Nói xong, Trì Nghiên nhìn thấy đám người đoan trang cúi người đằng sau Trình Xu Ánh.

“Chào Trì tổng!”

Trì Nghiên: …

Có phải câu sau sẽ là “Trì tổng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” không?

Sắc mặt Trì Nghiên trầm xuống, thấp giọng nói: “Không cần đâu.”

Trình Xu Ánh liếc mắt ra hiệu để đám người đó đi vào, sau đó lại quay đầu khuyên Trì Nghiên: “Con mới trẻ tuổi như vậy sao lại giấu bệnh sợ thuốc cơ chứ, con yên tâm, mẹ tìm cho con toàn người chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì…”

Trì Nghiên nhìn khí thế này, không biết Tần Thời Dụ miêu tả cho mẹ anh khoa trương đến mức nào.

Anh tức mà không biết xả vào đâu.

Anh tìm một lý do, nói mình muốn thay đồ, miễn cưỡng thuyết phục được Trình Xu Ánh để bà và đội vật lý trị liệu kia tạm thời biến mất một lúc, lỗ tai anh cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho Tần Thời Dụ, do dự một hồi lâu vẫn không biết nên gửi cái gì, tin nhắn của Trì Linh lại nhảy đến.

[Trì Linh: Anh, nghe nói anh bị thương? Sao rồi có động đậy được không? Chắc không cần em kiếm tiền nuôi anh quãng đời còn lại đấy chứ?]

Ngay cả Trì Linh cũng biết rồi.

Chiến trận của Tần Thời Dụ đâu chỉ là bị thương ở chân, nếu như anh vào ICU liệu cô có lập tức mời một đội mai táng tấu nhạc tang ở cửa không?

Anh buồn bực trả lời Trì Linh.

[Trì Nghiên: Có phải bài tập ít quá không?]



Anh cứ soạn tin nhắn rồi lại xóa đi trong khung trò chuyện với Tần Thời Dụ, cho đến khi Trình Xu Ánh ở bên ngoài mất kiên nhẫn bắt đầu gõ cửa hỏi anh, anh vẫn chưa soạn xong tin nhắn.

Anh để điện thoại xuống, bảo Trình Xu Ánh đi vào.

Phía sau Trình Xu Ánh lại có thêm hai người, một người bưng một cái bát lớn ở trong tay.

Lại gì nữa đây?

“Đây là canh xương mẹ hầm cho con, ăn gì bổ nấy, con nhất định phải uống hết, mấy ngày sau hai vị chuyên gia dinh dưỡng này đều sẽ hầm canh cho con…”

Trình Xu Ánh vừa nói vừa dùng động tác ra hiệu cho hai người đó để canh xuống.

Bản thân Trì Nghiên cũng cảm thấy những thứ này có hơi khoa trương.

Tuy rằng gia cảnh nhà họ Trì giàu có, nhưng từ nhỏ đến lớn họ đều chưa từng nuông chiều Trì Nghiên, những lúc cần dạy bảo thì vẫn dạy bảo, nuôi dưỡng anh cũng chẳng được tinh tế bao nhiêu, sao bây giờ thương ở chân thôi cũng có cảm giác như đang coi anh là thái tử gia vậy?

Huống hồ anh cũng không bị thương thật.

Trì Nghiên có hơi mất kiên nhẫn, anh ngước mắt nhìn Trình Xu Ánh: “Mẹ đang làm gì vậy?”

Trình Xu Ánh không thèm nhìn anh một cái, ngữ điệu vừa nhanh vừa nhẹ: “Muốn chân con mau chóng khỏi, chân con khỏi sớm mẹ mới có thể bế cháu sớm.”

Trì Nghiên hơi ngây ra, sau đó đột nhiên nghiêng đầu, cười tự giễu.

Xem ra là do mình nghĩ nhiều rồi.

Anh vén chăn tự nhiên đi xuống giường, dáng người cao lớn thẳng tắp như trước, chân dài chống đất, đứng vô cùng vững, không hề nhìn ra một dấu hiệu của việc bị thương nào.

Tiếp đó, anh không hề chú ý đến việc trong phòng còn có người, bình tĩnh lên tiếng: “Không cần đâu, con không bị thương, giả vờ đấy.”

Tiếp đó cả phòng ngủ rơi vào một bầu không khí kỳ lạ.

Trình Xu Ánh kinh ngạc nhìn Trì Nghiên, những người khác bao gồm đội vật lý trị liệu, còn có chuyên gia dinh dưỡng đều đứng nguyên tại chỗ như tượng điêu khắc, không cả dám thở mạnh.

Qua một lúc lâu, một chuyên gia dinh dưỡng bưng bát canh lớn bắt đầu thấy mỏi tay, cuối cùng không nhịn được nữa, muốn đặt bát canh xuống bàn.

“Đợi một chút!”

Trình Xu Ánh kinh hô một tiếng, dọa cho chuyên gia dinh dưỡng đó run tay, một vài giọt canh tràn ra làm bỏng mu bàn tay anh ta.

“Không cần đặt canh xuống, bưng đi đi.”

Nói rồi bà lại nhìn đội vật lý trị liệu đằng sau: “Mấy người cũng đi đi.”

Đợi sau khi bọn họ đều rút lui, Trình Xu Ánh dùng khí thế dạy bảo Trì Nghiên khi còn bé, sắc mặt đen lại, ngữ điệu nghiêm túc: “Trì Nghiên, con bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi trò giả bệnh, con có biết bao nhiêu người lo lắng cho con không?”

“Nhất là vợ con, lỡ dở công việc cũng phải chăm sóc con…”

Nói rồi Trình Xu Ánh rút điện thoại ra: “Mẹ phải nói cho con bé ngay.”

“Không cần đâu.”

Trong giọng nói của Trì Nghiên không nghe ra được cảm xúc: “Con tự mình nói với cô ấy.”

*

Hôm nay Tần Thời Dụ lại bận cả buổi sáng, buổi trưa khi ăn cơm, cô móc điện thoại ra, phát hiện Trì Nghiên gửi tin nhắn cho mình.

Có những lúc Trì Nghiên cũng làm cho người ta bớt lo, ví dụ như hiện tại, không có quanh co lòng vòng mà trực tiếp đi vào chủ đề chính.

[Ăn muối: Chân anh bị thương là giả vờ đấy.]

[Ăn muối: Xin lỗi em.]

Cơn tức vì bị lừa mấy ngày của Tần Thời Dụ đương nhiên sẽ không vì một câu “xin lỗi” đơn giản mà biến mất.

Cô buông đũa trong tay xuống, nghiêm túc trả lời tin nhắn của anh.

Tuy rằng trong tin nhắn… Ít nhiều cũng có giọng điệu châm chọc.

[Sao thế? Không muốn hưởng thụ cuộc sống của thái tử thêm mấy ngày nữa sao? Anh không vừa ý với đại lễ xa hoa mẹ chuẩn bị cho anh sao?]

Trì Nghiên cũng không phải kẻ ngốc, lời nói của cô rõ ràng là đang mỉa mai, anh cũng không phải không hiểu.

[Ăn muối: Em biết rồi sao? Biết từ lúc nào vậy?]

[Tần Thời Dụ: Biết từ lúc nào vậy? Trì Nghiên, anh có biết phòng làm việc xảy ra chuyện em vội vàng qua đó xử lý, trong đầu vẫn đang nghĩ một mình anh ở nhà sợ anh vấp ngã, sợ anh không chịu để người khác chăm sóc, em chân trước chân sau ở bên này vừa xong việc là vội vàng trở về xem anh, kết quả thì sao? Thời gian của anh là thời gian còn thời gian của em không phải là thời gian đúng không? Ba người khác trong phòng làm việc đều bận sứt đầu mẻ trán, vốn dĩ em không làm việc cùng bọn họ ở phòng làm việc đã cảm thấy áy náy lắm rồi, kết quả anh lại giả vờ! Nếu anh rảnh quá mời anh đến bệnh viện khám não xem còn chữa được không, đừng giày vò người khác nữa.]

Tần Thời Dụ nhất thời bùng nổ, cuối cùng cũng xả được một chút lửa giận nghẹn ở trong lòng, cô tắt điện thoại, tiếp tục ăn cơm.

Mau chóng ăn xong còn tiếp tục làm việc thôi.

Không thể bực tức với gà tiểu học nữa.

Sẽ làm giảm chỉ số thông minh của mình mất.

Qua một lúc lâu, điện thoại rung lên một cái.

Tần Thời Dụ liếc mắt, vốn không muốn nhìn, cuối cùng không nhịn được nữa, muốn xem xem con gà tiểu học này còn có thể phát biểu ra những câu thiểu năng như thế nào.

[Ăn mặn: Em tức giận rồi sao?]

Tần Thời dụ nhìn mấy chữ này mà tức đến nỗi suýt nữa phụt cơm ra.

Mẹ nó.

Nếu như Trì Nghiên ở trước mặt cô, cô nhất định sẽ đập anh lên tường đánh tới đánh lui.

Thì ra một màn phát biểu sôi gan thẹn quá hóa giận nổi cơn tam bành của cô chỉ đổi lại năm chữ của anh.

Em tức giận rồi sao?

Cho dù anh đổi dấu hỏi kia thành dấu chấm cô cũng không đến nỗi tức giận như vậy.

Lẽ nào việc cô tức giận còn không đủ rõ ràng ư?

Rõ ràng cô đã tức đến nỗi biến thành con cá nóc rồi, khí trong bụng thổi mười quả bóng bay còn thừa, đổi lại một câu “Em tức giận rồi sao” của anh?

Tần Thời Dụ uống một ngụm nước lớn, miễn cưỡng ổn định được cảm xúc, sau đó lại cầm điện thoại lên, cũng lười tự ôm bực vào người, trực tiếp chặn Trì Nghiên.



Một hồi lâu sau Trì Nghiên không nhận được câu trả lời của Tần Thời Dụ, lại thử thăm dò gửi sang một dấu hỏi.

Kết quả nhận được một dấu chấm than màu đỏ.

Cùng một loại dấu câu, dấu màu đỏ này nhìn nhức mắt hơn màu đen nhiều.

Trì Nghiên trầm lặng nhìn dấu chấm than đó hồi lâu, có hơi không hiểu được.

Anh nói sai câu nào sao?

Anh chỉ sợ nói nhiều sai nhiều, vậy nên gửi đi tổng cộng ba câu mười lăm chữ ba dấu câu, thế mà cũng chọc phải bãi mìn của Tần Thời Dụ sao?

Anh mở nhóm trò chuyện ra.

[Trì Nghiên: Hình như Tần Thời Dụ tức giận rồi.]

Người trong nhóm như đều dùng mạng 8G, rất nhanh đã trả lời tin nhắn của anh.

[Bùi Diễn Chi:?]

[Châu Vũ Tinh:?]

[Hứa Trầm:?]

[Trì Nghiên: Tôi nói ra là để mấy cậu gửi dấu hỏi sao? Đưa ra chút kinh nghiệm đi, mau lên.]

[Bùi Diễn Chi: Cậu nhìn tôi có giống người có kinh nghiệm không? Vấn đề này khó quá rồi, cậu đi @Châu Vũ Tinh.]

[Châu Vũ Tinh: Anh Bùi, em còn nhỏ, vẫn nên để anh Trầm @Hứa Trầm đi.]

[Hứa Trầm: Dỗ một chút không phải là được rồi sao?]

[Trì Nghiên: Cậu nói xem phải dỗ thế nào?]

[Bùi Diễn Chi: Dỗ thế nào, hỏi cậu đấy @Hứa Trầm]

[Châu Vũ Tinh: Dỗ thế nào, hỏi anh đấy @Hứa Trầm]

Hai người người xướng người tùy, vô cùng ăn ý đẩy trách nhiệm “dạy Trì thiếu cách dỗ vợ” lên người Hứa Trầm.

Suy cho cùng sự tình quan trọng, chỉ cần không chú ý một chút là tự rước họa vào thân, vẫn nên tìm một người có kinh nghiệm phong phú một chút.

Dù sao thì cái nhóm này trước kia được gọi là “Tứ ế Giang Thành”, hình như danh hiệu “Vua ế số một” của Trì Nghiên sẽ truyền nhiễm, liên lụy làm ba người còn lại cũng ế theo.

Hứa Trầm tốt hơn một chút, đã từng yêu đương mấy lần, tuy rằng cuối cùng đều kết thúc trong đau khổ, mối tình dài nhất cũng không quá hai tháng.



[Hứa Trầm: Bình thường con gái đều thích người dẻo miệng một chút, sau đó tặng quà hay gì đó. Mấu chốt là phải quấn chặt lấy cô ấy, quấn quýt mãi rồi sẽ mềm lòng thôi.]

[Hứa Trầm: Cậu phải biết cô ấy thích gì.]

[Hứa Trầm: Có điều cũng phải xem tức giận đến mức nào, có loại tức giận khá dễ dỗ, có loại khó hơn một chút, có điều chỉ cần không phải là chiến tranh lạnh, tất cả đều dễ nói. Cô ấy tức giận ở mức độ nào?]

[Trì Nghiên: Chặn rồi.]

[Hứa Trầm: …]

[Hứa Trầm: Thế thì có hơi khó đấy.]

[Bùi Diễn Chi: Thế thì có hơi khó đấy +1]

[Châu Vũ Tinh: Thế thì có hơi khó đấy +10086]

[Hứa Trầm: Hai người là máy nhại hả? Chưa từng yêu đương còn không nhìn thấy người khác yêu đương à? Có thể đưa ra ý kiến của mình không?]

[Bùi Chi Diễn: Không thể.]

[Châu Vũ Tinh: Không thể.]



Trì Nghiên không hi hi ha ha với bọn họ nữa, ngồi nhớ kỹ lại Tần Thời Dụ thích gì.

Cô hình như cái gì cũng thích, vô cùng thích tiền, nhưng hình như lại không thích nhất thứ gì.

Hay có thể nói, mình chưa hiểu rõ về cô?



Trì Nghiên cau chặt mày, không nghĩ ra được đáp án, không hiểu sao có chút buồn bực.

Tiếng điện thoại rung dồn dập vang lên, anh cầm lấy xem thử, là Cao Hùng gọi điện thoại đến.

“A lô, Trì tổng, có phải ngài và phu nhân cãi nhau không? Có cần tôi sắp xếp một chút quà tặng gì đó để dỗ phu nhân không?”

Trì Nghiên: …

Hình như cả thế giới đều biết nên dỗ người khác thế nào, chỉ có một mình anh không biết.

Có điều, sao mà Cao Hùng biết chuyện này?

“Sao cậu lại biết, không phải cậu đang nghỉ phép sao?”

“Tôi không nhàn rỗi được, nhân lúc vợ nghỉ ngơi tôi có xem điện thoại một lúc. Sau đó tôi phát hiện phu nhân hủy theo dõi Weibo cá nhân của ngài rồi, tôi nghĩ có phải hai người cãi nhau rồi không…”

Cao Hùng vừa nói, trong lòng nghĩ trước đây mình phải quan tâm công việc và cuộc sống của Trì tổng, bây giờ ngay cả chuyện tình cảm của Trì tổng cũng phải chú ý.

Bởi vì lúc đó khi hai người kết hôn, Trì tổng đã dặn dò bình thường hãy chú ý đến phu nhân một chút, có chuyện gì thì cố gắng chăm sóc cô ấy.

Bây giờ anh ta lấy một phần lương mà làm ba phần công việc, còn phải làm thật tỉ mỉ, ngay cả việc phu nhân theo dõi Weibo của ai cũng phải để ý, bây giờ nên tăng lương cho anh ta rồi chứ?

“Dạo gần đây phu nhân theo dõi một đầu bếp làm bánh ngọt, chắc là cô ấy thích bánh ngọt của tiệm này, có cần chuẩn bị cho phu nhân một chút không?”

Cao Hùng còn đang nói ở bên kia, Trì Nghiên lại không tập trung nghe.

Tài khoản Weibo của anh?

Hình như anh có một tài khoản, có điều căn bản không dùng đến mấy, Tần Thời Dụ từng theo dõi sao?

“Đúng rồi, Trì tổng, còn có một chuyện.”

Thấy anh không trả lời, Cao Hùng lại nhắc lại: “Trì tổng?”

Lúc này Trì tổng mới hoàn hồn.

“Nói đi.”

“Chuyện lần trước anh bảo tôi đi tra đã tra được rồi, nhà xưởng trước kia đã đạt được thỏa thuận hợp tác bằng lời nói với phòng làm việc của phu nhân đột nhiên hối hận, bị một công ty khác đào đi mất.”

“Vậy Trì tổng chúng ta có cần phải…?”

Trì Nghiên cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói.

“Trước tiên đừng nhúng tay vào.”

Lúc này quả thực Cao Hùng có chút mông lung.

Không phải Trì tổng rất lo cho phu nhân sao? Sao bây giờ lại không quan tâm nữa?

“Đợi thêm một chút, nếu như cô ấy thật sự khó khăn thì hãy ra tay.”

Cao Hùng đương nhiên không có ý kiến gì, vội vàng đáp ứng anh.

Cúp điện thoại, Trì Nghiên cuối cùng cũng không nhịn được cơn phiền muộn không ngừng trào dâng, cơn nghiện thuốc lá nổi lên, anh lấy một điếu thuốc ra từ từ hút.

Tại sao lại không quan tâm?

Còn không phải là vì qua mấy ngày nay anh nhìn ra được Tần Thời Dụ là một người mạnh miệng, ngoài mặt chỉ biết kêu to, thật ra lòng tự tôn từ trong xương tủy rất mạnh.

Nếu như có thể lặng lẽ giúp đỡ cô, để cô dễ dàng thành công, có thể cô sẽ vui vẻ trong một lúc nhất thời, nhưng đợi đến khi cô phát hiện ra chân tướng chắc chắn sẽ oán hận anh, cũng sẽ oán hận bản thân.

Tuy rằng từ nhỏ gia cảnh Trì Nghiên đã tốt hơn người, nhưng Tín Thành cơ bản là do một tay anh gây dựng nên, cảm giác thành tựu ngày đêm phấn đấu đó anh có thể hiểu được.

Cũng là… Thứ anh muốn bảo vệ.

Vì Tần Thời Dụ.



Anh nghĩ tới việc theo dõi Weibo Cao Hùng vừa nói, cảm thấy có hơi kỳ lạ, thế là anh tải Weibo xuống, hỏi tên Weibo của Tần Thời Dụ từ Cao Hùng.

Anh ấn vào xem.

Weibo của Tần Thời Dụ có một nghìn người theo dõi, avatar là một tấm hình chữ viết tay “Tôi phải kiếm tiền”, vô cùng phù hợp với tâm trạng của Tần Thời Dụ.

Bài viết được ghim trên đầu là một bài được đăng từ đầu năm, lúc đó Trì Nghiên còn chưa biết cô, cuộc sống của hai người thậm chí còn không có giao điểm chứ đừng nói đến việc sau này còn kết hôn với cô.

[Tiểu Tần hôm nay ăn cá* chưa: Mục tiêu của năm nay! Cố gắng mua cho bố mẹ một căn nhà lớn hơn! Cố gắng!]

(*Ăn cá: Phát âm gần giống với Thời Dụ.) 

Trì Nghiên nhìn bài đăng này mà bật cười.

Anh tiếp tục lướt xuống dưới.

Anh phát hiện Weibo của Tần Thời Dụ phong phú hơn vòng bạn bè của cô nhiều, cô không phải là người thích đăng vòng bạn bè, ngay cả ảnh tự sướng cũng rất ít.

Nhưng trên Weibo anh lại nhìn thấy không ít ảnh của cô, không chỉ có ảnh tự sướng mà còn có ảnh người khác chụp.

Có làm xấu, có dịu dàng, có gợi cảm…

Còn có một vài tấm hình thiết kế của cô, hoặc là vật phẩm mẫu cô đã làm.

Lúc này Trì Nghiên mới muộn màng nhận ra khoảng thời gian kết hôn này, anh biết được công việc của cô là nhà thiết kế trang sức, trước kia làm ở SK, sau khi ra ngoài thì mở phòng làm việc xây dựng nhãn hiệu của mình.

Nhưng cũng chỉ giới hạn như vậy.

Nếu như không phải hôm nay Cao Hùng vô tình nhắc đến, anh cũng không biết, cũng chưa từng nghĩ đến, Tần Thời Dụ lại có năng lực trên phương diện này như vậy.

Những bài còn lại trên Weibo của cô là một vài hoạt động công ích cô đã làm, nhỏ thì có quyên góp sách, đồ dùng học tập, hoặc là nhận nuôi chó mèo lưu lạc, chó nghiệp vụ đã xuất ngũ.

Lớn thì có những khoản quyên góp lên tới hàng chục nghìn tệ.

Anh biết trước đây Tần Thời Dụ kiếm được không ít, nhưng thường ngày thấy cô giữ tiền như giữ mạng, muốn lấy tiền từ chỗ cô là chuyện không thể.

Nhưng vì hoạt động công ích thì có thể.

Một chỗ nào đó trong lòng Trì Nghiên mềm hơn rất nhiều.

Nhưng vào lúc này một tin nhắn không hợp thời lại nhảy ra.

[Hứa Trầm: Tối hôm nay đánh bài không?]

[Trì Nghiên: Không, đang phiền đây, phải suy nghĩ chuyện này.]

[Hứa Trầm: Suy nghĩ chuyện gì?]

[Trì Nghiên: Nghĩ đến chuyện tìm hiểu thêm về Tần Thời Dụ.]

Trong lòng anh nghĩ, nếu như được làm lại một lần nữa, anh muốn tìm hiểu kỹ về Tần Thời Dụ ngay từ đầu.

[Hứa Trầm: Có phải cậu bị bệnh không, vợ chạy rồi mới lo đi tìm hiểu, cậu phải dỗ người ta quay lại rồi mới tìm hiểu được chứ.]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương