Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
-
Chương 43: Vương hầu đa tình [3]
Vòng qua hành lang dài, đi tới trước đại điện, đã thấy hai hàng gia nô đứng ngoài điện, phô trương khá lớn, đang chờ bên trong tuyên gọi vào hầu hạ, nhìn thấy Đổng Tư mã đến, liền ào ào khom người, vấn an.
Tổng quản lập tức chắp tay với nàng, nói: "Đổng công tử, ngài rốt cuộc cũng đến đây, Điện hạ đã hồi phủ rồi."
"Ước chừng khi nào có thể tiếp kiến Ninh vương?" - Đổng Khanh cũng không hàn huyên, lập tức hỏi thẳng vào vấn đề.
Tổng quản bồi cười nói: "Cũng không lâu lắm đâu, thái phu nhân đang nói chuyện cùng Điện hạ, chờ thái phu nhân uống xong chén thuốc, rất nhanh liền có thể tiếp kiến đại nhân!"
Quả nhiên trong phòng truyền đến tiếng thái phu nhân ân cần căn dặn: "Tứ Thập Cửu, về sau đừng hồi phủ đêm khuya nữa, bôn ba qua lại như thế, quá mức mệt nhọc, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, xem đi, con cũng gầy đi rồi, mẹ đau lòng lắm!"
"Mẹ, con không ốm, vạt áo vẫn vừa khéo mà, nhưng mẹ cần bảo trọng thân thể thật tốt, đừng luôn thắc thỏm về con, mỗi ngày vẫn nên uống thuốc đúng hạn !"
Giọng nói của Ninh vương trầm thấp, hơi giòn vang, giống như đã từng nghe qua ở nơi nào đó.
Đổng Khanh rất là tò mò đối với vị Ninh vương trong truyền thuyết, nàng nhịn không được kéo cao cổ, một đôi con mắt sáng, lặng lẽ hướng vào trong đại điện xem xét.
Trong phòng ánh sáng chiếu vô cùng tốt, mặt trời theo song cửa sổ chiếu vào bên trong, quang ảnh lay động, nhìn vào xuyên qua rèm châu trong suốt, một bóng dáng cao to, nghiêng nửa bên thân mình, ngón tay thon dài đoan chính nâng chén thuốc, tự mình hầu hạ thái phu nhân uống thuốc.
Người nọ đầu đội mũ ngọc, tóc tơ đen nhánh chỉnh tề buông thả giữa lưng, mặc áo mãng bào thêu rồng bốn móng tượng trưng cho Hoàng thất, ghé mắt thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong (cây ngọc đón gió), phong lưu phóng khoáng, xác nhận là một chàng trai cực anh tuấn phóng khoáng. Không biết có phải hay không vì lí do một thân mũ áo mãng bào, nhìn nghiêng người Ninh vương và hoàng thượng nhưng lại có vài phần tương tự.
Hai người đều cùng chung một ông nội, đời cha chú Huệ đế và tiên đế Lưu Khang là anh em ruột đồng phụ đồng mẫu (cùng cha cùng mẹ), Ninh vương và hoàng thượng có quan hệ huyết thống quá gần, có chút giống nhau như vậy cũng không lạ lùng gì.
Một lát sau, thái phu nhân dùng xong chén thuốc, từ từ mở miệng nói: "Tứ Thập Cửu đi làm việc của con đi, chính sự quan trọng hơn, mẹ cũng nên đi nghỉ ngơi rồi!" - Ngay sau đó gọi: "Tuyết Nhạn dìu ta trở về phòng!"
"Vâng!”
Tổng quản ở bên ngoài nghe thấy được, lập tức hướng về Đổng Khanh cười nói: "Đại nhân, ngay bây giờ Chủ thượng có thể tiếp kiến ngài rồi!"
"Vào đi !"
Quả nhiên, không quá một giây, bên trong liền truyền ra tiếng gọi vào.
Đổng Khanh không dám chậm trễ, dẫn theo Tiểu An Tử, từ từ bước vào đại điện.
Trong điện, Ninh vương bắt tay sau lưng, đang đưa lưng về phía bọn họ.
"Triều thần Đổng Tư mã bái kiến Ninh vương Điện hạ, thiên tuế, thiên thiên tuế!" - Đổng Khanh làm cái vái lạy thật lớn, đang định vung tay áo, hành đại lễ yết kiến, lại được đích thân Ninh vương kéo lên, nàng ngẩng đầu nhìn y, tiếp đó, ngây ngẩn cả người. . . . . . .
*
Đôi mắt sắc bén của Ninh Vương lưu lại trên gương mặt nàng, khóe miệng gợi lên một nụ cười, nói: "Đổng đại nhân, miễn lễ!"
Bất ngờ nhìn thấy Ninh vương, không chỉ có Đổng Khanh sửng sốt, Tiểu An Tử cũng sợ run, thật lâu sau, mắt gã lộ ra vẻ kinh ngạc, há miệng thở dốc, cuối cùng cũng nhịn không được thất thanh nói: "Mẹ kiếp! Nam Cung Mộ Dung Âu Dương Trường Phong đại hiệp, sao, sao lại là ngươi vậy?"
"Nam Cung Mộ Dung Âu Dương Trường Phong đại hiệp ?" - Ninh Vương nhàn nhạt cười nói: "Tại hạ Lưu Ký, tự là Trường Phong, phong tước Ninh vương."
Đôi con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Ninh vương, trong lòng Tiểu An Tử thực sự đang quá mức kinh ngạc, đến nỗi tạm thời không có cách nào để liên kết được hình tượng đại hiệp phiêu dật xuất trần trên vách núi với vị vương hầu hoàng thất tôn quý.
Lúc này Ninh vương đã tự tay kéo Đổng Khanh lên, khóe miệng chứa một ý cười thâm trầm, nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, Cô đã xác định ngươi là nữ, lần thứ hai gặp mặt, ngươi lại thành chàng trai áo mũ chỉnh tề, lần thứ ba gặp mặt, Cô rốt cục đã rõ ràng, Đổng Khanh chính là Đổng Uyển!"
Nhắc tới Đổng Uyển, cơ thể Đổng Khanh rất không tự nhiên mà có phần cứng lại.
"Hôm nay khí hậu thực tốt, Đổng Tư mã hiếm khi đến Giang Nam một chuyến, buổi chiều không bằng cùng Cô ra ngoài đi dạo đi!" – Y cười nói.
Xem ra Ninh vương người này tương đối hào sảng.
Hai người còn chưa nói rõ ràng, lại thấy Tô Thái phó thần thần bí bí tiến vào, Ninh Vương nháy mắt để ông ta trước tiên hãy chờ.
Nghĩ đến Ninh Vương vừa hồi phủ, nhất định là sự vụ bận rộn, nàng cũng không tiện quấy rầy lâu, đi lên bái kiến, làm hết cấp bậc lễ nghĩa là được rồi.
Vì thế, Đổng Khanh chắp tay thi lễ, nói: "Như vậy xin hãy cho hạ quan đi đổi thường phục đã!"
Ninh Vương vẫy vẫy tay để cho nàng lui ra: "Cô vừa hồi phủ, trong phủ còn có rất nhiều sự vụ chờ xử lý, khanh trước hãy chờ ở sương phòng đi!"
"Vâng !”
*
Đi theo Đổng Khanh rời khỏi đại điện, thần sắc Tiểu An Tử hiển nhiên là rất bất an, gã nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng quyết định nói ra, vì thế ghé vào bên tai Đổng Khanh, nói: "Đổng đại nhân kia, cô cũng biết lí do hoàng thượng lại đi đến phủ Ninh vương chứ?"
Nhớ tới mối nghi kỵ của hoàng thượng đối với nàng, Đổng Khanh trong lòng thực buồn bực, bởi vậy cố ý nói: "Hoàng thượng muốn lợi dụng đại hôn sắp tới, xuống Giang Nam du ngoạn kiêm cưa gái, nhà ngươi nhanh nhanh đi hầu hạ Như Họa nương nương đi, nàng ấy hiểu được làm thế nào để cho hoàng thượng vui vẻ, sau này khẳng định sẽ tấn chức rất nhanh!"
Khi đó hoàng thượng tính toán cải trang xuống Giang Nam, nàng đã từng phỏng đoán qua, có phải vì việc của Ninh vương hay không? Mà việc này trọng đại như thế, nàng quả quyết nhận định hoàng thượng tuyệt đối sẽ không giấu kín với kẻ cận thần là nàng đây, bởi vậy, nàng liền không suy đoán quá nhiều, hoàn toàn coi hoàng thượng là tới du ngoạn, không nghĩ tới . . . Sự thật lại khiến nàng đau lòng, ngay từ đầu hoàng thượng đã không tin nàng.
Tiểu An Tử nhướn mày, nói: "Đổng đại nhân kia, hiện tại cũng không phải là thời điểm bốc đồng, cô biết rõ hoàng thượng không phải đến Giang Nam để du ngoạn, tuy rằng Tiểu An Tử thích tính tình đó của cô như vậy, nhưng cáu kỉnh cũng phải nhìn thời điểm, cô nói hoàng thượng không tín nhiệm cô, ai bảo cô thường ngày âm hiểm giả dối, cả ngày tính kế hoàng thượng hả? Cô cũng biết, tại sao hoàng thượng lại thân giá phủ Ninh vương không? Đó là bởi vì, Ninh Vương không cam lòng bỏ lỡ ngôi vị hoàng đế, nhiều năm qua lén chiêu mộ binh mã, trữ lương tích gạo, cố ý tạo phản đó!"
"Chuyện chiêu mộ binh mã còn phải đợi điều tra rõ ràng, nói không chừng là Ninh vương cố ý làm giả tạo ra cảnh mở rộng việc trưng binh, dẫn dụ hoàng thượng xử trí y. Nếu là mưu kế của y, trên thực tế không có chuyện mộ binh, hoàng thượng lại đi xử trí Ninh vương, khiến cho Ninh Vương chịu oan khuất, chư vương sẽ liên hợp lại lấy lại công đạo cho y . . . Tóm lại, chuyện này, nếu hoàng thượng xử trí không khéo, ngược lại sẽ cổ vũ uy thế của Ninh vương, hoàng thượng muốn gắng sức kháng cự với chư vương, gian nan biết bao, một cuộc đấu tranh chính trị diễn ra, nếu hoàng thượng không thắng lớn được, vậy sẽ là thua triệt để !"
Về chuyện Ninh vương, phải cẩn thận, vạn lần không được xảy ra sai lầm.
"Nếu không phải bởi vì sự tình cực kỳ quan trọng, hoàng thượng sẽ tự thân đi chuyến này sao?" - Tiểu An Tử rất khẳng định, nói: "Chứng cứ ngầm chiêu mộ binh mã khẳng định là có, đã có thể xem như chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, hoàng thượng cũng không thể quang minh xử lý y, chư vương họ Lưu cảm niệm (cảm động và tưởng nhớ) ân trọng của Huệ đế, đồng thời cũng đồng cảm với tình cảnh của mẹ con Ninh vương, nhiều năm qua không ít người hoàng tộc ủng hộ y, một khi hoàng thượng có hành động, tất sẽ dẫn tới việc chư vương đoàn kết đứng lên, dốc sức giúp đỡ Ninh Vương, hành động lần này ngược lại không phải là biến khéo thành vụng sao? Hoàng thượng đương nhiên không ngốc như vậy, muốn bắt giặc cũng phải nói trước có bao nhiêu người giúp đỡ ổ giặc, mới dễ xuống tay chứ !"
Năm đó, tiên đế cho thái phu nhân xuất cung thật sự là đi nhầm một nước cờ, theo quy củ, Huệ đế băng hà, Tô hoàng hậu, vợ của ông ta phải được Hoàng đế tôn kính mà làm Hoàng thái hậu kế nhiệm, con của Huệ đế đương nhiên thụ phong tước vị phái đến đất phong, tiên đế từ tâm, niệm tình Ninh vương vừa sinh ra, tuổi còn quá nhỏ, không đành lòng chia tách quả phụ con thơ, bởi vậy nên đặc biệt khai ân, để thái phu nhân đi theo Ninh vương trở về đất phong cùng hưởng thiên luân (*), bởi vậy chưa tôn kính bà ấy làm Hoàng thái hậu, kết quả vậy mà truyền ra ngoài là tiên đế vì nguyên do chột dạ mới có thể nhẫn tâm đuổi đi quả phụ của Huệ đế. Tiên đế bị oan lớn, từ đấy buồn bực không vui, đang giữa lúc tráng niên lại u buồn thành tật, băng mất rồi.
(*) Thiên luân: tức là mối quan hệ và tình cảm tự nhiên của con người với con người, như quan hệ và tình cảm cha mẹ - con, anh chị em, vợ chồng…
Đã từng có không ít lời đồn đại, Huệ đế đột nhiên băng hà có liên quan đến tiên đế Lưu Khang, nguyên bản chính là Huệ đế bỗng nhiên bị cảm phong hàn, lại đột nhiên trở nên kịch liệt, không được vài ngày liền băng hà, nên không thể không làm cho mọi người sinh lòng hoài nghi.
Chư vương hoài nghi không phải là không có nguyên nhân. Lúc đó hoàng hậu của Huệ đế đã mang thai, nếu như thuận lợi sinh hạ hoàng tử thì đó là hoàng thái tử danh chính ngôn thuận, có thể kế thừa đại thống, nhưng cố tình Huệ đế lại bất ngờ băng mất trước khi hoàng tử được sinh ra, trẻ con có thể đăng cơ làm Hoàng đế, nhưng thai nhi vẫn còn đang trong bụng lại không được, nước không thể một ngày không có vua, bởi vậy ngôi vị hoàng đế liền từ trong tay Huệ đế chuyển cho hoàng đệ Lưu Khang kế thừa.
Tổng quản lập tức chắp tay với nàng, nói: "Đổng công tử, ngài rốt cuộc cũng đến đây, Điện hạ đã hồi phủ rồi."
"Ước chừng khi nào có thể tiếp kiến Ninh vương?" - Đổng Khanh cũng không hàn huyên, lập tức hỏi thẳng vào vấn đề.
Tổng quản bồi cười nói: "Cũng không lâu lắm đâu, thái phu nhân đang nói chuyện cùng Điện hạ, chờ thái phu nhân uống xong chén thuốc, rất nhanh liền có thể tiếp kiến đại nhân!"
Quả nhiên trong phòng truyền đến tiếng thái phu nhân ân cần căn dặn: "Tứ Thập Cửu, về sau đừng hồi phủ đêm khuya nữa, bôn ba qua lại như thế, quá mức mệt nhọc, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, xem đi, con cũng gầy đi rồi, mẹ đau lòng lắm!"
"Mẹ, con không ốm, vạt áo vẫn vừa khéo mà, nhưng mẹ cần bảo trọng thân thể thật tốt, đừng luôn thắc thỏm về con, mỗi ngày vẫn nên uống thuốc đúng hạn !"
Giọng nói của Ninh vương trầm thấp, hơi giòn vang, giống như đã từng nghe qua ở nơi nào đó.
Đổng Khanh rất là tò mò đối với vị Ninh vương trong truyền thuyết, nàng nhịn không được kéo cao cổ, một đôi con mắt sáng, lặng lẽ hướng vào trong đại điện xem xét.
Trong phòng ánh sáng chiếu vô cùng tốt, mặt trời theo song cửa sổ chiếu vào bên trong, quang ảnh lay động, nhìn vào xuyên qua rèm châu trong suốt, một bóng dáng cao to, nghiêng nửa bên thân mình, ngón tay thon dài đoan chính nâng chén thuốc, tự mình hầu hạ thái phu nhân uống thuốc.
Người nọ đầu đội mũ ngọc, tóc tơ đen nhánh chỉnh tề buông thả giữa lưng, mặc áo mãng bào thêu rồng bốn móng tượng trưng cho Hoàng thất, ghé mắt thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong (cây ngọc đón gió), phong lưu phóng khoáng, xác nhận là một chàng trai cực anh tuấn phóng khoáng. Không biết có phải hay không vì lí do một thân mũ áo mãng bào, nhìn nghiêng người Ninh vương và hoàng thượng nhưng lại có vài phần tương tự.
Hai người đều cùng chung một ông nội, đời cha chú Huệ đế và tiên đế Lưu Khang là anh em ruột đồng phụ đồng mẫu (cùng cha cùng mẹ), Ninh vương và hoàng thượng có quan hệ huyết thống quá gần, có chút giống nhau như vậy cũng không lạ lùng gì.
Một lát sau, thái phu nhân dùng xong chén thuốc, từ từ mở miệng nói: "Tứ Thập Cửu đi làm việc của con đi, chính sự quan trọng hơn, mẹ cũng nên đi nghỉ ngơi rồi!" - Ngay sau đó gọi: "Tuyết Nhạn dìu ta trở về phòng!"
"Vâng!”
Tổng quản ở bên ngoài nghe thấy được, lập tức hướng về Đổng Khanh cười nói: "Đại nhân, ngay bây giờ Chủ thượng có thể tiếp kiến ngài rồi!"
"Vào đi !"
Quả nhiên, không quá một giây, bên trong liền truyền ra tiếng gọi vào.
Đổng Khanh không dám chậm trễ, dẫn theo Tiểu An Tử, từ từ bước vào đại điện.
Trong điện, Ninh vương bắt tay sau lưng, đang đưa lưng về phía bọn họ.
"Triều thần Đổng Tư mã bái kiến Ninh vương Điện hạ, thiên tuế, thiên thiên tuế!" - Đổng Khanh làm cái vái lạy thật lớn, đang định vung tay áo, hành đại lễ yết kiến, lại được đích thân Ninh vương kéo lên, nàng ngẩng đầu nhìn y, tiếp đó, ngây ngẩn cả người. . . . . . .
*
Đôi mắt sắc bén của Ninh Vương lưu lại trên gương mặt nàng, khóe miệng gợi lên một nụ cười, nói: "Đổng đại nhân, miễn lễ!"
Bất ngờ nhìn thấy Ninh vương, không chỉ có Đổng Khanh sửng sốt, Tiểu An Tử cũng sợ run, thật lâu sau, mắt gã lộ ra vẻ kinh ngạc, há miệng thở dốc, cuối cùng cũng nhịn không được thất thanh nói: "Mẹ kiếp! Nam Cung Mộ Dung Âu Dương Trường Phong đại hiệp, sao, sao lại là ngươi vậy?"
"Nam Cung Mộ Dung Âu Dương Trường Phong đại hiệp ?" - Ninh Vương nhàn nhạt cười nói: "Tại hạ Lưu Ký, tự là Trường Phong, phong tước Ninh vương."
Đôi con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Ninh vương, trong lòng Tiểu An Tử thực sự đang quá mức kinh ngạc, đến nỗi tạm thời không có cách nào để liên kết được hình tượng đại hiệp phiêu dật xuất trần trên vách núi với vị vương hầu hoàng thất tôn quý.
Lúc này Ninh vương đã tự tay kéo Đổng Khanh lên, khóe miệng chứa một ý cười thâm trầm, nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, Cô đã xác định ngươi là nữ, lần thứ hai gặp mặt, ngươi lại thành chàng trai áo mũ chỉnh tề, lần thứ ba gặp mặt, Cô rốt cục đã rõ ràng, Đổng Khanh chính là Đổng Uyển!"
Nhắc tới Đổng Uyển, cơ thể Đổng Khanh rất không tự nhiên mà có phần cứng lại.
"Hôm nay khí hậu thực tốt, Đổng Tư mã hiếm khi đến Giang Nam một chuyến, buổi chiều không bằng cùng Cô ra ngoài đi dạo đi!" – Y cười nói.
Xem ra Ninh vương người này tương đối hào sảng.
Hai người còn chưa nói rõ ràng, lại thấy Tô Thái phó thần thần bí bí tiến vào, Ninh Vương nháy mắt để ông ta trước tiên hãy chờ.
Nghĩ đến Ninh Vương vừa hồi phủ, nhất định là sự vụ bận rộn, nàng cũng không tiện quấy rầy lâu, đi lên bái kiến, làm hết cấp bậc lễ nghĩa là được rồi.
Vì thế, Đổng Khanh chắp tay thi lễ, nói: "Như vậy xin hãy cho hạ quan đi đổi thường phục đã!"
Ninh Vương vẫy vẫy tay để cho nàng lui ra: "Cô vừa hồi phủ, trong phủ còn có rất nhiều sự vụ chờ xử lý, khanh trước hãy chờ ở sương phòng đi!"
"Vâng !”
*
Đi theo Đổng Khanh rời khỏi đại điện, thần sắc Tiểu An Tử hiển nhiên là rất bất an, gã nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng quyết định nói ra, vì thế ghé vào bên tai Đổng Khanh, nói: "Đổng đại nhân kia, cô cũng biết lí do hoàng thượng lại đi đến phủ Ninh vương chứ?"
Nhớ tới mối nghi kỵ của hoàng thượng đối với nàng, Đổng Khanh trong lòng thực buồn bực, bởi vậy cố ý nói: "Hoàng thượng muốn lợi dụng đại hôn sắp tới, xuống Giang Nam du ngoạn kiêm cưa gái, nhà ngươi nhanh nhanh đi hầu hạ Như Họa nương nương đi, nàng ấy hiểu được làm thế nào để cho hoàng thượng vui vẻ, sau này khẳng định sẽ tấn chức rất nhanh!"
Khi đó hoàng thượng tính toán cải trang xuống Giang Nam, nàng đã từng phỏng đoán qua, có phải vì việc của Ninh vương hay không? Mà việc này trọng đại như thế, nàng quả quyết nhận định hoàng thượng tuyệt đối sẽ không giấu kín với kẻ cận thần là nàng đây, bởi vậy, nàng liền không suy đoán quá nhiều, hoàn toàn coi hoàng thượng là tới du ngoạn, không nghĩ tới . . . Sự thật lại khiến nàng đau lòng, ngay từ đầu hoàng thượng đã không tin nàng.
Tiểu An Tử nhướn mày, nói: "Đổng đại nhân kia, hiện tại cũng không phải là thời điểm bốc đồng, cô biết rõ hoàng thượng không phải đến Giang Nam để du ngoạn, tuy rằng Tiểu An Tử thích tính tình đó của cô như vậy, nhưng cáu kỉnh cũng phải nhìn thời điểm, cô nói hoàng thượng không tín nhiệm cô, ai bảo cô thường ngày âm hiểm giả dối, cả ngày tính kế hoàng thượng hả? Cô cũng biết, tại sao hoàng thượng lại thân giá phủ Ninh vương không? Đó là bởi vì, Ninh Vương không cam lòng bỏ lỡ ngôi vị hoàng đế, nhiều năm qua lén chiêu mộ binh mã, trữ lương tích gạo, cố ý tạo phản đó!"
"Chuyện chiêu mộ binh mã còn phải đợi điều tra rõ ràng, nói không chừng là Ninh vương cố ý làm giả tạo ra cảnh mở rộng việc trưng binh, dẫn dụ hoàng thượng xử trí y. Nếu là mưu kế của y, trên thực tế không có chuyện mộ binh, hoàng thượng lại đi xử trí Ninh vương, khiến cho Ninh Vương chịu oan khuất, chư vương sẽ liên hợp lại lấy lại công đạo cho y . . . Tóm lại, chuyện này, nếu hoàng thượng xử trí không khéo, ngược lại sẽ cổ vũ uy thế của Ninh vương, hoàng thượng muốn gắng sức kháng cự với chư vương, gian nan biết bao, một cuộc đấu tranh chính trị diễn ra, nếu hoàng thượng không thắng lớn được, vậy sẽ là thua triệt để !"
Về chuyện Ninh vương, phải cẩn thận, vạn lần không được xảy ra sai lầm.
"Nếu không phải bởi vì sự tình cực kỳ quan trọng, hoàng thượng sẽ tự thân đi chuyến này sao?" - Tiểu An Tử rất khẳng định, nói: "Chứng cứ ngầm chiêu mộ binh mã khẳng định là có, đã có thể xem như chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, hoàng thượng cũng không thể quang minh xử lý y, chư vương họ Lưu cảm niệm (cảm động và tưởng nhớ) ân trọng của Huệ đế, đồng thời cũng đồng cảm với tình cảnh của mẹ con Ninh vương, nhiều năm qua không ít người hoàng tộc ủng hộ y, một khi hoàng thượng có hành động, tất sẽ dẫn tới việc chư vương đoàn kết đứng lên, dốc sức giúp đỡ Ninh Vương, hành động lần này ngược lại không phải là biến khéo thành vụng sao? Hoàng thượng đương nhiên không ngốc như vậy, muốn bắt giặc cũng phải nói trước có bao nhiêu người giúp đỡ ổ giặc, mới dễ xuống tay chứ !"
Năm đó, tiên đế cho thái phu nhân xuất cung thật sự là đi nhầm một nước cờ, theo quy củ, Huệ đế băng hà, Tô hoàng hậu, vợ của ông ta phải được Hoàng đế tôn kính mà làm Hoàng thái hậu kế nhiệm, con của Huệ đế đương nhiên thụ phong tước vị phái đến đất phong, tiên đế từ tâm, niệm tình Ninh vương vừa sinh ra, tuổi còn quá nhỏ, không đành lòng chia tách quả phụ con thơ, bởi vậy nên đặc biệt khai ân, để thái phu nhân đi theo Ninh vương trở về đất phong cùng hưởng thiên luân (*), bởi vậy chưa tôn kính bà ấy làm Hoàng thái hậu, kết quả vậy mà truyền ra ngoài là tiên đế vì nguyên do chột dạ mới có thể nhẫn tâm đuổi đi quả phụ của Huệ đế. Tiên đế bị oan lớn, từ đấy buồn bực không vui, đang giữa lúc tráng niên lại u buồn thành tật, băng mất rồi.
(*) Thiên luân: tức là mối quan hệ và tình cảm tự nhiên của con người với con người, như quan hệ và tình cảm cha mẹ - con, anh chị em, vợ chồng…
Đã từng có không ít lời đồn đại, Huệ đế đột nhiên băng hà có liên quan đến tiên đế Lưu Khang, nguyên bản chính là Huệ đế bỗng nhiên bị cảm phong hàn, lại đột nhiên trở nên kịch liệt, không được vài ngày liền băng hà, nên không thể không làm cho mọi người sinh lòng hoài nghi.
Chư vương hoài nghi không phải là không có nguyên nhân. Lúc đó hoàng hậu của Huệ đế đã mang thai, nếu như thuận lợi sinh hạ hoàng tử thì đó là hoàng thái tử danh chính ngôn thuận, có thể kế thừa đại thống, nhưng cố tình Huệ đế lại bất ngờ băng mất trước khi hoàng tử được sinh ra, trẻ con có thể đăng cơ làm Hoàng đế, nhưng thai nhi vẫn còn đang trong bụng lại không được, nước không thể một ngày không có vua, bởi vậy ngôi vị hoàng đế liền từ trong tay Huệ đế chuyển cho hoàng đệ Lưu Khang kế thừa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook