy, mỗi đội mười sáu người, Vân Nương cũng không nhận ra mà chỉ nhìn chằm chằm phán bạc màu xanh lục trên người đối phương.
Bên đội xanh tiến lên, Triệu Viêm tiến vào, ngay cả cầu Vân Nương cũng không đụng tới.
Sau khi Triệu Viêm liên tiếp đánh vào ba quả, người của đội đỏ mới lấy lại tinh thần bắt đầu phản công, trên sân đấu cũng trở nên căng thẳng hơn, rốt cuộc quả cầu cũng rơi về phía sau, Vân Nương vội vàng duỗi chân bắt lấy, nhanh chóng có người bao xung quanh, nàng cách khung thành quá xa, không đá tới chỉ có thể truyền tới, ánh mắt Vân Nương vội vàng quét một vòng, thấy được bóng dáng màu tuyết rõ nhất, bất chấp do dự, truyền tới.
Bùi An phối hợp rất tốt, một chiêu móc vàng lộn ngược(2), cầu đi thẳng vào.
(2)倒挂金钩: Dùng để chỉ một người sút bóng vào khung thành khi đang ở trên không bằng đầu và chân. Móc vàng lộn ngược là một phương pháp sút bóng độc đáo trong các trận đấu bóng đá và không thường thấy trên sân cỏ.
Trong sân hoan hô to.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cuối cùng Vân Nương cũng đá được cầu, vả lại truyền cho người khác để vào khung, nội tâm cũng có phần kích động, ánh mắt nhìn về phía Bùi An theo bản năng, không ngờ vừa mới nhìn sang, bốn mắt đã va vào nhau.
Vân Nương sửng sốt, ngược lại Bùi An lại hào phóng cưới một cái với nàng.
Vân Nương:...
Không hiểu sao trong lòng thình thịch hai cái, lại xen lẫn vài phần tội lỗi và chột dạ, Vân Nương vội vàng quay đầu về phía người Hình Phong.
Hôm nay lên sân khấu còn có công chúa An Minh đương triều, ở đội màu đỏ, hình như là phán bạc bị lỏng nên đang nhờ Hình Phong giúp.
Cầu lại bắt đầu, Vân Nương vội vàng liếc mắt nhìn.
Lúc này cầu rơi vào chân Bùi An, với bản lĩnh của hắn, trực tiếp đá vào khung là chuyện không có vấn đề gì, Vân Nương đứng đó không có ý định động đậy, ai ngờ Bùi An lại đột ngột ngẩng đầu gọi nàng một tiếng: “Vân Nương.”
Vân Nương sửng sốt.
“A…”
“Đi về phía trước.”
Đại phu nhân là điển hình của người mê danh lợi, ngày xưa, mình ước gì Tam tiểu thư này gả đến Hình gia, ỷ vào quan hệ của lão gia Hình gia ở viện Hàn Lâm, tương lai cũng có thể đề bạt một vài thiếu gia trong nhà. Nhưng hôm nay nhị phòng Vương gia giành vẻ vang, phong tướng quân, lại quay đầu nhìn Hình gia, chợt cảm thấy không còn hy vọng.
Nhưng Bùi gia không giống.
Hôm nay những nhà ngồi đây, nhà ai có thể so sánh với Bùi gia, cô nương trước mặt bà không có mệnh kia nhưng nếu thật sự Tam tiểu thư có thể thành đôi với Bùi gia, chỉ bằng mối quan hệ này, tương lai đại phòng của bà cũng có thể dính chút ánh sáng.
Trước khi xuất phát nhị phu nhân dặn dò bà, chớ để Vân Nương tiếp xúc với Bùi thế tử, đại phu nhân cảm thấy ánh mắt bà lại quá thiển cận.
Leo lên quyền quý thì sao? Có thế gia nào trong kinh thành này không bám vào quyền quý, hôm nay người đến trước mặt bà, ai cũng có đầu óc nhạy bén, còn không phải muốn nịnh bợ bà sao.
Đại phu nhân để nàng ngồi xuống chỗ ngồi, bên cạnh không có ai cho nên trực tiếp xúi giục nói: “Làm người không thể có mắt vô ích, dù nhìn từ điểm nào Bùi gia cũng tốt hơn Hình gia, không có lửa làm sao có khói, giữa cháu và Bùi An thật sự không có gì, đừng nói Hình Phong ngay cả bá mẫu cũng không tin…”
Vân Nương:...
Thấy Vân Nương kinh ngạc nhìn bà, rốt cuộc vẫn không nói được những lời người lớn nên nói, đại phu chột dạ, vừa mới dời mắt là thấy Nhị thiếu gia vén rèm đi vào.
“Tam muội muội ở đây sao, đúng lúc.” Đầu tiên Nhị thiếu gia nhìn thoáng qua Vân Nương, bước vào vài bước rồi đưa danh sách trong tay cho đại phu nhân: “Lát nữa Vương Gia sẽ tổ chức một trận đá cầu, đây là danh sách dự thi, nhà họ Vương chúng ta có ba người…” Nói xong, lại giương mắt nhìn quanh một vòng: “Đại tỷ tỷ đâu?” Không gặp người, vội vàng phân phó nha hoàn: “Nhanh chóng tìm người tới đây, gọi Dư tỷ phu tới đây luôn đi, hai người đều nằm trong danh sách…”
Đại phu nhân đang xem danh sách, cũng không có thời gian răn dạy hắn xưng hô không có quy tắc này.
Vương gia có ba người thật.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhị thiếu gia Vương Kính Chi, đại tiểu thư Vương Uyển Đồng, tam tiểu thư Vương Vân, nhìn lại phía sau, ngay bên cạnh cái tên, Bùi An...
Ánh mắt đại phu nhân khẽ động, sắc mặt không thay đổi, trả danh sách lại cho nhị thiếu gia: “Khá tốt, nếu đã ra ngoài thì chơi cho đã một bữa, ngày thường Vân tỷ nhi đá cầu cũng không tệ…”
Đại tiểu thư nhanh chóng bị tìm trở về, mọi người trên sân đều biết lát nữa sẽ có một trận thi đấu, nhị tiểu thư và tứ tiểu thư không lên sân khấu, chỉ giúp hai người dùng phán bạc(1) buộc ống tay áo lại.
(1)Phán bạc (襻膊): đai để thâu vạt áo và tay áo lại cho dễ làm việc.
Phán bạc được Vương gia cho người đưa tới, người ra sân mỗi người một cái, hai đội hai màu sắc khác nhau để phân biệt bạn hay địch.
Bên này còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bên ngoài đã có người vào sân.
Nhị tiểu thư duỗi cổ ra phía bên ngoài liếc một cái, không ngờ lại nhìn thấy đại tiểu thư Tiêu gia, trên người cũng có buộc phán bạc,màu sắc là màu đỏ, không khỏi sửng sốt, quay đầu buồn bực hỏi: “Tại sao lại có tiểu thư Tiêu gia chứ?”
Mấy người mấy mặt nhìn nhau, mọi người đều nhìn thấy danh sách nhị thiếu gia cầm về rồi, không có tiểu thư Tiêu gia, trong chốc lát cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Ngày xưa thì thôi nhưng sau khi chuyện giữa Vân Nương và Bùi An ồn ào tạo ra lời đồn, nghe nói tiểu thư Tiêu gia vừa khóc vừa làm ầm, nói không chừng trong lòng ghi hận Vân Nương đến mức nào, nhị tiểu thư vội vàng đi hỏi thăm một vòng, sau khi trở về thì đồng tình nhìn về phía Vân Nương: “Đúng là có nàng ta thật, nói là nhị tiểu thư Lưu gia không tiện, nàng ta đến thay thế.”
Vân Nương cũng không có gì, vốn là lời đồn đại, cây ngay không sợ chết đứng, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, dù sao Tiêu tiểu thư nàng ấy cũng không thể không nói lý lẽ.
Nhị tiểu thư tiếp tục giúp nàng buộc phán bạc, ba người Vương gia mang phán bạc màu xuân xanh, hôm nay Vân Nương mặc một chiếc váy trắng nhạt thêu hoa sẫm màu, buộc thêm phán bạc màu xuân xanh càng ẩm hơn, ống tay áo được xắn lên lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, vừa nhỏ vừa mềm.
Trong lòng nhị tiểu thư vẫn không yên lòng lắm, nhắc nhở nàng nói: “Tam muội tay nhỏ chân nhỏ, ngàn vạn lần phải cẩn thận, nghe nói tính tình đại tiểu thư Tiêu gia kia rất ngang ngược vô lý, chỉ sợ nàng ta chơi chiêu mờ ám thôi…”
Vân Nương gật đầu.
Buộc phán bạc xong, bên ngoài rộn ràng hẳn lên, nhị thiếu gia thúc giục hai người một tiếng: “Đi thôi.” Trước tiên đi về phía trước vén rèm trúc lên, đại tiểu thư kéo cánh tay Vân Nương đi ra ngoài, vốn định nhìn xem Tiêu tiểu thư ở đâu, ai ngờ vừa nhìn không chỉ nhìn thấy Tiêu tiểu thư mà còn thấy Hình Phong.
Trên người cũng buộc dây màu đỏ.
Trong danh sách vừa rồi cũng không có tên của hắn, đại tiểu thư sửng sốt nhìn về phía Vân Nương, Vân Nương cũng cực kỳ ngạc nhiên, vội vàng kéo nhị thiếu gia phía trước: “Nhị ca, chuyện gì xảy ra…”
Một Tiêu tiểu thư đã đủ loạn rồi, còn thêm một Hình Phong, cộng với nàng và Bùi An, đây không phải là gom hết vào trong vòng xoáy này sao, làm cho người khác coi kịch sao.
Vương Kính Chi cũng không rõ tình huống, đoán chừng là thay đổi tạm thời, biết nàng lo lắng chuyện gì nên thấp giọng nói: “Đá cầu là chính, không cần lo lắng người khác, nhị ca ở đây…”
Tới cũng tới rồi, cũng không thể rút lui vào lúc này.
Vân Nương nhìn thoáng qua Hình Phong, thật ra cũng có ý nghĩ muốn đổi đội nhưng phóng mắt nhìn quanh cũng không tìm được một người thích hợp, vả lại nếu mình đi qua, phải thi đấu với đại tỷ và nhị ca, như thế nào cũng không thích hợp nên đành phải kiên trì.
Trận đấu sắp bắt đầu Bùi An mới đến, đi ngang Vân Nương và đại tiểu thư ở phía sau, lúc người đến phía trước Vân Nương mới nhìn thấy.
Chiếc áo cổ tròn màu tuyết, tuy cổ tay áo là tay bó nhưng vẫn buộc phán bạc, là màu xuân xanh giống như Vân Nương. Không thể không nói, vẻ bề ngoài của người này thật sự chói mắt, Bùi An vừa đi ra, tiếng ồn ào trên sân đều yên lặng không ít.
Đại tiểu thư đụng Vân Nương một cái, nhỏ giọng nói: “May mắn người ta cùng đội với chúng ta, nếu mà trái đội, hắn đến cướp cầu của tỷ, e là tám phần tỷ dâng cho hắn…”
Vân Nương vội vàng dời ánh mắt, nhắc nhở đại tiểu thư: “Tỷ phu còn ở đây…”
“Cái này không giống.” Chiêng đồng gõ lên, đại tiểu thư lôi kéo Vân Nương đi về phía sân: “Cho dù thành thân, cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt thưởng thức cái đẹp của tỷ.”
Vân Nương cười nói: “Có bản lĩnh thì tỷ nói mấy lời này với tỷ phu đi…”
Đại tiểu thư nhận ra đúng lúc, nói “Tỷ không có bản lĩnh” rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân Nương, lại nhìn về phía Bùi An, đột nhiên thở dài một tiếng: “Đúng là quá xứng đôi, nếu tỷ là Tiêu tiểu thư, tỷ cũng sẽ hận không thể lột da muội ra.”
Vân Nương:...
Vừa dứt lời, phía trước đã phát cầu
Đại tiểu thư dặn dò một tiếng: “Cẩn thận một chút…” Rồi vội vàng tản ra, đi theo người của đối phương.
Cầu bắt đầu, trong sân sôi nổi hẳn lên.
Vân Nương đã chơi đá cầu nhưng chưa từng đá với nhiều người như vậy, mỗi đội mười sáu người, Vân Nương cũng không nhận ra mà chỉ nhìn chằm chằm phán bạc màu xanh lục trên người đối phương.
Bên đội xanh tiến lên, Triệu Viêm tiến vào, ngay cả cầu Vân Nương cũng không đụng tới.
Sau khi Triệu Viêm liên tiếp đánh vào ba quả, người của đội đỏ mới lấy lại tinh thần bắt đầu phản công, trên sân đấu cũng trở nên căng thẳng hơn, rốt cuộc quả cầu cũng rơi về phía sau, Vân Nương vội vàng duỗi chân bắt lấy, nhanh chóng có người bao xung quanh, nàng cách khung thành quá xa, không đá tới chỉ có thể truyền tới, ánh mắt Vân Nương vội vàng quét một vòng, thấy được bóng dáng màu tuyết rõ nhất, bất chấp do dự, truyền tới.
Bùi An phối hợp rất tốt, một chiêu móc vàng lộn ngược(2), cầu đi thẳng vào.
(2)倒挂金钩: Dùng để chỉ một người sút bóng vào khung thành khi đang ở trên không bằng đầu và chân. Móc vàng lộn ngược là một phương pháp sút bóng độc đáo trong các trận đấu bóng đá và không thường thấy trên sân cỏ.
Trong sân hoan hô to.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cuối cùng Vân Nương cũng đá được cầu, vả lại truyền cho người khác để vào khung, nội tâm cũng có phần kích động, ánh mắt nhìn về phía Bùi An theo bản năng, không ngờ vừa mới nhìn sang, bốn mắt đã va vào nhau.
Vân Nương sửng sốt, ngược lại Bùi An lại hào phóng cưới một cái với nàng.
Vân Nương:...
Không hiểu sao trong lòng thình thịch hai cái, lại xen lẫn vài phần tội lỗi và chột dạ, Vân Nương vội vàng quay đầu về phía người Hình Phong.
Hôm nay lên sân khấu còn có công chúa An Minh đương triều, ở đội màu đỏ, hình như là phán bạc bị lỏng nên đang nhờ Hình Phong giúp.
Cầu lại bắt đầu, Vân Nương vội vàng liếc mắt nhìn.
Lúc này cầu rơi vào chân Bùi An, với bản lĩnh của hắn, trực tiếp đá vào khung là chuyện không có vấn đề gì, Vân Nương đứng đó không có ý định động đậy, ai ngờ Bùi An lại đột ngột ngẩng đầu gọi nàng một tiếng: “Vân Nương.”
Vân Nương sửng sốt.
“A…”
“Đi về phía trước.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook