Cả Đời Này Em Phải Trả Nợ Cho Tôi
-
Chương 17: Say rượu
Hoa Di Giai ôm trong tay tệp tài liệu, bước ra từ thang máy. Đưa mắt nhìn những con số trên tường, căn hộ số chẵn sẽ rẽ phải. Đi theo chỉ dẫn, Hoa Di Giai vừa đi vừa nhìn những căn hộ hai bên nhằm tìm được căn hộ mang con số mà mình mong muốn.
Lúc chiều khi học xong, Hoa Di Giai định sẽ cùng Mạch Y Đình đi dạo trung tâm thương mại một chút nhưng khi hai người đi ngang qua phòng giáo viên đã bị Giáo sư Bạch giữ lại. Kéo ngăn tủ bàn làm việc, ông đưa cho Hoa Di Giai một tệp tài liệu trong túi đựng màu vàng vẫn còn dán băng keo niêm lại. Giáo sư Bạch nói đây là văn kiện của Nhà trường gửi cho từng giáo viên, ông nói vốn dĩ định đợi gặp mặt Trình Hiên rồi đưa cho anh nhưng đợi suốt cả một buổi chiều, cho đến khi tiết học cuối cùng kết thúc cũng chẳng thấy anh đâu. Mà văn kiện này bắt đầu từ ngày mai là phải thực hiện, sẽ có người của ban lãnh đạo xuống kiểm tra, nhất định phải đưa cho Trình Hiên nội trong ngày hôm nay để anh còn chuẩn bị. Giáo sư Bạch sau khi cưới vợ cho con trai, con dâu liền sinh một bé trai kháu khỉnh, mà đúng lúc hôm nay lại là ngày kỉ niệm gì đó của đôi trẻ, ông nội phải về chăm cháu thay cho ba mẹ. Hoa Di Giai là lớp trưởng còn thường xuyên trao đổi với Trình Hiên, Giáo sư Bạch quyết định nhờ cô đưa văn kiện này cho Trình Hiên. Hoa Di Giai cuối cùng nhận lời, đành huỷ kế hoạch đi dạo cùng Mạch Y Đình. Nhưng cô đâu biết anh đang ở đâu, địa chỉ nhà cũng không biết, Hoa Di Giai liền gọi điện hỏi anh. Trình Hiên đọc địa chỉ cho cô, nhưng lúc đó Hoa Di Giai nhận thấy giọng nói của anh có chút gì đó kì lạ, có vẻ như anh đang say thì phải. Cũng không nghĩ ngợi hay đắn đo gì, đưa văn kiện vẫn là quan trọng nhất. Theo địa chỉ mà Trình Hiên đưa cho cô, Hoa Di Giai đã tìm được đến chung cư của anh, bây giờ chỉ còn tìm căn hộ anh đang ở mà thôi.
Dừng chân trước căn hộ 1708, nhớ lại dãy số mà Trình Hiên đã nói, đúng là chỗ này rồi. Đưa tay lên nhấn chuông, Hoa Di Giai đợi một lúc cũng không thấy ai ra mở cửa, cô lại đưa tay lên nhấn lần nữa. Cạch... lần này người trong nhà đã mở cửa. Cửa vừa mở, Hoa Di Giai liền thấy Trình Hiên bộ dạng say khướt, chao đảo tựa vào cạnh cửa, nheo nheo đôi mắt nhìn về phía cô, có vẻ như phải đợi một lúc anh mới nhận ra người đang ở trước mặt mình là ai.
"Hoa Di Giai?", Trình Hiên gọi tên cô.
Hoa Di Giai gật đầu, cầm lấy tài liệu trong tay đưa đến trước mặt anh, khẽ nói.
"Tài liệu Giáo sư Bạch nhờ em đưa cho thầy ạ."
Trình Hiên im lặng không nói gì, cũng chẳng cầm lấy tài liệu kia, nhìn cô một lúc rồi giơ tay nắm lấy cổ tay Hoa Di Giai kéo cô vào trong nhà, khoá cửa lại. Trình Hiên bước đi chao đảo không vững, vừa đi vài bước như muốn ngã, Hoa Di Giai không suy nghĩ liền ôm chặt lấy anh, loay hoay một lúc mới tìm được cách tốt nhất để đỡ anh đến ghế sofa trong nhà. Thân hình Trình Hiên cao lớn, hơn Hoa Di Giai tận một cái đầu, bây giờ còn đang say khướt thế kia, bao nhiêu sức lực và trọng tâm đều dồn lên cô gái bé nhỏ bên cạnh. Vất vả lắm cô mới đưa anh ngồi xuống ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt rõ ràng là lo lắng vô cùng và cô cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp anh trong hoàn cảnh này. Trình Hiên trước giờ là một người nghiêm nghị, đĩnh đạc và nguyên tắc, cho dù là có tiệc mừng hay liên hoan, anh dù uống rượu nhưng vẫn có chừng mực, chưa bao giờ để bản thân say khướt đến nỗi thế này. Rốt cuộc chuyện gì đã khiến anh không còn là chính mình của thường ngày như thế?
"Em đi pha trà cho thầy giải rượu."
Hoa Di Giai đặt tệp tài liệu xuống bàn trà, định xoay lưng đi về phía nhà bếp nhưng cuối cùng lại bị Trình Hiên nắm lấy cổ tay kéo ngược về phía anh, cuối cùng vì đứng không vững nên cô ngã nhào về phía sau, phút chốc ngồi gọn trong lòng Trình Hiên. Anh trong cơn say càng có nét quyến rũ hơn cả, đôi mắt lạnh lùng, nghiêm nghị thường ngày cũng thay bằng ánh mắt mờ ảo như chứa cả tầng sương, anh chăm chú nhìn cô. Trình Hiên nâng tay lên vuốt ve mái tóc cô, Hoa Di Giai có một mái tóc rất đẹp, mượt mà và óng ả, vẫn còn nguyên thuỷ chưa từng sử dụng qua bất kì loại hoá chất nào. Hoa Di Giai nhất thời bị hành động nhẹ nhàng cùng thân mật này của Trình Hiên làm cho mê mẩn quên đi cả lý trí, cứ buông thả mình trôi theo từng hành động của anh. Cho đến khi ánh mắt ấy chợt thay đổi, cô nhận thấy được sự đau lòng, tức giận và nghi hoặc, tất cả đều được biểu thị trong đôi mắt sâu ấy của anh. Tại sao anh lại có những cảm xúc này? Sự thay đổi nhanh chóng của anh khiến Hoa Di Giai lo sợ, nhất thời cô có một suy nghĩ điên rồ, người trước mặt cô có phải là Trình Hiên hay không? Anh bất ngờ thu lại ánh mắt cùng bàn tay to của mình, nghiêng đầu sang bên cạnh, mệt mỏi đưa tay lên day day hai bên thái dương. Trình Hiên có lẽ đã uống không ít khiến đầu anh bây giờ cảm thấy đau nhức vô cùng.
Hoa Di Giai nhìn Trình Hiên một lát, cuối cùng đứng lên đi về phía phòng bếp pha trà giải rượu cho anh. Vì lần đầu tiên đến đây, cô lạ nước lạ cái, loay hoay mãi một lúc lâu mới tìm được đủ nguyên liệu mình cần. Chừng 10 phút sau, một tách trà gừng còn nóng hổi đã hoàn thành, bây giờ đem đến cho Trình Hiên nữa là xong. Nhưng khi cô vừa định cầm tách trà ấy lên thì đột nhiên Trình Hiên không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đấy, bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau, chiếc lưng mảnh khảnh nhỏ nhắn của cô bây giờ áp sát vào lồng ngực rắn chắc của Trình Hiên. Tim Hoa Di Giai đập mạnh, cô ấp úng lên tiếng.
"Thầy Trình..."
"Yên lặng, tôi muốn ôm em một chút, một chút thôi."
Trình Hiên giọng ngà ngà đáp lời. Hơi thở nồng mùi rượu cùng nóng hổi phả vào chiếc cổ mẩn cảm của Hoa Di Giai làm cô cảm thấy như tê liệt, cứ đứng yên ở đấy mặc anh ôm lấy nhưng trong đầu cô không ngừng suy nghĩ. Cô có nhiều câu hỏi muốn hỏi anh nhưng lại không thể cất lên thành lời, cô cũng không biết làm sao nữa, một cảm giác khó nói.
Ngay lúc này, tiếng chuông cửa vang lên làm Hoa Di Giai giật mình. Khẽ nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 8h tối, ai đến nhà Trình Hiên vào giờ này? Nếu lỡ để họ nhìn thấy cô ở đây, một mình một chỗ với Trình Hiên có phải là sẽ bị nghi ngờ không? Nhất thời Hoa Di Giai không biết phải làm sao, nhưng để người đó ở ngoài đợi mãi cũng không phải là cách. Đúng rồi, cô thật sự là sinh viên của anh, còn có văn kiện kia nữa, sinh viên đến đưa đồ cho thầy giáo, lý do này miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được. Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, cô nhúc nhích muốn ra mở cửa nhưng Trình Hiên thì lại chẳng có phản ứng gì, dường như anh đang có ý định là còn không muốn mở cửa thì phải.
"Thầy Trình, có người bấm chuông cửa, đã bấm rất nhiều lần rồi...", Hoa Di Giai khẽ nói.
Lúc này Trình Hiên mới buông tay ra, mệt mỏi nghiêng sang một bên chống hai tay lên bàn bếp, anh không nói gì, có lẽ đã cho Hoa Di Giai ra mở cửa rồi. Hoa Di Giai từng bước đi đến cửa, cô nhón chân nhìn qua mắt mèo xem là ai, nhưng chẳng thấy ai ở ngoài cả. Chẳng lẽ người ấy đi rồi? Nhưng cô vẫn quyết định mở cửa xem sao, biết đâu họ tìm Trình Hiên có việc gấp thì sao?
Cửa vừa mở, trước mắt Hoa Di Giai là một cô gái trạc tuổi Trình Hiên, ăn vận lịch sự, cả cô và cô gái đó đều bất ngờ khi nhìn thấy đối phương. Ngay lúc này, từ phía sau Trình Hiên cũng đi đến đứng bên cạnh Hoa Di Giai, chưa nhìn người ở ngoài đã lên tiếng hỏi cô.
"Là ai?"
Nhưng Hoa Di Giai chưa kịp trả lời thì cô gái ngoài cửa đã lên tiếng trước, giọng điệu còn có chút thân mật, có vẻ như Trình Hiên và cô gái đó có mối quan hệ từ trước.
"Hiên, là em.", cô gái ấy khẽ trả lời.
Hoa Di Giai bất ngờ trước câu trả lời này. Cô gái này gọi anh là "Hiên", một cách gọi rất thân mật, cả ánh mắt nhìn anh cũng chứa đầy tình cảm sâu đậm, cô gái đó chẳng để tâm đến sự xuất hiện của cô, từ đầu chí cuối chỉ dồn tất cả ánh mắt về phía Trình Hiên.
Trình Hiên đưa mắt nhìn về phía cô gái đó, trong mắt toàn là sự lạnh lẽo đến đáng sợ, thậm chí còn có sự tức giận. Xoay lưng bước đi, anh hạ giọng.
"Đóng cửa."
Hoa Di Giai sững người, cô bây giờ chẳng hiểu gì cả. Nhưng cuối cùng vẫn là nghe lời anh, cô tiến đến cầm lấy tay nắm cửa, từ từ khép lại. Nhưng cô gái đó dường như chưa bỏ cuộc, giơ tay cản lại, cố gắng nói với vào trong.
"Hiên, đừng làm thế, em muốn nói chuyện với anh."
"Đóng cửa.", Trình Hiên lặp lại lần hai, thậm chí độ lạnh trong câu này còn nhiều hơn so với câu trước.
Hoa Di Giai nhất thời khó xử, Trình Hiên thì muốn đóng cửa còn cô gái đó thì không ngừng ngăn cản. Dù muốn hay không, cô vẫn phải làm theo lời anh, khẽ nói một câu xin lỗi với cô gái đó, Hoa Di Giai từ từ khép cửa lại.
Xoay người đi vào trong, trên ghế sofa chẳng còn thấy bóng dáng Trình Hiên đâu, còn tách trà gừng giải rượu thì đã cạn, có lẽ anh đã uống hết. Nhìn một lượt căn hộ, Hoa Di Giai thấy ở phía kia có cánh cửa đang hé mở, cô từng bước đi về phía ấy, cẩn thận đẩy cửa bước vào. Thì ra đây là phòng ngủ của anh, Trình Hiên không biết từ khi nào đã nằm trên giường, mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay. Hoa Di Giai nhẹ chân bước đến, từ trên cao nhìn Trình Hiên một lúc, cuối cùng cô đi đến cuối giường cầm tấm chăn đắp lên người cho anh.
"Em không hỏi cô gái đó là ai sao?", Trình Hiên bỗng cất lời hỏi Hoa Di Giai. Tuy nhiên anh không nhìn cô, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại.
"Thầy cũng đã mệt rồi, thầy ngủ nghỉ đi ạ. Văn kiện Giáo sư Bạch gửi cho thầy em để trên bàn trà, sáng mai thầy nhớ xem nhé.", Hoa Di Giai khẽ trả lời. Đó cũng là câu mà cô muốn hỏi anh từ nãy giờ nhưng khi anh mở lời cô lại nói trớ đi. Có lẽ anh không muốn nói với cô vì một lý do nào đó, nếu không thay vì câu hỏi sẽ là một câu giải thích về thân phận của cô gái trước cửa rồi.
Rồi Trình Hiên yên lặng, không nói thêm lời nào, không gian lúc này tĩnh lặng vô cùng. Hoa Di Giai chỉnh lại chăn cho Trình Hiên xong thì đứng lên rời đi. Bỗng dưng chân cô như đang va vào một thứ gì đó ở trên sàn. Cúi xuống nhặt lên, là một khung ảnh, có lẽ vì say quá nên Trình Hiên đã làm rơi lúc nào không hay. Lật khung ảnh về phía trước, hình ảnh đôi nam nữ vui vẻ nắm lấy tay nhau, đầu cô gái tựa lên vai chàng trai, trông họ hạnh phúc vô cùng. Hình ảnh này như đập thẳng vào mắt cô, tay Hoa Di Giai chợt run lên vài cái, đôi nam nữ này...Người nam chính là Trình Hiên, còn người nữ chính là cô gái khi nãy ở trước cửa. Nhìn họ tay trong tay hạnh phúc như vậy, lúc này Hoa Di Giai đã biết mối quan hệ giữa hai người rồi. Trái tim cô chợt thắt lại, khoé mắt lại có chút cay cay, Hoa Di Giai nhẹ nhàng đặt khung ảnh lại trên bàn trong phòng, cất bước rời đi...
Mấy ngày sau...
Chuông reo vào lớp đã vang lên, Hoa Di Giai lấy sách vở để lên bàn chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Từ cửa, giáo viên đã bước vào, tất cả sinh viên đồng loạt đứng dậy cúi đầu chào. Sau khi ngồi xuống, Hoa Di Giai chợt nghe thấy giọng nói này có chút quen thuộc, có vẻ như đã nghe được ở đâu đấy rồi. Ngước mắt lên nhìn chỗ bục giảng, đây không phải là...?
"Chào các bạn, tôi là Khưu Thanh Nhã sẽ đảm nhận vị trí giáo viên của các bạn trong môn học này..."
Giọng nói này, gương mặt này, chẳng phải là cô gái đã xuất hiện trước cửa nhà Trình Hiên vào tối hôm ấy hay sao? Cô gái có mối quan hệ đặc biệt với anh lại là giáo viên của cô...?
Lúc chiều khi học xong, Hoa Di Giai định sẽ cùng Mạch Y Đình đi dạo trung tâm thương mại một chút nhưng khi hai người đi ngang qua phòng giáo viên đã bị Giáo sư Bạch giữ lại. Kéo ngăn tủ bàn làm việc, ông đưa cho Hoa Di Giai một tệp tài liệu trong túi đựng màu vàng vẫn còn dán băng keo niêm lại. Giáo sư Bạch nói đây là văn kiện của Nhà trường gửi cho từng giáo viên, ông nói vốn dĩ định đợi gặp mặt Trình Hiên rồi đưa cho anh nhưng đợi suốt cả một buổi chiều, cho đến khi tiết học cuối cùng kết thúc cũng chẳng thấy anh đâu. Mà văn kiện này bắt đầu từ ngày mai là phải thực hiện, sẽ có người của ban lãnh đạo xuống kiểm tra, nhất định phải đưa cho Trình Hiên nội trong ngày hôm nay để anh còn chuẩn bị. Giáo sư Bạch sau khi cưới vợ cho con trai, con dâu liền sinh một bé trai kháu khỉnh, mà đúng lúc hôm nay lại là ngày kỉ niệm gì đó của đôi trẻ, ông nội phải về chăm cháu thay cho ba mẹ. Hoa Di Giai là lớp trưởng còn thường xuyên trao đổi với Trình Hiên, Giáo sư Bạch quyết định nhờ cô đưa văn kiện này cho Trình Hiên. Hoa Di Giai cuối cùng nhận lời, đành huỷ kế hoạch đi dạo cùng Mạch Y Đình. Nhưng cô đâu biết anh đang ở đâu, địa chỉ nhà cũng không biết, Hoa Di Giai liền gọi điện hỏi anh. Trình Hiên đọc địa chỉ cho cô, nhưng lúc đó Hoa Di Giai nhận thấy giọng nói của anh có chút gì đó kì lạ, có vẻ như anh đang say thì phải. Cũng không nghĩ ngợi hay đắn đo gì, đưa văn kiện vẫn là quan trọng nhất. Theo địa chỉ mà Trình Hiên đưa cho cô, Hoa Di Giai đã tìm được đến chung cư của anh, bây giờ chỉ còn tìm căn hộ anh đang ở mà thôi.
Dừng chân trước căn hộ 1708, nhớ lại dãy số mà Trình Hiên đã nói, đúng là chỗ này rồi. Đưa tay lên nhấn chuông, Hoa Di Giai đợi một lúc cũng không thấy ai ra mở cửa, cô lại đưa tay lên nhấn lần nữa. Cạch... lần này người trong nhà đã mở cửa. Cửa vừa mở, Hoa Di Giai liền thấy Trình Hiên bộ dạng say khướt, chao đảo tựa vào cạnh cửa, nheo nheo đôi mắt nhìn về phía cô, có vẻ như phải đợi một lúc anh mới nhận ra người đang ở trước mặt mình là ai.
"Hoa Di Giai?", Trình Hiên gọi tên cô.
Hoa Di Giai gật đầu, cầm lấy tài liệu trong tay đưa đến trước mặt anh, khẽ nói.
"Tài liệu Giáo sư Bạch nhờ em đưa cho thầy ạ."
Trình Hiên im lặng không nói gì, cũng chẳng cầm lấy tài liệu kia, nhìn cô một lúc rồi giơ tay nắm lấy cổ tay Hoa Di Giai kéo cô vào trong nhà, khoá cửa lại. Trình Hiên bước đi chao đảo không vững, vừa đi vài bước như muốn ngã, Hoa Di Giai không suy nghĩ liền ôm chặt lấy anh, loay hoay một lúc mới tìm được cách tốt nhất để đỡ anh đến ghế sofa trong nhà. Thân hình Trình Hiên cao lớn, hơn Hoa Di Giai tận một cái đầu, bây giờ còn đang say khướt thế kia, bao nhiêu sức lực và trọng tâm đều dồn lên cô gái bé nhỏ bên cạnh. Vất vả lắm cô mới đưa anh ngồi xuống ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt rõ ràng là lo lắng vô cùng và cô cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp anh trong hoàn cảnh này. Trình Hiên trước giờ là một người nghiêm nghị, đĩnh đạc và nguyên tắc, cho dù là có tiệc mừng hay liên hoan, anh dù uống rượu nhưng vẫn có chừng mực, chưa bao giờ để bản thân say khướt đến nỗi thế này. Rốt cuộc chuyện gì đã khiến anh không còn là chính mình của thường ngày như thế?
"Em đi pha trà cho thầy giải rượu."
Hoa Di Giai đặt tệp tài liệu xuống bàn trà, định xoay lưng đi về phía nhà bếp nhưng cuối cùng lại bị Trình Hiên nắm lấy cổ tay kéo ngược về phía anh, cuối cùng vì đứng không vững nên cô ngã nhào về phía sau, phút chốc ngồi gọn trong lòng Trình Hiên. Anh trong cơn say càng có nét quyến rũ hơn cả, đôi mắt lạnh lùng, nghiêm nghị thường ngày cũng thay bằng ánh mắt mờ ảo như chứa cả tầng sương, anh chăm chú nhìn cô. Trình Hiên nâng tay lên vuốt ve mái tóc cô, Hoa Di Giai có một mái tóc rất đẹp, mượt mà và óng ả, vẫn còn nguyên thuỷ chưa từng sử dụng qua bất kì loại hoá chất nào. Hoa Di Giai nhất thời bị hành động nhẹ nhàng cùng thân mật này của Trình Hiên làm cho mê mẩn quên đi cả lý trí, cứ buông thả mình trôi theo từng hành động của anh. Cho đến khi ánh mắt ấy chợt thay đổi, cô nhận thấy được sự đau lòng, tức giận và nghi hoặc, tất cả đều được biểu thị trong đôi mắt sâu ấy của anh. Tại sao anh lại có những cảm xúc này? Sự thay đổi nhanh chóng của anh khiến Hoa Di Giai lo sợ, nhất thời cô có một suy nghĩ điên rồ, người trước mặt cô có phải là Trình Hiên hay không? Anh bất ngờ thu lại ánh mắt cùng bàn tay to của mình, nghiêng đầu sang bên cạnh, mệt mỏi đưa tay lên day day hai bên thái dương. Trình Hiên có lẽ đã uống không ít khiến đầu anh bây giờ cảm thấy đau nhức vô cùng.
Hoa Di Giai nhìn Trình Hiên một lát, cuối cùng đứng lên đi về phía phòng bếp pha trà giải rượu cho anh. Vì lần đầu tiên đến đây, cô lạ nước lạ cái, loay hoay mãi một lúc lâu mới tìm được đủ nguyên liệu mình cần. Chừng 10 phút sau, một tách trà gừng còn nóng hổi đã hoàn thành, bây giờ đem đến cho Trình Hiên nữa là xong. Nhưng khi cô vừa định cầm tách trà ấy lên thì đột nhiên Trình Hiên không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đấy, bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau, chiếc lưng mảnh khảnh nhỏ nhắn của cô bây giờ áp sát vào lồng ngực rắn chắc của Trình Hiên. Tim Hoa Di Giai đập mạnh, cô ấp úng lên tiếng.
"Thầy Trình..."
"Yên lặng, tôi muốn ôm em một chút, một chút thôi."
Trình Hiên giọng ngà ngà đáp lời. Hơi thở nồng mùi rượu cùng nóng hổi phả vào chiếc cổ mẩn cảm của Hoa Di Giai làm cô cảm thấy như tê liệt, cứ đứng yên ở đấy mặc anh ôm lấy nhưng trong đầu cô không ngừng suy nghĩ. Cô có nhiều câu hỏi muốn hỏi anh nhưng lại không thể cất lên thành lời, cô cũng không biết làm sao nữa, một cảm giác khó nói.
Ngay lúc này, tiếng chuông cửa vang lên làm Hoa Di Giai giật mình. Khẽ nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 8h tối, ai đến nhà Trình Hiên vào giờ này? Nếu lỡ để họ nhìn thấy cô ở đây, một mình một chỗ với Trình Hiên có phải là sẽ bị nghi ngờ không? Nhất thời Hoa Di Giai không biết phải làm sao, nhưng để người đó ở ngoài đợi mãi cũng không phải là cách. Đúng rồi, cô thật sự là sinh viên của anh, còn có văn kiện kia nữa, sinh viên đến đưa đồ cho thầy giáo, lý do này miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được. Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, cô nhúc nhích muốn ra mở cửa nhưng Trình Hiên thì lại chẳng có phản ứng gì, dường như anh đang có ý định là còn không muốn mở cửa thì phải.
"Thầy Trình, có người bấm chuông cửa, đã bấm rất nhiều lần rồi...", Hoa Di Giai khẽ nói.
Lúc này Trình Hiên mới buông tay ra, mệt mỏi nghiêng sang một bên chống hai tay lên bàn bếp, anh không nói gì, có lẽ đã cho Hoa Di Giai ra mở cửa rồi. Hoa Di Giai từng bước đi đến cửa, cô nhón chân nhìn qua mắt mèo xem là ai, nhưng chẳng thấy ai ở ngoài cả. Chẳng lẽ người ấy đi rồi? Nhưng cô vẫn quyết định mở cửa xem sao, biết đâu họ tìm Trình Hiên có việc gấp thì sao?
Cửa vừa mở, trước mắt Hoa Di Giai là một cô gái trạc tuổi Trình Hiên, ăn vận lịch sự, cả cô và cô gái đó đều bất ngờ khi nhìn thấy đối phương. Ngay lúc này, từ phía sau Trình Hiên cũng đi đến đứng bên cạnh Hoa Di Giai, chưa nhìn người ở ngoài đã lên tiếng hỏi cô.
"Là ai?"
Nhưng Hoa Di Giai chưa kịp trả lời thì cô gái ngoài cửa đã lên tiếng trước, giọng điệu còn có chút thân mật, có vẻ như Trình Hiên và cô gái đó có mối quan hệ từ trước.
"Hiên, là em.", cô gái ấy khẽ trả lời.
Hoa Di Giai bất ngờ trước câu trả lời này. Cô gái này gọi anh là "Hiên", một cách gọi rất thân mật, cả ánh mắt nhìn anh cũng chứa đầy tình cảm sâu đậm, cô gái đó chẳng để tâm đến sự xuất hiện của cô, từ đầu chí cuối chỉ dồn tất cả ánh mắt về phía Trình Hiên.
Trình Hiên đưa mắt nhìn về phía cô gái đó, trong mắt toàn là sự lạnh lẽo đến đáng sợ, thậm chí còn có sự tức giận. Xoay lưng bước đi, anh hạ giọng.
"Đóng cửa."
Hoa Di Giai sững người, cô bây giờ chẳng hiểu gì cả. Nhưng cuối cùng vẫn là nghe lời anh, cô tiến đến cầm lấy tay nắm cửa, từ từ khép lại. Nhưng cô gái đó dường như chưa bỏ cuộc, giơ tay cản lại, cố gắng nói với vào trong.
"Hiên, đừng làm thế, em muốn nói chuyện với anh."
"Đóng cửa.", Trình Hiên lặp lại lần hai, thậm chí độ lạnh trong câu này còn nhiều hơn so với câu trước.
Hoa Di Giai nhất thời khó xử, Trình Hiên thì muốn đóng cửa còn cô gái đó thì không ngừng ngăn cản. Dù muốn hay không, cô vẫn phải làm theo lời anh, khẽ nói một câu xin lỗi với cô gái đó, Hoa Di Giai từ từ khép cửa lại.
Xoay người đi vào trong, trên ghế sofa chẳng còn thấy bóng dáng Trình Hiên đâu, còn tách trà gừng giải rượu thì đã cạn, có lẽ anh đã uống hết. Nhìn một lượt căn hộ, Hoa Di Giai thấy ở phía kia có cánh cửa đang hé mở, cô từng bước đi về phía ấy, cẩn thận đẩy cửa bước vào. Thì ra đây là phòng ngủ của anh, Trình Hiên không biết từ khi nào đã nằm trên giường, mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay. Hoa Di Giai nhẹ chân bước đến, từ trên cao nhìn Trình Hiên một lúc, cuối cùng cô đi đến cuối giường cầm tấm chăn đắp lên người cho anh.
"Em không hỏi cô gái đó là ai sao?", Trình Hiên bỗng cất lời hỏi Hoa Di Giai. Tuy nhiên anh không nhìn cô, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại.
"Thầy cũng đã mệt rồi, thầy ngủ nghỉ đi ạ. Văn kiện Giáo sư Bạch gửi cho thầy em để trên bàn trà, sáng mai thầy nhớ xem nhé.", Hoa Di Giai khẽ trả lời. Đó cũng là câu mà cô muốn hỏi anh từ nãy giờ nhưng khi anh mở lời cô lại nói trớ đi. Có lẽ anh không muốn nói với cô vì một lý do nào đó, nếu không thay vì câu hỏi sẽ là một câu giải thích về thân phận của cô gái trước cửa rồi.
Rồi Trình Hiên yên lặng, không nói thêm lời nào, không gian lúc này tĩnh lặng vô cùng. Hoa Di Giai chỉnh lại chăn cho Trình Hiên xong thì đứng lên rời đi. Bỗng dưng chân cô như đang va vào một thứ gì đó ở trên sàn. Cúi xuống nhặt lên, là một khung ảnh, có lẽ vì say quá nên Trình Hiên đã làm rơi lúc nào không hay. Lật khung ảnh về phía trước, hình ảnh đôi nam nữ vui vẻ nắm lấy tay nhau, đầu cô gái tựa lên vai chàng trai, trông họ hạnh phúc vô cùng. Hình ảnh này như đập thẳng vào mắt cô, tay Hoa Di Giai chợt run lên vài cái, đôi nam nữ này...Người nam chính là Trình Hiên, còn người nữ chính là cô gái khi nãy ở trước cửa. Nhìn họ tay trong tay hạnh phúc như vậy, lúc này Hoa Di Giai đã biết mối quan hệ giữa hai người rồi. Trái tim cô chợt thắt lại, khoé mắt lại có chút cay cay, Hoa Di Giai nhẹ nhàng đặt khung ảnh lại trên bàn trong phòng, cất bước rời đi...
Mấy ngày sau...
Chuông reo vào lớp đã vang lên, Hoa Di Giai lấy sách vở để lên bàn chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Từ cửa, giáo viên đã bước vào, tất cả sinh viên đồng loạt đứng dậy cúi đầu chào. Sau khi ngồi xuống, Hoa Di Giai chợt nghe thấy giọng nói này có chút quen thuộc, có vẻ như đã nghe được ở đâu đấy rồi. Ngước mắt lên nhìn chỗ bục giảng, đây không phải là...?
"Chào các bạn, tôi là Khưu Thanh Nhã sẽ đảm nhận vị trí giáo viên của các bạn trong môn học này..."
Giọng nói này, gương mặt này, chẳng phải là cô gái đã xuất hiện trước cửa nhà Trình Hiên vào tối hôm ấy hay sao? Cô gái có mối quan hệ đặc biệt với anh lại là giáo viên của cô...?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook