Bút Kí Huyền Môn
-
Chương 61: Lương gia thôn
Một lần nữa tỉnh dậy, Dương Vũ vẫn phải nhăn mặt vì những vết thương nhưng nhìn lại đã thấy bản thân được băng bó, tay trái còn đang đắp một loại thảo dược nào đó, lấy tay phải quyệt quyệt một chút rồi đưa lên mũi ngửi thì chút nữa nôn thốc nôn tháo vì quá khó ngửi, khẽ lê người xuống dưới giường rồi bước ra bên ngoài
Phía ngoài sân thì nắng đã lên gần tới đỉnh đầu, có thể vì nhiều ngày hắn không được tiếp súc với ánh mặt trời cho nên hơi chói mắt, bên ngoài là một mảnh sân nhỏ lát gạch, nhìn chung cũng khá sạch sẽ, trên sân còn bày mấy sạp thuốc bắc đang phơi khô, còn không biết chuyện gì đã sảy ra thì có một giọng nói của một nữ nhân chuyền đến
-cha, người đó tỉnh lại rồi
Giọng nói rất lớn, như để thông báo một tin rất hệ trọng vậy, tiếng nói vừa rứt thì nữ nhân đó chạy lại, đỡ lấy tay kia của hắn ân cần nói
-huynh còn đang bị thương nặng, đừng đi lại nhiều kẻo vết thương lại tái phát
Dương Vũ còn muốn hỏi gì thêm thế nhưng bị cô kéo vào trong phòng, hơn nữa cô còn đang bám vào một vết thương nên chỉ biết nhăn nhó mà đi theo, trong miệng khẽ kêu lên
-đau…đau
Nữ nhân kia nhìn lại thì thấy tay mình đang nắm lấy vết thương của hắn thì vội buông ra, gãi gãi đầu nói
-thực xin lỗi, là không cố ý…
Dương Vũ cũng chỉ biết thở dài lắc đầu, bất chợt từ bên ngoài tiếng của một lão bá vọng vào, vừa chạy vừa nói
-đâu, người đâu?
Vừa mới chạy vào thì đã thấy Dương Vũ đứng đó, khuôn mặt biểu lộ sự không tưởng, đứng hình một hồi rồi mới nói
-thật không thể tin được, cậu vẫn sống
-ý ông là sao?
Lão bá kia sợ hắn hiểu lầm nên liền giải thích
-tôi không có ý đó
Nói rồi tiến lại đỡ hắn đi về phía giường, thấy Dương Vũ vẫn nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ thì lão bá kia mới từ từ kể lại
-tôi là thầy lang duy nhất của vùng này, năm ngày trước có mấy thôn dân mang xác cậu đến, tình trạng rất nguy kịch, tôi xem chừng chỉ còn cách cái chết không bao lâu, thế nhưng không muốn bọn họ uổng công mang cậu về đây cho nên mới nhận lời chữa trị. thú thực, lúc đó tôi cũng đã tính phó mặc, thế nhưng đứa con gái này của tôi cứ nhất quyết đòi cứu chữa cho cậu
Nói rồi nhìn sang nữ nhân kia, nàng ta thấy nhắc đến mình vội chạy đến, nhéo vào tay lão một cái rồi dí sát vào tai lão, nhẹ giọng nói
-cha, đừng nói nữa
Rồi vội chạy ra ngoài, thấy vậy lão bá kia chỉ cười cười rồi thở dài
-xem ra nó cũng đã lớn rồi
Dương Vũ nghe lão bá này kể lại sự tình như vậy thì khẽ động, “mình đã ở đây những năm ngày rồi sao?”, có chút cho hai người tiểu Nguyệt và Lệ nhi nhưng cũng có một chút an ủi vì có Thanh Trường ở đó, hoặc nếu không với thân phận quận chúa thì có lẽ tiểu Nguyệt sẽ không để cho Lệ nhi một cuộc sống túng thiếu, nghĩ đến đây lại nhìn qua lão bá kia, khẽ gật đầu nói
-đa tạ ân cứu mạng
Lại có chút thắc mắc hỏi
-cho hỏi đây là đâu, cách trấn nhỏ phía trước bao xa?
Lão bá kia biểu lộ sự khó tin
-cậu không phải người ở đây sao?
Thấy Dương Vũ lắc đầu thì mới từ từ tiến lại phía chiếc bàn, rót ra hai tách trà, đem đến cho hắn rồi tự mình nhấp một chút, thở dài nói
-đây là Lương gia thôn, ta tên Lương Sinh, từ đây đi đến trấn phía trước vào khoảng gần hai dặm đường
Nói đến đây thì có vẻ như có chút sầu não, nhấp thêm một chén trà rồi nhìn ra phía ngoài cửa
-tôi làm nghề thầy lang được gần mười năm nay, cái thôn nhỏ này trước đây cũng thực là rất chù phú, nhưng một năm trở lại đây không hiểu vì lí do gì, tất cả mọi thứ những người dân trong vùng canh tác đều bị khô héo, ngay cả thảo dược ta trồng cũng không thể nào sống nổi, chỉ có hái ở trên những ngọn núi cao, thành thử ra việc trị bệnh cũng rất khó khăn
Liếc qua Dương Vũ thì đang thấy hắn nhìn mình, khẽ lắc đầu cười để lộ ra một chút sự cay đắng
-tại sao tôi lại kể chuyện này ra cho cậu chứ? thậm chí tôi còn không biết cậu là ai
-vì tin tưởng
Dương Vũ khẽ nghiêng đầu sang một bên, lại hơi gượng dậy nói
-thúc có thể gọi ta là Dương Vũ
Lương bá đang tính nói điều gì thì bên ngoài cửa tiếng của nữ nhân kia lại vọng vào, tỏ vẻ gấp gáp
-cha, cha, trưởng thôn mời được pháp sư về rồi, còn nói nhắn mọi người cùng ra xem ngài ấy tiêu diệt thủy quái
-được, ta ra ngay, con chạy sang mấy nhà bên cạnh thông báo đi
Lương bá vội vã nói, lại quay về phía Dương Vũ
-cậu đang bị thương, cứ ở nhà tĩnh dưỡng, ta đi một lát sẽ quay về ngay
Nói rồi vội chạy ra ngoài, Dương Vũ vừa nghe nàng ta nói là có pháp sư đến để tiêu diệt thủy quái thì chân tay lại có chút ngứa ngáy, cảm thấy đây không phải chuyện bình thường, tính hiếu kì lại nổi lên cho nên cũng lật đật đi ra ngoài, theo hướng dòng người đang chạy mà đi theo
Đến một đoạn sông dài cách đó không xa thấy mọi người đang tập tụ lại rất đông, đa phần có lẽ đều là thôn dân ở đây, ai nấy đều mặc quần áo bình dị, chỉ chỉ chỏ chỏ về hướng con sông kia, Dương Vũ tiến lại tìm một chỗ ít người rồi lẳng lặng quan sát, mặt sông thực là có lởn vởn một chút yêu khí, thế nhưng rất nhẹ nhàng, từ đó suy ra thủy quái này tu vi còn khá thấp
Đứng đó một hồi thì có một giọng nói của một nam nhân vang lên
-mọi người xin tránh đường cho pháp sư tác pháp
Giọng nói đó là từ một tên mang trên người đạo bào màu vàng, khuôn mặt còn búng ra sữa, ánh chừng chỉ lớn hơn tiểu đồng của Thanh Trường một chút nhưng vẻ mặt cực kì cao ngạo, đi trước hắn là một tên đạo sĩ mặc đạo bào xanh dương, để dâu cá chê, bước đi ngênh ngang, tay liên tục vê vê chòm dâu của mình, thấy vậy Dương Vũ cũng chỉ biết thở dài mà lắc đầu, trong đầu chỉ nghĩ một câu “quả thực là bại hoại”
Vừa mới suy nghĩ tới đó thì đằng sau một ai đó khẽ vỗ nhẹ vào vai hắn, quay đầu lại thì thấy đó chính là ái nữ của Lương bá, có chút giật mình hỏi
-cô làm gì vậy?
Nữ nhân kia làm ra bộ dáng khó hiểu, hỏi ngược lại hắn
-câu này tôi phải hỏi huynh mới phải, thương tích huynh nhiều như vậy sao không ở nhà đi? sao còn ra đây làm gì
-là xem náo nhiệt thôi
Dương Vũ thuận miệng nói, nữ nhân kia nghe vậy thì khẽ cười, đứng lên bên cạnh hắn, nhìn về tên pháp sư đó một hồi rồi quay qua phía Dương Vũ hào hứng nói
-làm pháp sư thật oai! lúc nào cũng có tiểu đồ đi bên cạnh mang vác đồ đạc, đi khắp nơi hàng yêu diệt ma cứu giúp bá tánh
Dương Vũ khẽ nhìn cô, rồi lại đảo mắt qua tên pháp sư kia
-không sung sướng như cô nghĩ đâu
Nữ nhân kia nghe câu nói của hắn, giường như hiểu được một chút hàm ý
-tại sao huynh biết, huynh cũng là pháp sư sao?
Nghe nàng hỏi như vậy thì hắn có chút bối rối, nhưng suy nghĩ một chút lại nói
-không, tôi chỉ đoán vậy thôi
Hắn không muốn thừa nhận thân phận của mình vì biết bản thân của mình đang mang trọng thương, lại nhìn về cái tên pháp sư kia thì đến tám phần là loại bại hoại, nếu lỡ như hắn đang tác pháp mà bị con thủy quái dưới sông kia phản kích thì với thân phận cùng trong đạo môn Dương Vũ sẽ không thể không cứu, cảm thấy quá sức phiền hà cho nên cứ nói không phải, chờ xem tên kia có thể làm được gì đã rồi sẽ tính tiếp
Lại có chút tò mò, quay qua nữ nhân kia hỏi
-ta vẫn chưa biết tên của cô
-tôi tên Lương Thu Linh
Thu Linh, cái tên đẹp thật, và lúc nào cũng thế, cái bản tính nham nhở của hắn lại nổi lên
-cái tên đẹp như chủ của nó vậy
Thu Linh nghe vậy thì có chút đỏ mặt, tính nói gì nhưng ở phía dưới tên pháp sư đã leo lên thuyền cũng tên tiểu đồng của hắn, rút từ trong tay ra một thanh đào mộc kiếm rồi ra hiệu cho tên lái đó bắt đầu chèo ra giữa con sông
Phía ngoài sân thì nắng đã lên gần tới đỉnh đầu, có thể vì nhiều ngày hắn không được tiếp súc với ánh mặt trời cho nên hơi chói mắt, bên ngoài là một mảnh sân nhỏ lát gạch, nhìn chung cũng khá sạch sẽ, trên sân còn bày mấy sạp thuốc bắc đang phơi khô, còn không biết chuyện gì đã sảy ra thì có một giọng nói của một nữ nhân chuyền đến
-cha, người đó tỉnh lại rồi
Giọng nói rất lớn, như để thông báo một tin rất hệ trọng vậy, tiếng nói vừa rứt thì nữ nhân đó chạy lại, đỡ lấy tay kia của hắn ân cần nói
-huynh còn đang bị thương nặng, đừng đi lại nhiều kẻo vết thương lại tái phát
Dương Vũ còn muốn hỏi gì thêm thế nhưng bị cô kéo vào trong phòng, hơn nữa cô còn đang bám vào một vết thương nên chỉ biết nhăn nhó mà đi theo, trong miệng khẽ kêu lên
-đau…đau
Nữ nhân kia nhìn lại thì thấy tay mình đang nắm lấy vết thương của hắn thì vội buông ra, gãi gãi đầu nói
-thực xin lỗi, là không cố ý…
Dương Vũ cũng chỉ biết thở dài lắc đầu, bất chợt từ bên ngoài tiếng của một lão bá vọng vào, vừa chạy vừa nói
-đâu, người đâu?
Vừa mới chạy vào thì đã thấy Dương Vũ đứng đó, khuôn mặt biểu lộ sự không tưởng, đứng hình một hồi rồi mới nói
-thật không thể tin được, cậu vẫn sống
-ý ông là sao?
Lão bá kia sợ hắn hiểu lầm nên liền giải thích
-tôi không có ý đó
Nói rồi tiến lại đỡ hắn đi về phía giường, thấy Dương Vũ vẫn nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ thì lão bá kia mới từ từ kể lại
-tôi là thầy lang duy nhất của vùng này, năm ngày trước có mấy thôn dân mang xác cậu đến, tình trạng rất nguy kịch, tôi xem chừng chỉ còn cách cái chết không bao lâu, thế nhưng không muốn bọn họ uổng công mang cậu về đây cho nên mới nhận lời chữa trị. thú thực, lúc đó tôi cũng đã tính phó mặc, thế nhưng đứa con gái này của tôi cứ nhất quyết đòi cứu chữa cho cậu
Nói rồi nhìn sang nữ nhân kia, nàng ta thấy nhắc đến mình vội chạy đến, nhéo vào tay lão một cái rồi dí sát vào tai lão, nhẹ giọng nói
-cha, đừng nói nữa
Rồi vội chạy ra ngoài, thấy vậy lão bá kia chỉ cười cười rồi thở dài
-xem ra nó cũng đã lớn rồi
Dương Vũ nghe lão bá này kể lại sự tình như vậy thì khẽ động, “mình đã ở đây những năm ngày rồi sao?”, có chút cho hai người tiểu Nguyệt và Lệ nhi nhưng cũng có một chút an ủi vì có Thanh Trường ở đó, hoặc nếu không với thân phận quận chúa thì có lẽ tiểu Nguyệt sẽ không để cho Lệ nhi một cuộc sống túng thiếu, nghĩ đến đây lại nhìn qua lão bá kia, khẽ gật đầu nói
-đa tạ ân cứu mạng
Lại có chút thắc mắc hỏi
-cho hỏi đây là đâu, cách trấn nhỏ phía trước bao xa?
Lão bá kia biểu lộ sự khó tin
-cậu không phải người ở đây sao?
Thấy Dương Vũ lắc đầu thì mới từ từ tiến lại phía chiếc bàn, rót ra hai tách trà, đem đến cho hắn rồi tự mình nhấp một chút, thở dài nói
-đây là Lương gia thôn, ta tên Lương Sinh, từ đây đi đến trấn phía trước vào khoảng gần hai dặm đường
Nói đến đây thì có vẻ như có chút sầu não, nhấp thêm một chén trà rồi nhìn ra phía ngoài cửa
-tôi làm nghề thầy lang được gần mười năm nay, cái thôn nhỏ này trước đây cũng thực là rất chù phú, nhưng một năm trở lại đây không hiểu vì lí do gì, tất cả mọi thứ những người dân trong vùng canh tác đều bị khô héo, ngay cả thảo dược ta trồng cũng không thể nào sống nổi, chỉ có hái ở trên những ngọn núi cao, thành thử ra việc trị bệnh cũng rất khó khăn
Liếc qua Dương Vũ thì đang thấy hắn nhìn mình, khẽ lắc đầu cười để lộ ra một chút sự cay đắng
-tại sao tôi lại kể chuyện này ra cho cậu chứ? thậm chí tôi còn không biết cậu là ai
-vì tin tưởng
Dương Vũ khẽ nghiêng đầu sang một bên, lại hơi gượng dậy nói
-thúc có thể gọi ta là Dương Vũ
Lương bá đang tính nói điều gì thì bên ngoài cửa tiếng của nữ nhân kia lại vọng vào, tỏ vẻ gấp gáp
-cha, cha, trưởng thôn mời được pháp sư về rồi, còn nói nhắn mọi người cùng ra xem ngài ấy tiêu diệt thủy quái
-được, ta ra ngay, con chạy sang mấy nhà bên cạnh thông báo đi
Lương bá vội vã nói, lại quay về phía Dương Vũ
-cậu đang bị thương, cứ ở nhà tĩnh dưỡng, ta đi một lát sẽ quay về ngay
Nói rồi vội chạy ra ngoài, Dương Vũ vừa nghe nàng ta nói là có pháp sư đến để tiêu diệt thủy quái thì chân tay lại có chút ngứa ngáy, cảm thấy đây không phải chuyện bình thường, tính hiếu kì lại nổi lên cho nên cũng lật đật đi ra ngoài, theo hướng dòng người đang chạy mà đi theo
Đến một đoạn sông dài cách đó không xa thấy mọi người đang tập tụ lại rất đông, đa phần có lẽ đều là thôn dân ở đây, ai nấy đều mặc quần áo bình dị, chỉ chỉ chỏ chỏ về hướng con sông kia, Dương Vũ tiến lại tìm một chỗ ít người rồi lẳng lặng quan sát, mặt sông thực là có lởn vởn một chút yêu khí, thế nhưng rất nhẹ nhàng, từ đó suy ra thủy quái này tu vi còn khá thấp
Đứng đó một hồi thì có một giọng nói của một nam nhân vang lên
-mọi người xin tránh đường cho pháp sư tác pháp
Giọng nói đó là từ một tên mang trên người đạo bào màu vàng, khuôn mặt còn búng ra sữa, ánh chừng chỉ lớn hơn tiểu đồng của Thanh Trường một chút nhưng vẻ mặt cực kì cao ngạo, đi trước hắn là một tên đạo sĩ mặc đạo bào xanh dương, để dâu cá chê, bước đi ngênh ngang, tay liên tục vê vê chòm dâu của mình, thấy vậy Dương Vũ cũng chỉ biết thở dài mà lắc đầu, trong đầu chỉ nghĩ một câu “quả thực là bại hoại”
Vừa mới suy nghĩ tới đó thì đằng sau một ai đó khẽ vỗ nhẹ vào vai hắn, quay đầu lại thì thấy đó chính là ái nữ của Lương bá, có chút giật mình hỏi
-cô làm gì vậy?
Nữ nhân kia làm ra bộ dáng khó hiểu, hỏi ngược lại hắn
-câu này tôi phải hỏi huynh mới phải, thương tích huynh nhiều như vậy sao không ở nhà đi? sao còn ra đây làm gì
-là xem náo nhiệt thôi
Dương Vũ thuận miệng nói, nữ nhân kia nghe vậy thì khẽ cười, đứng lên bên cạnh hắn, nhìn về tên pháp sư đó một hồi rồi quay qua phía Dương Vũ hào hứng nói
-làm pháp sư thật oai! lúc nào cũng có tiểu đồ đi bên cạnh mang vác đồ đạc, đi khắp nơi hàng yêu diệt ma cứu giúp bá tánh
Dương Vũ khẽ nhìn cô, rồi lại đảo mắt qua tên pháp sư kia
-không sung sướng như cô nghĩ đâu
Nữ nhân kia nghe câu nói của hắn, giường như hiểu được một chút hàm ý
-tại sao huynh biết, huynh cũng là pháp sư sao?
Nghe nàng hỏi như vậy thì hắn có chút bối rối, nhưng suy nghĩ một chút lại nói
-không, tôi chỉ đoán vậy thôi
Hắn không muốn thừa nhận thân phận của mình vì biết bản thân của mình đang mang trọng thương, lại nhìn về cái tên pháp sư kia thì đến tám phần là loại bại hoại, nếu lỡ như hắn đang tác pháp mà bị con thủy quái dưới sông kia phản kích thì với thân phận cùng trong đạo môn Dương Vũ sẽ không thể không cứu, cảm thấy quá sức phiền hà cho nên cứ nói không phải, chờ xem tên kia có thể làm được gì đã rồi sẽ tính tiếp
Lại có chút tò mò, quay qua nữ nhân kia hỏi
-ta vẫn chưa biết tên của cô
-tôi tên Lương Thu Linh
Thu Linh, cái tên đẹp thật, và lúc nào cũng thế, cái bản tính nham nhở của hắn lại nổi lên
-cái tên đẹp như chủ của nó vậy
Thu Linh nghe vậy thì có chút đỏ mặt, tính nói gì nhưng ở phía dưới tên pháp sư đã leo lên thuyền cũng tên tiểu đồng của hắn, rút từ trong tay ra một thanh đào mộc kiếm rồi ra hiệu cho tên lái đó bắt đầu chèo ra giữa con sông
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook