Búp Bê Tướng Công (Người Rối Tướng Công)
-
Chương 8: Triền miên (H)
Hắn đem vành tai mượt mà của nàng cuốn vào trong miệng, răng đột nhiên cắn một cái, không nhẹ không nặng, khiến cho nàng cảm thấy hơi đau giống như bị kim đâm.
"A, ngươi làm gì vậy?" Nàng nấc một cái đầy mùi rượu, khó nhịn mà xô đẩy hắn.
Một tay hắn bắt lấy hai tay lộn xộn của nàng, tùy ý đem nàng xoa thành cục bột, từng ngụm từng ngụm như tằm ăn lên phần bụng nàng, nhấm nháp hương vị mềm mại độc hữu của thiếu nữ.
Da thịt như tuyết bị cắn đến phiếm hồng, từ vành tai nhỏ đáng yêu đến gò má mềm mại, đều để lại dấu răng thật nhỏ.
"Không...Không cần...Cắn ta...Đau quá..." Nàng phát ra tiếng nỉ non đứt quãng, hóa thành một bãi xuân thủy dưới thân hắn.
"Không đau thì làm sao ngươi nhớ rõ được." Sóng mắt hắn lưu chuyển như nước hồ sâu, cười đến quỷ quyệt khó lường, "Không ngừng cắn ngươi, ta còn muốn ăn ngươi."
Hoàn Ý Như say đến đầu óc hàm hồ như hài tử nói thầm: "Ta lại không phải là bánh bao, tại sao muốn ăn ta?"
Hắn vạt áo rộng mở đối mặt với Hoàn Ý Như, cầm tay nàng duỗi đi vào: "Vậy đổi thành ngươi ăn ta được không?"
Dưới ánh trăng, hắn xiêm y nửa kín nửa hở, da thịt so với ngọc còn oánh nhuận hơn vài phần, dọc theo xương quai xanh uốn lượn mà xuống, cảnh xuân bên trong đều phơi bày.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, tự mình lẩm bẩm: "Thân thể này giống con rối ta làm."
"Con rối kia không phải dựa theo ta mà làm ra sao?"
Nàng say khướt mà cười: "Cũng đúng..."
Hắn công phu thoát quần áo thập phần lợi hại, chỉ một lát đã đem nàng lột sạch, ôm nàng đến phía sau bình phong.
"Lần này ngươi ở mặt trên." Hắn ôm vòng eo Hoàn Ý Như, làm cho nàng ngồi vào bắp đùi của mình, bẻ ra hai chân trắng nõn, côn th*t dữ tợn kẹp ở khe thịt của nàng.
Ngực dày rộng của hắn dán vào nàng, hai người dính lấy nhau không thể phân biệt. Mềm mại cùng cứng rắn cọ xát lẫn nhau, chọc đến hai chân nàng run rẩy không ngừng.
"Còn chưa tiến vào ngươi đã chịu không nổi." Hắn đỡ cánh mông tròn trịa của nàng, côn th*t cọ xát vài cái, chìm vào tiểu huyệt.
Gió làm vén lên một góc màn trúc, phóng ánh trăng trộm tiến vào. Trong nhà tràn đầy xuân hương xa hoa lãng phí, xước yểu điệu ước (?), hai thân ảnh lay động giao triền.
Bên tai vang lên tiếng thân thể va chạm, từng đợt làm lay động lòng người. Nàng thoáng cúi đầu, vừa nhìn liền thấy cảnh sắc dâm mĩ nhất.
Nhũ thịt tuyết trắng đong đưa trên dưới, hai viên thù du trên mặt hồng hào ướt át. Âm hộ thiếu nữ kiều nộn, cánh hoa sưng đỏ bị kéo ra, gian nan mà phun ra nuốt vào côn th*t thâm sắc.
Động tác của hắn đột nhiên nhanh lên, làm nàng tràn ra tiếng rên rỉ rách nát, lại bị hắn lấp kín môi lưỡi, hôn đến nàng đỏ bừng mặt.
Hai mảnh hoa đế đầy đặn run run, phun ra mật hoa trong suốt dính nhớp, làm ướt chiếu dưới thân.
"Nước thật nhiều..." Hắn chế nhạo mà cười khẽ, ngón tay tham nhập vào chỗ hai ngươi giao hợp, tựa như trìu mến lại tựa như đùa bỡn mà khảy lộng, hạ thân làm càng nhanh càng tàn nhẫn, mật hoa bị cọ xát thành bọt nước, chỗ tư mật lầy lội bất kham.
Sau khi mưa tạnh mây tan, hắn đem Hoàn Ý Như mệt đến nằm liệt một chỗ bế lên, ôn nhu mà đặt nàng lên giường.
Lần này không rửa sạch dấu vết trên người nàng, hắn lấy cánh tay gối đầu chăm chú nhìn khuôn mặt nàng ngủ yên, hạ người mút hôn một chút đôi môi sưng đỏ, như bạch hạc giương cánh phi thân, bạch quang chợt lóe, biến mất trong đêm tối.
Ngày hôm sau, khi Hoàn Ý Như tỉnh dậy thấy trên thân thể trần trụi tràn đầy vết đỏ loang lổ, đột nhiên ý thức được tất cả không phải là nằm mơ.
Cư nhiên thật sự thất thân, nhưng nàng ngay cả mặt đối phương cũng chưa gặp qua.
Hoàn Ý Như bóp chặt lòng bàn tay, ổn định lại tâm thần đang hỗn loạn, nghĩ xem muốn rời đi nơi này phải làm thế nào...
"A, ngươi làm gì vậy?" Nàng nấc một cái đầy mùi rượu, khó nhịn mà xô đẩy hắn.
Một tay hắn bắt lấy hai tay lộn xộn của nàng, tùy ý đem nàng xoa thành cục bột, từng ngụm từng ngụm như tằm ăn lên phần bụng nàng, nhấm nháp hương vị mềm mại độc hữu của thiếu nữ.
Da thịt như tuyết bị cắn đến phiếm hồng, từ vành tai nhỏ đáng yêu đến gò má mềm mại, đều để lại dấu răng thật nhỏ.
"Không...Không cần...Cắn ta...Đau quá..." Nàng phát ra tiếng nỉ non đứt quãng, hóa thành một bãi xuân thủy dưới thân hắn.
"Không đau thì làm sao ngươi nhớ rõ được." Sóng mắt hắn lưu chuyển như nước hồ sâu, cười đến quỷ quyệt khó lường, "Không ngừng cắn ngươi, ta còn muốn ăn ngươi."
Hoàn Ý Như say đến đầu óc hàm hồ như hài tử nói thầm: "Ta lại không phải là bánh bao, tại sao muốn ăn ta?"
Hắn vạt áo rộng mở đối mặt với Hoàn Ý Như, cầm tay nàng duỗi đi vào: "Vậy đổi thành ngươi ăn ta được không?"
Dưới ánh trăng, hắn xiêm y nửa kín nửa hở, da thịt so với ngọc còn oánh nhuận hơn vài phần, dọc theo xương quai xanh uốn lượn mà xuống, cảnh xuân bên trong đều phơi bày.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, tự mình lẩm bẩm: "Thân thể này giống con rối ta làm."
"Con rối kia không phải dựa theo ta mà làm ra sao?"
Nàng say khướt mà cười: "Cũng đúng..."
Hắn công phu thoát quần áo thập phần lợi hại, chỉ một lát đã đem nàng lột sạch, ôm nàng đến phía sau bình phong.
"Lần này ngươi ở mặt trên." Hắn ôm vòng eo Hoàn Ý Như, làm cho nàng ngồi vào bắp đùi của mình, bẻ ra hai chân trắng nõn, côn th*t dữ tợn kẹp ở khe thịt của nàng.
Ngực dày rộng của hắn dán vào nàng, hai người dính lấy nhau không thể phân biệt. Mềm mại cùng cứng rắn cọ xát lẫn nhau, chọc đến hai chân nàng run rẩy không ngừng.
"Còn chưa tiến vào ngươi đã chịu không nổi." Hắn đỡ cánh mông tròn trịa của nàng, côn th*t cọ xát vài cái, chìm vào tiểu huyệt.
Gió làm vén lên một góc màn trúc, phóng ánh trăng trộm tiến vào. Trong nhà tràn đầy xuân hương xa hoa lãng phí, xước yểu điệu ước (?), hai thân ảnh lay động giao triền.
Bên tai vang lên tiếng thân thể va chạm, từng đợt làm lay động lòng người. Nàng thoáng cúi đầu, vừa nhìn liền thấy cảnh sắc dâm mĩ nhất.
Nhũ thịt tuyết trắng đong đưa trên dưới, hai viên thù du trên mặt hồng hào ướt át. Âm hộ thiếu nữ kiều nộn, cánh hoa sưng đỏ bị kéo ra, gian nan mà phun ra nuốt vào côn th*t thâm sắc.
Động tác của hắn đột nhiên nhanh lên, làm nàng tràn ra tiếng rên rỉ rách nát, lại bị hắn lấp kín môi lưỡi, hôn đến nàng đỏ bừng mặt.
Hai mảnh hoa đế đầy đặn run run, phun ra mật hoa trong suốt dính nhớp, làm ướt chiếu dưới thân.
"Nước thật nhiều..." Hắn chế nhạo mà cười khẽ, ngón tay tham nhập vào chỗ hai ngươi giao hợp, tựa như trìu mến lại tựa như đùa bỡn mà khảy lộng, hạ thân làm càng nhanh càng tàn nhẫn, mật hoa bị cọ xát thành bọt nước, chỗ tư mật lầy lội bất kham.
Sau khi mưa tạnh mây tan, hắn đem Hoàn Ý Như mệt đến nằm liệt một chỗ bế lên, ôn nhu mà đặt nàng lên giường.
Lần này không rửa sạch dấu vết trên người nàng, hắn lấy cánh tay gối đầu chăm chú nhìn khuôn mặt nàng ngủ yên, hạ người mút hôn một chút đôi môi sưng đỏ, như bạch hạc giương cánh phi thân, bạch quang chợt lóe, biến mất trong đêm tối.
Ngày hôm sau, khi Hoàn Ý Như tỉnh dậy thấy trên thân thể trần trụi tràn đầy vết đỏ loang lổ, đột nhiên ý thức được tất cả không phải là nằm mơ.
Cư nhiên thật sự thất thân, nhưng nàng ngay cả mặt đối phương cũng chưa gặp qua.
Hoàn Ý Như bóp chặt lòng bàn tay, ổn định lại tâm thần đang hỗn loạn, nghĩ xem muốn rời đi nơi này phải làm thế nào...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook