Búp Bê Tướng Công (Người Rối Tướng Công)
-
Chương 19: Vương gia
"Tiểu trư lười, thái dương phơi mông rồi." Cố Ngôn Tích gõ cửa phòng, bóp mũi đè thấp giọng nói.
Thật lâu sau vẫn không có động tĩnh, Cố Ngôn Tích lo lắng mà đẩy cửa ra, thấy nàng cuộn tròn trong chăn, che đến kín mít.
Hắn nhẹ nhàng vỗ chăn, ôn nhu nói: "Ý Như, có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Xốc lên một góc chăn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt lộ ra, nàng cười nhợt nhạt: "Ta rất tốt, chắc là do ngày hôm qua quá mệt mỏi thôi."
Cố Ngôn Tích phát hiện hốc mắt nàng đỏ lên, cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng: "Đang êm đẹp sao tự nhiên lại khóc?"
Hoàn Ý Như bừng tỉnh sau một hồi trốn tránh, ánh mắt quét qua cửa, giống như sợ có người nhìn thấy.
Trong phòng ngoại trừ hai bọn họ cũng không có ai khác, vì sao nàng lại có hành động này.
Cố Ngôn Tích nâng mắt, không quan tâm mà bế nàng lên, đi ra hướng ngoài cửa.
Hoàn Ý Như kinh ngạc mà xô đẩy hắn: "Sư phụ, ngươi làm cái gì..."
Cố Ngôn Tích nắm lỗ tai của nàng, gằn từng chữ một nói: "Ăn...Cơm..."
Chén cơm này đắp thật cao, nàng bị buộc ăn xuống toàn bộ, chỉ phải cầm đũa lên, nhấm nuốt từng chút một.
Cố Ngôn Tích buông đũa, chu miệng lên nói: "Nhìn ngươi ăn ta cũng không muốn ăn nữa."
"Báo!" Một thị vệ lòng nóng như lửa đốt xông vào phòng ăn, hô to hướng Cố Ngôn Tích, "Vương gia..."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhành, Cố Ngôn Tích kẹp lên một hạt đậu phộng, ném đến cái miệng đang mở rộng của hắn.
Cổ họng thị vệ một trận lăn lộn, hiển nhiên là bị sặc, nửa ngày không nói nên lời.
"Vương gia phái ngươi đến đây có việc gì quan trọng?" Cố Ngôn Tích che Hoàn Ý Như, trộm đưa mắt ra hiệu với thị vệ.
Thị vệ cuối cùng cũng nuốt xuống viên đậu phộng, nghi hoặc hỏi Cố Ngôn Tích: "Vương gia, người không phải là Vương gia sao, làm gì phải hạ lệnh với chính mình?"
Ngón tay Cố Ngôn Tích chỉ vào hắn, run nhè nhẹ: "Ngươi đồ đầu gỗ này, tức chết ta rồi."
Hoàn Ý Như chậm rãi nói: "Sư phụ, ngươi là Vương gia?"
Phủ viện này so với của Hầu gia phu nhân còn tinh xảo xa hoa hơn, hơn nữa Cố Ngôn Tích khí độ phi phàm, nàng cũng đoán ra thân phận của sư phụ không tầm thường.
Chỉ là một Vương gia vì cái gì lại vứt bỏ thân phận địa vị, chạy tới Miêu Cương mang về một đứa trẻ con mới sinh.
"Không phải...Ta là..." Cố Ngôn Tích ấp úng, nói không ra nguyên nhân.
Hoàn Ý Như đạm đạm cười: "Mặc kệ thân phận của ngươi là cái gì, ta chỉ nhớ rõ ngươi là sư phụ ta."
Cố Ngôn Tích chua xót lại cảm động, nắm chạt tay nàng nói: "Ý Như, ta..."
Hoàn Ý Như dường như sợ hãi cái gì, không dấu vết rời đi tay của hắn.
Người hầu ở bên ngoài thúc giục nói: "Vương gia, Hoàng Thượng đưa tới một đám mỹ nhân muốn người tuyển Vương Phi."
"Đuổi đi, đuổi hết ra ngoài cho ta." Cố Ngôn Tích xua tay, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, giải thích, "Ta chưa từng nạp Vương Phi."
Thị vệ không biết mình sắp gặp xui xẻo, lại nói: "Vương gia, chính bởi vì người chưa từng có nữ nhân, Hoàng Thượng mới dụng tâm lương khổ như vậy, muốn tìm cho người một nữ nhân."
"Nói cách khác, nếu ta có nữ nhân, hắn sẽ không làm phiền ta nữa?" Cố Ngôn Tích vuốt cằm, hướng Hoàn Ý Nhưu bĩu môi, "Ai nói ta không có nữ nhân, đây còn không phải sao?"
Nguyên bản Hoàn Ý Như đang xụ mặt, trên mặt rốt cuộc hiện lên sắc thái khác biệt, kinh ngạc mà nhìn lại hắn.
Người hầu không thể tin mà đánh giá Hoàn Ý Như, trong miệng lộc cộc nói: "Không tin được, Vương gia cư nhiên có nữ nhân..."
Cố Ngôn Tích môi gợi lên ý cười, nghiêm mặt nói: "Ta kêu ngươi làm gì chạy nhanh đi làm đi."
Người hầu nhón chân liền chạy ra khỏi cửa, Cố Ngôn Tích lại ở phía sau gọi hắn nói, "Ba tháng tiền công này ngươi đừng nghĩ nhận nữa."
"A...Vương gia..." Người hầu lòng bàn chân mềm nhũn bị vấp ngạch cửa, lăn lộn trên mặt đất rời đi.
"Hắc hắc, đồ đệ cũng là nữ nhân." Cố Ngôn Tích thấy người hầu đi rồi, dùng khóe mắt trộm nhìn Hoàn Ý Như, sợ nàng không cao hứng.
Lại thấy nàng cúi đầu cắn môi, từ đầu đến cuối không nói một tiếng.
Hôm nay đồ đệ thật không bình thường...
Thật lâu sau vẫn không có động tĩnh, Cố Ngôn Tích lo lắng mà đẩy cửa ra, thấy nàng cuộn tròn trong chăn, che đến kín mít.
Hắn nhẹ nhàng vỗ chăn, ôn nhu nói: "Ý Như, có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Xốc lên một góc chăn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt lộ ra, nàng cười nhợt nhạt: "Ta rất tốt, chắc là do ngày hôm qua quá mệt mỏi thôi."
Cố Ngôn Tích phát hiện hốc mắt nàng đỏ lên, cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng: "Đang êm đẹp sao tự nhiên lại khóc?"
Hoàn Ý Như bừng tỉnh sau một hồi trốn tránh, ánh mắt quét qua cửa, giống như sợ có người nhìn thấy.
Trong phòng ngoại trừ hai bọn họ cũng không có ai khác, vì sao nàng lại có hành động này.
Cố Ngôn Tích nâng mắt, không quan tâm mà bế nàng lên, đi ra hướng ngoài cửa.
Hoàn Ý Như kinh ngạc mà xô đẩy hắn: "Sư phụ, ngươi làm cái gì..."
Cố Ngôn Tích nắm lỗ tai của nàng, gằn từng chữ một nói: "Ăn...Cơm..."
Chén cơm này đắp thật cao, nàng bị buộc ăn xuống toàn bộ, chỉ phải cầm đũa lên, nhấm nuốt từng chút một.
Cố Ngôn Tích buông đũa, chu miệng lên nói: "Nhìn ngươi ăn ta cũng không muốn ăn nữa."
"Báo!" Một thị vệ lòng nóng như lửa đốt xông vào phòng ăn, hô to hướng Cố Ngôn Tích, "Vương gia..."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhành, Cố Ngôn Tích kẹp lên một hạt đậu phộng, ném đến cái miệng đang mở rộng của hắn.
Cổ họng thị vệ một trận lăn lộn, hiển nhiên là bị sặc, nửa ngày không nói nên lời.
"Vương gia phái ngươi đến đây có việc gì quan trọng?" Cố Ngôn Tích che Hoàn Ý Như, trộm đưa mắt ra hiệu với thị vệ.
Thị vệ cuối cùng cũng nuốt xuống viên đậu phộng, nghi hoặc hỏi Cố Ngôn Tích: "Vương gia, người không phải là Vương gia sao, làm gì phải hạ lệnh với chính mình?"
Ngón tay Cố Ngôn Tích chỉ vào hắn, run nhè nhẹ: "Ngươi đồ đầu gỗ này, tức chết ta rồi."
Hoàn Ý Như chậm rãi nói: "Sư phụ, ngươi là Vương gia?"
Phủ viện này so với của Hầu gia phu nhân còn tinh xảo xa hoa hơn, hơn nữa Cố Ngôn Tích khí độ phi phàm, nàng cũng đoán ra thân phận của sư phụ không tầm thường.
Chỉ là một Vương gia vì cái gì lại vứt bỏ thân phận địa vị, chạy tới Miêu Cương mang về một đứa trẻ con mới sinh.
"Không phải...Ta là..." Cố Ngôn Tích ấp úng, nói không ra nguyên nhân.
Hoàn Ý Như đạm đạm cười: "Mặc kệ thân phận của ngươi là cái gì, ta chỉ nhớ rõ ngươi là sư phụ ta."
Cố Ngôn Tích chua xót lại cảm động, nắm chạt tay nàng nói: "Ý Như, ta..."
Hoàn Ý Như dường như sợ hãi cái gì, không dấu vết rời đi tay của hắn.
Người hầu ở bên ngoài thúc giục nói: "Vương gia, Hoàng Thượng đưa tới một đám mỹ nhân muốn người tuyển Vương Phi."
"Đuổi đi, đuổi hết ra ngoài cho ta." Cố Ngôn Tích xua tay, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, giải thích, "Ta chưa từng nạp Vương Phi."
Thị vệ không biết mình sắp gặp xui xẻo, lại nói: "Vương gia, chính bởi vì người chưa từng có nữ nhân, Hoàng Thượng mới dụng tâm lương khổ như vậy, muốn tìm cho người một nữ nhân."
"Nói cách khác, nếu ta có nữ nhân, hắn sẽ không làm phiền ta nữa?" Cố Ngôn Tích vuốt cằm, hướng Hoàn Ý Nhưu bĩu môi, "Ai nói ta không có nữ nhân, đây còn không phải sao?"
Nguyên bản Hoàn Ý Như đang xụ mặt, trên mặt rốt cuộc hiện lên sắc thái khác biệt, kinh ngạc mà nhìn lại hắn.
Người hầu không thể tin mà đánh giá Hoàn Ý Như, trong miệng lộc cộc nói: "Không tin được, Vương gia cư nhiên có nữ nhân..."
Cố Ngôn Tích môi gợi lên ý cười, nghiêm mặt nói: "Ta kêu ngươi làm gì chạy nhanh đi làm đi."
Người hầu nhón chân liền chạy ra khỏi cửa, Cố Ngôn Tích lại ở phía sau gọi hắn nói, "Ba tháng tiền công này ngươi đừng nghĩ nhận nữa."
"A...Vương gia..." Người hầu lòng bàn chân mềm nhũn bị vấp ngạch cửa, lăn lộn trên mặt đất rời đi.
"Hắc hắc, đồ đệ cũng là nữ nhân." Cố Ngôn Tích thấy người hầu đi rồi, dùng khóe mắt trộm nhìn Hoàn Ý Như, sợ nàng không cao hứng.
Lại thấy nàng cúi đầu cắn môi, từ đầu đến cuối không nói một tiếng.
Hôm nay đồ đệ thật không bình thường...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook