Ca Ca, Ba Ba Thật Vĩ Đại
-
Chương 3
ღ Không tự chủ được ღ
Phần 1
Mệt mỏi quá!
Ở trong phòng thay đồ nhỏ của câu lạc bộ, Mạnh Dật Nguyệt đổi quần áo bình thường sang bộ đồng phục, nhìn đồng hồ còn hơn hai mươi phút mới bắt đầu làm việc, y có thể nghỉ ngơi một chút. Vì thế, y ngay tại góc phòng sáng sủa ngã lưng vài phút.
Tiền sinh hoạt hằng ngày cho mẹ kế, học phí của mấy đứa em và Tiểu Nho, tiền thuê nhà, điện nước,.... Thân thể y vốn không tốt, vì món tiền sinh sống khổng lồ này, vẫn cố cứng rắn lôi cái thân già này đi làm, ban ngày đến đêm tối, tiêu hao nhiều sức lực, tổn hại đến sức khỏe.
Thật sự mệt mỏi quá!
Thật hy vọng có thể cứ nằm như vậy ngủ đến bất tỉnh thì quá tốt. Nhưng mà, ít nhất vì Tiểu Nho, y vẫn phải cố gắng chống đỡ. Buổi sáng mỗi ngày đúng tám giờ ra khỏi cửa, rồi suốt đến hai ba giờ tối mới về nhà, nhớ thì ăn cơm, không nhớ thì cứ quên luôn, lúc tắm đều bằng nước lạnh ngắt, có thể không bật đèn thì cũng không bật đèn, chính một mình y chi tiêu ít đến thảm thương, nhưng không có cách nào khác, y thật sự không biết có thể làm sao bây giờ!
Tuy rằng gần đây xuất hiện một người thanh niên bá đạo kia, mỗi ngày đều hầm canh bổ đến buộc y phải ăn, hàng đêm đến chia sẽ công việc với y, nhưng bởi vì tâm trạng lúc nào cũng luôn lo lắng cùng với làm lụng vất cả sớm làm cho sức khỏe của y có một lỗ hỏng, muốn vá cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên, y vẫn cảm thấy mệt chết đi!
Thân thể mệt, tâm lại càng mệt!
Nếu người nào đó có thể thay y chiếu cố Tiểu Nho, thì họa chăng y được phép nghỉ ngơi lâu một chút, nghỉ ngơi đến... vĩnh viễn.... nếu y có thể không tỉnh lại, thật quá tốt!
Ai, mệt mỏi quá!
Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc y cũng chìm vào giấc ngủ, y ngủ thật say, ngủ đến không mộng mị, thẳng đến khi thân thể y đột nhiên trôi bồng bềnh, y mới không tình nguyện mở mắt ra, muốn nhìn một chút có phải hay không ông trời rốt cuộc cũng thương y, quyết định cho linh hồn của y xuất khỏi thân thể... .Ai ngờ y lập tức bừng tỉnh trừng lớn mắt.
“Cừu Chấn Dương? Như thế nào? Như thế nào..... Tôi như thế nào....A! Thả tôi xuống đất!”
Cừu Chấn Dương càng ôm chặt y hơn, “Không nên cử động, em tưởng đang bay thật sao?”
Vô nghĩa, đương nhiên không nghĩ như vậy rồi! Mạnh Dật Nguyệt đành phải đình chỉ động tác giãy giụa, lập tức phát hiện bọn họ đang đi ra khỏi câu lạc bộ.
“Cừu Chấn Dương, cậu muốn làm gì? Tôi muốn làm việc a! Cậu mau thả tôi xuống dưới!”
“Đi làm?” Cừu Chấn Dương nở nụ cười thú vị, “Hiện tại mấy giờ rồi em biết không?”
Mạnh Dật Nguyệt ngẩn người, “Mấy giờ? Không phải nửa đêm sao?”
“Nửa đêm? Cáp! Sớm tan ca rồi!” Cừu Chấn Dương nói xong, đem y đặt vào ghế sau của xe ô tô, còn lấy một cái áo ba-đờ-xuy khoác vào cho y, “Yên tâm đi! Anh đã làm thay em rồi. Em tiếp tục ngủ đi! Anh chở em về, về đến nhà sẽ gọi em dậy.”
Hắn mau chóng ngồi vào ghế trước khởi động xe chạy đi, rồi nhìn lên kính chiếu hậu thấy Mạnh Dật Nguyệt vẻ mặt không thể tin nổi trừng mắt nhìn cái ót của hắn, hắn bất giác bật cười.
“Em là quá mệt mỏi mới có thể ngủ say đến như vậy, anh nghĩ, em đã thật lâu không có được giấc ngủ ngon đi?”
Mạnh Dật Nguyệt đôi môi hơi mấp máy, “Tám tiếng.... trời ạ! Tôi sao có thể ngủ đến tận tám tiếng?” Y vẫn không thể tin được.
“Dù sao cũng có anh làm thay, em lo lắng cái gì? Em cứ việc ngủ nhiều một chút không sao. Nga! Đúng rồi, hôm nay tiền boa rất nhiều! Anh đặt trong túi áo của em, cỡ chừng hai vạn!”
Mạnh Dật Nguyệt hít sâu một hơi, “Hai vạn? Như thế nào có thể?”
Cừu Chấn Dương cười ha ha, “Anh được bọn họ mời chơi chung!”
“Chơi?”
“Đổ xí ngầu thôi!” Cừu Chấn Dương dừng xe lại chờ đèn đỏ, “Nói cho em biết, trò đó anh chưa từng thua!”
“Lúc nào tôi chơi cũng đều thua!” Mạnh Dật Nguyệt bất bình la hét.
Cừu Chấn Dương xoay người lại ho một tiếng, “Chơi cái đó phải có kỹ xảo! Lần sau anh sẽ dạy cho em!”
Mạnh Dật Nguyệt nghiêm túc nhướng mày, “Tôi không có thời gian chơi cái đó.”
Cừu Chấn Dương lắc đầu, “Em đem chính mình buộc thật chặt, phải nên sống thoải mái một chút!”
Mạnh Dật Nguyệt cười khổ, “Thoải mái? Tôi không phải là người có tư cách sống thoải mái.”
“Nhưng.....”
“Uy! Đèn xanh.”
“Vậy a!” Cừu Chấn Dương vội quay đi. “Dù sao mỗi ngày anh cũng sẽ đến, em muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, anh sẽ giúp em lấy thật nhiều tiền boa. Còn có, canh gà hầm kia em đem về hâm nóng một chút là có thể ăn, buổi tối ngày mai đem camen trả lại cho anh thì được rồi.”
Mạnh Dật Nguyệt trầm mặc, một lúc sau hồi phục, y mới thở dài nói: “Cừu Chấn Dương, cậu không cần tái lãng phí thời gian trên người tôi, tôi thật sự không có thời gian, cũng không có tinh thần cùng cậu chơi đùa, học sinh nên làm đúng nghĩa vụ học sinh là hảo hảo học bài, muốn quen biết bạn bè cũng nên tìm người xấp xỉ độ tuổi của cậu, tôi với cậu là hai loại người khác nhau, căn bản không có điểm chung, cậu quấn lấy tôi làm gì?”
Cừu Chấn Dương cùng Mạnh Dật Nguyệt tầm mắt giao nhau ở kính xe.
“Tới bây giờ anh chưa từng có suy nghĩ sẽ đùa giỡn với em.” Cừu Chấn Dương nghiêm túc trả lời, “Em chẳng lẽ không cảm giác được sao? Anh là thật lòng. Em lớn tuổi hơn anh, nhưng lại rất cần một người chiếu cố, mà anh, cho dù nhỏ hơn em, cũng rất xứng đáng là người được chiếu cố em. Anh đã kết giao qua khá nhiều nam nữ, nhưng duy chỉ có một mình em mới khiến cho anh có loại cảm giác bảo hộ mãnh liệt như thế này. Anh muốn chăm sóc em, bảo hộ em, yêu thương em, vì cái gì em không thử chấp nhận anh?”
Chiếu cố y, bảo hộ y, yêu thương y?
Những điều hấp dẫn này sẽ làm bao nhiêu người động tâm a!
Nhưng......Mạnh Dật Nguyệt lại trốn tránh đảo mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Đó là một loại nguyện vọng rất xa xỉ, y ngay cả tưởng tượng cũng không dám, huống chi là chấp nhận? Có khi nào ông trời là đang muốn trừng phạt y!
Xe chậm rãi dừng lại, khoảng yên lặng ngắn ngủi, Mạnh Dật Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng.
“Không có việc gì thì đừng tới tìm tôi, xem như là tôi cầu xin cậu đi!”
Cừu Chấn Dương không nói gì, chỉ lặng im mở cửa xuống xe, đem âu phục cùng camen giữ ấm đưa cho Mạnh Dật Nguyệt, sau đó lưu lại một câu, “Sáng sớm ngày mai chờ anh đến đón em đi làm.” Liền lập tức lên xe rời đi.
Mạnh Dật Nguyệt nhìn theo hướng chiếc xe biến mất ngây ngốc thật lâu.
Nhất định ông trời là đang trừng phạt y!
—–~~~~~—–
Vội vàng băng qua sân trường, bên cạnh Chu Lị Na đuổi theo càng ngày càng dai, cô lên tiếng trách cứ, Cừu Chấn Dương hoàn toàn không thèm nghe, trong lòng vẫn lo lắng Mạnh Dật Nguyệt tối hôm qua tựa hồ có chút hơi nóng, không biết có phải bị cảm không?
“Người ta đã sớm giao hẹn với cậu, vậy mà cậu có thể nhẫn tâm cho tôi leo cây a! Hại tôi ở bên ngoài chờ thật lâu, bàn tay bấm điện thoại muốn gãy luôn, không phải đã dặn cậu không được tắt máy sao?”
Không được hưởng ứng, Chu Lị Na tức giận đến nhịn không nổi đẩy Cừu Chấn Dương một cái.
“Uy! Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói hay không a?”
“Không!” Cừu Chấn Dương trả lời rõ ràng.
Chu Lị Na vừa nghe xong, dùng sức đập hắn một quyền.
“Có ý gì đây! Lỡ hẹn không thèm xin lỗi, còn dám phớt lờ lời nói của tôi, cậu gần đây rốt cuộc bị cái gì?”
“Bận!” Hắn vẫn trả lời một từ duy nhất. Có lẽ hắn nên đi tới công ty cổ phiếu một phen, lỡ đâu Mạnh Dật Nguyệt thật sự sinh bệnh, cũng nên khuyên y đi khám bệnh, nếu không một mình y chắc chắn sẽ không đi.
Suy nghĩ. “Lại bận thiết kế trang phục sao?” Chu Lị Na hỏi: “Hay vẫn chơi cổ phiếu?”
Không biết Mạnh Dật Nguyệt có nhớ mang theo thuốc bên người hay không? Cừu Chấn Dương thầm nghĩ, có lẽ nên kêu bác sĩ thuận tiện giúp y truyền nước biển chẳng hạn.
Lại thơ thẩn! Chu Lị Na nhịn không được tiếp tục đánh hắn một cái.
“Uy! Uy! Cậu đang mộng du sao?”
“Thực phiền!” Cừu Chấn Dương trừng mắt liếc cô một cái, “Xin cậu tự đi kiếm chuyện gì khác mà làm đi, đừng luôn đến phiền tôi được không?”
Chu Lị Na tính mở miệng mắng hắn, phía sau đột nhiên có một bóng người chạy tới, vóc dáng không thua gì Cừu Chấn Dương.
“A Chấn, A Chấn, đội trưởng hỏi cậu khi nào mới chịu đến luyện tập a?”
“Không rảnh!”
“Nga!” Người nọ chạy được nửa đường liền quay về. Thực nhanh lẹ!
“Chấn Dương, cậu rốt cuộc đang......”
Chu Lị Na vừa nói được nửa câu, liền bị chen vào.
“A Chấn, mau, cho tôi mượn tập!” Chàng trai tóc dài nói,
Cừu Chấn Dương đầu cũng không quay lại nhìn nói, “Mượn A Ngọc đi!”
“Được.” Rồi cũng chạy mất. Hảo phiền phức!
“Chấn Dương, cậu nghe tôi......”
“A Chấn, có thấy A Ưng không?” Đây là câu hỏi của một cô gái cao gầy.
“Vừa mới [nghe] giọng hắn, chắc hẳn đang đi tìm A Ngọc!”
“Cám ơn!” Cô gái xoay người chạy đi. Vẫn tìm bạn trai mình quan trọng ơn.
“Chấn Dương, tôi vừa tính nói.......”
“Chấn Dương, ngày mốt có buổi party, tham gia hay không?”
“Không!”
“Chấn Dương, không cần để ý.......”
“A Chấn, chủ nhật lễ hội nướng thịt thiếu một người, tôi giúp cậu ghi danh!”
“Làm cái thí gì a! Ai muốn tham gia!”
“Chấn Dương, cậu nghe........”
“Tạm biệt!”
“A!”
Chu Lị Na cứng họng trừng mắt bất lực nhìn chiếc xe máy ầm ầm biến mất.
Cái quái gì vậy!
—–~~~~~—–
Thừa dịp lúc nghỉ trưa, Mạnh Dật Nguyệt đi đến ngân hàng rút một ít tiền để sinh hoạt, sau đó mệt mỏi trở về công ty. Bánh mì mới cắn một cái liền ăn không vô nữa, đầu óc say sẩm, thầm nghĩ nên ngủ một chút.
Hy vọng mẹ kế lại không cằn nhằn tiền đưa quá ít, y gục xuống bàn nghĩ ngợi, mười giây sau liền ngủ.
Tan ca, phía xa xa y liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng yên lặng dựa vào xe. Người nọ thấy y lập tức chạy tới sờ trán y.
“Anh đoán đúng mà, em phát sốt rồi!”
Cừu Chấn Dương lấy chìa khóa xe y, nắm lấy tay y nhét vào băng ghế sau, Mạnh Dật Nguyệt không còn sức lực phản kháng hắn, chỉ có thể tùy hắn an bài.
Mơ mơ màng màng nhìn thấy bác sĩ, mơ mơ màng màng bị kiêm đâm, mơ mơ màng màng bị ôm đến căn phòng nhỏ trong câu lạc bộ, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say.....
“Thức dậy nào, Nguyệt, dậy uống thuốc, tỉnh tỉnh!”
Mạnh Dật Nguyệt miễn cưỡng mở mắt, cảm thấy trước mắt tựa hồ rất kỳ quái, sau đó có người dìu y ngồi xuống, tiếp theo có một vật gì đó nhét vào miệng y, rồi một dòng nước mát lạnh chảy vào. Y đói khát uống ngay một ngụm, sau đó thân thể bồng bềnh thay đổi chỗ nằm, y lười muốn làm rõ mọi chuyện, mơ màng ngủ tiếp.....
Khi y hoàn toàn tỉnh táo lại, đã là buổi chiều của ngày hôm sau.
Y nghi hoặc đánh giá căn phòng xa lạ này, duy nhất chỉ có người nằm kế bên là quen thuộc, bên cạnh còn có quyển sách rơi trên mặt đất. Y vừa mới động nửa thân trên, Cừu Chấn Dương đã bị đánh thức.
“Ông trời, em rốt cuộc cũng tỉnh, cảm thấy như thế nào?” Cừu Chấn Dương vừa hỏi vừa giúp y ngồi dậy.
“Đây là đâu?”
“Tầng trên của câu lạc bộ, ông chủ của em cho mượn một phòng dành cho khách a!” Cừu Chấn Dương thuận tay xem đồng hồ, “Còn chưa tới giờ ăn cơm, em có muốn dùng một chút cháo trước không? Khát nước không? Hay muốn đi WC?”
“Hiện tại là mấy giờ?” Mạnh Dật Nguyệt không trả lời hỏi lại.
Cừu Chấn Dương nhún nhún vai, “Bốn giờ rưỡi chiều, buổi sáng anh đã thay em xin phép nghỉ bệnh ở công ty chứng khoán rồi.”
“Xin phép?” Mạnh Dật Nguyệt nhất thời suy sụp, “Tiền thưởng của tôi......”
Cừu Chấn Dương hừ một tiếng, “Coi như hết! Tiền thưởng cái gì! Bất tỉnh như vậy thì đi làm thế nào? Được rồi, được rồi, em vẫn nên ăn trước một chút cháo! Uống thuốc xong em có thể tiếp tục ngủ. Công việc ban đêm anh sẽ làm giúp em, như vậy yên tâm rồi chứ? Ngày hôm qua anh có đếm qua, hơn một vạn bảy nghìn, hôm nay quyết tâm phải kiếm được hai vạn!”
Dứt lời, hắn xoay người tính đi ra ngoài mua cháo.
“Cừu Chấn Dương......”
Cừu Chấn Dương quay đầu lại: “Chuyện gì?”
“.... ..Cám ơn”
Cừu Chấn Dương nhếch miệng cười.
“Nếu em thật sự muốn cám ơn anh, về sau gọi anh là Dương đi, hắc hắc! Như vậy nghe thân mật hơn.”
[cont]
Phần 2
Bởi vì bị bệnh, cho nên Mạnh Dật Nguyệt thoạt nhìn càng tái nhợt hư nhược, công việc ban đêm cơ hồ đều do Cừu Chấn Dương thay y làm. Y không hề muốn như thế, y thật sự không nên để hắn tiếp tục giúp đỡ y, không nên liên lụy hắn, y hẳn nên coi hắn như người vô hình, phải cách hắn càng xa càng tốt.
Nhưng là, y thật sự mệt mỏi quá!
Con người ở thời điểm vô lực chống cự, luôn dễ dàng thỏa hiệp mọi chuyện.
Cho nên, y yên lặng kháng cự Cừu Chấn Dương, rồi lại khát vọng sự ấm áp từ hắn. Không muốn có bất cứ quan hệ gì với hắn, rồi lại bất đắc dĩ nhận sự giúp đỡ từ hắn.
Con người thật khác với động vật, bởi vì con người có suy nghĩ, có cảm xúc chăng?
Giữa trưa thứ bảy, Mạnh Dật Nguyệt trở về nhà tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị buổi chiều sẽ hảo hảo ngủ một chút, buổi tối mới có tinh thần để làm việc. Rõ ràng công việc là của y, không thể cứ để cho Cừu Chấn Dương làm thay mãi được! Đến tâm đã muốn ỷ lại, sẽ rất khó để từ bỏ!
Nhưng khi vừa mới nằm xuống, chuông điện thoại cũng không nể mặt reo lên inh ỏi. Y thở dài, không tình nguyện xuống giường đi vào phòng khách bắt máy.
“uy.... A, mẹ?” Trong lòng run sợ nhìn điện thoại, phảng phất hy vọng rằng đây chỉ là cuộc gọi lộn số mà thôi. “Ách! Có chuyện gì không? Tiền sinh hoạt không phải đã gửi từ tuần trước rồi sao?” Y cố hết sức nuốt nước miếng, “Không đủ? Nhưng mà..... so với tháng trước đã nhiều hơn a!”
Phút chốc nắm chặt điện thoại, mặt y bắt đầu vặn vẹo.
“Mẹ, cái kia....không thể bán các em đi được không? Tiền nợ thực quá nhiều!” Y hít sâu một hơi, “Mẹ.....Mẹ cũng bị bắt đi?” bờ môi của y bắt đầu run rẩy, “Mẹ, có thể hay không.... có thể hay không chạy trốn đến nơi khác?”
Hai tròng mắt bỗng dưng hoảng sợ trợn to, “Còn, còn muốn.....?” y kịch liệt lắc đầu, “không được, gánh nặng như thế con không gánh nổi a! Con không có.....” Nói được một nửa, y đột nhiên bần thần, “Bốn.... Bốn mươi.... Bốn mươi vạn?!” Y không thể nói thành lời, sợ hãi. “Tại sao lại nhiều đến như vậy?!”
“Không, mẹ, con thật sự không có tiền, thật sự không còn tiền a!” Mạnh Dật Nguyệt thống khổ nhịn không được rên rỉ, “Mẹ, tiền con kiếm được đều đưa cho gia đình a! Trong người chỉ còn lại mấy ngàn, con đi làm.....” Nghẹn ngào một chút, thần tình đau khổ bất đắc dĩ, “Mẹ, tiền nợ con mượn ở câu lạc bộ còn chưa trả hết, mẹ không thể bắt con lại mượn nợ tiếp a! Ông chủ nhất định không cho, hơn nữa như thế con vĩnh viễn đều không trả hết!”
“Vì cái gì không được?”
Tiếng nói của bà mẹ kế cay nghiệt từ ống nghe truyền tới, Mạnh Dật Nguyệt có thể hình dung được ánh mắt lãnh khốc vô tình của mẹ kế.
“Đừng quên, đây là do ngươi thiếu nợ chúng ta!”
“Con không, chính là.....” Hai mắt Mạnh Dật Nguyệt tràn ngập nước mắt, “Nhưng mà mẹ, năng lực của con thật sự có giới hạn a!” Y cầu xin, “Con đã liều mình cố gắng đi kiếm tiền, nếu muốn cung ứng thêm, con thật sự không thể ứng phó được!”
“Vậy ngươi đi bán thân a!” Lời nói mẹ kế tàn nhẫn lạnh lùng, “Dù sao ngươi cũng không phải chưa từng làm qua!”
Máu như ngừng chảy, nước mắt như khối băng tan tuôn trào, “Mẹ, mẹ biết rõ đó là vì bất đắc dĩ, nếu không phải mẹ..... .” Y nghẹn ngào, “Con cũng sẽ không đi.... đi......”
“Bán!” Mẹ kế khinh miệt phun ra sự khinh thường, “Dù sao ngươi trước sau gì cũng có thể bán, hẳn sẽ kiếm được đủ tiền, đây là do ngươi thiếu nợ chúng ta, ngươi không được phân vân lựa chọn!”
“Van cầu mẹ, không nên ép buộc con, không nên ép con!” Mạnh Dật Nguyệt cầm điện thoại ai oán khóc.
“Không cần biết!” Mẹ kế không hề che giấu điệu bộ thờ ơ vô tình, “Dù sao tiền nếu như ngươi không kiếm được thì đi bán thân cho ta. Nhiều lắm ta cho ngươi tự lựa chọn muốn bán hay không bán, đến lúc đó ta sẽ thay ngươi an bài, tới ngày chỉ cần đến trình diện là được! Nhớ kỹ, đây là ngươi thiếu nợ chúng ta, ngươi nhất định phải sống!”
Cuối cùng cuộc điện thoại cũng chấm dứt, Mạnh Dật Nguyệt không tiếng động bật khóc, vô lực ngã ngồi xuống sàn nhà. Y ôm lấy chính mình lui sát vào trong góc, rốt cuộc không thể phản kháng, mặc cho thống khổ cùng bi thương bao phủ lấy y, mặc cho linh hồn vỡ thành hàng ngàn mảnh nhỏ.
Trời ạ! Y thật muốn chết, nhưng là vì cái gì.... Vì cái gì ngay cả tự do của y cũng không có?
Mạnh Dật Nguyệt không có đến làm ở câu lạc bộ, ngay cả điện thoại nhà cũng gọi không được. Cừu Chấn Dương chưa từng có cảm giác bấn an như thế này. Bất quá hắn vẫn kiên nhẫn thay Mạnh Dật Nguyệt làm việc, sau đó liền lấy xe máy dùng tốc độ đáng sợ chạy thẳng đến nhà Mạnh Dật Nguyệt.
Gần hai tháng qua, tuy rằng Mạnh Dật Nguyệt một mực kháng cự, nhưng vì trời sinh tính tình nhu nhược, như thế nào có thể thoát khỏi Cừu Chấn Dương vô cùng bá đạo này. Hắn có cảm giác rằng Mạnh Dật Nguyệt đã từng có một tình yêu cấm kỵ và từng chịu đựng bi thương, hắn tuy tuổi còn trẻ cũng biết rằng tình cảm không nên buông thả sẽ rất hối hận, lại càng không tin rằng tình yêu cấm kị này sẽ có kết thúc tốt đẹp, nhưng có lẽ còn có một nhân tố khác đi. Bất kể như thế nào, hiện tại hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi bức tường băng Mạnh Dật Nguyệt được ánh nắng ấm áp chiếu rọi chậm rãi tan chảy sụp đổ, rồi từng bước từng bước chiếm lấy trái tim y, làm cho ánh trăng vĩnh viễn thuộc về mặt trời.
Mặt trời rất kiên nhẫn, vài tỷ năm nay, nó thủy chung chưa từng gián đoạn sự chiếu sáng, không phải sao?
Tuy rằng trong phòng một mảng tối đen, bấm chuông cả nửa ngày cũng không ai mở cửa, nhưng mà, Cừu Chấn Dương có cảm giác Mạnh Dật Nguyệt đang ở trong nhà, chính là......
Có cái gì đó không thích hợp!
Hắn không hề do dự, nhấc chân mạnh mẽ đá cánh cửa, giống như người chủ bên trong, cánh cửa yếu ớt nhẹ nhàng mở cửa, hắn tự tay sờ soạng vách tường, tách một tiếng, căn phòng lập tức sáng lên rõ ràng. Đây là lần đầu tiên Cừu Chấn Dương vào nhà Mạnh Dật Nguyệt, bị hình ảnh căn phòng sơ sài nghèo nàn mà kinh ngạc không thôi, tựa hồ không thể có từ nào để hình dung thỏa đáng nơi này.
Sau đó, hắn tập trung lực chú ý lên một người đang cuộn tròn trong góc nhà, trong lòng giật mình, hắn lập tức tiến đến ôm lấy Mạnh Dật Nguyệt.
“Trời ơi, Nguyệt, em làm sao vậy?”
Giây tiếp theo, sự sợ hãi bao vây lấy tim hắn, thân hình lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt dường như trong suốt, Cừu Chấn Dương đã nghĩ người trong lòng ngực mình đây chỉ là một thi thể đã mất đi linh hồn.
Nhưng mà, đôi mắt Mạnh Dật Nguyệt mở to, trắng đen rõ ràng, tràn ngập thống khổ cùng tuyệt vọng, sâu như vậy, nặng như vậy, giống hố đen vũ trụ vĩnh viễn không biến mất được.
“Nguyệt, Nguyệt! Không cần như vậy,” Cừu Chấn Dương sợ hãi ôm chặt lấy y, “Có anh ở đây a! Vô luận có chuyện gì, anh sẽ bảo vệ em, Nguyệt, không được như vậy a!”
Mạnh Dật Nguyệt không phát ra âm thanh, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, tựa hồ khí lực chỉ đủ để thở thôi. Cừu Chấn Dương cắn chặt răng, bế Mạnh Dật Nguyệt vào trong căn phòng duy nhất, trên tấm ván gỗ đơn điệu nệm cũng không có, chỉ trải một tấm mền hơi mỏng và cái gối đầu vô cùng bẩn.
Chưa kịp suy nghĩ, lập tức Cừu Chấn Dương đem tất cả quần áo của hai người cởi ra hết, rồi ôm chặt thân hình lạnh như băng vào ngực, dùng cái mền tựa hồ vô dụng kia gắt gao bao trùm lấy hai người.
“Anh là mặt trời, anh là mặt trời, anh có nhiệt độ, loại nhiệt độ không bao giờ cạn kiệt, anh sẽ sưởi ấm em, Nguyệt, chỉ cần ở bên anh, ánh trăng vĩnh viễn sẽ không mất đi hào quang!” Hắn thì thào không dứt, bắt Mạnh Dật Nguyệt ghi nhớ, cũng bắt chính mình ghi nhớ.
Không biết qua bao lâu, trên ***g ngực rắn chắc thân hình gầy yếu rốt cuộc không còn lạnh như băng nữa, lẽ nào mặt trời thật sự sưởi ấm được mặt trăng?
“Dương.......”
Mạnh Dật Nguyệt đột nhiên mở miệng, tuy rằng tiếng nói nhỏ bé yếu ớt như tơ, nhưng làm Cừu Chấn Dương cao hứng đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, rốt cuộc y cũng gọi hắn là [Dương]! Nhưng câu nói tiếp theo của Mạnh Dật Nguyệt làm cho hắn ngạc nhiên không thôi.
“Tôi.... Tôi có một đứa con trai, tên là Mạnh Tinh Nho, năm nay 5 tuổi, tôi đều gọi nó là..... Tiểu Nho, nó.... thật đáng yêu thật sự rất đáng yêu! Thật sự...... Dương, cậu.......Cậu thật sự thích tôi sao?”
Cừu Chấn Dương có điểm không rõ.
“Đương nhiên, anh chưa bao giờ lừa gạt em, anh thật sự thích em.... Không, hẳn là yêu em, vừa mới thấy em như vậy, anh lo sợ rằng em đã chết, nếu không phải yêu em, anh sẽ không thống khổ mong rằng được chết cùng em!”
Mạnh Dật Nguyệt sâu kín thở nhẹ.
“Nếu thế, cậu nguyện ý đáp ứng tôi một việc được không?”
“Bất cứ chuyện gì!” Cừu Chấn Dương không chút do dự trả lời.
“Giúp tôi chăm sóc Tiểu Nho.”
Cừu Chấn Dương sửng sốt, trong lòng cả kinh, tâm trở nên cảnh giác. Hắn lập tức nâng cằm người trong lòng lên, trên gương mặt thanh tú tái nhợt nổi bật hàng nước mắt che khuất đôi mắt y.
“Em muốn làm gì?” Hắn tức giận hỏi.
“Tôi mệt mỏi quá, thật sự quá mệt mỏi rồi.” Mạnh Dật Nguyệt tuyệt vọng lẩm bẩm, “Nếu cậu thật sự yêu tôi, liền cho tôi chết đi! Cuộc sống này làm tôi mệt mỏi không chịu đựng nổi rồi.”
“Em......” Cừu Chấn Dương chán nản, “Nghĩ cũng đừng nên nghĩ! Đứa con tự em chăm sóc nó!”
“Nó......Nó rất ngoan, không cần phí công sức gì nhiều đâu......”
“Cho dù nó có là con rối gỗ anh cũng không nuôi!”
Mạnh Dật Nguyệt bi thương nhìn hắn một lúc lâu, cũng không dám nói cái gì nữa, chỉ suy sụp cúi thấp đầu, Cừu Chấn Dương thật sự muốn đem y la hét cho tỉnh lại, nếu không phải vì hiện tại Mạnh Dật Nguyệt rất yếu ớt, y không thể chịu đựng được nữa điểm giằng co nữa, Cừu Chấn Dương đành phải nhịn xuống phẫn nộ cùng bất an trong lòng, cố gắng điều chỉnh lời nói thật ôn nhu.
“Nên ngủ một chút! Có chuyện gì ngày mai nói sau. Thật không nghĩ tới thời tiết lại lạnh như thế này, em ngay cả tấm mền dày cũng không có, em rốt cuộc sống như thế nào vậy? Đến, dựa vào người anh, nếu không ngày mai em chắc chắn sẽ bị cảm lạnh!” Hắn hừ nhẹ, “Ngày mai nhất định mua cho em đầy đủ chăn nệm mới được!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Cừu Chấn Dương phát hiện Mạnh Dật Nguyệt thật sự sốt cao. Hắn chửi thề một tiếng mặc lại quần áo cho y, sau đó thoải mái ôm lấy đứa nhỏ mê man tên Mạnh Dật Nguyệt này đến bệnh viện khám. Trên đường về, hắn vào cửa hàng nội thất mua tấm nệm, bộ chăn mền dày, trả tiền đầy đủ rồi ghi địa chỉ nhà xong bọn họ lập tức trở về.
Đem Mạnh Dật Nguyệt chăm sóc ổn thỏa, hắn gọi điện thoại đến công ty chứng khoán thay mặt y xin nghỉ phép, lại tìm người đến làm việc thay ở câu lạc bộ, còn về phần học hành của hắn.... ai thèm quản a, dù sao cũng không phải lần đầu trốn học. Bất kể như thế nào, trong khoảng thời gian này hắn không thể rời xa Mạnh Dật Nguyệt, nam nhân yếu ớt này như miếng thủy tinh có vết nứt, lúc nào cũng có nguy cơ tan vỡ nên nhất định hắn phải nghĩ biện pháp để nối liền vết nứt đó lại mới được!
Giấc mộng của Mạnh Dật Nguyệt lúc nào cũng đều hỗn loạn, tuy nhiên lần này y lại cảm thấy được có đôi bàn tay ấm áp luôn ôn nhu thương tiếc vuốt ve y, an ủi y, che chở y, dìu y uống thuốc, kiên nhẫn đút từng muỗng cháo, thay y lau người, còn có một giọng nói trầm thấp không ngừng mà thì thào nói nhỏ giống như đang thôi miên, ngay cả mẹ ruột của y cũng chưa từng che chở y như thế này!
Nếu đây thật sự là mộng, cầu xin trời đừng bao giờ bắt y phải tỉnh lại!
Nhưng là, chuyện này đương nhiên không có khả năng xảy ra, y cũng không phải là người thực vật, cho nên y vẫn còn có thể tỉnh dậy. Nhìn chằm chằm trần nhà loang lổ vết nước thấm, y biết mình đã từ thiên đường lao thẳng xuống dưới! Nhưng mà...... Y nghi hoặc nhìn cái mền mới thật dày đắp trên người, ấm áp lại mềm mại, nhìn xuống dưới, bộ rap giường mới, lông chim mềm nhũn. Cố hết sức động nửa thân trên, y phát hiện chính mình lại có thể được nằm ở trên nệm.
Y khó hiểu lắc lắc đầu, lại choáng váng suýt ngã xuống giường, nhắm mắt đợi cảm giác không thoải mái kia biến mất, y vẫn giãy giụa bước xuống giường, bởi vì y vẫn còn chuyện để lo liệu.
Một vật rơi xuống đất phát ra âm thanh thật lớn, Cừu Chấn Dương dường như lập tức xuất hiện bên người Mạnh Dật Nguyệt, “Làm cái quỷ gì vậy, em đã yếu còn muốn xuống giường a! Muốn cái gì gọi anh một tiếng là được rồi!” Hắn tức giận la, nhưng vẫn ôn nhu mềm nhẹ ôm lấy Mạnh Dật Nguyệt thả lại trên giường.
Ai biết y sẽ tỉnh lại lúc này a! Huống chi y còn rất yếu.....
“Tôi muốn đi WC.” Mạnh Dật Nguyệt suy yếu nói, vẫn muốn giãy giụa bước xuống dưới, nếu không được giải quyết y sẽ chịu đựng không nổi, có thể làm ra hành vi “ướt quần” rất mất mặt.
Hơi hơi sửng sốt, “Sao không nói sớm!” Cừu Chấn Dương nói xong, ôm lấy Mạnh Dật Nguyệt đưa đến phòng tắm, “Cẩn thận một chút, đừng quá sức.”
Lúc Mạnh Dật Nguyệt đi ra, Cừu Chấn Dương một tay ôm lấy y đặt lên giường, đắp mền cho y, “Ngủ tiếp một chút, chừng nào ăn cơm anh sẽ gọi em.” Dứt lời, hắn xoay người muốn rời đi.
“Dương.......”
Cừu Chấn Dương nghe tiếng gọi quay đầu lại cười, “Việc gì? Có muốn cái gì sao?”
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Suốt hai ngày hai đêm, yên tâm, công ty đã xin phép rồi, ở câu lạc bộ cũng có người làm thay.”
“..... Dương.......”
“Ân?”
“Cám ơn.”
Cừu Chấn Dương cười đến thực ấm áp. “Đây là lần thứ hai em nói cám ơn anh. Nhưng mà, anh hy vọng không có lần thứ ba, chỉ là anh thích chăm sóc em, ok?”
Lại một ngày trôi qua, Mạnh Dật Nguyệt cũng dần có chút tinh thần, y cho rằng mình nên bắt đầu đi làm trở lại, y không phải là người có tư cách được nghỉ ngơi, nhưng là.....
“Bác sĩ nói, em bị mất dinh dưỡng nghiêm trọng, thiếu máu nghiêm trọng, mệt mỏi quá độ, tinh thần bị hao tổn quá nhiều, tóm lại, em cần phải hảo hảo nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian mới được, vốn là anh lo lắng thậm chí còn muốn em phải nằm viện! Cho nên.... ..” Cừu Chấn Dương vẻ mặt kiên quyết, “Em đừng có hy vọng! Anh sẽ không cho phép em ra khỏi cửa đâu!”
Có người nam nhân bá đạo như vậy, Mạnh Dật Nguyệt ngay cả khí lực kháng nghị cũng không có, đành phải làm theo sắp xếp của hắn. Cừu Chấn Dương hằng ngày cho y ăn, uống, ngủ, vì sợ y buồn chán, Cừu Chấn Dương còn mua TV cho y xem, vẫn không quên đem một đống thuốc bổ bắt buộc y phải nuốt vào bụng.
Tới ngày cuối tuần, sáng sớm Mạnh Dật Nguyệt vừa tính đi ra ngoài, Cừu Chấn Dương liền giống như cai ngục đứng ngay cửa.
“Em muốn đi đâu?”
“Tới ngày tôi cùng Tiểu Nho gặp nhau.”
Cừu Chấn Dương sửng sốt một chút. “Nó ở nơi nào?”
“Dưới lầu, nó sống nhờ dưới lầu, ban ngày ở nhà trẻ, buổi tối bọn họ chở nó về, ngày nghỉ tôi thường chở nó đi chơi, tới tối sẽ về lại chỗ cũ.”
Cừu Chấn Dương chậc một tiếng, “Sớm nói thì tốt rồi!” Hắn chán nản lắc đầu, “Đêm qua có thể đi đón nó!”
Lần đầu gặp nhau, Cừu Chấn Dương vừa nhìn đã yêu ngay Tiểu Nho, Tiểu Nho cùng phụ thân bộ dạng giống nhau như đúc, cùng thanh tú nhu thuận, nhưng mà nhóc lại có đôi mắt to linh hoạt, Cừu Chấn Dương cũng khẳng định trăm phần trăm nhóc con này tuyệt đối không nhu nhược giống như phụ thân nó.
“Thúc thúc, thật cao lớn!” Tiểu Nho tán thưởng nói.
Cừu Chấn Dương yêu thương ôm lấy nhóc vào trong ngực, “Nếu con ngoan ngoãn ăn cơm, không kén chọn cái gì, về sau con cũng cao lớn giống như thúc thúc vậy.”
Tiểu Nho gật gật đầu, rồi chần chừng một chút.
“Thúc thúc, thúc là bạn tốt của ba ba sao?”
Cừu Chấn Dương dùng sức gật đầu, “Ân! Cực kỳ tốt cực kỳ tốt.”
“Kia.....” Tiểu Nho trộm liếc mắt dò xét Cừu Chấn Dương đang ngồi kế Mạnh Dật Nguyệt trên cái ghế sô pha mới mua, sau đó kề sát vào một bên tai Cừu Chấn Dương nhẹ giọng nói nhỏ, “Thúc thúc, chờ con to lớn con sẽ bảo vệ ba ba, nhưng bây giờ thúc có thể giúp con bảo vệ ba ba trước không?”
Cừu Chấn Dương phút chốc trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn Tiểu Nho, Tiểu Nho nghĩ Cừu Chấn Dương vẫn chưa hiểu yêu cầu của nhóc, vì thế tiếp tục thì thầm nói: “Con biết có rất nhiều người muốn khi dễ ba ba, giống như bà với các chú bác, ba ba đều không phản kháng, chỉ biết thương tâm. Thúc thúc, thúc giúp ba ba được không? Ba ba thật đáng thương a!”
Trời ạ! Đây là dạng con nít gì a? Nhóc mới có năm tuổi a! Cừu Chấn Dương vẫn không thể chấp nhận được đứa nhỏ ngây thơ này cư nhiên lại trưởng thành quá sớm, thật đáng thương.
“Thúc thúc,” Tiểu Nho hai con mắt chứa đựng u sầu đau buồn đột nhiên xuất hiện trước mặt Cừu Chấn Dương: “Không được sao?”
Trong lòng chấn động, “Đáng chết! Ai nói không được!” Cừu Chấn Dương không biết tại sao mình lại tức giận, “Con yên tâm, ba ba của con về sau đã có ta bảo hộ, ta sẽ không cho phép bất kì kẻ nào tiếp tục khi dễ ba ba của con.”
Tiểu Nho nghe vậy, lập tức tươi cười rạng rỡ, “Thật sự? Cám ơn thúc thúc, thật sự rất cám ơn thúc!”
Cừu Chấn Dương bất giác càng tức giận thêm.
“Vậy con thì sao? Con không muốn cái gì sao? Con không nghĩ sẽ cùng ba ba sống chung sao?”
“Chuyện đó..... Không sao cả rồi! Con có thể nhẫn nại.” Tiểu Nho khiến người khác chua xót hiện ra một nụ cười thành thục, “Con chỉ mong mình nhanh to lớn, có thể bảo vệ ba ba!”
Cừu Chấn Dương thiếu chút nữa bùng nổ, hắn trừng mắt nhìn nửa ngày, rồi sau đó ôm Tiểu Nho chuyển qua cho Mạnh Dật Nguyệt vẫn đang không hiểu gì hết, hắn đứng bên cửa sổ trừng mắt nhìn bên ngoài, còn cào cào đầu tóc mình.
Đây thật là một cặp cha con a?
Kẻ vương bát đản nào lại có thể đem bọn họ bức thành như vậy?
Cho Tiểu Nho ngồi trên ghế coi TV, Mạnh Dật Nguyệt lén lút đến gần bên cạnh hắn.
“Cậu tức giận sao? Vì cái gì? Cậu không thích Tiểu Nho sao?” Y lo lắng hỏi.
Cừu Chấn Dương đột nhiên xoay người lại thực tức giận nhìn y, “Nguyệt, em cùng Tiểu Nho đến nhà anh ở đi! Anh sẽ chăm sóc hai người. Thân thể em không tốt nên cần nghỉ ngơi điều dưỡng, anh sẽ mướn người giúp việc đến chăm sóc em và Tiểu Nho, đáng chết, anh thật sự chịu không nổi khi nhìn thấy cuộc sống như thế này của cha con em!”
Mạnh Dật Nguyệt giống như vui vẻ, lại giống như u sầu than nhẹ một tiếng,
“Tôi hiểu hảo ý của cậu, cám ơn, nhưng mà..... Để cho tôi ở trước mặt Tiểu Nho lưu lại một chút tự tôn được không?”
“Đồ ngốc!” Cừu Chấn Dương phút chốc nổi giận gầm lên một tiếng, “Em làm cho mình gần như mất mạng, tự tôn còn cần cái rắm gì nữa!”
Đôi môi Mạnh Dật Nguyệt dẩu ra, “Tôi cũng muốn còn sót lại một chút tự tôn a!” đôi mắt đen bóng trong suốt lại đỏ lên, “Tôi cái gì cũng không có, chỉ còn Tiểu Nho và một chút tự tôn cuối cùng mà thôi, cậu sẽ không nhẫn tâm muốn tôi ngay cả một chút ít ỏi đó cũng không còn sao?”
“Em.....” Đột nhiên Cừu Chấn Dương cảm giác được hốc mắt của mình thế nhưng cũng có hơi ướt, hắn nhanh chóng liều mình ép nước mắt trở về, nếu thật chảy ra ngoài sẽ rất xấu hổ mất mặt, hắn một đời tên tuổi anh hùng sẽ sụp đổ.
“Em thật là một người siêu cấp ngu ngốc, anh cho em biết, em còn có anh, còn có mặt trời thống trị cả vũ trụ, còn em là ánh trăng vĩnh viễn không cần sợ bất cứ cái gì, hiểu không? Em còn có anh, còn có anh a!”
Hắn gầm nhẹ, hai tay nâng niu khuôn mặt thanh tú chịu đủ mọi bi thương, “đáng chết, chẳng lẽ em còn không biết anh yêu em nhiều như thế nào sao? Em thật sự không có lương tâm!” Dứt lời, hắn liền cúi đầu bá đạo đè lên đôi cánh hoa run rẩy lạnh như băng, hung hăn mút vào, tựa hồ đem hết sự bất mãn cùng phẫn nộ trút tất cả vào nụ hôn này
Mạnh Dật Nguyệt rên một tiếng nhẹ, y lạnh quá, y mệt mỏi quá a! Kìm lòng không nổi, hai tay gầy yếu lặng lẽ ôm lấy cổ Cừu Chấn Dương, Cừu Chấn Dương cũng dùng lực ôm chặt lấy y, khiến cho nụ hôn càng thêm sâu.
Đúng vậy, y cần ánh mặt trời ấm áp làm tan chảy tâm hồn đóng băng của y, cần phải có người chống đỡ y, rốt cuộc y không có khả năng tự mình chống đỡ rồi!
Nước mắt chua xót lặng lẽ rơi xuống hai má Mạnh Dật Nguyệt, Cừu Chấn Dương lập tức liếm đi.
“Đừng khóc, xin em đừng khóc, lòng anh đau như dao cắt, đau đến khổ sở a!” Cừu Chấn Dương lặng yên nói, “Em muốn anh quỳ xuống cầu xin em sao?”
Một nét ửng đỏ thoáng hiện lên hai gò má tái nhợt, “Cậu nói bậy bạ gì đó?” Mạnh Dật Nguyệt khẽ gắt.
“Anh cũng không phải là nói bậy a!” Cừu Chấn Dương nghiêm mặt nói: “Anh thật sự không chịu nổi u buồn của em, thống khổ của em, nước mắt của em, nếu anh quỳ xuống có thể vứt bỏ hết được những thứ đó, anh tuyệt đối không chút do dự mà làm!”
Con ngươi đen bóng chăm chú nhìn Cừu Chấn Dương.
“Rốt cuộc tôi nên làm cái gì bây giờ?” Mạnh Dật Nguyệt thì thào tự nói, “Tôi thật sự mệt chết đi a! Nhưng.. .....”
“Vậy để anh chăm sóc em” Cừu Chấn Dương quả quyết hứa hẹn, “Đem hết thảy phiền não ném sang anh, anh sẽ thay em giải quyết!”
Lại chăm chú nhìn hắn một lúc, nhưng u sầu vẫn như cũ lặng lẽ trong đáy mắt, Mạnh Dật Nguyệt đột nhiên tránh khỏi vòng tay hắn xoay người sang chỗ khác.
“Không, cậu không biết, cậu không biết tôi có bao nhiều dơ bẩn, hèn mọn!” Mạnh Dật Nguyệt tuyệt vọng nói: “Cậu không biết đây là trừng phạt của tôi, đến chết tôi cũng không được giải thoát, cho nên..... Hiện tại liền rời khỏi tôi đi! Van xin cậu, không cần ở bên tôi – rồi ly khai vứt bỏ tôi, tôi không còn chịu đựng nổi nữa.”
“Hỗn đản!” Cừu Chấn Dương dùng hai tay nắm lấy bả vai gầy yếu của y, đột nhiên xoay người y lại, “Vậy thì hiện tại đều nói cho anh biết, nói hết toàn bộ ra, sau đó để cho anh có cơ hội được nói rằng anh cái gì cũng không để ý, anh cái quỷ chết tiệt gì cũng không thèm để ý, cho dù em giết người, trộm cắp, anh cũng không quan tâm, em hiểu không! Anh tất cả đều không cần, anh chỉ để ý một mình em mà thôi, cho nên em kể cho anh nghe đi! Tất cả đều nói cho anh biết đi!”
[cont]
Phần 3
Đưa Tiểu Nho về lại dưới lầu, Cừu Chấn Dương cùng Mạnh Dật Nguyệt ngồi ở hai đầu ghế sô pha cách xa nhau, rất xa, đây là do Mạnh Dật Nguyệt yêu cầu, sau đó, y nhìn đôi tay đang nắm chặt của mình thật lâu.
“Tôi nghĩ, có lẽ nhìn thấy bộ dáng vô dụng của tôi, cho nên mẹ tôi vừa qua đời, cha tôi liền cưới người khác, ông ấy nói còn muốn sinh những đứa con khác......”
Đây là cái chuyện ma quỷ gì a?! Cừu Chấn Dương nhíu mi không nói gì.
“Sau đó mẹ kế sinh ra hai người em gái, tuy rằng hai đứa em gái này hoạt bát bướng bỉnh, tôi với các em cũng không hợp nhau lắm, lại còn thích khi dễ tôi, nhưng dù vậy tôi vẫn rất thích hai người họ.”
Cừu Chấn Dương muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ há to miệng, vẫn cố nhịn xuống.
“Tôi cũng không rõ khi nào bản thân phát hiện tính hướng của mình khác thường với người khác, chỉ nhớ rằng khi tôi biết được, thật sự rất sợ hãi, sau đó liều mình che dấu, không muốn mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi.”
“Đồ ngốc!” Cừu Chấn Dương xen vào.
Mạnh Dật Nguyệt thở dài, “Nhưng mà mặc kệ tôi che dấu như thế nào, thời điểm được yêu thương luôn quên đi hết thảy, cũng quên luôn cái loại tình yêu này đả thương người đến bao nhiêu.....”
“Đáng chết, vì cái gì không phải anh!” Cừu Chấn Dương ghen tuông nói thầm.
Mạnh Dật Nguyệt không nghe thấy, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm về một điểm phía trước.
“Tôi còn nhớ rõ khi ấy là lễ Giáng Sinh, ba tôi cùng mẹ kế dắt theo hai đứa em đi tham gia dạ hội của công ty, tôi cùng hắn ngay tại phòng khách tỏ tình, cuối cùng, đương nhiên cùng nhau thân thiết, nhưng mà ai ngờ được, gia đình tôi bởi vì ba ba có điểm không thoải mái cho nên về nhà sớm hơn dự kiến, sau đó, hết thảy cứ như thế bại lộ trước mặt bọn họ, không kịp che dấu, không kịp giải thích, cái gì cũng đều không kịp. Ba tôi bệnh tim tái phát, rồi đi thẳng lên trời!”
“Thật là!” Cừu Chấn Dương lẩm bẩm nói, “chạy trời không khỏi nắng a!”
“Là tôi, là do tôi hại chết ba ba!” Khuôn mặt thanh tú của Mạnh Dật Nguyệt hối hận thống khổ mà vặn vẹo, “Cho nên tôi không thể trách mẹ kế khi bà đem tôi đuổi ra khỏi nhà, không thể trách những người bà con cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ. Mà hắn, từng là người tôi yêu, ở thời điểm tôi cần sự quan tâm an ủi nhất, lại có thể nói rằng chuyện kia không liên quan tới hắn, cũng cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ.”
“Cái thí gì a! Vậy cũng nhận là tình yêu sao?” Cừu Chấn Dương tức giận mắng.
“Là tôi thật ngu xuẩn!” Mạnh Dật Nguyệt miễn cưỡng cười, “Sau đó tôi thề không bao giờ.... giẫm lên vết xe đổ lần nữa, tiếp theo tôi vừa đi học vừa đi làm, cố gắng hoàn thành bài vở đại học, rồi tới ngày lễ tốt nghiệp, Tất Trân, mẹ của Tiểu Nho, nàng đột nhiên tới tìm tôi, nàng nói nàng đồng tính, nàng hy vọng cùng tôi kết hôn để tránh né người nhà, tôi cũng đáp ứng, dù sao thì tôi cũng không muốn đi hại người phụ nữ khác, cho dù là hôn nhân hữu danh vô thực, nhưng tránh được ánh mắt hoài nghi của người đời cũng là chuyện tốt!”
Cừu Chấn Dương lắc đầu xem thường, “Thật không biết em suy nghĩ như thế nào mà làm vậy!”
“Chính tôi cũng không thể hiểu được.” Mạnh dật Nguyệt lẩm bẩm nói, “Dù sao tôi kết hôn không bao lâu liền nhập ngũ. Bởi vì tôi không có điều đi đến nơi khác, cho nên những lúc nghỉ ngơi vẫn quay về nhà. Có một lần khi tôi trở về, bắt gặp nàng đang cùng bạn gái cãi nhau, nàng bắt tôi nhất định phải cùng nàng uống rượu, tửu lượng của tôi rất kém, nàng uống cũng khá nhiều, kết quả buổi tối ngày đó, một đôi vợ chồng đồng tính xảy ra quan hệ một lần duy nhất.”
“Oa, thật lợi hại, chỉ một lần như vậy liền có Tiểu Nho rồi!” Cừu Chấn Dương tán thưởng nói.
Mạnh Dật Nguyệt mặt hơi đỏ hồng, “Tôi cũng không nghĩ sẽ như vậy, nhưng mà tôi rất vui vẻ, Tiểu Nho thật sự rất đáng yêu.”
“Điểm ấy thì anh giơ hai tay hai chân tán thành!” Cừu Chấn Dương thẳng thắn gật đầu.
“Lúc tôi giải ngũ, Tất Trân liền đem Tiểu Nho giao cho tôi, nàng nói nàng không thích con nít, nguyện ý từ bỏ quyền giám hộ khi ly hôn, chuyện nàng mang thai thiếu chút nữa khiến cho nàng và bạn gái của nàng chia tay.”
“Đây là một cuộc hôn nhân kỳ quái a, nếu duy trì cũng không bền vững.” Cừu Chấn Dương bình luận.
Mạnh Dật Nguyệt khóe môi hơi giương lên, “Tuy rằng vất vả, nhưng vẫn không có trở ngại gì, Tiểu Nho luôn là một đứa trẻ nhu thuận, nó cũng không gây cho tôi bất cứ phiền toái nào.”
“Anh tin.” Cừu Chấn Dương lẩm bẩm nói: “Đứa bé kia chính xác.... khụ khụ, thực..... khụ khụ.....”
“Nhưng mà.....” Sự tối tăm đột nhiên bao phủ Mạnh Dật Nguyệt, “Lúc Tiểu Nho tròn một tuổi, mẹ kế đột nhiên chạy đến tìm tôi, bà nói công ty của ba bị người ta lừa đi rồi, bà cùng hai em gái cần tôi cung cấp chi phí sinh hoạt hằng ngày, bởi vì do tôi hại chết ba, nếu không bọn họ sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế này, cho nên đó là do tôi thiếu nợ bọn họ.”
“Con mẹ nó!” Cừu Chấn Dương nhịn không được chửi thề, chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể đoán được rằng mẹ kế của y mắng có bao nhiêu khó nghe, có bao nhiêu đả thương người, “Con đàn bà đê tiện!”
“Tôi không thể phản bác, cho nên......” Mạnh Dật Nguyệt cắn môi dưới, “Cho nên tôi chỉ có thể tận lực kiếm tiền để thỏa mãn bọn họ.”
Cừu Chấn Dương liếc mắt một cái nói, “Lòng tham không đáy.”
Mạnh Dật Nguyệt chán nản cúi đầu xuống, “Tôi.... Tôi không có cách nào để cự tuyệt a!”
Cừu Chấn Dương đảo cặp mắt trắng dã, “Ngu ngốc!”
Mạnh Dật Nguyệt lại thở dài, “Kết quả bọn họ tiêu xài càng ngày càng nhiều, rốt cuộc sức lực tôi không thể đáp ứng kịp. Cũng không nghĩ rằng bọn họ sẽ đi vay nợ để tiêu xài! Sau đó khi chủ nợ đến nhà đòi, mẹ kế lại gọi điện cảnh cáo tôi, nếu không nghĩ biện pháp kiếm tiền trả nợ, chủ nợ sẽ bắt hai đứa em gái của tôi đi gán nợ.”
Cừu Chấn Dương không cho là đúng hừ hừ, “Bọn họ tiêu xài cho sướng thân, đến nước này cứ để bọn họ gánh chịu thôi!”
“Như thế nào được!” Mạnh Dật Nguyệt thở dài, “Nhưng tôi không thể nào kiếm được bằng ấy tiền! Cuối cùng mẹ kế nói cho tôi biết còn một biện pháp khác......”
Cừu Chấn Dương nhìn vào một Mạnh dật nguyệt xấu hổ tự tin, trong lòng tức giận sùng sục.
“Em đừng nói cho anh biết rằng bà ta bắt em đi bán thân!” Hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, nhưng trong lòng cũng hiểu được sự thật vẫn luôn là sự thật.
Hai tròng mắt đen bóng ngập nước mắt, “Tôi... tôi bị bán vào một nhà ba người, cậu không biết trong ba tháng đó tôi có bao nhiêu thống khổ, khuất nhục, tôi chỉ có thể bức bản thân biến thành một con rối gỗ không có linh hồn, tuy ý bọn họ chà đạp tàn phá. Tôi....Tôi không dám tin tưởng mình có thể chống đỡ nỗi. Trong khoảng thời gian đó, tôi không dám nhìn Tiểu Nho, tôi không còn mặt mũi nào để nhìn nó, tôi cũng sợ sẽ lây cho nó những bệnh dơ bẩn.”
Mạnh Dật Nguyệt nghẹn ngào nức nở, “Chưa đầy một năm tôi.... tôi làm ngưu lang hết bốn tháng.....” Nước mắt cuồn cuộn chảy ra, y khóc thút thít không ngừng, “Sau đó.....Sau đó lại.... Trời ạ! Tôi... thật sự rất dơ bẩn, thấp hèn....”
Cừu Chấn Dương rốt cuộc nhịn không nổi, hắn tiến lên đem Mạnh Dật Nguyệt ôm chặt vào lòng, “Không, em không có bẩn, em không thấp hèn, dơ bẩn chính là người đàn bà kia, thấp hèn chính là hai đứa em kia, em tuyệt đối không một chút dơ bẩn. Con trai Tiểu Nho cũng không!” Hắn ôm Mạnh Dật Nguyệt đung đưa nhẹ nhàng.
“Anh không hề thấy em dơ bẩn, thật sự, tấm lòng em so với bất cứ thứ gì trên đời cũng đẹp nhất, thánh thiện nhất, cho nên anh mới có thể yêu em như vậy.... Nga! Em đừng khóc nữa! Em làm anh cũng muốn khóc theo em! Hư, hư! Đừng khóc, quá khứ, hết thảy cũng đều là quá khứ, đừng khóc......”
Cừu Chấn Dương thấp giọng an ủi, thật lâu sau, nước mắt Mạnh Dật Nguyệt mới chậm rãi ngừng rơi.
“Bây giờ, chắc đã đủ rồi?” Cừu chấn Dương lẩm bẩm nói, “Cho dù có đắc tội với trời, thì trừng phạt như vậy cũng quá đủ rồi!”
Mạnh Dật Nguyệt tựa vào ngực hắn trầm mặc một hồi.
“Lần cuối cùng tôi bán thân cho một vị khách, hắn đối với tôi tốt lắm, thật sự tốt lắm, hắn còn thay tôi đi cảnh cáo mẹ kế, kêu bọn họ không được phép làm như vậy nữa. Sau đó tôi không cần phải bán thân nữa, chúng tôi cùng nhau.....” Y than nhẹ, “Tôi nghĩ tôi bắt đầu yêu mến hắn, nhưng mà......”
Nhưng mà chết tiệt! Cừu chấn Dương thống khổ nhắm mắt, trời ạ! Người nam nhân này rốt cuộc còn phải chịu khổ đến bao giờ?
“Tôi cũng không biết hắn đã lừa gạt tôi” Mạnh Dật Nguyệt hờ hững nói: “Thẳng cho đến khi tôi lại bị bắt đến khách sạn.....”
“Đáng chết!” Cừu Chấn Dương bỗng dưng siết chặt nắm tay, “Thật đáng chết! Tất cả đều đáng chết!”
“Nhưng lần này, vận khí của tôi tốt lắm, là ông chủ của câu lạc bộ, hắn rất thương cảm tôi, chẳng những không có thượng tôi, ngược lại còn thay tôi trả hết nợ nần, gọi tôi đến làm trong câu lạc bộ để gán nợ thì được rồi.”
Cừu Chấn Dương thở dài một hơi nhẹ nhõm, “Anh thiếu nợ hắn một phần nhân tình!”
“Đó là chuyện xảy ra trong một năm rưỡi trước, bất quá, vận khí tôi rất tốt, AIDS cũng không tìm tới tôi.” Mạnh Dật Nguyệt tự giễu, “Bởi vì có Tiểu Nho, cho nên tôi đối với chuyện này vẫn luôn có một loại lo sợ, cho dù vô luận có như thế nào, tôi tuyệt đối yêu cầu đối phương mang bao cao su, cũng thường vào bệnh viện kiểm tra, tôi hy vọng tội nghiệt của mình không lây sang người Tiểu Nho.”
Cừu Chấn Dương nhíu mày, lập tức nâng mặt Mạnh Dật Nguyệt lên thẳng hôn đến.
“Hãy nghe anh nói, Nguyệt, em không có sai, hiểu không? Nếu sai cũng vì do em đã dùng ánh mắt quá cực đoan để nhìn đời, hiểu chưa? Nếu em là con gái, bị phụ thân bắt gặp em cùng bạn trai thân thiết, có lẽ ông ấy cũng sẽ phát bệnh tim mà qua đời, em cũng có thể nói khác giới quan hệ với nhau là sai lầm sao?”
“Cho dù là chuyện tình cảm của một nam một nữ, cha mẹ cũng can thiệp hoàn toàn rất nhiều, có lẽ do họ quan tâm! Có lẽ thành kiến! Có lẽ ích kỷ, cha mẹ luôn đem ý nghĩ của mình áp đặt lên con cái, vô luận đúng hay sai, bọn họ đều luôn muốn con cái thuận theo ý muốn của bọn họ, bởi vì, cha mẹ của bọn họ cũng từng đối xử với bọn họ như thế.”
“Tư tưởng từ đời xưa truyền qua các đời con, muốn thay đổi cũng không dễ dàng, nhưng con người không thể cứ như vậy được, nếu có sai lầm, chúng ta đời sau phải có nghĩa vụ cải chính nó, đúng không? Năm đó yêu cầu nam nữ ngang hàng công bằng không phải bị rất nhiều người công kích phản bác sao, bị coi là tội ác tày trời, còn hiện tại bây giờ? Nam nữ đã ngang hàng với nhau và còn là chuyện thường tình. Cho nên nói! Đồng tính luyến ái không phải sai lầm, chính là tư tưởng sai lầm chưa được cải chính, hiểu chưa.”
Nhìn Mạnh Dật Nguyệt thần tình hoài nghi, Cừu Chấn Dương biết y không thể hiểu cách nói này, cho nên đành phải đổi sang cách khác.
“Được rồi! Chúng ta nói về vấn đề này đi! Phụ thân em trước sau gì thì cũng qua đời, mặc kệ cho dù có phát sinh chuyện gì hay không cũng đều giống nhau, cho nên anh nói chạy trời không khỏi nắng chính là, vận khí em không tốt vừa lúc bị bắt gặp mà thôi, ok?”
Mạnh Dật Nguyệt cười khổ, “Cậu nói thật đơn giản, bởi vì cậu không gặp phải loại chuyện như thế này.”
Cừu Chấn Dương nhìn y một lúc lâu.
“Có lẽ không gặp! Nhưng bất kể như thế nào, mặc kệ em có tội nghiệt ra làm sao. Từ hôm nay trở đi, liền chuyển sang cho anh! Em nhỏ bé và yếu ớt như vậy không thể gánh vác được tất cả. Anh là mặt trời. Cho dù toàn thế giới có trở mặt cũng không sao, bởi vì anh có được sức mạnh vô biên của Mặt trời, hiểu không?”
Mạnh Dật Nguyệt chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười còn vươn chút nước mắt.
“Tôi chừa từng thấy ai tự tin như cậu!”
Cừu Chấn Dương ngạo nghễ nâng cằm lên, “Kia đương nhiên, trong vũ trụ này, Mặt trời chỉ có một là thôi.” Hắn đắc ý dạt dào nói.
Mạnh Dật Nguyệt nhìn xuống đất.
“Mà tôi cũng chỉ là một ngôi sao ảm đạm không nhiệt độ không có sự sống.”
Cừu Chấn Dương nặng nề mà nhéo mũi y một cái.
“Bởi vì em đang chờ đợi anh cung cấp ánh sáng, nhiệt độ ấm áp a!”
Mạnh Dật Nguyệt nâng mắt than nhẹ, “Cậu thật sự không chê tôi?”
“Em có làm cái gì để anh ghét bỏ sao?” Cừu Chấn Dương hỏi lại.
“Tôi......” Mạnh Dật Nguyệt do dự một chút, “Tôi lớn hơn cậu chín tuổi, hắn là tôi nên chiếu cố cậu mới đúng....”
Cừu Chấn Dương nháy mắt mấy cái. “Nhưng mà em không phải là mặt trời a!”
Mạnh Dật Nguyệt lại thở dài, “Tôi mệt mỏi quá.”
“Vậy để anh chăm sóc em.”
“Nhưng mà....”
“Anh yêu em.”
Mạnh Dật Nguyệt nhìn sâu vào mắt Cừu Chấn Dương.
“Tôi cũng đã có tình cảm với cậu, tuy rằng tôi vất vả giãy dụa... kháng cự, nhưng mà....” Y thở dài, “Cậu là một mặt trời khiến cho mọi người đều yêu mến a!”
2
Phần 1
Mệt mỏi quá!
Ở trong phòng thay đồ nhỏ của câu lạc bộ, Mạnh Dật Nguyệt đổi quần áo bình thường sang bộ đồng phục, nhìn đồng hồ còn hơn hai mươi phút mới bắt đầu làm việc, y có thể nghỉ ngơi một chút. Vì thế, y ngay tại góc phòng sáng sủa ngã lưng vài phút.
Tiền sinh hoạt hằng ngày cho mẹ kế, học phí của mấy đứa em và Tiểu Nho, tiền thuê nhà, điện nước,.... Thân thể y vốn không tốt, vì món tiền sinh sống khổng lồ này, vẫn cố cứng rắn lôi cái thân già này đi làm, ban ngày đến đêm tối, tiêu hao nhiều sức lực, tổn hại đến sức khỏe.
Thật sự mệt mỏi quá!
Thật hy vọng có thể cứ nằm như vậy ngủ đến bất tỉnh thì quá tốt. Nhưng mà, ít nhất vì Tiểu Nho, y vẫn phải cố gắng chống đỡ. Buổi sáng mỗi ngày đúng tám giờ ra khỏi cửa, rồi suốt đến hai ba giờ tối mới về nhà, nhớ thì ăn cơm, không nhớ thì cứ quên luôn, lúc tắm đều bằng nước lạnh ngắt, có thể không bật đèn thì cũng không bật đèn, chính một mình y chi tiêu ít đến thảm thương, nhưng không có cách nào khác, y thật sự không biết có thể làm sao bây giờ!
Tuy rằng gần đây xuất hiện một người thanh niên bá đạo kia, mỗi ngày đều hầm canh bổ đến buộc y phải ăn, hàng đêm đến chia sẽ công việc với y, nhưng bởi vì tâm trạng lúc nào cũng luôn lo lắng cùng với làm lụng vất cả sớm làm cho sức khỏe của y có một lỗ hỏng, muốn vá cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên, y vẫn cảm thấy mệt chết đi!
Thân thể mệt, tâm lại càng mệt!
Nếu người nào đó có thể thay y chiếu cố Tiểu Nho, thì họa chăng y được phép nghỉ ngơi lâu một chút, nghỉ ngơi đến... vĩnh viễn.... nếu y có thể không tỉnh lại, thật quá tốt!
Ai, mệt mỏi quá!
Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc y cũng chìm vào giấc ngủ, y ngủ thật say, ngủ đến không mộng mị, thẳng đến khi thân thể y đột nhiên trôi bồng bềnh, y mới không tình nguyện mở mắt ra, muốn nhìn một chút có phải hay không ông trời rốt cuộc cũng thương y, quyết định cho linh hồn của y xuất khỏi thân thể... .Ai ngờ y lập tức bừng tỉnh trừng lớn mắt.
“Cừu Chấn Dương? Như thế nào? Như thế nào..... Tôi như thế nào....A! Thả tôi xuống đất!”
Cừu Chấn Dương càng ôm chặt y hơn, “Không nên cử động, em tưởng đang bay thật sao?”
Vô nghĩa, đương nhiên không nghĩ như vậy rồi! Mạnh Dật Nguyệt đành phải đình chỉ động tác giãy giụa, lập tức phát hiện bọn họ đang đi ra khỏi câu lạc bộ.
“Cừu Chấn Dương, cậu muốn làm gì? Tôi muốn làm việc a! Cậu mau thả tôi xuống dưới!”
“Đi làm?” Cừu Chấn Dương nở nụ cười thú vị, “Hiện tại mấy giờ rồi em biết không?”
Mạnh Dật Nguyệt ngẩn người, “Mấy giờ? Không phải nửa đêm sao?”
“Nửa đêm? Cáp! Sớm tan ca rồi!” Cừu Chấn Dương nói xong, đem y đặt vào ghế sau của xe ô tô, còn lấy một cái áo ba-đờ-xuy khoác vào cho y, “Yên tâm đi! Anh đã làm thay em rồi. Em tiếp tục ngủ đi! Anh chở em về, về đến nhà sẽ gọi em dậy.”
Hắn mau chóng ngồi vào ghế trước khởi động xe chạy đi, rồi nhìn lên kính chiếu hậu thấy Mạnh Dật Nguyệt vẻ mặt không thể tin nổi trừng mắt nhìn cái ót của hắn, hắn bất giác bật cười.
“Em là quá mệt mỏi mới có thể ngủ say đến như vậy, anh nghĩ, em đã thật lâu không có được giấc ngủ ngon đi?”
Mạnh Dật Nguyệt đôi môi hơi mấp máy, “Tám tiếng.... trời ạ! Tôi sao có thể ngủ đến tận tám tiếng?” Y vẫn không thể tin được.
“Dù sao cũng có anh làm thay, em lo lắng cái gì? Em cứ việc ngủ nhiều một chút không sao. Nga! Đúng rồi, hôm nay tiền boa rất nhiều! Anh đặt trong túi áo của em, cỡ chừng hai vạn!”
Mạnh Dật Nguyệt hít sâu một hơi, “Hai vạn? Như thế nào có thể?”
Cừu Chấn Dương cười ha ha, “Anh được bọn họ mời chơi chung!”
“Chơi?”
“Đổ xí ngầu thôi!” Cừu Chấn Dương dừng xe lại chờ đèn đỏ, “Nói cho em biết, trò đó anh chưa từng thua!”
“Lúc nào tôi chơi cũng đều thua!” Mạnh Dật Nguyệt bất bình la hét.
Cừu Chấn Dương xoay người lại ho một tiếng, “Chơi cái đó phải có kỹ xảo! Lần sau anh sẽ dạy cho em!”
Mạnh Dật Nguyệt nghiêm túc nhướng mày, “Tôi không có thời gian chơi cái đó.”
Cừu Chấn Dương lắc đầu, “Em đem chính mình buộc thật chặt, phải nên sống thoải mái một chút!”
Mạnh Dật Nguyệt cười khổ, “Thoải mái? Tôi không phải là người có tư cách sống thoải mái.”
“Nhưng.....”
“Uy! Đèn xanh.”
“Vậy a!” Cừu Chấn Dương vội quay đi. “Dù sao mỗi ngày anh cũng sẽ đến, em muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, anh sẽ giúp em lấy thật nhiều tiền boa. Còn có, canh gà hầm kia em đem về hâm nóng một chút là có thể ăn, buổi tối ngày mai đem camen trả lại cho anh thì được rồi.”
Mạnh Dật Nguyệt trầm mặc, một lúc sau hồi phục, y mới thở dài nói: “Cừu Chấn Dương, cậu không cần tái lãng phí thời gian trên người tôi, tôi thật sự không có thời gian, cũng không có tinh thần cùng cậu chơi đùa, học sinh nên làm đúng nghĩa vụ học sinh là hảo hảo học bài, muốn quen biết bạn bè cũng nên tìm người xấp xỉ độ tuổi của cậu, tôi với cậu là hai loại người khác nhau, căn bản không có điểm chung, cậu quấn lấy tôi làm gì?”
Cừu Chấn Dương cùng Mạnh Dật Nguyệt tầm mắt giao nhau ở kính xe.
“Tới bây giờ anh chưa từng có suy nghĩ sẽ đùa giỡn với em.” Cừu Chấn Dương nghiêm túc trả lời, “Em chẳng lẽ không cảm giác được sao? Anh là thật lòng. Em lớn tuổi hơn anh, nhưng lại rất cần một người chiếu cố, mà anh, cho dù nhỏ hơn em, cũng rất xứng đáng là người được chiếu cố em. Anh đã kết giao qua khá nhiều nam nữ, nhưng duy chỉ có một mình em mới khiến cho anh có loại cảm giác bảo hộ mãnh liệt như thế này. Anh muốn chăm sóc em, bảo hộ em, yêu thương em, vì cái gì em không thử chấp nhận anh?”
Chiếu cố y, bảo hộ y, yêu thương y?
Những điều hấp dẫn này sẽ làm bao nhiêu người động tâm a!
Nhưng......Mạnh Dật Nguyệt lại trốn tránh đảo mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Đó là một loại nguyện vọng rất xa xỉ, y ngay cả tưởng tượng cũng không dám, huống chi là chấp nhận? Có khi nào ông trời là đang muốn trừng phạt y!
Xe chậm rãi dừng lại, khoảng yên lặng ngắn ngủi, Mạnh Dật Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng.
“Không có việc gì thì đừng tới tìm tôi, xem như là tôi cầu xin cậu đi!”
Cừu Chấn Dương không nói gì, chỉ lặng im mở cửa xuống xe, đem âu phục cùng camen giữ ấm đưa cho Mạnh Dật Nguyệt, sau đó lưu lại một câu, “Sáng sớm ngày mai chờ anh đến đón em đi làm.” Liền lập tức lên xe rời đi.
Mạnh Dật Nguyệt nhìn theo hướng chiếc xe biến mất ngây ngốc thật lâu.
Nhất định ông trời là đang trừng phạt y!
—–~~~~~—–
Vội vàng băng qua sân trường, bên cạnh Chu Lị Na đuổi theo càng ngày càng dai, cô lên tiếng trách cứ, Cừu Chấn Dương hoàn toàn không thèm nghe, trong lòng vẫn lo lắng Mạnh Dật Nguyệt tối hôm qua tựa hồ có chút hơi nóng, không biết có phải bị cảm không?
“Người ta đã sớm giao hẹn với cậu, vậy mà cậu có thể nhẫn tâm cho tôi leo cây a! Hại tôi ở bên ngoài chờ thật lâu, bàn tay bấm điện thoại muốn gãy luôn, không phải đã dặn cậu không được tắt máy sao?”
Không được hưởng ứng, Chu Lị Na tức giận đến nhịn không nổi đẩy Cừu Chấn Dương một cái.
“Uy! Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói hay không a?”
“Không!” Cừu Chấn Dương trả lời rõ ràng.
Chu Lị Na vừa nghe xong, dùng sức đập hắn một quyền.
“Có ý gì đây! Lỡ hẹn không thèm xin lỗi, còn dám phớt lờ lời nói của tôi, cậu gần đây rốt cuộc bị cái gì?”
“Bận!” Hắn vẫn trả lời một từ duy nhất. Có lẽ hắn nên đi tới công ty cổ phiếu một phen, lỡ đâu Mạnh Dật Nguyệt thật sự sinh bệnh, cũng nên khuyên y đi khám bệnh, nếu không một mình y chắc chắn sẽ không đi.
Suy nghĩ. “Lại bận thiết kế trang phục sao?” Chu Lị Na hỏi: “Hay vẫn chơi cổ phiếu?”
Không biết Mạnh Dật Nguyệt có nhớ mang theo thuốc bên người hay không? Cừu Chấn Dương thầm nghĩ, có lẽ nên kêu bác sĩ thuận tiện giúp y truyền nước biển chẳng hạn.
Lại thơ thẩn! Chu Lị Na nhịn không được tiếp tục đánh hắn một cái.
“Uy! Uy! Cậu đang mộng du sao?”
“Thực phiền!” Cừu Chấn Dương trừng mắt liếc cô một cái, “Xin cậu tự đi kiếm chuyện gì khác mà làm đi, đừng luôn đến phiền tôi được không?”
Chu Lị Na tính mở miệng mắng hắn, phía sau đột nhiên có một bóng người chạy tới, vóc dáng không thua gì Cừu Chấn Dương.
“A Chấn, A Chấn, đội trưởng hỏi cậu khi nào mới chịu đến luyện tập a?”
“Không rảnh!”
“Nga!” Người nọ chạy được nửa đường liền quay về. Thực nhanh lẹ!
“Chấn Dương, cậu rốt cuộc đang......”
Chu Lị Na vừa nói được nửa câu, liền bị chen vào.
“A Chấn, mau, cho tôi mượn tập!” Chàng trai tóc dài nói,
Cừu Chấn Dương đầu cũng không quay lại nhìn nói, “Mượn A Ngọc đi!”
“Được.” Rồi cũng chạy mất. Hảo phiền phức!
“Chấn Dương, cậu nghe tôi......”
“A Chấn, có thấy A Ưng không?” Đây là câu hỏi của một cô gái cao gầy.
“Vừa mới [nghe] giọng hắn, chắc hẳn đang đi tìm A Ngọc!”
“Cám ơn!” Cô gái xoay người chạy đi. Vẫn tìm bạn trai mình quan trọng ơn.
“Chấn Dương, tôi vừa tính nói.......”
“Chấn Dương, ngày mốt có buổi party, tham gia hay không?”
“Không!”
“Chấn Dương, không cần để ý.......”
“A Chấn, chủ nhật lễ hội nướng thịt thiếu một người, tôi giúp cậu ghi danh!”
“Làm cái thí gì a! Ai muốn tham gia!”
“Chấn Dương, cậu nghe........”
“Tạm biệt!”
“A!”
Chu Lị Na cứng họng trừng mắt bất lực nhìn chiếc xe máy ầm ầm biến mất.
Cái quái gì vậy!
—–~~~~~—–
Thừa dịp lúc nghỉ trưa, Mạnh Dật Nguyệt đi đến ngân hàng rút một ít tiền để sinh hoạt, sau đó mệt mỏi trở về công ty. Bánh mì mới cắn một cái liền ăn không vô nữa, đầu óc say sẩm, thầm nghĩ nên ngủ một chút.
Hy vọng mẹ kế lại không cằn nhằn tiền đưa quá ít, y gục xuống bàn nghĩ ngợi, mười giây sau liền ngủ.
Tan ca, phía xa xa y liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng yên lặng dựa vào xe. Người nọ thấy y lập tức chạy tới sờ trán y.
“Anh đoán đúng mà, em phát sốt rồi!”
Cừu Chấn Dương lấy chìa khóa xe y, nắm lấy tay y nhét vào băng ghế sau, Mạnh Dật Nguyệt không còn sức lực phản kháng hắn, chỉ có thể tùy hắn an bài.
Mơ mơ màng màng nhìn thấy bác sĩ, mơ mơ màng màng bị kiêm đâm, mơ mơ màng màng bị ôm đến căn phòng nhỏ trong câu lạc bộ, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say.....
“Thức dậy nào, Nguyệt, dậy uống thuốc, tỉnh tỉnh!”
Mạnh Dật Nguyệt miễn cưỡng mở mắt, cảm thấy trước mắt tựa hồ rất kỳ quái, sau đó có người dìu y ngồi xuống, tiếp theo có một vật gì đó nhét vào miệng y, rồi một dòng nước mát lạnh chảy vào. Y đói khát uống ngay một ngụm, sau đó thân thể bồng bềnh thay đổi chỗ nằm, y lười muốn làm rõ mọi chuyện, mơ màng ngủ tiếp.....
Khi y hoàn toàn tỉnh táo lại, đã là buổi chiều của ngày hôm sau.
Y nghi hoặc đánh giá căn phòng xa lạ này, duy nhất chỉ có người nằm kế bên là quen thuộc, bên cạnh còn có quyển sách rơi trên mặt đất. Y vừa mới động nửa thân trên, Cừu Chấn Dương đã bị đánh thức.
“Ông trời, em rốt cuộc cũng tỉnh, cảm thấy như thế nào?” Cừu Chấn Dương vừa hỏi vừa giúp y ngồi dậy.
“Đây là đâu?”
“Tầng trên của câu lạc bộ, ông chủ của em cho mượn một phòng dành cho khách a!” Cừu Chấn Dương thuận tay xem đồng hồ, “Còn chưa tới giờ ăn cơm, em có muốn dùng một chút cháo trước không? Khát nước không? Hay muốn đi WC?”
“Hiện tại là mấy giờ?” Mạnh Dật Nguyệt không trả lời hỏi lại.
Cừu Chấn Dương nhún nhún vai, “Bốn giờ rưỡi chiều, buổi sáng anh đã thay em xin phép nghỉ bệnh ở công ty chứng khoán rồi.”
“Xin phép?” Mạnh Dật Nguyệt nhất thời suy sụp, “Tiền thưởng của tôi......”
Cừu Chấn Dương hừ một tiếng, “Coi như hết! Tiền thưởng cái gì! Bất tỉnh như vậy thì đi làm thế nào? Được rồi, được rồi, em vẫn nên ăn trước một chút cháo! Uống thuốc xong em có thể tiếp tục ngủ. Công việc ban đêm anh sẽ làm giúp em, như vậy yên tâm rồi chứ? Ngày hôm qua anh có đếm qua, hơn một vạn bảy nghìn, hôm nay quyết tâm phải kiếm được hai vạn!”
Dứt lời, hắn xoay người tính đi ra ngoài mua cháo.
“Cừu Chấn Dương......”
Cừu Chấn Dương quay đầu lại: “Chuyện gì?”
“.... ..Cám ơn”
Cừu Chấn Dương nhếch miệng cười.
“Nếu em thật sự muốn cám ơn anh, về sau gọi anh là Dương đi, hắc hắc! Như vậy nghe thân mật hơn.”
[cont]
Phần 2
Bởi vì bị bệnh, cho nên Mạnh Dật Nguyệt thoạt nhìn càng tái nhợt hư nhược, công việc ban đêm cơ hồ đều do Cừu Chấn Dương thay y làm. Y không hề muốn như thế, y thật sự không nên để hắn tiếp tục giúp đỡ y, không nên liên lụy hắn, y hẳn nên coi hắn như người vô hình, phải cách hắn càng xa càng tốt.
Nhưng là, y thật sự mệt mỏi quá!
Con người ở thời điểm vô lực chống cự, luôn dễ dàng thỏa hiệp mọi chuyện.
Cho nên, y yên lặng kháng cự Cừu Chấn Dương, rồi lại khát vọng sự ấm áp từ hắn. Không muốn có bất cứ quan hệ gì với hắn, rồi lại bất đắc dĩ nhận sự giúp đỡ từ hắn.
Con người thật khác với động vật, bởi vì con người có suy nghĩ, có cảm xúc chăng?
Giữa trưa thứ bảy, Mạnh Dật Nguyệt trở về nhà tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị buổi chiều sẽ hảo hảo ngủ một chút, buổi tối mới có tinh thần để làm việc. Rõ ràng công việc là của y, không thể cứ để cho Cừu Chấn Dương làm thay mãi được! Đến tâm đã muốn ỷ lại, sẽ rất khó để từ bỏ!
Nhưng khi vừa mới nằm xuống, chuông điện thoại cũng không nể mặt reo lên inh ỏi. Y thở dài, không tình nguyện xuống giường đi vào phòng khách bắt máy.
“uy.... A, mẹ?” Trong lòng run sợ nhìn điện thoại, phảng phất hy vọng rằng đây chỉ là cuộc gọi lộn số mà thôi. “Ách! Có chuyện gì không? Tiền sinh hoạt không phải đã gửi từ tuần trước rồi sao?” Y cố hết sức nuốt nước miếng, “Không đủ? Nhưng mà..... so với tháng trước đã nhiều hơn a!”
Phút chốc nắm chặt điện thoại, mặt y bắt đầu vặn vẹo.
“Mẹ, cái kia....không thể bán các em đi được không? Tiền nợ thực quá nhiều!” Y hít sâu một hơi, “Mẹ.....Mẹ cũng bị bắt đi?” bờ môi của y bắt đầu run rẩy, “Mẹ, có thể hay không.... có thể hay không chạy trốn đến nơi khác?”
Hai tròng mắt bỗng dưng hoảng sợ trợn to, “Còn, còn muốn.....?” y kịch liệt lắc đầu, “không được, gánh nặng như thế con không gánh nổi a! Con không có.....” Nói được một nửa, y đột nhiên bần thần, “Bốn.... Bốn mươi.... Bốn mươi vạn?!” Y không thể nói thành lời, sợ hãi. “Tại sao lại nhiều đến như vậy?!”
“Không, mẹ, con thật sự không có tiền, thật sự không còn tiền a!” Mạnh Dật Nguyệt thống khổ nhịn không được rên rỉ, “Mẹ, tiền con kiếm được đều đưa cho gia đình a! Trong người chỉ còn lại mấy ngàn, con đi làm.....” Nghẹn ngào một chút, thần tình đau khổ bất đắc dĩ, “Mẹ, tiền nợ con mượn ở câu lạc bộ còn chưa trả hết, mẹ không thể bắt con lại mượn nợ tiếp a! Ông chủ nhất định không cho, hơn nữa như thế con vĩnh viễn đều không trả hết!”
“Vì cái gì không được?”
Tiếng nói của bà mẹ kế cay nghiệt từ ống nghe truyền tới, Mạnh Dật Nguyệt có thể hình dung được ánh mắt lãnh khốc vô tình của mẹ kế.
“Đừng quên, đây là do ngươi thiếu nợ chúng ta!”
“Con không, chính là.....” Hai mắt Mạnh Dật Nguyệt tràn ngập nước mắt, “Nhưng mà mẹ, năng lực của con thật sự có giới hạn a!” Y cầu xin, “Con đã liều mình cố gắng đi kiếm tiền, nếu muốn cung ứng thêm, con thật sự không thể ứng phó được!”
“Vậy ngươi đi bán thân a!” Lời nói mẹ kế tàn nhẫn lạnh lùng, “Dù sao ngươi cũng không phải chưa từng làm qua!”
Máu như ngừng chảy, nước mắt như khối băng tan tuôn trào, “Mẹ, mẹ biết rõ đó là vì bất đắc dĩ, nếu không phải mẹ..... .” Y nghẹn ngào, “Con cũng sẽ không đi.... đi......”
“Bán!” Mẹ kế khinh miệt phun ra sự khinh thường, “Dù sao ngươi trước sau gì cũng có thể bán, hẳn sẽ kiếm được đủ tiền, đây là do ngươi thiếu nợ chúng ta, ngươi không được phân vân lựa chọn!”
“Van cầu mẹ, không nên ép buộc con, không nên ép con!” Mạnh Dật Nguyệt cầm điện thoại ai oán khóc.
“Không cần biết!” Mẹ kế không hề che giấu điệu bộ thờ ơ vô tình, “Dù sao tiền nếu như ngươi không kiếm được thì đi bán thân cho ta. Nhiều lắm ta cho ngươi tự lựa chọn muốn bán hay không bán, đến lúc đó ta sẽ thay ngươi an bài, tới ngày chỉ cần đến trình diện là được! Nhớ kỹ, đây là ngươi thiếu nợ chúng ta, ngươi nhất định phải sống!”
Cuối cùng cuộc điện thoại cũng chấm dứt, Mạnh Dật Nguyệt không tiếng động bật khóc, vô lực ngã ngồi xuống sàn nhà. Y ôm lấy chính mình lui sát vào trong góc, rốt cuộc không thể phản kháng, mặc cho thống khổ cùng bi thương bao phủ lấy y, mặc cho linh hồn vỡ thành hàng ngàn mảnh nhỏ.
Trời ạ! Y thật muốn chết, nhưng là vì cái gì.... Vì cái gì ngay cả tự do của y cũng không có?
Mạnh Dật Nguyệt không có đến làm ở câu lạc bộ, ngay cả điện thoại nhà cũng gọi không được. Cừu Chấn Dương chưa từng có cảm giác bấn an như thế này. Bất quá hắn vẫn kiên nhẫn thay Mạnh Dật Nguyệt làm việc, sau đó liền lấy xe máy dùng tốc độ đáng sợ chạy thẳng đến nhà Mạnh Dật Nguyệt.
Gần hai tháng qua, tuy rằng Mạnh Dật Nguyệt một mực kháng cự, nhưng vì trời sinh tính tình nhu nhược, như thế nào có thể thoát khỏi Cừu Chấn Dương vô cùng bá đạo này. Hắn có cảm giác rằng Mạnh Dật Nguyệt đã từng có một tình yêu cấm kỵ và từng chịu đựng bi thương, hắn tuy tuổi còn trẻ cũng biết rằng tình cảm không nên buông thả sẽ rất hối hận, lại càng không tin rằng tình yêu cấm kị này sẽ có kết thúc tốt đẹp, nhưng có lẽ còn có một nhân tố khác đi. Bất kể như thế nào, hiện tại hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi bức tường băng Mạnh Dật Nguyệt được ánh nắng ấm áp chiếu rọi chậm rãi tan chảy sụp đổ, rồi từng bước từng bước chiếm lấy trái tim y, làm cho ánh trăng vĩnh viễn thuộc về mặt trời.
Mặt trời rất kiên nhẫn, vài tỷ năm nay, nó thủy chung chưa từng gián đoạn sự chiếu sáng, không phải sao?
Tuy rằng trong phòng một mảng tối đen, bấm chuông cả nửa ngày cũng không ai mở cửa, nhưng mà, Cừu Chấn Dương có cảm giác Mạnh Dật Nguyệt đang ở trong nhà, chính là......
Có cái gì đó không thích hợp!
Hắn không hề do dự, nhấc chân mạnh mẽ đá cánh cửa, giống như người chủ bên trong, cánh cửa yếu ớt nhẹ nhàng mở cửa, hắn tự tay sờ soạng vách tường, tách một tiếng, căn phòng lập tức sáng lên rõ ràng. Đây là lần đầu tiên Cừu Chấn Dương vào nhà Mạnh Dật Nguyệt, bị hình ảnh căn phòng sơ sài nghèo nàn mà kinh ngạc không thôi, tựa hồ không thể có từ nào để hình dung thỏa đáng nơi này.
Sau đó, hắn tập trung lực chú ý lên một người đang cuộn tròn trong góc nhà, trong lòng giật mình, hắn lập tức tiến đến ôm lấy Mạnh Dật Nguyệt.
“Trời ơi, Nguyệt, em làm sao vậy?”
Giây tiếp theo, sự sợ hãi bao vây lấy tim hắn, thân hình lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt dường như trong suốt, Cừu Chấn Dương đã nghĩ người trong lòng ngực mình đây chỉ là một thi thể đã mất đi linh hồn.
Nhưng mà, đôi mắt Mạnh Dật Nguyệt mở to, trắng đen rõ ràng, tràn ngập thống khổ cùng tuyệt vọng, sâu như vậy, nặng như vậy, giống hố đen vũ trụ vĩnh viễn không biến mất được.
“Nguyệt, Nguyệt! Không cần như vậy,” Cừu Chấn Dương sợ hãi ôm chặt lấy y, “Có anh ở đây a! Vô luận có chuyện gì, anh sẽ bảo vệ em, Nguyệt, không được như vậy a!”
Mạnh Dật Nguyệt không phát ra âm thanh, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, tựa hồ khí lực chỉ đủ để thở thôi. Cừu Chấn Dương cắn chặt răng, bế Mạnh Dật Nguyệt vào trong căn phòng duy nhất, trên tấm ván gỗ đơn điệu nệm cũng không có, chỉ trải một tấm mền hơi mỏng và cái gối đầu vô cùng bẩn.
Chưa kịp suy nghĩ, lập tức Cừu Chấn Dương đem tất cả quần áo của hai người cởi ra hết, rồi ôm chặt thân hình lạnh như băng vào ngực, dùng cái mền tựa hồ vô dụng kia gắt gao bao trùm lấy hai người.
“Anh là mặt trời, anh là mặt trời, anh có nhiệt độ, loại nhiệt độ không bao giờ cạn kiệt, anh sẽ sưởi ấm em, Nguyệt, chỉ cần ở bên anh, ánh trăng vĩnh viễn sẽ không mất đi hào quang!” Hắn thì thào không dứt, bắt Mạnh Dật Nguyệt ghi nhớ, cũng bắt chính mình ghi nhớ.
Không biết qua bao lâu, trên ***g ngực rắn chắc thân hình gầy yếu rốt cuộc không còn lạnh như băng nữa, lẽ nào mặt trời thật sự sưởi ấm được mặt trăng?
“Dương.......”
Mạnh Dật Nguyệt đột nhiên mở miệng, tuy rằng tiếng nói nhỏ bé yếu ớt như tơ, nhưng làm Cừu Chấn Dương cao hứng đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, rốt cuộc y cũng gọi hắn là [Dương]! Nhưng câu nói tiếp theo của Mạnh Dật Nguyệt làm cho hắn ngạc nhiên không thôi.
“Tôi.... Tôi có một đứa con trai, tên là Mạnh Tinh Nho, năm nay 5 tuổi, tôi đều gọi nó là..... Tiểu Nho, nó.... thật đáng yêu thật sự rất đáng yêu! Thật sự...... Dương, cậu.......Cậu thật sự thích tôi sao?”
Cừu Chấn Dương có điểm không rõ.
“Đương nhiên, anh chưa bao giờ lừa gạt em, anh thật sự thích em.... Không, hẳn là yêu em, vừa mới thấy em như vậy, anh lo sợ rằng em đã chết, nếu không phải yêu em, anh sẽ không thống khổ mong rằng được chết cùng em!”
Mạnh Dật Nguyệt sâu kín thở nhẹ.
“Nếu thế, cậu nguyện ý đáp ứng tôi một việc được không?”
“Bất cứ chuyện gì!” Cừu Chấn Dương không chút do dự trả lời.
“Giúp tôi chăm sóc Tiểu Nho.”
Cừu Chấn Dương sửng sốt, trong lòng cả kinh, tâm trở nên cảnh giác. Hắn lập tức nâng cằm người trong lòng lên, trên gương mặt thanh tú tái nhợt nổi bật hàng nước mắt che khuất đôi mắt y.
“Em muốn làm gì?” Hắn tức giận hỏi.
“Tôi mệt mỏi quá, thật sự quá mệt mỏi rồi.” Mạnh Dật Nguyệt tuyệt vọng lẩm bẩm, “Nếu cậu thật sự yêu tôi, liền cho tôi chết đi! Cuộc sống này làm tôi mệt mỏi không chịu đựng nổi rồi.”
“Em......” Cừu Chấn Dương chán nản, “Nghĩ cũng đừng nên nghĩ! Đứa con tự em chăm sóc nó!”
“Nó......Nó rất ngoan, không cần phí công sức gì nhiều đâu......”
“Cho dù nó có là con rối gỗ anh cũng không nuôi!”
Mạnh Dật Nguyệt bi thương nhìn hắn một lúc lâu, cũng không dám nói cái gì nữa, chỉ suy sụp cúi thấp đầu, Cừu Chấn Dương thật sự muốn đem y la hét cho tỉnh lại, nếu không phải vì hiện tại Mạnh Dật Nguyệt rất yếu ớt, y không thể chịu đựng được nữa điểm giằng co nữa, Cừu Chấn Dương đành phải nhịn xuống phẫn nộ cùng bất an trong lòng, cố gắng điều chỉnh lời nói thật ôn nhu.
“Nên ngủ một chút! Có chuyện gì ngày mai nói sau. Thật không nghĩ tới thời tiết lại lạnh như thế này, em ngay cả tấm mền dày cũng không có, em rốt cuộc sống như thế nào vậy? Đến, dựa vào người anh, nếu không ngày mai em chắc chắn sẽ bị cảm lạnh!” Hắn hừ nhẹ, “Ngày mai nhất định mua cho em đầy đủ chăn nệm mới được!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Cừu Chấn Dương phát hiện Mạnh Dật Nguyệt thật sự sốt cao. Hắn chửi thề một tiếng mặc lại quần áo cho y, sau đó thoải mái ôm lấy đứa nhỏ mê man tên Mạnh Dật Nguyệt này đến bệnh viện khám. Trên đường về, hắn vào cửa hàng nội thất mua tấm nệm, bộ chăn mền dày, trả tiền đầy đủ rồi ghi địa chỉ nhà xong bọn họ lập tức trở về.
Đem Mạnh Dật Nguyệt chăm sóc ổn thỏa, hắn gọi điện thoại đến công ty chứng khoán thay mặt y xin nghỉ phép, lại tìm người đến làm việc thay ở câu lạc bộ, còn về phần học hành của hắn.... ai thèm quản a, dù sao cũng không phải lần đầu trốn học. Bất kể như thế nào, trong khoảng thời gian này hắn không thể rời xa Mạnh Dật Nguyệt, nam nhân yếu ớt này như miếng thủy tinh có vết nứt, lúc nào cũng có nguy cơ tan vỡ nên nhất định hắn phải nghĩ biện pháp để nối liền vết nứt đó lại mới được!
Giấc mộng của Mạnh Dật Nguyệt lúc nào cũng đều hỗn loạn, tuy nhiên lần này y lại cảm thấy được có đôi bàn tay ấm áp luôn ôn nhu thương tiếc vuốt ve y, an ủi y, che chở y, dìu y uống thuốc, kiên nhẫn đút từng muỗng cháo, thay y lau người, còn có một giọng nói trầm thấp không ngừng mà thì thào nói nhỏ giống như đang thôi miên, ngay cả mẹ ruột của y cũng chưa từng che chở y như thế này!
Nếu đây thật sự là mộng, cầu xin trời đừng bao giờ bắt y phải tỉnh lại!
Nhưng là, chuyện này đương nhiên không có khả năng xảy ra, y cũng không phải là người thực vật, cho nên y vẫn còn có thể tỉnh dậy. Nhìn chằm chằm trần nhà loang lổ vết nước thấm, y biết mình đã từ thiên đường lao thẳng xuống dưới! Nhưng mà...... Y nghi hoặc nhìn cái mền mới thật dày đắp trên người, ấm áp lại mềm mại, nhìn xuống dưới, bộ rap giường mới, lông chim mềm nhũn. Cố hết sức động nửa thân trên, y phát hiện chính mình lại có thể được nằm ở trên nệm.
Y khó hiểu lắc lắc đầu, lại choáng váng suýt ngã xuống giường, nhắm mắt đợi cảm giác không thoải mái kia biến mất, y vẫn giãy giụa bước xuống giường, bởi vì y vẫn còn chuyện để lo liệu.
Một vật rơi xuống đất phát ra âm thanh thật lớn, Cừu Chấn Dương dường như lập tức xuất hiện bên người Mạnh Dật Nguyệt, “Làm cái quỷ gì vậy, em đã yếu còn muốn xuống giường a! Muốn cái gì gọi anh một tiếng là được rồi!” Hắn tức giận la, nhưng vẫn ôn nhu mềm nhẹ ôm lấy Mạnh Dật Nguyệt thả lại trên giường.
Ai biết y sẽ tỉnh lại lúc này a! Huống chi y còn rất yếu.....
“Tôi muốn đi WC.” Mạnh Dật Nguyệt suy yếu nói, vẫn muốn giãy giụa bước xuống dưới, nếu không được giải quyết y sẽ chịu đựng không nổi, có thể làm ra hành vi “ướt quần” rất mất mặt.
Hơi hơi sửng sốt, “Sao không nói sớm!” Cừu Chấn Dương nói xong, ôm lấy Mạnh Dật Nguyệt đưa đến phòng tắm, “Cẩn thận một chút, đừng quá sức.”
Lúc Mạnh Dật Nguyệt đi ra, Cừu Chấn Dương một tay ôm lấy y đặt lên giường, đắp mền cho y, “Ngủ tiếp một chút, chừng nào ăn cơm anh sẽ gọi em.” Dứt lời, hắn xoay người muốn rời đi.
“Dương.......”
Cừu Chấn Dương nghe tiếng gọi quay đầu lại cười, “Việc gì? Có muốn cái gì sao?”
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Suốt hai ngày hai đêm, yên tâm, công ty đã xin phép rồi, ở câu lạc bộ cũng có người làm thay.”
“..... Dương.......”
“Ân?”
“Cám ơn.”
Cừu Chấn Dương cười đến thực ấm áp. “Đây là lần thứ hai em nói cám ơn anh. Nhưng mà, anh hy vọng không có lần thứ ba, chỉ là anh thích chăm sóc em, ok?”
Lại một ngày trôi qua, Mạnh Dật Nguyệt cũng dần có chút tinh thần, y cho rằng mình nên bắt đầu đi làm trở lại, y không phải là người có tư cách được nghỉ ngơi, nhưng là.....
“Bác sĩ nói, em bị mất dinh dưỡng nghiêm trọng, thiếu máu nghiêm trọng, mệt mỏi quá độ, tinh thần bị hao tổn quá nhiều, tóm lại, em cần phải hảo hảo nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian mới được, vốn là anh lo lắng thậm chí còn muốn em phải nằm viện! Cho nên.... ..” Cừu Chấn Dương vẻ mặt kiên quyết, “Em đừng có hy vọng! Anh sẽ không cho phép em ra khỏi cửa đâu!”
Có người nam nhân bá đạo như vậy, Mạnh Dật Nguyệt ngay cả khí lực kháng nghị cũng không có, đành phải làm theo sắp xếp của hắn. Cừu Chấn Dương hằng ngày cho y ăn, uống, ngủ, vì sợ y buồn chán, Cừu Chấn Dương còn mua TV cho y xem, vẫn không quên đem một đống thuốc bổ bắt buộc y phải nuốt vào bụng.
Tới ngày cuối tuần, sáng sớm Mạnh Dật Nguyệt vừa tính đi ra ngoài, Cừu Chấn Dương liền giống như cai ngục đứng ngay cửa.
“Em muốn đi đâu?”
“Tới ngày tôi cùng Tiểu Nho gặp nhau.”
Cừu Chấn Dương sửng sốt một chút. “Nó ở nơi nào?”
“Dưới lầu, nó sống nhờ dưới lầu, ban ngày ở nhà trẻ, buổi tối bọn họ chở nó về, ngày nghỉ tôi thường chở nó đi chơi, tới tối sẽ về lại chỗ cũ.”
Cừu Chấn Dương chậc một tiếng, “Sớm nói thì tốt rồi!” Hắn chán nản lắc đầu, “Đêm qua có thể đi đón nó!”
Lần đầu gặp nhau, Cừu Chấn Dương vừa nhìn đã yêu ngay Tiểu Nho, Tiểu Nho cùng phụ thân bộ dạng giống nhau như đúc, cùng thanh tú nhu thuận, nhưng mà nhóc lại có đôi mắt to linh hoạt, Cừu Chấn Dương cũng khẳng định trăm phần trăm nhóc con này tuyệt đối không nhu nhược giống như phụ thân nó.
“Thúc thúc, thật cao lớn!” Tiểu Nho tán thưởng nói.
Cừu Chấn Dương yêu thương ôm lấy nhóc vào trong ngực, “Nếu con ngoan ngoãn ăn cơm, không kén chọn cái gì, về sau con cũng cao lớn giống như thúc thúc vậy.”
Tiểu Nho gật gật đầu, rồi chần chừng một chút.
“Thúc thúc, thúc là bạn tốt của ba ba sao?”
Cừu Chấn Dương dùng sức gật đầu, “Ân! Cực kỳ tốt cực kỳ tốt.”
“Kia.....” Tiểu Nho trộm liếc mắt dò xét Cừu Chấn Dương đang ngồi kế Mạnh Dật Nguyệt trên cái ghế sô pha mới mua, sau đó kề sát vào một bên tai Cừu Chấn Dương nhẹ giọng nói nhỏ, “Thúc thúc, chờ con to lớn con sẽ bảo vệ ba ba, nhưng bây giờ thúc có thể giúp con bảo vệ ba ba trước không?”
Cừu Chấn Dương phút chốc trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn Tiểu Nho, Tiểu Nho nghĩ Cừu Chấn Dương vẫn chưa hiểu yêu cầu của nhóc, vì thế tiếp tục thì thầm nói: “Con biết có rất nhiều người muốn khi dễ ba ba, giống như bà với các chú bác, ba ba đều không phản kháng, chỉ biết thương tâm. Thúc thúc, thúc giúp ba ba được không? Ba ba thật đáng thương a!”
Trời ạ! Đây là dạng con nít gì a? Nhóc mới có năm tuổi a! Cừu Chấn Dương vẫn không thể chấp nhận được đứa nhỏ ngây thơ này cư nhiên lại trưởng thành quá sớm, thật đáng thương.
“Thúc thúc,” Tiểu Nho hai con mắt chứa đựng u sầu đau buồn đột nhiên xuất hiện trước mặt Cừu Chấn Dương: “Không được sao?”
Trong lòng chấn động, “Đáng chết! Ai nói không được!” Cừu Chấn Dương không biết tại sao mình lại tức giận, “Con yên tâm, ba ba của con về sau đã có ta bảo hộ, ta sẽ không cho phép bất kì kẻ nào tiếp tục khi dễ ba ba của con.”
Tiểu Nho nghe vậy, lập tức tươi cười rạng rỡ, “Thật sự? Cám ơn thúc thúc, thật sự rất cám ơn thúc!”
Cừu Chấn Dương bất giác càng tức giận thêm.
“Vậy con thì sao? Con không muốn cái gì sao? Con không nghĩ sẽ cùng ba ba sống chung sao?”
“Chuyện đó..... Không sao cả rồi! Con có thể nhẫn nại.” Tiểu Nho khiến người khác chua xót hiện ra một nụ cười thành thục, “Con chỉ mong mình nhanh to lớn, có thể bảo vệ ba ba!”
Cừu Chấn Dương thiếu chút nữa bùng nổ, hắn trừng mắt nhìn nửa ngày, rồi sau đó ôm Tiểu Nho chuyển qua cho Mạnh Dật Nguyệt vẫn đang không hiểu gì hết, hắn đứng bên cửa sổ trừng mắt nhìn bên ngoài, còn cào cào đầu tóc mình.
Đây thật là một cặp cha con a?
Kẻ vương bát đản nào lại có thể đem bọn họ bức thành như vậy?
Cho Tiểu Nho ngồi trên ghế coi TV, Mạnh Dật Nguyệt lén lút đến gần bên cạnh hắn.
“Cậu tức giận sao? Vì cái gì? Cậu không thích Tiểu Nho sao?” Y lo lắng hỏi.
Cừu Chấn Dương đột nhiên xoay người lại thực tức giận nhìn y, “Nguyệt, em cùng Tiểu Nho đến nhà anh ở đi! Anh sẽ chăm sóc hai người. Thân thể em không tốt nên cần nghỉ ngơi điều dưỡng, anh sẽ mướn người giúp việc đến chăm sóc em và Tiểu Nho, đáng chết, anh thật sự chịu không nổi khi nhìn thấy cuộc sống như thế này của cha con em!”
Mạnh Dật Nguyệt giống như vui vẻ, lại giống như u sầu than nhẹ một tiếng,
“Tôi hiểu hảo ý của cậu, cám ơn, nhưng mà..... Để cho tôi ở trước mặt Tiểu Nho lưu lại một chút tự tôn được không?”
“Đồ ngốc!” Cừu Chấn Dương phút chốc nổi giận gầm lên một tiếng, “Em làm cho mình gần như mất mạng, tự tôn còn cần cái rắm gì nữa!”
Đôi môi Mạnh Dật Nguyệt dẩu ra, “Tôi cũng muốn còn sót lại một chút tự tôn a!” đôi mắt đen bóng trong suốt lại đỏ lên, “Tôi cái gì cũng không có, chỉ còn Tiểu Nho và một chút tự tôn cuối cùng mà thôi, cậu sẽ không nhẫn tâm muốn tôi ngay cả một chút ít ỏi đó cũng không còn sao?”
“Em.....” Đột nhiên Cừu Chấn Dương cảm giác được hốc mắt của mình thế nhưng cũng có hơi ướt, hắn nhanh chóng liều mình ép nước mắt trở về, nếu thật chảy ra ngoài sẽ rất xấu hổ mất mặt, hắn một đời tên tuổi anh hùng sẽ sụp đổ.
“Em thật là một người siêu cấp ngu ngốc, anh cho em biết, em còn có anh, còn có mặt trời thống trị cả vũ trụ, còn em là ánh trăng vĩnh viễn không cần sợ bất cứ cái gì, hiểu không? Em còn có anh, còn có anh a!”
Hắn gầm nhẹ, hai tay nâng niu khuôn mặt thanh tú chịu đủ mọi bi thương, “đáng chết, chẳng lẽ em còn không biết anh yêu em nhiều như thế nào sao? Em thật sự không có lương tâm!” Dứt lời, hắn liền cúi đầu bá đạo đè lên đôi cánh hoa run rẩy lạnh như băng, hung hăn mút vào, tựa hồ đem hết sự bất mãn cùng phẫn nộ trút tất cả vào nụ hôn này
Mạnh Dật Nguyệt rên một tiếng nhẹ, y lạnh quá, y mệt mỏi quá a! Kìm lòng không nổi, hai tay gầy yếu lặng lẽ ôm lấy cổ Cừu Chấn Dương, Cừu Chấn Dương cũng dùng lực ôm chặt lấy y, khiến cho nụ hôn càng thêm sâu.
Đúng vậy, y cần ánh mặt trời ấm áp làm tan chảy tâm hồn đóng băng của y, cần phải có người chống đỡ y, rốt cuộc y không có khả năng tự mình chống đỡ rồi!
Nước mắt chua xót lặng lẽ rơi xuống hai má Mạnh Dật Nguyệt, Cừu Chấn Dương lập tức liếm đi.
“Đừng khóc, xin em đừng khóc, lòng anh đau như dao cắt, đau đến khổ sở a!” Cừu Chấn Dương lặng yên nói, “Em muốn anh quỳ xuống cầu xin em sao?”
Một nét ửng đỏ thoáng hiện lên hai gò má tái nhợt, “Cậu nói bậy bạ gì đó?” Mạnh Dật Nguyệt khẽ gắt.
“Anh cũng không phải là nói bậy a!” Cừu Chấn Dương nghiêm mặt nói: “Anh thật sự không chịu nổi u buồn của em, thống khổ của em, nước mắt của em, nếu anh quỳ xuống có thể vứt bỏ hết được những thứ đó, anh tuyệt đối không chút do dự mà làm!”
Con ngươi đen bóng chăm chú nhìn Cừu Chấn Dương.
“Rốt cuộc tôi nên làm cái gì bây giờ?” Mạnh Dật Nguyệt thì thào tự nói, “Tôi thật sự mệt chết đi a! Nhưng.. .....”
“Vậy để anh chăm sóc em” Cừu Chấn Dương quả quyết hứa hẹn, “Đem hết thảy phiền não ném sang anh, anh sẽ thay em giải quyết!”
Lại chăm chú nhìn hắn một lúc, nhưng u sầu vẫn như cũ lặng lẽ trong đáy mắt, Mạnh Dật Nguyệt đột nhiên tránh khỏi vòng tay hắn xoay người sang chỗ khác.
“Không, cậu không biết, cậu không biết tôi có bao nhiều dơ bẩn, hèn mọn!” Mạnh Dật Nguyệt tuyệt vọng nói: “Cậu không biết đây là trừng phạt của tôi, đến chết tôi cũng không được giải thoát, cho nên..... Hiện tại liền rời khỏi tôi đi! Van xin cậu, không cần ở bên tôi – rồi ly khai vứt bỏ tôi, tôi không còn chịu đựng nổi nữa.”
“Hỗn đản!” Cừu Chấn Dương dùng hai tay nắm lấy bả vai gầy yếu của y, đột nhiên xoay người y lại, “Vậy thì hiện tại đều nói cho anh biết, nói hết toàn bộ ra, sau đó để cho anh có cơ hội được nói rằng anh cái gì cũng không để ý, anh cái quỷ chết tiệt gì cũng không thèm để ý, cho dù em giết người, trộm cắp, anh cũng không quan tâm, em hiểu không! Anh tất cả đều không cần, anh chỉ để ý một mình em mà thôi, cho nên em kể cho anh nghe đi! Tất cả đều nói cho anh biết đi!”
[cont]
Phần 3
Đưa Tiểu Nho về lại dưới lầu, Cừu Chấn Dương cùng Mạnh Dật Nguyệt ngồi ở hai đầu ghế sô pha cách xa nhau, rất xa, đây là do Mạnh Dật Nguyệt yêu cầu, sau đó, y nhìn đôi tay đang nắm chặt của mình thật lâu.
“Tôi nghĩ, có lẽ nhìn thấy bộ dáng vô dụng của tôi, cho nên mẹ tôi vừa qua đời, cha tôi liền cưới người khác, ông ấy nói còn muốn sinh những đứa con khác......”
Đây là cái chuyện ma quỷ gì a?! Cừu Chấn Dương nhíu mi không nói gì.
“Sau đó mẹ kế sinh ra hai người em gái, tuy rằng hai đứa em gái này hoạt bát bướng bỉnh, tôi với các em cũng không hợp nhau lắm, lại còn thích khi dễ tôi, nhưng dù vậy tôi vẫn rất thích hai người họ.”
Cừu Chấn Dương muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ há to miệng, vẫn cố nhịn xuống.
“Tôi cũng không rõ khi nào bản thân phát hiện tính hướng của mình khác thường với người khác, chỉ nhớ rằng khi tôi biết được, thật sự rất sợ hãi, sau đó liều mình che dấu, không muốn mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi.”
“Đồ ngốc!” Cừu Chấn Dương xen vào.
Mạnh Dật Nguyệt thở dài, “Nhưng mà mặc kệ tôi che dấu như thế nào, thời điểm được yêu thương luôn quên đi hết thảy, cũng quên luôn cái loại tình yêu này đả thương người đến bao nhiêu.....”
“Đáng chết, vì cái gì không phải anh!” Cừu Chấn Dương ghen tuông nói thầm.
Mạnh Dật Nguyệt không nghe thấy, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm về một điểm phía trước.
“Tôi còn nhớ rõ khi ấy là lễ Giáng Sinh, ba tôi cùng mẹ kế dắt theo hai đứa em đi tham gia dạ hội của công ty, tôi cùng hắn ngay tại phòng khách tỏ tình, cuối cùng, đương nhiên cùng nhau thân thiết, nhưng mà ai ngờ được, gia đình tôi bởi vì ba ba có điểm không thoải mái cho nên về nhà sớm hơn dự kiến, sau đó, hết thảy cứ như thế bại lộ trước mặt bọn họ, không kịp che dấu, không kịp giải thích, cái gì cũng đều không kịp. Ba tôi bệnh tim tái phát, rồi đi thẳng lên trời!”
“Thật là!” Cừu Chấn Dương lẩm bẩm nói, “chạy trời không khỏi nắng a!”
“Là tôi, là do tôi hại chết ba ba!” Khuôn mặt thanh tú của Mạnh Dật Nguyệt hối hận thống khổ mà vặn vẹo, “Cho nên tôi không thể trách mẹ kế khi bà đem tôi đuổi ra khỏi nhà, không thể trách những người bà con cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ. Mà hắn, từng là người tôi yêu, ở thời điểm tôi cần sự quan tâm an ủi nhất, lại có thể nói rằng chuyện kia không liên quan tới hắn, cũng cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ.”
“Cái thí gì a! Vậy cũng nhận là tình yêu sao?” Cừu Chấn Dương tức giận mắng.
“Là tôi thật ngu xuẩn!” Mạnh Dật Nguyệt miễn cưỡng cười, “Sau đó tôi thề không bao giờ.... giẫm lên vết xe đổ lần nữa, tiếp theo tôi vừa đi học vừa đi làm, cố gắng hoàn thành bài vở đại học, rồi tới ngày lễ tốt nghiệp, Tất Trân, mẹ của Tiểu Nho, nàng đột nhiên tới tìm tôi, nàng nói nàng đồng tính, nàng hy vọng cùng tôi kết hôn để tránh né người nhà, tôi cũng đáp ứng, dù sao thì tôi cũng không muốn đi hại người phụ nữ khác, cho dù là hôn nhân hữu danh vô thực, nhưng tránh được ánh mắt hoài nghi của người đời cũng là chuyện tốt!”
Cừu Chấn Dương lắc đầu xem thường, “Thật không biết em suy nghĩ như thế nào mà làm vậy!”
“Chính tôi cũng không thể hiểu được.” Mạnh dật Nguyệt lẩm bẩm nói, “Dù sao tôi kết hôn không bao lâu liền nhập ngũ. Bởi vì tôi không có điều đi đến nơi khác, cho nên những lúc nghỉ ngơi vẫn quay về nhà. Có một lần khi tôi trở về, bắt gặp nàng đang cùng bạn gái cãi nhau, nàng bắt tôi nhất định phải cùng nàng uống rượu, tửu lượng của tôi rất kém, nàng uống cũng khá nhiều, kết quả buổi tối ngày đó, một đôi vợ chồng đồng tính xảy ra quan hệ một lần duy nhất.”
“Oa, thật lợi hại, chỉ một lần như vậy liền có Tiểu Nho rồi!” Cừu Chấn Dương tán thưởng nói.
Mạnh Dật Nguyệt mặt hơi đỏ hồng, “Tôi cũng không nghĩ sẽ như vậy, nhưng mà tôi rất vui vẻ, Tiểu Nho thật sự rất đáng yêu.”
“Điểm ấy thì anh giơ hai tay hai chân tán thành!” Cừu Chấn Dương thẳng thắn gật đầu.
“Lúc tôi giải ngũ, Tất Trân liền đem Tiểu Nho giao cho tôi, nàng nói nàng không thích con nít, nguyện ý từ bỏ quyền giám hộ khi ly hôn, chuyện nàng mang thai thiếu chút nữa khiến cho nàng và bạn gái của nàng chia tay.”
“Đây là một cuộc hôn nhân kỳ quái a, nếu duy trì cũng không bền vững.” Cừu Chấn Dương bình luận.
Mạnh Dật Nguyệt khóe môi hơi giương lên, “Tuy rằng vất vả, nhưng vẫn không có trở ngại gì, Tiểu Nho luôn là một đứa trẻ nhu thuận, nó cũng không gây cho tôi bất cứ phiền toái nào.”
“Anh tin.” Cừu Chấn Dương lẩm bẩm nói: “Đứa bé kia chính xác.... khụ khụ, thực..... khụ khụ.....”
“Nhưng mà.....” Sự tối tăm đột nhiên bao phủ Mạnh Dật Nguyệt, “Lúc Tiểu Nho tròn một tuổi, mẹ kế đột nhiên chạy đến tìm tôi, bà nói công ty của ba bị người ta lừa đi rồi, bà cùng hai em gái cần tôi cung cấp chi phí sinh hoạt hằng ngày, bởi vì do tôi hại chết ba, nếu không bọn họ sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế này, cho nên đó là do tôi thiếu nợ bọn họ.”
“Con mẹ nó!” Cừu Chấn Dương nhịn không được chửi thề, chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể đoán được rằng mẹ kế của y mắng có bao nhiêu khó nghe, có bao nhiêu đả thương người, “Con đàn bà đê tiện!”
“Tôi không thể phản bác, cho nên......” Mạnh Dật Nguyệt cắn môi dưới, “Cho nên tôi chỉ có thể tận lực kiếm tiền để thỏa mãn bọn họ.”
Cừu Chấn Dương liếc mắt một cái nói, “Lòng tham không đáy.”
Mạnh Dật Nguyệt chán nản cúi đầu xuống, “Tôi.... Tôi không có cách nào để cự tuyệt a!”
Cừu Chấn Dương đảo cặp mắt trắng dã, “Ngu ngốc!”
Mạnh Dật Nguyệt lại thở dài, “Kết quả bọn họ tiêu xài càng ngày càng nhiều, rốt cuộc sức lực tôi không thể đáp ứng kịp. Cũng không nghĩ rằng bọn họ sẽ đi vay nợ để tiêu xài! Sau đó khi chủ nợ đến nhà đòi, mẹ kế lại gọi điện cảnh cáo tôi, nếu không nghĩ biện pháp kiếm tiền trả nợ, chủ nợ sẽ bắt hai đứa em gái của tôi đi gán nợ.”
Cừu Chấn Dương không cho là đúng hừ hừ, “Bọn họ tiêu xài cho sướng thân, đến nước này cứ để bọn họ gánh chịu thôi!”
“Như thế nào được!” Mạnh Dật Nguyệt thở dài, “Nhưng tôi không thể nào kiếm được bằng ấy tiền! Cuối cùng mẹ kế nói cho tôi biết còn một biện pháp khác......”
Cừu Chấn Dương nhìn vào một Mạnh dật nguyệt xấu hổ tự tin, trong lòng tức giận sùng sục.
“Em đừng nói cho anh biết rằng bà ta bắt em đi bán thân!” Hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, nhưng trong lòng cũng hiểu được sự thật vẫn luôn là sự thật.
Hai tròng mắt đen bóng ngập nước mắt, “Tôi... tôi bị bán vào một nhà ba người, cậu không biết trong ba tháng đó tôi có bao nhiêu thống khổ, khuất nhục, tôi chỉ có thể bức bản thân biến thành một con rối gỗ không có linh hồn, tuy ý bọn họ chà đạp tàn phá. Tôi....Tôi không dám tin tưởng mình có thể chống đỡ nỗi. Trong khoảng thời gian đó, tôi không dám nhìn Tiểu Nho, tôi không còn mặt mũi nào để nhìn nó, tôi cũng sợ sẽ lây cho nó những bệnh dơ bẩn.”
Mạnh Dật Nguyệt nghẹn ngào nức nở, “Chưa đầy một năm tôi.... tôi làm ngưu lang hết bốn tháng.....” Nước mắt cuồn cuộn chảy ra, y khóc thút thít không ngừng, “Sau đó.....Sau đó lại.... Trời ạ! Tôi... thật sự rất dơ bẩn, thấp hèn....”
Cừu Chấn Dương rốt cuộc nhịn không nổi, hắn tiến lên đem Mạnh Dật Nguyệt ôm chặt vào lòng, “Không, em không có bẩn, em không thấp hèn, dơ bẩn chính là người đàn bà kia, thấp hèn chính là hai đứa em kia, em tuyệt đối không một chút dơ bẩn. Con trai Tiểu Nho cũng không!” Hắn ôm Mạnh Dật Nguyệt đung đưa nhẹ nhàng.
“Anh không hề thấy em dơ bẩn, thật sự, tấm lòng em so với bất cứ thứ gì trên đời cũng đẹp nhất, thánh thiện nhất, cho nên anh mới có thể yêu em như vậy.... Nga! Em đừng khóc nữa! Em làm anh cũng muốn khóc theo em! Hư, hư! Đừng khóc, quá khứ, hết thảy cũng đều là quá khứ, đừng khóc......”
Cừu Chấn Dương thấp giọng an ủi, thật lâu sau, nước mắt Mạnh Dật Nguyệt mới chậm rãi ngừng rơi.
“Bây giờ, chắc đã đủ rồi?” Cừu chấn Dương lẩm bẩm nói, “Cho dù có đắc tội với trời, thì trừng phạt như vậy cũng quá đủ rồi!”
Mạnh Dật Nguyệt tựa vào ngực hắn trầm mặc một hồi.
“Lần cuối cùng tôi bán thân cho một vị khách, hắn đối với tôi tốt lắm, thật sự tốt lắm, hắn còn thay tôi đi cảnh cáo mẹ kế, kêu bọn họ không được phép làm như vậy nữa. Sau đó tôi không cần phải bán thân nữa, chúng tôi cùng nhau.....” Y than nhẹ, “Tôi nghĩ tôi bắt đầu yêu mến hắn, nhưng mà......”
Nhưng mà chết tiệt! Cừu chấn Dương thống khổ nhắm mắt, trời ạ! Người nam nhân này rốt cuộc còn phải chịu khổ đến bao giờ?
“Tôi cũng không biết hắn đã lừa gạt tôi” Mạnh Dật Nguyệt hờ hững nói: “Thẳng cho đến khi tôi lại bị bắt đến khách sạn.....”
“Đáng chết!” Cừu Chấn Dương bỗng dưng siết chặt nắm tay, “Thật đáng chết! Tất cả đều đáng chết!”
“Nhưng lần này, vận khí của tôi tốt lắm, là ông chủ của câu lạc bộ, hắn rất thương cảm tôi, chẳng những không có thượng tôi, ngược lại còn thay tôi trả hết nợ nần, gọi tôi đến làm trong câu lạc bộ để gán nợ thì được rồi.”
Cừu Chấn Dương thở dài một hơi nhẹ nhõm, “Anh thiếu nợ hắn một phần nhân tình!”
“Đó là chuyện xảy ra trong một năm rưỡi trước, bất quá, vận khí tôi rất tốt, AIDS cũng không tìm tới tôi.” Mạnh Dật Nguyệt tự giễu, “Bởi vì có Tiểu Nho, cho nên tôi đối với chuyện này vẫn luôn có một loại lo sợ, cho dù vô luận có như thế nào, tôi tuyệt đối yêu cầu đối phương mang bao cao su, cũng thường vào bệnh viện kiểm tra, tôi hy vọng tội nghiệt của mình không lây sang người Tiểu Nho.”
Cừu Chấn Dương nhíu mày, lập tức nâng mặt Mạnh Dật Nguyệt lên thẳng hôn đến.
“Hãy nghe anh nói, Nguyệt, em không có sai, hiểu không? Nếu sai cũng vì do em đã dùng ánh mắt quá cực đoan để nhìn đời, hiểu chưa? Nếu em là con gái, bị phụ thân bắt gặp em cùng bạn trai thân thiết, có lẽ ông ấy cũng sẽ phát bệnh tim mà qua đời, em cũng có thể nói khác giới quan hệ với nhau là sai lầm sao?”
“Cho dù là chuyện tình cảm của một nam một nữ, cha mẹ cũng can thiệp hoàn toàn rất nhiều, có lẽ do họ quan tâm! Có lẽ thành kiến! Có lẽ ích kỷ, cha mẹ luôn đem ý nghĩ của mình áp đặt lên con cái, vô luận đúng hay sai, bọn họ đều luôn muốn con cái thuận theo ý muốn của bọn họ, bởi vì, cha mẹ của bọn họ cũng từng đối xử với bọn họ như thế.”
“Tư tưởng từ đời xưa truyền qua các đời con, muốn thay đổi cũng không dễ dàng, nhưng con người không thể cứ như vậy được, nếu có sai lầm, chúng ta đời sau phải có nghĩa vụ cải chính nó, đúng không? Năm đó yêu cầu nam nữ ngang hàng công bằng không phải bị rất nhiều người công kích phản bác sao, bị coi là tội ác tày trời, còn hiện tại bây giờ? Nam nữ đã ngang hàng với nhau và còn là chuyện thường tình. Cho nên nói! Đồng tính luyến ái không phải sai lầm, chính là tư tưởng sai lầm chưa được cải chính, hiểu chưa.”
Nhìn Mạnh Dật Nguyệt thần tình hoài nghi, Cừu Chấn Dương biết y không thể hiểu cách nói này, cho nên đành phải đổi sang cách khác.
“Được rồi! Chúng ta nói về vấn đề này đi! Phụ thân em trước sau gì thì cũng qua đời, mặc kệ cho dù có phát sinh chuyện gì hay không cũng đều giống nhau, cho nên anh nói chạy trời không khỏi nắng chính là, vận khí em không tốt vừa lúc bị bắt gặp mà thôi, ok?”
Mạnh Dật Nguyệt cười khổ, “Cậu nói thật đơn giản, bởi vì cậu không gặp phải loại chuyện như thế này.”
Cừu Chấn Dương nhìn y một lúc lâu.
“Có lẽ không gặp! Nhưng bất kể như thế nào, mặc kệ em có tội nghiệt ra làm sao. Từ hôm nay trở đi, liền chuyển sang cho anh! Em nhỏ bé và yếu ớt như vậy không thể gánh vác được tất cả. Anh là mặt trời. Cho dù toàn thế giới có trở mặt cũng không sao, bởi vì anh có được sức mạnh vô biên của Mặt trời, hiểu không?”
Mạnh Dật Nguyệt chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười còn vươn chút nước mắt.
“Tôi chừa từng thấy ai tự tin như cậu!”
Cừu Chấn Dương ngạo nghễ nâng cằm lên, “Kia đương nhiên, trong vũ trụ này, Mặt trời chỉ có một là thôi.” Hắn đắc ý dạt dào nói.
Mạnh Dật Nguyệt nhìn xuống đất.
“Mà tôi cũng chỉ là một ngôi sao ảm đạm không nhiệt độ không có sự sống.”
Cừu Chấn Dương nặng nề mà nhéo mũi y một cái.
“Bởi vì em đang chờ đợi anh cung cấp ánh sáng, nhiệt độ ấm áp a!”
Mạnh Dật Nguyệt nâng mắt than nhẹ, “Cậu thật sự không chê tôi?”
“Em có làm cái gì để anh ghét bỏ sao?” Cừu Chấn Dương hỏi lại.
“Tôi......” Mạnh Dật Nguyệt do dự một chút, “Tôi lớn hơn cậu chín tuổi, hắn là tôi nên chiếu cố cậu mới đúng....”
Cừu Chấn Dương nháy mắt mấy cái. “Nhưng mà em không phải là mặt trời a!”
Mạnh Dật Nguyệt lại thở dài, “Tôi mệt mỏi quá.”
“Vậy để anh chăm sóc em.”
“Nhưng mà....”
“Anh yêu em.”
Mạnh Dật Nguyệt nhìn sâu vào mắt Cừu Chấn Dương.
“Tôi cũng đã có tình cảm với cậu, tuy rằng tôi vất vả giãy dụa... kháng cự, nhưng mà....” Y thở dài, “Cậu là một mặt trời khiến cho mọi người đều yêu mến a!”
2
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook