Thời đại hoàng kim, mỗi một thành phố đều có rất nhiều khách sạn, những nơi cung cấp chỗ dừng chân cho lữ khách này phần lớn đều trang hoàng rất cao cấp, bố trí thoải mái chỉnh tề, phục vụ chu đáo.

Ở thời đại tận thế này, những nơi như khách sạn, nhà nghỉ vẫn còn tồn tại.

Một góc nào đó trong thành phố Xuân có một dãy nhà trọ cung cấp nơi che mưa chắn gió cho lữ khách như vậy.

Trên hành lang dài tối tăm, hai bên là từng cánh cửa gỗ dựa sát nhau, người ra ra vào vào hoặc là bưng chậu nước, hoặc là xách đồ vật đi qua nhau thậm chí phải nghiêng người mới không bị đụng phải hàng xóm đang đi đến từ đối diện.

Lối vào có một chiếc bàn dài cũ đã tróc sơn, một người đàn ông béo ngồi trên ghế nhàn rỗi moi chân.

Chiếc mành che trước cửa bị xốc lên, một cô gái đi vào ném lên bàn một viên ma chủng màu xanh lục cấp 1.

“Đặt một phòng.”

Ông chú moi chân không ngẩng đầu nhìn cô, ông ta lấy một cái chìa khóa đập xuống bàn, giọng nói hồn hậu: “Một viên ma chủng ba ngày, căn phòng thứ chín bên tay phải.”

Một viên ma chủng cấp thấp nhất có thể ở ba ngày, giá cả không coi là đắt. Chỗ này ngoài cung cấp một căn phòng và một chiếc giường ra thì không còn gì cả.

Đồng thời chỉ cần có ma chủng, họ sẽ không quản người thuê là ai, cũng không quan tâm thuê phòng làm gì.

Cô gái ôm người trong ngực, một tay duỗi ra nhận chìa khóa, cô im lặng xoay người rời đi.

Lúc này ông chú kia mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô gái kia.

Trang phục bình thường, vũ khí cũng bình thường, không phải người có gì đặc biệt đáng chú ý. Google 𝑛gay tra𝑛g _ trù𝑚 truyệ𝑛﹒v𝑛 _

Người trong lòng cô bị chăn lông bao kín mít, đôi chân trần bị lộ ra ngoài, có thể thấy đây là người đàn ông tương đối trẻ tuổi.

Đàn ông ôm phụ nữ đi đặt phòng hay là phụ nữ ôm đàn ông đến đặt phòng đều không phải chuyện hiếm lạ gì.


Ông chú trông cửa không nhìn cô nữa.

Sở Thiên Tầm đẩy cửa phòng.

Căn phòng cực kỳ nhỏ, sàn nhà và vách tường đều rất bẩn, khắp nơi bị dính vết bẩn màu nâu đen

Góc tường phía bên phải đặt một chiếc giường nhỏ, chiếc giường này chiếm cứ hơn nửa diện tích căn phòng, bên trái đặt một cái bàn nho nhỏ, phần không gian dư lại chỉ đủ cho một người đi lại.

Cạnh góc cửa có lắp một chiếc bồn rửa tay. Đương nhiên không có loại đồ xa xỉ như vòi nước, nếu dùng nước thì phải tự đi múc về.

Cái bàn dựa một mặt vào vách tường, bên trên là cửa sổ nhỏ, một tia nắng mặt trời tiến vào phòng qua lớp thủy tinh loang lổ, rơi xuống chiếc giường không mấy sạch sẽ, có thể thấy vô số hại bụi qua tia nắng, chúng dương dương tự đắc trôi nổi giữa không trung.

Những căn phòng dày đặc này chỉ được ngăn cách bằng tấm ván gỗ, hiệu quả cách âm kém vô cùng, có thể nghe thấy tiếng ồn từ các hộ gia đình ở bên cạnh một cách rõ ràng.

Sở Thiên Tầm đỡ Diệp Bùi Thiên nằm xuống, giường phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

Anh im lặng không nói lời nào, không có động tác, cũng không chống cự.

Sở Thiên Tầm biết anh đã tỉnh, anh quay mặt vào vách tường, đôi mắt không có tiêu cự dưới tóc mái hỗn độn kia vẫn luôn mở to, ánh mắt lạnh nhạt nản lòng không còn cảm nhận được niềm vui của cuộc đời.

Giống như dù bị đưa đi đâu, dù người khác làm gì mình, anh cũng không quan tâm, đều không sao cả.

Sở Thiên Tầm đi đến bàn phục vụ lấy một cái thùng nước.

Cô lấy một chiếc khăn lông sạch ra nhúng nước rồi duỗi tay gạt tóc trên trán anh lên, bắt đầu lau khuôn mặt đầy máu của anh.

Những vết máu đó đã khô dính chặt vào da thịt, Sở Thiên Tầm cố gắng cẩn thận lau, vết máu đỏ nâu bong ra từng mảng, khăn lông ướt lau từng chút, từng chút lên khuôn mặt anh.

Đường nét khuôn mặt anh khá nhạt, vừa lúc đón ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu rọi có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ trên mặt anh.


Lông mi dài dính nước, tròng mắt hổ phách sáng trong phản xạ lại ánh sáng chiếu đến.

Đôi mắt tĩnh lặng kia mang vẻ đẹp suy đồi tang thương.

Sở Thiên Tầm đột nhiên cảm thấy lòng đau xót. Đối với cô, gương mặt này cực kỳ quen thuộc, trong giấc mơ dài kia của cô, cô nhìn thấy anh thân thiết, ở bên mình sớm chiều tại một thế giới khác.

Khi đó gương mặt này luôn luôn tươi cười, động một cái là mặt mày cong cong.

So với ký ức của Sở Thiên Tâm, gương mặt trước mắt quá gầy, xương hàm lộ rõ và chiếc mũi cao khiến cho diện mạo của anh trở nên tàn nhẫn, thời thời khắc khắc trong tư thế chuẩn bị liều mạng.

Da của anh rất trắng, dưới hai mắt có quầng thâm dày đặc.

Sở Thiên Tầm cảm thấy chắc hẳn anh rất ít ngủ, thế cho nên dù anh có năng lực khôi phục mạnh cũng không kịp tiêu tán sắc tố đen trên đôi mắt.

Sao lại khiến mình sống thành thế này, rõ ràng thế giới kia sống dương dương tự đắc như vậy.

Sở Thiên Tầm đột nhiên rất muốn nhìn thấy nụ cười sạch sẽ thẹn thùng kia của anh lần nữa.

Diệp Bùi Thiên được cô vớt ra khỏi vũng máu, trên người anh dính quá nhiều bùn đất và máu me, một thùng nước đầy nhanh chóng bị nhuộm đỏ.

Sở Thiên Tâm thả khăn lông xuống, cô lấy một chiếc bình sứ nho nhỏ trong ba lô. Đây là loại thuốc có thể giảm bớt tác dụng thánh khí, cô mua nó trên đường đến đây.

Mở nắp ra, tinh chất bên trong nhão nhớt sền sệt như hồ dán, nó tản ra loại mùi hương cực kỳ đặc trưng.

Sở Thiên Tầm chấm tay vào bình thuốc, cô cẩn thận bôi lên miệng vết thương của Diệp Bùi Thiên. Miệng vết thương kia thỉnh thoảng hiện ra một hai tia sáng màu đen, làm ngón tay Sở Thiên Tầm cảm nhận được đau đớn.


Trong miệng vết thương sâu rộng kia có thể nhìn thấy ánh sáng đen lập lòe sáng lên, Sở Thiên Tầm không tưởng tượng ra được sẽ đau tới mức nào.

Vết thương tra tấn trước ngực mình đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, lúc ấy Diệp Bùi Thiên mới lấy lại tinh thần.

Ngón tay dính thuốc của người kia nhẹ nhàng bôi lên vết thương của anh, miệng vết thương nóng rát như được đắp miếng đá lạnh, cảm giác đau đớn dần dịu đi.

Loại thuốc này chỉ có thể trị liệu vết thương ngoài da, không thể giải quyết dứt điểm, nhưng dù thế nó cũng có thể giảm bớt phần nào đau đớn vô tận đang tra tấn anh.

Bởi vì cầm đao quanh năm nên bàn tay của cô gái kia có vết chai dày, khi tiếp xúc với da thịt tạo ra cảm giác như đụng phải gai mềm.

Loại cảm xúc tê ngứa này xuyên thấu qua da thịt, đi một đường từ lỗ chân lông chui vào trong người anh, len lỏi vào lồng ngực, làm nơi đó cũng hơi đau.

Người này đang chữa trị miệng vết thương cho mình.

Anh đã quên mất ý nghĩa của từ chữa trị từ lâu.

Từ sau khi ma chủng buông xuống, anh bị phát hiện là người bất tử có được năng lực hồi phục, mọi người tựa như đều cảm thấy anh bị thương cũng không cần chữa trị.

Cho dù vết thương cũng mang đến cho anh cảm giác đau đớn như bao người, thậm chí anh không thể dùng cái chết để giải thoát khỏi những thống khổ mà mình không thể nào chịu đựng được.

Khi anh kéo một cơ thể chồng chất vết thương về nhà, mẹ kế nhìn cơ thể vỡ nát của anh, bà ta chỉ khỏi một câu tượng trưng cho có:

“Tiểu Diệp bị thương nặng vậy có cần băng bó cho nó không?”

“Thôi bỏ đi, nó cũng không chết được, bây giờ thuốc thang quá quý hiếm, chúng ta phải để dành cho Bùi Nguyên.” Người nói câu này chính là bố của anh.

Anh bị tập đoàn Thần Ái tìm được, bọn họ nhốt anh ở phòng nghiên cứu, khóa lên bàn phẫu thuật. Những kẻ ác ma kia không màng lời cầu xin của anh, tàn nhẫn đánh cắp cơ thể anh.

Cho dù đó là nơi chồng chất thuốc chữa bệnh cũng không có ai duỗi tay giúp anh giảm bớt đau đớn.

Đôi khi bị che hai mắt, anh nghe thấy có người nói chuyện ở bên cạnh.

“Thế này ghê quá, có cần khâu lại cho anh ta không.”


“Đừng lãng phí, dù sao anh ta cũng không chết.”

Từ đó về sau, việc anh không chết nên không cần chữa trị đã thành một nhận định khắc sâu trong đầu mỗi người.

Không còn ai coi anh là một người sống, cho dù chỉ là một lần.

Anh quả thật không chết mà chậm rãi dịu đựng nỗi đau.

Cô gái trước mặt cúi đầu tỉ mỉ bôi thuốc lên từng vết thương trên người anh, cô còn hơi cúi người thổi nhẹ lên miệng vết thương.

Diệp Bùi Thiên quay đầu sang chỗ khác, anh không muốn nhìn mặt cô gái này.

Anh không muốn sự dịu dàng hiếm có này sẽ xé bỏ lớp mặt nạ, biến thành dáng vẻ dữ tợn.

Ngón tay Sở Thiên Tầm bị ánh sáng đen cứa đứt, đối với cô đây chỉ là vết thương nhỏ không đáng kể, cô lắc cánh tay bị thương, đứng ở bên mép bàn dùng cái tay còn lại lục đồ trong túi.

Diệp Bùi Thiên nằm trên giường, tầm mắt dừng ở cánh tay buông ở bên người của cô.

Ngón tay kia còn lưu lại ít thuốc mỡ, một vài vết cắt nứt vỡ, ngón tay hơi giật nhẹ, máu lập tức chảy xuống ngón đầu ngón tay.

Bàn tay kia vẫy một cái, một giọt máu rơi xuống gối đầu trước mắt Diệp Bùi Thiên, máu nhanh chóng thấm vào lớp vải, màu đỏ nổi bật trên chiếc gối ố vàng.

Tầm mắt của Diệp Bùi Thiên dính trên chấm đỏ này liền không rời đi nữa.

“Tôi đi ra ngoài tìm người trị liệu cho anh. Có ai đến anh đừng nói chuyện, cũng đừng lộn xộn.”

“Ở đây là phố Đen, bác sĩ đều chỉ quan tâm đến tiền thôi, không ai quản anh là ai cả.”

Sở Thiên Tầm lấy một cái khẩu trang đeo lên mặt Diệp Bùi Thiên, gạt mớ tóc hỗn độn của anh sang bên sau đó đội mũ vải bông lên đầu anh, cô kéo mũ xuống che hơn nửa khuôn mặt của anh, làm xong cô mới cẩn thận đắp chăn bông lên cho anh.

Ở thời đại này, người ăn mặc lố lăng kiểu gì cũng có, Diệp Bùi Thiên mặc thế này cũng không tính là gì.

“Được rồi, như vậy sẽ không có ai nhận ra.” Sở Thiên Tầm đánh giá một lượt: “Anh đợi nhé, tôi sẽ quay lại ngay.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương