Bị ánh mắt băn khoăn bức người của hắn nhìn lại, Hoàn Ý Như chột dạ rụt lại, lưng cọ ở trên vách tường giếng sinh đau.

Ngươi này tuy nói nàng vì tự sát mà đến, kỳ thật đã đoán được sẽ không đơn giản như thế, nàng không muốn nói sai một câu lại chọc phải phiền toái.

Hoàn Ý Như nuốt nuốt nước miếng, khô khốc nói: "Thật ra ta là bị người ta đẩy xuống giếng, sau khi tỉnh lại liên xuất hiện trong phủ Thái tử."

Mặc kệ hắn tin hay không tin, tuy rằng việc này có chút hoang đường nhưng đều là sự thật.

Ánh mắt Thái tử nhíu lại: "Lúc ấy ngươi gọi tên Ngọc Vô Hà, hay chính hắn là kẻ thù người đẩy ngươi xuống giếng?"

Hoàn Ý Như lắc đầu: "Hắn không phải kẻ thù của ta, nhưng ta với hắn sâu xa sâu đậm."

"Sâu xa sâu đậm, không phải kẻ thù, chẳng lẽ là tình nhân?" Khẩu khí của hắn có chút ngả ngớn, lại không buông tha một biểu tình nào của nàng, cho dù là một cái chớp mắt.

Hoàn Ý Như ánh mắt trầm xuống, im lặng không lên tiếng.

Hai người mặt đối mặt im lặng một lúc lâu, Thái tử mới mở miệng đánh vỡ im lặng: "Thôi, đêm đen gió lớn, về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi, Lý Mạc Phi có an bài phòng cho ngươi không?"

Hoàn Ý Như rầu rĩ mà lắc đầu, nàng thay quần áo xong đã bị đuổi ra khỏi phủ.

"Ta sẽ phái người an bài phòng cho ngươi, cô nương có gì không tiện có thể nói ta sẽ dàn xếp." Hắn cởi xuống áo choàng lông chồn của chính mình, khoác trên người Hoàn Ý Như, sau đó rời đi không quay đầu lại, "Trời lạnh như vậy nhớ mặc nhiều quần áo một chút, đừng để ta lại phải cởi áo lần thứ ba."

Áo choàng mang theo nhiệt độ và khí tức cơ thể hắn, ấm áp nhưng cũng mát lạnh, lời nói lại là lạnh băng xa cách, làm nàng không rét mà run.

Đêm đó, Lý Mạc Phi cho người an bài cho nàng phòng đơn cho người hầu, còn nói phủ Thái tử không thu lưu người vô dụng, muốn ở lại phải lao động giống như người hầu.

Hoàn Ý Như bất đắc dĩ cuộn lại một đêm, ngày hôm sau bị phân đi trồng hoa, sáng sớm liền đi theo một ít hoa nô. Mỗi người đều được phân một ít hạt giống, chờ những hoa nô đó đi hết, nàng ngượng tay còn thừa một nửa hạt giống.

Trán nàng chảy ra chút mồ hôi, tay chìm vào trong bùn đất, lao lực đào ra được một cái hố, dột nhiên một đạo bóng ma che khuất đi mặt trời chói chang trên đỉnh đầu nàng.

"Hoa phương tiên không cần đào hố, thả vào đất là được."

Nàng nghe tiếng quay đầu lại, thấy Thái tử đang hạ người xem nàng đào đất, ánh mắt cực kỳ thâm trầm.

Mặt hắn giống Ngọc Vô Hà, cùng chính mình ở gần như thế, nàng không khỏi hô hấp cứng lại: "Ta lần đầu tiên trồng hoa..."

"Xem tình hình này cần có người dạy ngươi." Hắn cũng ngồi xổm xuống, cách nàng càng ngày càng gần.

"Không cần, một mình ta là được." Nàng khách sáo xa cách nói.

"Ta lo lắng ngươi làm lãng phí hạt giống hoa."

Một câu này quả thực có thể sặc chết nàng.

Thái tử là người yêu hoa, đem hạt giống hoa coi như hài tử, đặt ở trong lòng bàn tay dường như sợ rớt.

"Loại hạt bẹp này chính là hạt giống hoa lan, nuôi lớn cực kỳ kiều quý, cần nuôi trong chậu sành, không thể dưỡng ở nơi quá nhiều ánh sáng, ban công, mái hiên chính là nơi nuôi dưỡng tốt nhất..."

Hians Ý Như đối với việc trồng hoa cũng không có hứng thú, vô thức sờ sờ mũi hơi ngứa, ngón tay dính bùn cọ lên mặt.

Thái tử thái da thịt trong suốt của nàng đen một mảnh, chỉ chỉ cái mũi: "Sao ngươi đem mặt làm bẩn thế kia."

Hoàn Ý Như hoang mang mà lau mặt, làm hắn phụt cười ra tiếng.

Hắn có thói ở sạch, thật sự không nhìn được móc khăn gấm ra, nhẹ nhàng chà lau khuôn mặt nhỏ của nàng: "Dơ đến làm người không chịu nổi, giống như còn mèo nhỏ."

Tim nàng đập hỗn loạn vài phần, động cũng không dám động, trố mắt nhìn khuôn mặt chuyên chú của hắn.

Ngón tay ấm áp của hắn lơ đãng đụng tới mặt của nàng, mi mắt thon dài cong cong, chỉ là ôn nhu cười với nàng: "Cuối cùng cũng sạch sẽ..."

Cười như vậy, phồn hoa tựa cẩm, mùi hoa càng nùng...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương