Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
Chương 72: Dương nữ và hoàng thượng có tướng phu thê

Cố Tử Khâm thấy hoàng hậu tương lai trách móc nặng nề, lập tức tiến lên chắp tay hành lễ, nói: "Đậu cô nương, cô hiểu lầm rồi, Cố mỗ không phải đến xem bệnh, mà là đến thăm bệnh."

"Đúng a, đúng vậy ạ, Cố công tử chính là đến bái yết hoàng thượng." - Tiểu An Tử vội vàng hát đệm nói.

Đổng Khanh lại trợn mắt lườm Đậu Nguyên Nguyên, giọng điệu rất không khách khí, lạnh lùng nói: "Đậu cô nương một khi đã lo lắng cho hoàng thượng như vậy, sao bản thân không tiến lên vọng, văn, vấn, thiết nhỉ ? Hay là cô khổ học y lý, chỉ có dùng để trộm gà bắt chó, không lên được sảnh lớn, không thể lộ ra ngoài ánh sáng?"

"Ngươi!" - Nghe vậy, Đậu Nguyên Nguyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cáu giận nói; "Đổng Uyển tiện nhân, ngươi không có bằng chứng, chớ có ngậm máu phun người!"

"Nhanh chóng thu dọn hiện trường, cất giấu cây nến, là có thể che đậy đi tâm địa xấu xa trong lòng của bản thân sao?" - Đổng Khanh lạnh lùng trào phúng nói.

Sắc mặt Đậu Nguyên Nguyên liền một lúc xanh, một lúc trắng, vừa thẹn vừa tức, phút chốc, hai tròng mắt đã âm ỷ bắn tóe ra sát khí... . .

"Hỏng bét, hai bên lại sắp chém giết rồi !"

Mắt thấy khói súng lại nổi lên, Tiểu An Tử âm thầm hô nhỏ một tiếng, nhướn mày, lôi kéo Cố Tử Khâm đang không biết gì thối lui sang một bên, nhỏ giọng căn dặn, nói: "Nơi đây lập tức sẽ lửa đạn lia lịa, chúng ta quan nhỏ chức bé, là số mệnh vật hi sinh, tránh xa một chút, mới là cách an toàn."

Cố Tử Khâm vạn phần cảm kích, vội vàng chắp tay vái lạy, nói: "Đa tạ An công công chỉ điểm!"

Đậu Nguyên Nguyên hung tợn trừng mắt với Đổng Khanh, đang muốn làm khó dễ, chợt nghe ở phía sau hoàng thượng rên rỉ một tiếng, thân mình nàng ta cứng đờ, rồi bất chấp Đổng Khanh, lập tức xoay người, bước nhanh đến bên cạnh hoàng thượng, cúi đầu cẩn thận nhìn hắn ốm yếu xanh xao đang ngủ say, ngay sau đó một đôi mày lá liễu dài nhỏ sít sao nhăn tít lại, vẻ mặt ưu sầu, ở trước hoàng thượng có thần sắc võ vàng, bộ dáng giương nanh múa vuốt hung ác vừa mới rồi đã sớm biến mất không còn dấu vết.

Đổng Khanh thấy tình trạng đó, trong lòng hiểu rõ Đậu Nguyên Nguyên lo lắng cho hoàng thượng cũng không thua gì nàng, việc cấp bách, thánh giá quan trọng hơn, món nợ với Đậu Nguyên Nguyên sẽ tính toán sau, vì thế chắp tay lại, nói: "Xin Đậu cô nương cẩn thận chăm sóc hoàng thượng đi, Đổng Khanh cáo lui."

Nói xong, liền dẫn Cố Tử Khâm lui ra. Tiểu An Tử ánh mắt tốt, liền tự giác chạy tới cửa đi chờ lệnh.

Bên trong, một phòng vắng lặng.

"Hoàng thượng a, hoàng thượng... ." - Đậu Nguyên Nguyên đưa tay nhè nhẹ vỗ về hoàng thượng tiều tụy võ vàng, vừa là lo lắng vừa là nóng vội, nàng ta lã chã rơi lệ nói: "Sao đột nhiên bệnh nặng như thế chứ? Thật khiến cho người ta lo lắng không thôi, hoàng thượng là bị người làm hại chăng?"

Như Họa rất chắc chắn nói: "Bệnh tình đột nhiên tăng thêm, việc này rất quái, hiển nhiên là bị ám hại, hiện thời hoàng thượng gặp nguy, giờ phút này chị nên liên thủ cùng Đổng Khanh mới đúng. Sao vừa thấy mặt lại đi gây gổ chứ?"

Liên thủ?

Đậu Nguyên Nguyên sắc mặt nhất thời lạnh hơn, hừ lạnh một tiếng nói: "Muốn ta liên thủ cùng Đổng tiện nhân, nằm mơ đi! Không có Đổng tiện nhân kia, Đậu Nguyên Nguyên ta vẫn có thể cứu được hoàng thượng!"

Như Họa liếc nàng ta một cái, cười lạnh nói: "Tính tình này của chị thật sự là đáng ghét. Chị cho là xa lánh Đổng Uyển, thậm chí giải quyết xong nàng, chị liền có thể an ổn ngồi lên ngôi hoàng hậu hả? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau... . Ninh vương nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế, chị cho là Anh vương rảnh rỗi không có việc làm ở bên cạnh hóng mát sao hả?"

"Anh vương?" - Nhớ tới quan hệ họ hàng gần giữa hai người, Đậu Nguyên Nguyên có phần không đồng ý, nói: "Nhưng Lưu Hâm là anh em bên ngoại của ta, Đậu Nguyên Nguyên ta ngồi trên hậu vị, Đậu thừa tướng cha ta độc bá đại quyền, có rất nhiều điểm tốt cho anh ta, huống chi chư vương ủng lập Ninh vương, anh ta thân là con của tiên đế, há có lý nào không đứng bên cạnh hoàng thượng?"

Nàng ta hoàn toàn không có lý do gì hoài nghi Anh vương.

Như Họa cúi đầu, khẽ nói: "Nhưng việc này rất kì quái, hoàn toàn không hợp lí, nếu như Anh vương âm thầm trợ giúp Ninh Vương. tuyệt đối không có điểm tốt nào đối với bản thân hắn, ủng lập anh họ của mình làm Hoàng đế chẳng lẽ còn tốt hơn ủng lập anh ruột của mình sao? Mà hoàng thượng bị bệnh lúc này thật không hợp lí, Ninh vương sao có thể nào ngầm hại hoàng thượng ở chính địa phương của mình ? Vậy không phải là cho người nắm được đằng chuôi sao? Hay là phía sau cất dấu bí mật không muốn người biết?"

"Ngươi đừng nghĩ kéo anh em của ta xuống nước, há có đạo lí anh họ có thể thân hơn so với anh em ruột? Bất luận là vì ích lợi hay là quan hệ thân sơ, Anh vương đều không có lý do gì vì Ninh vương mà âm thầm tính kế hoàng thượng."

Thấy nàng ta nói đến đạo lý rõ ràng, Như Họa lại có phần phản bác, nói: "Với hoàng quyền, nào có chỗ cho cốt nhục tình thân? Vì tranh quyền vị, ngay cả cha con đều có thể tương tàn đấy thôi, anh em ruột thì tính là cái gì ?"

"Ngươi đừng hòng châm ngòi quan hệ của ta và Anh vương." - Đậu Nguyên Nguyên ngước mắt, nghiêm mặt nói: "Việc cấp bách, trọng yếu nhất là long thể của hoàng thượng, trước kia ngươi lưu lạc ở ngoài, kinh qua tam giáo cửu lưu (*), hiểu được một ít kỳ kinh dị số, ngươi mau mau tìm cách cứu hoàng thượng đi! "

(*) Tam giáo cửu lưu: có 2 nghĩa. 1 nghĩa để chỉ 3 giáo phái lớn là Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia. Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, và Nông gia. Nghĩa thứ 2 là chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.

"Ta cũng không hiểu y thuật lắm, trong lòng chị cũng biết rõ, ta còn không bằng gã Cố Tử Khâm nửa mùa (**) kia đâu, ta học nhiều năm, không ngoài mấy thứ đồ cổ cổ quái quái hại người, chị cũng học được không ít đi, nếu không sao chị có thể nào tự tiện lấy cây nến của ta, dùng với Đổng Khanh ?" - Nhớ tới việc này, Như Họa lại cảm thấy căm tức.

(**) Ở đây tác giả dùng từ bán điệu tử (半调子). Đây là từ địa phương chỉ người có lời nói cử chỉ kinh người, không xem trọng kiểu cách, phương pháp, không dùng đến đại não, cũng có địa phương dùng từ này để chỉ những người giống một cái bình rỗng, có kiến thức không sâu, không tinh. Tương tự với từ “nửa mùa” của Việt Nam.

Nàng thật vất vả cùng Đổng Khanh lập được mối quan hệ cũng không tệ, ít nhất về việc long bào, nàng xử lý ổn thỏa, nàng chứng minh được bản thân có khả năng hữu dụng, Đổng Khanh chấp nhận giá trị của nàng, tương lai ắt hẳn sẽ còn cần nàng, nàng chỉ cần lẳng lặng chờ đợi một cơ hội là tốt rồi. Nàng cần Đổng Khanh trợ giúp nàng một tay... . nhưng mà chỉ thiếu một chút thôi lại để cho người chị gái khác mẹ mà nàng chán ghét làm hỏng.

Đậu Nguyên Nguyên ngước mắt trừng nàng, tức giận nói: "Ngươi chờ đợi hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, còn chuẩn bị cái thứ thúc tình đó làm gì? Nếu không phải Tiểu An Tử dè chừng, lúc nào cũng dính sát bên hoàng thượng, ngươi đã sớm xuống tay hả? Tiểu tiện nhân! Ngươi đừng cho là ta không hiểu được ngươi đang trăm phương ngàn kế, trong lòng tính cái chủ ý quỷ gì, ta cảnh cáo ngươi, hoàng thượng là người đàn ông của Đậu Nguyên Nguyên ta, ngươi chớ có xuống tay!"

"Chị gái à, không cần dùng lời nói tàn nhẫn với ta đâu, nghiêm túc mà nói, chị còn chưa chính thức lên làm hoàng hậu đâu. Chị chẳng lẽ không nghe qua dân gian nói còn có một dương nữ hoàng hậu sao? Cái tiểu tiện nhân kia mới chân chính là thiên mệnh quy định, người ta mới thật sự là mệnh hoàng hậu, nói không chừng đợi đến ngày nào đó ả xuất hiện, chị ngay cả ánh mắt cũng không kịp nháy một cái, đã bị ả cường bạo bóp nát rồi, hơn nữa, nhiều năm qua, trong lòng hoàng thượng chỉ có một mình Đổng Uyển, nói không chừng ngày đó sẽ không cần để ý mà sắc lập nàng làm hậu đâu... , có hai vị thiên địch cường đại này, xem ra, con đường hoàng hậu của chị khó khăn trùng trùng a?" - Như Họa cười lạnh nói: "Chị gái à, chị có bản lãnh lên trời nhỉ !"

"Dương nữ hoàng hậu? Chẳng qua là một tiểu tiện nhân của gia tộc Lâm thị đã xuống dốc!" - Đậu Nguyên Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừ, lời nói vô căn cứ, ta không tin!"

"Tiểu tiện nhân của gia tộc Lâm thị đã xuống dốc? " - Như Họa lạnh lùng nói: "Chị gái đã lại quên chuyện hoàng thượng hồi nhỏ đến chùa Phật Quang dâng hương? Lúc đó, Người vì muốn thành một đôi cùng Đổng Uyển, cố ý không mặc hoàng bào, phối hợp nàng mặc đồ tang, Ở trong chùa gặp một vị đại hòa thượng, vị đại hòa thượng đó cũng không biết Người là thái tử gia, hòa thượng cẩn thận xem tướng mạo của Người, nói khi ông ta làm hành tăng (***) ở Giang Nam, từng gặp qua một dương nữ, tướng mạo của dương nữ với của Người lại là một đôi, là tướng vợ chồng... . Chị có thể địch nổi mệnh trời của cái tiểu tiện nhân kia không?"

(***) Hành tăng: tức là quá trình các vị tăng, ni không ở tại 1 chùa cố định mà đi du hành trên đường vừa khất thực, vừa giáo hóa thuyết pháp cho chúng sinh.

"Rắm thối! " - Đậu Nguyên Nguyên nổi giận mắng: "Ngươi lại ghi nhớ việc này?"

Bảo Châu mắt thấy hai người thế như nước với lửa, rốt cục không nhịn được, mở miệng khuyên nhủ: "Hai vị tiểu thư hạ hỏa đi, xin thứ cho nô tì nói lời phạm húy kị, hoàng thượng một khi không còn, bất kể ai cũng không làm được hoàng hậu đâu !"

Lúc này, Đậu Nguyên Nguyên mới hồi phục tinh thần lại, nghiêm sắc mặt nói: "Đổng Khanh đã mang theo Cố Tử Khâm tới, nhất định là ả đã phát giác ra cái gì rồi... Ngươi đã từng lăn lộn ở trong giang hồ, kiến thức rộng rãi, mau tới nhìn một cái, rốt cuộc là hoàng thượng như thế nào?"

Như Họa không tranh chấp cùng nàng ta nữa, cẩn thận dò dò xét xét ở trong phòng, phát hiện lò sưởi hoàn toàn bị nước hắt tắt, trong lòng biết vậy nên nổi lên nghi hoặc, bèn xuất ra ngân châm thử một lần, quả nhiên lập tức biến đen, sắc mặt nàng ấy đột biến, run giọng nói: "Bếp lò này có vấn đề!"

"Hoàng thượng quả nhiên là bị ám hại!" - Đậu Nguyên Nguyên lập tức chạy vội qua, trừng mắt nhìn lò sưởi, trong lòng vừa bực vừa hận, suýt chút nữa đập vỡ cái lò sưởi hại người ấy, lại nghĩ đến nhất định là Đổng Khanh đã biết được việc này, nàng cũng nhất định sẽ cứu hoàng thượng, hoàng thượng tất sẽ không có việc gì, nàng ta một mặt an tâm không ít, một mặt lại không cam lòng nhường Đổng Khanh đoạt đầu công, vì thế tức giận khó tan, dứt khoát ném vỡ cốc trà trên bàn.

Một tiếng "Loảng xoảng” vang lên thật to, nàng ta tạm thời xả giận, nhưng lại kinh động đến hoàng thượng ở trên giường, uống thuốc xong, đang trong cơn ngủ say, hắn dường như bị giật mình, đột nhiên nói mê, trong miệng nỉ non: "Uyển Nhi... , ưm, Uyển Nhi... ."

"Uyển Nhi?" - Như Họa nghe thấy được, có chút sửng sốt, ngay sau đó quay về phía chị gái khác mẹ nhà mình, cười nhạt, nói: "Đúng là vẫn gọi Uyển Nhi, không phải là Nguyên Nguyên a? Chị gái, chị nói chuyện này nên làm gì bây giờ đây?"

"Lại là Đổng tiện nhân này!" - Đậu Nguyên Nguyên nắm chặt song quyền, oán hận nói.

Lời nói vừa mới thốt ra, bỗng dưng lại thấy Tiểu An Tử từ ngoài cửa vọt tiến vào, gã nhìn cốc trà nát đầy đất, vẻ mặt nghi hoặc, cũng không dám mạo phạm lỗ mãng, chỉ đành phải khom khom lưng vái lạy với Đậu Nguyên Nguyên, hạ thấp tư thái, cười bồi, nói: "Nô tài ở bên ngoài nghe thấy được thanh âm, nương nương làm sao thế ạ?"

"Lúc ta uống trà, không may làm rơi cốc trà, ngươi mau dọn dẹp một chút, hầu hạ hoàng thượng đi, ta cũng nên đi rồi, muộn chút nữa lại qua hầu bệnh." - Đậu Nguyên Nguyên bày ra tư thái rời đi, khép khép lại tay áo dài nói.

"Cung tiễn nương nương!" - Tiểu An Tử khom khom lưng.

Đoàn người mới vừa bước ra ngoài cửa, Đậu Nguyên Nguyên nghĩ tới hoàng thượng dù ở trong mộng vẫn nhớ mãi không quên Đổng Uyển, một đôi mắt đẹp nhất thời lộ ra dáng vẻ hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đổng Uyển đáng chết, nhất định phải trừ bỏ!"

Nét mặt Như Họa biến đổi, vội vàng hỏi: "Chị tính toán làm như thế nào?"

Đậu Nguyên Nguyên rất cảnh giới liếc mắt lườm em gái khác mẹ của mình một cái, cười lạnh nói: "Thế nào, lo lắng cho ả à, ngươi sợ trừ bỏ Đổng Uyển rồi sẽ không có người có thể đối địch nổi với Đậu Nguyên Nguyên ta hả ?"

Như Họa dấu diếm tâm tư, nàng ta không thể không phòng.

Đếm hôm qua, cha nàng - Đậu thừa tướng phái người phi ngựa báo lại, mấy ngày trước Ninh vương viết một phong mật tín cho Thái hậu, lá thư này đã khiến Thái hậu không tiếc lao sư động chúng rời kinh, đích thân đến phủ Ninh vương, trước mắt đang ở trên đường, chỉ mấy ngày nữa thôi sẽ đến vương phủ, nàng phải chuẩn bị thật chu toàn, đây chính là cơ hội tốt chứng minh Đổng Đại Tư mã lén cấu kết Ninh vương, ắt phải lợi dụng cơ hội lần này một lần trừ bỏ đồ tiện nhân Đổng Uyển dám quyến rũ hoàng thượng đó.

Một luồng ánh mặt trời theo song cửa sổ chiếu vào, trên cây, chim nhỏ bắt đầu kêu hót, nghênh đón một ngày sớm mai. Hôm nay, trời trong nắng ấm, ngoài phòng cảnh sắc sáng ngời, hoa thơm mát đón gió nhẹ thổi phiêu đãng, hương khí khắp người, sắc xuân dạt dào.

Tình cờ gặp lễ hoa thần, hoàng thượng thừa dịp ngày hội, truyền triệu đủ các bậc hoàng tộc vào trong nhà cùng hắn nói chuyện phiếm.

Nhận truyền triệu, trong lòng mọi người đột nhiên cả kinh, cũng không dám chậm trễ, Ninh vương Lưu Ký, Anh vương Lưu Hâm, hoàng hậu tương lai Đậu Nguyên Nguyên, Thái phu nhân và Thái phó Tô Mộc trong thời gian gắn nhất đã tìm đến sương phòng ở sườn đông.

Cố Tử Khâm thấy hoàng hậu tương lai trách móc nặng nề, lập tức tiến lên chắp tay hành lễ, nói: "Đậu cô nương, cô hiểu lầm rồi, Cố mỗ không phải đến xem bệnh, mà là đến thăm bệnh."

"Đúng a, đúng vậy ạ, Cố công tử chính là đến bái yết hoàng thượng." - Tiểu An Tử vội vàng hát đệm nói.

Đổng Khanh lại trợn mắt lườm Đậu Nguyên Nguyên, giọng điệu rất không khách khí, lạnh lùng nói: "Đậu cô nương một khi đã lo lắng cho hoàng thượng như vậy, sao bản thân không tiến lên vọng, văn, vấn, thiết nhỉ ? Hay là cô khổ học y lý, chỉ có dùng để trộm gà bắt chó, không lên được sảnh lớn, không thể lộ ra ngoài ánh sáng?"

"Ngươi!" - Nghe vậy, Đậu Nguyên Nguyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cáu giận nói; "Đổng Uyển tiện nhân, ngươi không có bằng chứng, chớ có ngậm máu phun người!"

"Nhanh chóng thu dọn hiện trường, cất giấu cây nến, là có thể che đậy đi tâm địa xấu xa trong lòng của bản thân sao?" - Đổng Khanh lạnh lùng trào phúng nói.

Sắc mặt Đậu Nguyên Nguyên liền một lúc xanh, một lúc trắng, vừa thẹn vừa tức, phút chốc, hai tròng mắt đã âm ỷ bắn tóe ra sát khí... . .

"Hỏng bét, hai bên lại sắp chém giết rồi !"

Mắt thấy khói súng lại nổi lên, Tiểu An Tử âm thầm hô nhỏ một tiếng, nhướn mày, lôi kéo Cố Tử Khâm đang không biết gì thối lui sang một bên, nhỏ giọng căn dặn, nói: "Nơi đây lập tức sẽ lửa đạn lia lịa, chúng ta quan nhỏ chức bé, là số mệnh vật hi sinh, tránh xa một chút, mới là cách an toàn."

Cố Tử Khâm vạn phần cảm kích, vội vàng chắp tay vái lạy, nói: "Đa tạ An công công chỉ điểm!"

Đậu Nguyên Nguyên hung tợn trừng mắt với Đổng Khanh, đang muốn làm khó dễ, chợt nghe ở phía sau hoàng thượng rên rỉ một tiếng, thân mình nàng ta cứng đờ, rồi bất chấp Đổng Khanh, lập tức xoay người, bước nhanh đến bên cạnh hoàng thượng, cúi đầu cẩn thận nhìn hắn ốm yếu xanh xao đang ngủ say, ngay sau đó một đôi mày lá liễu dài nhỏ sít sao nhăn tít lại, vẻ mặt ưu sầu, ở trước hoàng thượng có thần sắc võ vàng, bộ dáng giương nanh múa vuốt hung ác vừa mới rồi đã sớm biến mất không còn dấu vết.

Đổng Khanh thấy tình trạng đó, trong lòng hiểu rõ Đậu Nguyên Nguyên lo lắng cho hoàng thượng cũng không thua gì nàng, việc cấp bách, thánh giá quan trọng hơn, món nợ với Đậu Nguyên Nguyên sẽ tính toán sau, vì thế chắp tay lại, nói: "Xin Đậu cô nương cẩn thận chăm sóc hoàng thượng đi, Đổng Khanh cáo lui."

Nói xong, liền dẫn Cố Tử Khâm lui ra. Tiểu An Tử ánh mắt tốt, liền tự giác chạy tới cửa đi chờ lệnh.

Bên trong, một phòng vắng lặng.

"Hoàng thượng a, hoàng thượng... ." - Đậu Nguyên Nguyên đưa tay nhè nhẹ vỗ về hoàng thượng tiều tụy võ vàng, vừa là lo lắng vừa là nóng vội, nàng ta lã chã rơi lệ nói: "Sao đột nhiên bệnh nặng như thế chứ? Thật khiến cho người ta lo lắng không thôi, hoàng thượng là bị người làm hại chăng?"

Như Họa rất chắc chắn nói: "Bệnh tình đột nhiên tăng thêm, việc này rất quái, hiển nhiên là bị ám hại, hiện thời hoàng thượng gặp nguy, giờ phút này chị nên liên thủ cùng Đổng Khanh mới đúng. Sao vừa thấy mặt lại đi gây gổ chứ?"

Liên thủ?

Đậu Nguyên Nguyên sắc mặt nhất thời lạnh hơn, hừ lạnh một tiếng nói: "Muốn ta liên thủ cùng Đổng tiện nhân, nằm mơ đi! Không có Đổng tiện nhân kia, Đậu Nguyên Nguyên ta vẫn có thể cứu được hoàng thượng!"

Như Họa liếc nàng ta một cái, cười lạnh nói: "Tính tình này của chị thật sự là đáng ghét. Chị cho là xa lánh Đổng Uyển, thậm chí giải quyết xong nàng, chị liền có thể an ổn ngồi lên ngôi hoàng hậu hả? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau... . Ninh vương nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế, chị cho là Anh vương rảnh rỗi không có việc làm ở bên cạnh hóng mát sao hả?"

"Anh vương?" - Nhớ tới quan hệ họ hàng gần giữa hai người, Đậu Nguyên Nguyên có phần không đồng ý, nói: "Nhưng Lưu Hâm là anh em bên ngoại của ta, Đậu Nguyên Nguyên ta ngồi trên hậu vị, Đậu thừa tướng cha ta độc bá đại quyền, có rất nhiều điểm tốt cho anh ta, huống chi chư vương ủng lập Ninh vương, anh ta thân là con của tiên đế, há có lý nào không đứng bên cạnh hoàng thượng?"

Nàng ta hoàn toàn không có lý do gì hoài nghi Anh vương.

Như Họa cúi đầu, khẽ nói: "Nhưng việc này rất kì quái, hoàn toàn không hợp lí, nếu như Anh vương âm thầm trợ giúp Ninh Vương. tuyệt đối không có điểm tốt nào đối với bản thân hắn, ủng lập anh họ của mình làm Hoàng đế chẳng lẽ còn tốt hơn ủng lập anh ruột của mình sao? Mà hoàng thượng bị bệnh lúc này thật không hợp lí, Ninh vương sao có thể nào ngầm hại hoàng thượng ở chính địa phương của mình ? Vậy không phải là cho người nắm được đằng chuôi sao? Hay là phía sau cất dấu bí mật không muốn người biết?"

"Ngươi đừng nghĩ kéo anh em của ta xuống nước, há có đạo lí anh họ có thể thân hơn so với anh em ruột? Bất luận là vì ích lợi hay là quan hệ thân sơ, Anh vương đều không có lý do gì vì Ninh vương mà âm thầm tính kế hoàng thượng."

Thấy nàng ta nói đến đạo lý rõ ràng, Như Họa lại có phần phản bác, nói: "Với hoàng quyền, nào có chỗ cho cốt nhục tình thân? Vì tranh quyền vị, ngay cả cha con đều có thể tương tàn đấy thôi, anh em ruột thì tính là cái gì ?"

"Ngươi đừng hòng châm ngòi quan hệ của ta và Anh vương." - Đậu Nguyên Nguyên ngước mắt, nghiêm mặt nói: "Việc cấp bách, trọng yếu nhất là long thể của hoàng thượng, trước kia ngươi lưu lạc ở ngoài, kinh qua tam giáo cửu lưu (*), hiểu được một ít kỳ kinh dị số, ngươi mau mau tìm cách cứu hoàng thượng đi! "

(*) Tam giáo cửu lưu: có 2 nghĩa. 1 nghĩa để chỉ 3 giáo phái lớn là Nho giáo, Đạo giáo, Phật giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia. Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, và Nông gia. Nghĩa thứ 2 là chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.

"Ta cũng không hiểu y thuật lắm, trong lòng chị cũng biết rõ, ta còn không bằng gã Cố Tử Khâm nửa mùa (**) kia đâu, ta học nhiều năm, không ngoài mấy thứ đồ cổ cổ quái quái hại người, chị cũng học được không ít đi, nếu không sao chị có thể nào tự tiện lấy cây nến của ta, dùng với Đổng Khanh ?" - Nhớ tới việc này, Như Họa lại cảm thấy căm tức.

(**) Ở đây tác giả dùng từ bán điệu tử (半调子). Đây là từ địa phương chỉ người có lời nói cử chỉ kinh người, không xem trọng kiểu cách, phương pháp, không dùng đến đại não, cũng có địa phương dùng từ này để chỉ những người giống một cái bình rỗng, có kiến thức không sâu, không tinh. Tương tự với từ “nửa mùa” của Việt Nam.

Nàng thật vất vả cùng Đổng Khanh lập được mối quan hệ cũng không tệ, ít nhất về việc long bào, nàng xử lý ổn thỏa, nàng chứng minh được bản thân có khả năng hữu dụng, Đổng Khanh chấp nhận giá trị của nàng, tương lai ắt hẳn sẽ còn cần nàng, nàng chỉ cần lẳng lặng chờ đợi một cơ hội là tốt rồi. Nàng cần Đổng Khanh trợ giúp nàng một tay... . nhưng mà chỉ thiếu một chút thôi lại để cho người chị gái khác mẹ mà nàng chán ghét làm hỏng.

Đậu Nguyên Nguyên ngước mắt trừng nàng, tức giận nói: "Ngươi chờ đợi hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, còn chuẩn bị cái thứ thúc tình đó làm gì? Nếu không phải Tiểu An Tử dè chừng, lúc nào cũng dính sát bên hoàng thượng, ngươi đã sớm xuống tay hả? Tiểu tiện nhân! Ngươi đừng cho là ta không hiểu được ngươi đang trăm phương ngàn kế, trong lòng tính cái chủ ý quỷ gì, ta cảnh cáo ngươi, hoàng thượng là người đàn ông của Đậu Nguyên Nguyên ta, ngươi chớ có xuống tay!"

"Chị gái à, không cần dùng lời nói tàn nhẫn với ta đâu, nghiêm túc mà nói, chị còn chưa chính thức lên làm hoàng hậu đâu. Chị chẳng lẽ không nghe qua dân gian nói còn có một dương nữ hoàng hậu sao? Cái tiểu tiện nhân kia mới chân chính là thiên mệnh quy định, người ta mới thật sự là mệnh hoàng hậu, nói không chừng đợi đến ngày nào đó ả xuất hiện, chị ngay cả ánh mắt cũng không kịp nháy một cái, đã bị ả cường bạo bóp nát rồi, hơn nữa, nhiều năm qua, trong lòng hoàng thượng chỉ có một mình Đổng Uyển, nói không chừng ngày đó sẽ không cần để ý mà sắc lập nàng làm hậu đâu... , có hai vị thiên địch cường đại này, xem ra, con đường hoàng hậu của chị khó khăn trùng trùng a?" - Như Họa cười lạnh nói: "Chị gái à, chị có bản lãnh lên trời nhỉ !"

"Dương nữ hoàng hậu? Chẳng qua là một tiểu tiện nhân của gia tộc Lâm thị đã xuống dốc!" - Đậu Nguyên Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừ, lời nói vô căn cứ, ta không tin!"

"Tiểu tiện nhân của gia tộc Lâm thị đã xuống dốc? " - Như Họa lạnh lùng nói: "Chị gái đã lại quên chuyện hoàng thượng hồi nhỏ đến chùa Phật Quang dâng hương? Lúc đó, Người vì muốn thành một đôi cùng Đổng Uyển, cố ý không mặc hoàng bào, phối hợp nàng mặc đồ tang, Ở trong chùa gặp một vị đại hòa thượng, vị đại hòa thượng đó cũng không biết Người là thái tử gia, hòa thượng cẩn thận xem tướng mạo của Người, nói khi ông ta làm hành tăng (***) ở Giang Nam, từng gặp qua một dương nữ, tướng mạo của dương nữ với của Người lại là một đôi, là tướng vợ chồng... . Chị có thể địch nổi mệnh trời của cái tiểu tiện nhân kia không?"

(***) Hành tăng: tức là quá trình các vị tăng, ni không ở tại 1 chùa cố định mà đi du hành trên đường vừa khất thực, vừa giáo hóa thuyết pháp cho chúng sinh.

"Rắm thối! " - Đậu Nguyên Nguyên nổi giận mắng: "Ngươi lại ghi nhớ việc này?"

Bảo Châu mắt thấy hai người thế như nước với lửa, rốt cục không nhịn được, mở miệng khuyên nhủ: "Hai vị tiểu thư hạ hỏa đi, xin thứ cho nô tì nói lời phạm húy kị, hoàng thượng một khi không còn, bất kể ai cũng không làm được hoàng hậu đâu !"

Lúc này, Đậu Nguyên Nguyên mới hồi phục tinh thần lại, nghiêm sắc mặt nói: "Đổng Khanh đã mang theo Cố Tử Khâm tới, nhất định là ả đã phát giác ra cái gì rồi... Ngươi đã từng lăn lộn ở trong giang hồ, kiến thức rộng rãi, mau tới nhìn một cái, rốt cuộc là hoàng thượng như thế nào?"

Như Họa không tranh chấp cùng nàng ta nữa, cẩn thận dò dò xét xét ở trong phòng, phát hiện lò sưởi hoàn toàn bị nước hắt tắt, trong lòng biết vậy nên nổi lên nghi hoặc, bèn xuất ra ngân châm thử một lần, quả nhiên lập tức biến đen, sắc mặt nàng ấy đột biến, run giọng nói: "Bếp lò này có vấn đề!"

"Hoàng thượng quả nhiên là bị ám hại!" - Đậu Nguyên Nguyên lập tức chạy vội qua, trừng mắt nhìn lò sưởi, trong lòng vừa bực vừa hận, suýt chút nữa đập vỡ cái lò sưởi hại người ấy, lại nghĩ đến nhất định là Đổng Khanh đã biết được việc này, nàng cũng nhất định sẽ cứu hoàng thượng, hoàng thượng tất sẽ không có việc gì, nàng ta một mặt an tâm không ít, một mặt lại không cam lòng nhường Đổng Khanh đoạt đầu công, vì thế tức giận khó tan, dứt khoát ném vỡ cốc trà trên bàn.

Một tiếng "Loảng xoảng” vang lên thật to, nàng ta tạm thời xả giận, nhưng lại kinh động đến hoàng thượng ở trên giường, uống thuốc xong, đang trong cơn ngủ say, hắn dường như bị giật mình, đột nhiên nói mê, trong miệng nỉ non: "Uyển Nhi... , ưm, Uyển Nhi... ."

"Uyển Nhi?" - Như Họa nghe thấy được, có chút sửng sốt, ngay sau đó quay về phía chị gái khác mẹ nhà mình, cười nhạt, nói: "Đúng là vẫn gọi Uyển Nhi, không phải là Nguyên Nguyên a? Chị gái, chị nói chuyện này nên làm gì bây giờ đây?"

"Lại là Đổng tiện nhân này!" - Đậu Nguyên Nguyên nắm chặt song quyền, oán hận nói.

Lời nói vừa mới thốt ra, bỗng dưng lại thấy Tiểu An Tử từ ngoài cửa vọt tiến vào, gã nhìn cốc trà nát đầy đất, vẻ mặt nghi hoặc, cũng không dám mạo phạm lỗ mãng, chỉ đành phải khom khom lưng vái lạy với Đậu Nguyên Nguyên, hạ thấp tư thái, cười bồi, nói: "Nô tài ở bên ngoài nghe thấy được thanh âm, nương nương làm sao thế ạ?"

"Lúc ta uống trà, không may làm rơi cốc trà, ngươi mau dọn dẹp một chút, hầu hạ hoàng thượng đi, ta cũng nên đi rồi, muộn chút nữa lại qua hầu bệnh." - Đậu Nguyên Nguyên bày ra tư thái rời đi, khép khép lại tay áo dài nói.

"Cung tiễn nương nương!" - Tiểu An Tử khom khom lưng.

Đoàn người mới vừa bước ra ngoài cửa, Đậu Nguyên Nguyên nghĩ tới hoàng thượng dù ở trong mộng vẫn nhớ mãi không quên Đổng Uyển, một đôi mắt đẹp nhất thời lộ ra dáng vẻ hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đổng Uyển đáng chết, nhất định phải trừ bỏ!"

Nét mặt Như Họa biến đổi, vội vàng hỏi: "Chị tính toán làm như thế nào?"

Đậu Nguyên Nguyên rất cảnh giới liếc mắt lườm em gái khác mẹ của mình một cái, cười lạnh nói: "Thế nào, lo lắng cho ả à, ngươi sợ trừ bỏ Đổng Uyển rồi sẽ không có người có thể đối địch nổi với Đậu Nguyên Nguyên ta hả ?"

Như Họa dấu diếm tâm tư, nàng ta không thể không phòng.

Đếm hôm qua, cha nàng - Đậu thừa tướng phái người phi ngựa báo lại, mấy ngày trước Ninh vương viết một phong mật tín cho Thái hậu, lá thư này đã khiến Thái hậu không tiếc lao sư động chúng rời kinh, đích thân đến phủ Ninh vương, trước mắt đang ở trên đường, chỉ mấy ngày nữa thôi sẽ đến vương phủ, nàng phải chuẩn bị thật chu toàn, đây chính là cơ hội tốt chứng minh Đổng Đại Tư mã lén cấu kết Ninh vương, ắt phải lợi dụng cơ hội lần này một lần trừ bỏ đồ tiện nhân Đổng Uyển dám quyến rũ hoàng thượng đó.

Một luồng ánh mặt trời theo song cửa sổ chiếu vào, trên cây, chim nhỏ bắt đầu kêu hót, nghênh đón một ngày sớm mai. Hôm nay, trời trong nắng ấm, ngoài phòng cảnh sắc sáng ngời, hoa thơm mát đón gió nhẹ thổi phiêu đãng, hương khí khắp người, sắc xuân dạt dào.

Tình cờ gặp lễ hoa thần, hoàng thượng thừa dịp ngày hội, truyền triệu đủ các bậc hoàng tộc vào trong nhà cùng hắn nói chuyện phiếm.

Nhận truyền triệu, trong lòng mọi người đột nhiên cả kinh, cũng không dám chậm trễ, Ninh vương Lưu Ký, Anh vương Lưu Hâm, hoàng hậu tương lai Đậu Nguyên Nguyên, Thái phu nhân và Thái phó Tô Mộc trong thời gian gắn nhất đã tìm đến sương phòng ở sườn đông.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương