Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng
-
Chương 10: 10: Bánh Than Mềm
Câu hỏi bất ngờ của Mạnh Thiểu Du khiến Dư Giang Hòa phải sững người.
Kế đó, Mạnh Thiểu Du cũng tự ý thức được câu mình vừa hỏi có hơi đột ngột, hơn nữa miêu tả cũng chung chung quá, nên cậu lại nói: "Người này tầm hai lăm, hai sáu tuổi, hơi gầy, cao khoảng một mét sáu, tóc xoăn dài..."
Cậu vừa nhìn hồn ma kia vừa miêu tả.
Nghe xong đoạn miêu tả này, trong đầu Dư Giang Hòa cũng có chút ấn tượng, anh trầm ngâm một hồi rồi nói: "Cậu đang nói đến cô Sở à?"
Lúc Mạnh Thiểu Du miêu tả, nữ quỷ kia đứng ngay bên cạnh, nghe cậu miêu tả ngoại hình của mình thì cô có vẻ xúc động khó nén.
Sau khi nghe được câu nói của Dư Giang Hòa, cô kích động nói: "Chính là tôi, chính là tôi đây!"
Cô không nhịn được mà sáp lại gần, thế nhưng lần nào sắp tiếp cận được thì cô cũng bị đẩy ra, cầm lòng chẳng đặng mà khóc thành tiếng trước cửa phòng bệnh.
Nghe tiếng khóc thê lương quanh quẩn trong bệnh viện, trái tim người khác cũng không khỏi xót xa.
Dư Giang Hòa không nhìn thấy cảnh tượng ấy, anh chỉ cảm thấy khó hiểu là tại sao Mạnh Thiểu Du lại đột nhiên hỏi vấn đề này, lại còn biết về cô Sở nữa.
Mạnh Thiểu Du nghe tiếng khóc thảm thiết kia mà cười khổ, Tiểu Lâm đi lấy xe rồi, nên cậu nhìn trái nhìn phải rồi kéo Dư Giang Hòa đến một góc vắng vẻ.
"Thầy Dư, có thể anh sẽ khó tiếp nhận chuyện xảy ra sắp tới đây, nhưng tôi nghĩ vẫn phải tận mắt chứng kiến thì mới tin được..." Mạnh Thiểu Du nhìn Dư Giang Hòa, nói một cách cực kì nghiêm túc.
Thấy cậu chăm chú như vậy, vẻ mặt của Dư Giang Hòa cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Sau đó anh lại thấy Mạnh Thiểu Du rút ra một lá bùa màu vàng...
"..."
Mạnh Thiểu Du biết Dư Giang Hòa có mâu thuẫn tâm lí đối với thứ này, nên trước khi anh kịp phản ứng, cậu đã đưa tay đặt lá bùa trên mắt anh, đồng thời thì thầm: "Trên có trời chỉ dẫn, dưới có đất khuyên răn, gương thần âm dương, mau hiện thành hình!"
Dư Giang Hòa vừa lúc phản ứng lại, anh hất tay cậu ra, tức giận nói: "Cậu làm gì đó?! Thực hiện hành vi tuyên truyền mê tín dị đoan ở nơi công cộng là sẽ bị bắt!"
Song, sau khi Dư Giang Hòa hất tay Mạnh Thiểu Du ra, anh chỉ thấy hai tròng mắt mình chợt lạnh, dường như mọi vật trước mắt trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Lúc bấy giờ, Mạnh Thiểu Du mới kéo anh, cậu chỉ tay về phía phòng bệnh rồi nói: "Cô Sở muốn tìm anh."
Dư Giang Hòa nhìn theo hướng ngón tay cậu, anh cũng thấy được nữ quỷ đang khóc lóc trước phòng bệnh.
Thân hình bán trong suốt và màu da không giống người bình thường của đối phương gây chấn động mạnh cho dây thần kinh thị giác của anh.
Mạnh Thiểu Du nói: "Lúc vừa xuống đây thì tôi đã nghe thấy tiếng cô ấy kêu cứu, với lại cô ấy cứ đâm đầu vào anh mãi thôi..."
Nhìn hành động của nữ quỷ, chắc cô không chỉ mới làm vậy một, hai ngày.
Nhưng chẳng biết vì sao mà cô không chạm vào Dư Giang Hòa được, thậm chí còn không thể rời khỏi bệnh viện này.
"Cậu làm gì với tôi? Đánh thuốc mê? Hay thôi miên?" Dư Giang Hòa cũng không tin người đó là nữ quỷ ngay lập tức, trong ấn tượng của anh thì cô Sở vẫn còn đang sống rất tốt.
Anh nhìn Mạnh Thiểu Du, mím môi nói: "Tôi nghĩ cậu còn trẻ nên không biết, nhưng nếu cậu sử dụng thủ đoạn trái pháp luật với tôi chỉ để chứng minh rằng trên thế giới này có quỷ, tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Dư Giang Hòa là một người kiên quyết đi theo chủ nghĩa duy vật hơn ba mươi năm nay.
Phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ hành động vừa rồi của Mạnh Thiểu Du có vấn đề, vì vậy ánh mắt anh nhìn cậu khó nén được sự khiển trách.
Là một người đàng hoàng mà cứ thích đi đường tắt là sao!
Mạnh Thiểu Du: "..."
Phản ứng của thầy Dư cũng lí trí ghê, ít nhất thì anh vẫn chưa báo cảnh sát tới bắt cậu ngay và luôn đúng không? Mạnh Thiểu Du thầm nhủ đừng tức giận, cậu đáp trả: "Nếu anh không tin thì cứ đến hỏi là được mà?"
Xung quanh không có người, nên Mạnh Thiểu Du dứt khoát kéo Dư Giang Hòa đến trước mặt nữ quỷ.
Hai người đứng yên trước cửa phòng bệnh, nữ quỷ kia ngẩng đầu lên, không dám tin mà hỏi lại: "T-thầy Dư?"
Cô muốn lại gần, nhưng sợ trái lại sẽ bị văng ra xa hơn.
Lúc bấy giờ, Dư Giang Hòa mang vẻ mặt không biết làm gì hơn, mà nữ quỷ lại nghĩ đến việc anh có thể nhìn thấy mình, cô khụt khịt nói: "Tốt quá, mấy hôm nay chẳng có ai nhìn thấy tôi cả, tôi cũng chẳng chạm vào được ai, chỉ có lúc gặp thầy Dư thì tôi mới có thể rời khỏi căn phòng này, chạm được vào đồ vật này nọ mà thôi!"
"Thế nhưng tôi có gọi cỡ nào thì thầy Dư cũng không nghe thấy." Sở Viên Viên nói xong thì hơi nghẹn ngào.
Cô đã nán lại ở đây rất lâu, không thể tiếp xúc với ai, cũng không có quỷ sai đến đưa cô đi, cảm giác cô độc như bị cả thế giới ruồng bỏ khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.
Mạnh Thiểu Du mở lời: "Cô bị người khác nguyền rủa phải ràng buộc với nơi này, hơn nữa, phép nguyền rủa này với phép nguyền rủa trên người thầy Dư xuất phát từ cùng một nơi."
Phương pháp nguyền rủa có cùng nguồn gốc sẽ có tác dụng hấp dẫn lẫn nhau, cho nên Sở Viên Viên mới có thể đụng phải Dư Giang Hòa, cảm thấy anh có lực hấp dẫn.
Dư Giang Hòa nghe cậu nói một lúc, vẻ mặt anh hơi bị vi diệu.
Nhưng Sở Viên Viên trước mặt đúng là Sở Viên Viên mà anh biết.
Mạnh Thiểu Du cũng không hề biết rằng anh quen biết cô.
Nghĩ đến đây, Dư Giang Hòa không khỏi dao động một chút, anh nhìn Sở Viên Viên rồi nói: "Cô Sở, tôi nhớ rõ là lần trước gặp nhau cô còn..."
Còn chưa chết mà, vẫn là một người sống sờ sờ.
Sở Viên Viên nghe vậy thì trưng ra một nụ cười khổ rồi nói: "Lần trước gặp anh đã là một năm trước rồi, một năm có thể xảy ra nhiều chuyện lắm...!Bây giờ tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này thôi."
Trong lúc nói chuyện, Sở Viên Viên cũng hiểu được rằng Dư Giang Hòa chẳng qua cũng chỉ là một người xui xẻo bị nguyền rủa như cô, người am hiểu công việc thật sự là cậu thanh niên đứng bên cạnh cơ.
Sở Viên Viên chuyển hướng sang Mạnh Thiểu Du, trưng ra vẻ mặt khẩn thiết rồi nói: "Tôi không muốn nán lại ở đây nữa, xin ngài, xin hãy đưa tôi đi nếu ngài có thể."
Từ lúc có ý thức, cô đã bị giam trên một cái giường bệnh, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nên bây giờ cô nghiễm nhiên coi Mạnh Thiểu Du như một đấng cứu thế.
Mạnh Thiểu Du nhìn về phía Dư Giang Hòa, cho dù có muốn dẫn Sở Viên Viên đi thì sau đó cậu vẫn phải về cùng anh.
Dư Giang Hòa cũng chẳng biết hình dung tâm trạng lúc này như thế nào nữa.
Một năm trước người ta còn sống sờ sờ, vậy mà khi gặp lại đã biến thành một hồn ma?!
Thế giới quan được hình thành rất nhiều năm nay của anh bị người ta nện cho một quyền!
Sau khi nhận được ánh mắt của Mạnh Thiểu Du, Dư Giang Hòa day day trán rồi nói: "Cậu xem sao rồi làm đi, cậu mới là người chuyên nghiệp."
Nói xong, vẻ mặt anh trống rỗng, hiển nhiên là đã bị cảnh tượng này đả kích rất mạnh.
Mạnh Thiểu Du thấy thế thì đành thở dài trong lòng.
Tuy nhiên bây giờ cậu cũng không có thời gian để giải tỏa tâm lí cho thầy Dư, điều quan trọng hơn là phải đưa cô gái này ra ngoài trước đã.
Sở Viên Viên bị người khác nguyền rủa giam giữ.
Có rất nhiều phương pháp để nguyền rủa, bày trận, đọc thần chú, hay dùng bùa đều có thể hình thành phép nguyền rủa.
Mà người giam giữ Sở Viên Viên lại sử dụng trận.
Cách thức này được dùng nhiều trong phong thủy, những thầy phong thủy lợi hại chỉ cần thay đổi một vài nội thất trong phòng là đã có thể tạo ra bố cục phong thủy.
Có điều, người giam giữ Sở Viên Viên cũng không phải là đại sư lợi hại gì cả.
Mạnh Thiểu Du thầm suy luận một chút, sau đó cậu đi đến phòng bệnh, khều một tấm bảng nhỏ được làm bằng gỗ từ trong góc giường ra.
Tên của Sở Viên Viên được viết rành mạch bằng bút chu sa trên mặt bảng, ngoài ra còn có ngày sinh tháng đẻ của cô.
Dùng chu sa để viết tên ngụ ý người này đã chết, loại gỗ được dùng lại là gỗ lim, không phải điều này cho thấy đây là một cái bài vị ư? Đặt bảng gỗ này ở trong phòng mang ý nghĩa "giam cầm", cũng chính vì điều đó mà Sở Viên Viên bị giam giữ tại đây.
Một khi lấy đi tấm bảng này, Sở Viên Viên có thể tự do đi lại.
Sở Viên Viên đi lại được nên nước mắt lưng tròng, cô chỉ tiếc là không thể ôm lấy Mạnh Thiểu Du mà thơm mạnh một cái.
Cơ mà cô là con gái, quan trọng hơn còn là một hồn ma, cho nên cô đành phải kiềm chế suy nghĩ đó lại.
Sau đó Tiểu Lâm đến tìm bọn họ, xe đã được lấy đến rồi.
Nhìn thấy hai người Dư Giang Hòa, cậu ta còn bảo: "Thầy Dư, hai người làm gì ở phòng bệnh trống không này vậy ạ? Lấy được xe rồi, ta về thôi ạ!"
Tiểu Lâm căn bản không nhìn thấy Sở Viên Viên bên cạnh, Dư Giang Hòa bèn buông rèm mi, "ừ" một tiếng rất trầm.
Sở Viên Viên lên xe cùng Dư Giang Hòa, mà anh có thể nhìn thấy cô ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sau suốt cả đường đi.
Tiểu Lâm lại không hề cảm nhận được điều này, chỉ nói thầm một câu: "Hình như hôm nay điều hòa trong xe hơi lạnh nhỉ? Tôi thấy lạnh hơn bình thường..."
Dọc đường đi, chẳng ai nói gì.
Lúc bấy giờ, Dư Giang Hòa trở về nơi ở tại Nam Thành của mình.
Sau khi Tiểu Lâm đưa anh về thì cũng về nhà luôn, hôm nay cậu ta được nghỉ ngơi.
Mà Mạnh Thiểu Du làm người trợ lí còn lại thì phải đi theo đặng chăm sóc cho thầy Dư.
Trước khi rời đi, Tiểu Lâm vỗ vỗ vai cậu rồi nói: "Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhá, phải chăm sóc thầy Dư cho tốt đó, cố lên ~!"
Mạnh Thiểu Du tiễn cậu ta đi, nghĩ bụng, chăm sóc tốt tức là phải giải tỏa về mặt tâm lí xíu xiu.
Dư Giang Hòa được mở thiên nhãn xuyên suốt, cho nên anh cũng nhìn thấy hồn ma thẳng một mạch.
Trên đường về, họ còn gặp phải một vụ tai nạn xe cộ, anh chứng kiến tận mắt cảnh linh hồn của người mới chết bay ra khỏi thân thể, sau đó bị một Vô Thường chờ bên cạnh mang đi.
Đối với bất kì người bình thường nào thì đây cũng là một chuyện rất kích thích, nên Dư Giang Hòa vừa về đến nhà là nhốt luôn mình trong phòng.
Mạnh Thiểu Du đốt mấy nén hương cho Sở Viên Viên, sau khi cô chết thì cũng chưa được ai thờ cúng một cách tử tế, cả linh hồn rất yếu ớt.
Lúc cậu đang nghĩ xem có nên đi giải tỏa cho thầy Dư không thì anh lại bất chợt chạy ra khỏi phòng!
Sắc mặt anh khó coi, ấp úng trước mặt Mạnh Thiểu Du nửa ngày rồi mới nói: "...Tại sao tôi lại là cục than?"
Thiên nhãn của thầy Dư vẫn chưa đóng lại, anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Bản thân anh đang bị một nùi ám khí bao phủ, đen thùi lùi y như cục than vậy đó!!
Điều này khiến thầy Dư – vốn chưa bình tĩnh lại được – phải hoảng loạn, anh vọt từ trong phòng ra, hoàn toàn không thấy được vẻ bình tĩnh thong dong trước đó.
Mạnh Thiểu Du nghe vậy, xém chút nữa là không nhịn được cười, thầy Dư coi bản thân là cục than kìa ha ha ha ha!!
"Thầy Dư, cái anh thấy bây giờ là vận thế của anh, sở dĩ nó đen như cục than là do gần đây vận thế của anh kém đi, nhiễm âm khí đầy người...!Đây cũng là lí do mà dạo này anh xui xẻo như vậy đó." Cười thì cười, nhưng Mạnh Thiểu Du vẫn giải thích cho thầy Dư về hiện tượng mà anh thấy, "Hơn nữa, âm khí quá nồng trên người anh còn có thể ảnh hưởng đến những người bên cạnh, liên lụy họ cũng bị xui xẻo theo."
Vận thế của những người có quan hệ thân thiết thường sẽ giao thoa với nhau, cho nên mới có câu "có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia".
"Chẳng qua là có người muốn hại anh thôi, đợi tôi tìm ra ngọn nguồn thì có thể phá giải." Cuối cùng Mạnh Thiểu Du trấn an.
Xét theo tướng mạo, Dư Giang Hòa thuộc loại "nhân trung long phượng"*, may mắn dài lâu, nếu không bị người ta tính kế thì anh sẽ luôn thuận buồm xuôi gió.
(Nhân trung long phượng: "Long phượng giữa loài người", ý chỉ những người nổi bật.)
Biết mình sẽ không đen như cục than mãi, lông mày Dư Giang Hòa mới hơi giãn ra, sau đó anh lui về phía sau một khoảng rồi nói: "Vậy trong khoảng thời gian này cậu đừng đến gần tôi quá."
Mạnh Thiểu Du ngẩn ra, sau đó mới bảo: "Cái này không có ảnh hưởng gì với tôi hết, bây giờ việc quan trọng nhất là tìm ra thủ phạm!"
Mặc dù Dư Giang Hoà chẳng thể tiếp nhận được thế giới huyền học này ngay, nhưng khi Mạnh Thiểu Du nói như vậy, anh vẫn hỏi: "Cậu có manh mối à?"
Mạnh Thiểu Du gật đầu, cậu chỉ vào Sở Viên Viên đang hít nhang đến mức đê mê bên cạnh rồi nói: "Hỏi cô ấy là sẽ rõ."
—
Hết chương 10.
- --
Giải thích về tựa đề:
Gốc tiếng Trung là 煤球精, tạm dịch là bánh than mềm.
Tuy nhiên trong truyện thì mình để hẳn là "cục than" để dễ hiểu hơn.
Khi tra từ thì cho ra kết quả như này, mình nghĩ đây là từ lóng để gọi mấy em mèo đen vì các em đen như than vậy..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook