Cả Đời Chỉ Yêu Em
-
Chương 3: Không có ý tốt
Cô ngồi bên giường, lau tóc... Nghĩ phải làm sao để mở miệng với Phó Kiến Văn, cô và Phó Kiến Văn cũng không qua lại nhiều.
Bây giờ cô phải mở miệng cầu xin người ta đính hôn với mình, như thế có quá đường đột không? Cô sợ Phó Kiến Văn sẽ cảm thấy mình không có ý tốt hoặc có ý đồ gì mờ ám.
Tố Tâm Lau tóc, trong lòng buồn bực
Một lúc sau cô quyết định đi tìm Phó KiếnVăn, đúng lúc Phó Kiến Văn ăn khuya xong, lên lầu.
Ánh mắt anh quét qua phía cô làm cô có chút sợ hãi, nhưng cô không cho phép mình lùi bước, liền mở miệng trước, "Anh Phó, tôi muốn cầu xin anh giúp đỡ tôi."
Phó Kiến Văn một tay bưng cà phê, tay kia xỏ túi quần, bước lên bậc cuối cùng của cầu thang, thân hình cao lớn của anh che hết ánh sáng của Tố Tâm... Khiến cô bị bao phủ trong cái bóng của anh, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến cô không tự chủ thẳng tắp sống lưng, suy nghĩ mình nhất định không được lùi bước.
Bốn mắt nhìn nhau, Phó Kiến Văn mắt không gợn sóng, anh như nhìn thấu tâm can cô.
Trực giác Tố Tâm mách bảo, cô nên nói thẳng mọi chuyện, ở trước mặt anh, không ai có thể che dấu bất cứ chuyện gì.
Phó Kiến Văn không vội, kiên trì đợi Tố Tâm mở miệng...
Hít một hơi thật sâu, đem lời nói đã nghĩ sẵn lúc nãy nói với Phó Kiến Văn:”Anh Phó, chắc anh chưa biết, Hạ Hàm Yên - vị hôn thê của anh cũng đã từng là vị hôn thê của Hứa Khai. Cô ấy bây giờ vẫn còn đang chờ Hứa Khai trở về.”
Đôi mắt Phó Kiến Văn tối lại, Tố Tâm hoảng hốt, sợ mình đã nói gì để Phó Kiến Văn hiểu lầm.
Tố Tâm vừa mới tắm xong, đôi mắt to tròn mọng nước, hàng mi cong vút, tóc dài ngang eo, xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt.
Phó Kiến Văn nhìn cô chăm chú khiến cô hơi run sợ. Cô đưa tay vén tóc ra sau tai, che giấu đi phần nào đó sự mất tự nhiên của mình.
"Người ta nói, quân tử sẽ không cùng người khác tranh cướp, anh Phó đây là quân tử, mặc dù muốn đính hôn cũng nên hỏi qua ý kiến của Hạ tiểu thư chứ không phải cùng người nhà Hạ gia trực tiếp định ra hôn sự này chứ.”
Tố Tâm nói rành mạch, trong lời nói có mềm có cứng, cũng nói rất trực tiếp. Hơn nữa cô còn tâng bốc Phó Kiến Văn là quân tử.
Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm một cách hờ hững, môi mỏng hơi mím, đối với lời nói của cô coi như không nghe thấy gì:” Tôi chỉ thiếu một người phụ nữ, Đoàn Đoàn thiếu một người mẹ, Hạ Hàm Yên trong lòng có ai, tôi cũng không để ý!"
Tố Tâm đột nhiên nghĩ đến đôi mắt to tròn ướt nhẹp của Đoàn Đoàn nhìn mình, gọi mình một tiếng mẹ.
Mồ hôi tay ướt nhẹp, trong lòng cô hơi hồi hộp một chút, cảm giác trong lời nói của Phó Kiến Văn có gì đó hàm ý.
Bên trong phòng ngủ, Phó Kiến Văn châm một điếu điếu thuốc lá, tiện tay đem bật lửa ném lên bàn.
"Cốc cốc cốc —— "
Nghe được tiếng gõ cửa, Phó Kiến Văn nhấp một ngụm nhỏ cafe, đôi mắt thâm trầm hướng ra cửa, im lặng không nói.
Anh không ngờ Tố Tâm đến nhanh hơn so với dự đoán của mình.
"Cốc cốc cốc —— "
Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, Phó Kiến Văn vẫn ung dung nhấp thêm một ngụm cafe nữa. Mãi sau mới mở miệng nói "Mời vào..."
Tiếng nói lạnh lùng của Phó Kiến Văn vang lên sau cánh cửa, tim Tố Tâm đập càng lúc càng nhanh, nghi hoặc cùng lo sợ bao lấy cô nhưng hai chữ Hứa Khai làm cô không thể lùi bước. Cánh cửa như bức tường ngăn cách khiến cô do dự không dám bước vào.
Tố Tâm nắm tay vặn cửa, xoay tròn, cửa mở ra.
Phó Kiến Văn liền lười biếng ngồi trên ghế xô pha, Chân dài tuỳ ý đặt trên bàn, bên trên có một phần văn kiện.
Tố Tâm đi vào, nhìn thấy Phó Kiến Văn đang thong thả uống cafe, tay kia đang lật dở tập văn kiện.
Tố Tâm đóng cửa lại, gương mặt kiên quyết.
"Có việc gì!" Phó Kiến Văn vẫn chưa quay đầu, ngậm vào điếu thuốc lá nhàn nhạt hỏi một câu.
Khói thuốc tràn ngập bên trong gian phòng, trông Phó Kiến Văn mờ ảo không chân thực.
"Anh nói, anh thiếu một người phụ nữ, Đoàn Đoàn thiếu một người mẹ, anh Phó,tôi cảm thấy bất luận là mẹ Đoàn Đoàn, hay là người phụ nữ của anh thì tôi so với Hạ Hàm Yên đều phù hợp hơn!" Tố Tâm viền mắt hơi đỏ, giọng nói có vài phần cứng rắn, "Anh là đang chờ tôi câu nói này, đúng không!"
Phó Kiến Văn không lên tiếng, đôi mắt rủ xuống, yên lặng suy nghĩ.
Nếu như là Hạ Hàm Yên nói ra câu này, anh tuyệt đối sẽ không thích. Nhưng kia là Tố Tâm, người con gái đẹp đến nỗi bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đều say mê. Cô đang nói muốn trở thành mẹ của Đoàn Đoàn, chẳng phải Đoàn Đoàn đã coi cô là mẹ từ lâu rồi sao!
Phó Kiến Văn ám chỉ, Tố Tâm không ngu đến mức nghe không hiểu.
Tuy rằng trước khi đến, cô đã có dự tính như vậy, nhưng khi nghe Phó Kiến Văn ám chỉ, trong lòng của cô lại vô cùng oan ức cùng tức giận.
Bây giờ cô phải mở miệng cầu xin người ta đính hôn với mình, như thế có quá đường đột không? Cô sợ Phó Kiến Văn sẽ cảm thấy mình không có ý tốt hoặc có ý đồ gì mờ ám.
Tố Tâm Lau tóc, trong lòng buồn bực
Một lúc sau cô quyết định đi tìm Phó KiếnVăn, đúng lúc Phó Kiến Văn ăn khuya xong, lên lầu.
Ánh mắt anh quét qua phía cô làm cô có chút sợ hãi, nhưng cô không cho phép mình lùi bước, liền mở miệng trước, "Anh Phó, tôi muốn cầu xin anh giúp đỡ tôi."
Phó Kiến Văn một tay bưng cà phê, tay kia xỏ túi quần, bước lên bậc cuối cùng của cầu thang, thân hình cao lớn của anh che hết ánh sáng của Tố Tâm... Khiến cô bị bao phủ trong cái bóng của anh, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến cô không tự chủ thẳng tắp sống lưng, suy nghĩ mình nhất định không được lùi bước.
Bốn mắt nhìn nhau, Phó Kiến Văn mắt không gợn sóng, anh như nhìn thấu tâm can cô.
Trực giác Tố Tâm mách bảo, cô nên nói thẳng mọi chuyện, ở trước mặt anh, không ai có thể che dấu bất cứ chuyện gì.
Phó Kiến Văn không vội, kiên trì đợi Tố Tâm mở miệng...
Hít một hơi thật sâu, đem lời nói đã nghĩ sẵn lúc nãy nói với Phó Kiến Văn:”Anh Phó, chắc anh chưa biết, Hạ Hàm Yên - vị hôn thê của anh cũng đã từng là vị hôn thê của Hứa Khai. Cô ấy bây giờ vẫn còn đang chờ Hứa Khai trở về.”
Đôi mắt Phó Kiến Văn tối lại, Tố Tâm hoảng hốt, sợ mình đã nói gì để Phó Kiến Văn hiểu lầm.
Tố Tâm vừa mới tắm xong, đôi mắt to tròn mọng nước, hàng mi cong vút, tóc dài ngang eo, xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt.
Phó Kiến Văn nhìn cô chăm chú khiến cô hơi run sợ. Cô đưa tay vén tóc ra sau tai, che giấu đi phần nào đó sự mất tự nhiên của mình.
"Người ta nói, quân tử sẽ không cùng người khác tranh cướp, anh Phó đây là quân tử, mặc dù muốn đính hôn cũng nên hỏi qua ý kiến của Hạ tiểu thư chứ không phải cùng người nhà Hạ gia trực tiếp định ra hôn sự này chứ.”
Tố Tâm nói rành mạch, trong lời nói có mềm có cứng, cũng nói rất trực tiếp. Hơn nữa cô còn tâng bốc Phó Kiến Văn là quân tử.
Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm một cách hờ hững, môi mỏng hơi mím, đối với lời nói của cô coi như không nghe thấy gì:” Tôi chỉ thiếu một người phụ nữ, Đoàn Đoàn thiếu một người mẹ, Hạ Hàm Yên trong lòng có ai, tôi cũng không để ý!"
Tố Tâm đột nhiên nghĩ đến đôi mắt to tròn ướt nhẹp của Đoàn Đoàn nhìn mình, gọi mình một tiếng mẹ.
Mồ hôi tay ướt nhẹp, trong lòng cô hơi hồi hộp một chút, cảm giác trong lời nói của Phó Kiến Văn có gì đó hàm ý.
Bên trong phòng ngủ, Phó Kiến Văn châm một điếu điếu thuốc lá, tiện tay đem bật lửa ném lên bàn.
"Cốc cốc cốc —— "
Nghe được tiếng gõ cửa, Phó Kiến Văn nhấp một ngụm nhỏ cafe, đôi mắt thâm trầm hướng ra cửa, im lặng không nói.
Anh không ngờ Tố Tâm đến nhanh hơn so với dự đoán của mình.
"Cốc cốc cốc —— "
Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, Phó Kiến Văn vẫn ung dung nhấp thêm một ngụm cafe nữa. Mãi sau mới mở miệng nói "Mời vào..."
Tiếng nói lạnh lùng của Phó Kiến Văn vang lên sau cánh cửa, tim Tố Tâm đập càng lúc càng nhanh, nghi hoặc cùng lo sợ bao lấy cô nhưng hai chữ Hứa Khai làm cô không thể lùi bước. Cánh cửa như bức tường ngăn cách khiến cô do dự không dám bước vào.
Tố Tâm nắm tay vặn cửa, xoay tròn, cửa mở ra.
Phó Kiến Văn liền lười biếng ngồi trên ghế xô pha, Chân dài tuỳ ý đặt trên bàn, bên trên có một phần văn kiện.
Tố Tâm đi vào, nhìn thấy Phó Kiến Văn đang thong thả uống cafe, tay kia đang lật dở tập văn kiện.
Tố Tâm đóng cửa lại, gương mặt kiên quyết.
"Có việc gì!" Phó Kiến Văn vẫn chưa quay đầu, ngậm vào điếu thuốc lá nhàn nhạt hỏi một câu.
Khói thuốc tràn ngập bên trong gian phòng, trông Phó Kiến Văn mờ ảo không chân thực.
"Anh nói, anh thiếu một người phụ nữ, Đoàn Đoàn thiếu một người mẹ, anh Phó,tôi cảm thấy bất luận là mẹ Đoàn Đoàn, hay là người phụ nữ của anh thì tôi so với Hạ Hàm Yên đều phù hợp hơn!" Tố Tâm viền mắt hơi đỏ, giọng nói có vài phần cứng rắn, "Anh là đang chờ tôi câu nói này, đúng không!"
Phó Kiến Văn không lên tiếng, đôi mắt rủ xuống, yên lặng suy nghĩ.
Nếu như là Hạ Hàm Yên nói ra câu này, anh tuyệt đối sẽ không thích. Nhưng kia là Tố Tâm, người con gái đẹp đến nỗi bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đều say mê. Cô đang nói muốn trở thành mẹ của Đoàn Đoàn, chẳng phải Đoàn Đoàn đã coi cô là mẹ từ lâu rồi sao!
Phó Kiến Văn ám chỉ, Tố Tâm không ngu đến mức nghe không hiểu.
Tuy rằng trước khi đến, cô đã có dự tính như vậy, nhưng khi nghe Phó Kiến Văn ám chỉ, trong lòng của cô lại vô cùng oan ức cùng tức giận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook