Búp Bê Khiêu Vũ Với Ai
-
Chương 25
Kết quả
của cuộc thi khảo sát dán ở hành lang. Học sinh vây quanh như một đàn kiến.
Tiểu Thái dựa người vào tường vò đầu bứt tai. Xuân Phi đang nghĩ cách an ủi cô.
Thực ra lần này cô ấy cũng tiến bộ hơn nhiều, lọt vào top 40. Nhưng Xuân Phi
thấy câu nói ấy phát ra từ miệng người đứng thứ nhất thì có chút gì đó giễu
cợt. Khó khăn lắm mới đợi đến lúc nhận được thông báo nữ sinh lớp A6 đến phòng
y tế kiểm tra sức khỏe. Cuối cùng Tiểu Thái cũng hồi phục nguyên khí, chuẩn bị
chế nhạo cô nàng béo mập có thù với cô.
Nghe Tiểu Thái lải nhải nói xấu cô nàng béo mập mà thấy mới nham hiểm làm sao. Tai nghe Tiểu Thái nói nhưng ánh mắt của Xuân Phi lại hướng về phía cửa sổ của phòng tập vũ đạo ở phía xa. Cô nhìn thấy hình bóng của Kỷ Vi lướt qua, chân cứ đi về phía trước mà không thể kiềm chế được. Trong phòng vũ đạo có bốn năm người đang tập múa. Cô vừa nhìn đã nhận ra Hạ Sâm Triệt ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sách.
- An Dương Xuân Phi, đến cậu rồi.
Lớp trưởng gọi tên cô. Tiếng gọi vang khắp hành lang, dường như len vào tất cả các khe hở. Lại là cái tên đặc biệt ấy. Các cô gái trong phòng vũ đạo đều tò mò nhìn ra ngoài. Hạ Sâm Triệt cũng ngẩng đầu, nhìn thấy Xuân Phi đi qua cửa, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Thực ra khi nhìn thấy Kỷ Vi và Hạ Sâm Triệt ở bên nhau, cảm giác chẳng có gì khác với lấy máu, bởi vì cả hai chuyện đều khiến cô hoa mắt chóng mặt, mặt mày nhợt nhạt. Chỉ có điều khuôn mặt của cô vốn đã không hồng hào chút nào. Cô không hề hy vọng Hạ Sâm Triệt sẽ đến chủ động tìm mình. Nhưng khi cô bước ra từ phòng vệ sinh thì va vào ngực của một người.
- Xuân Phi, em không sao chứ?
- Không sao. Chỉ có điều nhìn thấy anh dường như cô thấy chóng mặt hơn.
- Ăn kẹo đi, em bị tụt đường huyết rồi.
Hạ Sâm Triệt nói rồi bóc viên kẹo sữa nhét vào miệng cô.
Xuân Phi trau mày từ chối:
- Em chỉ ăn kẹo hoa quả cứng
Anh nhẹ nhàng khuyên cô:
- Lúc này đừng có mà đòi hỏi nữa.
Xuân Phi không nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy cái thùng rác bên cạnh chỉ muốn nhổ kẹo ra. Hạ Sâm Triệt nhanh tay nhanh mắt đẩy người cô vào tường, mặt cách mặt chỉ vài cm. Xuân Phi căng thẳng đến nỗi nuốt cả viên kẹo vào bụng. Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị và nói:
- Đừng có bướng bỉnh nữa.
- Vâng, em biết rồi. Khuôn mặt của anh thật đáng sợ.
- Ngoan lắm. Anh vuốt tóc cô, mỉm cười và nói:
- Sao lại nuốt, ăn viên khác nhé.
- Vâng.
Xuân Phi biết thân biết phận ngậm kẹo sữa mà anh bóc cho. Kẹo sữa thật khó ăn, ngọt đến phát ngấy. Chỉ có những cô gái như Kỷ Vi mới thích mùi vị này. Cô nhanh chóng chúc mừng bản thân mình vì đã đoán đúng. Kỷ Vi đứng ở cửa, tay cầm hai viên kẹo. Cô ấy đi về phía hai người, mỉm cười dịu dàng và nói:
- Triệt, lấy kẹo nữa không, em còn hai cái.
Trên đường về nhà, Xuân Phi cúi đầu không nói gì. Chiếc áo len dài mỏng bay bay trong gió thu, tóc bị gió thổi rối bù, trông giống như đang trôi bồng bềnh trên mặt nước. Nhưng cô mặc kệ không vuốt tóc. Kỷ Vi khép nép đi bên trái Hạ Sâm Triệt. Xuân Phi đi bên phải anh. Trên con đường lát đá xanh có tiếng giày cộp cộp, thỉnh thoảng còn có tiếng hắt hơi của Kỷ Vi.
- Em bị cúm rồi. Hạ Sâm Triệt quay sang hỏi cô.
Đôi chân thon dài nổi đầy da gà, toàn thân co rúm, nhưng Kỷ Vi vẫn cứng đầu nói:
- Không sao, hôm nay không lạnh lắm. Em đã nói với mẹ rồi, tối nay ăn cơm cùng anh.
- Ừ, thích ăn gì?
- Cá sốt chua ngọt mà anh nấu.
- Haha, được thôi. Thế Xuân Phi thích ăn gì?
Có thể dùng những từ ngữ đẹp đẽ như xinh đẹp, nho nhã, thân thiện cho cô gái hoàn mỹ như Kỷ Vi. Quả thực là hoàn mỹ đến không thể chê vào đâu được. Nhưng sự đố kỵ giữa con gái với con gái được cô ấy biểu hiện quá rõ rệt, cũng khoa trương một cách thái quá. Cảm giác tự tin quá mức ấy khiến Xuân Phi cảm thấy nực cười, giống như đứa trẻ đang tranh kẹo vậy.
- Vâng. Xuân Phi không hề nhượng bộ – Ngoài cá sốt chua ngọt cái gì cũng được. Em ghét nhất là cá sốt chua ngọt.
Kỷ Vi khó xử dừng bước. Nụ cười vụt tắt trên môi Hạ Sâm Triệt. Cô đang cố tình làm cho Kỷ Vi mất mặt. Vì thế anh kéo tay cô lại rồi khẽ nói:
- Xuân Phi, xin lỗi Kỷ Vi.
Xuân Phi cũng không cười nữa, bướng bỉnh mím chặt môi. Anh đứng im, cô cũng đứng im.
Xuân Phi đã quyết định cứ để như thế này. Không khí bắt đầu trở nên rất khác lạ. Kỷ Vi lúng túng đứng một bên, không biết vì sao sự việc lại thành ra như thế này. Cô vốn tưởng rằng chỉ cần để Xuân Phi thấy khó mà rút lui là được.
- Bỏ con bé ra. Một giọng nói tức giận vang lên phía sau ba người.
Xuân Phi giật mình lùi sau hai bước:
- Anh….sao anh đến đây mà không gọi điện thoại.
Nghe Tiểu Thái lải nhải nói xấu cô nàng béo mập mà thấy mới nham hiểm làm sao. Tai nghe Tiểu Thái nói nhưng ánh mắt của Xuân Phi lại hướng về phía cửa sổ của phòng tập vũ đạo ở phía xa. Cô nhìn thấy hình bóng của Kỷ Vi lướt qua, chân cứ đi về phía trước mà không thể kiềm chế được. Trong phòng vũ đạo có bốn năm người đang tập múa. Cô vừa nhìn đã nhận ra Hạ Sâm Triệt ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sách.
- An Dương Xuân Phi, đến cậu rồi.
Lớp trưởng gọi tên cô. Tiếng gọi vang khắp hành lang, dường như len vào tất cả các khe hở. Lại là cái tên đặc biệt ấy. Các cô gái trong phòng vũ đạo đều tò mò nhìn ra ngoài. Hạ Sâm Triệt cũng ngẩng đầu, nhìn thấy Xuân Phi đi qua cửa, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Thực ra khi nhìn thấy Kỷ Vi và Hạ Sâm Triệt ở bên nhau, cảm giác chẳng có gì khác với lấy máu, bởi vì cả hai chuyện đều khiến cô hoa mắt chóng mặt, mặt mày nhợt nhạt. Chỉ có điều khuôn mặt của cô vốn đã không hồng hào chút nào. Cô không hề hy vọng Hạ Sâm Triệt sẽ đến chủ động tìm mình. Nhưng khi cô bước ra từ phòng vệ sinh thì va vào ngực của một người.
- Xuân Phi, em không sao chứ?
- Không sao. Chỉ có điều nhìn thấy anh dường như cô thấy chóng mặt hơn.
- Ăn kẹo đi, em bị tụt đường huyết rồi.
Hạ Sâm Triệt nói rồi bóc viên kẹo sữa nhét vào miệng cô.
Xuân Phi trau mày từ chối:
- Em chỉ ăn kẹo hoa quả cứng
Anh nhẹ nhàng khuyên cô:
- Lúc này đừng có mà đòi hỏi nữa.
Xuân Phi không nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy cái thùng rác bên cạnh chỉ muốn nhổ kẹo ra. Hạ Sâm Triệt nhanh tay nhanh mắt đẩy người cô vào tường, mặt cách mặt chỉ vài cm. Xuân Phi căng thẳng đến nỗi nuốt cả viên kẹo vào bụng. Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị và nói:
- Đừng có bướng bỉnh nữa.
- Vâng, em biết rồi. Khuôn mặt của anh thật đáng sợ.
- Ngoan lắm. Anh vuốt tóc cô, mỉm cười và nói:
- Sao lại nuốt, ăn viên khác nhé.
- Vâng.
Xuân Phi biết thân biết phận ngậm kẹo sữa mà anh bóc cho. Kẹo sữa thật khó ăn, ngọt đến phát ngấy. Chỉ có những cô gái như Kỷ Vi mới thích mùi vị này. Cô nhanh chóng chúc mừng bản thân mình vì đã đoán đúng. Kỷ Vi đứng ở cửa, tay cầm hai viên kẹo. Cô ấy đi về phía hai người, mỉm cười dịu dàng và nói:
- Triệt, lấy kẹo nữa không, em còn hai cái.
Trên đường về nhà, Xuân Phi cúi đầu không nói gì. Chiếc áo len dài mỏng bay bay trong gió thu, tóc bị gió thổi rối bù, trông giống như đang trôi bồng bềnh trên mặt nước. Nhưng cô mặc kệ không vuốt tóc. Kỷ Vi khép nép đi bên trái Hạ Sâm Triệt. Xuân Phi đi bên phải anh. Trên con đường lát đá xanh có tiếng giày cộp cộp, thỉnh thoảng còn có tiếng hắt hơi của Kỷ Vi.
- Em bị cúm rồi. Hạ Sâm Triệt quay sang hỏi cô.
Đôi chân thon dài nổi đầy da gà, toàn thân co rúm, nhưng Kỷ Vi vẫn cứng đầu nói:
- Không sao, hôm nay không lạnh lắm. Em đã nói với mẹ rồi, tối nay ăn cơm cùng anh.
- Ừ, thích ăn gì?
- Cá sốt chua ngọt mà anh nấu.
- Haha, được thôi. Thế Xuân Phi thích ăn gì?
Có thể dùng những từ ngữ đẹp đẽ như xinh đẹp, nho nhã, thân thiện cho cô gái hoàn mỹ như Kỷ Vi. Quả thực là hoàn mỹ đến không thể chê vào đâu được. Nhưng sự đố kỵ giữa con gái với con gái được cô ấy biểu hiện quá rõ rệt, cũng khoa trương một cách thái quá. Cảm giác tự tin quá mức ấy khiến Xuân Phi cảm thấy nực cười, giống như đứa trẻ đang tranh kẹo vậy.
- Vâng. Xuân Phi không hề nhượng bộ – Ngoài cá sốt chua ngọt cái gì cũng được. Em ghét nhất là cá sốt chua ngọt.
Kỷ Vi khó xử dừng bước. Nụ cười vụt tắt trên môi Hạ Sâm Triệt. Cô đang cố tình làm cho Kỷ Vi mất mặt. Vì thế anh kéo tay cô lại rồi khẽ nói:
- Xuân Phi, xin lỗi Kỷ Vi.
Xuân Phi cũng không cười nữa, bướng bỉnh mím chặt môi. Anh đứng im, cô cũng đứng im.
Xuân Phi đã quyết định cứ để như thế này. Không khí bắt đầu trở nên rất khác lạ. Kỷ Vi lúng túng đứng một bên, không biết vì sao sự việc lại thành ra như thế này. Cô vốn tưởng rằng chỉ cần để Xuân Phi thấy khó mà rút lui là được.
- Bỏ con bé ra. Một giọng nói tức giận vang lên phía sau ba người.
Xuân Phi giật mình lùi sau hai bước:
- Anh….sao anh đến đây mà không gọi điện thoại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook