Nhưng, hắn không biết Ái Lệ ăn phải cái gì. Cô ả luôn nghĩ rằng Vương Tử Hàn yêu cô ta đến điên dại, nhưng vì gia đình ngăn cản nên hắn mới không nói tình cảm này ra.

Vương Tử Hàn đến tận bây giờ vẫn không thể hiểu, cô ta lấy tự tin đấy ở đâu ra?

Lần này cô ta về, không biết còn làm ra cái trò gì nữa. Nhưng không sao, là một người có chính kiến, hắn nhất định sẽ không bao giờ lung lay đâu.

Ôm tâm trạng phơi phơi như ngày xuân, Vương Tử Hàn gọi điện cho Lục Tử Tịch. Nhưng gọi đến nóng cả máy, mà chẳng có ai nghe.

Cái gì? Bảo bối chẳng lẽ giận hắn chuyện lẻn vào phòng sao?

Vương Tử Hàn hắn mặt dày một vạn năm, sao có thể để mỹ nhân đêm hôm hiu quạnh một mình được. Hắn chuẩn bị xe chuẩn bị phi đếm nhà bố mẹ vợ, hối thúc lễ đính hôn.

~~

Xe đỏ chói tiến vào cổng lớn, Vương Tử Hàn đỗ chịch một cái, sau đó bước ra hiên ngang như đại ca xã hội đen, sau đó cúi xuống, ôm đống quà cáp vào nhà.

Mẹ Lục vừa mới đổi ca trực về, mặt mày hớn hở:"" Con rể, sao hôm nay lại đến đây thế này? Vừa hay Tịch nó về nhà ăn cơm, vào nhanh đi con.""

Hắn không phải hóng được tin vợ về nhà mẹ đẻ mà về theo hay sao.

Vương Tử Hàn phấn khởi, tay ôm đống quà chật vật thay dép, chào hỏi mọi người.

""Bố, mẹ, vợ con đâu rồi?"" Rất tự nhiên, tựa như họ mới chính là gia đình, còn anh Lục đang đứng trên cầu thang là người ngoài vậy.

Lục Tử Tịch hừ lạnh, hai tay đút túi quần, không thèm để ý tới người phía dưới đang nịnh hót kia. Anh thật không thoải mái.

Càng không thoải mái thêm khi biết hôm nay có một cô gái đến tìm hắn. Lục Tử Tịch nghĩ bản thân điên khi chỉ có như vậy đã tức giận. Anh giận cái gì? Giận cái gì cơ chứ?

Cuối cùng anh vẫn chẳng điều khiển nổi cảm xúc của mình, buồn phiền vẫn cứ bủa vây anh, chẳng thể nào thoát ra.

Anh thật sự yêu hắn mất rồi.

Lục Tử Tịch nhận ra điều này lại càng thêm buồn phiền. Giờ thì hay rồi, muốn dứt cũng chẳng dứt ra nổi.

Nằm lên giường, Lục Tử Tịch ôm chiếc gối ôm hình Vương Tử Hàn to bằng người, hung hăng véo.

Gối ôm này là do chính hắn tự thiết kế, bắt anh phải đem về dùng bằng được. Giờ bắt đầu phát huy công dụng rồi.

Lục Tử Tịch vừa véo, vừa đấm, lại vừa mắng:"" Tên khốn, ve vãn con gái, quyến rũ con gái, lẳng lơ, đê tiện..."" Chửi rất hăng, chửi không dừng lại được.

Đang trong cơn say máu, bên cạnh lún xuống, hơi thở mang theo hơi men phả vào làn da trắng nõn. Vương Tử Hàn thì thầm:"" Anh đây, không cần phải trút giận lên gối đâu.""

Sau đó, lại một hồi cãi vã không đâu.

Lục Tử Tịch nói:"" Sao anh dám vào mà không gõ cửa?""

Vương Tử Hàn ra vẻ vô tội:"" Anh gõ sắp gãy tay mà em không mở, anh chỉ còn cách đẩy cửa đi vào.""

""Nói dối.""

""Thật, anh mà nói dối thì anh cho em hôn anh một cái.""

""Không tiễn.""

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương