Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Quyển 2 - Chương 130: Hỏa vũ nam thiên!

“Càn Hiếu! Anh đã khống chế được sức mạnh của linh hỏa rồi sao?”

“Ha ha, đúng thế. Cũng may là có cậu giúp đỡ nên tôi mới thu phục được linh hỏa.”

“Nếu vậy thì tốt quá rồi.”

Lý Càn Hiếu vừa xuất hiện đã thể hiện ra sức mạnh thâm hậu khiến cho tất cả những ai có mặt tại đỉnh núi đều cảm thấy vui mừng. Mấy vị cao thủ tu tinh lúc này đều thầm thở phào một lượt. Có hai người thanh niên mang trong mình sức mạnh của linh hỏa khống chế, ác ma hẳn không thể nào lộng hành được nữa. Đúng lúc này, từ phía dưới hố sâu u tối vọng lên một âm thanh tràn đầy căm phẫn:

“Grào… Loài người, các ngươi đã khiến ta thực sự nổi giận, bây giờ thì hãy nhận lấy hậu quả đi!”

Từ dưới miệng hố sâu, ma khí đen tối không ngừng tràn ra như nước. Thân thể ác ma được ma khí bao quanh từ từ nổi lên, bồng bềnh nổi trong không trung. Đôi mắt của ác ma bắn ra hai luồng ánh sáng đỏ rực, nháy mắt đã vượt qua khoảng cách hơn hai chục mét, bay đến trước người một cao thủ tu tinh của dòng họ Lê. Ác ma ra đòn quá bất ngờ khiến cho trưởng lão dòng họ Lê không kịp phòng ngự, hai luồng ánh sáng đỏ rực dễ dàng xuyên qua lồng ngực của lão. Đôi mắt của vị cao thủ tu tinh trợn trừng lên, từ lỗ thủng trước ngực máu phun ra thành vòi, cuối cùng lão ngã quỵ xuống đất, chết không nhắm mắt!

Sức mạnh bạo phát của ác ma thật quá khủng khiếp khiến cho lòng người run sợ. Năm vị cao thủ tu tinh còn lại nhanh chóng lùi về phía sau kéo dãn khoảng cách với ác ma, đồng thời nguyên lực trong thân thể bọn họ cũng vận chuyển đến mức tối đa đề phòng mọi biến cố bất ngờ. Ác ma lơ lửng giữa không trung tuy giết được một cao thủ cấp tu tinh nhưng lại không tỏ ra một chút vui mừng nào, cặp mắt đỏ ké của hắn lừ lừ nhìn từng người một có mặt tại đỉnh núi dường như đang điểm danh những kẻ mà hắn chuẩn bị giết.

Cuối cùng ánh mắt của ác ma dừng lại trên hai người Nguyễn Phong và Càn Hiếu, đôi mắt vốn đã đỏ rực lại càng trừng lớn lên, tưởng như có thể rơi ra ngoài bất cứ lúc nào. Chỉ cần nhìn vào biểu hiện của ác ma cũng có thể biết được hắn căm hận hai người bọn họ như thế nào. Nguyễn Phong và Càn Hiếu đều đề cao cảnh giác, trên thân thể mỗi người lập lòe ánh sáng, dần dần hình thành lên một lớp áo giáp hoàn toàn được cấu tạo từ nguyên tố.

Đúng lúc này, ác ma đột nhiên ra đòn. Ma khí cuồn cuộn trên không trung nhanh chóng tụ lại thành một bàn tay dài đến năm mét, chiều ngang cũng phải đạt đến ba mét. Bàn tay hình thành từ ma khí hung hăng bổ mạnh xuống, từng tràng tiếng kêu la thảm thiết vang lên. Ác ma không ngờ lại bỏ qua hai kẻ mà hắn căm ghét nhất là Nguyễn Phong và Càn Hiếu, đòn công kích dữ tợn của hắn tấn công thẳng vào đám tu luyện giả cấp thấp còn chưa kịp rút đi. Nhất thời, khung cảnh trên đỉnh núi trở nên đáng sợ giống như nơi địa ngục, biển lửa cháy rừng rực còn chưa tan đi xen lẫn với từng xác người chết la liệt, chân tay gãy vụn rải rác khắp nơi…

Đám tu luyện giả còn sống thì sợ hãi la hét thất thanh, cả đám tranh nhau lao đến con đường duy nhất đi xuống núi. Cũng có không ít kẻ khi nhìn thấy bạn bè anh em bị ác ma thảm sát thì không kìm được mà nổi điên, bất chấp mọi nguy hiểm tấn công về phía ác ma như vũ bão. Chỉ có điều, tầng phòng ngự của ác ma quá vững chắc, ngay đến cao thủ cấp bậc tu tinh tấn công hết sức còn chẳng thể làm xuy chuyển chút nào thì thử hỏi những kẻ cấp bậc thấp hơn tấn công liệu có tác dụng gì?

Ác ma dường như vô cùng thích thú với tình cảnh hỗn loạn này, hắn đứng giữa không trung không ngừng đánh ra những chưởng lực đen nhánh tàn sát những tu luyện giả cấp thấp. Các cao thủ tu tinh nhìn thấy đệ tử trong thế lực của bọn họ bị giết hại nhẫn tâm như vậy thì đều tức giận vô cùng, cả năm người cùng lúc ra tay tấn công ác ma, chiêu thức của mỗi người đều là dốc toàn lực không giữ lại chút nào. Ác ma nhìn thấy thế thì điên cuồng cười vang, giọng nói ẩn chứa sự khinh miệt vô cùng:

“Đám sâu bọ, ta còn chưa muốn động đến các ngươi, không ngờ các ngươi lại chủ động muốn chết. Đã vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác.”

Ác ma dứt lời liền giơ hai bàn tay lên cao, ma khí nhanh chóng tụ tập xung quanh từng kẽ ngón tay, quất quít tụ tập trên từng mũi gai nhọn. Cả hai cánh tay của ác ma nhanh chóng ẩn vào trong làn ma khí đen kịt, cả một mảnh không gian quanh hai cánh tay ác ma cũng trở nên u tối hẳn đi, dường như không một chút ánh sáng nào có thể lọt vào. Ác ma cuồng bạo chuyển mình, cả thân thể hắn lao thẳng xuống dưới như một mũi tên, hai cánh tay phủ đầy ma khí đánh thẳng về phía trước khiến cho không khí cũng bị nén ép lại phát ra từng tràng âm thanh trầm thấp ghê người. Đao quang kiếm ảnh do mấy cao thủ tu tinh đánh ra nhanh chóng va chạm với ác ma, thế nhưng làn ma khí vừa lướt qua liền quét sạch hết tất cả. Năm vị cao thủ đứng dưới mặt đất điên cuồng tung ra từng đòn công kích mãnh liệt, nhưng tất cả cố gắng của bọn họ đều vô ích.

Nháy mắt khi ác ma vừa chạm xuống đất, một trận ma khí cuồng bạo bùng nổ ra khắp bốn phía, dễ dàng đánh bật những các cao thủ cấp bậc tu tinh về phía sau. Không đợi họ kịp ổn định thân hình, ác ma lại tiếp tục tung ra từng đòn công kích ác liệt nhất. Tốc độ của hắn tăng đến mức tối đa, cả thân thể ác madường như biến mất trong nháy mắt, đến khi xuất hiện lại đã thấy hắn đứng đối diện với một vị trưởng lão của dòng họ Trần. Vị trưởng lão này đối mặt với ác ma vẫn không hề nao núng, thanh đao trong tay bùng phát ra từng tầng sóng nhiệt mãnh liệt sau đó chém thẳng về phía cổ ác ma. Thế nhưng thực lực song phương cách biệt quá lớn, ác ma tung ra một trảo dễ dàng xuyên qua lồng ngực của vị tu tinh này. Phải chịu đòn công kích trí mạng, miệng của vị trưởng lão này hộc ra một búng máu, mặc dù vậy lão vẫn cố gắng chém mạnh thanh đao xuống cổ ác ma.

“Keng… Cạch!”

Một âm thanh chát chúa vang lên, thanh đao mang theo tất cả lực lượng của một cao thủ tu tinh trước khi chết chém xuống cổ ác ma mà hắn vẫn chẳng hề hấn gì, trái lại thanh đao còn bị gãy làm đôi. Lưỡi đao gãy rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng trầm đục, trưởng lão dòng họ Trần cùng lúc ấy tắt thở ngã gục xuống.

“Anh ba!”

Vị trưởng lão còn lại của dòng họ Trần đau đớn gào lên, hai mắt lão cũng biến thành đỏ ngầu. Thanh đao trong tay lão bùng cháy rừng rực, một lưỡi đao lửa dài đến một mét rưỡi được hình thành, theo động tác của lão mà bổ mạnh xuống đầu ác ma.

“Roạt…”

Lưỡi đao lửa chém lên thân thể ác ma tóe ra từng tràng hoa lửa tả tơi, ác ma vẫn đứng sừng sững chẳng chút hề hấn. Trưởng lão họ Trần điên cuồng vung đao chém hơn mười phát, lưỡi đao lửa mỗi lần va chạm với thân thể ác ma đều cụt đi một chút, cuối cùng hoàn toàn tan biến. Ác ma đúng lúc này chợt quay ngoắt lại, hai tay hắn đâm xuyên qua thân thể của vị cao thủ này, sau đó xé toạc lão ra thành hai mảnh.

“Đi đoàn tụ với anh trai của ngươi đi”

Bỏ lại mấy lời độc địa, ác ma chuyển mục tiêu sang những vị cao thủ tu tinh còn sót lại. Bất cứ vị cao thủ nào khi nhìn về phía hắn đều tràn ngập vẻ căm hận, thế nhưng không một ai để lộ ra chút sợ hãi nào. Ác ma thấy vậy thì đột nhiên cười điên cuồng:

“Ha ha, căm hận ta ư? Các ngươi cứ hận đi, cứ thù đi, để rồi sự hận thù ấy dần dần ngấm sâu vào trong tâm trí các ngươi, biến thành nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng các ngươi. Ta nhất định sẽ gieo vào lòng các ngươi những hạt giống sợ hãi mãnh liệt nhất, để mỗi khi các ngươi nghe đến hai chữ “ác ma” đều phải cảm thấy run sợ. Ha ha ha”

“Ngươi đừng có mộng tưởng hão huyền nữa. Sẽ chẳng có ai trong chúng ta sợ hãi ngươi đâu. Tất cả những việc độc ác mà ngươi đã gây ra chỉ có thể khiến cho lòng hận thù của chúng ta đối với loài ma quỷ càng thêm nặng nề, chúng ta sẽ càng quyết tâm tiêu diệt bè lũ độc ác các ngươi để đem lại sự yên bình cho thế giới này. Chịu chết đi ác ma!”

Đúng lúc này Nguyễn Phong chợt lên tiếng, giọng nói của hắn bình ổn mà kiên định, tràn đầy khí thế quyết tâm tiêu diệt tận gốc loài ác ma. Mấy cao thủ tu tinh khi nghe những lời này đều bình tĩnh này, sự giận dữ đã không thể che mờ tâm trí bọn họ. Trong lòng mỗi người lúc này chỉ còn lại quyết tâm tiêu diệt loài ác ma đáng căm ghét, bảo vệ cho quê hương thân yêu, bảo vệ cho những người mà họ yêu thương.

Nguyễn Phong tung mình bay lên không trung, quanh thân thể hắn lốm đốm hoa lửa đang không ngừng tụ tập lại. Nháy mắt trên bầu trời đã xuất hiện một quầng mây lửa đỏ rực, gió cũng gào thét điên cuồng. Giữa đám mây lửa nổi bật lên thân ảnh Nguyễn Phong. Áo vải xanh giản dị mà thanh cao, tóc dài xõa tung khiến cho khí chất tự nhiên càng thêm rõ nét, ngọn thương sáng loáng dựng thẳng bên thân nhìn vô cùng oai phong, chân dẫm lên một vầng mây lửa tỏa ra khí thế uy nghi mạnh mẽ.

Từ xa nhìn lại, Nguyễn Phong chẳng khác nào thần tướng từ trên trời hạ xuống, không ngừng tỏa ra khí thế mạnh mẽ dọa khiếp mọi loại tà ma. Ác ma đứng trên mặt đất nhìn thấy vậy cũng biến sắc không ngừng, thế rồi nó đột nhiên hét to:

“Giả thần giả quỷ, ta không tin ngươi có đủ năng lực để tiêu diệt ta. Đi chết đi!”

Cả thân thể ác ma phóng vút lên không trung, để lại phía sau một vệt ma khí đen ngòm kéo dài. Đúng lúc này Nguyễn Phong chợt hét to, âm thanh vang vọng khắp đỉnh núi như tiếng chuông đồng:

“Hỏa – Vũ – Nam – Thiên!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương