1.

Ca ca của ta là võ tướng. Huynh ấy thay ta gả vào Vương phủ.

Đêm tân hôn, Vương phủ trên dưới giăng đèn kết hoa, chào đón Vương phi.

Nhưng không nghĩ tân nương lại là một kẻ kiêu ngạo, quanh năm luyện võ, có cơ bụng tám múi.

Lúc bái đường, ta đứng giữa đám nha hoàn, lòng lo lắng như châu chấu trong chảo nóng.

Ta đi theo sau ca ca và thì thầm nhắc nhở.

"Ca ca! Đừng vén váy lên!"

“Nói bé thôi!”

"Chân, chân, chân! Chân lộ ra!"

Ta thấy nửa bàn chân to lớn của ca ca lộ ra ngoài nên ta nhanh chóng đá chân huynh ấy vào trong váy.

Không ngờ, vị Vương gia đang bái đường bên cạnh lại nở một nụ cười khó phát hiện.

Dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ là giọng nói mạnh mẽ của ca ta.

"Tiểu Diễn, ngươi chờ đấy, dám mơ tưởng đến muội muội của ta.”

"A Chỉ, đừng sợ. Cho dù trời có sập, vẫn có huynh đỡ cho muội."

"Giờ tốt lành đã đến! Đưa vào động phòng!"

Sau tiếng hét thông báo, ca ca tướng quân của ta lập tức bị đưa vào động phòng.

Nhìn bóng lưng rộng lớn của ca ca rời đi, ta liền cảm động đến rơi nước mắt.

Ca ta là một ca ca tốt.

Vì vậy, ta càng khóc càng thương tâm. Có điều, ta phải nhanh chóng cất hết mấy bức hoạ vẽ Trưởng công chúa mà Vương gia đã hối lộ cho ta mới được.

2.


Đêm đó, những ngọn nến đỏ cháy sáng rực.

Tấn Dương Vương mặc hỉ phục, vén khăn trùm đầu của tân nương lên nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của ca ta với đôi môi đỏ mọng.

Hắn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nắm lấy tay ca ta, bàn tay hắn thon dài, giọng nói nhẹ nhàng như ngọc.

“Đêm xuân đáng giá ngàn vàng.”

Giây tiếp theo, ca ca kè d.a.o vào cổ Tấn Dương Vương, giọng nói lạnh lùng.

"Ngươi chính là cái kẻ mắt đậu xanh, mặt bánh nướng muốn thành thân với muội muội của ta sao?"

Ta mới chỉ gặp qua Tấn Dương Vương mấy lần, tên thật của hắn là Tiêu Diễn, là đệ đệ ruột thịt của đương kim hoàng thượng.

Tướng mạo của hắn có thể coi là rất đẹp, phảng phất anh tuấn như tùng trúc.

Làm sao lại có mắt đậu xanh, khuôn mặt bánh nướng như lời của ca ca?

Thay vào đó, ta nhìn ca ca.

Huynh ấy quanh năm luyện võ, tuy thân hình cao lớn nhưng khuôn mặt lại trắng nõn lạnh lùng, tạo cho huynh ấy dáng vẻ của một thư sinh yếu đuối.

Khi huynh ấy mặc nữ phục và cạo lông mày, huynh ấy trông có vẻ thanh tú hơn nữ nhân một chút.

Đó là đường nét trời ban cho huynh ấy.

Tiêu Diễn cũng không trốn tránh, ánh mắt có chút nghiền ngẫm, đôi mắt phượng hẹp dài gặp đôi mắt đen láy của ca ca, nhàn nhã nói: “Để lừa được ngươi thật là khó khăn.”

Ca ca nhíu mày và lập tức tung chiêu.

"Bớt nói nhảm đi!"

Chiếc giường đầy táo đỏ và đậu phộng vương vãi khắp sàn vì cuộc vật lộn giữa hai người.

Tiêu Diễn nắm lấy tay ca ca, trêu ghẹo: “Có vẻ như Thẩm tiểu tướng quân không muốn cùng Bổn vương sớm sinh quỷ tử.”

Ca ta đã đè lên người Tiêu Diễn và dùng một tay bóp cổ hắn.

"Sinh quý tử cái đầu ngươi!"

Vào giờ phút nguy kịch, tỳ nữ bên ngoài chợt gõ cửa.

“Vương gia, rượu hợp hoan đã đến.”

Ca ta đang ấn d.a.o vào cổ Tiêu Diễn, m.á.u đỏ chảy ra làm tăng thêm một chút tuấn mỹ trên gương mặt tuấn tú của hắn.

Tiêu Diễn cũng không tức giận, cười hắc hắc, nhỏ giọng đe dọa.

"Thẩm tiểu tướng quân, hôn sự do Hoàng thượng ngự ban. Nếu bị vạch trần, chính là khi quân, tru di cửu tộc.”

"Nếu muốn che giấu sự thật, Thẩm tiểu tướng quân vẫn là nên an phận một chút."

Nếu sự việc bị bại lộ, ta và ca ca, thậm chí cả Thẩm gia đều sẽ bị hủ diệt.

Ca ta nghiến răng nghiến lợi.

Tỳ nữ cung kính đẩy cửa, bưng lên một bầu rượu.

Tiêu Diễn một tay nghịch ly rượu, tay kia nhéo nhéo vòng eo thon gọn của ca ca.

"Gọi ta là gì?"

Mặt ca ta đỏ lên dưới cái nhìn của tỳ nữ. Huynh ấy bóp giọng và nói: “Phu quân!”

Tiêu Diễn đi bước tiếp theo, nằm ngửa ra, vẻ mặt lười biếng.

"Phu nhân, rót rượt cho ta!”

Ca ta nhíu mày, vén váy lên, bước tới, nắm lấy cằm Tiêu Diễn, cầm bầu rượu lên bắt đầu rót.


Rượu chảy xuống cằm Tiêu Viễn, rơi xuống ngực làm ướt một mảng.

Một cảnh xuân tình, tỳ nữ cúi đầu nhanh chóng rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

...

Ta ngồi trên mái hiên, vừa gặm táo vừa xem tất cả những điều này.

Ta cẩn thận lấy ra bức hoạ mà Tiêu Diễn đưa cho ta.

Hai bức hoạ đẹp đẽ.

Dưới ánh trăng sáng, tôi từ từ mở cuộn tranh ra.

Nữ tử trong bức hoạ mặc một bộ quân phục lộng lẫy, trên vai khoác chiếc áo choàng gấm bay trong gió, dáng người uyển chuyển, đôi mắt rực lửa.

Bức hoạ còn lại là khi Trưởng công chúa đang xử lý công việc hàng ngày trong doanh trại quân đội, đôi mắt lộ ra sự kiên trì và điềm tĩnh, đôi mày toát ra vẻ cương nghị, anh khí.

Vô tình nhìn Tiêu Oản Quan trong bức hoạ, hốc mắt của ta dần dần ươn ướt.

Trưởng công chúa Tiêu Oản Quân và ta đã ba năm không gặp nhau.

Mặc dù Tiêu Oản Quân là nữ nhân nhưng cô ấy đã học được mọi kỹ năng từ phụ thân của ta.

Năm đó, hình ảnh trên tường thành khiến ta không bao giờ quên.

Ba năm trước nàng tự mình ra trận. Thái hậu tuy không muốn buông tay nhưng vẫn không đành lòng để nữ nhi duy nhất của mình bị nhốt trong hậu cung, cuối cùng cho phép nàng truy cầu danh vọng trên chiến trường.

Mặt khác, ta, nữ nhi của một Tướng quân, thậm chí còn không thể nhấc nổi một thanh kiếm dài và ta chỉ tập trung vào y thuật.

Bây giờ ta cũng là một y quan có chút tiếng ở kinh thành.

Sau này, ta bị Tiêu Diễn mua chuộc. Hắn nói người trên chiến trường đã gửi một số bức hoạ của Tiêu Oản Quân.

Nếu ta có thể cùng hắn diễn một vở kịch và dụ ca ta ngồi lên kiệu hoa thì hắn sẽ cho ta bức hoạ của Trưởng công chúa.

Nghe đến đây lòng ta bỗng ngứa ngáy.

Vì vậy, sau khi biết Thánh thượng chỉ hôn, ta đã khóc lóc thảm thiết, nhào vào lòng của ca ta.

"Ca ca, muội sẽ không thành thân!"

“Tấn Dương Vương gương mặt như ngựa, nếu gả cho hắn, sợ ban đêm tỉnh dậy muội sẽ gặp ác mộng.”

Ca ta nghe vậy thì sửng sốt, nổi cơn thịnh nộ, đập nát mười tám tấm ván trong sân.

"Thật vô lý khi một con ngựa lại muốn cưới muội của ta!"


Thế là ca ta liền ra quyết định.

Thay ta gả cho Tiêu Diễn!

Ca ta là một ca ca tốt. Huynh ấy chưa bao giờ nghi ngờ ta cho đến tận lúc này.

Huynh ấy thực sự là một ca ca yêu muội muội khủng khiếp.

Mẫu thân từng nói rằng nếu ta làm quá nhiều điều xấu thì sẽ gặp báo ứng.

Bây giờ, báo ứng của ta sắp đến.

Lúc đứng dậy từ mái hiên, lòng bàn chân như bị bôi mỡ, người ta trượt dài và toàn thân ngã xuống.

Mái hiên cao đến mức ta phải leo lên rất khó khăn. Nếu rơi xuống, chắc chắn thân ta không thể vẹn toàn.

Lúc ta ngã xuống, ta mơ hồ nhìn thấy qua cửa sổ, Tiêu Diễn đã kéo ca ta nằm xuống, trên người chỉ để lại một cái yếm đỏ.

Ta nhắm mắt hét lên nhưng nhận ra thân thể mình không hề đau đớn như tưởng tưởng.

“Trưởng công chúa!” Tỳ nữ phía sau hét lớn.

Lúc này ta mới nhận ra mình đã ngã đè trúng ai.

"Không sao..."

Tiêu Oản Quân bên dưới cố gắng đứng dậy, một cơn gió thổi qua, hoa lê lay động cả ta và cô ấy.

Đầu tiên cô ấy đưa tay về phía ta, ánh trăng lạnh lẽo đọng lại trên người khiến cô ấy giống như một miếng ngọc nhuộm bởi tuyết và sương giá.

Cô ấy nhìn những vệt nước mắt đã khô trên mặt ta và lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết của ca ta.

Có vẻ như đã hiểu lầm điều gì đó.

Ta sửng sốt nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Tiêu Oản Quân, cô ấy đưa tay về phía ta.

"A Chỉ, nàng ổn chứ?"

Người ta yêu thầm bao năm, Tiêu Oản Quân đã trở lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương