Buôn Đồ Người Chết
-
Quyển 4 - Chương 3: Đồ ăn cho người chết
Tôi lắc đầu nói, đều không phải.
Tống Long Cơ tò mò hỏi: "Đều không phải? Vậy Trương tiên sinh nghĩ thế nào?"
"Là có người đang nuôi dây chuyền xương người. Dây chuyền xương người đeo một thời gian, hiệu quả sẽ bị giảm bớt. Để năng lực có thể cao trở lại, nhất định phải dùng ruột người khác nuôi dưỡng nó. Cho nên có thể nói, đây thật ra là ba vụ mưu sát."
"Án mưu sát?" A Cơ kinh ngạc nhìn tôi: "Ý ngài là, mang ruột chuyển phát nhanh, người chết nuốt mất ruột, ruột bày ra hình trái tim, đều là do người khác gây ra? Nhưng ở hiện trường, chúng tôi không hề phát hiện dấu tay của người thứ ba. Đừng nghi ngờ cảnh sát HongKong, năng lực phá an của chúng tôi vô cùng lợi hại."
Tôi cười nói: "Tôi tin tưởng cảnh sát HongKong các người, nhưng có những thứ, khoa học không giải thích được, ví dụ như tà thuật."
"Tà thuật?" Tống Long Cơ nhìn có vẻ khó hiểu, chắc vì lời tôi nói làm cho lo lắng.
Doãn Tiểu Nguyệt ngược lại nhìn tôi rất kiên nhẫn, ánh mắt tựa hồ có chút sùng bái: "Trương tiên sinh, tiếp theo ngài tính thế nào?:
Tôi nói: "Ta suy đoán những vụ án này do dây chuyền xương người gây nên. Có điều dây chuyền này cũng được chia ra làm nhiều loại. Ta phải tìm được lai lịch của nó đã."
Doãn Tiểu Nguyệt như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu. Lần hành động này, A Cơ liên tục nhắc nhở tôi, chúng ta lần này là phối hợp cùng cảnh sát, âm thầm điều tra, tuyệt đối phải giữ bí mật. Hắn sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho chúng tôi.
Tôi cười gật đầu. Yêu cầu đầu tiên của tôi là tới hiện trường vụ án thứ nhất, nhà trọ của công nhân vệ sinh.
Tôi quan sát bốn phía một lượt, thấy gian phòng này rất phổ biến, trong nhà hay bên ngoài đều không có vật dụng gì khả nghi.
Người chết tại phòng bếp, mặt đất được cảnh sát dùng phấn vẽ vị trí, hình dạng nạn nhân. Có thể thấy tư thế này rất quái dị, tay chân dang ra, xếp thành hình chữ đại.
Bếp lò bên trên, có một cái nồi sắt. Tôi nhìn thoáng qua phát hiện nước nấu ruột vẫn còn ở trong, dầu mỡ nổi đầy, mảnh ruột vỡ, thậm chí còn có một số phân cùng đồ ăn chưa tiêu hóa hết. Nhìn cảnh này tôi không khỏi buồn nôn. Doãn Tiểu Nguyệt nhìn bộ dạng của tôi, cũng tò mò đến xem. Chỉ một chút, mặt nàng tái đi, rồi cúi đầu liên tục nôn mửa, tôi vội tới vỗ vỗ sau lưng, bảo nàng ra ngoài một chút.
Doãn Tiểu Nguyệt do dự một chút, rồi nhìn tôi cảm kích, nhấc chân đi ra.
Tôi lấy một chiếc muôi, nhẹ nhàng khuấy một chút, những thứ ở đáy nồi nổi lên. Tôi tỉ mỉ quan sát một lượt, nhưng không tìm được bất cứ manh mối nào.
Tôi nói muốn ra ngoài mua vài thứ, A Cơ bảo để sai cảnh sát trông coi hiện trường đi mua. Tôi nói không cần, thứ tôi muốn mua yêu cầu rất kỹ càng, sợ hắn không biết sẽ mua sai.
Tôi tới cửa hàng bên cạnh, mua hai con cá chép còn thoi thóp, một phần KanTo luộc chín (món này chịu không biết là cái gì), một củ cà rốt, một rổ trứng và hai cục xương heo.
Mang những thứ mua được về, Tống Long Cơ tò mò hỏi tôi làm gì với chúng. Lý mặt rỗ vừa cười vừa nói: "Còn phải hỏi sao, những thứ này đương nhiên để nấu một nồi lẩu." A Cơ lập tức buồn nôn. Tôi không để ý hai người, mở bếp ga, rồi đem tất cả nguyên liệu cho vào chiếc nồi lớn nấu lên. Tống Long Cơ thoáng nhìn nồi lớn, do dự một lát, rồi lặng lẽ đi ra, chắc hắn đã không chịu nổi.
A Cơ vừa ra ngoài, Lý mặt rỗ vội hỏi tôi vì sao làm cái này? Có phải món này có thể tư âm bổ dương, kéo dài tuổi thọ?
Tôi cười lạnh nói: "Đây là cho người chết ăn."
Lý mặt rỗ rùng mình một cái: "Người chết làm sao ăn?"
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Tôi không có hứng thú nói nhảm với họ Lý, chờ nồi nước sôi bèn bưng ra.
Tống Long Cơ từ đầu đến cuối đều là cau mày nhăn trán, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, mà ra xe, đưa chúng tôi tới nhà xác, nơi để thi thể công nhân vệ sinh.
Mọi người đều biết, ở HongKong tỉ lệ tự sát tương đối cao, chắc hẳn cuộc sống ở đây áp lực rất lớn. Vì phân chia án mạng, cảnh sát HongKong gom tất cả thi thể tự sát ở cùng một nơi. Cho nên xác công nhân vệ sinh và những thi thể tự sát kjacs đều ở trong này.
Tôi biến sắc, nói như vậy không được, muốn dò ra dây chuyền xương người, phải cùng thi thể ở riêng một phòng. Tống Long Cơ liền gọi điện thương lượng với phía bệnh viện. Nhưng không có kết quả, bởi vì nhà xác bệnh viện đã chật ních, nếu muốn tìm phòng riêng, chỉ có thể tới nhà hỏa táng.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, tôi đành bảo A Cơ liên hệ nhà hỏa táng, mang thi thể công nhân vệ sinh tới đó.
Lúc lấy xác công nhân vệ sinh trong tủ đông lạnh ra, tôi quan sát kỹ một chút phần bụng. Phát hiện vùng bụng có một vết thương hình tròn, do vật thể bén nhọn đâm rách, sau đó từ vết thương này xe sang hai bên.
Báo cáo khám nghiệm tử thi cũng nói, cái bụng là bị xé ra, còn các chi tiết khác không có viết, có lẽ bên pháp y cũng không biết viết thế nào.
Dù sao một người, cứ cho rằng định lực lớn, cũng không thể nào dùng tay xé bụng mình ra được. Tôi liền hỏi A Cơ, trên người chết có thuốc mê không? Hắn lắc đầu nói không có.
Tôi gật đầu, trong lòng đại khái hình dung ra một chút.
Đem nồi đồ ăn đặt cạnh xác chết, tôi nói với Tống Long Cơ, từ giờ trở đi tới sáng, không cho phép ai bước vào phòng, phải đợi tôi tới mới được.
Tống Long Cơ gật gật đầu, nói sẽ an bài cảnh sát canh gác. Tôi nói tốt nhất là hắn tự mình đích thân canh gác, bởi việc này vô cùng quan trọng. A Cơ liền gật đầu đáp ứng.
Sau đó tôi cùng Lý mặt rỗ và Doãn tiểu thư về khách sạn nghỉ ngơi. Ở khách sạn nhàm chán, tôi quyết định cùng Lý mặt rỗ đi dạo, dù sao trong lòng tôi, HongKong vẫn là một chốn phồn hoa, ít có dịp tới, không đi dạo thì lãng phí.
Tôi lại hỏi Doãn Tiểu Nguyệt có đi cùng không, nàng liền hưởng ứng, nói có thể làm hướng dẫn viên cho chúng tôi.
Ký thực, lúc không làm việc, Doãn Tiểu Nguyệt tương đối hoạt bát đáng yêu, líu lo không ngừng kể cho chúng tôi các địa danh HongKong. Tôi đột nhiên có một cảm giác thân thiết, ngoài quan hệ hợp tác. Có lẽ nàng cũng cảm nhận được điều này.
Tiếc một điều là trải qua sự việc sáng nay, chúng tôi đều không có tậm trạng thưởng thức những món ăn vặt nổi tiếng HongKong. Chúng tôi đi dạo tới hơn mười giờ đêm mới về khách sạn, chân đã mỏi rã rời. Doãn Tiểu Nguyệt nói nàng không dám ngủ một mình, tôi liền bảo nàng sao phòng chúng tôi, tôi và Lý mặt rỗ sẽ ngủ ở sofa. Doãn Tiểu Nguyệt đồng ý, làm lão Lý không khỏi kích động.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi tới nhà hỏa táng. A Cơ đang ngồi bấm điện thoại, thấy chúng tôi tới thì hồ hởi chào hỏi.
Tôi cười hỏi hắn, đêm qua có nghe thấy tiếng động kỳ lạ nào trong phòng xác không? Tống Long Cơ nghe, khóe miệng co giật hai lần: "Có động tĩnh gì sao?
Tôi cười thâm hiểm, cũng không giải thích nhiều, bảo hắn mở cửa.
Cửa vừa mở ra, bên trong lạnh toát, tôi vừa đi vào thì hắt hơi một cái. Tống Long Cơ bật đèn, điều đầu tiên tôi làm là tìm nồi sắt. Tôi phát hiện, đêm qua nồi sắt để ngay ngắn, giờ đổ lệch một bên, đồ ăn bên trong đều tản mát ra ngoài.
Cảnh tượng này làm Tống Long Cơ sợ hãi, nói đêm qua căn bản không có ai ra vào. Tôi nói tôi biết. Doãn Tiểu Nguyệt quay người đi, nàng không chịu nổi cảnh này. Tôi cầm đũa, gắp những đồ ăn trên mặt đất, những thứ này đã bị hầm nát bên trong nồi, có điều vẫn giữ được hình dạng cơ bản, nhìn kỹ có thể phân biệt được.
Hai con cá chép vẫn còn, nhưng trên thân có hai lỗ lớn, giống như bị ngón tay chọc vào. Kanto nấu vẫn hoàn chỉnh như cũ, tôi đếm, cũn thiếu đi một mảnh rau quả, trứng gà vẫn còn, xươn heo cũng vậy.
Tống Long Cơ che mũi, hỏi tôi từ những thứ này, có thể nhìn ra được gì? Tôi cười để đũa xuống: "Ngươi chẳng lẽ khồn thấy có gì bất thường sao?"
Tống Long Cơ tò mò hỏi: "Đều không phải? Vậy Trương tiên sinh nghĩ thế nào?"
"Là có người đang nuôi dây chuyền xương người. Dây chuyền xương người đeo một thời gian, hiệu quả sẽ bị giảm bớt. Để năng lực có thể cao trở lại, nhất định phải dùng ruột người khác nuôi dưỡng nó. Cho nên có thể nói, đây thật ra là ba vụ mưu sát."
"Án mưu sát?" A Cơ kinh ngạc nhìn tôi: "Ý ngài là, mang ruột chuyển phát nhanh, người chết nuốt mất ruột, ruột bày ra hình trái tim, đều là do người khác gây ra? Nhưng ở hiện trường, chúng tôi không hề phát hiện dấu tay của người thứ ba. Đừng nghi ngờ cảnh sát HongKong, năng lực phá an của chúng tôi vô cùng lợi hại."
Tôi cười nói: "Tôi tin tưởng cảnh sát HongKong các người, nhưng có những thứ, khoa học không giải thích được, ví dụ như tà thuật."
"Tà thuật?" Tống Long Cơ nhìn có vẻ khó hiểu, chắc vì lời tôi nói làm cho lo lắng.
Doãn Tiểu Nguyệt ngược lại nhìn tôi rất kiên nhẫn, ánh mắt tựa hồ có chút sùng bái: "Trương tiên sinh, tiếp theo ngài tính thế nào?:
Tôi nói: "Ta suy đoán những vụ án này do dây chuyền xương người gây nên. Có điều dây chuyền này cũng được chia ra làm nhiều loại. Ta phải tìm được lai lịch của nó đã."
Doãn Tiểu Nguyệt như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu. Lần hành động này, A Cơ liên tục nhắc nhở tôi, chúng ta lần này là phối hợp cùng cảnh sát, âm thầm điều tra, tuyệt đối phải giữ bí mật. Hắn sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho chúng tôi.
Tôi cười gật đầu. Yêu cầu đầu tiên của tôi là tới hiện trường vụ án thứ nhất, nhà trọ của công nhân vệ sinh.
Tôi quan sát bốn phía một lượt, thấy gian phòng này rất phổ biến, trong nhà hay bên ngoài đều không có vật dụng gì khả nghi.
Người chết tại phòng bếp, mặt đất được cảnh sát dùng phấn vẽ vị trí, hình dạng nạn nhân. Có thể thấy tư thế này rất quái dị, tay chân dang ra, xếp thành hình chữ đại.
Bếp lò bên trên, có một cái nồi sắt. Tôi nhìn thoáng qua phát hiện nước nấu ruột vẫn còn ở trong, dầu mỡ nổi đầy, mảnh ruột vỡ, thậm chí còn có một số phân cùng đồ ăn chưa tiêu hóa hết. Nhìn cảnh này tôi không khỏi buồn nôn. Doãn Tiểu Nguyệt nhìn bộ dạng của tôi, cũng tò mò đến xem. Chỉ một chút, mặt nàng tái đi, rồi cúi đầu liên tục nôn mửa, tôi vội tới vỗ vỗ sau lưng, bảo nàng ra ngoài một chút.
Doãn Tiểu Nguyệt do dự một chút, rồi nhìn tôi cảm kích, nhấc chân đi ra.
Tôi lấy một chiếc muôi, nhẹ nhàng khuấy một chút, những thứ ở đáy nồi nổi lên. Tôi tỉ mỉ quan sát một lượt, nhưng không tìm được bất cứ manh mối nào.
Tôi nói muốn ra ngoài mua vài thứ, A Cơ bảo để sai cảnh sát trông coi hiện trường đi mua. Tôi nói không cần, thứ tôi muốn mua yêu cầu rất kỹ càng, sợ hắn không biết sẽ mua sai.
Tôi tới cửa hàng bên cạnh, mua hai con cá chép còn thoi thóp, một phần KanTo luộc chín (món này chịu không biết là cái gì), một củ cà rốt, một rổ trứng và hai cục xương heo.
Mang những thứ mua được về, Tống Long Cơ tò mò hỏi tôi làm gì với chúng. Lý mặt rỗ vừa cười vừa nói: "Còn phải hỏi sao, những thứ này đương nhiên để nấu một nồi lẩu." A Cơ lập tức buồn nôn. Tôi không để ý hai người, mở bếp ga, rồi đem tất cả nguyên liệu cho vào chiếc nồi lớn nấu lên. Tống Long Cơ thoáng nhìn nồi lớn, do dự một lát, rồi lặng lẽ đi ra, chắc hắn đã không chịu nổi.
A Cơ vừa ra ngoài, Lý mặt rỗ vội hỏi tôi vì sao làm cái này? Có phải món này có thể tư âm bổ dương, kéo dài tuổi thọ?
Tôi cười lạnh nói: "Đây là cho người chết ăn."
Lý mặt rỗ rùng mình một cái: "Người chết làm sao ăn?"
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Tôi không có hứng thú nói nhảm với họ Lý, chờ nồi nước sôi bèn bưng ra.
Tống Long Cơ từ đầu đến cuối đều là cau mày nhăn trán, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, mà ra xe, đưa chúng tôi tới nhà xác, nơi để thi thể công nhân vệ sinh.
Mọi người đều biết, ở HongKong tỉ lệ tự sát tương đối cao, chắc hẳn cuộc sống ở đây áp lực rất lớn. Vì phân chia án mạng, cảnh sát HongKong gom tất cả thi thể tự sát ở cùng một nơi. Cho nên xác công nhân vệ sinh và những thi thể tự sát kjacs đều ở trong này.
Tôi biến sắc, nói như vậy không được, muốn dò ra dây chuyền xương người, phải cùng thi thể ở riêng một phòng. Tống Long Cơ liền gọi điện thương lượng với phía bệnh viện. Nhưng không có kết quả, bởi vì nhà xác bệnh viện đã chật ních, nếu muốn tìm phòng riêng, chỉ có thể tới nhà hỏa táng.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, tôi đành bảo A Cơ liên hệ nhà hỏa táng, mang thi thể công nhân vệ sinh tới đó.
Lúc lấy xác công nhân vệ sinh trong tủ đông lạnh ra, tôi quan sát kỹ một chút phần bụng. Phát hiện vùng bụng có một vết thương hình tròn, do vật thể bén nhọn đâm rách, sau đó từ vết thương này xe sang hai bên.
Báo cáo khám nghiệm tử thi cũng nói, cái bụng là bị xé ra, còn các chi tiết khác không có viết, có lẽ bên pháp y cũng không biết viết thế nào.
Dù sao một người, cứ cho rằng định lực lớn, cũng không thể nào dùng tay xé bụng mình ra được. Tôi liền hỏi A Cơ, trên người chết có thuốc mê không? Hắn lắc đầu nói không có.
Tôi gật đầu, trong lòng đại khái hình dung ra một chút.
Đem nồi đồ ăn đặt cạnh xác chết, tôi nói với Tống Long Cơ, từ giờ trở đi tới sáng, không cho phép ai bước vào phòng, phải đợi tôi tới mới được.
Tống Long Cơ gật gật đầu, nói sẽ an bài cảnh sát canh gác. Tôi nói tốt nhất là hắn tự mình đích thân canh gác, bởi việc này vô cùng quan trọng. A Cơ liền gật đầu đáp ứng.
Sau đó tôi cùng Lý mặt rỗ và Doãn tiểu thư về khách sạn nghỉ ngơi. Ở khách sạn nhàm chán, tôi quyết định cùng Lý mặt rỗ đi dạo, dù sao trong lòng tôi, HongKong vẫn là một chốn phồn hoa, ít có dịp tới, không đi dạo thì lãng phí.
Tôi lại hỏi Doãn Tiểu Nguyệt có đi cùng không, nàng liền hưởng ứng, nói có thể làm hướng dẫn viên cho chúng tôi.
Ký thực, lúc không làm việc, Doãn Tiểu Nguyệt tương đối hoạt bát đáng yêu, líu lo không ngừng kể cho chúng tôi các địa danh HongKong. Tôi đột nhiên có một cảm giác thân thiết, ngoài quan hệ hợp tác. Có lẽ nàng cũng cảm nhận được điều này.
Tiếc một điều là trải qua sự việc sáng nay, chúng tôi đều không có tậm trạng thưởng thức những món ăn vặt nổi tiếng HongKong. Chúng tôi đi dạo tới hơn mười giờ đêm mới về khách sạn, chân đã mỏi rã rời. Doãn Tiểu Nguyệt nói nàng không dám ngủ một mình, tôi liền bảo nàng sao phòng chúng tôi, tôi và Lý mặt rỗ sẽ ngủ ở sofa. Doãn Tiểu Nguyệt đồng ý, làm lão Lý không khỏi kích động.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi tới nhà hỏa táng. A Cơ đang ngồi bấm điện thoại, thấy chúng tôi tới thì hồ hởi chào hỏi.
Tôi cười hỏi hắn, đêm qua có nghe thấy tiếng động kỳ lạ nào trong phòng xác không? Tống Long Cơ nghe, khóe miệng co giật hai lần: "Có động tĩnh gì sao?
Tôi cười thâm hiểm, cũng không giải thích nhiều, bảo hắn mở cửa.
Cửa vừa mở ra, bên trong lạnh toát, tôi vừa đi vào thì hắt hơi một cái. Tống Long Cơ bật đèn, điều đầu tiên tôi làm là tìm nồi sắt. Tôi phát hiện, đêm qua nồi sắt để ngay ngắn, giờ đổ lệch một bên, đồ ăn bên trong đều tản mát ra ngoài.
Cảnh tượng này làm Tống Long Cơ sợ hãi, nói đêm qua căn bản không có ai ra vào. Tôi nói tôi biết. Doãn Tiểu Nguyệt quay người đi, nàng không chịu nổi cảnh này. Tôi cầm đũa, gắp những đồ ăn trên mặt đất, những thứ này đã bị hầm nát bên trong nồi, có điều vẫn giữ được hình dạng cơ bản, nhìn kỹ có thể phân biệt được.
Hai con cá chép vẫn còn, nhưng trên thân có hai lỗ lớn, giống như bị ngón tay chọc vào. Kanto nấu vẫn hoàn chỉnh như cũ, tôi đếm, cũn thiếu đi một mảnh rau quả, trứng gà vẫn còn, xươn heo cũng vậy.
Tống Long Cơ che mũi, hỏi tôi từ những thứ này, có thể nhìn ra được gì? Tôi cười để đũa xuống: "Ngươi chẳng lẽ khồn thấy có gì bất thường sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook