Cá Dưới Băng
-
Chương 6
Món Thái chua chua ngọt ngọt, rất hợp khẩu vị hai người. Bọn họ không lái xe mà đi bộ đến một rạp phim gần đó, đứng trước áp phích quảng cáo phim nhìn một lượt, loại bỏ mấy bộ phim hài lãng mạn và hành động, cuối cùng chọn một bộ phim nước ngoài về đề tài gia đình. Tiết tấu phim chậm khiến người xem buồn ngủ nhưng lại là loại phim Thời Nghi ưa thích, xem rất chăm chú say sưa. Đột nhiên bả vai có chút nặng, hóa ra Chung Tuấn Đồng đã tựa lên vai anh mà gà gật ngủ rồi.
Thời Nghi nhẹ giọng cười, cẩn thận chỉnh lại tư thế, để Chung Tuấn Đồng có thể dựa vào thoải mái hơn.
Bộ phim đi đến kết cục tốt đẹp, người cha cùng các con của mình trở nên hòa thuận, ngồi dưới ánh trăng sao đêm hạ nâng cốc chúc mừng.
Màn hình tối đen, đoàn người lục tục ra về. Thời Nghi khẽ lay Chung Tuấn Đồng: "Tuấn Đồng,hết phim rồi."
Chung Tuấn Đồng a một tiếng rồi mở mắt, nhận ra mình thế mà lại dựa lên vai Thời Nghi ngủ thiếp đi, vành tai đỏ bừng, ngồi thẳng dậy, xoa xoa trán mình, tựa như giải thích: "Máy sưởi bật lớn quá."
Hắn ảo não cực kỳ.
Lần đầu tiên đi xem phim cùng Thời Nghi nhưng hắn lại tựa lên vai anh ngủ thiếp đi?!
Thời Nghi lại không chút đế ý, vỗ vỗ vai hắn, đế hắn đứng lên rồi đưa tay vuốt vuốt áo khoác hơi nhăn nheo, cười nói: "Không sao đâu, bây giờ chúng ta về nhà?"
"Không, phải đi mua quần áo đã." Chuyện hắn đã nói ra thì sao có thể không làm chứ?
Chung Tuấn Đồng dẫn Thời Nghi dạo khắp bon tầng của khu mua sắm. Vóc người Thời Nghi thon dài, khung xương thanh tú, đương nhiên không khó để chọn quần áo. Chỉ là cuối cùng Thời Nghi vẫn có chút khó xử, kéo kéo ống tay áo Chung Tuấn Đồng: "Được rồi, không nên mua nữa."
Chung Tuấn Đồng đã quẹt thẻ mua cho anh ba cái áo khoác, hai áo len và hai cái quần dài.
"Vậy mua thêm một đôi giày. Cả túi nữa?"
Thời Nghi lắc đầu, thấp giọng nói: "Không cần. Anh đều có rồi, chúng ta về nhà chứ?"
Chung Tuấn Đồng "Được" một tiếng, hai tay xách vài cái túi đi đến bãi đậu xe.
Lúc hai người về đến nhà đã là mười giờ. Thời Nghi treo quần áo mới vào tủ rồi sắp xếp lại đồ đạc mình mang về từ nơi làm. Lúc Chung Tuấn Đồng trở về phòng sau khi kiếm tra qua hộp mail, Thời Nghi đang bày ra một bồn gỗ ngâm chân, nước nóng tỏa hơi.
"Trước đây được tặng, hôm nay vừa lúc có the dùng một lát." Thời Nghi híp mắt cười.
Chung Tuấn Đồng mang ghế đến, để Thời Nghi ngồi trên giường, "Cùng ngâm đi."
Hai người cởi tất, cùng nhau đưa chân vào bốn nước ấm nóng vừa phải. Bọn họ cùng thở khẽ, thoải mái mà cong cong ngón nhân.
"Ngâm chân vào mùa đông là tuyệt nhất rồi." Nhiệt độ trong phòng có hơi cao, mặt Ihời Nghi hồng hồng, trông như sốt nhẹ vậy, "Nếu có điều tuyệt hơn thì chính là bánh trôi đậu đở."
Tầm mắt Chung Tuấn Đồng chuyển từ màn hình điện thoại lên khuôn miệng có chút hăng hái mà khép mở của anh.
"Đậu đỏ nấu nhừ ngọt ngọt, bánh trôi nặn vừa miệng cũng mềm ngon. Dùng gạo nếp nặn thành những viên nhỏ xinh, cùng nấu với đậu đỏ đã nửa chín. Đến lúc ra nồi, bánh trắng như tuyết mới rơi trên núi vào mùa đông, cắn một miếng, chẳng cần dùng nhiều lực. Một thìa canh đậu đỏ ăn kèm miếng bánh trôi mềm nóng, như vậy cả người cũng có thể ấm áp."
Chung Tuấn Đồng không nhịn được: "Mai em muốn ăn."
Thời Nghi nở nụ cười: "Được. Dù sao hiện tại... hiện tại anh cũng đang không có gì làm."
Chung Tuấn Đồng hiếu tâm sự trong lòng Thời Nghi, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Không phải không có gì làm. Chỉ là anh đang nghỉ ngơi thôi. Mỗi người trong cuộc sống đều cần một kỳ nghỉ dài hạn. Anh phải nghỉ một chút mới có thể càng đi được xa hơn."
Thời Nghi ôn nhu mỉm cười: "Cảm ơn em,Tuấn Đồng."
Kỳ thực anh cũng không chắc đến bao giờ mình mới có thể tìm được một công việc phù họp với bản thân, công việc lúc trước cũng không thể thỏa mãn kỳ vọng hay yêu cầu chuyên ngành của anh. Thế nhưng Tuấn Đồng có nói gì thì anh cũng sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Thời Nghi ngước mắt nhìn Tuấn Đồng. Làn da hắn nhẵn nhụi dưới ánh đèn, con ngươi đen láy, đường viền mặt rõ ràng, đẹp đẽ lại sắc sảo. Hắn cởi cà vạt, hai khuy áo trên cùng cũng mở, áo khoác ngoài có họa tiết rất sang trọng.
Anh tuấn cao quý lại dịu dàng giỏi giang.
Thời Nghi bỗng cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Lúc ngủ, Thời Nghi được một luồng dũng khí không tên cố vũ, nghiêng người mà ôm lấy cánh tay Chung Tuấn Đồng.
Chung Tuấn Đồng giả bộ bình tĩnh, quay ra ôm lấy người anh.
Thật giống những điều vợ chồng nên làm với nhau. Mọi thân mật, quyến luyến cùng ôn tồn đều có thể làm một cách thật tự nhiên.
"Tuấn Đồng." Thời Nghi thấp giọng gọi.
Hương sữa tắm trên cơ thể ấm áp của Chung Tuấn Đồng đem đến cảm giác như vườn xuân. Thời Nghi không kìm lòng được được mà ngửi một chút.
Anh đột nhiên nhớ ra mình cũng dùng loại sữa tắm này.
Vành tai anh hơi đỏ lên, thật giống như nhờ sữa tắm này mà bọn họ có thế gần nhau hơn vậy.
Chung Tuấn Đồng "ừ" một tiếng, cúi đầu len lén ngửi tóc anh.
Lúc này hắn mới nhớ ra, mình đã yêu thầm người này ròng rã tám năm rồi.
Mùa đông năm đó trời đổ tuyết lớn, phía nam đã thật nhiều năm chưa có đợt tuyết nào lớn như vậy. Bầu trời xanh nhạt, mây như được xé nhỏ, trên nóc nhà và cành cây đầy những tuyết là tuyết, phóng mắt chỉ thấy một màu trắng. Công nhân nghỉ làm, trường học cũng đến giờ tan lớp. Lúc Chung Tuấn Đồng về Thời gia, không ngờ Thời Nghi lúc ấy đang học đại học cũng đã về nhà.
Trong phòng khách tối tăm, ánh sáng ảm đạm bên ngoài chiếu vào chỉ sáng được một vùng gần cửa sổ.
Nồi áp suất trong phòng bếp không biết đang nấu gì, phát ra những tiếng xèo xèo nhỏ bé.
Thời Nghi có vẻ rất mệt mỏi, cứ nằm trên ghế mà ngủ thiếp đi.
Chung Tuấn Đồng đã hai tuần lễ không gặp Thời Nghi. Mỗi hai tuần lễ hắn sẽ có thời gian nghỉ, qua nửa ngày, ngủ một đêm ở nhà rồi về trường học.
Thời Nghi lại gầy rồi.
Anh ấy vốn đã rất gầy. Chung Tuấn Đồng nghĩ.
Hắn đeo cặp sách, rón rén bước đến, ngồi xổm trước mặt Thời Nghi, len lén ngắm nhìn sống mũi nhỏ gầy cùng lông mi rủ bóng như cánh bướm của đối phương. Môi cũng mỏng, mím lại rất chặt. Dường như anh có thật nhiều điều muốn nói lại vừa có nhiều lời không thể nói nên mới mím môi chặt đến vậy.
Chung Tuấn Đồng càng nhớ, tim hắn đập càng nhanh. Từng nhịp cứ vang thình thịch bên tai. Hắn bịt tai trộm chuông, ôm lấy bên tim của mình.
Chi" sợ tiếng tim đập có thể đánh thức người trong lòng.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, lại cúi xuống ngửi tóc Thời Nghi một hồi. Các môn khác của hắn đều đạt kết quả cao, riêng môn ngữ văn chỉ thường thường, lúc này chang nghĩ ra được loại từ nào đế miêu tả thứ mùi này.
Hắn bèn gọi nó là mùi Thời Nghi.
Sinh hoạt năm lớp mười hai quá nhàm chán.Thế nhưng hắn dựa vào những tưởng tượng bí mật của mình về Thời Nghi, ánh mắt tình cờ giao nhau của hai người, còn có đôi lần vì vụng về khiến tứ chi tiếp xúc mà chắp vá nên ngọt ngào.
Nhưng bây giờ không giống lúc trước, hắn ôm ghì lấy Thời Nghi. Bọn họ đã là vợ chồng, gương mặt cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi đi ngủ hay người đầu tiên gặp vào buổi sáng đều là anh.
Người mà hắn thích thật nhiều năm.
"Ngủ ngon." Chung Tuấn Đồng thấp giọng nói.
Hal: "Mùi Thời Nghi" qaq Có thể dễ thương hơn được nữa không ;;v;;
Thời Nghi nhẹ giọng cười, cẩn thận chỉnh lại tư thế, để Chung Tuấn Đồng có thể dựa vào thoải mái hơn.
Bộ phim đi đến kết cục tốt đẹp, người cha cùng các con của mình trở nên hòa thuận, ngồi dưới ánh trăng sao đêm hạ nâng cốc chúc mừng.
Màn hình tối đen, đoàn người lục tục ra về. Thời Nghi khẽ lay Chung Tuấn Đồng: "Tuấn Đồng,hết phim rồi."
Chung Tuấn Đồng a một tiếng rồi mở mắt, nhận ra mình thế mà lại dựa lên vai Thời Nghi ngủ thiếp đi, vành tai đỏ bừng, ngồi thẳng dậy, xoa xoa trán mình, tựa như giải thích: "Máy sưởi bật lớn quá."
Hắn ảo não cực kỳ.
Lần đầu tiên đi xem phim cùng Thời Nghi nhưng hắn lại tựa lên vai anh ngủ thiếp đi?!
Thời Nghi lại không chút đế ý, vỗ vỗ vai hắn, đế hắn đứng lên rồi đưa tay vuốt vuốt áo khoác hơi nhăn nheo, cười nói: "Không sao đâu, bây giờ chúng ta về nhà?"
"Không, phải đi mua quần áo đã." Chuyện hắn đã nói ra thì sao có thể không làm chứ?
Chung Tuấn Đồng dẫn Thời Nghi dạo khắp bon tầng của khu mua sắm. Vóc người Thời Nghi thon dài, khung xương thanh tú, đương nhiên không khó để chọn quần áo. Chỉ là cuối cùng Thời Nghi vẫn có chút khó xử, kéo kéo ống tay áo Chung Tuấn Đồng: "Được rồi, không nên mua nữa."
Chung Tuấn Đồng đã quẹt thẻ mua cho anh ba cái áo khoác, hai áo len và hai cái quần dài.
"Vậy mua thêm một đôi giày. Cả túi nữa?"
Thời Nghi lắc đầu, thấp giọng nói: "Không cần. Anh đều có rồi, chúng ta về nhà chứ?"
Chung Tuấn Đồng "Được" một tiếng, hai tay xách vài cái túi đi đến bãi đậu xe.
Lúc hai người về đến nhà đã là mười giờ. Thời Nghi treo quần áo mới vào tủ rồi sắp xếp lại đồ đạc mình mang về từ nơi làm. Lúc Chung Tuấn Đồng trở về phòng sau khi kiếm tra qua hộp mail, Thời Nghi đang bày ra một bồn gỗ ngâm chân, nước nóng tỏa hơi.
"Trước đây được tặng, hôm nay vừa lúc có the dùng một lát." Thời Nghi híp mắt cười.
Chung Tuấn Đồng mang ghế đến, để Thời Nghi ngồi trên giường, "Cùng ngâm đi."
Hai người cởi tất, cùng nhau đưa chân vào bốn nước ấm nóng vừa phải. Bọn họ cùng thở khẽ, thoải mái mà cong cong ngón nhân.
"Ngâm chân vào mùa đông là tuyệt nhất rồi." Nhiệt độ trong phòng có hơi cao, mặt Ihời Nghi hồng hồng, trông như sốt nhẹ vậy, "Nếu có điều tuyệt hơn thì chính là bánh trôi đậu đở."
Tầm mắt Chung Tuấn Đồng chuyển từ màn hình điện thoại lên khuôn miệng có chút hăng hái mà khép mở của anh.
"Đậu đỏ nấu nhừ ngọt ngọt, bánh trôi nặn vừa miệng cũng mềm ngon. Dùng gạo nếp nặn thành những viên nhỏ xinh, cùng nấu với đậu đỏ đã nửa chín. Đến lúc ra nồi, bánh trắng như tuyết mới rơi trên núi vào mùa đông, cắn một miếng, chẳng cần dùng nhiều lực. Một thìa canh đậu đỏ ăn kèm miếng bánh trôi mềm nóng, như vậy cả người cũng có thể ấm áp."
Chung Tuấn Đồng không nhịn được: "Mai em muốn ăn."
Thời Nghi nở nụ cười: "Được. Dù sao hiện tại... hiện tại anh cũng đang không có gì làm."
Chung Tuấn Đồng hiếu tâm sự trong lòng Thời Nghi, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Không phải không có gì làm. Chỉ là anh đang nghỉ ngơi thôi. Mỗi người trong cuộc sống đều cần một kỳ nghỉ dài hạn. Anh phải nghỉ một chút mới có thể càng đi được xa hơn."
Thời Nghi ôn nhu mỉm cười: "Cảm ơn em,Tuấn Đồng."
Kỳ thực anh cũng không chắc đến bao giờ mình mới có thể tìm được một công việc phù họp với bản thân, công việc lúc trước cũng không thể thỏa mãn kỳ vọng hay yêu cầu chuyên ngành của anh. Thế nhưng Tuấn Đồng có nói gì thì anh cũng sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Thời Nghi ngước mắt nhìn Tuấn Đồng. Làn da hắn nhẵn nhụi dưới ánh đèn, con ngươi đen láy, đường viền mặt rõ ràng, đẹp đẽ lại sắc sảo. Hắn cởi cà vạt, hai khuy áo trên cùng cũng mở, áo khoác ngoài có họa tiết rất sang trọng.
Anh tuấn cao quý lại dịu dàng giỏi giang.
Thời Nghi bỗng cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Lúc ngủ, Thời Nghi được một luồng dũng khí không tên cố vũ, nghiêng người mà ôm lấy cánh tay Chung Tuấn Đồng.
Chung Tuấn Đồng giả bộ bình tĩnh, quay ra ôm lấy người anh.
Thật giống những điều vợ chồng nên làm với nhau. Mọi thân mật, quyến luyến cùng ôn tồn đều có thể làm một cách thật tự nhiên.
"Tuấn Đồng." Thời Nghi thấp giọng gọi.
Hương sữa tắm trên cơ thể ấm áp của Chung Tuấn Đồng đem đến cảm giác như vườn xuân. Thời Nghi không kìm lòng được được mà ngửi một chút.
Anh đột nhiên nhớ ra mình cũng dùng loại sữa tắm này.
Vành tai anh hơi đỏ lên, thật giống như nhờ sữa tắm này mà bọn họ có thế gần nhau hơn vậy.
Chung Tuấn Đồng "ừ" một tiếng, cúi đầu len lén ngửi tóc anh.
Lúc này hắn mới nhớ ra, mình đã yêu thầm người này ròng rã tám năm rồi.
Mùa đông năm đó trời đổ tuyết lớn, phía nam đã thật nhiều năm chưa có đợt tuyết nào lớn như vậy. Bầu trời xanh nhạt, mây như được xé nhỏ, trên nóc nhà và cành cây đầy những tuyết là tuyết, phóng mắt chỉ thấy một màu trắng. Công nhân nghỉ làm, trường học cũng đến giờ tan lớp. Lúc Chung Tuấn Đồng về Thời gia, không ngờ Thời Nghi lúc ấy đang học đại học cũng đã về nhà.
Trong phòng khách tối tăm, ánh sáng ảm đạm bên ngoài chiếu vào chỉ sáng được một vùng gần cửa sổ.
Nồi áp suất trong phòng bếp không biết đang nấu gì, phát ra những tiếng xèo xèo nhỏ bé.
Thời Nghi có vẻ rất mệt mỏi, cứ nằm trên ghế mà ngủ thiếp đi.
Chung Tuấn Đồng đã hai tuần lễ không gặp Thời Nghi. Mỗi hai tuần lễ hắn sẽ có thời gian nghỉ, qua nửa ngày, ngủ một đêm ở nhà rồi về trường học.
Thời Nghi lại gầy rồi.
Anh ấy vốn đã rất gầy. Chung Tuấn Đồng nghĩ.
Hắn đeo cặp sách, rón rén bước đến, ngồi xổm trước mặt Thời Nghi, len lén ngắm nhìn sống mũi nhỏ gầy cùng lông mi rủ bóng như cánh bướm của đối phương. Môi cũng mỏng, mím lại rất chặt. Dường như anh có thật nhiều điều muốn nói lại vừa có nhiều lời không thể nói nên mới mím môi chặt đến vậy.
Chung Tuấn Đồng càng nhớ, tim hắn đập càng nhanh. Từng nhịp cứ vang thình thịch bên tai. Hắn bịt tai trộm chuông, ôm lấy bên tim của mình.
Chi" sợ tiếng tim đập có thể đánh thức người trong lòng.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, lại cúi xuống ngửi tóc Thời Nghi một hồi. Các môn khác của hắn đều đạt kết quả cao, riêng môn ngữ văn chỉ thường thường, lúc này chang nghĩ ra được loại từ nào đế miêu tả thứ mùi này.
Hắn bèn gọi nó là mùi Thời Nghi.
Sinh hoạt năm lớp mười hai quá nhàm chán.Thế nhưng hắn dựa vào những tưởng tượng bí mật của mình về Thời Nghi, ánh mắt tình cờ giao nhau của hai người, còn có đôi lần vì vụng về khiến tứ chi tiếp xúc mà chắp vá nên ngọt ngào.
Nhưng bây giờ không giống lúc trước, hắn ôm ghì lấy Thời Nghi. Bọn họ đã là vợ chồng, gương mặt cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi đi ngủ hay người đầu tiên gặp vào buổi sáng đều là anh.
Người mà hắn thích thật nhiều năm.
"Ngủ ngon." Chung Tuấn Đồng thấp giọng nói.
Hal: "Mùi Thời Nghi" qaq Có thể dễ thương hơn được nữa không ;;v;;
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook