Bye Bye
Chương 7


Tên: Bye bye
Tác giả: Tây Tây Đặc
Biên tập: Christine
Giao Bạch khoác áo bên ngoài sơ mi quần tây, chất liệu thô cứng, kéo dài tới chân, mũ rất rộng, ôm lấy toàn bộ đầu cậu.

Hai tay cậu đút trong túi áo, trên mặt đeo kính râm và khẩu trang, bọc kín từ đầu đến chân.
Kiểu ăn mặc quái dị khiến người xung quanh phản cảm.
Giống như trông thấy chuột nhỏ trong rãnh nước cống, cách từ rất xa cũng đã cảm thấy bẩn.
Giao Bạch đứng trước mặt Thẩm Ký, đối diện giá rét thấu xương tràn ra từ trong mắt y, nghe y chất vấn: “Ai cho phép cậu mặc cái kiểu này?”
Bầu không khí và lời thoại của giám đốc bá đạo máu chó thời xưa khiến adrenaline của Giao Bạch tăng vọt.

Đây là bệnh cũ, ai bảo cậu đọc truyện tranh chỉ ưa thể loại này chứ.

Cậu chậm rãi thở một hơi, lúc nguyên chủ mới tới Nam Thành là mùa hè nóng nực, cậu từng làm biện pháp phòng ngừa.

Nhà họ Thẩm chê cậu kỳ dị rất mất thể diện, không cho cậu mặc như thế tới.

Từ đấy về sau, mỗi lần nguyên chủ đến nhà cũ đều phải mặc quần áo do lão quản gia chuẩn bị, hôm đó mặc cái gì thì cậu không quyết được.
Ấy vậy mà lão thái thái lại thích phong cảnh thiên nhiên, tiệc gia đình toàn tổ chức vào ngày nắng to, ánh mặt trời chiếu thẳng đến vườn hoa phía trước.
Nguyên chủ thê thảm, kết thúc một bữa tiệc gia đình, mặt và cổ lộ bên ngoài đều sẽ sưng tấy, ngứa ngáy, tróc da, mọc một lớp bong bóng lít nha lít nhít.
Giao Bạch cũng không muốn chịu đựng nỗi khổ kia, ngẫm lại đã thấy khủng bố rồi.

Đang trên đường tới, cậu ép buộc tài xế dừng xe, vội vã mua một thân trang bị này.
Thẩm Ký lạnh lùng nói: “Trở về đổi một bộ rồi quay lại.”
Giao Bạch không quan tâm, vừa có tin bạn tốt online, tài khoản đã tự động đăng nhập.

Cậu tròn mắt nhìn avatar Pikachu xếp hạng thứ hai trong danh sách bạn bè của mình, Pikachu hóa ra đang sống… Sinh động, biết di chuyển, đang phun lửa với cậu.
Đừng hỏi tại sao Pikachu lại có kỹ năng phun lửa, hỏi chính là có bệnh.
Ngọn lửa kia dường như hóa thật, Giao Bạch cảm giác toàn thân nóng bỏng, đầu óc cũng nóng lên.

Cậu mạnh miệng đáp: “Tôi không đổi.”
Thẩm Ký không ngờ chó còn có thể phản kháng, hơi sửng sốt.

Y sầm mặt, giơ tay phải lên, Giao Bạch nhanh chóng né sang một bên.
Cùng lúc đó, bàn tay kia cũng bị một lực khác cản lại
Thích Dĩ Lạo nhíu mày: “Lão Thẩm, anh chưa hỏi rõ tình huống, sao đã động thủ rồi.” Hắn buông tay Thẩm Ký ra, cúi đầu xuống, nét mặt nhìn Giao Bạch cực kỳ thân thiện: “Tiểu Lý, có phải cậu bị cảm không, sợ lạnh?”
Giao Bạch: “…”
Nếu anh không gọi tôi là Tiểu Lý, tôi còn có thể xoa đầu mèo của anh một chút đấy.
“Không phải cảm mạo, tôi bị dị ứng ánh nắng.” Giao Bạch đẩy chiếc kính râm vừa trượt xuống sống mũi lên.

“Dị ứng ánh nắng à.” Trên mặt Thích Dĩ Lạo tỏ vẻ hiểu rõ rất thiện chí, “Vậy là phải mặc rất nhiều.”
“Lão Thẩm, anh dẫn Tiểu Lý đến bệnh viện khám chưa?” Thích Dĩ Lạo nghiêng mặt.

Ánh nắng sượt qua thái dương của hắn, hắt lên vầng sáng vàng lấp lánh trên sống mũi thẳng tắp.

Hắn đứng đó, trông như chúa cứu thế từ bi.
Thẩm Ký phun ra một vòng khói thuốc: “Không cần thiết.”
Thích Dĩ Lạo thở dài: “Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra thì hơn.” Hắn mỉm cười với Giao Bạch, “Lão Thẩm không có thời gian, cậu đành tự đi thôi, bạn nhỏ.”
Giao Bạch ngắm avatar của Thích Dĩ Lạo.

Cậu đang nghĩ, có phải con mèo trắng kia sắp bị siết chết rồi không.
Mèo trắng hệt một vật chết, nó khiến con Pikachu đang phun lửa ở hàng dưới càng thêm buồn cười.

Bọn chúng hoàn toàn là hai phong cách bất đồng.
Giao Bạch qua loa lên tiếng chào, một mình đi về phương hướng đại sảnh nhà cũ.

Cậu không nhìn hai ánh mắt sau lưng, bước chân vội vàng, chỉ muốn mau mau đến nơi nào không ánh sáng.
Thẩm Ký thản nhiên nói: “Vẫn là kẻ kia, tính tình thay đổi.”
Thích Dĩ Lạo gảy rơi tàn thuốc: “Anh biết cậu ta vốn dĩ ra sao à?”
Thẩm Ký híp mắt, đến thằng nhóc nhà họ Tề kia mà y cũng chẳng để tâm, huống chi là Vương chó con gì đó: “Hỏi lão quản gia.”
Thích Dĩ Lạo ngậm điếu thuốc giữa bờ môi nhạt màu.

Hắn đưa tay, tao nhã sửa ống tay áo của âu phục: “Lão Thẩm, đứa bé kia nhìn như một khóm cỏ dại khô héo rác rưởi, nhưng mang sự bền bỉ kiên cường kỳ lạ.

Ban nãy cậu ta lại khác tối hôm qua, thay đổi liên tục giống kính vạn hoa.

Rất hiếm có, không phải ư? Dù sao anh cũng nên tìm thời gian chăm sóc chút đi.”
Ngón tay Thẩm Ký khẽ động, hơn nửa điếu thuốc bị ngắt đứt rồi nghiền nát.

Một con chó mà thôi.
Giao Bạch uống thuốc chống dị ứng mình mang tới, ném chai rỗng vào thùng rác.

Cậu ngồi trong góc, cởi áo khoác và tháo kính râm cùng khẩu trang xuống, sau đó bôi thuốc mỡ lên mặt và cổ.

Trước khi ra cửa bôi một lần, bây giờ phải bôi thêm lần nữa, cậu không yên lòng.

Chờ lúc kết thúc mọi việc, cậu phải đi khám đông y mới được, nhất định phải chữa khỏi bệnh dị ứng này.
Khu vườn phía trước ngập tràn ánh nắng rạng rỡ và hương hoa thơm ngát.


Giao Bạch dựa lên tường, mượn góc độ che giấu, lén lút đánh giá khách khứa đến tham gia lễ mừng thọ.

Đa số là người họ Thẩm, một ít là bạn hợp tác nhiều năm của Thẩm thị, bạn bè từ nhỏ của gia chủ nhà họ Thẩm.
Không thấy thiếu chủ Thẩm thị Thẩm Nhi An, nghe nói là đã trở về trường học, phải thi thử gì đó.
Giao Bạch không ngạc nhiên.

Thẩm Nhi An là kết quả sau một đêm phóng túng của cha y lúc còn trẻ.

Mẹ y là cô gái hái chè trên núi Sanh, khi đưa y đến thế giới này đã mất nửa cái mạng, còn lại nửa cái mạng thì đưa y đến nhà họ Thẩm.
Sự xuất hiện của Thẩm Nhi An gián tiếp khiến người trong lòng Thẩm Ký chết.

Thẩm Ký không chào đón y, càng không quan tâm y.
Hai cha con không ở cùng một chỗ bao giờ, số lần ngồi ăn cơm chung bàn cực ít, gặp mặt tựa như người xa lạ.
Lão thái thái khó cả đôi bên, bà quản qua vài lần rồi thôi.

Con trai chỉ có một đứa con, mặc dù không thân thiết nhưng cũng không thay đổi được quan hệ huyết thống của bọn họ.
Giao Bạch ngáp một cái, nguyên chủ là người vô hình, cũng không có bạn bè, không cần chào hỏi ai.

Cậu cảm thấy cả người nhẹ nhõm.

Khi cậu vùi mình trong góc sắp ngủ, phía trên vườn hoa bị một đám mây lớn che phủ, mặt trời bị ngăn phân nửa, lão thái thái đi ra.
Hôm nay là lễ đại thọ tám mươi tuổi của bà, không nói thì không ai nhìn ra.

Bà ăn chay niệm Phật, da mặt tóc tai chẳng hề suy tàn, rất có tinh thần.
Lão thái thái ngồi trên xe lăn, được đứa con trai có tiền đồ nhất, cũng chính là đương nhiệm gia chủ Thẩm Ký đẩy ra đại sảnh.

Tay bà lần chuỗi tràng hạt, mặc đơn giản, tiệc mừng thọ cũng không xa xỉ.
Tất quả quy trình được đơn giản hóa, toàn bộ là đồ chay, năm nào cũng vậy.
Giao Bạch chậc lưỡi, xì một tiếng, chính là bà cụ mặt mũi hiền lành ấy coi người ta như chó.
Về vấn đề này, vì không liên quan đến nhân vật chính công thụ, nên “Gãy Cánh” không nhắc đến trực tiếp, cũng không cặn kẽ mọi mặt, toàn là chắp vá ra từ góc độ của nhiều người.
Mấy năm trước, Thẩm Ký mắc căn bệnh kỳ lạ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Chuyên gia trong ngoài nước đều bó tay toàn tập.

Lão thái thái vào miếu cầu phúc cho y, nhận được đại sư chỉ điểm, vận dụng tài nguyên gia tộc tìm thấy hai người có mệnh bàn(1) vượng y, chính là nguyên chủ và Tề Sương.

Bọn họ cùng ăn cùng ngủ ở phòng bệnh bệnh viện nửa tháng, Thẩm Ký vượt qua nguy hiểm một cách thần kỳ.

(1) Mệnh bàn: “bản đồ” (tinh bàn) ghi chép động thái của các sao như Tử Vi viên, Bắc Đẩu, Nam Đẩu và các nhóm sao khác bay vào các cung độ để luận đoán cát hung họa phúc.

Mệnh bàn này chia làm 12 cung, lấy 12 địa chi để cố định vị trí, sau đó chiếu theo nguyên tắc để điền các sao vào từng cung trong mệnh bàn.
Lão thái thái tin tưởng mệnh bàn, xếp hai người ở lại hồ Đông thuộc Thấm Tâm Viên, muốn chờ sức khỏe Thẩm Ký tốt lên, sẽ để y chọn cưới một người về nhà họ Thẩm.
Lão thái thái cũng chẳng còn cách nào khác.

Nếu không phải do ý kiến của đại sư, bà coi như Thẩm Ký đang nuôi hai con vật nhỏ, thì muốn vào cổng lớn của nhà họ Thẩm, dù có là con út họ Tề kia cũng không đủ tư cách.
Nhưng hai năm trôi qua, vị trí Thẩm phu nhân vẫn trống trơn.

Thẩm Ký căn bản không tin thuyết mệnh bàn.

Y ở ngoài đổi tình nhân rất thường xuyên, nhưng không chịu chạm vào hai vị ở Thấm Tâm Viên.

Dường như đối với y mà nói, chỉ cần y chạm vào một trong số đó là dính líu quan hệ với mệnh bàn, rơi vào vòng luẩn quẩn “mệnh ta không do ta”.
Y muốn giữ vững vinh hoa phú quý, muốn cả đời bình yên an khang, thế mà lại phải dựa vào mệnh số của người khác, quả thực là trò cười.
Thẩm Ký không chọn bảng tên thị tẩm, nguyên chủ và Tề Sương bình an vô sự ở Thấm Tâm Viên.
Mãi đến tận khi Thẩm Ký dẫn nguyên chủ đi gặp bạn bè, cân bằng bị phá hủy…
Giao Bạch hồi tưởng xong cốt truyện liền nghĩ đến cha mẹ nuôi của nguyên chủ.

Bọn họ nhận một khoản tiền từ nhà họ Thẩm, để nhà họ Thẩm mang nguyên chủ đi, sau đó nói với bên ngoài là cậu không chịu học tiếp, nhất định đòi đến nơi khác làm thêm.

Họ giảng giải thay cậu rằng, mệnh cậu tốt nên gặp được quý nhân, hy vọng cậu đến thành phố lớn có thể nhận được nền giáo dục tốt hơn.
Thực tế là muốn dùng tiền bán cậu để đưa con gái cưng ra nước ngoài.
Giao Bạch thật sự yêu cái cách bộ truyện tranh này tương tự một nồi lớn trộn hầm bà lằng, một công cụ hình người ngỏm từ rất sớm cũng có thể cực độ máu chó.

Cậu thở dài, điều chỉnh vẻ mặt rời khỏi góc nhỏ, đi xuyên qua một loạt quần áo trang sức hàng hiệu hoa cả mắt, tới trước mặt lão thái thái.
“Tiểu Thu à, sao hôm nay con không ở cạnh A Ký? Hôm nay đông người, con đừng chạy lung tung.” Lão thái thái kéo tay Giao Bạch, đặt nó trong lòng bàn tay Thẩm Ký rồi vỗ vỗ.
Thật giống khung cảnh đám cưới.
Giao Bạch rút tay ra, chùi chùi lên lưng áo.
Thẩm Ký khom lưng gạt tóc rối hai bên tai cho lão thái thái.

Góc độ của y vừa vặn bắt được hành động của Giao Bạch.
Mái tóc thân thương của lão thái thái đột ngột bị con trai kéo, bà suýt đau tim: “A Ký?.”
“Không có gì ạ.” Thẩm Ký buông tay ra, vuốt vuốt sợi tóc bạc trắng của lão thái thái.
Giao Bạch ngó mấy cọng tóc của lão thái thái, thầm nghĩ tại sao nó không bị kéo đứt nhỉ, Thẩm Ký chưa ăn cơm à, sức yếu thế.

Thình lình cậu phát hiện Thích Dĩ Lạo trong nhóm nhà giàu đang nhìn về phía mình, hứng thú trong mắt cậu lập tức biến mất không tăm hơi.
Làm như không có gì xảy ra, Giao Bạch xoay đầu, đối diện với ánh mắt của Tề Tử Chí.
Một kẻ hai kẻ đều nhìn mình làm gì, có bệnh chắc.
Giao Bạch lấy tài khoản ra nhìn danh sách bạn tốt, Tề Tử Chí xếp dưới Thẩm Ký, avatar của anh trống không, không có cái gì, cũng rất bất ngờ.
Ba người bạn tốt đang online, Thích Dĩ Lạo, Thẩm Ký, Tề Tử Chí, toàn bộ độ sinh động là 0, các người cút đi.
Trong cái nhìn khinh bỉ xem thường, Giao Bạch chúc thọ lão thái thái, sau đó nắm cơ hội quẹo qua toilet, rồi lại từ toilet men theo lối khác đến vườn hoa phía sau.

Cậu vừa tìm được nơi nắng không chiếu tới nhưng có gió lùa qua thì Tề Sương gọi điện tới.
Điện thoại thông, Tề Sương không lập tức nói chuyện.


Tiếng hít thở rất nhẹ, còn có chút căng thẳng, người của cậu ta đã báo tin, địa chỉ kia là một gia đình có một cặp mẹ con.
Đó là vợ con của đại sư.
Tề Sương trắng bệch mặt trong phòng bệnh.

Mạng lưới của nhà họ Tề còn không tra được vấn đề này, tên nhà quê tại sao lại biết, quá kỳ dị.
“Hai mẹ con kia đã bị người của tôi giám sát.

Ý cậu là thế nhỉ, muốn tôi làm như vậy.” Tề Sương nhẹ giọng nói, “Sơ Thu, tôi nhìn nhầm rồi.

Tôi nghĩ cậu là người giẫm phải con kiến cũng sẽ khom mình xin lỗi.”
Giao Bạch thoải mái co chân: “Thường thôi, thường thôi.”
Nguyên chủ cũng cho rằng Tề Sương là em trai đáng yêu không mắc bệnh công tử.
Lúc đọc truyện, Giao Bạch cảm thấy đại sư là một tên lừa đảo.

Về sau cậu xem lại, phát hiện tác giả vẫn rất logic.

Nguyên chủ chết rồi, mùa đông cùng năm, Tề Sương gả vào nhà họ Thẩm, thật ra cũng coi là thực hiện quẻ bói mệnh bàn.

Tề Sương vượng gia chủ nhà họ Thẩm, chẳng qua không phải Thẩm Ký mà thôi.
Thẩm Ký cưới vợ vào đêm tết Nguyên Tiêu.
Còn mấy tháng.
Giao Bạch và Tề Sương đối chiếu kế hoạch kế tiếp, cười nói: “Tiểu thiếu gia, chúc cậu mã đáo thành công.”
Tề Sương nghe tiếng cười của cậu, không có khí thế mà run lẩy bẩy, thật sự là nên tông chết mới đúng.
Bây giờ không thể làm bạn, song tuyệt đối không thể trở thành kẻ địch.
Giao Bạch đoán từ nay về sau Tề Sương sẽ không dám giở thủ đoạn trước mặt cậu, nhưng cậu cũng không cảm thấy đằng trước đã thông thoáng sáng ngời, dù sao cậu tạm thời chưa thể trả thù lão già Thẩm Ký kia.
Aiz, con đường vươn mình của nhân vật nhỏ thật khó.

Con nhà giàu vừa ngu xuẩn vừa tự cho mình thông minh, còn lợi dụng được như Tề Sương là giống loài hiếm có, gặp được là nhờ may mắn của cậu, phải bảo vệ thật tốt.
Lúc ăn cơm, Giao Bạch ngồi bên tay trái lão thái thái, vị trí của cậu là chỗ của con dâu tương lai.

Tề Sương không ở dây, chỉ mình cậu thành bia ngắm, nhiều ánh mắt sắc bén bay vèo tới thân thể cậu.
“Tiểu Thu, nghe nói đứa bé Sương Sương kia bị dị ứng phải nằm viện à?” Lão thái thái hỏi.
Giao Bạch nhìn một đống thức ăn chay, ủ rũ bĩu môi, lên tiếng trả lời: “Dạ.”
Trên bàn chỉ có hai người ngoài, một là Thích Dĩ Lạo, một là cậu, ngay cả Tề Tử Chí cũng không được bố trí ngồi ở đây.
Mà Thích Dĩ Lạo đang ngồi đối diện cậu, thẳng mặt, ngẩng đầu là trông thấy.
Lúc này Thích Dĩ Lạo tham gia vào chủ đề này.

Hắn ăn một thìa canh hạt sen: “Con út họ Tề bị dị ứng? Tại sao thể chất của các bạn nhỏ bây giờ đều mẫn cảm như vậy?”
Người nhà họ Thẩm trên bàn đều cho rằng, chủ tịch Thích nói “các” là bao gồm một tình nhân nào đó của mình, điều này không tiện hỏi.
Nhưng nếu không ai đáp lời thì lại có vẻ phớt lờ chủ tịch Thích.
Mấy giây sau, lão thái thái hỏi theo kiểu tán gẫu.
“Tiểu Trương đó.” Thích Dĩ Lạo chỉ Giao Bạch phía đối diện, giọng điệu chứa chan sự quan tâm của người lớn dành cho trẻ con, “Tiểu Trương cũng bị dị ứng.”
Giao Bạch: “…”
Khi thì Tiểu Lý khi thì Tiểu Trương, cái quái gì thế, trên người ông đây gánh tên trăm họ đúng không?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương