Bầu trời mặc kệ là có mây xanh thăm thẳm hay mây đen dày đặc vĩnh viễn vẫn đẹp như vậy, nhìn nó ta bỗng nhiên cảm thấy được hết thảy thống khổ cũng không còn trọng yếu. Bất đắc dĩ thở dài rồi lại cười khổ, nghĩ bụng ta như thế này bình thường đâu có tài có đức gì mà lại được sủng ái như vậy a.

.

Ta thường nghĩ nếu lúc đó không lựa chọn học viện quý tộc A Đại này, nếu lúc đó không vì hiệu trưởng hứa hẹn miễn toàn bộ học phí mà động tâm thì có phải hay không về sau cuộc sống sẽ bình tĩnh rất nhiều? Hoặc là ta không phải lẻ loi một mình mà là xuất thân tốt bụng? Có phải hay không đám đệ tử nhà giàu đó sẽ không bởi vì ta vô quyền vô thế mà đau khổ dây dưa?

.

Có lẽ đi! Bất quá con người dù sao đơn thuần chính là nhân không phải thần tiên, lại như thế nào có thể tính ra chuyện về sau này?

.

Thời điểm mới đến A Đại ta dễ dàng gặp phải một người một vốn không nên cùng xuất hiện. Hiện tại ngẫm lại tựa hồ thì đó là nguồn gốc thống khổ hiện nay của ta. Tuy rằng hối tiếc không thôi chính là cũng đã muộn rồi.

.

Hắn là Hàn Phong, điều này cũng là sau này ta cũng mới biết được. Về sau khi đã tiếp xúc qua, ta phát hiện hắn quả nhiên người cũng như tên không hơn không kém chính là một kẻ điên.

.

Ngày đó khi hoàn tất thủ tục nhập học ở trường, ta lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là có tiền. Tạm thời không đề cập tới cái vườn trường lớn thiếu chút nữa làm cho ta lạc đường, mà chỉ cần nhìn vào kiến trúc của nó liền cảm thấy được có thể đi vào nơi này đọc sách thật sự là phi thường may mắn. Kiến trúc tràn ngập hơi thở hiện đại nhưng cũng không thiếu sự thanh lịch, kết hợp kiến trúc cả Trung Quốc và phương Tây. Nhắm hướng Đông kiến trúc hoàn toàn bắt chước Tô Châu lâm viên, tuy cũng không phải là giống hoàn toàn nhưng lại có hồ nước chảy đúng với sở thích của ta.

.

Ký túc xá, phòng học một mực là phỏng theo kiến trúc Châu Âu, để mà hình dung đơn giản là hai chữ xa hoa, đối với điểm ấy ta thật cảm thấy được có chút tục khí, có thể là trong khung càng thiên vị tiểu quốc đích cổ điển kiến trúc đi!

.

Vốn định vội vàng đi thăm một chút chính là ai biết xong việc lại đã gần 3 giờ. Nhìn đồng hồ một chút ta thầm nghĩ: “Nguy rồi thời gian báo danh chỉ còn lại không đến năm phút đồng hồ, vì thế ta vội vội vàng vàng leo lên xe đạp đi.”

.

Tiếng còi xe chói tai từ phía sau truyền đến khiến ta cả kinh nhìn lại, một chiếc xe thể thao màu lam đang phóng rất nhanh đến, hơn nữa lại không hề có ý định giảm tốc độ cũng không quản phía trước có người hay không.

.

Thấy vậy ta chỉ có thể bỏ xe đạp nhảy lên thảm cỏ bên lề đường. Lòng bàn chân truyền đến đau đớn, ta đang muốn tìm người nọ lý luận lại chỉ có thể oán hận nhìn thấy chiếc xe kia dừng cũng không dừng lại nghênh ngang mà đi, liền như vậy thẳng tắp đem xe đạp của ta cán lên mà đi qua.

.

Đáng giận! Nhìn thấy các linh kiện rơi rụng ta đột nhiên cảm thấy rất đau lòng. Xe đạp bảo bối của ta, tiền lương ta làm công nửa tháng mua xe liền như vậy bị người kia…

.

Ô Ô hảo muốn khóc!

.

Người xấu lái BMWs, ngươi giỏi lắm! Là xe X-170, có giỏi lần sau đừng đụng tới ta. Ta hiện tại cảm thấy may mắn duy nhất chính là chính mình thị lực không tồi, ít nhất làm cho ta nhớ được biển số xe của người đó. Còn có người đó nhất định là nam tử chứ không phải là nữ tử. Trong ánh mắt kia có một mạt ác liệt tươi cười nói cho ta biết xe chủ tuyệt đối không phải nữ tử.

.

Thật vất vả ta đi vào toà nhà hành chính cách đó không xa, khi đứng nhìn ở chỗ đất trống thấy có mấy chục, mấy trăm chiếc xe nhãn hiệu nổi tiếng, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi đột nhiên một cỗ tức giận theo đáy lòng trào ra. Đứng nhìn mấy chiếc xe một hồi ta mới nhún nhún vai bước vào đại sảnh. Có thể là ta thật sự tới quá muộn rồi,trong đại sảnh cũng không nhiều người. Ta đi đến trước mặt một người nam nhân ngồi ở ghế trên thoạt nhìn giống lão sư nhưng phi thường trẻ tuổi đem tư liệu của chính mình đưa cho hắn.

.

“Ngươi là?”

.

Hắn sửng sốt một chút thoáng chăm chú nhìn ta trong chốc lát, đôi mắt dần hiện ra một tia kinh diễm nhưng là rất nhanh hắn liền khôi phục trấn tĩnh bắt đầu đọc tư liệu. Đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên thì trong mắt trừ bỏ kinh diễm tựa hồ còn kèm theo một tia nhìn như đang tán thưởng ta: “Thật cao hứng có thể nhận thức ngươi, Thanh Dương.”

.

Trên khuôn măt anh tuấn của hắn lộ ra một nụ cười tươi, ta mặc dù có thấy có chút kỳ quái, hắn vì sao có vẻ cao hứng như vậy nhưng ta không thể phủ nhận hắn tươi cười như vậy thật sự thực toả sáng như ánh mặt trời, hơn nữa làm cho người ta cảm giác thực thoải mái.

.

“Đây là chìa khóa nhà trọ của ngươi, căn cứ vào thành tích của ngươi nhà trường đồng ý cho ngươi ở bốn năm vô điều kiện, mỗi tháng còn có thể được cung cấp sinh hoạt phí, đây là để khen ngợi thành tích học tập ưu tú của mỗi học viên. Thuận tiện giới thiệu một chút, ta là Tề Khiếu vừa mới tốt nghiệp đại học, ngươi có thể trực tiếp gọi tên của ta, không cần gọi ta là Tề lão sư, nếu không ta sẽ có cảm giác chính mình giống như một lão già a.” Hắn nói xong liền đứng lên vươn tay phải mỉm cười nhìn ta.

.

“Tề Khiếu, ta là Thanh Dương, thật cao hứng nhận thức ngươi.” Ta cũng đứng dậy quay về phía hắn cười hữu hảo, bắt tay với hắn. Cảm giác tay hắn đang cầm tay ta tựa hồ khẽ run lên mà lực đạo cũng tựa hồ có chút mạnh hơn. “Tay ngươi thực lạnh, chính là hiện tại đang là tháng chín, vì cái gì…?” Hắn có chút nghi ngại nhìn ta, lại vẫn như cũ gắt gao cầm tay của ta không có buông ra.

.

“Có lẽ ta là động vật máu lạnh đi!” Ta nói đùa nghĩ muốn kín đáo rút tay ra nhưng hắn lại không biết đang suy nghĩ cái gì chính là không chịu buông. Hai đại nam nhân tay cầm tay liền như vậy lẳng lặng đứng ở một bên. Trời ơi! Đây là cái tình huống gì vậy?

.

Mặt có chút nóng lên, ta nhìn quanh bốn phía chính là may mắn không có gì người nào chú ý tới chúng ta, khi chợt thấy phía bên phải lành lạnh lẫn cảm thấy áp lực, ta quay đầu lại thì vừa thấy một người mặc áo sơmi màu đen quần dài, thân cao ước chừng hơn một mét tám, toàn thân phát ra kiêu ngạo cùng cuồng ngạo khí lạnh lùng nhìn về hướng này. Đại nhiệt thiên còn mặc màu đen không phải có bệnh thì chính là thần kinh không bình thường.

.

(em thụ này suy nghĩ duy ý chí quá đi)

.

Không biết có phải hắn nghe được lời nói thầm này của ta hay không, nam tử hung hăng trừng mắt nhìn ta, liếc mắt một cái trên mặt

tràn đầy hàn khí khiến kẻ khác mao cốt tủng nhiên (cảm thấy ghê sợ đến tận xương tủy). Kẻ có tiền đều có tật xấu? Đây là cái thái độ gì vậy? Ta lại không đắc tội ngươi. Không cam lòng yếu thế ta vội vàng trừng mắt nhìn lại. Kéo kéo khóe miệng như là đang cười, tiếp theo tên kia thế nhưng quay đầu bước đi.

.

Cái gì vậy! Thật sự là một tên nhàn cư vi bất thiện mà. Phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy tay mình vẫn như cũ bị nắm chặt ta ho khan một tiếng.

.

“Thực xin lỗi,thật có lỗi.” Hắn ta cuối cùng phản ứng lại đây.

.

“Không có gì! Ta muốn đi chuẩn bị một chút, tái kiến.” Ta cười cười chậm rãi đi ra đại sảnh. Nhìn xem chung quanh cây cối xanh đậm một màu, lại nghĩ đến vừa rồi bộ dáng ngơ ngác của người nọ khi bắt tay, ta mỉm cười, trong lòng dần dần dâng lên một tia ấm áp, người này giống như rất có ý tứ.

.

Con người hắn quả nhiên khó lường, nếu biết hắn về sau sẽ đối xử với ta như vậy ta nghĩ ta sẽ tình nguyện lựa chọn chịu đựng việc bị cô độc, lạnh lẽo đến tận xương tủy cũng sẽ không muốn sự ấm áp tạm thời đó nữa. Nhưng là loại con ông cháu cha này sao lại có chủ ý dị dạng với ta, kiểu người như ta mặc dù đã nếm cả nhân tình ấm lạnh nhưng dù sao tư tưởng đơn giản, so sánh đơn thuần chỉ là kiểu người biết đọc sách làm công sống qua ngày làm sao có đủ khả năng giải thích đi? Đương nhiên đây là nói sau này, hiện tại tạm thời không đề cập tới.

.

Trường học phi thường lớn, gian phòng ta ở thuộc loại nhà trọ một người một phòng, ta ảm đạm cười, ta từ trước đến nay có thói quen thanh tĩnh, một mình một người trụ chính là hợp ý ta. Phòng thực sạch sẽ, không cần quét tước. Tivi, máy tính, tủ sách, phòng tắm thậm chí phòng bếp đều đầy đủ mọi thứ, duy nhất không được hoàn mỹ chính là thiếu một ít đồ nhu yếu phẩm. Bất đắc dĩ ta chỉ có thể đi ra cửa phòng, nhìn thấy bầu trời màu lam sung sướng hiểu rõ tâm tình không còn sót lại chút gì.

.

Xe đạp bị hủy, đi bộ đến siêu thị gần nhà trọ nhất phải mất nửa giờ. Trời nóng như vậy ta lại sợ mệt nhất, cho dù làm công ta cũng phải lợi dụng trí óc để tìm một công việc thoải mái, lần này chỉ sợ phải mệt thảm ta. Nhớ tới xe bị hỏng trong lòng ta lại bắt đầu tức giận không thôi, cúi đầu thầm mắng người gây ra họa.

.

“Phanh!” Đầu đau quá! Ai đánh lên đó !!!? Ngẩng đầu lên, ta đang muốn lấy ánh mắt giết người thì thấy một nam tử đang cười như muốn giễu cợt ta.

.

“Nghĩ cái gì vậy? Sao lại ngơ ra như vậy?” Thanh âm chế nhạo của hắn vang lên.

.

“Là ngươi?” Ta có chút kinh ngạc nhìn hắn.

.

“Lại gặp ngươi rồi!” Thanh âm sang sảng của đối phương lại vang lên.

.

“Nhĩ hảo, ta đang có việc, không quấy rầy.” Dứt lời ta đi sang phía bên cạnh hắn muốn lách người đi tiếp.

.

“Từ từ!” Hắn giữ chặt tay của ta. “Ngươi là có việc gì gấp? Như thế nào lại đi nhanh như vậy?”

.

“Ta muốn đi đến siêu thị phụ cận mua chút đồ dùng, bất quá ngươi có thể buông tay ra được không?” Ta thật sự thấy có chút kỳ quái, người này như thế nào luôn thích nắm tay người khác như vậy? (chỉ thích nắm tay bạn thôi bạn ạ, người khác đừng hòng được sờ vào

he he)

.

“Thật có lỗi!” Hắn ngượng ngùng cười cười buông lỏng tay ra. “Ngươi liền như vậy định đi luôn? Phải đi mất rất nhiều thời gian đó, không đi xe có được không?” Hắn gặp ta hai tay trống trơn hỏi.

.

‘Có xe đạp bất quá vừa mới hỏng.” Ta mỉm cười trong lòng xẹt qua một tia không hờn giận.

.

“Ta có thể đi cùng ngươi được không?”

.

Ta khó hiểu nhìn hắn.

.

“Ta cũng có rất nhiều đồ vật này nọ cần mua nhưng ta không nghĩ ta biết cách mua.” Hắn ngập ngừng nhìn ta có chút ngượng ngùng nói.

.

“Kia cùng nhau đi thôi!” Ta cười cười.

.

“Thật tốt quá!” Hắn cao hứng kéo tay của ta chỉ chỉ phía trước cách đó không xa.

.

“Xe của ta ngay tại kia, đi nhanh đi!’ Nhìn thấy vẻ mặt hắn nhảy nhót ta đột nhiên có chút hoài nghi, hắn là thật sự đã trưởng thành rồi sao.

.

“Lên xe đi!”

Ta si mê ngắm nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ đó. “Thật sự rất đẹp, trước kia ta từng nhìn thấy nó trên tivi, tốc độ của nó thật sự là rất tuyệt vời a!” Ta không giấu nổi sự tán thưởng.

.

“Ngươi thích là tốt rồi.” Hắn rất lịch sự mở cửa xe cho ta.

.

“Cám ơn.” Ngồi ở trong xe tâm tình ta đột nhiên có đôi chút phức tạp, nghĩ đến ta và bọn họ có tồn tại một khoảng cách nào đó, tâm lý ta không khỏi có chút thê lương.

.

“Chúng ta tới rồi, Thanh Dương.” Không hổ là siêu xe có tốc độ hàng đầu, quả thật rất nhanh. Dừng xe ở trước của siêu thị, hắn tươi cười mở cửa xe cho ta.

.

“Cám ơn, bất quá ngươi thật sự là lão sư sao?” Ta đột nhiên đối hắn có chút tò mò.

.

“Như thế nào, ngươi không tin?” Hắn dừng lại nhìn ta có vẻ rất hứng thú rồi nói: ”Cha mẹ đối với ta đặt kỳ vọng rất cao, lúc học trung học, ta nhân tiện tự học rất nhiều chương trình học. Sau lại cảm giác được chương trình học ở trường rất đơn giản rồi, nhân tiện nhảy cấp trực tiếp bị đưa vào đại học. Không biết là có phải tài năng trời cho không nữa, ha hả… Ngươi trước đừng cười.”

.

Người Trung Quốc luôn luôn lấy khiêm nhường làm truyền thống mỹ đức, nhất thời chưa từng thấy người tự khen mình như vậy, cho nên ta không kìm được mà bật cười. Hắn thấy ta cười, mặt đột nhiên đỏ lên, xem ra có chút ngượng ngùng. Cảm thấy bầu không khí có chút không thoải mái, ta có ý ho “khụ” một tiếng, hắn mới tiếp tục nói: “Sau đó lại nhàn rỗi đến nhàm chán, thuận tiện lấy được học vị tiến sỹ. Ta năm nay hai mươi mốt tuổi, thân thế trong sạch… Đương nhiên, ta bây giờ còn chưa có bạn gái.” Hắn nhìn ta cười, trong mắt hiện lên một tia đùa cợt cùng sủng nịch.

.

“Úc.” Quyết tâm nhẫn nại của ta vì phải chịu đựng ánh mắt nóng bỏng của hắn mà bị lung lay rất nhiều, ta giả bộ không để ý, tiện tay cầm một cái giỏ tiến vào siêu thị.

.

“Thanh Dương, nơi này bày rất nhiều hàng hoá. Oa! Người cũng rất nhiều.”

.

Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai làm ta cả người run lên, lúc này mới chú ý tới, nguyên lai người này so với ta cao hơn rất nhiều, ta một trăm bảy mươi ba cm, mà hắn, nói không chừng muốn một trăm tám mươi mấy cm a, cùng với gã mặc áo đen có ánh

mắt lạnh lẽo kia không sai biệt lắm.

.

Đáng chết, như thế nào lại nghĩ đến cái gã khủng bố đó chứ. Ta rất nhanh đi tới quầy bán kem đánh răng ở phía trước, so sánh giá cả các loại với nhau rồi lấy vài tuýp. Những đồ dùng khác cũng như vậy, cuối cùng đứng ở quầy bán thức ăn nhanh, chọn rất nhiều thứ để vào giỏ, đang lúc ta vì sự chọn lựa khôn khéo của mình mà âm thầm kiêu ngạo (em ý đang tự sướng), một âm thanh đột nhiên vang lên.

.

“Thanh Dương, ngươi mua cái này làm gì?” Lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, tên này nếu không nói lời nào, ta có thể đã quên mất tiêu sự có mặt của hắn rồi.

.

“Ăn.” Đơn giản nói một chữ, nhưng lại khiến cho hắn kinh hoàng mà hô to.

.

“Hả?” Hắn bày ra một bộ mặt khó tin nhìn ta. “Trường học không phải có phòng ăn sao? Cái này không có dinh dưỡng đâu.”

.

“Ngu ngốc.” Trong lòng ta thầm nhủ. “Ngươi sẽ biết ta vì sao cần đến cái này, chính là vì có thể tiết kiệm tiền, danh xưng là vào học ở học viện quý tộc A Đại, không phải vì ta có tiền, cũng không phải vì ta có địa vị, lại càng không phải là nhàn rỗi đến phát hoảng, mà là bởi vì nó có thể được miễn trừ học phí. Nhưng mà Hiệu trưởng cũng không đáp ứng có thể được cung cấp miễn phí thức ăn, nghe đã hiểu chưa?”

.

Thấy hắn không biết đang nghĩ cái gì mà lại nhìn ta chằm chằm như vậy, con ngươi màu đen chợt trở nên trong suốt sáng long lanh, ta hoảng hốt, vội vàng cúi đầu, lại thấy cái giỏ trên tay hắn trống trơn chưa có một thứ gì.

.

“Ngươi không phải nói cũng đến mua đồ sao, như thế nào…”

.

“Thanh Dương, tay nghề của ngươi như thế nào, có thể nấu cơm không?” Hắn có chút hưng phấn, lại có chút chờ mong hỏi.

.

“Có thể.”

.

“Ta nghĩ trước nếm thử đã, chúng ta đi mua chút thức ăn.” Hắn lôi kéo tay của ta, không cần hỏi mà hướng về phía trước phóng đi. Chỉ chốc lát sau, thấy một giỏ đầy đồ ăn, ta kinh ngạc hỏi: “Đây là cho hai người ăn? Chỗ này đủ ăn một tuần đấy, ngươi sức ăn rất lớn?”

.

Hắn cười cười không nói gì.

.

”Trước tiên phải nói cho rõ, tiền thức ăn ta sẽ không trả.” Ta nói theo kiểu con buôn.

.

”Đương nhiên.” Hắn vẫn toe toét cười mà trả lời ta.

.

Hai người xách theo một cái giỏ to, vừa cười vừa nói đi tới quầy thu ngân, cô nhân viên vẻ mặt đỏ ửng, mỉm cười thay ta đem các đồ vật tách ra cất vào túi. Ta nhìn quanh bốn phía, thấy xung quanh từ các tiểu thư tới các mệnh phụ cũng đều đem ánh mắt nhìn về phía này, ta lại nhìn hắn một cái, xấu xa cười: “Thật có mị lực.” Vốn nghĩ hắn nhất định sẽ khoe khoang cái gì đó, nhưng mặt hắn lại có chút đỏ lên, ánh mắt nhìn ta lại càng ôn nhu. “Đi thôi!”

.

“Hảo.” Đồ vật thật đúng là nặng, may mà xe nhân tiện ở ngay phía trước, cũng đáng để vui mừng, vì vậy ta buông lỏng người, xoay xoay cổ, nhún vai.

.

“Hảo cao.” Nhìn toà nhà to lớn ở phía Tây, ta thản nhiên nói.

.

“Đó là tập đoàn xây dựng Vân Khởi.” Tề Khiếu ở một bên giải thích.

.

“Tập đoàn Vân Khởi?” Ta cười lạnh nhắc lại bốn chữ này, hoàn toàn không có chút cảm giác gì, nhân tiện lại thấy có một chiếc xe màu lam trông rất quen mắt từ phía Tây đi đến.

.

“Là BMWs, loại xe này vốn là năm nay mới tung ra.” Hắn thấy ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe, vội vàng giải thích tiếp.

.

“Mã số loại xe này là gì?” Ta biết chính mình thị lực tốt lắm, nhưng là chứng kiến đuôi xe có số X—170, thực sự là có chút không tin.

.

“X—170.” Hắn đáp.

.

“Đồ vật ngươi mang giúp ta trước, ta đi đến phía trước đó một chút.” Chứng kiến tốc độ chiếc xe màu lam đã chậm lại, dừng ở cách đó không xa nơi Tề Khiếu để xe, tâm tình của ta quả thực có chút kích động, vội vàng đem đồ vật phóng ra trên mặt đất bỏ chạy tới. Nhìn phía trước một thân hình cao lớn từ trong xe đi ra, đang thong dong tự tin bước về phía trước, ta ở phía sau cuống quít kêu to, “X—170, ngươi chờ một chút!”

.

”Mệt mỏi quá, hô…” Ta ôm bụng thở phì phò.

.

“May là không chạy, thật vô cùng may mắn.”

.

Nam tử chậm rãi xoay người, bộ đồ màu trắng càng tôn lên được vóc người thon dài. Đang muốn tinh tế đánh giá, nhưng lại cảm giác được ánh mặt trời hảo chói mắt, có thể là do ngược chiều ánh sáng, ta che mắt một chút, trong chốc lát dường như đã thoải mái hơn, lúc này mới nhìn rõ đối phương có bộ mặt dị thường anh tuấn, hai tròng mắt đén láy như ngọc làm cho ánh mắt của hắn xem ra phi thường thâm thúy, chiếc mũi cao, hết thảy đều làm cho hắn trở nên hoàn mỹ cùng cao quý. Có phải hay không đã gặp qua ở đâu? Bất quá sao không có ấn tượng, nghi hoặc nhìn đối phương liếc mắt một cái.

.

(bạn công bá đạo của chúng ta đã xuất hiện tèng teng teng teng he he)

.

Hắn cũng nhìn ta, rất nhanh, ánh mắt cao ngạo lạnh như băng làm ta nhớ tới một người.

.

“Là ngươi?!” Trách không được ta không nhận ra, người có tiền quả nhiên vốn là người có tiền, một khắc trước mặc quần áo màu đen, đảo mắt đã nhân tiện đổi thành màu trắng rồi.

.

”Có việc gì?” Như trước vốn là khinh thường, hắn lạnh lùng phun ra hai chữ. Mặc dù thái độ làm cho người ta tức giận, nhưng người này giọng nói trầm thấp nên lại làm người ta cảm thấy rất êm tai. (ẻm bị quyến rũ rùi)

.

“Ngươi đâm hỏng xe đạp của ta, xe vốn là ta mới mua, bốn ngàn nguyên.” Đồng dạng cũng dùng giọng điệu lạnh như băng, ngươi khinh thường, ta lại càng không cần phải thương tiếc đây! Có tiền rất giỏi, hừ!

.

Lả tả! Hắn động tác gọn gàng linh hoạt rút trong ví ra bốn cái chỉ tệ, ưu nhã đưa cho ta.

.

Vốn tưởng rằng phải cãi nhau, không nghĩ tới… Có tiền thật tốt ha! Nhìn hắn như vậy sảng khoái, ta không nhịn được mà mỉm cười. Chính là ta muốn tiến lên cầm lấy tiền, hắn lại đột nhiên cầm lấy tay phải của ta, đem ta kéo đến trước mặt hắn. Tay kia xoa xoa môi của ta, ngón tay lành lạnh, nhẹ nhàng, ôn nhu, như đang vuốt ve, đang che chở cho bảo bối của mình vậy, trên hai tròng mắt đen sáng như ngọc sự lạnh lẽo cũng tựa hồ biến mất không ít, dẫn theo chút mê hoặc, như muốn thổ lộ điều gì đó, làm cho kẻ khác phải say mê trong đó. Hơi thở nóng ẩm của hắn bỗng nhiên phả vào tai ta, hắn thì thào nói nhỏ: ”Thanh Dương, tay ngươi quả nhiên là mịn màng như lụa vậy.”

.

(lần đầu tiên gặp đã bị chiếm tiện nghi, bạn thụ này thật có tiềm năng nha)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương