Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia
-
Chương 53
Địa điểm tổ chức lễ cầu hôn là trên một bãi cỏ rộng trong công viên, nhưng cứ nhìn theo kiểu trang hoàng thì cứ y như là lễ kết hôn vậy.
Kiều Hoa Hoa đứng ở một bên làm người dẫn chương trình. Diệp Mạnh Giác vốn đã chọn một địa điểm khác, nhưng nơi ấy lại ở ngoại ô thành phố, cách nhà họ quá xa, Diệp Mạnh Giác sợ nếu đi xe ngựa xa như vậy dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đành phải buông tha cho kế hoạch cũ.
Diệp Tư vừa lắng nghe Kiều Hoa Hoa nói, vừa nhìn về phía Diệp Mạnh Giác, nãy giờ anh vẫn giữ nụ cười mỉm mà nhìn cô.
Trên mặt cỏ đã có rất nhiều người đến tham dự từ sớm, lúc này khi thấy hai người tiến tới, không hẹn mà cùng phát ra tiếng hoan hô và vỗ tay nồng nhiệt.
Diệp Quân và Lý Hoa Quyên đứng lẫn trong đám người, nhìn hai người từ xa. Không biết là do áp lực tâm lý hay thế nào, chứ Diệp Tư cảm thấy nụ cười của Lý Hoa Quyên có vẻ như gượng ép.
Diệp Mạnh Giác nhẹ nhàng cầm tay cô, cô hiểu được ý anh, nhìn ông bà nở một nụ cười rực rỡ.
Trần Á trêu chọc: “Diệp Mạnh Giác, mình không ngờ chỉ mới cầu hôn thôi mà cậu đã làm long trọng đến thế này, không muốn cho người khác sống với à?”
Kiều Hoa Hoa đứng cạnh cười nham hiểm, “Anh Trần Á à, em không cần anh khoa trương tới như vậy đâu, gần giống như của Diệp Tư là được rồi.”
Cả đám người đứng xung quanh cười ha ha thích chí, Trần Á sờ sờ mũi, “Cũng khó đấy…”
Mắt thấy Kiều Hoa Hoa chuẩn bị biểu diễn sắc mặt sư tử dữ tợn, Trần Á lập tức chữa cháy. “Đùa thôi, đùa thôi, Họa Họa à. Anh thề sống chết gì cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao! Thề có trời đất chứng giám!”
Thấy Kiều Hoa Hoa hài lòng hất mặt nghênh cằm, tròng lòng Trần Á rên siết không thôi. Diệp Mạnh Giác này hại bạn ghê gớm, Trần Á anh cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu cái lãng mạn thôi, haiz!
Diệp Tư cười nhìn anh ta mồm loa mép giải mà lừa bịp mọi người, trong lòng cảm thấy vui mừng dùm Kiều Hoa Hoa. Trước đây cô ta sợ Trần Á như vậy, bây giờ chẳng phải đã bắt được anh ta trong lòng bàn tay rồi đó sao? Rõ ràng Trần Á sắp đứng vào hàng ngũ những ông chồng bị vợ quản lý nghiêm rồi.
Diệp Mạnh Giác đã điều chỉnh xong microphone.
Anh khẩn thiết nhìn Diệp Tư một cách thâm tình: “Tôi từng hứa hẹn với cục cưng của tôi, sẽ đưa tất cả những gì tốt nhất trên đời này đến cho cô ấy. Tôi còn tưởng rằng tôi đã nói ngoa chứ không thực hiện được. Về sau tôi mới biết, đúng như bé cưng nói, thứ tốt nhất trên đời này không phải cái gì khác mà là cả trái tim tôi.”
“Ôi… ôi…” một loạt tiếng ồn ào của những người tham dự phía dưới, Trần Á và Tần Vi Khiêm không hẹn mà cùng lắc đầu thở dài, “Diệp Mạnh Giác cũng buồn nôn quá nhỉ?”
Diệp Mạnh Giác nói tiếp: “Đối với tôi, cũng giống như vậy, trên đời này không có gì trân quý bằng trái tim của bé cưng dành cho tôi.”
Diệp Tư đưa tay che miệng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, đúng như lời chú nói, trên đời này thật sự không có gì so sánh bằng tấm lòng của chú đối với cô.
“Nhưng mà, có rất nhiều người phát hiện ra bảo bối của tôi, họ cũng xem cô như bảo vật quý báu giống như tôi.”
Đường Duyệt nở nụ cười nhẹ, giơ tay lên, “Tính luôn tôi nè.”
Lại một trận cười vang. Đường Duyệt lặng lẽ nhìn Diệp Tư, phát hiện khóe miệng của cô mỉm cười nhẹ nhàng, trên mặt rớt hai hàng nước mắt. Ánh mắt của cô luôn dính vào người Diệp Mạnh Giác, trong mắt cô, cô chỉ thấy mỗi Diệp Mạnh Giác là tồn tại.
Diệp Mạnh Giác cũng nhìn Đường Duyệt, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo, “Hết cách rồi, tôi biết cậu thật lòng. Tuy nhiên, trong cảm nhận của bé cứng, chỉ có mình trái tim của tôi đây mới đúng là trân quý.”
Đường Duyệt cười cười cúi đầu xuống. Trên thế gian này, vật trân quý nhất của anh sao lại không phải là trái tim của cô chứ? Chẳng qua, anh nhận thua, cô không muốn trái tim chân thành của anh, mặc dù anh có thể moi tim móc phổi ra mà đối xử với cô.
“Cho nên, vì để cho những chàng thanh niên vừa giỏi vừa đẹp trai giống Đường Duyệt cắt hết mọi hy vọng, vì để cho bọn họ chết sớm đầu thai, tôi quyết định, phải ‘tiên hạ thủ vi cường’.” Diệp Mạnh Giác bày ra một dáng vẻ ta đang hy sinh vì đại nghĩa.
“Ha ha ha.”Phía dưới mọi người đồng loạt lăn ra cười sặc sụa. Tần Vi Khiêm hét to phá rối: “Diệp Mạnh Giác, cậu phải hỏi ý kiến Đường Duyệt trước chứ, chưa chắc người ta đã muốn chết sớm đầu thai đâu.”
Lại là một trận cười sặc sụa không ngừng.
Diệp Mạnh Giác sợ bọn họ tiếp tục quấy rối, lập tức đi thẳng vào vấn đề,
“Bé cưng, gả cho chú đi!”
Diệp Mạnh Giác từ trên bục đi xuống, tới trước mặt Diệp Tư quỳ xuống đất.
Lặp lại lần nữa, “Bé cưng, gả cho chú đi!”
Tần Vi Khiêm hợp lúc hợp thời đưa một cái hộp nhỏ hình trái tim, một chiếc nhẫn xuất hiện trước mắt Diệp Tư. Diệp Tư cảm thấy chiếc nhẫn kia vô cùng quen mắt, nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra nó gần như giống y chiếc nhẫn năm xưa mẹ cô đã đeo.
“Chiếc nhẫn này chú đã tìm người thiết kế cho chiếc của mẹ bé cưng đeo, nhờ ông làm lại lần nữa.” Diệp Mạnh Giác biết cô đã nhìn ra sự giống nhau, “Trên tổng thể thì nhìn giống nhau, tuy nhiên đế đỡ kim cương có khắc tên chúng ta, bé cưng có muốn nhìn xem không?”
Diệp Tư gật đầu.
“Chú Diệp gạt cậu đó, cầm lên nhìn không phải là đồng ý với chú ấy sao?” Kiều Hoa Hoa hét lên.
Trần Á mỉm cười, kéo tay Kiều Hoa Hoa, phụ họa, “Đúng vậy, Diệp Mạnh Giác, cậu bày mưu tính kế đấy à?”
Diệp Mạnh Giác cầm nhẫn lên, “Đeo trước, rồi về nhà từ từ xem nhé.”
Diệp Tư ngoan ngoãn gật đầu.
“Bánh bao nhỏ! Đừng để chú cậu lừa!” Kiều Hoa Hoa kêu lên.
Diệp Tư quay đầu sang cô ấy, cười tươi rạng rỡ, “Mình không giống cậu, mình cái gì cũng nghe lời chú hết, mình là bé cưng ngoan mà!”
Diệp Mạnh Giác nghe vậy, nắm lấy tay phải của Diệp Tư, lấy nhẫn ra chuẩn bị đeo cho cô, lại phát hiện Diệp Tư rụt tay này lại giấu ra sau lưng. Anh vội vã lo lắng kêu lên: “Bé cưng!”
Diệp Tư giơ tay trái lên, nói: “Chú à, hình như phải đeo tay trái chứ?”
Tần Vi Khiêm cười to ra tiếng, “Diệp Mạnh Giác, chẳng phải bữa giờ cậu luyện đi luyện lại trong lòng rất nhiều lần rồi sao mà giờ còn sai. Đừng nói với mình là cậu hồi hộp quá đó nha.”
Diệp Mạnh Giác gật đầu, nghiêm trang nói: “Hồi hộp thì có sao đâu.”
Cuối cùng, đã đeo được nhẫn lên tay trái của Diệp Tư, Diệp Tư đột nhiên hỏi đầy ngờ vực: “Chú à, đây coi là cầu hôn hay là đính hôn thế?”
Diệp Mạnh Giác ngẩn người, “Cầu hôn và đính hôn không phải cũng là một sao?”
“Hình như… không phải đâu!”
“Vậy bé cưng… không hài lòng sao?” Diệp Mạnh Giác hơi ấm ức, không phải trong TV đều diễn là hễ cầu hôn thì liền đeo nhẫn cho đối phương sao?
“Khụ khụ, người ta chỉ nghi hoặc chút thôi, chứ có nói là không hài lòng đâu.” Diệp Tư vội vàng tỏ rõ lập trường, “Hài lòng, rất hài lòng, hơn cả hài lòng.”
Kiều Hoa Hoa và Đường Mộng Quân đứng ở phía sau Diệp Tư lập tức che miệng cười trộm.
Diệp Mạnh Giác đeo xong nhẫn cho Diệp Tư liền kéo tay cô đi đến trước mặt Diệp Quân cùng Lý Hoa Quyên.
“Ba, mẹ, sau này Tiểu Tư chính là con dâu của hai người, chờ Tiểu Tư hai mươi tuổi, con sẽ tách hộ khẩu của bé cưng ra, sau đó lập tức đưa bé cưng đi đăng ký.”
Diệp Quân không nói, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai người, gật gật đầu, “Con cứ xem rồi làm đi, đừng bạc đãi Tiểu Tư là được.”
Lý Hoa Quyên kéo tay Diệp Tư không biết nên nói cái gì. Bà cúi đầu, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn trên tay Diệp Tư, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác căng thẳng không giải thích được. Người con gái năm xưa từng đeo chiếc nhẫn giống thế này đã sớm gửi thân vào lòng đất, nhưng cô ta lại như âm hồn không tan, nên khiến xui cô con gái vẫn đeo đuổi bọn họ đòi lại món nợ xưa.
Diệp Tư thấy bà cứ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn của mình, trong lòng chẳng hiểu tại sao đột nhiên sinh ra một ý niệm kỳ quái, cô nhấp môi kêu: “Mẹ.”
Lý Hoa Quyên sợ tới mức lập tức buông tay cô ra, mắt tràn đầy sợ hãi nhìn chằm chằm vào cô, “Con… gọi bà là gì?”
Diệp Mạnh Giác ôm lấy vai Diệp Tư, “Mẹ, sau này Tiểu Tư sẽ gả cho con, đương nhiên phải gọi mẹ là mẹ rồi. Sao mẹ lại kinh hoảng thế?”
Lý Hoa Quyên cũng cảm thấy mình phản ứng quá độ, bà đang nghĩ tới Liễu Niệm Tư, nên đột nhiên nghe Diệp Tư gọi bà là ‘mẹ’ mới bị hoảng sợ đến thất thố như vậy.
“Không có gì, không có gì.” Bà vội vã nói, cố gắng hé một nụ cười cứng ngắc, “Đúng vậy, sau này cứ sửa gọi giống vậy đi.”
Trên đường trở về, Diệp Tư hồ nghi hỏi: “Chú à, chú có thấy hôm nay bà phản ứng khá kỳ lạ không?”
“… Việc này, bé cưng đừng lo nghĩ, được không? Cứ giao cho chú.” Diệp Mạnh Giác hôn lên trán cô, “Nhé?”
“Dạ!”
Xe ngựa lóc ca lóc cóc quay về nhà. Lúc Diệp Tư xuống xe thì cảm thấy chân hơi đau đau.
“Sao vậy? Đứng lâu đau chân phải không?” Diệp Mạnh Giác thân thiết hỏi.
“Ừ, giày này gót nhọn, trầy cả chân.” Diệp Tư nhíu mũi lại nói.
“Vậy, hôm nay làm Công chúa đến cùng đi!” Diệp Mạnh Giác nói xong đã ôm cô lên theo kiểu ôm Công chúa, bước vào trong sân.
Dì Thái thấy họ về, vội vàng cười ha ha: “Diệp tiên sinh, hôm nay tôi sang nhà thằng con thăm cháu nội đây.”
Diệp Tư được ôm trong lòng Diệp Mạnh Giác đỏ mặt giải thích: “Chân của cháu bị đau.”
Dì Thái càng cười dữ dội hơn, “Biết rồi, biết rồi, tân hôn ấy mà, lúc nào cũng phải có đêm động phòng hoa chúc chứ.”
Diệp Tư lập tức vùi đầu vào ngực Diệp Mạnh Giác, rõ ràng cô nói là chân đau mà, hơn nữa, có phải tân hôn đâu, chỉ mới cầu hôn kiêm đính hôn thôi.
Cảm thấy ngực Diệp Mạnh Giác chấn động, Diệp Tư ngẩng đầu lên nhìn, anh đang cười đến bả vai run lên bần bật.
“Chú này!”
“Ừ.” Diệp Mạnh Giác như suy nghĩ một chút, “Sau này có thể đổi cách xưng hô rồi.”
Đổi cách xưng hô? Ý của ‘đổi cách xưng hô’ Là… Ông xã?
Diệp Tư càng chui đầu vào ngực anh sâu hơn, chỉ cảm thấy ngực anh đang có độ ấm rất cao, đốt cháy mặt mũi cô đến nóng bỏng, ngay cả cổ cũng nóng rực cả lên.
Lên lầu, Diệp Mạnh Giác hỏi: “Bé cưng, gần đây chú bận bịu lo chuyện này chu đáo như vậy, bé cưng có muốn thưởng cho chú hay không?”
“Thưởng cái gì?” Diệp Tư trong lòng anh ấp úng hỏi.
“Là được… thí dụ như, thưởng cho chú một lần có thể ăn no, hoặc là, cái kia…”
Một lần có thể ăn no…
Diệp Tư nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ trước kia o ép người ta lâu như vậy mà cũng không ăn no sao?”
Diệp Mạnh Giác gật gật đầu như thật, “Ừ.” Rồi giương mắt nhìn cô.
Trong nháy mắt này, Diệp Tư dường như nghe được tiếng sói đói tru lên u u.
“Chú à, ahhh…”
Giọng cò kè mặc cả của Diệp Tư bị cuốn vào trong một nụ hôn cuồng nhiệt.
Diệp Mạnh Giác ôm đầu cô, những nụ hôn giống như những hạt mưa mật ngọt dày đặc sa xuống, từ trán hôn xuống đến cổ, hôn đến khi Diệp Tư phải thở hổn hển một cách yêu kiều, cả người vô lực bám vào người anh.
“Bé cưng, hôm nay tới phiên bé cưng thương chú nhé, có được không? Hửm?”
“… Thương thế nào?” Diệp Tư yếu ớt hỏi.
Diệp Mạnh Giác vừa hôn vành tai tinh xảo của cô vừa nói: “Dùng miệng thương, bé cưng dùng miệng thương chú nhé, được không?”
“Không được, ừmmmm…” Diệp Tư còn chưa nói hết, bàn tay to của Diệp Mạnh Giác đã luồn theo cổ áo tiến vào, nắm lấy khuôn ngực đẹp như Nữ Thần. Anh như muốn trừng phạt cô vì không nghe lời, mạnh mẽ xiết vuốt đến nỗi ngọn núi dựng đứng lên.
“Ưm… Đau…” Diệp Tư rên rỉ.
“Đau hay là thích? Hửm?” Diệp Mạnh Giác xấu xa hỏi.
“Đau… mà cũng thích!”
“Ngoan lắm!” Diệp Mạnh Giác nói một cách hài lòng, “Giờ nói chú biết, còn muốn chú không? Hử?”
Anh hỏi xong, ngón tay ác ý nhéo nụ hồng trên đỉnh, ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy viên trái cây tròn tròn kia mà lăn mà xiết, “Muốn hay không muốn?”
Diệp Tư cắn môi, lắc đầu.
“Không muốn?” Diệp Mạnh Giác nhíu khóe miệng, tay buông lỏng viên trái cây đã ửng hồng, rút tay ra khỏi cổ áo. Ngay sau đó, hai tay anh lại nhanh chóng luồn ra sau lưng cô, cởi bỏ một loạt dây nhợ nút móc các kiểu trên lưng.
Bộ quần áo này đã trói buộc Diệp Tư suốt một ngày, cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cổ áo trước ngực đã bị Diệp Mạnh Giác gạt xuống, bàn tay to của anh vừa tuột cổ áo xong liền nắm lấy hai vú mềm mại đẩy lên trên, đem hai khỏa trắng nõn dấu dưới tầng tầng vải dệt nặn ra ngoài.
“Aaaa!” Diệp Tư nức nở kêu một tiếng, không kịp ngăn cản. Diệp Mạnh Giác lúc này đã giống như một con diều hâu thấy được mồi ngon mà lao xuống, há miệng ngậm một bên gò bồng đảo.
Răng anh khẽ nhay cắn, khi cảm thấy Diệp Tư run rẩy từng đợt từng đợt lại nhổ ra, đầu lưỡi xoay đảo vòng quanh đỉnh núi, đợi đến lúc Diệp Tư mất cảnh giác mà thả lỏng, lại mạnh mẽ ngậm lại thật chặt, cắn cắn nhay nhay. Cứ liên tục lặp lại như thế, Diệp Tư rốt cục cũng chống đỡ không được mà khóc lóc năn nỉ anh buông tha cho cô.
“Còn nói không muốn nữa không? Hử?” anh xấu xa hỏi, “Bé cưng, nói thật đi, còn nói không muốn nữa không?”
Lần này, Diệp Tư ngoan ngoãn gật đầu, “Muốn, muốn!”
“Thế mới ngoan, chú sẽ cho bé cưng. Nhưng mà bé cũng phải cho chú nữa, dùng miệng thương chú, nhé?”
“Ừ.” Diệp Tư căn bản không nghe rõ xem anh nói cái gì, bàn tay nhỏ bé vuốt ve loạn xạ trên người anh.
Diệp Mạnh Giác nhẹ nhàng cười, anh rất hài lòng với phản ứng hiện tại của bé cưng của anh. Hết sức hài lòng.
Nhấc cái váy rườm rà của cô lên, Diệp Mạnh Giác lại bắt đầu tái mặt, sao dưới váy còn giấu hai cái vòng quái quỷ gì thế này? Anh nhìn hai cái vòng kia, không biết phải xử trí chúng như thế nào.
Cảm giác thấy anh dừng lại, Diệp Tư không hài lòng hừ một tiếng, Diệp Mạnh Giác vội vàng đặt cô lên giường, đẩy đống quần áo lùng nhùng sang bên hông.
“Bé cưng ngoan lắm, sốt ruột chờ mong như vậy, chú đến ngay đây.” anh vừa nói vừa kéo chiếc quần lót trắng của cô xuống.
Trên đáy quần lót nổi rõ ánh nước trong suốt lấp lánh.
Anh cúi đầu nhìn hoa tâm trắng mịn giờ đã ướt sũng của cô, cảm thấy mãnh thú của mình càng lúc càng căng trướng. Diệp Tư lắc lắc đôi mông trắng nõn rên rỉ, anh cũng nhịn không được nữa, nhắm ngay nơi riêng tư mềm mại của cô mà đâm thẳng vào.
Diệp Tư chống hai tay trên mép giường, hai khỏa vú mềm mại phía trước bị sức mạnh của Diệp Mạnh Giác đâm vào từ phía sau làm cho nảy tưng lên, trên mông là hai bàn tay của Diệp Mạnh Giác đang xiết chặt vào da thịt, cô chỉ cảm thấy sảng khoái tiến sâu vào tận trong xương cốt, kiều mị kêu to lên.
Một tiếng nức nở uyển chuyển này của cô kích thích đến nỗi khiến Diệp Mạnh Giác phát cuồng, gầm nhẹ lên một tiếng, càng đâm càng mạnh.
“Bé cưng, gọi lên đi!” anh ra lệnh.
“Chú… Chú…” Diệp Tư bị anh ra vào đâm mạnh đến không kịp thở, kêu lên.
“Kêu ông xã, kêu ông xã cho chú nghe, bé cưng.”
“Chú… Aaaaa!” Diệp Tư không nghe lời liền bị mãnh thú phía dưới đâm mạnh đến chúi nhủi về phía trước, nằm ẹp trên giường.
Diệp Mạnh Giác đuổi theo nằm đè lên, vẫn không buông tha cô, “Kêu ông xã!”
Mãnh thú như muốn nghiền nát điểm mẫn cảm kia của cô, cô thật sự chịu không nổi kích thích đến như vậy, kêu to lên, “Ông xã, ông xã, tha em đi…”
Kiều Hoa Hoa đứng ở một bên làm người dẫn chương trình. Diệp Mạnh Giác vốn đã chọn một địa điểm khác, nhưng nơi ấy lại ở ngoại ô thành phố, cách nhà họ quá xa, Diệp Mạnh Giác sợ nếu đi xe ngựa xa như vậy dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đành phải buông tha cho kế hoạch cũ.
Diệp Tư vừa lắng nghe Kiều Hoa Hoa nói, vừa nhìn về phía Diệp Mạnh Giác, nãy giờ anh vẫn giữ nụ cười mỉm mà nhìn cô.
Trên mặt cỏ đã có rất nhiều người đến tham dự từ sớm, lúc này khi thấy hai người tiến tới, không hẹn mà cùng phát ra tiếng hoan hô và vỗ tay nồng nhiệt.
Diệp Quân và Lý Hoa Quyên đứng lẫn trong đám người, nhìn hai người từ xa. Không biết là do áp lực tâm lý hay thế nào, chứ Diệp Tư cảm thấy nụ cười của Lý Hoa Quyên có vẻ như gượng ép.
Diệp Mạnh Giác nhẹ nhàng cầm tay cô, cô hiểu được ý anh, nhìn ông bà nở một nụ cười rực rỡ.
Trần Á trêu chọc: “Diệp Mạnh Giác, mình không ngờ chỉ mới cầu hôn thôi mà cậu đã làm long trọng đến thế này, không muốn cho người khác sống với à?”
Kiều Hoa Hoa đứng cạnh cười nham hiểm, “Anh Trần Á à, em không cần anh khoa trương tới như vậy đâu, gần giống như của Diệp Tư là được rồi.”
Cả đám người đứng xung quanh cười ha ha thích chí, Trần Á sờ sờ mũi, “Cũng khó đấy…”
Mắt thấy Kiều Hoa Hoa chuẩn bị biểu diễn sắc mặt sư tử dữ tợn, Trần Á lập tức chữa cháy. “Đùa thôi, đùa thôi, Họa Họa à. Anh thề sống chết gì cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao! Thề có trời đất chứng giám!”
Thấy Kiều Hoa Hoa hài lòng hất mặt nghênh cằm, tròng lòng Trần Á rên siết không thôi. Diệp Mạnh Giác này hại bạn ghê gớm, Trần Á anh cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu cái lãng mạn thôi, haiz!
Diệp Tư cười nhìn anh ta mồm loa mép giải mà lừa bịp mọi người, trong lòng cảm thấy vui mừng dùm Kiều Hoa Hoa. Trước đây cô ta sợ Trần Á như vậy, bây giờ chẳng phải đã bắt được anh ta trong lòng bàn tay rồi đó sao? Rõ ràng Trần Á sắp đứng vào hàng ngũ những ông chồng bị vợ quản lý nghiêm rồi.
Diệp Mạnh Giác đã điều chỉnh xong microphone.
Anh khẩn thiết nhìn Diệp Tư một cách thâm tình: “Tôi từng hứa hẹn với cục cưng của tôi, sẽ đưa tất cả những gì tốt nhất trên đời này đến cho cô ấy. Tôi còn tưởng rằng tôi đã nói ngoa chứ không thực hiện được. Về sau tôi mới biết, đúng như bé cưng nói, thứ tốt nhất trên đời này không phải cái gì khác mà là cả trái tim tôi.”
“Ôi… ôi…” một loạt tiếng ồn ào của những người tham dự phía dưới, Trần Á và Tần Vi Khiêm không hẹn mà cùng lắc đầu thở dài, “Diệp Mạnh Giác cũng buồn nôn quá nhỉ?”
Diệp Mạnh Giác nói tiếp: “Đối với tôi, cũng giống như vậy, trên đời này không có gì trân quý bằng trái tim của bé cưng dành cho tôi.”
Diệp Tư đưa tay che miệng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, đúng như lời chú nói, trên đời này thật sự không có gì so sánh bằng tấm lòng của chú đối với cô.
“Nhưng mà, có rất nhiều người phát hiện ra bảo bối của tôi, họ cũng xem cô như bảo vật quý báu giống như tôi.”
Đường Duyệt nở nụ cười nhẹ, giơ tay lên, “Tính luôn tôi nè.”
Lại một trận cười vang. Đường Duyệt lặng lẽ nhìn Diệp Tư, phát hiện khóe miệng của cô mỉm cười nhẹ nhàng, trên mặt rớt hai hàng nước mắt. Ánh mắt của cô luôn dính vào người Diệp Mạnh Giác, trong mắt cô, cô chỉ thấy mỗi Diệp Mạnh Giác là tồn tại.
Diệp Mạnh Giác cũng nhìn Đường Duyệt, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo, “Hết cách rồi, tôi biết cậu thật lòng. Tuy nhiên, trong cảm nhận của bé cứng, chỉ có mình trái tim của tôi đây mới đúng là trân quý.”
Đường Duyệt cười cười cúi đầu xuống. Trên thế gian này, vật trân quý nhất của anh sao lại không phải là trái tim của cô chứ? Chẳng qua, anh nhận thua, cô không muốn trái tim chân thành của anh, mặc dù anh có thể moi tim móc phổi ra mà đối xử với cô.
“Cho nên, vì để cho những chàng thanh niên vừa giỏi vừa đẹp trai giống Đường Duyệt cắt hết mọi hy vọng, vì để cho bọn họ chết sớm đầu thai, tôi quyết định, phải ‘tiên hạ thủ vi cường’.” Diệp Mạnh Giác bày ra một dáng vẻ ta đang hy sinh vì đại nghĩa.
“Ha ha ha.”Phía dưới mọi người đồng loạt lăn ra cười sặc sụa. Tần Vi Khiêm hét to phá rối: “Diệp Mạnh Giác, cậu phải hỏi ý kiến Đường Duyệt trước chứ, chưa chắc người ta đã muốn chết sớm đầu thai đâu.”
Lại là một trận cười sặc sụa không ngừng.
Diệp Mạnh Giác sợ bọn họ tiếp tục quấy rối, lập tức đi thẳng vào vấn đề,
“Bé cưng, gả cho chú đi!”
Diệp Mạnh Giác từ trên bục đi xuống, tới trước mặt Diệp Tư quỳ xuống đất.
Lặp lại lần nữa, “Bé cưng, gả cho chú đi!”
Tần Vi Khiêm hợp lúc hợp thời đưa một cái hộp nhỏ hình trái tim, một chiếc nhẫn xuất hiện trước mắt Diệp Tư. Diệp Tư cảm thấy chiếc nhẫn kia vô cùng quen mắt, nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra nó gần như giống y chiếc nhẫn năm xưa mẹ cô đã đeo.
“Chiếc nhẫn này chú đã tìm người thiết kế cho chiếc của mẹ bé cưng đeo, nhờ ông làm lại lần nữa.” Diệp Mạnh Giác biết cô đã nhìn ra sự giống nhau, “Trên tổng thể thì nhìn giống nhau, tuy nhiên đế đỡ kim cương có khắc tên chúng ta, bé cưng có muốn nhìn xem không?”
Diệp Tư gật đầu.
“Chú Diệp gạt cậu đó, cầm lên nhìn không phải là đồng ý với chú ấy sao?” Kiều Hoa Hoa hét lên.
Trần Á mỉm cười, kéo tay Kiều Hoa Hoa, phụ họa, “Đúng vậy, Diệp Mạnh Giác, cậu bày mưu tính kế đấy à?”
Diệp Mạnh Giác cầm nhẫn lên, “Đeo trước, rồi về nhà từ từ xem nhé.”
Diệp Tư ngoan ngoãn gật đầu.
“Bánh bao nhỏ! Đừng để chú cậu lừa!” Kiều Hoa Hoa kêu lên.
Diệp Tư quay đầu sang cô ấy, cười tươi rạng rỡ, “Mình không giống cậu, mình cái gì cũng nghe lời chú hết, mình là bé cưng ngoan mà!”
Diệp Mạnh Giác nghe vậy, nắm lấy tay phải của Diệp Tư, lấy nhẫn ra chuẩn bị đeo cho cô, lại phát hiện Diệp Tư rụt tay này lại giấu ra sau lưng. Anh vội vã lo lắng kêu lên: “Bé cưng!”
Diệp Tư giơ tay trái lên, nói: “Chú à, hình như phải đeo tay trái chứ?”
Tần Vi Khiêm cười to ra tiếng, “Diệp Mạnh Giác, chẳng phải bữa giờ cậu luyện đi luyện lại trong lòng rất nhiều lần rồi sao mà giờ còn sai. Đừng nói với mình là cậu hồi hộp quá đó nha.”
Diệp Mạnh Giác gật đầu, nghiêm trang nói: “Hồi hộp thì có sao đâu.”
Cuối cùng, đã đeo được nhẫn lên tay trái của Diệp Tư, Diệp Tư đột nhiên hỏi đầy ngờ vực: “Chú à, đây coi là cầu hôn hay là đính hôn thế?”
Diệp Mạnh Giác ngẩn người, “Cầu hôn và đính hôn không phải cũng là một sao?”
“Hình như… không phải đâu!”
“Vậy bé cưng… không hài lòng sao?” Diệp Mạnh Giác hơi ấm ức, không phải trong TV đều diễn là hễ cầu hôn thì liền đeo nhẫn cho đối phương sao?
“Khụ khụ, người ta chỉ nghi hoặc chút thôi, chứ có nói là không hài lòng đâu.” Diệp Tư vội vàng tỏ rõ lập trường, “Hài lòng, rất hài lòng, hơn cả hài lòng.”
Kiều Hoa Hoa và Đường Mộng Quân đứng ở phía sau Diệp Tư lập tức che miệng cười trộm.
Diệp Mạnh Giác đeo xong nhẫn cho Diệp Tư liền kéo tay cô đi đến trước mặt Diệp Quân cùng Lý Hoa Quyên.
“Ba, mẹ, sau này Tiểu Tư chính là con dâu của hai người, chờ Tiểu Tư hai mươi tuổi, con sẽ tách hộ khẩu của bé cưng ra, sau đó lập tức đưa bé cưng đi đăng ký.”
Diệp Quân không nói, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai người, gật gật đầu, “Con cứ xem rồi làm đi, đừng bạc đãi Tiểu Tư là được.”
Lý Hoa Quyên kéo tay Diệp Tư không biết nên nói cái gì. Bà cúi đầu, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn trên tay Diệp Tư, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác căng thẳng không giải thích được. Người con gái năm xưa từng đeo chiếc nhẫn giống thế này đã sớm gửi thân vào lòng đất, nhưng cô ta lại như âm hồn không tan, nên khiến xui cô con gái vẫn đeo đuổi bọn họ đòi lại món nợ xưa.
Diệp Tư thấy bà cứ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn của mình, trong lòng chẳng hiểu tại sao đột nhiên sinh ra một ý niệm kỳ quái, cô nhấp môi kêu: “Mẹ.”
Lý Hoa Quyên sợ tới mức lập tức buông tay cô ra, mắt tràn đầy sợ hãi nhìn chằm chằm vào cô, “Con… gọi bà là gì?”
Diệp Mạnh Giác ôm lấy vai Diệp Tư, “Mẹ, sau này Tiểu Tư sẽ gả cho con, đương nhiên phải gọi mẹ là mẹ rồi. Sao mẹ lại kinh hoảng thế?”
Lý Hoa Quyên cũng cảm thấy mình phản ứng quá độ, bà đang nghĩ tới Liễu Niệm Tư, nên đột nhiên nghe Diệp Tư gọi bà là ‘mẹ’ mới bị hoảng sợ đến thất thố như vậy.
“Không có gì, không có gì.” Bà vội vã nói, cố gắng hé một nụ cười cứng ngắc, “Đúng vậy, sau này cứ sửa gọi giống vậy đi.”
Trên đường trở về, Diệp Tư hồ nghi hỏi: “Chú à, chú có thấy hôm nay bà phản ứng khá kỳ lạ không?”
“… Việc này, bé cưng đừng lo nghĩ, được không? Cứ giao cho chú.” Diệp Mạnh Giác hôn lên trán cô, “Nhé?”
“Dạ!”
Xe ngựa lóc ca lóc cóc quay về nhà. Lúc Diệp Tư xuống xe thì cảm thấy chân hơi đau đau.
“Sao vậy? Đứng lâu đau chân phải không?” Diệp Mạnh Giác thân thiết hỏi.
“Ừ, giày này gót nhọn, trầy cả chân.” Diệp Tư nhíu mũi lại nói.
“Vậy, hôm nay làm Công chúa đến cùng đi!” Diệp Mạnh Giác nói xong đã ôm cô lên theo kiểu ôm Công chúa, bước vào trong sân.
Dì Thái thấy họ về, vội vàng cười ha ha: “Diệp tiên sinh, hôm nay tôi sang nhà thằng con thăm cháu nội đây.”
Diệp Tư được ôm trong lòng Diệp Mạnh Giác đỏ mặt giải thích: “Chân của cháu bị đau.”
Dì Thái càng cười dữ dội hơn, “Biết rồi, biết rồi, tân hôn ấy mà, lúc nào cũng phải có đêm động phòng hoa chúc chứ.”
Diệp Tư lập tức vùi đầu vào ngực Diệp Mạnh Giác, rõ ràng cô nói là chân đau mà, hơn nữa, có phải tân hôn đâu, chỉ mới cầu hôn kiêm đính hôn thôi.
Cảm thấy ngực Diệp Mạnh Giác chấn động, Diệp Tư ngẩng đầu lên nhìn, anh đang cười đến bả vai run lên bần bật.
“Chú này!”
“Ừ.” Diệp Mạnh Giác như suy nghĩ một chút, “Sau này có thể đổi cách xưng hô rồi.”
Đổi cách xưng hô? Ý của ‘đổi cách xưng hô’ Là… Ông xã?
Diệp Tư càng chui đầu vào ngực anh sâu hơn, chỉ cảm thấy ngực anh đang có độ ấm rất cao, đốt cháy mặt mũi cô đến nóng bỏng, ngay cả cổ cũng nóng rực cả lên.
Lên lầu, Diệp Mạnh Giác hỏi: “Bé cưng, gần đây chú bận bịu lo chuyện này chu đáo như vậy, bé cưng có muốn thưởng cho chú hay không?”
“Thưởng cái gì?” Diệp Tư trong lòng anh ấp úng hỏi.
“Là được… thí dụ như, thưởng cho chú một lần có thể ăn no, hoặc là, cái kia…”
Một lần có thể ăn no…
Diệp Tư nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ trước kia o ép người ta lâu như vậy mà cũng không ăn no sao?”
Diệp Mạnh Giác gật gật đầu như thật, “Ừ.” Rồi giương mắt nhìn cô.
Trong nháy mắt này, Diệp Tư dường như nghe được tiếng sói đói tru lên u u.
“Chú à, ahhh…”
Giọng cò kè mặc cả của Diệp Tư bị cuốn vào trong một nụ hôn cuồng nhiệt.
Diệp Mạnh Giác ôm đầu cô, những nụ hôn giống như những hạt mưa mật ngọt dày đặc sa xuống, từ trán hôn xuống đến cổ, hôn đến khi Diệp Tư phải thở hổn hển một cách yêu kiều, cả người vô lực bám vào người anh.
“Bé cưng, hôm nay tới phiên bé cưng thương chú nhé, có được không? Hửm?”
“… Thương thế nào?” Diệp Tư yếu ớt hỏi.
Diệp Mạnh Giác vừa hôn vành tai tinh xảo của cô vừa nói: “Dùng miệng thương, bé cưng dùng miệng thương chú nhé, được không?”
“Không được, ừmmmm…” Diệp Tư còn chưa nói hết, bàn tay to của Diệp Mạnh Giác đã luồn theo cổ áo tiến vào, nắm lấy khuôn ngực đẹp như Nữ Thần. Anh như muốn trừng phạt cô vì không nghe lời, mạnh mẽ xiết vuốt đến nỗi ngọn núi dựng đứng lên.
“Ưm… Đau…” Diệp Tư rên rỉ.
“Đau hay là thích? Hửm?” Diệp Mạnh Giác xấu xa hỏi.
“Đau… mà cũng thích!”
“Ngoan lắm!” Diệp Mạnh Giác nói một cách hài lòng, “Giờ nói chú biết, còn muốn chú không? Hử?”
Anh hỏi xong, ngón tay ác ý nhéo nụ hồng trên đỉnh, ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy viên trái cây tròn tròn kia mà lăn mà xiết, “Muốn hay không muốn?”
Diệp Tư cắn môi, lắc đầu.
“Không muốn?” Diệp Mạnh Giác nhíu khóe miệng, tay buông lỏng viên trái cây đã ửng hồng, rút tay ra khỏi cổ áo. Ngay sau đó, hai tay anh lại nhanh chóng luồn ra sau lưng cô, cởi bỏ một loạt dây nhợ nút móc các kiểu trên lưng.
Bộ quần áo này đã trói buộc Diệp Tư suốt một ngày, cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cổ áo trước ngực đã bị Diệp Mạnh Giác gạt xuống, bàn tay to của anh vừa tuột cổ áo xong liền nắm lấy hai vú mềm mại đẩy lên trên, đem hai khỏa trắng nõn dấu dưới tầng tầng vải dệt nặn ra ngoài.
“Aaaa!” Diệp Tư nức nở kêu một tiếng, không kịp ngăn cản. Diệp Mạnh Giác lúc này đã giống như một con diều hâu thấy được mồi ngon mà lao xuống, há miệng ngậm một bên gò bồng đảo.
Răng anh khẽ nhay cắn, khi cảm thấy Diệp Tư run rẩy từng đợt từng đợt lại nhổ ra, đầu lưỡi xoay đảo vòng quanh đỉnh núi, đợi đến lúc Diệp Tư mất cảnh giác mà thả lỏng, lại mạnh mẽ ngậm lại thật chặt, cắn cắn nhay nhay. Cứ liên tục lặp lại như thế, Diệp Tư rốt cục cũng chống đỡ không được mà khóc lóc năn nỉ anh buông tha cho cô.
“Còn nói không muốn nữa không? Hử?” anh xấu xa hỏi, “Bé cưng, nói thật đi, còn nói không muốn nữa không?”
Lần này, Diệp Tư ngoan ngoãn gật đầu, “Muốn, muốn!”
“Thế mới ngoan, chú sẽ cho bé cưng. Nhưng mà bé cũng phải cho chú nữa, dùng miệng thương chú, nhé?”
“Ừ.” Diệp Tư căn bản không nghe rõ xem anh nói cái gì, bàn tay nhỏ bé vuốt ve loạn xạ trên người anh.
Diệp Mạnh Giác nhẹ nhàng cười, anh rất hài lòng với phản ứng hiện tại của bé cưng của anh. Hết sức hài lòng.
Nhấc cái váy rườm rà của cô lên, Diệp Mạnh Giác lại bắt đầu tái mặt, sao dưới váy còn giấu hai cái vòng quái quỷ gì thế này? Anh nhìn hai cái vòng kia, không biết phải xử trí chúng như thế nào.
Cảm giác thấy anh dừng lại, Diệp Tư không hài lòng hừ một tiếng, Diệp Mạnh Giác vội vàng đặt cô lên giường, đẩy đống quần áo lùng nhùng sang bên hông.
“Bé cưng ngoan lắm, sốt ruột chờ mong như vậy, chú đến ngay đây.” anh vừa nói vừa kéo chiếc quần lót trắng của cô xuống.
Trên đáy quần lót nổi rõ ánh nước trong suốt lấp lánh.
Anh cúi đầu nhìn hoa tâm trắng mịn giờ đã ướt sũng của cô, cảm thấy mãnh thú của mình càng lúc càng căng trướng. Diệp Tư lắc lắc đôi mông trắng nõn rên rỉ, anh cũng nhịn không được nữa, nhắm ngay nơi riêng tư mềm mại của cô mà đâm thẳng vào.
Diệp Tư chống hai tay trên mép giường, hai khỏa vú mềm mại phía trước bị sức mạnh của Diệp Mạnh Giác đâm vào từ phía sau làm cho nảy tưng lên, trên mông là hai bàn tay của Diệp Mạnh Giác đang xiết chặt vào da thịt, cô chỉ cảm thấy sảng khoái tiến sâu vào tận trong xương cốt, kiều mị kêu to lên.
Một tiếng nức nở uyển chuyển này của cô kích thích đến nỗi khiến Diệp Mạnh Giác phát cuồng, gầm nhẹ lên một tiếng, càng đâm càng mạnh.
“Bé cưng, gọi lên đi!” anh ra lệnh.
“Chú… Chú…” Diệp Tư bị anh ra vào đâm mạnh đến không kịp thở, kêu lên.
“Kêu ông xã, kêu ông xã cho chú nghe, bé cưng.”
“Chú… Aaaaa!” Diệp Tư không nghe lời liền bị mãnh thú phía dưới đâm mạnh đến chúi nhủi về phía trước, nằm ẹp trên giường.
Diệp Mạnh Giác đuổi theo nằm đè lên, vẫn không buông tha cô, “Kêu ông xã!”
Mãnh thú như muốn nghiền nát điểm mẫn cảm kia của cô, cô thật sự chịu không nổi kích thích đến như vậy, kêu to lên, “Ông xã, ông xã, tha em đi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook