Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia
-
Chương 26
Trong công viên gió nhẹ mang theo mùi hoa nhàn nhạt thổi đến, không khí thoáng có chút trầm trọng, Đường Duyệt nhìn nhìn cô nói: “Tuy nhiên, lần trước ở quán rượu thiếu chút nữa anh không nhận ra em, so với lần đầu tiên thấy em bây giờ gầy nhiều lắm.”
Diệp Tư ngây ngô cười rộ lên, nửa ngày mới ngượng ngùng nói: “Kỳ thực, gần đây em giảm béo. Kiều Hoa Hoa nói, nữ sinh quá béo, nam sinh lại không thích.”
Đường Duyệt phụt một tiếng bật cười: “Kiều Hoa Hoa thật đúng là dạy em không ít chuyện.”
Diệp Tư nói: “Đúng vậy, cậu ấy mặc dù thường hay gây hại cho bạn, nhưng cũng dạy cho em biết không ít chuyện.”
Bạn trong lớp của Đường Duyệt đã đến đầy đủ, một đám thiếu nam thiếu nữ líu ríu cười nói cùng nhau đi vào công viên.
Diệp Tư tâm tình thật tốt trở về nhà. Lớp của cô rất ít tổ chức các buổi hoạt động tập thể như vậy, vì thế đối với cô mà nói hết thảy đều thật mới mẻ.
Vừa vào cửa cô liền nhìn thấy túi du lịch của Diệp Mạnh Giác để bên cạnh sofa. Diệp Tư sửng sốt, vội vàng bỏ giày ra chạy vào.
“Chú, chú!”
Cô vừa chạy vừa kêu.
Dì Thái từ phòng bếp đi ra, thấy cô, vội vàng nói: “Tiểu Tư chậm một chút. Chú của cháu không có nhà.”
Thấy Diệp Tư dừng lại, cô nói tiếp: “Vừa nãy chú của cháu trở về một chuyến, thu dọn chút quần áo, bảo là muốn đi nơi khác công tác, hiện giờ hẳn là trở về bên nhà ông nội cháu cùng ăn cơm với ông bà cháu rồi. Buổi tối hẳn là sẽ trở lại.”
Diệp Tư xoay người chạy ra bên ngoài, dì Thái ở sau lưng cô gọi: “Tiểu Tư, cháu đi đâu? Không ăn cơm sao?”
“Cháu qua nhà bà nội, không trở về dùng cơm.” Diệp Tư cũng không quay đầu lại nói.
Lúc đến Diệp gia, sắc trời hoàn toàn tối đen.
Diệp Tư đứng dưới ánh đèn mờ nhạt ở trong sân, thấy xe của chú đậu trong hoa viên, liền chạy nhanh đến phòng khách.
Trong phòng, ngọn đèn chói lọi, tiếng cười đùa thỉnh thoảng truyền đến.
Diệp Tư đứng ở cửa sảnh vừa lúc định đi vào, nghe thấy giọng nói của Lý Hoa Quyên truyền tới.
“Như vậy thật tốt, mẹ đã sớm nói hai con rất hợp mà, có phải hay không lão Diệp? Ông xem bọn chúng trai tài gái sắc, thấy thế nào cũng thật xứng.”
Trái tim Diệp Tư lập tức thắt chặt, người bà nói, chẳng lẽ là chú?
“Nhiều năm như vậy, rốt cục con cũng làm được một chuyện mà ba cảm thấy hài lòng.” Đúng là giọng nói của Diệp Quân, “Dư Chi, cháu đã nói chuyện với người trong nhà chưa? Nếu đã quyết định ở bên nhau, vậy thì nói một tiếng để hai nhà có thể gặp mặt nói chuyện đi.”
Trái tim Diệp Tư đập liên hồi. Cô lén lút buông tay trên nắm cửa, từng bước một lui về phía sau. Qua vài bước, cô ngồi bệch trên mặt đất, rốt cuộc không bò dậy nổi. Cô nghe thấy bọn họ ở trong phòng nói nói cười cười, thấy bên trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng nhưng bóng người lại mờ mịt, đó là một thế giới mà cô khát vọng được đi vào. Không ai biết, ở ngoài cửa sảnh vài bước, dưới tàng cây sồi xanh lá, có một cô bé, gường mặt đầy nước mắt, hèn mọn như vậy ngồi ở chỗ kia, cô chờ bọn họ phát hiện cô, lại sợ bọn họ phát hiện cô. Cô ngồi liệt ở chỗ kia, nước mắt như hồng thủy vỡ đê, cô ngăn không cho chúng được chảy xuống. Dường như lâu đến cả thế kỷ, cô rốt cục chậm rãi đứng lên, rời khỏi đó.
Ngày này, rốt cục vẫn phải đến.
Diệp Mạnh Giác cơm nước xong, lại cùng người trong nhà hàn huyên một hồi, đuổi Dư Chi về, thế này mới trở về nhà. Lúc về đến, đã hơn mười giờ.
Trong phòng im ắng tối đen, không một chút ánh sáng. Diệp Mạnh Giác ở cổng vòm mở đèn, thấy giày của tiểu nha đầu quăng ném lộn xộn, anh cười cười, không biết cô gấp đi làm gì, lại đá giày văng lên lộn xộn lung tung. Anh thay giày, thuận tay cất giày của Diệp Tư đi.
Mới mười giờ đã đi ngủ, xem ra hôm nay chơi thật mệt mỏi. Diệp Mạnh Giác nhìn về phía cửa phòng ngủ khép chặt trên lầu hai của Diệp Tư nghĩ.
Buổi trưa hôm nay lúc anh trở lại, nghe dì Thái nói, Diệp Tư đi công viên chơi với bạn học, vốn dĩ lòng khẩn trương thoáng buông lỏng một chút, rồi lập tức cảm thấy thất vọng. Có lẽ, anh và bé cưng của anh về sau đều sẽ như vậy. Một tuần khó gặp được một lần, mỗi người đều có bạn bè riêng, mỗi người đều tự trải qua cuộc sống của riêng mình. Trong lòng anh có một cảm xúc mãnh liệt không muốn như vậy, lại không thể làm gì. Như vậy là tốt, như vậy tốt lắm! Anh tự an ủi mình, không phải anh muốn như vậy sao?
Diệp Mạnh Giác chậm rãi lên lầu hai, đứng trước cửa phòng Diệp Tư, anh do dự nửa ngày, rốt cuộc đẩy cửa ra.
Diệp Tư xoay mặt vào trong ngủ, anh đứng ở trước giường cô, thật lâu sau, thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Diệp Mạnh Giác vừa đóng cửa, Diệp Tư liền xoay người lại, cô nằm trên giường hoàn toàn không ngủ, nghe thấy tiếng của Diệp Mạnh Giác, cô sợ tới mức vội vã xoay đầu vào bên trong, cô sợ hãi bị Diệp Mạnh Giác thấy cô khóc đến mắt sưng lên.
Ngày hôm sau trước khi đi, Diệp Mạnh Giác đi tới phòng Diệp Tư, giống như lúc trước dán lên đầu giường của của cô một lời ghi chú.
Chờ anh đi rồi Diệp Tư mới trở mình, lấy tờ giấy ghi chú màu hồng nhạt xem, như cũ vẫn là một cái đầu con mèo, phía dưới viết: bé cưng, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đến trường, chú phải ra khỏi nhà một thời gian, trở về sẽ mang quà về cho bé cưng.
Diệp Tư cầm tấm giấy ghi chú tong tay, nước mắt nhịn không được rào rào rơi xuống. Chú của cô, cô vẫn yêu chú nhưng trong trái tim của cô mọi thứ thật sự không thể quay trở lại. Cô nhịn không được nằm sấp trên gối, khóc nức nở.
Lần này Diệp Mạnh Giác đi công tác thời gian có hơi lâu. Chờ lúc anh trở lại, đã là mùa đông. Diệp Tư đội mũ tròn tròn, giống như quả cầu, ngồi xổm bên vườn hoa, cầm trong tay cái xẻng nhỏ, không biết đang vội cái gì, ngay cả tiếng xe anh trở về cũng không nghe thấy.
Diệp Mạnh Giác đứng ở ngoài sân nhìn cô, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn không hiểu được, anh không khỏi nhẹ nhàng giương lên khóe miệng, hơn một tháng, anh mỗi ngày vội đến sứt đầu mẻ trán, nhưng, buổi tối gọi điện thoại chúc ngủ ngon cho Diệp Tư lại chưa từng quên. Trong điện thoại, giọng nói của nhóc con mềm yếu dẻo dẻo mỗi lần cũng có thể làm cho toàn thân anh nhẹ nhàng. Có rất nhiều lần anh kềm nén không được, muốn trở về nhìn cô, nhưng mà, mỗi lần đến sân bay, anh lại do dự, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, hôm nay rốt cục cũng trở về gặp cô.
Anh đẩy cửa ra tiến vào, đứng ở sau lưng Diệp Tư.
“Bé cưng!”
Tay Diệp Tư ngừng một chút, nghiêng đầu, lại tự nhủ nói: “Hình như lại nghe thấy giọng của chú rồi.”
Diệp Mạnh Giác cảm thấy hốc mắt hơi hơi nóng lên, anh lại bảo một tiếng: “Bé cưng!”
Diệp Tư quay đầu thật mạnh, mở to hai mắt nhìn anh một chút, sau đó, lập tức ném xẻng nhỏ trong tay, bổ nhào qua.
“Chú!”
Cô gọi, lại có chút muốn khóc.
“Chú!”
Cô lại gọi một tiếng, vùi đầu trong lòng anh, cũng không nhúc nhích.
Trong nháy mắt Diệp Mạnh Giác có vẻ như quay về chín năm trước, lần đó anh tìm được cô ở cô nhi viện. Lần đó, cô cũng như vậy nhào vào lòng anh, lần đó, cô cũng gầy đến khiến anh đau lòng.
Anh vươn tay ôm cô, đau lòng hỏi: “Bé cưng, bé cưng đã làm gì hả? Sao gầy thành như vậy?”
Ở trong lòng anh, Diệp Tư buồn buồn “Ừ” một tiếng cũng không tiếp tục nói chuyện.
Anh ôm cô, cúi đầu ngửi trên mái tóc nhàn nhạt mùi chanh của cô, nhưng lại không cam lòng buông ra.
Dì Thái từ trong nhà đi ra, thấy Diệp Mạnh Giác ôm Diệp Tư đứng trong sân, vội vàng nói: “Diệp tiên sinh đã về? Trời lạnh thế này, các người còn không mau vào nhà?”
Diệp Mạnh Giác thế này mới giật mình có chút lúng túng, vội vàng buông Diệp Tư, cười nói với dì Thái: “Đúng vậy, trời đang lạnh.”
Nói xong, anh nói với Diệp Tư: “Bé cưng, mau vào nhà, đừng để bị đông lạnh.”
Diệp Tư cúi đầu, đi ở phía sau anh vào phòng.
Diệp Mạnh Giác cởi áo khoác, Diệp Tư rất nhanh nhận lấy đi treo lên.
Dì Thái bưng hai chén trà nóng ra, nói: “Diệp tiên sinh đúng là đã trở về. Tiểu Tư cả ngày lẩm bẩm nhắc đến cậu. Tôi nghĩ nếu cậu còn không trở về, da miệng của cô bé chắc không thể nào lành da non được.”
Diệp Mạnh Giác nhìn Diệp Tư đang treo quần áo nói: “Vậy sao? Nhớ chú như vậy sao không nghe bé cưng nói gì trong điện thoại? Gầy thành như vậy?”
Diệp Tư cũng cởi áo khoác của mình ra, không có quần áo mùa đông che dấu, thân mình càng thêm gầy yếu.
Nhìn thấy Diệp Tư thân thể gầy yếu, sắc mặt Diệp Mạnh Giác khó xem, hỏi dì Thái: “Sao lại thế này? Bé cưng không có ăn cơm sao?”
Dì Thái thở dài, nói: “Tôi cũng không biết, mới đầu, cả ngày cô bé cũng không ăn cơm, nói là ăn không vô. Về sau mẹ cậu sang đây đưa con bé đi bệnh viện xem qua một hồi, nói là không thành vấn đề, có thể là bị stress. Mấy ngày gần đây lượng cơm ăn thật ra cũng không tệ, mỗi bữa có thể miễn cưỡng ăn được một chén nhỏ.”
Diệp Tư lề mà lề mề đi tới, nhẹ giọng nói: “Bé cưng không sao đâu chú.”
Diệp Mạnh Giác nhìn cô hỏi: “Bé cưng, có thể nói cho chú biết như thế này là sao? Sao có thể vô duyên vô cớ ăn không ngon? Rốt cuộc là thế nào?”
Diệp Tư có chút do dự, biết nói thế nào đây? Bởi vì nhớ chú nhớ đến ăn không ngon sao? Nếu chú biết được ý nghĩ này, nhất định sẽ cho rằng bé cưng điên rồi.
“Bé cưng, gần đây giảm béo.” cô nhỏ giọng nói.
“Giảm béo?” Diệp Mạnh Giác nghe được lập tức nổi giận, anh nhớ tới lần trước Diệp Tư bởi vì giảm béo mà té xỉu bị đưa đi bệnh viện, hơn nữa còn là vì một nam sinh, anh tức giận hỏi, “Bé cưng không nhớ lần trước vì sao đến bệnh viện sao? Bé cưng còn muốn dọa chú một lần nữa ư? Bé cưng, tại sao có thể không thương tiếc thân thể của mình như vậy?”
Diệp Tư cúi đầu, nghịch dây thắt lưng của mình không nói.
“Bé cưng không nghe chú nói sao, bé cưng! Nhìn chú này!” Diệp Mạnh Giác đưa tay nắm giữ bả vai Diệp Tư nói: “Bé cưng không phải đã đồng ý với chú sẽ không còn cấp bách giảm cân nữa sao? Là tên nam sinh nào nói bé cưng mập ra? Nói cho chú biết!”
Diệp Tư vẫn như trước cúi đầu, chỉ là dây lưng trong tay đã biến thành bánh quai chèo.
Thấy cô không nói lời nào, Diệp Mạnh Giác càng căm tức. Tiểu nha đầu vì thích nam sinh đến lời nói của anh cũng không nghe.
“Bé cưng, lời bé cưng hứa với chú không còn ý nghĩa gì sao? Hả???” Diệp Mạnh Giác hỏi, “Bé cưng nói cho chú biết? Rốt cuộc là vì nam sinh như thế nào mà để cho bé cưng không để ý đến bản thân mình như vậy? Nam sinh như thế không đáng để thích.”
“Tại sao không nói chuyện?”
Nhóc con cúi đầu không nói lời nào, Diệp Mạnh Giác càng nhìn càng nổi giận.
“Bây giờ bé cưng phải hứa với chú, sau này không tiếp tục giảm cân như vậy nữa, tuyệt đối không được có lần nữa! Có nghe thấy không? Bất kể là vì ai, đều không cho phép! Có nghe thấy không?”
Diệp Tư nhẹ nhàng gật gật đầu, vẫn không nói một lời dùng sức quấy nghịch dây lưng trong tay.
Cô chưa từng như vậy, chưa từng không trả lời anh lúc nói chuyện, Diệp Mạnh Giác trong cơn giận dữ nghĩ, rốt cuộc là chàng trai nào khiến bé cưng biến thành như vậy.
Anh nhìn chằm chằm đầu tóc của cô, hận không thể để cho ánh mắt phun lửa, làm cho cô tổn thương, như vậy cô sẽ ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Bộp.”
Một giọt nước mắt nhỏ trên tay Diệp Tư.
“Bộp.”
Lại một giọt nữa.
Diệp Mạnh Giác hoảng, vội vàng đưa tay nâng khuôn mặt Diệp Tư lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay tràn đầy nước mắt, cô cắn chặt môi, cố không cho tiếng khóc tràn ra.
“Bé cưng ngốc, bé cưng ngốc.” Diệp Mạnh Giác vội vàng hốt hoảng lóng ngóng lau đi nước mắt trên mặt cô, miệng thì thào nói: “Bé cưng ngốc, khóc cái gì? Chú lo lắng cho sức khỏe của bé cưng mà, khóc cái gì? Chú cũng không phải hung dữ với bé cưng, bé cưng ngốc.”
Diệp Tư quệt miệng, rốt cục khóc ra thành tiếng.
Nước mắt trên mặt cô tràn ra như nước cho dù có lau cũng không hết, Diệp Mạnh Giác thật sự không có biện pháp, ôm cô vào trong ngực dụ dỗ.
Diệp Tư càng khóc càng lợi hại, thân mình cũng run lên.
“Bé cưng không khóc, không khóc nhé, là chú không đúng, chú không nên nói chuyện lớn tiếng với bé cưng, bé cưng ngoan, nếu không bé cưng đánh chú đi? Nhé? Bé cưng đánh chú có được không?”
Diệp Mạnh Giác gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhưng mặc kệ anh dỗ thế nào, Diệp Tư vẫn như cũ không quan tâm ở trong lòng anh khóc lớn. Tay cô nắm chặt quần áo của anh không buông.
Diệp Tư ngây ngô cười rộ lên, nửa ngày mới ngượng ngùng nói: “Kỳ thực, gần đây em giảm béo. Kiều Hoa Hoa nói, nữ sinh quá béo, nam sinh lại không thích.”
Đường Duyệt phụt một tiếng bật cười: “Kiều Hoa Hoa thật đúng là dạy em không ít chuyện.”
Diệp Tư nói: “Đúng vậy, cậu ấy mặc dù thường hay gây hại cho bạn, nhưng cũng dạy cho em biết không ít chuyện.”
Bạn trong lớp của Đường Duyệt đã đến đầy đủ, một đám thiếu nam thiếu nữ líu ríu cười nói cùng nhau đi vào công viên.
Diệp Tư tâm tình thật tốt trở về nhà. Lớp của cô rất ít tổ chức các buổi hoạt động tập thể như vậy, vì thế đối với cô mà nói hết thảy đều thật mới mẻ.
Vừa vào cửa cô liền nhìn thấy túi du lịch của Diệp Mạnh Giác để bên cạnh sofa. Diệp Tư sửng sốt, vội vàng bỏ giày ra chạy vào.
“Chú, chú!”
Cô vừa chạy vừa kêu.
Dì Thái từ phòng bếp đi ra, thấy cô, vội vàng nói: “Tiểu Tư chậm một chút. Chú của cháu không có nhà.”
Thấy Diệp Tư dừng lại, cô nói tiếp: “Vừa nãy chú của cháu trở về một chuyến, thu dọn chút quần áo, bảo là muốn đi nơi khác công tác, hiện giờ hẳn là trở về bên nhà ông nội cháu cùng ăn cơm với ông bà cháu rồi. Buổi tối hẳn là sẽ trở lại.”
Diệp Tư xoay người chạy ra bên ngoài, dì Thái ở sau lưng cô gọi: “Tiểu Tư, cháu đi đâu? Không ăn cơm sao?”
“Cháu qua nhà bà nội, không trở về dùng cơm.” Diệp Tư cũng không quay đầu lại nói.
Lúc đến Diệp gia, sắc trời hoàn toàn tối đen.
Diệp Tư đứng dưới ánh đèn mờ nhạt ở trong sân, thấy xe của chú đậu trong hoa viên, liền chạy nhanh đến phòng khách.
Trong phòng, ngọn đèn chói lọi, tiếng cười đùa thỉnh thoảng truyền đến.
Diệp Tư đứng ở cửa sảnh vừa lúc định đi vào, nghe thấy giọng nói của Lý Hoa Quyên truyền tới.
“Như vậy thật tốt, mẹ đã sớm nói hai con rất hợp mà, có phải hay không lão Diệp? Ông xem bọn chúng trai tài gái sắc, thấy thế nào cũng thật xứng.”
Trái tim Diệp Tư lập tức thắt chặt, người bà nói, chẳng lẽ là chú?
“Nhiều năm như vậy, rốt cục con cũng làm được một chuyện mà ba cảm thấy hài lòng.” Đúng là giọng nói của Diệp Quân, “Dư Chi, cháu đã nói chuyện với người trong nhà chưa? Nếu đã quyết định ở bên nhau, vậy thì nói một tiếng để hai nhà có thể gặp mặt nói chuyện đi.”
Trái tim Diệp Tư đập liên hồi. Cô lén lút buông tay trên nắm cửa, từng bước một lui về phía sau. Qua vài bước, cô ngồi bệch trên mặt đất, rốt cuộc không bò dậy nổi. Cô nghe thấy bọn họ ở trong phòng nói nói cười cười, thấy bên trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng nhưng bóng người lại mờ mịt, đó là một thế giới mà cô khát vọng được đi vào. Không ai biết, ở ngoài cửa sảnh vài bước, dưới tàng cây sồi xanh lá, có một cô bé, gường mặt đầy nước mắt, hèn mọn như vậy ngồi ở chỗ kia, cô chờ bọn họ phát hiện cô, lại sợ bọn họ phát hiện cô. Cô ngồi liệt ở chỗ kia, nước mắt như hồng thủy vỡ đê, cô ngăn không cho chúng được chảy xuống. Dường như lâu đến cả thế kỷ, cô rốt cục chậm rãi đứng lên, rời khỏi đó.
Ngày này, rốt cục vẫn phải đến.
Diệp Mạnh Giác cơm nước xong, lại cùng người trong nhà hàn huyên một hồi, đuổi Dư Chi về, thế này mới trở về nhà. Lúc về đến, đã hơn mười giờ.
Trong phòng im ắng tối đen, không một chút ánh sáng. Diệp Mạnh Giác ở cổng vòm mở đèn, thấy giày của tiểu nha đầu quăng ném lộn xộn, anh cười cười, không biết cô gấp đi làm gì, lại đá giày văng lên lộn xộn lung tung. Anh thay giày, thuận tay cất giày của Diệp Tư đi.
Mới mười giờ đã đi ngủ, xem ra hôm nay chơi thật mệt mỏi. Diệp Mạnh Giác nhìn về phía cửa phòng ngủ khép chặt trên lầu hai của Diệp Tư nghĩ.
Buổi trưa hôm nay lúc anh trở lại, nghe dì Thái nói, Diệp Tư đi công viên chơi với bạn học, vốn dĩ lòng khẩn trương thoáng buông lỏng một chút, rồi lập tức cảm thấy thất vọng. Có lẽ, anh và bé cưng của anh về sau đều sẽ như vậy. Một tuần khó gặp được một lần, mỗi người đều có bạn bè riêng, mỗi người đều tự trải qua cuộc sống của riêng mình. Trong lòng anh có một cảm xúc mãnh liệt không muốn như vậy, lại không thể làm gì. Như vậy là tốt, như vậy tốt lắm! Anh tự an ủi mình, không phải anh muốn như vậy sao?
Diệp Mạnh Giác chậm rãi lên lầu hai, đứng trước cửa phòng Diệp Tư, anh do dự nửa ngày, rốt cuộc đẩy cửa ra.
Diệp Tư xoay mặt vào trong ngủ, anh đứng ở trước giường cô, thật lâu sau, thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Diệp Mạnh Giác vừa đóng cửa, Diệp Tư liền xoay người lại, cô nằm trên giường hoàn toàn không ngủ, nghe thấy tiếng của Diệp Mạnh Giác, cô sợ tới mức vội vã xoay đầu vào bên trong, cô sợ hãi bị Diệp Mạnh Giác thấy cô khóc đến mắt sưng lên.
Ngày hôm sau trước khi đi, Diệp Mạnh Giác đi tới phòng Diệp Tư, giống như lúc trước dán lên đầu giường của của cô một lời ghi chú.
Chờ anh đi rồi Diệp Tư mới trở mình, lấy tờ giấy ghi chú màu hồng nhạt xem, như cũ vẫn là một cái đầu con mèo, phía dưới viết: bé cưng, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đến trường, chú phải ra khỏi nhà một thời gian, trở về sẽ mang quà về cho bé cưng.
Diệp Tư cầm tấm giấy ghi chú tong tay, nước mắt nhịn không được rào rào rơi xuống. Chú của cô, cô vẫn yêu chú nhưng trong trái tim của cô mọi thứ thật sự không thể quay trở lại. Cô nhịn không được nằm sấp trên gối, khóc nức nở.
Lần này Diệp Mạnh Giác đi công tác thời gian có hơi lâu. Chờ lúc anh trở lại, đã là mùa đông. Diệp Tư đội mũ tròn tròn, giống như quả cầu, ngồi xổm bên vườn hoa, cầm trong tay cái xẻng nhỏ, không biết đang vội cái gì, ngay cả tiếng xe anh trở về cũng không nghe thấy.
Diệp Mạnh Giác đứng ở ngoài sân nhìn cô, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn không hiểu được, anh không khỏi nhẹ nhàng giương lên khóe miệng, hơn một tháng, anh mỗi ngày vội đến sứt đầu mẻ trán, nhưng, buổi tối gọi điện thoại chúc ngủ ngon cho Diệp Tư lại chưa từng quên. Trong điện thoại, giọng nói của nhóc con mềm yếu dẻo dẻo mỗi lần cũng có thể làm cho toàn thân anh nhẹ nhàng. Có rất nhiều lần anh kềm nén không được, muốn trở về nhìn cô, nhưng mà, mỗi lần đến sân bay, anh lại do dự, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, hôm nay rốt cục cũng trở về gặp cô.
Anh đẩy cửa ra tiến vào, đứng ở sau lưng Diệp Tư.
“Bé cưng!”
Tay Diệp Tư ngừng một chút, nghiêng đầu, lại tự nhủ nói: “Hình như lại nghe thấy giọng của chú rồi.”
Diệp Mạnh Giác cảm thấy hốc mắt hơi hơi nóng lên, anh lại bảo một tiếng: “Bé cưng!”
Diệp Tư quay đầu thật mạnh, mở to hai mắt nhìn anh một chút, sau đó, lập tức ném xẻng nhỏ trong tay, bổ nhào qua.
“Chú!”
Cô gọi, lại có chút muốn khóc.
“Chú!”
Cô lại gọi một tiếng, vùi đầu trong lòng anh, cũng không nhúc nhích.
Trong nháy mắt Diệp Mạnh Giác có vẻ như quay về chín năm trước, lần đó anh tìm được cô ở cô nhi viện. Lần đó, cô cũng như vậy nhào vào lòng anh, lần đó, cô cũng gầy đến khiến anh đau lòng.
Anh vươn tay ôm cô, đau lòng hỏi: “Bé cưng, bé cưng đã làm gì hả? Sao gầy thành như vậy?”
Ở trong lòng anh, Diệp Tư buồn buồn “Ừ” một tiếng cũng không tiếp tục nói chuyện.
Anh ôm cô, cúi đầu ngửi trên mái tóc nhàn nhạt mùi chanh của cô, nhưng lại không cam lòng buông ra.
Dì Thái từ trong nhà đi ra, thấy Diệp Mạnh Giác ôm Diệp Tư đứng trong sân, vội vàng nói: “Diệp tiên sinh đã về? Trời lạnh thế này, các người còn không mau vào nhà?”
Diệp Mạnh Giác thế này mới giật mình có chút lúng túng, vội vàng buông Diệp Tư, cười nói với dì Thái: “Đúng vậy, trời đang lạnh.”
Nói xong, anh nói với Diệp Tư: “Bé cưng, mau vào nhà, đừng để bị đông lạnh.”
Diệp Tư cúi đầu, đi ở phía sau anh vào phòng.
Diệp Mạnh Giác cởi áo khoác, Diệp Tư rất nhanh nhận lấy đi treo lên.
Dì Thái bưng hai chén trà nóng ra, nói: “Diệp tiên sinh đúng là đã trở về. Tiểu Tư cả ngày lẩm bẩm nhắc đến cậu. Tôi nghĩ nếu cậu còn không trở về, da miệng của cô bé chắc không thể nào lành da non được.”
Diệp Mạnh Giác nhìn Diệp Tư đang treo quần áo nói: “Vậy sao? Nhớ chú như vậy sao không nghe bé cưng nói gì trong điện thoại? Gầy thành như vậy?”
Diệp Tư cũng cởi áo khoác của mình ra, không có quần áo mùa đông che dấu, thân mình càng thêm gầy yếu.
Nhìn thấy Diệp Tư thân thể gầy yếu, sắc mặt Diệp Mạnh Giác khó xem, hỏi dì Thái: “Sao lại thế này? Bé cưng không có ăn cơm sao?”
Dì Thái thở dài, nói: “Tôi cũng không biết, mới đầu, cả ngày cô bé cũng không ăn cơm, nói là ăn không vô. Về sau mẹ cậu sang đây đưa con bé đi bệnh viện xem qua một hồi, nói là không thành vấn đề, có thể là bị stress. Mấy ngày gần đây lượng cơm ăn thật ra cũng không tệ, mỗi bữa có thể miễn cưỡng ăn được một chén nhỏ.”
Diệp Tư lề mà lề mề đi tới, nhẹ giọng nói: “Bé cưng không sao đâu chú.”
Diệp Mạnh Giác nhìn cô hỏi: “Bé cưng, có thể nói cho chú biết như thế này là sao? Sao có thể vô duyên vô cớ ăn không ngon? Rốt cuộc là thế nào?”
Diệp Tư có chút do dự, biết nói thế nào đây? Bởi vì nhớ chú nhớ đến ăn không ngon sao? Nếu chú biết được ý nghĩ này, nhất định sẽ cho rằng bé cưng điên rồi.
“Bé cưng, gần đây giảm béo.” cô nhỏ giọng nói.
“Giảm béo?” Diệp Mạnh Giác nghe được lập tức nổi giận, anh nhớ tới lần trước Diệp Tư bởi vì giảm béo mà té xỉu bị đưa đi bệnh viện, hơn nữa còn là vì một nam sinh, anh tức giận hỏi, “Bé cưng không nhớ lần trước vì sao đến bệnh viện sao? Bé cưng còn muốn dọa chú một lần nữa ư? Bé cưng, tại sao có thể không thương tiếc thân thể của mình như vậy?”
Diệp Tư cúi đầu, nghịch dây thắt lưng của mình không nói.
“Bé cưng không nghe chú nói sao, bé cưng! Nhìn chú này!” Diệp Mạnh Giác đưa tay nắm giữ bả vai Diệp Tư nói: “Bé cưng không phải đã đồng ý với chú sẽ không còn cấp bách giảm cân nữa sao? Là tên nam sinh nào nói bé cưng mập ra? Nói cho chú biết!”
Diệp Tư vẫn như trước cúi đầu, chỉ là dây lưng trong tay đã biến thành bánh quai chèo.
Thấy cô không nói lời nào, Diệp Mạnh Giác càng căm tức. Tiểu nha đầu vì thích nam sinh đến lời nói của anh cũng không nghe.
“Bé cưng, lời bé cưng hứa với chú không còn ý nghĩa gì sao? Hả???” Diệp Mạnh Giác hỏi, “Bé cưng nói cho chú biết? Rốt cuộc là vì nam sinh như thế nào mà để cho bé cưng không để ý đến bản thân mình như vậy? Nam sinh như thế không đáng để thích.”
“Tại sao không nói chuyện?”
Nhóc con cúi đầu không nói lời nào, Diệp Mạnh Giác càng nhìn càng nổi giận.
“Bây giờ bé cưng phải hứa với chú, sau này không tiếp tục giảm cân như vậy nữa, tuyệt đối không được có lần nữa! Có nghe thấy không? Bất kể là vì ai, đều không cho phép! Có nghe thấy không?”
Diệp Tư nhẹ nhàng gật gật đầu, vẫn không nói một lời dùng sức quấy nghịch dây lưng trong tay.
Cô chưa từng như vậy, chưa từng không trả lời anh lúc nói chuyện, Diệp Mạnh Giác trong cơn giận dữ nghĩ, rốt cuộc là chàng trai nào khiến bé cưng biến thành như vậy.
Anh nhìn chằm chằm đầu tóc của cô, hận không thể để cho ánh mắt phun lửa, làm cho cô tổn thương, như vậy cô sẽ ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Bộp.”
Một giọt nước mắt nhỏ trên tay Diệp Tư.
“Bộp.”
Lại một giọt nữa.
Diệp Mạnh Giác hoảng, vội vàng đưa tay nâng khuôn mặt Diệp Tư lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay tràn đầy nước mắt, cô cắn chặt môi, cố không cho tiếng khóc tràn ra.
“Bé cưng ngốc, bé cưng ngốc.” Diệp Mạnh Giác vội vàng hốt hoảng lóng ngóng lau đi nước mắt trên mặt cô, miệng thì thào nói: “Bé cưng ngốc, khóc cái gì? Chú lo lắng cho sức khỏe của bé cưng mà, khóc cái gì? Chú cũng không phải hung dữ với bé cưng, bé cưng ngốc.”
Diệp Tư quệt miệng, rốt cục khóc ra thành tiếng.
Nước mắt trên mặt cô tràn ra như nước cho dù có lau cũng không hết, Diệp Mạnh Giác thật sự không có biện pháp, ôm cô vào trong ngực dụ dỗ.
Diệp Tư càng khóc càng lợi hại, thân mình cũng run lên.
“Bé cưng không khóc, không khóc nhé, là chú không đúng, chú không nên nói chuyện lớn tiếng với bé cưng, bé cưng ngoan, nếu không bé cưng đánh chú đi? Nhé? Bé cưng đánh chú có được không?”
Diệp Mạnh Giác gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhưng mặc kệ anh dỗ thế nào, Diệp Tư vẫn như cũ không quan tâm ở trong lòng anh khóc lớn. Tay cô nắm chặt quần áo của anh không buông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook