Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
-
Chương 62: Vô tình chính là vô địch
Từ khoảnh khắc long bào vô cớ tự bốc cháy, hắn liền biết rõ, hắn và Đổng Khanh ở trong chính sự, luôn luôn vô cùng ăn ý.
"Hủy hoại long bào, nhưng cũng không thể chứng minh được tạo phản trên thực tế, mà thánh thể của hoàng thượng bình yên vô sự, nhiều nhất chỉ có thể trị Ninh vương tội đại bất kính, nhiều nhất cũng chỉ là tước vương vị mà thôi, Ninh vương vẫn cứ có thể an nhiên ở tại thành Cô Tô hưởng thụ cuộc sống phú quý của y, cần nàng ấy phải lấy mạng để đổi lại hay sao? Không lẽ tính mạng của nàng ấy so ra còn không bằng vương vị của Ninh vương sao?"
"Tào cô nương hồ đồ, nghe thấy trẫm cố ý nghiêm khắc chỉ trích Ninh vương, đại khái là bị dọa đến choáng váng rồi, tiểu thư nơi khuê phòng có mấy người hiểu được việc này, nàng ấy đại khái cho rằng trẫm thật sự sẽ giết Ninh vương đi? Trong lòng nhất thời sốt ruột, cho nên trí óc mới hồ đồ như vậy..." - Lưu Lăng thở dài nói: "Tào Mộng Bình một mực khăng khăng là nàng làm, thậm chí thiếu chút nữa náo loạn đến cả mạng người, chuyện này không thể tiếp tục truy cứu nữa, nhất định sẽ liên lụy đến nàng, trẫm sao có thể nào khiến nàng chịu liên lụy? Trẫm biết nàng là vì trẫm, nhưng trẫm cũng phải bảo vệ nàng chu toàn, chuyện gia tộc của trẫm, nàng đừng nhúng tay nữa, trẫm tự có biện pháp có thể làm suy yếu thế lực của Ninh vương."
Đổng khanh ngước mắt lên, nói: "Hoàng thượng yên tâm, Anh vương cũng không tra ra được cái gì, hắn cũng sẽ không thể tiếp tục truy tìm."
Như Họa tay chân nhanh nhẹn, nàng ta rất thông minh, ắt hẳn sẽ lo lắng bản thân bị liên lụy, sớm đã hủy diệt dấu vết, về điểm này, nàng có thể yên tâm.
"Trên đời này không có bức tường nào không bị gió lùa, không có người thực sự có thể tin được, tuy rằng trẫm không biết vì sao nàng làm được, nhưng mà, trẫm không mong muốn nàng mạo hiểm, dù một chút nguy hiểm cũng không để nàng trải qua!"
"Hoàng thượng đang trách thần tự ý quyết định phải không?"
Nàng vạch kế sách này nguyên bản định để hoàng thượng nhân cơ hội xử lý Ninh Vương, hạ địa vị của y, làm suy yếu quyền thế của y, không nghĩ tới sự tình nhưng lại phát triển thành ra như vậy, suýt chút nữa là chết uổng một tính mạng vô tội.
"Không! Trẫm sao có thể trách nàng đâu, trẫm chính là lo lắng cho nàng thôi." - Hắn nhìn chằm chằm gương mặt mỹ lệ này của nàng, ánh mắt thâm trầm khó dò.
Hành động của Ninh vương thực sự khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Lưu Ký lại vì nàng mà cam nguyện thừa nhận hàm oan?
Y biết rõ rành rành hắn nhất định sẽ nhân cơ hội lột bỏ tước vương của y, vậy mà cam nguyện thừa nhận ư?
Tại sao Lưu Ký lại để ý đến Đổng Khanh của hắn như thế?
Đổng Khanh thấp giọng nói: "Hoàng thượng tính làm thế nào? Lần này không có biện pháp tước bỏ vương vị của Ninh vương thành công, chỉ sợ đã bứt dây động rừng, sợ rằng về sau hoàng thượng lại càng không dễ ra tay. . ."
Lưu Lăng cau chặt lông mày, nói: "Ninh vương dù sao cũng là con trai của Huệ đế, là anh họ của trẫm, bất luận như thế nào, trẫm cũng sẽ không thể lấy tính mạng của y, trừ phi y thật sự tạo phản, xung đột vũ trang với trẫm, thật sự đến lúc đó cũng không thể không ra tay nữa rồi."
Nàng thở dài một lúc, rồi sau đó ngước mắt lên, hỏi: "Nếu người chân chính có ý tạo phản là Anh vương Lưu Hâm thì sao?"
Nhắc tới Lưu Hâm, sắc mặt Lưu Lăng lại bất chợt thay đổi, trầm giọng nói: "Nàng đa tâm rồi, Hâm hoàng đệ là thủ túc (*) của trẫm, bọn ta là anh em ruột, khác với Ninh vương, hắn sao có thể nào phản bội trẫm?"
(*) Thủ túc: tay chân, thường dùng để ví tình cảm anh em, hoặc vây cánh thân tín
Đổng Khanh tiếp tục nói: "Hoàng thượng trọng tình, còn nhớ đến tình thủ túc. Nhưng Anh vương thật sự coi Người là anh em ruột của hắn sao? Nếu hắn luôn luôn mơ ước ngôi Hoàng đế thì sao?"
Sắc mặt Lưu Lăng tối lại, giơ tay lên ngăn lại, nói: "Đừng nói nữa, Lưu Hâm là anh em ruột thịt của trẫm, hắn tuyệt sẽ không phản bội trẫm!"
Tiên đế cả đời bị hoài nghi có liên quan đến việc Huệ đế đột nhiên mất, cho nên uất ức mà chết, bởi vậy hoàng thượng đặc biệt coi trọng tình thủ túc.
Đổng Khanh không khỏi gắt gao nhíu mày.
Nàng nguyên tưởng rằng kẻ địch lớn nhất là Ninh vương Lưu ký. Mấy ngày nay tiếp xúc lại để cho nàng phát hiện thấy Ninh vương hào sảng quang minh, trọng tình trọng nghĩa…Nếu không phải vì lập trường trái ngược với y, nàng cũng không đến mức sẽ nhẫn tâm với y như thế.
Không nghĩ tới kẻ đáng sợ nhất lại là Anh vương Lưu Hâm, vị hoàng tộc họ Lưu này bề ngoài trước sau tươi cười, đáy mắt lại dị thường lạnh lùng, không mang theo một tia tình cảm. Nếu không phải gã tận lực xúi giục khích động, sao Tào Mộng Bình có thể lao vào cột?
Gã vậy mà lại muốn Tào Mộng Bình hi sinh bản thân để bảo trụ vương vị của Ninh Vương.
Chuyện này cho thấy tính cách Lưu Hâm hung ác nham hiểm vô tình, rốt cuộc khiến nàng không rét mà run.
Người không đáng sợ, đáng sợ nhất đó là máu lạnh vô tình, người chỉ cần vô tình, thì chính là vô địch rồi.
***
"Ký ca ca đâu rồi, huynh ấy không có việc gì chứ? Hoàng thượng bỏ qua cho Ký ca ca rồi sao? Ngài ấy chịu tin huynh ấy vô tội không?"
Tào Mộng Bình thật vất vả mới tỉnh lại, nàng ấy từ trên giường đứng lên, đôi mắt hạnh cấp tốc đảo qua bốn phía, mở miệng chuyện đầu tiên đó là Ninh vương Lưu Ký.
Giờ phút này, nàng ấy đang nằm ở trong tẩm điện của Ninh vương.
Trong tẩm điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có Đậu Nguyên Nguyên cùng nha hoàn thân cận Bảo Châu ở bên cạnh.
Đậu Nguyên Nguyên mím môi, cười nói: "Còn thực không biết xấu hổ, cũng không biết trước tiên phải hỏi qua cha ruột của mình đang ở nơi nào, chỉ chú ý Ký ca ca, mở miệng là kêu ca ca." - Nói xong, quay sang a hoàn nói: "Mau! Đi mang thuốc đến đây."
Bảo Châu vén áo thi lễ, lập tức xoay người đi bưng chén thuốc đến.
Tào Mộng Bình bị bóc trần ý tứ, sắc mặt bỗng dưng ửng hổng, thấp giọng nói: "Vậy, cha của em đâu?"
Đậu Nguyên Nguyên túm lấy tay nàng ấy, cười nói: "Nơi này là tẩm điện của Ninh vương, đã trễ thế này, Tào Chức tạo hẳn là đang nghỉ ngơi ở trong sương phòng phía Đông, lão nhân gia ông ấy lớn tuổi, không chịu được giày vò, hiện tại nên nằm ngủ rồi."
"Như vậy..." - Tào Mộng Bình cúi đầu, ấp a ấp úng hỏi: "Ký ca ca đâu? Huynh ấy không bị hoàng thượng bắt đi chứ?"
"Ninh Vương không có việc gì, cô đụng cái trán bị thương, hôn mê hai ngày, ngài ấy đã không ngủ không nghỉ trông cô hai ngày, Thái phu nhân lo lắng ngài ấy mệt ngã, liền cưỡng bức ngài ấy đến thư phòng nghỉ ngơi, vừa mới đi được một lúc thôi, cô yên tâm đi, chờ trời sáng, ngài ấy nhất định sẽ tới nhìn cô."
Tào Mộng Bình đỏ mặt, vạn phần thẹn thùng, thấp giọng nói: "Huynh ấy trông em hai ngày, có thật vậy không?"
"Cô cũng thật ngốc mà, sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy chứ? Hủy hoại long bào là tội đại bất kính, có thể luận xử như tội tạo phản. Nhưng mà Ninh Vương là ai hả? Cháu đích tôn của khai quốc thái tổ, con nối dòng duy nhất của cố Huệ đế, nếu hoàng thượng thật sự muốn hỏi tội lớn của ngài ấy, chư vương họ Lưu cũng là không bỏ qua, trừ phi ngài ấy thật sự làm ra sự tình hưng binh tạo phản, mới có thể vướng tội chết, bằng không dù là hành vi phạm tội lớn, cũng là không đến mức đánh mất tánh mạng. Huống chi ý của hoàng thượng vốn cũng không phải thật sự muốn bắt ngài ấy vấn tội, hoàng thượng còn có thể làm như thế nào? Chỉ là muốn nhân cơ hội cắt tước vương của ngài ấy, hạ xuống Hầu gia, gạt bỏ thế lực của ngài ấy. Ngay cả là biến thành Hầu gia, giống như các hoàng tộc họ Lưu, vẫn sẽ hưởng thụ phú quý trời ban của ngài ấy, thật sự cũng không có gì đáng ngại, cô bé ngốc, cô cần gì phải lấy tính mạng ra để đỡ đâu?"
Bên giường nằm của Đế vương, há có thể tha cho người khác ngủ say sao. Quyền thế của Ninh vương quả thật quá lớn, ngay cả hoàng hậu tương lai là mình đây cũng cảm thấy thậm không an ổn, vốn muốn lợi dụng việc này trừ bỏ Đổng Khanh, để cho Ninh vương và Đổng Khanh cùng bị hoạch tội, Lưu Ký là hậu duệ thiên hoàng quý tộc, thân phận của y đủ để bảo vệ bản thân không phải lo ngại. Đổng Khanh lại khác, nàng ta không phải hoàng thân, cũng không phải quốc thích, tội hủy hoại long bào, cho dù là nàng ta không chết, cũng phải bị hạ ngục thôi.
Không ngờ lại bị con bé Tào Mộng Bình ngu xuẩn tìm cái chết này phá rối rồi.
"Nhưng Ký ca ca là bị hãm hại mà!"
Nhắc tới chuyện Ninh Vương bị tội, Tào Mộng Bình liền tức giận khó tiêu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ký ca ca là người tốt, em không thể tha thứ cho kẻ đã hãm hại huynh ấy!"
Đậu Nguyên Nguyên lấy chén thuốc đến, nhìn xem bóng ảnh ngược của chính mình trong chén thuốc, rồi lấy cái thìa khuấy đảo một chút, cười nói: "Em có biết là ai làm không?"
Tào Mộng Bình lắc đầu.
"Uống thuốc đi." - Đậu Nguyên Nguyên tự mình hầu hạ nàng ấy uống thuốc, rồi sau đó đặt chén canh ở trên bàn, cẩn thận nhìn mảnh băng màu trắng trên trán nàng ấy thấm máu, chậm rãi nói: "Trên trán của cô bị đụng cái lỗ lớn, may mà bảo vệ được tánh mạng, đại phu nói khả năng sẽ lưu lại sẹo... ."
Tào Mộng Bình nghe thấy dung mạo bị hủy, lập tức sợ tới mức rơi lệ, thương tâm nói: "Thật sự sẽ lưu lại sẹo sao?"
Đậu Nguyên Nguyên an ủi: "May mắn là cái trán, về sau để tóc mái ước chừng có thể che khuất, cô vẫn xinh đẹp, đừng lo lắng, Ninh vương là người trọng tình nghĩa, hiện thời cô vì hắn như vậy, không tiếc trả giá tính mạng, trên trán cô có sẹo, cũng là vì ngài ấy mới bị thượng, dung mạo của cô không trọn vẹn, ngài ấy sẽ phụ trách, ngài ấy nhất định sẽ cưới cô."
"Nhưng huynh ấy tựa hồ coi em như em gái thôi, Ký ca ca thật sự...." - Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Sẽ cưới em sao?"
Nàng thật không dám chắc.
Đậu Nguyên Nguyên trong dạ đã định liệu trước, nói: "Nhất định sẽ! Cô vì ngài ấy ngay cả tính mệnh đều có thể bỏ đi, hiện thời dung mạo bị phá huỷ, ngài ấy hẳn không thể phụ cô, nói không chừng là đã đưa ra hôn sự với cha của cô rồi, nhưng mà cô còn nhỏ tuổi, ngài ấy sẽ phải định ra việc hôn nhân trước đã, năm sau mới có thể cho cô qua cửa, bằng không cũng phải chờ sau khi chính phi vào nhà, mới có thể cho cô vào cửa."
"Chính phi ?" - Tào Mộng Bình nghe nói việc này, sắc mặt đột biến, thất thanh nói: "Ký ca ca muốn kết hôn người khác ư? Còn là chánh phi nữa, như vậy em thì sao? Em là cái gì?"
"Cô là thiếp thất." - Đậu Nguyên Nguyên liếc nàng ấy một cái, rất vừa lòng với vẻ thất kinh của nàng ấy, nhanh chóng tiếp tục mở miệng nói: "Nếu không có cô ta, cô nhất định sẽ là chính phi."
Tào Mộng Bình bất chợt nghe được việc này, vừa kinh, vừa hoảng, vội vàng hỏi: "Cô ta? Cô ta là ai? Em chưa bao giờ trông thấy Ký ca ca có những cô gái khác?"
Đậu Nguyên Nguyên lộ ra vẻ tươi cười giả dối, nói: "Kỳ thực ta cũng là không rõ lắm, ta và Ninh vương cũng không quen biết..., chính là trong lúc vô tình, nghe Anh vương là anh em bên họ ngoại của ta nhắc tới, Ninh vương đã có người trong lòng, hơn nữa còn tính cưới cô ta. Anh vương và Ninh vương thường xuyên đi lại, ta nghĩ việc này hẳn là không giả, nghe hắn nói vị nữ tử này xuất thân danh môn, tất nhiên là không thể làm trắc làm thiếp... ."
Ninh vương vì Đổng Uyển, cam nguyện mất đi vương vị, đã không còn là lòng đang tràn ngập áy náy nữa rồi, nếu không phải có tính toán khác, như vậy chính là động chân tình. . . Y nhất định sẽ nghĩ biện pháp phá rối hôn sự của nàng với Vệ gia, rồi sau đó cưới nàng. Đổng Uyển làm quan lớn chính nhất phẩm, là quan viên cấp bậc cao nhất triều đình, từ xưa hôn phối của hoàng tộc, chỉ có bám long phối phượng, Đổng Uyển tất nhiên không thể làm thiếp thất của y, giáng hạ cấp bậc, trở thành trò cười của triều đình.
Hắn muốn kết hôn với Đổng Uyển, cưới hỏi đàng hoàng, phải đến thái miếu tế cáo tổ tông, nhập gia phả Hoàng thất, rồi sau đó sắc phong làm chính Vương phi.
Chính Vương phi chỉ có một người, nếu y cưới Tào Mộng Bình làm chính phi, vậy thì sẽ không thể cưới Đổng Uyển được nữa.
Đậu Nguyên Nguyên tiếp tục nói: "Cô đó, sao không xin cha của cô ra mặt, đến cầu hoàng thượng tứ hôn đi, một khi cô thành chính phi, Ninh vương tất nhiên sẽ không thể cưới cô ta làm vợ, từ đó còn sợ cô gái khác giành Ký ca ca của cô sao?"
Tào Mộng Bình nghe xong, nhướn mày, nói: "Cha của em còn không biết có vì chuyện long bào bị hủy mà chịu liên lụy hay không đâu? Tại ngay lúc này, ông ấy sao có thể nào mở miệng, đi cầu hoàng thượng tứ hôn được ?"
Đậu Nguyên Nguyên cười nói: "Việc này còn không đơn giản ư, cô đi cầu Đổng đại nhân, cô ta chắc chắn sẽ giúp cô."
Một khi Đổng Uyển nhiều chuyện, can thiệp vào hôn sự của Ninh Vương, Lưu Ký nhất định sẽ dễ bị kích động
"Hủy hoại long bào, nhưng cũng không thể chứng minh được tạo phản trên thực tế, mà thánh thể của hoàng thượng bình yên vô sự, nhiều nhất chỉ có thể trị Ninh vương tội đại bất kính, nhiều nhất cũng chỉ là tước vương vị mà thôi, Ninh vương vẫn cứ có thể an nhiên ở tại thành Cô Tô hưởng thụ cuộc sống phú quý của y, cần nàng ấy phải lấy mạng để đổi lại hay sao? Không lẽ tính mạng của nàng ấy so ra còn không bằng vương vị của Ninh vương sao?"
"Tào cô nương hồ đồ, nghe thấy trẫm cố ý nghiêm khắc chỉ trích Ninh vương, đại khái là bị dọa đến choáng váng rồi, tiểu thư nơi khuê phòng có mấy người hiểu được việc này, nàng ấy đại khái cho rằng trẫm thật sự sẽ giết Ninh vương đi? Trong lòng nhất thời sốt ruột, cho nên trí óc mới hồ đồ như vậy..." - Lưu Lăng thở dài nói: "Tào Mộng Bình một mực khăng khăng là nàng làm, thậm chí thiếu chút nữa náo loạn đến cả mạng người, chuyện này không thể tiếp tục truy cứu nữa, nhất định sẽ liên lụy đến nàng, trẫm sao có thể nào khiến nàng chịu liên lụy? Trẫm biết nàng là vì trẫm, nhưng trẫm cũng phải bảo vệ nàng chu toàn, chuyện gia tộc của trẫm, nàng đừng nhúng tay nữa, trẫm tự có biện pháp có thể làm suy yếu thế lực của Ninh vương."
Đổng khanh ngước mắt lên, nói: "Hoàng thượng yên tâm, Anh vương cũng không tra ra được cái gì, hắn cũng sẽ không thể tiếp tục truy tìm."
Như Họa tay chân nhanh nhẹn, nàng ta rất thông minh, ắt hẳn sẽ lo lắng bản thân bị liên lụy, sớm đã hủy diệt dấu vết, về điểm này, nàng có thể yên tâm.
"Trên đời này không có bức tường nào không bị gió lùa, không có người thực sự có thể tin được, tuy rằng trẫm không biết vì sao nàng làm được, nhưng mà, trẫm không mong muốn nàng mạo hiểm, dù một chút nguy hiểm cũng không để nàng trải qua!"
"Hoàng thượng đang trách thần tự ý quyết định phải không?"
Nàng vạch kế sách này nguyên bản định để hoàng thượng nhân cơ hội xử lý Ninh Vương, hạ địa vị của y, làm suy yếu quyền thế của y, không nghĩ tới sự tình nhưng lại phát triển thành ra như vậy, suýt chút nữa là chết uổng một tính mạng vô tội.
"Không! Trẫm sao có thể trách nàng đâu, trẫm chính là lo lắng cho nàng thôi." - Hắn nhìn chằm chằm gương mặt mỹ lệ này của nàng, ánh mắt thâm trầm khó dò.
Hành động của Ninh vương thực sự khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Lưu Ký lại vì nàng mà cam nguyện thừa nhận hàm oan?
Y biết rõ rành rành hắn nhất định sẽ nhân cơ hội lột bỏ tước vương của y, vậy mà cam nguyện thừa nhận ư?
Tại sao Lưu Ký lại để ý đến Đổng Khanh của hắn như thế?
Đổng Khanh thấp giọng nói: "Hoàng thượng tính làm thế nào? Lần này không có biện pháp tước bỏ vương vị của Ninh vương thành công, chỉ sợ đã bứt dây động rừng, sợ rằng về sau hoàng thượng lại càng không dễ ra tay. . ."
Lưu Lăng cau chặt lông mày, nói: "Ninh vương dù sao cũng là con trai của Huệ đế, là anh họ của trẫm, bất luận như thế nào, trẫm cũng sẽ không thể lấy tính mạng của y, trừ phi y thật sự tạo phản, xung đột vũ trang với trẫm, thật sự đến lúc đó cũng không thể không ra tay nữa rồi."
Nàng thở dài một lúc, rồi sau đó ngước mắt lên, hỏi: "Nếu người chân chính có ý tạo phản là Anh vương Lưu Hâm thì sao?"
Nhắc tới Lưu Hâm, sắc mặt Lưu Lăng lại bất chợt thay đổi, trầm giọng nói: "Nàng đa tâm rồi, Hâm hoàng đệ là thủ túc (*) của trẫm, bọn ta là anh em ruột, khác với Ninh vương, hắn sao có thể nào phản bội trẫm?"
(*) Thủ túc: tay chân, thường dùng để ví tình cảm anh em, hoặc vây cánh thân tín
Đổng Khanh tiếp tục nói: "Hoàng thượng trọng tình, còn nhớ đến tình thủ túc. Nhưng Anh vương thật sự coi Người là anh em ruột của hắn sao? Nếu hắn luôn luôn mơ ước ngôi Hoàng đế thì sao?"
Sắc mặt Lưu Lăng tối lại, giơ tay lên ngăn lại, nói: "Đừng nói nữa, Lưu Hâm là anh em ruột thịt của trẫm, hắn tuyệt sẽ không phản bội trẫm!"
Tiên đế cả đời bị hoài nghi có liên quan đến việc Huệ đế đột nhiên mất, cho nên uất ức mà chết, bởi vậy hoàng thượng đặc biệt coi trọng tình thủ túc.
Đổng Khanh không khỏi gắt gao nhíu mày.
Nàng nguyên tưởng rằng kẻ địch lớn nhất là Ninh vương Lưu ký. Mấy ngày nay tiếp xúc lại để cho nàng phát hiện thấy Ninh vương hào sảng quang minh, trọng tình trọng nghĩa…Nếu không phải vì lập trường trái ngược với y, nàng cũng không đến mức sẽ nhẫn tâm với y như thế.
Không nghĩ tới kẻ đáng sợ nhất lại là Anh vương Lưu Hâm, vị hoàng tộc họ Lưu này bề ngoài trước sau tươi cười, đáy mắt lại dị thường lạnh lùng, không mang theo một tia tình cảm. Nếu không phải gã tận lực xúi giục khích động, sao Tào Mộng Bình có thể lao vào cột?
Gã vậy mà lại muốn Tào Mộng Bình hi sinh bản thân để bảo trụ vương vị của Ninh Vương.
Chuyện này cho thấy tính cách Lưu Hâm hung ác nham hiểm vô tình, rốt cuộc khiến nàng không rét mà run.
Người không đáng sợ, đáng sợ nhất đó là máu lạnh vô tình, người chỉ cần vô tình, thì chính là vô địch rồi.
***
"Ký ca ca đâu rồi, huynh ấy không có việc gì chứ? Hoàng thượng bỏ qua cho Ký ca ca rồi sao? Ngài ấy chịu tin huynh ấy vô tội không?"
Tào Mộng Bình thật vất vả mới tỉnh lại, nàng ấy từ trên giường đứng lên, đôi mắt hạnh cấp tốc đảo qua bốn phía, mở miệng chuyện đầu tiên đó là Ninh vương Lưu Ký.
Giờ phút này, nàng ấy đang nằm ở trong tẩm điện của Ninh vương.
Trong tẩm điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có Đậu Nguyên Nguyên cùng nha hoàn thân cận Bảo Châu ở bên cạnh.
Đậu Nguyên Nguyên mím môi, cười nói: "Còn thực không biết xấu hổ, cũng không biết trước tiên phải hỏi qua cha ruột của mình đang ở nơi nào, chỉ chú ý Ký ca ca, mở miệng là kêu ca ca." - Nói xong, quay sang a hoàn nói: "Mau! Đi mang thuốc đến đây."
Bảo Châu vén áo thi lễ, lập tức xoay người đi bưng chén thuốc đến.
Tào Mộng Bình bị bóc trần ý tứ, sắc mặt bỗng dưng ửng hổng, thấp giọng nói: "Vậy, cha của em đâu?"
Đậu Nguyên Nguyên túm lấy tay nàng ấy, cười nói: "Nơi này là tẩm điện của Ninh vương, đã trễ thế này, Tào Chức tạo hẳn là đang nghỉ ngơi ở trong sương phòng phía Đông, lão nhân gia ông ấy lớn tuổi, không chịu được giày vò, hiện tại nên nằm ngủ rồi."
"Như vậy..." - Tào Mộng Bình cúi đầu, ấp a ấp úng hỏi: "Ký ca ca đâu? Huynh ấy không bị hoàng thượng bắt đi chứ?"
"Ninh Vương không có việc gì, cô đụng cái trán bị thương, hôn mê hai ngày, ngài ấy đã không ngủ không nghỉ trông cô hai ngày, Thái phu nhân lo lắng ngài ấy mệt ngã, liền cưỡng bức ngài ấy đến thư phòng nghỉ ngơi, vừa mới đi được một lúc thôi, cô yên tâm đi, chờ trời sáng, ngài ấy nhất định sẽ tới nhìn cô."
Tào Mộng Bình đỏ mặt, vạn phần thẹn thùng, thấp giọng nói: "Huynh ấy trông em hai ngày, có thật vậy không?"
"Cô cũng thật ngốc mà, sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy chứ? Hủy hoại long bào là tội đại bất kính, có thể luận xử như tội tạo phản. Nhưng mà Ninh Vương là ai hả? Cháu đích tôn của khai quốc thái tổ, con nối dòng duy nhất của cố Huệ đế, nếu hoàng thượng thật sự muốn hỏi tội lớn của ngài ấy, chư vương họ Lưu cũng là không bỏ qua, trừ phi ngài ấy thật sự làm ra sự tình hưng binh tạo phản, mới có thể vướng tội chết, bằng không dù là hành vi phạm tội lớn, cũng là không đến mức đánh mất tánh mạng. Huống chi ý của hoàng thượng vốn cũng không phải thật sự muốn bắt ngài ấy vấn tội, hoàng thượng còn có thể làm như thế nào? Chỉ là muốn nhân cơ hội cắt tước vương của ngài ấy, hạ xuống Hầu gia, gạt bỏ thế lực của ngài ấy. Ngay cả là biến thành Hầu gia, giống như các hoàng tộc họ Lưu, vẫn sẽ hưởng thụ phú quý trời ban của ngài ấy, thật sự cũng không có gì đáng ngại, cô bé ngốc, cô cần gì phải lấy tính mạng ra để đỡ đâu?"
Bên giường nằm của Đế vương, há có thể tha cho người khác ngủ say sao. Quyền thế của Ninh vương quả thật quá lớn, ngay cả hoàng hậu tương lai là mình đây cũng cảm thấy thậm không an ổn, vốn muốn lợi dụng việc này trừ bỏ Đổng Khanh, để cho Ninh vương và Đổng Khanh cùng bị hoạch tội, Lưu Ký là hậu duệ thiên hoàng quý tộc, thân phận của y đủ để bảo vệ bản thân không phải lo ngại. Đổng Khanh lại khác, nàng ta không phải hoàng thân, cũng không phải quốc thích, tội hủy hoại long bào, cho dù là nàng ta không chết, cũng phải bị hạ ngục thôi.
Không ngờ lại bị con bé Tào Mộng Bình ngu xuẩn tìm cái chết này phá rối rồi.
"Nhưng Ký ca ca là bị hãm hại mà!"
Nhắc tới chuyện Ninh Vương bị tội, Tào Mộng Bình liền tức giận khó tiêu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ký ca ca là người tốt, em không thể tha thứ cho kẻ đã hãm hại huynh ấy!"
Đậu Nguyên Nguyên lấy chén thuốc đến, nhìn xem bóng ảnh ngược của chính mình trong chén thuốc, rồi lấy cái thìa khuấy đảo một chút, cười nói: "Em có biết là ai làm không?"
Tào Mộng Bình lắc đầu.
"Uống thuốc đi." - Đậu Nguyên Nguyên tự mình hầu hạ nàng ấy uống thuốc, rồi sau đó đặt chén canh ở trên bàn, cẩn thận nhìn mảnh băng màu trắng trên trán nàng ấy thấm máu, chậm rãi nói: "Trên trán của cô bị đụng cái lỗ lớn, may mà bảo vệ được tánh mạng, đại phu nói khả năng sẽ lưu lại sẹo... ."
Tào Mộng Bình nghe thấy dung mạo bị hủy, lập tức sợ tới mức rơi lệ, thương tâm nói: "Thật sự sẽ lưu lại sẹo sao?"
Đậu Nguyên Nguyên an ủi: "May mắn là cái trán, về sau để tóc mái ước chừng có thể che khuất, cô vẫn xinh đẹp, đừng lo lắng, Ninh vương là người trọng tình nghĩa, hiện thời cô vì hắn như vậy, không tiếc trả giá tính mạng, trên trán cô có sẹo, cũng là vì ngài ấy mới bị thượng, dung mạo của cô không trọn vẹn, ngài ấy sẽ phụ trách, ngài ấy nhất định sẽ cưới cô."
"Nhưng huynh ấy tựa hồ coi em như em gái thôi, Ký ca ca thật sự...." - Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Sẽ cưới em sao?"
Nàng thật không dám chắc.
Đậu Nguyên Nguyên trong dạ đã định liệu trước, nói: "Nhất định sẽ! Cô vì ngài ấy ngay cả tính mệnh đều có thể bỏ đi, hiện thời dung mạo bị phá huỷ, ngài ấy hẳn không thể phụ cô, nói không chừng là đã đưa ra hôn sự với cha của cô rồi, nhưng mà cô còn nhỏ tuổi, ngài ấy sẽ phải định ra việc hôn nhân trước đã, năm sau mới có thể cho cô qua cửa, bằng không cũng phải chờ sau khi chính phi vào nhà, mới có thể cho cô vào cửa."
"Chính phi ?" - Tào Mộng Bình nghe nói việc này, sắc mặt đột biến, thất thanh nói: "Ký ca ca muốn kết hôn người khác ư? Còn là chánh phi nữa, như vậy em thì sao? Em là cái gì?"
"Cô là thiếp thất." - Đậu Nguyên Nguyên liếc nàng ấy một cái, rất vừa lòng với vẻ thất kinh của nàng ấy, nhanh chóng tiếp tục mở miệng nói: "Nếu không có cô ta, cô nhất định sẽ là chính phi."
Tào Mộng Bình bất chợt nghe được việc này, vừa kinh, vừa hoảng, vội vàng hỏi: "Cô ta? Cô ta là ai? Em chưa bao giờ trông thấy Ký ca ca có những cô gái khác?"
Đậu Nguyên Nguyên lộ ra vẻ tươi cười giả dối, nói: "Kỳ thực ta cũng là không rõ lắm, ta và Ninh vương cũng không quen biết..., chính là trong lúc vô tình, nghe Anh vương là anh em bên họ ngoại của ta nhắc tới, Ninh vương đã có người trong lòng, hơn nữa còn tính cưới cô ta. Anh vương và Ninh vương thường xuyên đi lại, ta nghĩ việc này hẳn là không giả, nghe hắn nói vị nữ tử này xuất thân danh môn, tất nhiên là không thể làm trắc làm thiếp... ."
Ninh vương vì Đổng Uyển, cam nguyện mất đi vương vị, đã không còn là lòng đang tràn ngập áy náy nữa rồi, nếu không phải có tính toán khác, như vậy chính là động chân tình. . . Y nhất định sẽ nghĩ biện pháp phá rối hôn sự của nàng với Vệ gia, rồi sau đó cưới nàng. Đổng Uyển làm quan lớn chính nhất phẩm, là quan viên cấp bậc cao nhất triều đình, từ xưa hôn phối của hoàng tộc, chỉ có bám long phối phượng, Đổng Uyển tất nhiên không thể làm thiếp thất của y, giáng hạ cấp bậc, trở thành trò cười của triều đình.
Hắn muốn kết hôn với Đổng Uyển, cưới hỏi đàng hoàng, phải đến thái miếu tế cáo tổ tông, nhập gia phả Hoàng thất, rồi sau đó sắc phong làm chính Vương phi.
Chính Vương phi chỉ có một người, nếu y cưới Tào Mộng Bình làm chính phi, vậy thì sẽ không thể cưới Đổng Uyển được nữa.
Đậu Nguyên Nguyên tiếp tục nói: "Cô đó, sao không xin cha của cô ra mặt, đến cầu hoàng thượng tứ hôn đi, một khi cô thành chính phi, Ninh vương tất nhiên sẽ không thể cưới cô ta làm vợ, từ đó còn sợ cô gái khác giành Ký ca ca của cô sao?"
Tào Mộng Bình nghe xong, nhướn mày, nói: "Cha của em còn không biết có vì chuyện long bào bị hủy mà chịu liên lụy hay không đâu? Tại ngay lúc này, ông ấy sao có thể nào mở miệng, đi cầu hoàng thượng tứ hôn được ?"
Đậu Nguyên Nguyên cười nói: "Việc này còn không đơn giản ư, cô đi cầu Đổng đại nhân, cô ta chắc chắn sẽ giúp cô."
Một khi Đổng Uyển nhiều chuyện, can thiệp vào hôn sự của Ninh Vương, Lưu Ký nhất định sẽ dễ bị kích động
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook