Tàn thuốc còn đỏ lửa rơi xuống ga giường.

Hắn ôm ngực ho sặc sụa.

Phổi hắn sắp quá tải lượng độc tố rồi.
Hắn từ bỏ việc xạ trị đã mấy tháng nay, và khối u ác tính đang hoành hành ở giai đoạn cuối.
Cánh cửa cót két hé mở.

Từ phía ngoài, một thiếu nữ mười chín tuổi bước vào trong, mang theo một khay thuốc cùng nước ấm.
"Sắp xuống mồ đến nơi mà vẫn còn tạo nghiệp." cô vừa đút thuốc cho hắn vừa cằn nhằn.
Hắn đang chưa nguôi cơn nghiện hút, mơ màng nhếch mép đáp lại:
"Bây giờ chưa chết được đâu.

Tôi phải chứng kiến quả tim tên Đế kia ngừng đập trong đau đớn, rồi sau đó còn kết hôn với bé yêu chứ."
Trong ánh mắt lờ đờ có một tia chân thành và quỵ lụy không thể giấu.
Hắn nuốt chỗ thuốc đắng ngắt xuống, sau đó vứt điều thuốc và quả bóng cười đi.

Bàn tay lau lại cẩn thận bằng khăn giấy rồi mới nâng nhẹ những lọn tóc bồng bềnh như bông gòn kia lên.
Hít hà hương thơm vương trên mái tóc cô gái, hắn hài lòng:

"Chà...mùi bé yêu còn dễ chịu hơn mùi thuốc lá."
Cô gái nhăn mặt, tuy nhiên không có quyền phản kháng, chỉ biết chỉnh lại từ ngữ:
"Bé yêu cái ***.

Xin nhắc lại, tôi không phải bé yêu, tôi có tên tuổi đàng hoàng, Lương Tùng Chi."
Hắn gật gù, chẳng còn sức đôi co nữa.

Vả lại hắn đang rất sủng ái cô, nói một câu cô cãi một câu, hắn cũng không lấy làm phiền phức.
"Tùng Chi, em lại đây."
Nghe vậy, cô tặc lưỡi ghé người tới gần hắn.

Hắn tranh thủ hôn nhẹ lên má cô, xoa đầu cô để thỏa mãn mảnh tình đơn phương ngang trái của mình.
Chỉ cho hắn chạm vào vài giấy ngắn ngủi, Tùng Chi nhàn nhạt đứng dậy, dọn dẹp tàn thuốc lá vào khay rồi đi khỏi.
Trước khi khép cửa lại, cô không quay đầu, lạnh giọng nhắc nhở:
"Nhớ rõ cam kết của chúng ta.

Đế Thiết Thành sống chết thế nào thì tùy anh, anh muốn giở trò báo thù nhảm nhí sao cũng được.

Nhưng tuyệt đối không được gây hại cho Cát Diệp.

Cậu ấy là bạn thân tôi."
Rầm!
Cửa đóng, hắn lại cô độc một mình với căn bệnh ung thư phổi và kế hoạch tàn sát cả thiếu gia họ Đế lẫn người Đế thiếu yêu.
Giờ là bảy giờ tối.

Hắn nhìn vào tấm thiệp mời đặt trên bàn, một tay chủ buôn đường dây chất cấm như hắn mà cũng được mời đến dự tiệc rượu dành cho doanh nhân quốc tế sao?
Dẫu sao đời sắp tàn, hắn muốn những ngày cuối cùng được tận hưởng chút xa hoa, ôm eo người đẹp ngồi thưởng nhạc cổ điển.
Hắn quyết định chấp nhận thiệp mời, cho người chuẩn bị tây trang sang trọng và tất nhiên là thêm cả bạn đồng hành cho buổi tiệc.
Bước đến phòng riêng của "bé yêu", hắn gõ cửa:
"Em mau trang điểm và thay đồ, lát nữa chúng ta cùng đi tiệc."
"Không." Tùng Chi thẳng thừng từ chối.
Hắn cười hòa nhã, vẫn kiểu cong môi ấm áp như năm xưa từng khiến Đế Thiết Thành một mực tin tưởng, nhưng giờ sắc thái có chút thâm hiểm và khó đoán hơn:
"Không đi sao? Tiếc thật đấy.


Tôi nghe nói bạn thân em là ca sĩ hát chính cho buổi dạ hội."
Sau đó, mọi chuyện liền diễn ra theo đúng ý hắn.

Tùng Chi buộc phải chấp nhận đi cùng hắn để đảm bảo hắn sẽ không đả động gì đến Cát Diệp.
Cùng lúc này, trên tuyến đường cao tốc lớn, có một chiếc Mercedes Maybach đen bóng đang lăn bánh êm ru.
"Thưa Đế tổng, ba mươi phút nữa sẽ diễn ra tiệc rượu doanh nhân quốc tế, ngài là khách mời đặc biệt đã chấp nhận thiệp mời từ trước, liệu giờ ngài có muốn thay đổi ý định không?"
"Cứ đến đó theo lịch trình." Đế Thiết Thành đáp, tay vẫn lạch cạch di chuyển trên bàn phím laptop mà không hề biết rằng chính ở buổi tiệc đó cũng có sự góp mặt của cô búp bê mà mình hết mực cưng chiều.
Nhiều người nhìn vào sẽ nghĩ anh là một giám đốc mẫu mực, dù trên đường đi vẫn chăm chỉ làm việc.

Tuy nhiên gương chiếu hậu đã vạch trần một sự thật rằng anh thực chất lại đang nhắn tin với bảo bối đại nhân.

Kẻ già đầu ấy vừa gõ chữ vừa cười tủm tỉm như một cậu thanh niên mới biết yêu là gì.
"Đế thiếu lại đặt laptop trên đùi phải không?" Cát Diệp hỏi.
"Phải.

Chiếc Maybach này không có bàn, muốn nhắn tin với em tôi chỉ có thể đặt máy lên đùi thôi."
"Em nghe nói làm vậy sẽ gây vô sinh ở nam giới đấy."
Nghe cô dọa, Đế Thiết Thành giật mình, hai chân tự động khép lại như đang bảo vệ vật đàn ông quý giá.
"Vậy nếu tôi vô sinh thật thì em còn yêu tôi chứ?" Đế Thiết Thành hỏi lại với vẻ lo lắng trầm trọng.
"Chắc là không rồi.

Em muốn được sinh con cơ."
Lại thêm một nhát dao nữa xuyên thẳng vào trái tim anh.


Anh quăng vội chiếc laptop xuống ghế ngồi bên cạnh mình, nỗi sợ bị bỏ rơi choán lấy tâm trí.
Đế Thiết Thành thề rằng từ nay đến cuối đời sẽ không bao giờ đặt laptop trên đùi nữa.

Tuy việc này tiện nhưng nó có thể khiến anh trở thành ông chồng bất lực bị vợ hắt hủi.

Anh không muốn viễn cảnh tối tăm ấy xảy ra chút nào.
Cát Diệp sau khi thành công trêu đùa anh liền ôm bụng cười khoái chí.

Cô lau khóe mắt, hít sâu một hơi nhằm kiềm chế cơn buồn cười lại.
"Bình tĩnh cho chuyên viên trang điểm tô son nào em." trợ lí Du nhẹ giọng nhắc nhở.
Mắt anh vẫn hướng về danh sách những bài hát mà Cát Diệp sẽ trình diễn đêm nay, tay loạt xoạt kí giấy, phần lớn là do không muốn thấy cô hạnh phúc bên người đàn ông kia.

Một kẻ đơn phương như anh chỉ có thể đau lòng chứng kiến mà chẳng thể làm gì hơn.
"Vâng vâng." Cát Diệp đáp, nhanh chóng khôi phục về phong thái nhã nhặn để chuẩn bị cho vị trí ca sĩ hát chính trên sàn sân khấu buổi tiệc rượu.
Trong đêm nay, có bốn người sẽ trùng hợp hội ngộ tại một địa điểm.

Nhưng việc họ có biết được sự xuất hiện của nhau hay không lại là chuyện may rủi chưa thể đoán trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương