Bút Kí Huyền Môn
-
Chương 41: Tú cầu định duyên
Từ từ bước từ trong quan tài ra nghe ngóng một chút, thấy từ phía cửa chính có tiếng lạch cạch như là đang khóa cửa thì mới thở phào nhẹ nhõm, tiến ra phía cửa hậu tính mở cửa đi ra thì lại nghĩ đến việc mình đi ra ngoài thì lấy ai đóng then từ bên trong cho mình đây, lắc đầu nghĩ không ổn, lại nhìn qua phía bờ tường lúc đầu hắn nhảy xuống thì khẳng định chẳng còn cách nào khác. đành lại lấy móc sắt ra, lần này dĩ nhiên là phải cẩn trọng hơn, sau khi quăng móc lên trên tường thì không vội leo lên, lấy từ trong túi ra hai lá phù ném vào vùng đất lầy kia rồi mới nhún chân đạp lên trên tường, đúng như hắn nghĩ mấy bàn tay kia lại thò lên tính năm lấy chân hắn kéo xuống, vì đã chuẩn bị trước nên hắn khẽ mỉm cười, trong miệng hô chú ngữ
“ địa ngục liệt hỏa
tham khai diệt ma
Chu tà“
Dứt lời thì hai lá phù kia bùng cháy mang theo một ngọn lửa xanh lục cháy phừng phừng lan tới mấy cánh tay kia, lập tức đốt cho chúng bốc cháy dữ dội theo đó là tiếng sèo sèo và một mùi hôi thối kinh khủng, sau một hồi bị đốt thì mấy cánh tay kia rụt trở lại lòng đất, ngọn lửa cũng tắt, mọi thứ trở về bộ dáng ban đầu như chưa có chuyện gì sảy ra, Dương Vũ thấy vậy thì tự tin cười nhếch một cái rồi leo lên tường ra ngoài, trong lòng tự nhủ rằng tại sao trên đời lại có một pháp sư thông minh như ta.
Vội bước ra ngoài đường lớn thì thấy cách đó không xa đám đông đang nhốn nháo, quy tụ lại thành một đám đang hô hào cái gì đó xem chừng rất náo nhiệt và vẫn như mọi khi, hắn lập tức muốn tiến lại đó xem có cuộc vui nào không
Vừa mới tiến tới thì đã thấy trong đám người thấp thoáng bóng dáng của Lệ nhi, vội lớn tiếng gọi nàng thế nhưng xem chừng đám đông ồn áo đã lấn át hết tiếng của hắn, không còn cách nào khác liền phải hòa vào đám người kia, vừa chen vừa nói
-xin tránh đường, tránh đường
Đột nhiên từ trên cao có một vật gì đó bay trúng đầu hắn, theo bản năng hắn liền đưa tay ra đỡ, nhìn qua thì thấy đây là một quả cầu, đúng hơn là một quả tú cầu được bọc vải đỏ, trên đó còn được thêu thành những hoa văn tinh vi, đám đông lúc trước còn ồn ào nhưng khi thấy trong tay hắn đã cầm quả tú cầu này thì vội im bặt, ai nấy cũng nhìn hắn với một ánh mắt rất kì lạ, vẫn đang chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì cách đó không xa, trên đài cao có một giọng nói của một nam nhân đứng tuổi thét xuống
-chúng ta đã tìm được lang quân cho quận chúa, người đâu, mau rước phò mã về phủ vương gia
mấy tên lính tráng bên cạnh nam nhân kia nghe lệnh liền lập tức chạy xuống chỗ đám người kia hướng về phía Dương Vũ, tên nào tên nấy mặt mày hách dịch liền xô hết người này người kia để mở đường đi tới chỗ hắn, thế nhưng khi đám người kia tránh né hết qua một bên để cho mình Dương Vũ đứng ngơ ngác với quả tú cầu trên tay thì mấy tên lính kia liền đổi thái độ, đứng trước mặt Dương Vũ mà hành lễ, một tên trong đó bước lễ hai bước chắp tay nói với hắn
-xin rước phò mã về phủ, quận chúa đang đợi ngài
-cái gì, phò…phò mã
Dương Vũ ấp úng, thật sự đến bây giờ hắn mới hiểu ra đây là quận chúa kén phò mã, không trách được cái đám nam nhân này lại kéo tới đông như vậy, đang loay hoay không biết phải làm sao thì tên lính kia lại nói lần này với giọng lớn hơn
-xin phò mã hãy về phủ
“về cái đầu nhà ngươi” Dương Vũ thầm mắng một tiếng, thế nhưng thực sự đây là một việc ngoài ý muốn của hắn, nhìn qua Lệ nhi thì thấy nàng cũng đang nhìn mình, nhưng ánh mắt ẩn chứa nỗi niềm gì đó, cái nỗi niềm này thật sự làm Dương Vũ cứng rắn hơn
-ta không có ý định làm phò mã, chỉ là quả tú cầu này tự bay vào ta, nếu như các ngươi thích thì tự đi mà làm
Nói rồi ném quả tú cầu kia cho tên linh bên cạnh hắn, hành động này của Dương Vũ như chọc tức tên nam nhân đứng trên đài cao kia, lập tức hắn tuốt gươm ra lăng không bay xuống chĩa thẳng mũi kiếm tới trước mặt hắn nói
-ngươi nên biết điều, được làm phò mã của Bình Vương phủ chỉ có tu chín kiếp mới được thôi, đừng ép ta phải ra tay
Dứt lời mấy tên lính bên cạnh cũng tuốt hết gươm ra chĩa thẳng vào hắn, tình thế bắt đầu trở nên khó khăn, Dương Vũ quay qua nhìn Lệ nhi thì đã không thấy nàng đâu, có chút hụt hẫng rồi lại nhìn về đám người này, xét thấy mình chắc chắn sẽ địch nổi chúng, nhưng còn việc chưa giải quyết song, nếu lỡ như đắc tội với bọn họ thì cũng lã khó mà trốn tránh, vậy nên đành nhắm mắt thở dài, tên nam nhân kia thấy hắn đã nghĩ thông thì ra hiệu cho mấy tên lính bên cạnh đưa kiệu tới, nói với Dương Vũ hãy lên kiệu để chúng đưa về phủ, cũng không còn cách nào khác nên đành làm theo lời chúng nó, để mọi việc diễn ra đến đâu thì ứng phó tới đó vậy
Trên đường đi thì cũng có mấy lần vén màn kiệu lên xem thử, cũng thấy khá phấn khích, cảm giác này cũng không đến nỗi tệ, được ngồi trên kiệu nhìn ra bên ngoài, được người khác nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ thực là làm hắn có chút vui sướng, thế nhưng lại nhớ đến chuyện sắp phải lấy quận chúa kia thì những cảm xúc kia vội tan biến hết, chuyện này quả thực cứ như mơ vậy, xuống núi chưa lâu mà bây giờ thoáng chốc đã trở thành phò mã. đi một hồi thì nghe thấy bên ngoài hô lên một tiềng
“hạ kiệu”
Chỉ thấy kiệu đặt xuống đất rồi một tên lính tiến lại vén màn kiệu lên rồi nói với Dương Vũ
-mời phò mã vào trong, quận chúa và vương gia đang đợi ngài
Thấy Dương Vũ còn chưa có động tĩnh thì tên nam nhân ban nãy tiến lại chắp tay nói với hắn
-mời phò mã đi theo tôi
Nói rồi lập tức quay đến phía cửa chính mà đi vào trong, thấy như vậy thì Dương Vũ cũng đành nghe theo, xuống kiệu rồi đi theo hắn, vừa bước qua cổng chính thì lập tức đập vào mắt hắn là một trang viên rất rộng lớn, nhìn trông có vẻ rất uy nghi tráng lệ trong đầu lập tức hiện ra khung cảnh của Ngũ tiên quán, thực là một chín một mười
Đi theo tên nam nhân kia vào thẳng phía một căn phòng lớn, Dương Vũ từ xa nhìn thấy một lão nhân gia tóc cũng đã ngả bạc, hai mắt đang lim dim,ngồi phía chính giữa của căn phòng, trên mình còn khoác một bộ áo vàng vua ban chứng tỏ đó là vương gia, tên nam nhân kia dẫn hắn đến trước cửa căn phòng đó rồi ra hiệu bảo hắn dừng lại rồi tiến vào trong căn phòng chắp tay nói
-bẩm vương gia, đã ứng tuyển được phò mã
Lúc này vương gia cũng từ từ hé mắt nhìn ra ngoài phía Dương Vũ, lại quay qua tên nam nhân kia phất phất tay ý nói cứ để cho Dương Vũ tiến vào, tên nam nhân kia thấy vậy thì lập tức hành lễ lui ra ngoài, tiến tới phía Dương Vũ mà nói
-vương gia có ý mời ngài, xin hãy cẩn trọng phép tắc
Nói xong lập tức thối lui ra ngoài, Dương Vũ nghe hắn thông báo rằng vương gia triệu kiến thì có chút lúng túng, sau một hồi chấn tĩnh lại thì mới dám bước vào trong
“ địa ngục liệt hỏa
tham khai diệt ma
Chu tà“
Dứt lời thì hai lá phù kia bùng cháy mang theo một ngọn lửa xanh lục cháy phừng phừng lan tới mấy cánh tay kia, lập tức đốt cho chúng bốc cháy dữ dội theo đó là tiếng sèo sèo và một mùi hôi thối kinh khủng, sau một hồi bị đốt thì mấy cánh tay kia rụt trở lại lòng đất, ngọn lửa cũng tắt, mọi thứ trở về bộ dáng ban đầu như chưa có chuyện gì sảy ra, Dương Vũ thấy vậy thì tự tin cười nhếch một cái rồi leo lên tường ra ngoài, trong lòng tự nhủ rằng tại sao trên đời lại có một pháp sư thông minh như ta.
Vội bước ra ngoài đường lớn thì thấy cách đó không xa đám đông đang nhốn nháo, quy tụ lại thành một đám đang hô hào cái gì đó xem chừng rất náo nhiệt và vẫn như mọi khi, hắn lập tức muốn tiến lại đó xem có cuộc vui nào không
Vừa mới tiến tới thì đã thấy trong đám người thấp thoáng bóng dáng của Lệ nhi, vội lớn tiếng gọi nàng thế nhưng xem chừng đám đông ồn áo đã lấn át hết tiếng của hắn, không còn cách nào khác liền phải hòa vào đám người kia, vừa chen vừa nói
-xin tránh đường, tránh đường
Đột nhiên từ trên cao có một vật gì đó bay trúng đầu hắn, theo bản năng hắn liền đưa tay ra đỡ, nhìn qua thì thấy đây là một quả cầu, đúng hơn là một quả tú cầu được bọc vải đỏ, trên đó còn được thêu thành những hoa văn tinh vi, đám đông lúc trước còn ồn ào nhưng khi thấy trong tay hắn đã cầm quả tú cầu này thì vội im bặt, ai nấy cũng nhìn hắn với một ánh mắt rất kì lạ, vẫn đang chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì cách đó không xa, trên đài cao có một giọng nói của một nam nhân đứng tuổi thét xuống
-chúng ta đã tìm được lang quân cho quận chúa, người đâu, mau rước phò mã về phủ vương gia
mấy tên lính tráng bên cạnh nam nhân kia nghe lệnh liền lập tức chạy xuống chỗ đám người kia hướng về phía Dương Vũ, tên nào tên nấy mặt mày hách dịch liền xô hết người này người kia để mở đường đi tới chỗ hắn, thế nhưng khi đám người kia tránh né hết qua một bên để cho mình Dương Vũ đứng ngơ ngác với quả tú cầu trên tay thì mấy tên lính kia liền đổi thái độ, đứng trước mặt Dương Vũ mà hành lễ, một tên trong đó bước lễ hai bước chắp tay nói với hắn
-xin rước phò mã về phủ, quận chúa đang đợi ngài
-cái gì, phò…phò mã
Dương Vũ ấp úng, thật sự đến bây giờ hắn mới hiểu ra đây là quận chúa kén phò mã, không trách được cái đám nam nhân này lại kéo tới đông như vậy, đang loay hoay không biết phải làm sao thì tên lính kia lại nói lần này với giọng lớn hơn
-xin phò mã hãy về phủ
“về cái đầu nhà ngươi” Dương Vũ thầm mắng một tiếng, thế nhưng thực sự đây là một việc ngoài ý muốn của hắn, nhìn qua Lệ nhi thì thấy nàng cũng đang nhìn mình, nhưng ánh mắt ẩn chứa nỗi niềm gì đó, cái nỗi niềm này thật sự làm Dương Vũ cứng rắn hơn
-ta không có ý định làm phò mã, chỉ là quả tú cầu này tự bay vào ta, nếu như các ngươi thích thì tự đi mà làm
Nói rồi ném quả tú cầu kia cho tên linh bên cạnh hắn, hành động này của Dương Vũ như chọc tức tên nam nhân đứng trên đài cao kia, lập tức hắn tuốt gươm ra lăng không bay xuống chĩa thẳng mũi kiếm tới trước mặt hắn nói
-ngươi nên biết điều, được làm phò mã của Bình Vương phủ chỉ có tu chín kiếp mới được thôi, đừng ép ta phải ra tay
Dứt lời mấy tên lính bên cạnh cũng tuốt hết gươm ra chĩa thẳng vào hắn, tình thế bắt đầu trở nên khó khăn, Dương Vũ quay qua nhìn Lệ nhi thì đã không thấy nàng đâu, có chút hụt hẫng rồi lại nhìn về đám người này, xét thấy mình chắc chắn sẽ địch nổi chúng, nhưng còn việc chưa giải quyết song, nếu lỡ như đắc tội với bọn họ thì cũng lã khó mà trốn tránh, vậy nên đành nhắm mắt thở dài, tên nam nhân kia thấy hắn đã nghĩ thông thì ra hiệu cho mấy tên lính bên cạnh đưa kiệu tới, nói với Dương Vũ hãy lên kiệu để chúng đưa về phủ, cũng không còn cách nào khác nên đành làm theo lời chúng nó, để mọi việc diễn ra đến đâu thì ứng phó tới đó vậy
Trên đường đi thì cũng có mấy lần vén màn kiệu lên xem thử, cũng thấy khá phấn khích, cảm giác này cũng không đến nỗi tệ, được ngồi trên kiệu nhìn ra bên ngoài, được người khác nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ thực là làm hắn có chút vui sướng, thế nhưng lại nhớ đến chuyện sắp phải lấy quận chúa kia thì những cảm xúc kia vội tan biến hết, chuyện này quả thực cứ như mơ vậy, xuống núi chưa lâu mà bây giờ thoáng chốc đã trở thành phò mã. đi một hồi thì nghe thấy bên ngoài hô lên một tiềng
“hạ kiệu”
Chỉ thấy kiệu đặt xuống đất rồi một tên lính tiến lại vén màn kiệu lên rồi nói với Dương Vũ
-mời phò mã vào trong, quận chúa và vương gia đang đợi ngài
Thấy Dương Vũ còn chưa có động tĩnh thì tên nam nhân ban nãy tiến lại chắp tay nói với hắn
-mời phò mã đi theo tôi
Nói rồi lập tức quay đến phía cửa chính mà đi vào trong, thấy như vậy thì Dương Vũ cũng đành nghe theo, xuống kiệu rồi đi theo hắn, vừa bước qua cổng chính thì lập tức đập vào mắt hắn là một trang viên rất rộng lớn, nhìn trông có vẻ rất uy nghi tráng lệ trong đầu lập tức hiện ra khung cảnh của Ngũ tiên quán, thực là một chín một mười
Đi theo tên nam nhân kia vào thẳng phía một căn phòng lớn, Dương Vũ từ xa nhìn thấy một lão nhân gia tóc cũng đã ngả bạc, hai mắt đang lim dim,ngồi phía chính giữa của căn phòng, trên mình còn khoác một bộ áo vàng vua ban chứng tỏ đó là vương gia, tên nam nhân kia dẫn hắn đến trước cửa căn phòng đó rồi ra hiệu bảo hắn dừng lại rồi tiến vào trong căn phòng chắp tay nói
-bẩm vương gia, đã ứng tuyển được phò mã
Lúc này vương gia cũng từ từ hé mắt nhìn ra ngoài phía Dương Vũ, lại quay qua tên nam nhân kia phất phất tay ý nói cứ để cho Dương Vũ tiến vào, tên nam nhân kia thấy vậy thì lập tức hành lễ lui ra ngoài, tiến tới phía Dương Vũ mà nói
-vương gia có ý mời ngài, xin hãy cẩn trọng phép tắc
Nói xong lập tức thối lui ra ngoài, Dương Vũ nghe hắn thông báo rằng vương gia triệu kiến thì có chút lúng túng, sau một hồi chấn tĩnh lại thì mới dám bước vào trong
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook