Ca Ca Luyến Nhân
Chương 3

Mười sáu tuổi, đó là thời điểm gian khổ hoàn thành sơ trung năm ba, nếu thành công sẽ tiến vào năm thứ nhất trường cao trung lý tưởng. Nghĩ đến những gian khổ không ngừng phía trước, sau bước vào cao trung tất nhiên không ai sẽ vì kì thì ba năm mà tiếp tục cố gắng, thầm nghĩ trước tiên phải chơi đùa thống khoái đã.

Bạch Điểu học viện tuy là trường học nhận học sinh rộng rãi, nhưng phân bố lớp sẽ dựa vào thành tích để sắp xếp. Chắn chắn, người có thành tích tốt nhất tất nhiên là ở lớp A, mà những học sinh còn lại thành tích không tốt sẽ vào lớp thấp hơn. Trong đám tân sinh năm nhất, có hai người là được công nhận là không dễ chọc vào:

lớp trưởng[1]

lớp A Sở Phượng cùng lớp trưởng lớp F Mặc Nha!

Lớp trưởng lớp A Sở Phượng, thành tích nhập học đứng đầu, bởi vẻ tuấn mỹ bên ngoài của y nên giành được danh hiệu “Vương tử”. Còn vì sao lại khó dây vào, rất đơn giản, ở đâu có

suất ca[2]

ở đó có đội thân vệ. Bình thường tên nào mà chọc vào Sở Phượng, trước khi Sở Phượng ra tay đã bị đội thân vệ của y trong tối lặng lẽ giải quyết. Cho nên đến bây giờ, trong mắt mọi người, Sở Phượng vẫn là một vương tử hào hoa phong nhã.

Lớp trưởng lớp F Mặc Nha, thành tích thường thường, nguyên nhân có danh là bởi hắn trong lễ nhập học đã cùng học trưởng năm trên đánh nhau. Chỉ mới mười sáu mà đã đánh ba sinh viên năm ba và năm tư đến mức phải nhập viện một tháng. Từ đó xuất hiện danh hiệu rất kêu, khuôn mặt suất khí cởi mở được mọi người trong trường phong làm “Thái tử”.

Bởi vậy, khi nhìn thấy hai người kia thỉnh cần phải rất cẩn thận, bằng không sẽ đến bệnh viện đăng ký một chỗ! Bất quá, những kẻ không cẩn thận thỉnh thoảng lại xuất hiện, tựa như hiện tại. . . . . .

“Oa, không cần đánh, không cần đánh. Là ta không đúng, là ta không đúng. Van cầu ngươi không cần đánh!” Gã học trưởng bị đánh đến mặt mũi bầm dập kính cầu xin tha thứ, run sợ trước nắm đấm giơ lên chuẩn bị hạ xuống.

“Không đánh? Ngươi không phải cuồng ngạo lắm sao? Không phải rất xem thường ta sao? Hiện tại như thế nào lại cầu xin tha thứ? Học trưởng?” Hô to một tiếng “Học trưởng”, Mặc Nha cười ngọt, trong lòng đối với kẻ vừa rồi còn cao khí ngang ngược nay lại nhanh chóng nhận thua như vậy cảm thấy thật nhàm chán. Thật sự là đồ bỏ đi!

“Vừa, vừa rồi là ta không đúng, van cầu ngươi không cần đánh nữa!” Nhìn Mặc Nha túm lấy áo, gã học trưởng năm trên không khỏi thầm ảo não mình vừa rồi thật ngu ngốc, quen thói cứ huých phải người khác một chút là mắng chửi, kết quả nói ra những lời thô tục. Gã thật xui xẻo!

Bất quá cũng thật là kỳ quái, Mặc Nha mới mười sáu tuổi, vóc dáng cao lắm cũng chỉ có 1m75, so với gã cao 1m89 chênh lệch rất nhiều, như thế nào gã lại bị đánh đến thảm thương như vậy. Lúc mới bắt đầu gã còn không tín đánh trả, cho rằng với ưu thế cơ thể của mình sao có thể thất bại trước tên tân sinh năm nhất này, kết quả hiện tại, gã cảm thấy gã có thể quay về được nhà là rất may mắn rồi. Nhìn đồng tử màu đỏ của Mặc Nha bởi hưng phấn mà càng lúc càng đạm, can đảm của gã cũng càng lúc càng nhỏ.

“Không đánh?” Híp hai mắt hỏi, thấy học trưởng gật đầu như giã tỏi, Mặc Nha buông tay, lạnh lùng nói một tiếng: “Cút!” Gã học trưởng bị đánh đến mức như đầu heo lập tức té chạy mất.

“Như thế nào lại đánh nhau?” Chờ gã học trưởng năm trên chạy về dãy lớp học, Sở Phượng tránh ở gốc cây bên kia đi tới, cau mày nói.

Chính là trong thời gian nghỉ trưa tìm một chỗ để đọc sách lại gặp được Mặc Nha đang đánh người, đây là lần thứ mấy rồi? Sao y lại “may mắn” như thế, cơ hồ mỗi lần thái tử đánh người y lại trong lúc vô ý nhìn thấy?

“Ca ca!” Biểu tình lãnh khốc thoáng chốc biến thành con chó nhỏ dính lấy người khác, Mặc Nha chạy đến trước mặt Sở Phượng, vui vẻ ôm y.

“Câm miệng, không phải đã nói trong trường không được gọi ta là ca ca sao?” Thói quen luôn đẩy Mặc Nha ra, đối với việc hắn mỗi ngày dính lấy có chút không chịu nổi, chán ghét đều hiện lên trên mặt.

“Nhưng nơi này không có ai!” Cảm thấy lực đẩy ra hắn ra không lớn, Mặc Nha tiếp tục ở trong ngực Sở Phượng làm nũng.

Ở trường học, hắn là thái tử, ca ca là vương tử, hai người ngoại trừ cùng là tân sinh năm nay, những thứ khác đều không liên quan đến nhau. Không ai biết quan hệ giữa bọn họ! Không thể gọi Sở Phượng là ca ca, đó là điều ca ca bắt hắn đặc biệt phải tuân thủ từ khi đang học năm thứ năm ở tiểu học. Hắn không hiểu rõ, nhưng cũng đồng ý, dù sao về đến nhà là hắn có thể gọi. Dần dần, việc hắn và Sở Phượng là huynh đệ trở thành bí mật, không ai biết cả.

Hồi nhỏ thống khoái đáp ứng, kết quả là trong bốn năm Mặc Nha cảm thấy thật thống khổ. Ở trường học không thể với nói chuyện ca ca, không thể tiếp xúc với ca ca, tan học không thể cùng nhau về nhà, còn có còn có, trong tình huống phải chào hỏi đều phải gọi ca ca là “Sở

đồng học[3]”. Cảm giác không được tự nhiên làm Mặc Nha muốn khóc, cũng không dám không nghe theo. Cho nên Mặc Nha đặc biệt quý trọng cơ hội được ở cùng một chỗ với ca ca, mỗi khi có cơ hội liền dính lấy không rời. Ai bảo hắn thích ca ca đến mức không thể nào hình dung được!

“Quả là vậy!” Đưa mắt nhìn xung quanh, vị trí bọn họ hiện tại là một góc ẩn mật nhất của vườn trường, cây cối cùng bụi cỏ bao xung quanh, cho dù từ phòng học ở tầng cao nhất cũng không nhìn thấy tình huống sau bụi cơi, “Ngươi đánh người đều chọn nơi này?”



“Đúng vậy, để tiện xử lý. Trong vườn trường đánh nhau dễ khiến người khác chú ý, hiệu trưởng nói cho ta biết nếu muốn đánh người thì nơi này khác thích hợp, ta xem qua cũng cảm thấy như vậy.” Vừa trả lời vừa đem mặt chôn trong ***g ngực Sở Phượng, Mặc Nha thỏa thích ngửi mùi hương trên người Sở Phượng.

Mùi xà phòng thoang thoảng, là nhãn hiệu “Lực sĩ” mà hắn thích nhất, ngửi thấy nó là cảm thấy say lòng người.

Hiệu trưởng nói cho biết?

Đối này tin này chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Hiệu trưởng trường học của bọn họ đích thật là “sủng” Mặc Nha, có người đánh nhau trong trường có thể sẽ bị khấu học phân, Mặc Nha đánh nhau còn lại cung cấp địa điểm. Ai! Bất quá. . . . . . Có ý tứ hàm xúc khác nhìn chung quanh một lần, nơi ẩn mật như vậy đích xác thích hợp để làm rất nhiều việc.

“Mặc Nha!”

“Ân?”

“Ta muốn ngươi!” Nói xong, một tay của Sở Phượng từ phía sau tham tiến vào trong quần áo Mặc Nha, tay kia vói vào trong quần không có đai lưng trở ngại, xuôi theo bắp đùi đi xuống, xoa nắn u huyệt khép chặt.

“A. . . . . . Ân. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . .” Khẽ rên ra tiếng, Mặc Nha không được tự nhiên vặn vẹo vòng eo, lại khiến tay Sở Phượng thuận lợi hoạt tiến vào u huyệt của hắn, vuốt ve nội bích mềm mại.

“Ngươi cũng rất muốn đúng không!” Trên miệng nhếch lên nụ cười thỏa mãn, Sở Phượng bắt đầu gia nhập ngón tay, không để cho Mặc Nha có thời gian thở dốc nhanh chóng nhét vào.

Thời gian nghỉ trưa rất nhanh qua, phải mau chóng làm.

“A. . . A. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . . Chậm. . . . . . Chậm một chút. . . . . .” Mặc Nha chịu không nổi kêu lên, chưa kịp thích ứng đã bị ngón tay nhanh chóng gia nhập, đau đớn khiến hắn nắm chặt quần áo Sở Phượng.

“Nghỉ trưa rất mau hết, không thể chậm!” Bàn tay tham tiến quần áo thô bạo kéo cao y phục của Mặc Nha. Sở Phượng cúi đầu hôn lên người hắn, hàm chứa nhũ thủ nho nhỏ, dùng răng nanh khẽ cắn, có loại cảm giác như thế nào cũng không đủ.

Từ sau khi cùng Mặc Nha lần đầu tiên phát sinh quan hệ y bận bịu chuyện thi cử, đến bây giờ đã một tuần không chạm vào Mặc Nha. Chưa từng nghĩ rằng loại dục vọng này chỉ cần thử qua một lần là khó có thể khống chế, có lần đầu liền muốn lần thứ hai. Bình thường còn có thể giả bộ như không có việc gì, nhưng chỉ cần Mặc Nha vừa tiến vào tầm mắt y, y liền vô pháp chuyên tâm. Hiện tại chính là như vậy. Y luôn tự tin vào khả năng tự chủ của mình, vậy mà chỉ cần bị Mặc Nha va chạm cọ cọ nó liền biến mất không còn dấu vết, chỉ nghĩ đến việc đem Mặc Nha đặt ở dưới thân, điên cuồng ở trong cơ thể hắn làm hành vi tối nguyên thủy. Âm thanh của Mặc Nha chỉ khiến y càng muốn tiến thêm một bước.

“A. . . . . . A ân. . . . . . Ân. . . . . . Ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Ân. . . . . .” Hiểu được rằng dù hắn nói như thế nào đi nữa cũng vô dụng, thân mình Mặc Nha hơi cong về phía trước, dựa vào lưng Sở Phượng, tiếp nhận nụ hôn của Sở Phượng. Hắn cũng rất muốn ca ca!

Cảm thấy không gian mà ngón tay đưa vào bắt đầu mềm đi một ít, Sở Phượng túm lấy chân Mặc Nha ép xuống ngực, thân thể Mặc Nha ngã về phía trước. Một tay cởi quần mình ra rồi cởi quần Mặc Nha, nâng hai chân hắn lên, rút ra ngón tay ra đồng thời đem phân thân đang hưng phấn sáp vào.

“A. . . . . . Đau. . . . . . Ca ca. . . . . . Đau quá. . . . . .” Chỉ dùng tay mở rộng bên trong, không có chất lỏng bôi trơn liền đi vào khiến Mặc Nha đau đớn, thân thể cong lên phía trước, cánh mông cực lực đè xuống nhằm giảm bớt thống khổ.

“Câm miệng! Ngươi muốn cho người khác nghe thấy sao?” Không kiên nhẫn nói, Sở Phượng ra sức đẩy hạ thân về phía trước, nghĩ muốn nhập càng sâu.

“A. . . . . . Ca ca. . . . . . Không. . . . . . Không cần. . . . . . Đau. . . . . .” Nghe cảnh cáo của ca ca, âm thanh Mặc Nha thấp xuống, thỉnh cầu ca ca đừng khiến hắn quá đau.

“Không cần? Ngươi xác định? Không nghe lời ta nói ?” Bật ra lời cảnh cáo , Sở Phượng căn bản không nghĩ đến tâm tình của Mặc Nha, chỉ nghĩ mau chóng đem dục vọng đọng lại phát tiết ra ngoài rồi trở về lớp. Bên trong khô ráo của Mặc Nha theo bản năng khiến y không thể tùy ý chuyển động, y vội phóng túng dục vọng của y nhưng không cách nào thực hiện được.

“Ngô. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . A. . . . . . A a. . . . . .” Mặc Nha cảm giác cơ thể như bị xé rách, cho dù là lần đầu tiên với ca ca cũng không đau như vậy!

Huyệt khẩu đau rát, chỉ cần khẽ cử động liền đau đớn khiến nội bích cơ thể hắn càng co rút kịch liệt, theo bản năng muốn đem nguyên nhân làm cho thống khổ hắn đuổi khỏi ra dcơ thể.

“Mặc, Nha!” Sở Phượng nghiến răng nghiến lợi nói, đối với động tác của Mặc Nha làm cho hắn nhanh chóng sụp đổ, còn chưa tới đạt chỗ sâu nhất đã đem *** bắn vào trong cơ thể Mặc Nha. Điều đó khiến y vô cùng tức giận.

“Ân. . . . . .” Cảm thấy đau đớn giảm bớt hơn nhiều, Mặc Nha cử động thân thể, lập tức cảm thấy dục vọng của ca ca ở trong cơ thể hắn lại ngạnh lên.

Sở Phượng cũng cảm nhận được điều đó, hai tay chống mặt đất, cân nhắc có nên tiếp tục làm một lần nữa không. Y ở trong cơ thể Mặc Nha vẫn chưa đạt đến thỏa mãn.

“Đương đương đương” Tiếng chuông vang lên chấm dứt giờ nghỉ trưa, mười phút nữa sẽ vào lớp!

Nhanh chóng từ trong cơ thể Mặc Nha rút ra, Sở Phượng đứng lên, rất nhanh đem quần áo hỗn độn sửa sang lại hảo, thoáng nhìn qua Mặc Nha đang nằm trên mặt đất, thấy bộ dạng hắn vẫn chưa ổn định lại. Giữa hai chân mở rộng có thể nhìn thấy rõ chất lỏng màu trắng từ trong cơ thể Mặc Nha chảy ra, hỗn hợp hồng sắc tiên diễm tích trên mặt cỏ, phá lệ bắt mắt. Vết máu loang lổ khiến dục vọng y càng nổ lên, khiến y muốn tiếp tục làm một lần nữa.

“Vào học!” Cuối cùng không làm nữa, so với dục vọng bản thân, thanh danh hiện tại còn quan trọng hơn. Không quay lại nhìn Mặc Nha đang nằm dưới đất, Sở Phượng lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi ra khỏi bụi cây.

“Ân. . . . . . Đã biết!” Nằm trên mặt đất hô hấp khôi phục thể lực, Mặc Nha lên tiếng.

Cố gắng ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, lại nhìn chính mình, Mặc Nha dứt khoát lại nằm xuống.

Vào học? Hắn như thế nào có thể đi? Ca ca không việc gì rồi. Hắn chính là cả người đau nhức, hiện tại ngay cả đứng lên cũng là vấn đề! Còn đi học được sao? Quên đi, không đi!

Dù sao thái tử hắn đây bỏ một hai tiết không học cũng chẳng ai dám nói gì. Chỉ cần có mặt đủ số tiết yêu cầu là được rồi!

Nằm hồi lâu, cảm giác thân thể năng động hơn, Mặc Nha một phát từ trên mặt đất nhảy vọt dậy.

“A –” Thắt lưng chịu lực mạnh, toàn bộ hạ thân lập tức đau nhức. Đau đớn khiến Mặc Nha nhe răng nhếch miệng ngồi chồm hổm, vừa rên rỉ vừa xoa thắt lưng cố đứng lên. Cử động chậm rãi vài cái, cảm thấy tốt hơn nhiều, hắn sải bước đi ra khỏi bụi cây, dự định trở về lớp học

“Nhìn, nhìn xem, là Mặc Nha. Hắn thật đẹp trai nga!”

“Đó là đương nhiên, tư thế đi oai hùng hiên ngang, thật sự là vừa lãnh khốc vừa đẹp trai!”

Tiến vào phòng học vừa vặn vượt là lúc tiết học buổi chiều kết thúc, Mặc Nha đi ngang qua nơi các nữ các học sinh đang khe khẽ nói nhỏ.

Đối với âm thanh của nữ các học sinh hắn không cho là đúng, Mặc Nha liền đi vào trong lớp, đồng học bên trong vừa thấy hắn vào đều chào hỏi hắn:

“Này, Mặc Nha, làm gì vậy?”

“Lại có tên gia hỏa nào không vừa mắt trêu chọc ngươi phải không? Đánh thế nào?”

“Gần đây cẩn thận một chút nga, nhóm uỷ viên tác phong và kỷ luật lại nhàm chán muốn tìm ngươi gây phiền toái !”

[1]

Lớp trưởng: trưởng lớp, lớp trưởng

[2]

Suất ca: Anh chàng đẹp trai

[3]

Đồng học:

Bạn học.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương