Ca Ca Tôi Đáng Yêu Nhất Thế Giới
-
Chương 4: Chuyện cũ
Đường Uyển sau khi trở về liền suy nghĩ một chút.
Không đúng… hai anh em này nghĩ như thế nào cũng có cảm giác không thích hợp. Trong lòng cô cũng rất không tin, thế nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo nên cô không thể nào không suy nghĩ về chuyện này một cách tích cực được. Thế nhưng chuyện này dù nói thế nào cũng cảm thấy quá hoang đường, cô lại sợ đó chỉ là do chính mình lo được lo mất, suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi cùng Bạch Hạo ầm ĩ một trận, ngược lại làm cho cô bình tĩnh lại. Lại nói, đây là lần đầu tiên cô và Bạch Hạo cãi nhau. Bạch Hạo thật ra là một bạn trai ưu tú, ngoại trừ thái độ hắn đối với mình cho tới nay đều là không nóng không lạnh. Thế nhưng đối với Bạch Hạo, Đường Uyển cảm thấy mình đối với hắn để ý đủ đường, thế nhưng quan hệ của hai người vẫn ở trình độ bình thường, tựa hồ bắt đầu từ thời khắc đó liền đình chỉ tiến triển. Cô là một người đã quen với việc mọi người vây quanh mình, bằng không sẽ bắt đầu nhịn không được mà tự mình hoài nghi.
Hiện tại cô cùng Bạch Hạo không có cách nào câu thông. Đường Uyển suy nghĩ vấn đề này rất lâu, cuối cùng cô quyết định. Nếu đã như vậy, vậy thì thong dong dịch tới tay, người ca ca kia của hắn, cô nhất định phải biết rõ cuối cùng là giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng Đường Uyển không nghĩ tới, Bạch Thiên lại chủ động tìm đến mình.
Vừa vặn cậu gặp được Đường Uyển trên đường đến giáo đường, Bạch Thiên thở phào nhẹ nhõm. Đến một chuyến này, cậu vẫn là cố ý cùng người khác gỡ bỏ khúc mắt lúc Bạch Hạo không ở đây.
Trong lòng Đường Uyển đang rất kinh ngạc, khi nhìn thấy cậu mặc thường phục xuất hiện trong trường học. Lúc cô nhìn thấy cậu, chính là lúc Bạch Thiên đang ở trong trường học lấm lét nhìn trái nhìn phải, bắt lấy một nữ sinh đang đi ngang qua tựa hồ đang hỏi đường.
Hai người gặp mặt, cậu liền chủ động đối Đường Uyển nói: “Trước tiên, chuyện này đừng để Bạch Hạo biết.”
Đường Uyển gật gật đầu, cùng cậu vào quán cà phê được mở bên trong trường học ngồi, Bạch Hạo hiện tại vẫn còn ở trên lớp, nên sẽ không xuất hiện ở nơi này. Người này muốn cùng mình nói cái gì đây?
Bạch Thiên ngồi ở bên trong tiệm cà phê, bởi vì biểu hiện trên mặt hờ hững, nên cả người có vẻ hơi đàng hoàng trịnh trọng. Câu đầu tiên cậu nói với Đường Uyển là: “Chuyện kia, anh nghe nói hai người cãi nhau.”
Là tới khuyên bảo sao? Cô cúi đầu nhìn ly cà phê trước mặt, vốn là làm ra một bộ dáng vẻ lắng nghe, thế nhưng ca ca hắn lại quá thẳng thắn, Đường Uyển không thể làm gì khác hơn là lúng túng cười cười. Cô cầm lấy ly cà phê trước mặt, một bên suy nghĩ cậu đến cùng muốn làm gì.
Bạch Thiên thành khẩn nói: “Em đừng trách nó”
“Em không trách anh ấy”. Cô chậm rãi nói: “Em chính là cảm thấy, Bạch Hạo tựa hồ lấy người thân coi trọng hơn, cái kia, anh đừng hiểu lầm.”
Bạch Thiên nghe thấy lời cô nói, tựa hồ đã hiểu ra một chút chuyện gì đang xảy ra. Cậu nói: “Kỳ thực em có thể không cần quá để ý anh… Ừm, nói thế này cho em dễ hiểu đi, kỳ thực anh cùng Bạch Hạo, không phải anh em ruột”.
Đường Uyển nghĩ chính mình nghe lầm, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cậu. Bạch Thiên không hiện ra cảm xúc gì trên mặt, nhưng ánh mắt rất chăm chú. Cậu thản nhiên nói: “Kỳ thực là anh được trong nhà nhận nuôi.”
Bạch Hạo vốn là nên phải có một em trai hoặc là em gái. Mẹ Bạch trong lúc mang thai tháng thứ ba, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà sinh non. Nguyên bản là mọi người trong nhà đều đang chờ mong tiểu thiên sứ ra đời, kết quả còn chưa được sinh ra đã phải chết non. Hơn nữa bác sĩ tuyên bố, mẹ Bạch sau này có thể không có cơ hội thụ thai nữa.
Sau khi xuất viện, mẹ Bạch mỗi ngày đều phải vượt qua tâm tình u ám. Mãi đến tận một ngày, một ông thấy bói đến nhà bọn họ. Ông thầy bói nói với mẹ Bạch, đối với chuyện con cái bà chắc chắn là chưa dứt duyên, tương lai khẳng định sẽ lại có thêm một đứa con. Mẹ Bạch suy tư, sau, bà cùng chồng thương lượng, vợ chồng hai người trịnh trọng quyết định, muốn từ trong viện mồ côi phụ cận nhận nuôi một đứa bé. Bọn họ cũng đã dò hỏi ý kiến của Bạch Hạo. Tuy rằng hắn không có thể hiểu được tại sao, thế nhưng dáng vẻ mẹ tựa hồ so với bình thường vui vẻ hơn chút. Bạch Hạo cũng không có ý kiến gì.
Cứ như vậy, đứa trẻ tên tiểu Thiên liền được nhà bọn họ nhận.
Lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé kia, nhìn cậu vừa nhỏ lại vừa gầy, ngay cả ánh mắt nhìn người khác cũng đều là sợ hãi. Đáng tiếc một đôi mắt vô cùng đẹp đẽ, chính là không dám gặp người. Mẹ Bạch nói với Bạch Hạo, từ nay về sau tiểu Thiên sẽ là con cháu Bạch gia, phải gọi ca ca. Đứa bé kia so với Bạch Hạo thì không cao bằng, nhưng so ra thì tuổi cậu lớn hơn hắn. Nếu như so với mình là một đệ đệ hoặc là một muội muội, Bạch Hạo liền nhường một điểm, nhưng ca ca thì khác, ca ca chính là một tiểu bối. Bạch Hạo không phản đối nên trong nhà xuất hiện thêm một đứa trẻ.
Tiểu Thiên từ nhỏ đến lớn đều ở viện mồ côi, lúc mới vừa tới nhà thì đều trầm mặc ít lời. Kéo cậu đi gặp người thì cậu sẽ đem đầu cúi xuống, tay nhỏ lôi kéo tay của mẹ Bạch không chịu buông ra.
Lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ ăn cơm với người nhà, tốc độ ăn cơm của tiểu hài tử nhỏ gầy này làm cả nhà bọn họ ngạc nhiên.
Không đúng… hai anh em này nghĩ như thế nào cũng có cảm giác không thích hợp. Trong lòng cô cũng rất không tin, thế nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo nên cô không thể nào không suy nghĩ về chuyện này một cách tích cực được. Thế nhưng chuyện này dù nói thế nào cũng cảm thấy quá hoang đường, cô lại sợ đó chỉ là do chính mình lo được lo mất, suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi cùng Bạch Hạo ầm ĩ một trận, ngược lại làm cho cô bình tĩnh lại. Lại nói, đây là lần đầu tiên cô và Bạch Hạo cãi nhau. Bạch Hạo thật ra là một bạn trai ưu tú, ngoại trừ thái độ hắn đối với mình cho tới nay đều là không nóng không lạnh. Thế nhưng đối với Bạch Hạo, Đường Uyển cảm thấy mình đối với hắn để ý đủ đường, thế nhưng quan hệ của hai người vẫn ở trình độ bình thường, tựa hồ bắt đầu từ thời khắc đó liền đình chỉ tiến triển. Cô là một người đã quen với việc mọi người vây quanh mình, bằng không sẽ bắt đầu nhịn không được mà tự mình hoài nghi.
Hiện tại cô cùng Bạch Hạo không có cách nào câu thông. Đường Uyển suy nghĩ vấn đề này rất lâu, cuối cùng cô quyết định. Nếu đã như vậy, vậy thì thong dong dịch tới tay, người ca ca kia của hắn, cô nhất định phải biết rõ cuối cùng là giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng Đường Uyển không nghĩ tới, Bạch Thiên lại chủ động tìm đến mình.
Vừa vặn cậu gặp được Đường Uyển trên đường đến giáo đường, Bạch Thiên thở phào nhẹ nhõm. Đến một chuyến này, cậu vẫn là cố ý cùng người khác gỡ bỏ khúc mắt lúc Bạch Hạo không ở đây.
Trong lòng Đường Uyển đang rất kinh ngạc, khi nhìn thấy cậu mặc thường phục xuất hiện trong trường học. Lúc cô nhìn thấy cậu, chính là lúc Bạch Thiên đang ở trong trường học lấm lét nhìn trái nhìn phải, bắt lấy một nữ sinh đang đi ngang qua tựa hồ đang hỏi đường.
Hai người gặp mặt, cậu liền chủ động đối Đường Uyển nói: “Trước tiên, chuyện này đừng để Bạch Hạo biết.”
Đường Uyển gật gật đầu, cùng cậu vào quán cà phê được mở bên trong trường học ngồi, Bạch Hạo hiện tại vẫn còn ở trên lớp, nên sẽ không xuất hiện ở nơi này. Người này muốn cùng mình nói cái gì đây?
Bạch Thiên ngồi ở bên trong tiệm cà phê, bởi vì biểu hiện trên mặt hờ hững, nên cả người có vẻ hơi đàng hoàng trịnh trọng. Câu đầu tiên cậu nói với Đường Uyển là: “Chuyện kia, anh nghe nói hai người cãi nhau.”
Là tới khuyên bảo sao? Cô cúi đầu nhìn ly cà phê trước mặt, vốn là làm ra một bộ dáng vẻ lắng nghe, thế nhưng ca ca hắn lại quá thẳng thắn, Đường Uyển không thể làm gì khác hơn là lúng túng cười cười. Cô cầm lấy ly cà phê trước mặt, một bên suy nghĩ cậu đến cùng muốn làm gì.
Bạch Thiên thành khẩn nói: “Em đừng trách nó”
“Em không trách anh ấy”. Cô chậm rãi nói: “Em chính là cảm thấy, Bạch Hạo tựa hồ lấy người thân coi trọng hơn, cái kia, anh đừng hiểu lầm.”
Bạch Thiên nghe thấy lời cô nói, tựa hồ đã hiểu ra một chút chuyện gì đang xảy ra. Cậu nói: “Kỳ thực em có thể không cần quá để ý anh… Ừm, nói thế này cho em dễ hiểu đi, kỳ thực anh cùng Bạch Hạo, không phải anh em ruột”.
Đường Uyển nghĩ chính mình nghe lầm, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cậu. Bạch Thiên không hiện ra cảm xúc gì trên mặt, nhưng ánh mắt rất chăm chú. Cậu thản nhiên nói: “Kỳ thực là anh được trong nhà nhận nuôi.”
Bạch Hạo vốn là nên phải có một em trai hoặc là em gái. Mẹ Bạch trong lúc mang thai tháng thứ ba, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà sinh non. Nguyên bản là mọi người trong nhà đều đang chờ mong tiểu thiên sứ ra đời, kết quả còn chưa được sinh ra đã phải chết non. Hơn nữa bác sĩ tuyên bố, mẹ Bạch sau này có thể không có cơ hội thụ thai nữa.
Sau khi xuất viện, mẹ Bạch mỗi ngày đều phải vượt qua tâm tình u ám. Mãi đến tận một ngày, một ông thấy bói đến nhà bọn họ. Ông thầy bói nói với mẹ Bạch, đối với chuyện con cái bà chắc chắn là chưa dứt duyên, tương lai khẳng định sẽ lại có thêm một đứa con. Mẹ Bạch suy tư, sau, bà cùng chồng thương lượng, vợ chồng hai người trịnh trọng quyết định, muốn từ trong viện mồ côi phụ cận nhận nuôi một đứa bé. Bọn họ cũng đã dò hỏi ý kiến của Bạch Hạo. Tuy rằng hắn không có thể hiểu được tại sao, thế nhưng dáng vẻ mẹ tựa hồ so với bình thường vui vẻ hơn chút. Bạch Hạo cũng không có ý kiến gì.
Cứ như vậy, đứa trẻ tên tiểu Thiên liền được nhà bọn họ nhận.
Lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé kia, nhìn cậu vừa nhỏ lại vừa gầy, ngay cả ánh mắt nhìn người khác cũng đều là sợ hãi. Đáng tiếc một đôi mắt vô cùng đẹp đẽ, chính là không dám gặp người. Mẹ Bạch nói với Bạch Hạo, từ nay về sau tiểu Thiên sẽ là con cháu Bạch gia, phải gọi ca ca. Đứa bé kia so với Bạch Hạo thì không cao bằng, nhưng so ra thì tuổi cậu lớn hơn hắn. Nếu như so với mình là một đệ đệ hoặc là một muội muội, Bạch Hạo liền nhường một điểm, nhưng ca ca thì khác, ca ca chính là một tiểu bối. Bạch Hạo không phản đối nên trong nhà xuất hiện thêm một đứa trẻ.
Tiểu Thiên từ nhỏ đến lớn đều ở viện mồ côi, lúc mới vừa tới nhà thì đều trầm mặc ít lời. Kéo cậu đi gặp người thì cậu sẽ đem đầu cúi xuống, tay nhỏ lôi kéo tay của mẹ Bạch không chịu buông ra.
Lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ ăn cơm với người nhà, tốc độ ăn cơm của tiểu hài tử nhỏ gầy này làm cả nhà bọn họ ngạc nhiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook