Ngọn lửa đến gần, đó là một cô gái dáng người thon thả, bím tóc ngắn ngủn, xem hành động có thể đoán ra cô là Thánh Đồ cấp thấp vô cùng yếu.

Người kia cẩn thận tới gần, đôi mắt phản chiếu ảnh ngược của ngọn lửa, cô cẩn thận đánh giá Diệp Bùi Thiên đang nằm trong vũng máu.

Diệp Bùi Thiên cảm thấy nhục nhã, anh quay mặt đi chỗ khác.

Xem ra uy danh của mình chưa đủ lớn, ngay cả một con kiến yếu ớt như vậy cũng dám thừa dịp mình suy yếu để đến mơ ước máu mình.

Cô gái kia do dự hồi lâu, sau đó đặt cây đuốc trong tay xuống rồi lấy một cái bình trong ba lô ra, ngồi xuống xuống bên anh.

“Xin lỗi, tôi tìm ở trấn Bắc rất lâu cũng không mua được… Thuốc. Bạn tôi sắp chết rồi, xin lỗi anh.”

Cô nhỏ giọng xin lỗi, cẩn thận hứng máu trên miệng vết thương của Diệp Bùi Thiên.

Lại là một kẻ hèn hạ mang tiếng nghĩa lớn đi làm việc đê tiện, chờ anh có thể cử động, anh sẽ giết cô ta ngay.

Diệp Bùi Thiên cười lạnh trong lòng.

Sở Thiên Tầm cầm bình đứng lên, cô nhìn người đàng nằm trong vũng máu bằng ánh mắt phức tạp cảm xúc.

Cô tìm ở trấn Bắc rất lâu nhưng không tìm được thuốc tiên mà mình muốn, đành phải mạo hiểm đi đến chiến trường thử vận may. Vận may của cô không tồi, nhưng không biết vì sao, trái tim lại đau đớn khiến cô sắp không thở nổi.

Người đang nằm trong vũng máu này, tóc anh bị máu nhiễm đỏ, hỗn độn che kín khuôn mặt.

Đôi mắt lộ ra ngoài dưới lớp tóc rối tinh kia tĩnh lặng, lanh như băng cũng sắc bén như dao.


Diệp Bùi Thiên ở thế giới kia có ánh mắt rất trong trẻo, dịu dàng, luôn tràn đầy ánh sáng.

Tuy rằng bọn họ có gương mặt giống nhau như đúc, nhưng lại là hai người hoàn toàn khác nhau.

Sở Thiên Tầm biết người đàn ông trước mặt hận thế giới này, hận mọi người, cũng hận mình. Mình vì Cao Yến mà làm ra chuyện khiến anh oán hận nhất.

Sống năm năm trong thời đại khắc nghiệt này, trái tim Sở Thiên Tầm đã bị mài mòn tới chai sạn, cô tin mình cũng giống bất kỳai trong thời đại này, sẽ làm bất cứ chuyện tàn nhẫn nào vì mục đích của bản thân.

Cô cắn chặt răng, xoay người nhặt cây đuốc trên đất chuẩn bị rời đi.

Ánh mắt người kia như dính vào ngọn lửa trong tay cô.

Đúng rồi, Diệp Bùi Thiên sợ tối. Sở Thiên Tầm nhớ tới.

Khi ma chủng vừa buông xuống, anh bị bố mẹ mình độc ác nhốt vào trong kho hàng, làm bạn với ma vật, gần ba tháng mới được người phát hiện, nói vậy anh còn sợ bóng tối hơn là cô đơn một mình.

Giờ phút này, anh không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm cây đuốc trong tay Sở Thiên Tầm.

Trái tim cứng như đá của Sở Thiên Tầm như bị hổng ra một lỗ, nóng nên như có nham thạch dũng mãnh trào ra, lan tràn khắp nơi, làm cho cô vừa chua sót vừa đau lòng.

***

Diệp Bùi Thiên trông mong nhìn chút ánh sáng trong đêm tối kia.

Cô gái này vươn tay xuống cầm cây đuốc lên, Diệp Bùi Thiên biết người này phải đi, cô ấy sẽ mang ánh sáng duy nhất này đi, làm cho mình rơi vào bóng đêm lần nữa.


Anh thậm chí bắt đầu hy vọng đối phương lấy thêm máu của mình, ở lại lâu thêm một chút, người này muốn lấy cái gì cũng được, chỉ cần cô có thể để lại chút ánh sáng kia cho mình.

Anh không muốn ở lại trong bóng đêm.

Nhưng suy nghĩ của anh luôn không đáng nhắc tới, thế giới này chưa từng có ai quan tâm đến suy nghĩ của anh.

Cánh tay trong đêm đen đang nắm cây đuốc kia như nghe thấy được tiếng nói trong đáy lòng anh, cô đột nhiên dừng lại, bàn tay kia nắm chặt rồi lại buông ra.

Tiếng cởi đồ vang lên, một chiếc áo khoác dày mang theo nhiệt độ cơ thể bao lấy người anh.

Đêm cuối thu rất lạnh.

Máu trên người Diệp Bùi Thiên gần khô hết, anh lạnh đến mức sắp chết lặng.

Độ ấm cực nóng kia không để anh có cơ hội từ chối, nó bao vây lấy cơ thể đông cứng của anh, từ vai, cổ, xương quai xanh, bụng… Từng tấc da thịt lộ ra ngoài của anh dần được che đậy lại, bất ngờ chạm vào lỗ hổng trong trái tim anh, làm càn lăn lộn ở nơi đó.

Vậy mà cô gái vẫn chưa bỏ qua, tay cô phất qua vai anh, cẩn thận tránh đi chỗ cánh tay bị chặt đứt, cô ôm anh khỏi vũng máu.

Khi ôm Diệp Bùi Thiên lên, Sở Thiên Tầm không khỏi lắm bắp kin hãi.

Quá gầy.

Đây là cảm nhận đầu tiên của cô, cô hoàn toàn không cảm nhận được sức nặng tương ứng của một người đàn ông trưởng thành.


Vòng eo bị cô ôm vào ngực quá nhỏ, xưng bướm cọ vào tay cô, chiếc cổ trắng nõn tựa vào vai cô lộ rõ mạch máu, xương quai xanh nổi bật rõ ràng.

Diệp Bùi Thiên uy danh hiển hách, chắc không thiếu tài nguyên gì, sao anh lại khiến mình gầy thành như vậy.

Thánh Đồ sau khi thăng cấp thì các cơ năng của cơ thể cũng tăng lên, dù là tốc độ hay lực lượng, tất cả sẽ tăng lên toàn diện theo cấp bậc của mình.

Sở Tiên Tầm cấp bốn ôm Diệp Bùi Thiên rất nhẹ nhàng, hành động không bị ảnh hưởng chút nào.

Cô nhanh chóng rời khỏi nơi đây, xoay người đi vào rừng cây bên chiến trường.

Tiếng gió thổi vù vù bên tai Diệp Bùi Thiên. Cô gái ôm anh chắc là Thánh Đồ hệ Phong, cấp bậc rất thấp. Nhưng cũng có thể sử dụng sức gió để gia tốc hành động của mình, khi chạy gió sẽ giúp sức đưa đi, có cảm giác như đang cưỡi gió.

Có lẽ cô gái này cuối cũng vẫn không cam lòng chỉ lấy một chút như vậy, cho nên quyết định mang cả mình đi luôn.

Nhưng tốt xấu cô ấy cũng không giống những người lúc trước, trói mình lên rồi kéo đi, mà cô ấy cẩn thận tránh tất cả những vết thương nghiêm trọng trên người mình, bọc mình trong chiếc áo khoác ấm áp, cẩn thận ôm mình vào ngực.

Diệp Bùi Thiên sống trong một gia đình kết hôn lần hai ghép thành người nhà, từ nhỏ bố đã không quan tâm đến anh, mẹ kế cũng cực kỳ lạnh nhạt. Trong trí nhớ của anh, từ nhỏ tới giờ, hình như chưa từng có ai ôm anh bằng tư thế thẹn thùng thế này.

Lá cây rậm rạp khiến không trung càng tối tăm, giống người cả người bị chìm vào vực sâu, cơ thể vô thức trở nên cứng ngắc, gần như không thể hô hấp nổi. Anh dùng hết sức lực mới có thể làm cho mình không run rẩy quá kịch liệt, để tránh người đang ôm mình phát hiện điểm yếu đuối của mình.

Diệp Bùi Thiên anh có thể mặc người đuổi giết, mặc người thóa mạ, nhưng tuyệt không sẵn lòng lộ ra sự yếu ớt của mình để bị người thương hại cười nhạo.

May mắn người này để đầu mình dựa vào vai cô ấy, nhiệt độ cơ thể truyền tới từ nơi da thịt tiết xúc, Diệp Bùi Thiên thậm chí có thể nghe được tiếng cô thở dốc vì chạy nhanh.

Điều này làm cho anh cảm thấy tốt hơn một chút, bởi vì anh biết mình không phải người duy nhất sống sót trong bóng đêm.

Sở Thiên Tầm chạy rất nhanh, cô chạy rất xa, một đường từ trấn Bắc chạy về gần Xuân Thành.

Lòng cô có lo âu, cô ở lại trấn Bắc rất lâu nhưng vẫn không mua được loại thuốc trong truyền thuyết kia. Cuối cùng cô không thể không phiêu lưu mạo hiểm đi tìm chính Diệp Bùi Thiên, không để ý anh có đồng ý hay không mà trực tiếp lấy một phần ‘Thuốc tiên chữa thương’ trên người anh.


Cho dù như thế, thời gian cũng bị chậm trễ khá nhiều, cô rất lo lắng lúc mình về, cái chờ cô chính là thi thể lạnh như băng của Cao Yến.

Sở Thiên Tầm tìm được một căn nhà hoang ngoài căn cứ. Sau khi ma chủng buông xuống, rất nhiều thực vật được ma vật tẩm bổ, chúng phát triển với tốc độ nhanh chóng lạ thường. Cho đến này, thực vật gần như bao trùm hết toàn bộ dấu vết của con người thời đại Hoàng Kim để lại.

Căn biệt thự này bị đám thực vật xanh biếc che kín bên ngoài.

Sở Thiên Tầm đẩy đám dây leo ra rồi chui vào. Cô cẩn thận đặt Diệp Bùi Thiên xuống mặt đất.

Người đàn ông trong lòng cô vẫn giữ tư thế cứng ngắc, không nhúc nhích, cũng không nói một tiếng.

“Anh chờ một chút.” Sở Thiên Tầm nói xong bèn lấy một cái đèn nhỏ đi đêm trong ba lô ra, cô bấm chốt mở bật đèn lên.

Ánh đèn dịu lập tức xua tan bóng tối trong phòng.

Đây chỉ là một cái đèn nhựa hàng tái chế rẻ tiền, vỏ ngoài đã bị biến chất. Ở thời đại Hoàng Kim, loại đèn này chỉ có giá một tệ một cái nhưng bây giờ rất khó có được, chiếc đèn này rất có tác dụng, có thể sáng trong thời gian dài, ngày thường Sở Thiên Tầm rất quý trọng nó.

Bây giờ cô lấy nó ra, bật sáng lên rồi nhẹ nhàng đặt trước mặt Diệp Bùi Thiên.

Người đàn ông nằm trên mặt đất như người sắp chết đuối chợt được ngoi lên hô hấp, anh há miệng thở dốc vài cái, cơ thể cứng ngắc rõ ràng thả lỏng ra.

Sở Thiên Tầm lấy miếng lương khô duy nhất trên người mình ra, cô mở túi đóng gói, đưa miếng lương khô và chiếc đèn nhỏ đến trước mặt Bùi Diệp Thiên.

“Xin lỗi anh, tôi phải đi rồi.” Cô nói.

Cô nhấc dây lên chuẩn bị chui ra ngoài, nhưng rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.

Người kia vẫn nằm dưới đất không nhúc nhích, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc đèn nhỏ đang phát ra ánh sáng mờ.

Đôi mắt anh phản chiếu ảnh ngược của ngọn đèn, cảm giác như không khí không trầm lặng như trước mà giống dáng vẻ trong trí nhớ Sở Thiên Tầm vài phần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương