Ca Ca Xuất Giá
Chương 21

Ta bị giam lỏng trong chính phòng của mình. Thương thế trên đùi đã đỡ hơn trước, trở về đã vài ngày, tổng cảm thấy hai ngày này thật nhàm chán, luôn giống như đang nằm mơ.

Mạc danh kỳ diệu đi tới thế giới này, có ba ca ca, còn cùng hoàng đế kết giao bằng hữu. Vốn tưởng rằng có thể cứ thế an nhiên nhàn nhã, ai ngờ lại đột nhiên nảy ra cái cọc ‘hôn nhân’ này!

Đúng vậy, khối thân thể này cũng đã mười tám, đã đến tuổi thành thân.

Nhưng là, ta sao có thể tùy tiện gả cho một nam nhân xa lạ!

Lần trước là nhi tử Lâm thừa tướng, được Thẩm Hiên giúp đỡ. Lần này lại là ai a?

Từ trên giường ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn vào người trong gương đồng, trong gương là một thiếu nữ trẻ tuổi, mắt sáng môi son, làn da trắng nõn, sợi tóc mềm mại như tơ, dáng hình tha thướt yểu điệu như hoa đào.

Loại hình này mà phải gả cho người phụ bạc thật đáng tiếc a!

Tự kỷ sờ sờ gương mặt trái xoan, buồn bã thở dài: nhị ca, tam ca, các ngươi khi nào mới về a? Mau tới cứu muội muội đáng thương bị nhốt trong dầu sôi lửa bỏng của các ngươi đi!

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Khanh nhi, là nương a.” Ta lại thở dài một hơi, cái gì nên đến cuối cùng cũng đến a!

Quả nhiên, nương lại bê theo mấy bức họa tiến vào. Ta đối chính mình bắt đầu tự thôi miên.

“Khanh nhi, ngươi xem, đây là đại thiếu gia của Tần tướng quân, tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là một đối tượng có thể dựa vào, ngươi xem người ta hai ngày trước còn thiếu người tới làm mối. Còn đây là nhị thế tử của An Vương gia……”

Nương ở bên tai lải nhải, ta ở trong lòng yên lặng niệm: Yêu ma biến mất, lòng thanh tịnh tự nhiên lặng. Trước cửa đại kiều có một đám vịt đi qua, biến thành hai lão hổ, một con không có đuôi, một con không có lỗ tai …. (ngươi đang niệm cái khỉ gì vậy >”<) “Khanh nhi! Khanh nhi!” Có người đang náo bên tai, hảo phiền. “Khanh nhi, ngươi lại ngẩn người a!” Là nương. “A? Nào có, ta đang lắng nghe a. Người đang nói đại thiếu gia của Tần tướng quân là hảo nam nhân, còn có nhị thế tử của An Vương gia….” Ta nghiêm trang ngồi ngay ngắn, chuẩn bị nhận dạy bảo của nương. “Khanh nhi, ngươi cũng không còn nhỏ, cũng nên chuẩn bị. Cẩn thận qua mười tám tuổi sẽ không có ai lấy.” Quả nhiên…. “Ta biết, ta biết, nhưng mà, nương, Khanh nhi nghĩ muốn ở bên bồi người nhiều hơn thôi!” Ta bắt đầu làm nũng. “Hài tử ngốc, nương khi bằng tuổi ngươi đã sinh Vân Thư, ngươi còn đợi nữa sẽ biến thành một lão nha đầu.” Ai, không thể câu thông. Tuy đối với cổ nhân mà nói, sinh sớm đẻ sớm là đương nhiên, nhưng ta không muốn gia nhập một thế hệ tục lệ tảo hôn a! (này ta chém ^^) Buổi tối, cư nhiên không nghĩ tới nhìn thấy nhị ca, tam ca cùng Lăng Lang, Phật tổ a, cứu tinh của ta cuối cùng đã tới! Thế là bữa tối đó ta ăn rất nhẹ nhàng vui vẻ, ăn rất nhiều, khi ta ý thức được thì mình đã ăn hết một tô bánh trôi trân châu, nửa tô canh cá chua, nửa đĩa đậu hũ hạnh nhân, n cái chân gà, một chén cháo ý dĩ, một chén ngẫu ti phù dung cùng n cái thúy ngọc đậu cao, đai lưng của ta đã mau muốn không chống được cái bụng phình ra. Ta muốn thanh minh, không phải là do ta ăn tham, cái này không thể trách ta, hai ngày trước ta tâm tình không tốt cái gì ăn cũng không vô, cho nên hiện tại, các ngươi dù có trừng hai mắt quái dị nhìn ta ta cũng không có biện pháp. Sau bữa tối, ta bị đá về phòng, theo như lời lão cha nói thì chính là “canh chừng”, theo ta nói thì chính là “giam lỏng”. Bất quá trong lòng ta đã lên kế hoạch chạy trốn rất tốt rồi. Nửa đêm, ta thuận lợi trốn ra ngoài, đi đến tường bao trong hậu viện, chuẩn bị thi triển khinh công [ không được cười ta, tái lạn khinh công cũng là khinh công (tái lạn: thối nát, yếu kém) ] trèo tường mà ra, nhưng ta đã quên một vấn đề nghiêm trọng, ta buổi chiều ăn khá nhiều cho nên, bức tường kia nhìn qua, ân, dị thường hùng vĩ. =))) Ta buồn bực ở trong góc xoay tới xoay lui, chuẩn bị vận động cho tiêu bớt, đột nhiên, ta nhìn đến một thân ảnh thực quen thuộc, là Địch Mặc Viễn, không cần nghĩ vì cái gì hắn xuất hiện ở đây, trong dầu ta chỉ có duy nhất một ý niệm, được cứu rồi! (….và em sẽ phát ngôn ra một câu khiến người té ghế~~) Rồi, ta vì hưng phấn quá độ, thập phần rõ ràng hô to một câu: “Địch Mặc Viễn, chúng ta bỏ trốn đi!” (=))))) đó ~) Ta nhanh chóng nhìn thấy cảnh quan nghìn năm hiếm gặp, đầu gỗ thay đổi sắc mặt, đáng tiếc, không phải cao hứng, không phải vui sướng, cũng không phải kinh ngạc, mà là….. Khủng hoảng! Sau đó, khóe mắt ta liếc đến lão cha đang tả phương hổn hển(tả: dốc hết, ý nói là thở phì phì……. Chắc vậy =3=), những gia đinh liên can thạch hóa bên cạnh cùng đồng dạng dại ra nhị ca và tam ca. Sau đó nữa? Không có sau đó nữa. Ta bị bắt về phòng, Địch đầu gỗ bị áp đến đại sảnh, chuẩn bị nhận cha ta thẩm phán. Ta sau lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, ta nhớ đến ngoại hiệu của cha trước kia khi còn là Hình bộ Thị lang: Diêm Vương dã cuồng (diêm vương cũng phát điên)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương