Cả Đời Không Quên
-
Chương 16: Để anh chủ động
Cố An Mạt hơi kéo dài khoảng cách, cô sững sờ nhìn anh, anh nói... Cô không nghe nhầm chứ?
Người đàn ông trước mặt mỉm cười dịu dàng thâm tình, nhận thấy trong đôi mắt anh đều là hình bóng cô... Sau đó, chợt thấy trên môi ấm áp.
Cô trợn mắt ngơ ngác nhìn người đàn ông đang hôn mình, Liên Hách Duy cười đến khuynh thành, dán sát môi cô khẽ nói: "Ngoan, nhắm mắt lại."
Cố An Mạt cứ như vậy nghe lời anh nhắm mắt lại... Anh hài lòng nhướn môi, dịu dàng cẩn thận mút cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, môi trên môi dưới của cô đều bị anh mút qua mút lại, hương vị ngọt ngào tuyệt vời này khiến Liên Hách Duy không nỡ buông cô ra.
Dần dần, chỉ hôn môi anh vẫn không thỏa mãn, cô cảm giác nụ hôn của anh bắt đầu dữ dội hơn, đầu lưỡi anh ngang ngược đẩy hai hàm răng cô, nhanh chóng chen vào trong khoang miệng, càn quét khắp mọi nơi. Tiếp đó, anh cuốn lấy lưỡi cô, điên cuồng dây dưa vấn vít.
Cố An Mạt không hiểu vì sao mình không chống cự nụ hôn của anh... Cô chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng hỗn độn, không thể suy nghĩ. Đột nhiên, cô chìm vào bóng tối.
Liên Hách Duy kịp thời ôm lấy cơ thể đang ngã xuống của cô vào trong ngực, nóng lòng đưa tay sờ trán cô, không phát sốt. Nhưng anh vẫn rất lo lắng, lập tức gọi điện cho bác sĩ riêng của gia đình, mời ông tới khám.
"Tôi đã kiểm tra sơ lược cho Cố tiểu thư, ngoại trừ có chút suy nhược thì không còn bệnh gì khác." Bác sĩ thả ống nghe xuống, nhịp tim và mạch đập đều bình thường.
"Vậy sao cô ấy vẫn kêu đau?" Từ lúc cô rơi vào hôn mê, miệng không ngừng kêu đau.
"Trên người không trầy xước, nội tạng dựa theo kinh nghiệm của tôi thấy cũng không có vấn đề gì, tôi nghĩ... Đây là tổn thương tâm lý, không phải đau thể xác mà là tinh thần, tâm lý."
Liên Hách Duy cúi đầu nhìn cô, bất lực cùng đau lòng: "Vậy, có cách nào không?"
"Tôi tiêm cho cô ấy 5mg moóc-phin, không có ảnh hưởng quá lớn, có thể giúp cô ấy đêm nay ngủ yên giấc. Nếu mai vẫn thấy không thoải mái, anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện."
"Được." Anh ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay cô đang đặt trong chăn, cẩn thận vén ống tay áo lên, để bác sĩ tiêm thuốc cho cô.
Có lẽ cảm giác được kim tiêm đâm vào da đau, Cố An Mạt mở mắt ra, đôi mắt to trong veo, im lặng không nói, chỉ là cứ thế nhìn chằm chằm Liên Hách Duy.
Sau đó cô giãy dụa ngồi dậy, dụi đầu vào trong ngực anh.
Liên Hách Duy thở dài, dùng ánh mắt ra hiệu bác sĩ có thể rời đi, đợi bác sĩ đóng cửa ra về, anh đưa tay vỗ vỗ lưng cô, "An Mạt, sẽ không đau nữa, ngủ một giấc là tốt rồi."
Dỗ dành ấm áp khiến hốc mắt Cố An Mạt phiếm hồng, cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt không tính là thân quen nhưng lại có cảm giác an toàn không thể lý giải, cô không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí, đặt một nụ hôn lên đôi môi đẹp của anh.
Người đàn ông được hôn ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đổi khách thành chủ, một tay đặt sau gáy cô, mãnh liệt hôn trả.
"Ư ưm..." Nụ hôn của cô chỉ là khe khẽ chạm môi, còn của anh lại điên cuồng hơn nhiều, mút mát môi cô, gặm cắn hai cánh môi, thậm chí dùng cả lưỡi hôn.
Cố An Mạt bắt đầu cảm thấy hơi choáng, cả người nhẹ bẫng, đây là lần đầu tiên cô được nếm thử nụ hôn mạnh mẽ như thế, khi còn hẹn hò với Trịnh Nhạc, cô thường chống cự hôn lưỡi.
Ngón tay dài của người đàn ông bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve đường cong tuyệt đẹp của cô, đầu ngón tay có thể cảm giác được những run rẩy rất nhỏ và da thịt cô đang dần nóng lên. Quần áo không biết từ khi nào đã bị cởi ra từng chút một, nhiệt độ cơ thể đủ để khiến cô không cảm thấy lạnh.
Liên Hách Duy vẫn giữ nụ hôn nồng nhiệt, đến khi cùng cô ngã xuống giường, trên người cô chỉ còn lại duy nhất bộ nội y ren trắng.
Anh nheo mắt, dục vọng nơi đáy mắt hoàn toàn không thể che giấu. Lần đầu tiên trong đời, anh có dục vọng mãnh liệt với một người phụ nữ như vậy, muốn cô, chiếm lấy cô, khiến cô không có cách nào rời khỏi anh.
Có quá nhanh không? Anh chỉ do dự trong chớp mắt, sau đó đưa tay tháo áo lót trên người cô, bàn tay vội vàng nắm lấy quả cầu tuyết mềm mại không ngừng vuốt ve, hơi dùng lực, cơ thể cô lập tức căng lên, cúi đầu rên rỉ hai tiếng.
Sự khác lạ của cơ thể khiến Cố An Mạt cảm thấy khó chịu, cô không có thói quen bị đụng chạm như vậy, lại dường như chỉ chạm vào như vậy là chưa đủ... Cô lắc lắc đầu, rốt cục khi người đàn ông chịu buông tha đôi môi sưng đỏ, cô nũng nịu khẽ than: "... Rất khó chịu..."
Liên Hách Duy lại hôn lên môi cô: "Em thật mẫn cảm, An Mạt..." Lời nói của anh nhẹ như hơi thở, tràn ngập ái muội, tay vẫn không ngừng hoạt động, xoa nắn quả cầu tuyết mềm nhũn, đầu ngón tay vòng xung quanh như phác họa.
Trên ngực truyền đến cảm giác xa lạ khiến cô khẽ run rẩy, dù mơ màng cô vẫn nghe hiểu được ý anh, vô cùng xấu hổ nâng tay che mắt, không dám nhìn anh.
Anh mím môi, đưa tay kéo một góc quần lót của cô, sau đó nâng hai chân cô lên, quần lót lập tức tuột xuống dưới, Cố An Mạt theo bản năng vội kẹp chặt hai chân, một ít chất lỏng dinh dính trượt dọc xuống đùi.
Cô nhắm chặt hai mắt, cảm giác bởi vậy mà được phóng đại thêm vài phần, cô có thể cảm nhận rõ ngón tay hơi lạnh đặt giữa hai chân mình, cho dù cô kẹp chặt hai chân vẫn có thể dễ dàng di chuyển vào bên trong. Hoa môi lập tức bị hai ngón tay tách ra, ngón tay không đâm sâu mà giống như tìm kiếm thứ gì.
"A a..." Cố An Mạt bất chợt thở dồn dập, bởi vì hạt trân châu nằm giữa hai hoa môi bị người đàn ông nắm chặt, dùng sức xoa nắn.
"... Đừng... Đừng mà..." Cô hoảng hốt, càng lúc càng không thể khống chế cơ thể khiến cô cảm thấy sợ hãi, lý trí muốn anh dừng lại, nhưng cơ thể lại vẫn hướng tới gần anh.
"An Mạt, nhìn anh..." Anh gỡ bàn tay cô đang che mắt, đã đến bước này, là không thể dừng lại.
Cố An Mạt mở mắt, thở gấp khiến ngực cô phập phồng lên xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ phiếm hồng như hoa đào.
"Em vốn thuộc về anh." Liên Hách Duy bá đạo tuyên bố, tay anh dùng thêm lực, gẩy gẩy hạt trân châu, đầu ngón tay khẽ kéo vài cái.
"A a..." Nhanh hơn cả luồng điện chạy xuyên qua toàn thân đủ để Cố An Mạt sụp đổ, cô thậm chí còn không kịp cảm nhận mật dịch chảy ra, anh đã tách hai chân cô ra, quyết đoán hạ người, lập tức đâm vào trong cô.
Người đàn ông trước mặt mỉm cười dịu dàng thâm tình, nhận thấy trong đôi mắt anh đều là hình bóng cô... Sau đó, chợt thấy trên môi ấm áp.
Cô trợn mắt ngơ ngác nhìn người đàn ông đang hôn mình, Liên Hách Duy cười đến khuynh thành, dán sát môi cô khẽ nói: "Ngoan, nhắm mắt lại."
Cố An Mạt cứ như vậy nghe lời anh nhắm mắt lại... Anh hài lòng nhướn môi, dịu dàng cẩn thận mút cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, môi trên môi dưới của cô đều bị anh mút qua mút lại, hương vị ngọt ngào tuyệt vời này khiến Liên Hách Duy không nỡ buông cô ra.
Dần dần, chỉ hôn môi anh vẫn không thỏa mãn, cô cảm giác nụ hôn của anh bắt đầu dữ dội hơn, đầu lưỡi anh ngang ngược đẩy hai hàm răng cô, nhanh chóng chen vào trong khoang miệng, càn quét khắp mọi nơi. Tiếp đó, anh cuốn lấy lưỡi cô, điên cuồng dây dưa vấn vít.
Cố An Mạt không hiểu vì sao mình không chống cự nụ hôn của anh... Cô chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng hỗn độn, không thể suy nghĩ. Đột nhiên, cô chìm vào bóng tối.
Liên Hách Duy kịp thời ôm lấy cơ thể đang ngã xuống của cô vào trong ngực, nóng lòng đưa tay sờ trán cô, không phát sốt. Nhưng anh vẫn rất lo lắng, lập tức gọi điện cho bác sĩ riêng của gia đình, mời ông tới khám.
"Tôi đã kiểm tra sơ lược cho Cố tiểu thư, ngoại trừ có chút suy nhược thì không còn bệnh gì khác." Bác sĩ thả ống nghe xuống, nhịp tim và mạch đập đều bình thường.
"Vậy sao cô ấy vẫn kêu đau?" Từ lúc cô rơi vào hôn mê, miệng không ngừng kêu đau.
"Trên người không trầy xước, nội tạng dựa theo kinh nghiệm của tôi thấy cũng không có vấn đề gì, tôi nghĩ... Đây là tổn thương tâm lý, không phải đau thể xác mà là tinh thần, tâm lý."
Liên Hách Duy cúi đầu nhìn cô, bất lực cùng đau lòng: "Vậy, có cách nào không?"
"Tôi tiêm cho cô ấy 5mg moóc-phin, không có ảnh hưởng quá lớn, có thể giúp cô ấy đêm nay ngủ yên giấc. Nếu mai vẫn thấy không thoải mái, anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện."
"Được." Anh ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay cô đang đặt trong chăn, cẩn thận vén ống tay áo lên, để bác sĩ tiêm thuốc cho cô.
Có lẽ cảm giác được kim tiêm đâm vào da đau, Cố An Mạt mở mắt ra, đôi mắt to trong veo, im lặng không nói, chỉ là cứ thế nhìn chằm chằm Liên Hách Duy.
Sau đó cô giãy dụa ngồi dậy, dụi đầu vào trong ngực anh.
Liên Hách Duy thở dài, dùng ánh mắt ra hiệu bác sĩ có thể rời đi, đợi bác sĩ đóng cửa ra về, anh đưa tay vỗ vỗ lưng cô, "An Mạt, sẽ không đau nữa, ngủ một giấc là tốt rồi."
Dỗ dành ấm áp khiến hốc mắt Cố An Mạt phiếm hồng, cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt không tính là thân quen nhưng lại có cảm giác an toàn không thể lý giải, cô không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí, đặt một nụ hôn lên đôi môi đẹp của anh.
Người đàn ông được hôn ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đổi khách thành chủ, một tay đặt sau gáy cô, mãnh liệt hôn trả.
"Ư ưm..." Nụ hôn của cô chỉ là khe khẽ chạm môi, còn của anh lại điên cuồng hơn nhiều, mút mát môi cô, gặm cắn hai cánh môi, thậm chí dùng cả lưỡi hôn.
Cố An Mạt bắt đầu cảm thấy hơi choáng, cả người nhẹ bẫng, đây là lần đầu tiên cô được nếm thử nụ hôn mạnh mẽ như thế, khi còn hẹn hò với Trịnh Nhạc, cô thường chống cự hôn lưỡi.
Ngón tay dài của người đàn ông bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve đường cong tuyệt đẹp của cô, đầu ngón tay có thể cảm giác được những run rẩy rất nhỏ và da thịt cô đang dần nóng lên. Quần áo không biết từ khi nào đã bị cởi ra từng chút một, nhiệt độ cơ thể đủ để khiến cô không cảm thấy lạnh.
Liên Hách Duy vẫn giữ nụ hôn nồng nhiệt, đến khi cùng cô ngã xuống giường, trên người cô chỉ còn lại duy nhất bộ nội y ren trắng.
Anh nheo mắt, dục vọng nơi đáy mắt hoàn toàn không thể che giấu. Lần đầu tiên trong đời, anh có dục vọng mãnh liệt với một người phụ nữ như vậy, muốn cô, chiếm lấy cô, khiến cô không có cách nào rời khỏi anh.
Có quá nhanh không? Anh chỉ do dự trong chớp mắt, sau đó đưa tay tháo áo lót trên người cô, bàn tay vội vàng nắm lấy quả cầu tuyết mềm mại không ngừng vuốt ve, hơi dùng lực, cơ thể cô lập tức căng lên, cúi đầu rên rỉ hai tiếng.
Sự khác lạ của cơ thể khiến Cố An Mạt cảm thấy khó chịu, cô không có thói quen bị đụng chạm như vậy, lại dường như chỉ chạm vào như vậy là chưa đủ... Cô lắc lắc đầu, rốt cục khi người đàn ông chịu buông tha đôi môi sưng đỏ, cô nũng nịu khẽ than: "... Rất khó chịu..."
Liên Hách Duy lại hôn lên môi cô: "Em thật mẫn cảm, An Mạt..." Lời nói của anh nhẹ như hơi thở, tràn ngập ái muội, tay vẫn không ngừng hoạt động, xoa nắn quả cầu tuyết mềm nhũn, đầu ngón tay vòng xung quanh như phác họa.
Trên ngực truyền đến cảm giác xa lạ khiến cô khẽ run rẩy, dù mơ màng cô vẫn nghe hiểu được ý anh, vô cùng xấu hổ nâng tay che mắt, không dám nhìn anh.
Anh mím môi, đưa tay kéo một góc quần lót của cô, sau đó nâng hai chân cô lên, quần lót lập tức tuột xuống dưới, Cố An Mạt theo bản năng vội kẹp chặt hai chân, một ít chất lỏng dinh dính trượt dọc xuống đùi.
Cô nhắm chặt hai mắt, cảm giác bởi vậy mà được phóng đại thêm vài phần, cô có thể cảm nhận rõ ngón tay hơi lạnh đặt giữa hai chân mình, cho dù cô kẹp chặt hai chân vẫn có thể dễ dàng di chuyển vào bên trong. Hoa môi lập tức bị hai ngón tay tách ra, ngón tay không đâm sâu mà giống như tìm kiếm thứ gì.
"A a..." Cố An Mạt bất chợt thở dồn dập, bởi vì hạt trân châu nằm giữa hai hoa môi bị người đàn ông nắm chặt, dùng sức xoa nắn.
"... Đừng... Đừng mà..." Cô hoảng hốt, càng lúc càng không thể khống chế cơ thể khiến cô cảm thấy sợ hãi, lý trí muốn anh dừng lại, nhưng cơ thể lại vẫn hướng tới gần anh.
"An Mạt, nhìn anh..." Anh gỡ bàn tay cô đang che mắt, đã đến bước này, là không thể dừng lại.
Cố An Mạt mở mắt, thở gấp khiến ngực cô phập phồng lên xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ phiếm hồng như hoa đào.
"Em vốn thuộc về anh." Liên Hách Duy bá đạo tuyên bố, tay anh dùng thêm lực, gẩy gẩy hạt trân châu, đầu ngón tay khẽ kéo vài cái.
"A a..." Nhanh hơn cả luồng điện chạy xuyên qua toàn thân đủ để Cố An Mạt sụp đổ, cô thậm chí còn không kịp cảm nhận mật dịch chảy ra, anh đã tách hai chân cô ra, quyết đoán hạ người, lập tức đâm vào trong cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook