Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
-
Quyển 1 - Chương 2: Đến thăm nhà
Sáng sớm hai ngày sau, cũng chính là lúc mà Phong và Đạt bắt đầu được nghỉ lễ, 2 người đã chuẩn bị đầy đủ để lên đường đi Bắc Ninh. Mẹ Phong trước khi đi còn nhắc nhở mãi, khuyên hắn đi ra đường phải cẩn thận, luôn luôn dĩ hòa vi quý, nếu có xảy ra và chạm thì cũng nên xin lỗi người ta trước, tránh để xảy ra xô xát……. Mẹ Phong như còn ngàn vạn điều muốn dặn con trai, cứ bịn rịn cả nửa tiếng đồng hồ, Đạt thấy vậy chỉ đứng một bên mỉm cười, còn trong lòng Phong thì lại ngao ngán, miệng liên tục nói:
” Mẹ à, con lớn rồi, mấy cái này mẹ cũng không cần phải dặn kỹ đâu, con tự biết làm thế nào mà”.
Trái ngược với mẹ Phong đang rối rít dặn dò, bố Phong lại trầm ngâm không nói gì nhiều, chỉ dặn dò Phong có một câu:
”Con trai cũng có lúc phải rời xa bố mẹ tự lập, đi nhiều một chút để trải nghiệm cũng không sao. Đi lại an toàn, trở về nhà nguyên vẹn là được “.
Tuy chỉ có một câu, nhưng lòng cha mẹ bao la, luôn lo lắng cho con cái cũng đã thể hiện đầy đủ, không khỏi khiến Phong cảm động. Ông dặn dò xong, cũng không muốn níu kéo con trai lâu, bèn kéo mẹ Phong sang một bên, để cho Phong và Đạt khởi hành lên đường.
Thực ra mà nói, đi từ Hà Nội đến Bắc Ninh khoảng cách cũng chẳng xa xôi, tính ra cũng chỉ mấy chục cây số, đối với bất cứ người nào biết sử dụng xe máy, thì đoạn đường này có thể coi là ngắn vô cùng. Đối với Phong cũng không tính là xa, vì hắn từ năm 18 tuổi đã lái xe vi vu khắp phố phường Hà Nội, coi như vài trăm cây cũng không trở ngại. Chẳng qua là đây là lần đầu tiên Phong đi chơi qua đêm, lại ở nhà người lạ, vì vậy bố mẹ Phong cũng muốn dặn dò con kỹ một chút, hy vọng hắn không gặp phải vấn đề gì.
Đoạn đường này nói ngắn cũng khá ngắn, chỉ khoảng hơn một tiếng đồng hồ đi đường, hai người đã về đến nhà Đạt. Mặc dù Bắc Ninh gần sát Hà Nội, nhưng về đến nhà Đạt lại có chút phong vị thôn quê. Từ cánh cửa gỗ đi vào, trải qua một khoảng sân đất nhỏ, hai bên có trồng vài loại cây ăn quả quen thuộc như cây mít, cây ổi, cây hồng xiêm…, đi tiếp sâu vào là đến phòng ở và phòng khách nhà Đạt. Nói là phòng cũng không hẳn đúng, vì đây là kiểu kiến trúc nhà cổ ở vùng nông thôn miền Bắc Việt Nam. Nằm hướng tây bắc, của quay về phía đông nam, chính là gian nhà chính. Ở chính giữa gian nhà có kê một bộ bàn ghế uống nước, còn có một chiếc tủ gỗ, trên mặt tủ bày đồ thờ cúng trong nhà. Hai bên trái phải gian nhà có bày hai cái giường, là nơi để khách nghỉ chân khi đến chơi. Sang bên phải một chút nữa thông về một căn buồng nhỏ là nơi để bố mẹ Đạt nghỉ ngơi. Bên trái gian nhà chính là phòng bếp, nói đúng hơn là buồng bếp vì không gian của căn bếp này cũng không lấy gì làm rộng rãi lắm. Ngoài tường bếp có treo đủ các loại mẹt thúng, nong sang….. Đằng sau bếp là một cái ao nhỏ, có chút cá bơi qua bơi lại, nhìn cũng vui mắt, còn có thể thi thoảng thay đổi bữa ăn. Cá tự nuôi không có chút hóa chất hay thức ăn công nghiệp nào, thật ra cũng là yên tâm đối với người ăn.
Bố mẹ Đạt chắc đã nhận được tin báo của Đạt, nên khi thấy Phong cũng không ngạc nhiên, thậm chí còn thân mật hỏi han tình hình của Đạt ở trên thành phố. Mẹ Đạt còn nhờ Phong khi chơi với Đạt thì bạn bè giúp đỡ nhau cùng tiến bộ, Phong nghe vậy chỉ tự nhủ trong lòng “thực ra là Đạt giúp đỡ cháu mới đúng”. Trong lúc đó, Đạt đã tranh thủ đi thăm vài người họ hàng thân quen trong xóm, đến lúc trở về thì lại rủ Phong ra vườn hái chút trái cây để thưởng thức hương vị cây nhà lá vườn. Buổi trưa đến cũng nhanh, hai người vừa mới nghỉ ngơi một lúc, cảm tưởng thời gian chẳng qua được bao lâu thì mẹ Đạt đã dọn xong bữa cơm trưa. Mâm cơm gia đình nhìn qua cũng không tính là nhiều, nhưng lại đủ vị quê hương với những món ăn quen thuộc như canh rau muống, cà dầm tương, thịt lợn luộc, cá kho me. Phong lần đầu tiên được thưởng thức một mâm cơm mà mọi đồ ăn đều là tự nuôi tự trồng, hương vị cũng cảm thấy thật tươi ngon, lại được bố mẹ Đạt nhiệt tình chiêu đãi, trong sự thanh thuần của vùng nông thôn lại có sự ấm áp của tình người. Bữa cơm này Phong tự nhận xét là còn ngon hơn cả ăn cơm nhà hàng năm sao.
Chiều đến, Phong và Đạt cùng ngồi từ trên giường ngắm nhìn vài tia nắng mới đầu hè đang rọi xuống sân nhà. Đạt lên tiếng hỏi :
” Bao giờ thì mi định đi thăm nhà Ngọc Thanh? Hay là mi định đi thăm danh thắng đất Bắc Ninh này trước?”.
“Ta định ngày mai thì sang nhà Ngọc Thanh. Ngày nghỉ đi thăm bạn bè trước, thời gian thăm thú danh thắng còn dài mà”. Phong đáp.
”Vậy mi gọi điện hỏi nàng trước đi, ta cũng không rõ lắm nhà nàng ở đâu”.
“Ok, có gì mai nhớ dẫn đường cho ta đó”.
“Chuyện đương nhiên, chứ không nhẽ để mi đi lạc thì ta làm sao mà trả lời bố mẹ mi đây”.
Đạt nói đùa một chút, cả hai người cùng cười vang, tiếng cười chứa đầy niềm vui và tình bạn.
” Mẹ à, con lớn rồi, mấy cái này mẹ cũng không cần phải dặn kỹ đâu, con tự biết làm thế nào mà”.
Trái ngược với mẹ Phong đang rối rít dặn dò, bố Phong lại trầm ngâm không nói gì nhiều, chỉ dặn dò Phong có một câu:
”Con trai cũng có lúc phải rời xa bố mẹ tự lập, đi nhiều một chút để trải nghiệm cũng không sao. Đi lại an toàn, trở về nhà nguyên vẹn là được “.
Tuy chỉ có một câu, nhưng lòng cha mẹ bao la, luôn lo lắng cho con cái cũng đã thể hiện đầy đủ, không khỏi khiến Phong cảm động. Ông dặn dò xong, cũng không muốn níu kéo con trai lâu, bèn kéo mẹ Phong sang một bên, để cho Phong và Đạt khởi hành lên đường.
Thực ra mà nói, đi từ Hà Nội đến Bắc Ninh khoảng cách cũng chẳng xa xôi, tính ra cũng chỉ mấy chục cây số, đối với bất cứ người nào biết sử dụng xe máy, thì đoạn đường này có thể coi là ngắn vô cùng. Đối với Phong cũng không tính là xa, vì hắn từ năm 18 tuổi đã lái xe vi vu khắp phố phường Hà Nội, coi như vài trăm cây cũng không trở ngại. Chẳng qua là đây là lần đầu tiên Phong đi chơi qua đêm, lại ở nhà người lạ, vì vậy bố mẹ Phong cũng muốn dặn dò con kỹ một chút, hy vọng hắn không gặp phải vấn đề gì.
Đoạn đường này nói ngắn cũng khá ngắn, chỉ khoảng hơn một tiếng đồng hồ đi đường, hai người đã về đến nhà Đạt. Mặc dù Bắc Ninh gần sát Hà Nội, nhưng về đến nhà Đạt lại có chút phong vị thôn quê. Từ cánh cửa gỗ đi vào, trải qua một khoảng sân đất nhỏ, hai bên có trồng vài loại cây ăn quả quen thuộc như cây mít, cây ổi, cây hồng xiêm…, đi tiếp sâu vào là đến phòng ở và phòng khách nhà Đạt. Nói là phòng cũng không hẳn đúng, vì đây là kiểu kiến trúc nhà cổ ở vùng nông thôn miền Bắc Việt Nam. Nằm hướng tây bắc, của quay về phía đông nam, chính là gian nhà chính. Ở chính giữa gian nhà có kê một bộ bàn ghế uống nước, còn có một chiếc tủ gỗ, trên mặt tủ bày đồ thờ cúng trong nhà. Hai bên trái phải gian nhà có bày hai cái giường, là nơi để khách nghỉ chân khi đến chơi. Sang bên phải một chút nữa thông về một căn buồng nhỏ là nơi để bố mẹ Đạt nghỉ ngơi. Bên trái gian nhà chính là phòng bếp, nói đúng hơn là buồng bếp vì không gian của căn bếp này cũng không lấy gì làm rộng rãi lắm. Ngoài tường bếp có treo đủ các loại mẹt thúng, nong sang….. Đằng sau bếp là một cái ao nhỏ, có chút cá bơi qua bơi lại, nhìn cũng vui mắt, còn có thể thi thoảng thay đổi bữa ăn. Cá tự nuôi không có chút hóa chất hay thức ăn công nghiệp nào, thật ra cũng là yên tâm đối với người ăn.
Bố mẹ Đạt chắc đã nhận được tin báo của Đạt, nên khi thấy Phong cũng không ngạc nhiên, thậm chí còn thân mật hỏi han tình hình của Đạt ở trên thành phố. Mẹ Đạt còn nhờ Phong khi chơi với Đạt thì bạn bè giúp đỡ nhau cùng tiến bộ, Phong nghe vậy chỉ tự nhủ trong lòng “thực ra là Đạt giúp đỡ cháu mới đúng”. Trong lúc đó, Đạt đã tranh thủ đi thăm vài người họ hàng thân quen trong xóm, đến lúc trở về thì lại rủ Phong ra vườn hái chút trái cây để thưởng thức hương vị cây nhà lá vườn. Buổi trưa đến cũng nhanh, hai người vừa mới nghỉ ngơi một lúc, cảm tưởng thời gian chẳng qua được bao lâu thì mẹ Đạt đã dọn xong bữa cơm trưa. Mâm cơm gia đình nhìn qua cũng không tính là nhiều, nhưng lại đủ vị quê hương với những món ăn quen thuộc như canh rau muống, cà dầm tương, thịt lợn luộc, cá kho me. Phong lần đầu tiên được thưởng thức một mâm cơm mà mọi đồ ăn đều là tự nuôi tự trồng, hương vị cũng cảm thấy thật tươi ngon, lại được bố mẹ Đạt nhiệt tình chiêu đãi, trong sự thanh thuần của vùng nông thôn lại có sự ấm áp của tình người. Bữa cơm này Phong tự nhận xét là còn ngon hơn cả ăn cơm nhà hàng năm sao.
Chiều đến, Phong và Đạt cùng ngồi từ trên giường ngắm nhìn vài tia nắng mới đầu hè đang rọi xuống sân nhà. Đạt lên tiếng hỏi :
” Bao giờ thì mi định đi thăm nhà Ngọc Thanh? Hay là mi định đi thăm danh thắng đất Bắc Ninh này trước?”.
“Ta định ngày mai thì sang nhà Ngọc Thanh. Ngày nghỉ đi thăm bạn bè trước, thời gian thăm thú danh thắng còn dài mà”. Phong đáp.
”Vậy mi gọi điện hỏi nàng trước đi, ta cũng không rõ lắm nhà nàng ở đâu”.
“Ok, có gì mai nhớ dẫn đường cho ta đó”.
“Chuyện đương nhiên, chứ không nhẽ để mi đi lạc thì ta làm sao mà trả lời bố mẹ mi đây”.
Đạt nói đùa một chút, cả hai người cùng cười vang, tiếng cười chứa đầy niềm vui và tình bạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook