****

Sau bữa ăn sáng, bốn người chia làm ba hướng, Hữu Đức lái xe rời tới công ty, Như Thùy và Ánh Nguyệt bắt xe tới trung tâm thương mại Meeii, Diệp Linh bắt xe tới chung cư mà Phương Ạnh đang ở để chào tạm biệt trước khi cô về quê.

Xe dừng trước chung cư Hailan, cô trả tiền xe rồi bước xuống. Cầm điện thoại gọi cho Phương Anh, cô phải gọi đến cuộc thứ hai đầu dây bên kia mới bắt máy.

_ Alo, Linh à.

_ Mày có đang ở nhà không, xuống chung cư đón tao.

_ Mày đang ở đâu.

_Tao đang sảnh 1 của chung cư đây.

_ Đợi tí tao về liền. Mày nhớ đứng đó đợi tao nghe chưa.

_Ok.

Diệp Linh đứng đợi một lúc mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Phương Anh đâu, cô chán nản đi ra ngoài chung cư dạo chơi để giết thời gian.

Cô đi bộ vòng ra phía sau tòa nhà, đi men theo hàng hoa loa kèn, vừa đi vừa hít thở không khí trong lành. Đột nhiên, cô nghe thấy có tiếng người hô cứơp, bắt cướp. Ngẩng mặt lên, liền trông thấy một người con trai đang cắm đầu chạy, một người phía sau vừa đuổi theo vừa hô, gương mặt đó thân quen đến lạ.

Không kịp suy nghĩ, cô liền chạy tới chặn tên cướp lại. Trước sau đều bị chặn lại, tên cướp sinh liều, rút dao ra đe dọa.

_Tránh ra. Không phải việc của mày đừng lo chuyện bao đồng.

Tên cứơp hung hãn cứ nghĩ làm như vậy sẽ khiến cô sợ nhưng không may cho hắn hôm nay lại đụng trúng kẻ học võ từ nhỏ như cô. Diệp Linh lùi lại phía sau, tên cướp hớn hở vì tưởng bở xông lên định chạy, Diệp Linh lấy đà sút mạnh một phát vào chân giữa của hắn.

Tên cướp đau đớn, buông dao, lấy tay bảo vệ phần thịt dư thừa yếu đuối vừa bị cô đạp trúng, gương mặt hắn nhắn nhó đến tội.

Diệp Linh thừa thắng xông lên, lấy chân đá bay con dao ra xa, tiến tới vặn hai tay hắn ra đằng sau, hắn đau đớn kêu lên. Vừa lúc đó, người con trai kia cũng tiến lại bên cạnh là một người phụ nữ trung niên, hơi thở gấp gáp, gương mặt đỏ ửng do chạy quá nhanh.

Người phụ nữ đó vui vẻ lấy lại chiếc túi xách từ tên cướp, trước khi rời đi còn không quên cảm ơn cô rối rít.

Về phần tên cướp, ngay sau đó cô cũng giao lại hắn cho bên cảnh sát xử lý.

Cô quay người bước đi, người con trai kia liền tiến tới nắm lấy tay cô. Ánh mắt như dao găm cứ nhìn chăm chằm cô mà không lên tiếng.

Một vài phút trôi qua mà tưởng chừng như cả thế kỷ, cô khó chịu lên tiếng.

_ Anh muốn gì. Mau buông tay em ra.

Im lặng nãy giờ, người đàn ông đó bây giờ mới chịu lên tiếng.

_ Chúng ta nói chuyện chút đi.

_Nói chuyện. Chúng ta còn gì để nói với nhau nữa. Mọi chuyện cần nói chúng ta đã nói hết trên tòa rồi.

_ Linh, chỉ một chút thôi có đựơc không..

_Không.

Cô dứt khoát nói, rồi xoay lưng bước đi. Cô sợ, sợ bản thân mình sẽ yếu đuối mà khóc trước mặt anh, sợ nghe những câu hỏi thăm đầy quan tâm của anh, sợ bản thân phải cố gắng mỉm cười mà chúc phúc cho anh và hơn hết cô sợ, sợ nghe anh nói anh đang hạnh phúc trong vòng tay người con gái khác. Cô buông bỏ không có nghĩa là cô hết yêu, cô buông bỏ vì không muốn cả hai phải đau khổ, ngày ngày tra tấn tinh thần của nhau.

Vừa đi đựơc vài bước, đôi chân cô bắt đầu loạng choạng, trời đất như quay cuồng, cả người cô như bị hút vào hố đen vũ trụ, cơ thể mệt nhoài, đầu óc quay cuồng.

Bụp.

Cô ngã ra đường, trước khi hoàn toàn mất hết ý thức cô còn nghe phong phanh Sở Thiên gọi tên cô.

Tại bệnh viện.

_ Bác sĩ, vợ tôi có sao không.

_ Vợ anh không sao. Chỉ là cô ý đang mang thai, cơ thể hơi yếu, vận động quá mạnh dẫn tới ngất xỉu. Người nhà cần quan tâm, chăm sóc nhiều hơn.

_ Cô ý có thai thật sao...

_Đúng vậy, thai nhi đã đựơc 2 tháng, chẳng nhẽ gia đình anh không biết điều này sao.

Tai hắn như ù đi, từng lời bác sĩ nói cứ vang vọng trong đầu hắn, cô có thai. Đây không phải là điều hắn mong ước bấy lâu sao, nhưng tại sao trong lòng hẳn lại cảm thấy khó chịu, ngổn ngang. Tại sao cơ chứ, tại sao đứa trẻ này không đến sớm hơn một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi. Ông trời thật là biết trêu ngươi người ta mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương