Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai
-
Chương 38
Trong
cánh gà phía sau hội trường, Xuân Phi giúp mấy cô gái múa «Hồ thiên nga» lấy
giày ba lê. Họ mặc chiếc váy mỏng, bên ngoài có khoác áo lông. Kỷ Vi cũng trong
đội này. Các cô gái ai cũng nhăn nhó phàn nàn, lúc thì lạnh chết đi được, lúc
thì đây không phải là việc con người có thể làm được. Chỉ có Kỷ Vi là không
phản ứng gì, ung dung trang điểm.
Giày múa của Kỷ Vi là đẹp nhất, màu hồng phấn có nơ. Cô ta làm gì có tiền để mua cái này? Chắc là Hạ Sâm Triệt tặng cô ta, chẳng có gì đáng phải suy nghĩ cả. Cô thầm nhủ với mình không được nghĩ nữa.
- Em An Dương, phiền em mang giày lại đây cho chị. Kỷ Vi nói với cô.
Xuân Phi đưa giày cho cô ta. Lúc ấy cô mới nhìn thấy đôi chân của Kỷ Vi biến thành màu hồng không tự nhiên. Như thế này rồi mà không kêu lạnh. Cô thực sự có chút khâm phục Kỷ Vi. Không ngờ cô ta không cầm mà vẫn chuyên tâm trang điểm. Vừa trang điểm vừa nói:
- Em à, chị đang trang điểm không có tay nào mà đi giày cả. Em giúp chị đi giày nhé.
- Không được. Cô lập tức từ chối.
Kỷ Vi dừng tay lại, nhìn cô với ánh mắt như cầu cứu và nói:
- Giúp chị đi mà, nhớ là buộc dây chặt một chút.
Cô không chịu được ánh mắt từ bốn phương tám hướng dồn về phía mình. Vốn dĩ cô đến đây để làm việc vặt, người ta cần gì thì phải làm giúp. Thực ra điểm số đối với cô không hề có ý nghĩa gì. Đến hội học sinh làm việc lặt vặt cũng là cô giáo sai đi, không thể từ chối được. Nói theo cách của cô giáo thì giao việc này cho em là yên tâm nhất.
Hội trưởng hội học sinh sẽ căn cứ vào biểu hiện của những người được cử đến để cho điểm, cứ như là uy hiếp vậy.
Xuân Phi nghiến răng ngồi xuống nhưng lại có người chạy lên trước đỡ vai cô. Anh hơi dùng sức đỡ cô lên, để người cô ngả vào người anh. Mùi hương quen thuộc, chiều cao, còn có một bờ vai vững trái. Cô ngước mắt lên nhìn thấy cằm anh. Anh cúi xuống nhìn cô. Hai người cách nhau rất gần, hơi thở hòa vào nhau.
Cô thấy động tác này có chút ngốc nghếch, cúi xuống nhìn khuôn mặt đang ẩn chứa vẻ phẫn nộ của Kỷ Vi.
- Xin lỗi Kỷ Vi, anh không thể xem em biểu diễn được. Anh và Xuân Phi sẽ đi ăn cùng nhau. Em biết đấy, vốn dĩ hôm qua anh có hẹn với Xuân Phi, nhưng lại cùng em đón giáng sinh.
Nụ cười của anh như gió xuân ấm áp nhưng từng từ anh nói ra lại giống như con dao băng sắc nhọn đâm vào trái tim của Kỷ Vi. Cô hiểu Hạ Sâm Triệt. Cái thái độ như không có chuyện gì này của anh, nhìn thì không có gì khác biệt nhưng sự xa cách và khách khí trong câu nói của anh đẩy cô ra xa hàng nghìn dặm.
Xuân Phi cũng cảm nhận được sư xa cách đau đớn ấy. Anh làm như vậy là vì mình. Ý nghĩ này khiến cô không còn thấy oán hận gì nữa. Nắm chặt tay nhau như thế này, hơi ấm của anh lan tỏa vào người cô, từ ngón tay vào tận sâu trong tim.
- Vì sao lúc nào cũng nhìn anh như thế? Hạ Sâm Triệt đang rửa rau, anh ngừng tay nhìn cô – Em thật thú vị.
- Cái gì mà thú vị?
- Thú vị mà. Tối qua thì tức đến nỗi lầm lầm lì lì chẳng nói chẳng rằng. Hôm nay thì lại mơ
màng si mê như thế.
- Anh tưởng rằng là vì ai. Xuân Phi bật lại không chút khách khí. Cô nằm bò trên bàn ăn nhìn cuốn sách dạy nấy ăn, có vẻ như toàn là những món ăn rất phức tạp – Chỉ có điều cũng may, đêm giáng sinh gặp một người bạn cùng trường trên xe bus, thế là cùng đón giáng sinh.
- Con trai?
- Vâng, con trai.
- Em đi chơi với con trai đến tận hai giờ mới về.
Xuân Phi vốn định nói với anh là cô và Bùi Vũ lạc nhau trước mười hai giờ, vì đi bộ về một mình nên đến tận hai giờ mới về nhà. Nhưng khi ánh mắt bắt gặp vẻ mặt lo lắng của anh, cô lập tức lộ vẻ đắc trí và nói – Thế thì đã là gì. Trước đây cùng Tô Kính Hy trèo lên sân thượng ngắm sao, ngắm mệt rồi còn ngủ cùng nhau. Đối với em, con trai dễ chơi hơn nhiều.
Nụ cười vụt tắt trên khuôn mặt của Hạ Sâm Triệt. Mái tóc rủ xuống che lấp mắt anh. Ai dậy cô ấy những ý nghĩ quái đản này? Rốt cuộc ai dậy cô ấy cái ý nghĩ ngu ngốc ngủ với con trai cũng không có chuyện gì thế này? Anh thật sự muốn giết chết người ấy.
- Anh….Anh Hạ.
Cô thấy anh không cười nữa, không khí lạnh lùng lan tỏa trong không gian. Hạ Sâm Triệt biết vì sao đột nhiên mình lại tức giận. Đêm hôm ấy ai đã mặt dày gọi anh là Triệt, ai đã bảo anh ngủ cùng. Nghĩ đến chuyện ấy, khuôn mặt của anh càng trở nên khó coi hơn.
Giày múa của Kỷ Vi là đẹp nhất, màu hồng phấn có nơ. Cô ta làm gì có tiền để mua cái này? Chắc là Hạ Sâm Triệt tặng cô ta, chẳng có gì đáng phải suy nghĩ cả. Cô thầm nhủ với mình không được nghĩ nữa.
- Em An Dương, phiền em mang giày lại đây cho chị. Kỷ Vi nói với cô.
Xuân Phi đưa giày cho cô ta. Lúc ấy cô mới nhìn thấy đôi chân của Kỷ Vi biến thành màu hồng không tự nhiên. Như thế này rồi mà không kêu lạnh. Cô thực sự có chút khâm phục Kỷ Vi. Không ngờ cô ta không cầm mà vẫn chuyên tâm trang điểm. Vừa trang điểm vừa nói:
- Em à, chị đang trang điểm không có tay nào mà đi giày cả. Em giúp chị đi giày nhé.
- Không được. Cô lập tức từ chối.
Kỷ Vi dừng tay lại, nhìn cô với ánh mắt như cầu cứu và nói:
- Giúp chị đi mà, nhớ là buộc dây chặt một chút.
Cô không chịu được ánh mắt từ bốn phương tám hướng dồn về phía mình. Vốn dĩ cô đến đây để làm việc vặt, người ta cần gì thì phải làm giúp. Thực ra điểm số đối với cô không hề có ý nghĩa gì. Đến hội học sinh làm việc lặt vặt cũng là cô giáo sai đi, không thể từ chối được. Nói theo cách của cô giáo thì giao việc này cho em là yên tâm nhất.
Hội trưởng hội học sinh sẽ căn cứ vào biểu hiện của những người được cử đến để cho điểm, cứ như là uy hiếp vậy.
Xuân Phi nghiến răng ngồi xuống nhưng lại có người chạy lên trước đỡ vai cô. Anh hơi dùng sức đỡ cô lên, để người cô ngả vào người anh. Mùi hương quen thuộc, chiều cao, còn có một bờ vai vững trái. Cô ngước mắt lên nhìn thấy cằm anh. Anh cúi xuống nhìn cô. Hai người cách nhau rất gần, hơi thở hòa vào nhau.
Cô thấy động tác này có chút ngốc nghếch, cúi xuống nhìn khuôn mặt đang ẩn chứa vẻ phẫn nộ của Kỷ Vi.
- Xin lỗi Kỷ Vi, anh không thể xem em biểu diễn được. Anh và Xuân Phi sẽ đi ăn cùng nhau. Em biết đấy, vốn dĩ hôm qua anh có hẹn với Xuân Phi, nhưng lại cùng em đón giáng sinh.
Nụ cười của anh như gió xuân ấm áp nhưng từng từ anh nói ra lại giống như con dao băng sắc nhọn đâm vào trái tim của Kỷ Vi. Cô hiểu Hạ Sâm Triệt. Cái thái độ như không có chuyện gì này của anh, nhìn thì không có gì khác biệt nhưng sự xa cách và khách khí trong câu nói của anh đẩy cô ra xa hàng nghìn dặm.
Xuân Phi cũng cảm nhận được sư xa cách đau đớn ấy. Anh làm như vậy là vì mình. Ý nghĩ này khiến cô không còn thấy oán hận gì nữa. Nắm chặt tay nhau như thế này, hơi ấm của anh lan tỏa vào người cô, từ ngón tay vào tận sâu trong tim.
- Vì sao lúc nào cũng nhìn anh như thế? Hạ Sâm Triệt đang rửa rau, anh ngừng tay nhìn cô – Em thật thú vị.
- Cái gì mà thú vị?
- Thú vị mà. Tối qua thì tức đến nỗi lầm lầm lì lì chẳng nói chẳng rằng. Hôm nay thì lại mơ
màng si mê như thế.
- Anh tưởng rằng là vì ai. Xuân Phi bật lại không chút khách khí. Cô nằm bò trên bàn ăn nhìn cuốn sách dạy nấy ăn, có vẻ như toàn là những món ăn rất phức tạp – Chỉ có điều cũng may, đêm giáng sinh gặp một người bạn cùng trường trên xe bus, thế là cùng đón giáng sinh.
- Con trai?
- Vâng, con trai.
- Em đi chơi với con trai đến tận hai giờ mới về.
Xuân Phi vốn định nói với anh là cô và Bùi Vũ lạc nhau trước mười hai giờ, vì đi bộ về một mình nên đến tận hai giờ mới về nhà. Nhưng khi ánh mắt bắt gặp vẻ mặt lo lắng của anh, cô lập tức lộ vẻ đắc trí và nói – Thế thì đã là gì. Trước đây cùng Tô Kính Hy trèo lên sân thượng ngắm sao, ngắm mệt rồi còn ngủ cùng nhau. Đối với em, con trai dễ chơi hơn nhiều.
Nụ cười vụt tắt trên khuôn mặt của Hạ Sâm Triệt. Mái tóc rủ xuống che lấp mắt anh. Ai dậy cô ấy những ý nghĩ quái đản này? Rốt cuộc ai dậy cô ấy cái ý nghĩ ngu ngốc ngủ với con trai cũng không có chuyện gì thế này? Anh thật sự muốn giết chết người ấy.
- Anh….Anh Hạ.
Cô thấy anh không cười nữa, không khí lạnh lùng lan tỏa trong không gian. Hạ Sâm Triệt biết vì sao đột nhiên mình lại tức giận. Đêm hôm ấy ai đã mặt dày gọi anh là Triệt, ai đã bảo anh ngủ cùng. Nghĩ đến chuyện ấy, khuôn mặt của anh càng trở nên khó coi hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook