Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia
-
Chương 61: Mất đi
Một giấc mộng hỗn loạn, thấy huyết, thấy một thanh đoản kiếm……cũng nghe thấy thiệt nhiều tiếng người khóc, tiếng kêu……
Đột nhiên một trận cảm giác mát lạnh ập tới, còn chưa kịp mở mắt đã bị người kéo dậy.
“Đi!”.
Vũ Văn Phong? Thanh âm bên ngoài…… nguyên lai không phải mộng, bọn họ đánh lên đây rồi sao?
Vũ Văn Phong tựa hồ bị chút tiểu thương, không chờ ta thay quần áo, liền đã vội kéo ta đi đến thông đạo ngầm dưới mặt đất.
Ta bị kéo chạy rồi lại chạy, cả người vốn không còn chút sức lực nào, nếu không phải có võ công chống đỡ, ta hoài nghi chính mình đã muốn…… Bụng truyền đến đau đớn kịch liệt. Trước lúc cục cưng được sinh ra, ta cứ nghĩ không cần lo lắng gì vì Vũ Văn Phong cần nó, tự nhiên sẽ không thương tổn đến nó. Mà hạt tuyết mẫu đơn vốn có công năng bảo hộ thai nhi, nhưng cơn đau này lại làm cho ta cảm thấy sợ hãi.
“Ta không chạy được nữa.” Ta gục xuống ở một bên thở hổn hển.
“Không phải do ngươi quyết định. Đi!” Vũ Văn Phong một chưởng đánh vào vai ta, đau……“Nhanh lên!”.
Ta không biết bản thân đã đi bao lâu, chỉ cảm thấy cơ thể bị người kéo theo, hai chân tựa hồ không phải của chính mình nữa……
Rốt cục một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, chúng ta hẳn là đã ra khỏi một cái kia sơn động, trên tay đột nhiên bị họa một đường kiếm, máu từ thân thể đổ vào trong miệng ác ma…… Hắn là ma quỷ, một cái chân chính thị huyết ma quỷ……
“Vũ Văn Phong. Còn muốn chạy đi đâu?”.
Là thanh âm của Hành! Đúng vậy, Vũ Văn Phong biết con đường này, Hành nhất định cũng biết.
“Ngọc nhi……”.
Tiếng của Hiên, Hiên tới cứu ta…… nhưng ta đã không còn khí lực đẩy ra người bên cạnh để chạy về phía hắn nữa……
“Một nén nhang thời gian.” Ta gian nan phun ra vài chữ. Đúng vậy, ta ở trên tay chính mình bôi độc, chính là độc trước đây từng dùng gặp máu sẽ phát tác, một nén nhang thời gian, trước khi máu của ta phát huy công hiệu giải độc, Hiên còn có khả năng giết chết Vũ Văn Phong…… Đây mới là toàn bộ kế hoạch của ta.
Ta đóng lại ánh mắt, những việc tiếp theo, ta đã không còn có thể ra sức nữa rồi…… chỉ cảm thấy một cỗ chất lỏng ấm áp theo cơ thể chảy ra……
“Ngọc nhi, Ngọc nhi……” ôm ấp thật ấm áp, thanh âm thật ôn nhu.
“Ngọc nhi, tỉnh rồi sao?”.
Ánh mặt trời chói quá, chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy chính là người mình âu yếm.
“Đã xong?”
“Đúng vậy, Ngọc nhi, Vũ Văn Phong đã chết.”
Ta sờ bụng, ấm áp không còn, chỉ có đau đớn. Ta mở to hai mắt nhìn Hiên……
“Ngọc nhi, cục cưng…… chúng ta còn có Lạc nhi……
Đứa nhỏ không còn, đứa nhỏ thật sự đã không còn….. Không, sẽ không …… Đứa nhỏ này, ta thiếu chút nữa đã tự tay giết chết, cuối cùng vẫn là trốn không thoát vận mệnh…… Vì sao, vì sao, so với đau đớn trên người, trong lòng càng đau hơn gấp trăm ngàn lần……
“Ngọc nhi……”.
“Ô ô…… Cục cưng của chúng ta không còn, Hiên, cục cưng đã không còn nữa……” Ta lớn tiếng khóc, đau quá đau quá……
“Đừng như vậy, Ngọc nhi, Ngọc nhi…… uống chút dược trước đi……”.
Ta đóng mắt lại, không muốn uống dược, cũng không muốn nói chuyện…… Lệ cầm không được mà tiếp tục tuôn rơi……
Thần y Lưu Dương Tử cũng đến xem qua, nói cái gì thân thể bị hao tổn cần hảo hảo điều dưỡng; Quỷ mặt sư phụ cũng tới, đùa với ta một hồi; Liền ngay cả Hoa Hậu cũng đến thăm…… Chính là lòng ta đau quá, rất khó chịu không muốn để ý tới bất luận kẻ nào nữa……
“Lười trư, rời giường.” Hành vẫn là cái bộ dáng như trước kia.
“Uy, ngươi tính nằm luôn hả?”
Ta không có đáp lại hắn.
“Được thôi, ngươi nằm, ta trở về tìm Thanh nhi, tính cùng hắn mang theo con nuôi đi du ngoạn giang hồ.”
“Ngươi dám!” Ta “Tạch” 1 cái ngã ngồi xuống “A……” Bụng đau quá……
“Ngươi cần gì gấp như vậy a? Rất đau sao?”.
“Ngươi nếu còn dám mang đi Lạc nhi, ta sẽ không để yên cho ngươi.” Ai cũng không thể mang đi Lạc nhi.
“Được được được, vậy ngươi còn không chạy mau dưỡng thân thể cho tốt lên. Bằng không như thế nào bảo hộ được con nuôi của ta?”.
Ta đã mất đi một đứa con rồi giờ ta muốn phải bảo hộ Lạc nhi thật tốt……
Đột nhiên một trận cảm giác mát lạnh ập tới, còn chưa kịp mở mắt đã bị người kéo dậy.
“Đi!”.
Vũ Văn Phong? Thanh âm bên ngoài…… nguyên lai không phải mộng, bọn họ đánh lên đây rồi sao?
Vũ Văn Phong tựa hồ bị chút tiểu thương, không chờ ta thay quần áo, liền đã vội kéo ta đi đến thông đạo ngầm dưới mặt đất.
Ta bị kéo chạy rồi lại chạy, cả người vốn không còn chút sức lực nào, nếu không phải có võ công chống đỡ, ta hoài nghi chính mình đã muốn…… Bụng truyền đến đau đớn kịch liệt. Trước lúc cục cưng được sinh ra, ta cứ nghĩ không cần lo lắng gì vì Vũ Văn Phong cần nó, tự nhiên sẽ không thương tổn đến nó. Mà hạt tuyết mẫu đơn vốn có công năng bảo hộ thai nhi, nhưng cơn đau này lại làm cho ta cảm thấy sợ hãi.
“Ta không chạy được nữa.” Ta gục xuống ở một bên thở hổn hển.
“Không phải do ngươi quyết định. Đi!” Vũ Văn Phong một chưởng đánh vào vai ta, đau……“Nhanh lên!”.
Ta không biết bản thân đã đi bao lâu, chỉ cảm thấy cơ thể bị người kéo theo, hai chân tựa hồ không phải của chính mình nữa……
Rốt cục một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, chúng ta hẳn là đã ra khỏi một cái kia sơn động, trên tay đột nhiên bị họa một đường kiếm, máu từ thân thể đổ vào trong miệng ác ma…… Hắn là ma quỷ, một cái chân chính thị huyết ma quỷ……
“Vũ Văn Phong. Còn muốn chạy đi đâu?”.
Là thanh âm của Hành! Đúng vậy, Vũ Văn Phong biết con đường này, Hành nhất định cũng biết.
“Ngọc nhi……”.
Tiếng của Hiên, Hiên tới cứu ta…… nhưng ta đã không còn khí lực đẩy ra người bên cạnh để chạy về phía hắn nữa……
“Một nén nhang thời gian.” Ta gian nan phun ra vài chữ. Đúng vậy, ta ở trên tay chính mình bôi độc, chính là độc trước đây từng dùng gặp máu sẽ phát tác, một nén nhang thời gian, trước khi máu của ta phát huy công hiệu giải độc, Hiên còn có khả năng giết chết Vũ Văn Phong…… Đây mới là toàn bộ kế hoạch của ta.
Ta đóng lại ánh mắt, những việc tiếp theo, ta đã không còn có thể ra sức nữa rồi…… chỉ cảm thấy một cỗ chất lỏng ấm áp theo cơ thể chảy ra……
“Ngọc nhi, Ngọc nhi……” ôm ấp thật ấm áp, thanh âm thật ôn nhu.
“Ngọc nhi, tỉnh rồi sao?”.
Ánh mặt trời chói quá, chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy chính là người mình âu yếm.
“Đã xong?”
“Đúng vậy, Ngọc nhi, Vũ Văn Phong đã chết.”
Ta sờ bụng, ấm áp không còn, chỉ có đau đớn. Ta mở to hai mắt nhìn Hiên……
“Ngọc nhi, cục cưng…… chúng ta còn có Lạc nhi……
Đứa nhỏ không còn, đứa nhỏ thật sự đã không còn….. Không, sẽ không …… Đứa nhỏ này, ta thiếu chút nữa đã tự tay giết chết, cuối cùng vẫn là trốn không thoát vận mệnh…… Vì sao, vì sao, so với đau đớn trên người, trong lòng càng đau hơn gấp trăm ngàn lần……
“Ngọc nhi……”.
“Ô ô…… Cục cưng của chúng ta không còn, Hiên, cục cưng đã không còn nữa……” Ta lớn tiếng khóc, đau quá đau quá……
“Đừng như vậy, Ngọc nhi, Ngọc nhi…… uống chút dược trước đi……”.
Ta đóng mắt lại, không muốn uống dược, cũng không muốn nói chuyện…… Lệ cầm không được mà tiếp tục tuôn rơi……
Thần y Lưu Dương Tử cũng đến xem qua, nói cái gì thân thể bị hao tổn cần hảo hảo điều dưỡng; Quỷ mặt sư phụ cũng tới, đùa với ta một hồi; Liền ngay cả Hoa Hậu cũng đến thăm…… Chính là lòng ta đau quá, rất khó chịu không muốn để ý tới bất luận kẻ nào nữa……
“Lười trư, rời giường.” Hành vẫn là cái bộ dáng như trước kia.
“Uy, ngươi tính nằm luôn hả?”
Ta không có đáp lại hắn.
“Được thôi, ngươi nằm, ta trở về tìm Thanh nhi, tính cùng hắn mang theo con nuôi đi du ngoạn giang hồ.”
“Ngươi dám!” Ta “Tạch” 1 cái ngã ngồi xuống “A……” Bụng đau quá……
“Ngươi cần gì gấp như vậy a? Rất đau sao?”.
“Ngươi nếu còn dám mang đi Lạc nhi, ta sẽ không để yên cho ngươi.” Ai cũng không thể mang đi Lạc nhi.
“Được được được, vậy ngươi còn không chạy mau dưỡng thân thể cho tốt lên. Bằng không như thế nào bảo hộ được con nuôi của ta?”.
Ta đã mất đi một đứa con rồi giờ ta muốn phải bảo hộ Lạc nhi thật tốt……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook