Búp Bê Tướng Công (Người Rối Tướng Công)
-
Chương 10: Triền đấu (H)
Không có người điều khiển, mộc diêu xoay quanh bọn họ, ở giữa không trung vang lên tiếng va đập, vụn gỗ dập nát bay lung tung.
Ngọc Vô Hà một tay kéo xuống nón sa, cùng vụn gỗ cùng chìm vào trong màn đêm đen tối: "Nếu ngươi đã thấy, thứ này cũng không cần thiết."
Hoàn Ý Như không ngừng lùi về phía sau, tràn đầy phòng bị: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Ngọc Vô Hà chậm rãi hướng về phía nàng, ưu nhã như vậy lại từng bước ép sát: "Đêm qua mới hôn qua ngươi, hôm nay liền không quen biết ta?"
Khi hắn chỉ còn cách chính mình một bước, trạng thái phòng bị của Hoàn Ý Như lên mức cao nhất, dồn dập mà rút chỉ bạc từ trong tay áo ra, yên lặng phóng qua.
Ngọc Vô Hà nhấc lên vạt áo, thế nhưng tay không tiếp được chỉ bạc.
Hoàn Ý Như nhấc chân hướng xương sườn hắn đá vào, lại rút ra chỉ bạc công kích cổ hắn.
"Khoa chân mua tay..." Ngọc Vô Hà khóe miệng ngậm ý cười hài hước, uyển chuyển nhẹ nhàng cong hạ thân, bắt lấy mắt cả chân nàng đá tới, cởi ra giày thêu thưởng thức bàn chân nhỏ của nàng.
Gan bàn chân Hoàn Ý Như tê rần, bắp đùi bủn rủn xuống, hoàn toàn không đứng vững.
Trong lúc nàng trố mắt không thể tin, Ngọc Vô Hà túm chặt chỉ bạc, đem Hoàn Ý Như kéo vào trong ngực, nâng lên cằm mượt mà của nàng, môi mỏng lại in lên cái miệng nhỏ khẽ nhếch.
"Ngô ngô..." Hoàn Ý Như bị lấp kín môi, vô lực nức nở.
Ngọc Vô Hà đem nàng đẩy ngã trên ngói đen, con ngươi trong trẻo liếc nàng.
Hoàn Ý Như thở hổn hển, cả giận nói: "Ngươi là người sống hay vẫn là con rối?"
Hắn cởi ra trường bào trắng như tuyết, bắt tay nàng đỡ trên ngực, một tấc lại một tấc đi xuống vuốt ve.
Đường cong thân thể không hề tỳ vết, đường cong cơ bắp rõ ràng trong sáng, hơn bất cứ nhân thể nam tử nào. Da thịt lô ra bóng loáng như tơ lụa, so với ngọc tủy còn oánh nhuận hơn, mang theo mùi thơm ngào ngạt độc đáo, mỗi một chút đụng vào đều có thể làm người mê muội.
Ngọc Vô Hà cắn vành tai của nàng, ái muội nói nhỏ: "Cảm nhận được sao, ta rốt cuộc là cái gì?"
Hoàn Ý Như không còn lời gì để nói, nàng nhất thời không thể phân biệt được.
Gỗ Thích Ca dùng để chế tạo con rối không có gì khác biệt với thân thể con người. Tuy rằng đường nét thân thể hắn hoàn toàn giống với con rối nàng điêu khắc nhưng con rối nàng làm ra vốn chính là dựa theo bộ dáng của hắn.
Ngọc Vô Hà đánh giá khuôn mặt nàng đang suy nghĩ sâu xa, cởi bỏ cúc áo vạt áo nàng: "Xem ra ta phải giúp ngươi càng hiểu biết ta sâu sắc hơn."
Ánh mắt Hoàn Ý Như nhìn về phía bàn tay hắn, nhìn thấy một vết cắt thực mỏng, là do vừa rồi hắn tiếp được chỉ bạc bị cắt qua.
Chỉ bạc này cực mỏng cực sắc, da thịt người nhẹ nhàng chạm vào một cái liền cắt ra một đường tơ máu, mà ngón tay hắn lại ngay cả một vệt đỏ đều không có.
Có cái gì khủng bố hơn so với việc vật vô hồn do mình tạo ra lại đang sống sờ sờ xâm phạm chính mình?
Mặt Hoàn Ý Như trắng bệch, hoảng sợ mà ra sức tránh thoát đều bị hắn nhất nhất hóa giải.
Ngọc Vô Hà dùng chỉ bạc trói chặt đôi tay của nàng, cách ống tay áo sẽ không bị thương đến da thịt, dán lên phấn môi hôn nhẹ: "Vì sao lại sợ hãi, những đêm đó không phải rất vui sướng sao?"
Hoàn Ý Như nghe đưuọc tiếng vải dệt bị xé rách, hạ thể chợt lạnh, hai chân bị cưỡng chế tách ra.
Nàng suy yếu mà khép lại mí mắt, cảm giác vật hình trụ đang cọ xát ở khe thịt, căng ra cánh hoa phấn nộn, cường ngạnh mà hướng vào bên trong cắm.
Thông đạo chặt chẽ bị nhét vào dị vật thô dài, huyệt thịt ướt nóng chậm rãi mấp máy, bị bắt bao vây lấy côn th*t.
Thân thể ngây ngô của thiếu nữ đã sớm bị hắn sờ qua hiểu rõ, không thể nào khống chế tình dục, mỗi một lần trừu lộng đều dùng hết lực đạo, quen đường mà tìm ra vị trí mẫn cảm, sau đó không ngừng công kích.
Hai tay của hắn cũng không nhàn rỗi, nắm hai luồng vú, xoa bóp thành hình dạng khác nhau, còn thường cong lưng, hút đến đầu v* trở nên hồng hào diễm lệ.
Hoàn Ý Như cắn chặt răng, liều mạng ức chế chính mình phát ra tiếng rên rỉ, phía dưới đã sớm quân lính tan rã, huyệt đạo phân bố ra mật nước ướt át, làm cho côn th*t trong cơ thể thao lộng càng thêm thông thuận.
Ngọc Vô Hà khiêng một cái chân của nàng lên vai, côn th*t vào được càng sâu, đột nhiên hướng chỗ sâu nhất đâm một cái, khai phá cổ tử cung yếu ớt.
"A..." Hoàn Ý Như rốt cuộc không thể khắc chế, thở ra tiếng rên rỉ triền miên.
Dưới thân ngói đen rất lạnh, thân thể bị cọ xát lại rât nóng, giống như đặt mình trong chỗ băng hỏa giao nhau, khó nhịn mà ngất đi...
Sau khi phát tiết xong dục vọng trên thân thể nàng, Ngọc Vô Hà mềm nhẹ mà dùng xiêm y bao lại người nàng, thật sâu thở dài một tiếng: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối với ngươi thực tốt..."
Ngọc Vô Hà một tay kéo xuống nón sa, cùng vụn gỗ cùng chìm vào trong màn đêm đen tối: "Nếu ngươi đã thấy, thứ này cũng không cần thiết."
Hoàn Ý Như không ngừng lùi về phía sau, tràn đầy phòng bị: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Ngọc Vô Hà chậm rãi hướng về phía nàng, ưu nhã như vậy lại từng bước ép sát: "Đêm qua mới hôn qua ngươi, hôm nay liền không quen biết ta?"
Khi hắn chỉ còn cách chính mình một bước, trạng thái phòng bị của Hoàn Ý Như lên mức cao nhất, dồn dập mà rút chỉ bạc từ trong tay áo ra, yên lặng phóng qua.
Ngọc Vô Hà nhấc lên vạt áo, thế nhưng tay không tiếp được chỉ bạc.
Hoàn Ý Như nhấc chân hướng xương sườn hắn đá vào, lại rút ra chỉ bạc công kích cổ hắn.
"Khoa chân mua tay..." Ngọc Vô Hà khóe miệng ngậm ý cười hài hước, uyển chuyển nhẹ nhàng cong hạ thân, bắt lấy mắt cả chân nàng đá tới, cởi ra giày thêu thưởng thức bàn chân nhỏ của nàng.
Gan bàn chân Hoàn Ý Như tê rần, bắp đùi bủn rủn xuống, hoàn toàn không đứng vững.
Trong lúc nàng trố mắt không thể tin, Ngọc Vô Hà túm chặt chỉ bạc, đem Hoàn Ý Như kéo vào trong ngực, nâng lên cằm mượt mà của nàng, môi mỏng lại in lên cái miệng nhỏ khẽ nhếch.
"Ngô ngô..." Hoàn Ý Như bị lấp kín môi, vô lực nức nở.
Ngọc Vô Hà đem nàng đẩy ngã trên ngói đen, con ngươi trong trẻo liếc nàng.
Hoàn Ý Như thở hổn hển, cả giận nói: "Ngươi là người sống hay vẫn là con rối?"
Hắn cởi ra trường bào trắng như tuyết, bắt tay nàng đỡ trên ngực, một tấc lại một tấc đi xuống vuốt ve.
Đường cong thân thể không hề tỳ vết, đường cong cơ bắp rõ ràng trong sáng, hơn bất cứ nhân thể nam tử nào. Da thịt lô ra bóng loáng như tơ lụa, so với ngọc tủy còn oánh nhuận hơn, mang theo mùi thơm ngào ngạt độc đáo, mỗi một chút đụng vào đều có thể làm người mê muội.
Ngọc Vô Hà cắn vành tai của nàng, ái muội nói nhỏ: "Cảm nhận được sao, ta rốt cuộc là cái gì?"
Hoàn Ý Như không còn lời gì để nói, nàng nhất thời không thể phân biệt được.
Gỗ Thích Ca dùng để chế tạo con rối không có gì khác biệt với thân thể con người. Tuy rằng đường nét thân thể hắn hoàn toàn giống với con rối nàng điêu khắc nhưng con rối nàng làm ra vốn chính là dựa theo bộ dáng của hắn.
Ngọc Vô Hà đánh giá khuôn mặt nàng đang suy nghĩ sâu xa, cởi bỏ cúc áo vạt áo nàng: "Xem ra ta phải giúp ngươi càng hiểu biết ta sâu sắc hơn."
Ánh mắt Hoàn Ý Như nhìn về phía bàn tay hắn, nhìn thấy một vết cắt thực mỏng, là do vừa rồi hắn tiếp được chỉ bạc bị cắt qua.
Chỉ bạc này cực mỏng cực sắc, da thịt người nhẹ nhàng chạm vào một cái liền cắt ra một đường tơ máu, mà ngón tay hắn lại ngay cả một vệt đỏ đều không có.
Có cái gì khủng bố hơn so với việc vật vô hồn do mình tạo ra lại đang sống sờ sờ xâm phạm chính mình?
Mặt Hoàn Ý Như trắng bệch, hoảng sợ mà ra sức tránh thoát đều bị hắn nhất nhất hóa giải.
Ngọc Vô Hà dùng chỉ bạc trói chặt đôi tay của nàng, cách ống tay áo sẽ không bị thương đến da thịt, dán lên phấn môi hôn nhẹ: "Vì sao lại sợ hãi, những đêm đó không phải rất vui sướng sao?"
Hoàn Ý Như nghe đưuọc tiếng vải dệt bị xé rách, hạ thể chợt lạnh, hai chân bị cưỡng chế tách ra.
Nàng suy yếu mà khép lại mí mắt, cảm giác vật hình trụ đang cọ xát ở khe thịt, căng ra cánh hoa phấn nộn, cường ngạnh mà hướng vào bên trong cắm.
Thông đạo chặt chẽ bị nhét vào dị vật thô dài, huyệt thịt ướt nóng chậm rãi mấp máy, bị bắt bao vây lấy côn th*t.
Thân thể ngây ngô của thiếu nữ đã sớm bị hắn sờ qua hiểu rõ, không thể nào khống chế tình dục, mỗi một lần trừu lộng đều dùng hết lực đạo, quen đường mà tìm ra vị trí mẫn cảm, sau đó không ngừng công kích.
Hai tay của hắn cũng không nhàn rỗi, nắm hai luồng vú, xoa bóp thành hình dạng khác nhau, còn thường cong lưng, hút đến đầu v* trở nên hồng hào diễm lệ.
Hoàn Ý Như cắn chặt răng, liều mạng ức chế chính mình phát ra tiếng rên rỉ, phía dưới đã sớm quân lính tan rã, huyệt đạo phân bố ra mật nước ướt át, làm cho côn th*t trong cơ thể thao lộng càng thêm thông thuận.
Ngọc Vô Hà khiêng một cái chân của nàng lên vai, côn th*t vào được càng sâu, đột nhiên hướng chỗ sâu nhất đâm một cái, khai phá cổ tử cung yếu ớt.
"A..." Hoàn Ý Như rốt cuộc không thể khắc chế, thở ra tiếng rên rỉ triền miên.
Dưới thân ngói đen rất lạnh, thân thể bị cọ xát lại rât nóng, giống như đặt mình trong chỗ băng hỏa giao nhau, khó nhịn mà ngất đi...
Sau khi phát tiết xong dục vọng trên thân thể nàng, Ngọc Vô Hà mềm nhẹ mà dùng xiêm y bao lại người nàng, thật sâu thở dài một tiếng: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối với ngươi thực tốt..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook