Buôn Đồ Người Chết
Quyển 10 - Chương 11: Có em trong đời

Đây là một phòng tang lễ! Ánh nến mờ nhạt, hai bên câu đối phúng điếu đau thương.

Còn Liễu Như Thị, giờ này đang nằm yên trong quan tài gỗ đỏ chót. Trước đó còn là một kỹ nữ phong hoa tuyết nguyệt, giờ này đã biến thành một thi thể lạnh băng.

Khuôn mặt nàng đầy nếp nhăn, làn da nhợt nhạt vô sắc, hai quầng mắt thâm xì do đau bệnh, trông già đi tới hai ba chục tuổi. Cặp mắt kia còn như xung huyết, đỏ ọc nhìn tôi chằm chằm, làm tôi không khỏi sợ hãi.

Dù nỗi sợ đã dâng lên tới cực điểm, nhưng tôi vẫn phải cố gắng kìm nén, tự nhủ mình phải thật bình tĩnh, nếu không sẽ mãi mãi bỏ mạng tại nơi này.

"Chàng..đang sợ hãi sao?" Liễu Như Thị rốt cuộc cũng nói chuyện. Đôi môi nhợt nhạt của nàng bất động, đôi mắt không nháy, âm thanh khàn khàn từ sâu trong yết hầu phát ra, khiến tôi rùng mình.

"Không sợ." Tôi nén hơi nói: "Răng long đầu bạc, đó chẳng phải lời hứa năm xưa ta nói với nàng sao? Giờ thực hiện được, ta rất an lòng. Nàng mang ta đi cùng đi, trên hoàng tuyền lộ có ta chăm sóc cho nàng."

Thân thể của Liễu Như Thị run lên bần bật, khóe mắt dâng trào nước mắt: "Chàng.. chàng thực sự không rời bỏ thiếp?"

"Nhất định không." Tôi cười, lấy tay lau nước mắt cho nàng: "Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn bên nàng."

Liễu Như Thị thở dài, nước mắt càng trào ra. Mà bề ngoài của nàng, cùng theo đó mà dần trở về bình thường, vẫn xinh đẹp như vậy, khiến người ta si mê. Quang cảnh xung quanh cũng từ tang tóc biến thành căn phòng lầu xanh.

"Chàng đi đi." Nàng nói: "Thiếp không đáng để chàng vương vấn. Chỉ cần biết chàng có tấm chân tình này, thiếp đã mãn nguyện rồi."

Nói xong, Liễu Như Thị ngồi dậy, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, ánh mắt ẩn chứa đau thương.

"Thực ra nàng rất tốt." Tôi nói: "Mau cùng ta đi, rời khỏi chốn lầu xanh vô tình này, đến nơi thuộc về nàng."

"Thiếp...có thể? Chúng ta tới nơi nào?" Nàng rưng rưng.

Tôi cười nói: "Đưa tay cho ta, con đường từ nay tới cuối đời, ta dắt nàng theo."

Nàng kích động nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt đầy hy vọng, khẽ gật đầu. Tôi nắm lấy tay nàng, nghe theo lời Nhất Sơ dặn, nhắm hướng Đông mà đi.

Nàng thì theo sát tôi, nắm chặt bàn tay, anh mắt không dám rời tôi một giây, chỉ sợ tôi sẽ biến mất trước mặt nàng.

Không biết cứ thế đi được bao lâu, tôi chợt nghe giọng của Nhất Sơ. Bừng tỉnh, tôi mở mắt ra phát hiện mình vẫn đang nằm trong tấm chăn bông lạnh giá, toàn thân rét run, hai chân tê cóng tới mất đi cảm giác.

"Xong rồi." Nhất Sơ đứng bên cạnh nói.

Nghe giọng Nhất Sơ, lão già lập tức lôi tôi từ trong chăn ra, móc một bình sứ nhỏ màu trắng, dùng nhánh cây dấp nước bên trong, vẩy lên chân tôi. Hai chân tôi vì vậy mới lấy lại cảm giác, khó nhọc đứng lên.

Sau đó lão già lại vẩy chút nước lên cái chăn, rồi thận trọng gấp chăn lại. Tôi vội hỏi Nhất Sơ, oán khí trong chăn phải chăng đã được tiêu trừ?

Hắn gật đầu: "Đúng vậy, có điều nếu ngươi phải tìm chủ cho nó càng sớm càng tốt. Tới sông Tần Hoài, tìm một nữ tử phong trần mà bán nó đi. Bán xong mới không phải lo lắng."

Tôi gật đầu, cúi xuống ôm chăn bông vào lòng. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng trước đó chăn toàn mùi hôi thối, giờ trong tay tôi lại phảng phất mùi thơm cơ thể phụ nữ, rất giống với mùi hương trong giấc mông vừa nãy.

Liễu Như Thị thật sự vừa ghé qua? Vấn đề này có lẽ chỉ trong lòng nàng mới rõ.

Nhất Sơ nói, hắn còn có chuyện phải giải quyết, liền rời đi. Trước khi đi, hắn dặn đi dặn lại lão già, phải chiếu cố chúng tôi thật tốt. Lão già gật đầu lia lịa.

Chờ Nhất Sơ đi khỏi, tôi liền hỏi lão già, làm cách nào tới sông Tần Hoài? Nếu đi cao tốc Nam Kinh tôi không dám, ngộ nhỡ bị người của Long tuyền sơn trang phát hiện, sẽ nguy hiểm.

Lão già ném bình sứ nhỏ trong tay cho tôi, bĩu môi: "Một đám nhát gan như thỏ đế, sao Nhất Sơ lại kết giao với các ngươi chứ? Nhớ cho kỹ, trước khi lên đường, mở cái bình uống mỗi người một ngụm, sau đó cứ cách hai giờ lại uống một ngụm nhỏ."

"Đây là thứ quái quỷ gì?" Lý mặt rỗ hiếu kì, cầm bình sứ nhỏ trong tay lắc lắc.

"Nước tiểu Địa Long." Lão già nói: "Có uống không? Không uống thì trả đây, thứ quý báu như vậy, ta chẳng nỡ cho ngươi."

"Địa long là con mẹ gì?" Lý mặt rỗ tò mò.

"Là thứ ngươi đang nắm." Lão già tứ giận.

Lý mặt rỗ tay xách con chuột lên, không nhịn được bật cười: "Không phải ngươi nói địa long là con chuột này đấy chứ? Bảo chúng ta uống nước đái chuột, cái này ngươi cũng nghĩ ra được."

Mắt thấy lão già lao tới muốn giật lại bình sứ, tôi vội bảo Lý mặt rỗ ngậm miệng, thứ này chắc chắn giá trị liên thành. Nếu không, lão già có gia sản đủ mua mười huyện thành này sẽ chẳng tiếc rẻ như thế.

Chúng tôi cáo biệt lão già, sau đó liền mang chăn bông tơ vàng rời đi.

Không biết có phải do hiệu quả của nước tiểu địa long hay không, trên đường đi tôi rất tỉnh táo, chạy xe mấy giờ liền cũng không có vấn đề, càng chẳng cảm thấy có ai lén lút theo dõi.

Cảnh sát Nam Kinh quản lý rất nghiêm ngặt, cho nên vừa tới nội thành, chúng tôi chỉ có thể đi xe bus tới sông Tần Hoài.

Sự việc chăn kim hoa, chẳng mấy chốc mà truyền đi rất nhanh trong giới thương nhân âm phủ. Mỗi ngày, người tới xem chăn bông rất nhiều, hầu hết là thương gia đồ cổ, nhưng chỉ là hiếu kỳ, không có ý thực sự muốn mua, bởi vì họ là đàn ông, chăn kim hoa đối với họ chỉ có hại mà không có lợi.

Cuối cùng, cái chăn được bán cho một cô gái với giá hai trăm vạn. Cô gái này dáng vẻ thướt tha yêu kiều, ăn mặc hở hang, chạy một chiếc mercedes, không nói cũng biết, đang được đại gia nào đó bao nuôi.

Do chăn kim hoa có thể giúp nữ nhân tăng sự hấp dẫn, cho nên đối với cô gái trẻ này là đồ khó tìm.

Có điều mua bán thành công, tôi lại chẳng vui mừng nổi, cũng chẳng biết bán chăn kim hoa cho cô ta là giúp cô ta hay là hại cô ta.

Phụ nữ ơi là phụ nữ, có đôi khi rất phức tạp, nhưng đôi khi lại đơn giản vô cùng. Các nàng trăm tính ngàn toán cũng chỉ để giữ chân đàn ông. Nhưng thế gian toàn là đàn ông bạc tình bạc nghĩa, những cô gái này, rốt cuộc cũng là đem thanh xuân của mình ra đánh bạc.

Tôi chợt nhớ tới lơi một ca khúc: "Có biết bao người từng yêu sắc đẹp của em thời thanh xuân, họ yêu thương em thật lòng hay là giả dối?

Chỉ một người vẫn luôn yêu em chân thành bằng cả trái tim, và yêu luôn những nếp nhan trên khuôn mặt em."

(Lời bài hát "Khi em già đi" của Triệu Chiếu. Các thím search nghe thử nhé, hay lắm).

So với Liễu Như Thị, người được nhắc tới trong bài hát thực là hạnh phúc.

Hết phần 11

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương