Buta Hãy Chỉ Yêu Anh Thôi Em Nhé
-
Chương 21: Mình cũng muốn
Kính coong...Kính coong.
Kẹt tiếng mở cổng vang lên: “ Ủa Bảo Linh đến đây có việc gì sao”.
Ngạc nhiên: “ Ủa chẳng lẽ mình đi nhầm nhà”.
“ Nhầm nhà,mà Linh đi đến nhà ai à”.
“ Ukm,Vân bảo mình đến nhà học bài,mà có lẽ là mình nhầm địa chỉ rồi”.
“Vân à,ukm vậy đúng địa chỉ rồi”.
“Đúng vậy hai người ở chung với nhau à?”.
“ Ukm có chuyện gì sao”.
“ Có đương nhiên là có * mắt sáng lên* mình cũng muốn ở chung”.
“Mơ đi,mà không định vào à?”.
“Có có vào chứ”.
Vừa vào phòng khách đã thấy tảng băng ngồi đọc sách rồi *ôi móe nữa nữ thần lòng tôi*”.
“Đúng giờ nhỉ”.Lạnh lùng nhìn sách nói.
“Đương nhiên”.Sán lại gần “Vân Di tớ bảo này cậu cho tớ ở chung với hai người được không * ngoảnh đầu nhìn Dao Dao đang đặt hoa quả lên bàn* được không?”.
“Không ở nhà với bố mẹ đi chạy đến đây làm gì?”.
“ Vân Di sao lại hỏi vậy đương nhiên ở đây có Vân Di và Dao Dao rồi *sắc mặt không tốt* với lại tiện thể Vân Di phụ đạo cho mình ( ^^) hihi”.
“Có ý thức học nhỉ một tháng không thấy mặt mũi đâu còn ba tháng nữa thi rồi đấy”.
“Ukm mình biết”. Ủ rũ.
“Thôi lấy sách vở ra đây mình bắt đầu học”.
“Ok *cười*Dao Dao cũng học luôn đi”.
“Thôi khỏi,học chán lắm,tôi có việc cần phải làm rồi,hai người cứ học đi hoa quả tôi rửa sẵn rồi đấy cứ lấy mà ăn”.
“ Dao Dao giống mình không thích học”.
*Bộp * Bị ai đó giáng sách vào đầu.
“Á đau * xoa đầu* sao lại đánh mình?”.
“ Lo học đi quan tâm người ta làm gì người ta là học bá không cần bạn quan tâm,quan tâm bản thân mình trước đi”.
“ Ukm học bá có quyền”.Khóc trong lòng học bá thì giỏi lắm à có ngon đánh nhau đi,ế mình không biết võ nhỡ người ta biết võ thì sao *lắc đầu*dẹp tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời làm một con ngoan trò giỏi.
“Học đi lắc đầu cái gì?”.
“Không không có gì”.
Nghi ngờ ಠ_ಠ “Ukm làm bài đi”.Lại tiếp tục đọc quyển sách ban nãy.
Làm bài được một lúc, vươn vai,ể oải,ngáp ngắn ngáp dài: “Vân Di,cho mình nghỉ chút nha”.
*Nhíu mày *. “Không,không có gì * lắc đầu*,bạn cứ tiếp tục đọc sách đi nha”.
Một lúc sau.
Nằm bò ra bàn: “Vân Di ơi sao Dao Dao còn chưa về vậy?”.
“Cô ấy về muộn”.Lạnh lùng nhìn sách trả lời.
“ Vân Di bạn không lo lắng cho Dao Dao sao?”.
“Cô ấy tự có sắp xếp”.Vẫn lạnh lùng nhìn sách không thèm ngẩng đầu lên.
“Vậy là ý gì? Dao Dao ra ngoài một mình đã nguy hiểm rồi,mà lại còn về muộn nữa”.
“Yên tâm học bài đi,cậu...thôi bỏ đi”.
“ Không hiểu được những suy nghĩ của học bá.Thôi học bài,ôi mẹ ơi không nhìn ra chữ gì nữa rồi,nản nản quá đi không muốn học nữa”.Không thể làm gì được chỉ biết gào thét trong lòng.
Quyết không học nữa: “Vân Di này”.
Không nói gì.
“Cho mình ăn cơm tối với nha”.
“No.Con ngoan trò giỏi thì lên về với bố mẹ đi ở đây làm gì?”.
“Không phải Dao Dao ở cùng với Vân Di sao Không công bằng,mình cũng muốn ở cùng với hai người”.
“ Không được bạn vẫn lên về đi thì hơn”.
“Mình không chịu đấy bây giờ mình cứ ngồi lì ở đây đấy bạn làm gì được mình, Mình Muốn Ăn Cơm Ở Đây”.
“Nhỏ tiếng thôi”.
“Mình...ưm...ưm”.Bị ai đó bịt luôn miệng.
“Ồn ào chết đi được,dù sao cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà,thôi được rồi không có lần sau đâu”
“Zê...zê”.Vui quá nhưng lần sau mình không chỉ ăn cơm mà còn ở luôn đây haha.
*Lắc đầu* ngao ngán khi nào thì Aurora mới về đây, sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
“Dừng lại đừng nhảy câng câng như con điên trong nhà nữa đi”.
“Ukm mình biết rồi,tại mình vui quá…” *chứ bộ*chưa nói hết câu.
Một cánh tay dơ trước mặt: “STOP HERE”.
“Bài tập chiều nay cậu làm đâu đưa đây mình kiểm tra”.Đưa tay ra.
*Run run *Đưa tập vở đặt vào tay Vân.Rồi chạy biến với lý do gọi điện về gia đình xin phép.
“Alo,ba à,tối nay con ăn cơm ở nhà bạn nên tối con về hơi muộn”.
“Ukm con cẩn thận nha,khi nào về thì gọi điện cho ba ba cho người đi đón”.
“Vâng ạ,con chào ba”.
Quay trở vào liền cảm nhận được sát khí nồng nặc lúc đi còn bình thường lắm sao bây giờ khí đen đầy phòng rồi “ Âm u quá đi *rùng mình* thật đáng sợ”.
Kẹt tiếng mở cổng vang lên: “ Ủa Bảo Linh đến đây có việc gì sao”.
Ngạc nhiên: “ Ủa chẳng lẽ mình đi nhầm nhà”.
“ Nhầm nhà,mà Linh đi đến nhà ai à”.
“ Ukm,Vân bảo mình đến nhà học bài,mà có lẽ là mình nhầm địa chỉ rồi”.
“Vân à,ukm vậy đúng địa chỉ rồi”.
“Đúng vậy hai người ở chung với nhau à?”.
“ Ukm có chuyện gì sao”.
“ Có đương nhiên là có * mắt sáng lên* mình cũng muốn ở chung”.
“Mơ đi,mà không định vào à?”.
“Có có vào chứ”.
Vừa vào phòng khách đã thấy tảng băng ngồi đọc sách rồi *ôi móe nữa nữ thần lòng tôi*”.
“Đúng giờ nhỉ”.Lạnh lùng nhìn sách nói.
“Đương nhiên”.Sán lại gần “Vân Di tớ bảo này cậu cho tớ ở chung với hai người được không * ngoảnh đầu nhìn Dao Dao đang đặt hoa quả lên bàn* được không?”.
“Không ở nhà với bố mẹ đi chạy đến đây làm gì?”.
“ Vân Di sao lại hỏi vậy đương nhiên ở đây có Vân Di và Dao Dao rồi *sắc mặt không tốt* với lại tiện thể Vân Di phụ đạo cho mình ( ^^) hihi”.
“Có ý thức học nhỉ một tháng không thấy mặt mũi đâu còn ba tháng nữa thi rồi đấy”.
“Ukm mình biết”. Ủ rũ.
“Thôi lấy sách vở ra đây mình bắt đầu học”.
“Ok *cười*Dao Dao cũng học luôn đi”.
“Thôi khỏi,học chán lắm,tôi có việc cần phải làm rồi,hai người cứ học đi hoa quả tôi rửa sẵn rồi đấy cứ lấy mà ăn”.
“ Dao Dao giống mình không thích học”.
*Bộp * Bị ai đó giáng sách vào đầu.
“Á đau * xoa đầu* sao lại đánh mình?”.
“ Lo học đi quan tâm người ta làm gì người ta là học bá không cần bạn quan tâm,quan tâm bản thân mình trước đi”.
“ Ukm học bá có quyền”.Khóc trong lòng học bá thì giỏi lắm à có ngon đánh nhau đi,ế mình không biết võ nhỡ người ta biết võ thì sao *lắc đầu*dẹp tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời làm một con ngoan trò giỏi.
“Học đi lắc đầu cái gì?”.
“Không không có gì”.
Nghi ngờ ಠ_ಠ “Ukm làm bài đi”.Lại tiếp tục đọc quyển sách ban nãy.
Làm bài được một lúc, vươn vai,ể oải,ngáp ngắn ngáp dài: “Vân Di,cho mình nghỉ chút nha”.
*Nhíu mày *. “Không,không có gì * lắc đầu*,bạn cứ tiếp tục đọc sách đi nha”.
Một lúc sau.
Nằm bò ra bàn: “Vân Di ơi sao Dao Dao còn chưa về vậy?”.
“Cô ấy về muộn”.Lạnh lùng nhìn sách trả lời.
“ Vân Di bạn không lo lắng cho Dao Dao sao?”.
“Cô ấy tự có sắp xếp”.Vẫn lạnh lùng nhìn sách không thèm ngẩng đầu lên.
“Vậy là ý gì? Dao Dao ra ngoài một mình đã nguy hiểm rồi,mà lại còn về muộn nữa”.
“Yên tâm học bài đi,cậu...thôi bỏ đi”.
“ Không hiểu được những suy nghĩ của học bá.Thôi học bài,ôi mẹ ơi không nhìn ra chữ gì nữa rồi,nản nản quá đi không muốn học nữa”.Không thể làm gì được chỉ biết gào thét trong lòng.
Quyết không học nữa: “Vân Di này”.
Không nói gì.
“Cho mình ăn cơm tối với nha”.
“No.Con ngoan trò giỏi thì lên về với bố mẹ đi ở đây làm gì?”.
“Không phải Dao Dao ở cùng với Vân Di sao Không công bằng,mình cũng muốn ở cùng với hai người”.
“ Không được bạn vẫn lên về đi thì hơn”.
“Mình không chịu đấy bây giờ mình cứ ngồi lì ở đây đấy bạn làm gì được mình, Mình Muốn Ăn Cơm Ở Đây”.
“Nhỏ tiếng thôi”.
“Mình...ưm...ưm”.Bị ai đó bịt luôn miệng.
“Ồn ào chết đi được,dù sao cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà,thôi được rồi không có lần sau đâu”
“Zê...zê”.Vui quá nhưng lần sau mình không chỉ ăn cơm mà còn ở luôn đây haha.
*Lắc đầu* ngao ngán khi nào thì Aurora mới về đây, sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
“Dừng lại đừng nhảy câng câng như con điên trong nhà nữa đi”.
“Ukm mình biết rồi,tại mình vui quá…” *chứ bộ*chưa nói hết câu.
Một cánh tay dơ trước mặt: “STOP HERE”.
“Bài tập chiều nay cậu làm đâu đưa đây mình kiểm tra”.Đưa tay ra.
*Run run *Đưa tập vở đặt vào tay Vân.Rồi chạy biến với lý do gọi điện về gia đình xin phép.
“Alo,ba à,tối nay con ăn cơm ở nhà bạn nên tối con về hơi muộn”.
“Ukm con cẩn thận nha,khi nào về thì gọi điện cho ba ba cho người đi đón”.
“Vâng ạ,con chào ba”.
Quay trở vào liền cảm nhận được sát khí nồng nặc lúc đi còn bình thường lắm sao bây giờ khí đen đầy phòng rồi “ Âm u quá đi *rùng mình* thật đáng sợ”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook