Bước Tiếp Theo Thiên Đường
-
Chương 40: So đo lẫn nhau (1)
Hết giờ làm, Lộ Nghiên về thẳng khách sạn, nhưng không ngờ người nghênh đón cô lại là quản lý khách sạn. Quản lý khách sạn mỉm cười áy náy giải
thích lý do với Lộ Nghiên. Nhân viên khách sạn do sơ sót đã xếp Lộ
Nghiên vào ở căn phòng đoàn khách du lịch đặt trước, mà hiện giờ loại
phòng đó đều đã ở kín, vì thế họ đành phải nhờ Lộ Nghiên đổi phòng, thậm chí còn chuẩn bị cho cô một căn phòng sang trọng hơn.
“Vậy vì sao không để một người trong đoàn khách du lịch ở “căn phòng sang trọng” kia?” Lúc hỏi, Lộ Nghiên còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “căn phòng sang trọng”. Lộ Nghiên ghét nhất là bị dụ dỗ, huống hồ chuyện này thực sự hấp dẫn cô.
“Đoàn khách du lịch đó đã bàn luận, kết quả họ cho rằng nếu một người nào đó được ở căn phòng như vậy thì không công bằng. Vì thế, chúng tôi đành phải làm phiền cô Lộ nhân nhượng một chút.”
Lộ Nghiên không nhẫn tâm làm khó người khác, dù sao cô cũng được lợi. Quản lý thấy Lộ Nghiên đồng ý, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, tựa như có ai đó đang gây áp lực cho ông.
Lộ Nghiên đổi điện thoại sang chế độ bình thường, đặt lên chiếc gối đệm bên cạnh, điện thoại rung lên, sau mấy đợt rung cuối cùng lại rơi xuống sô pha. Lộ Nghiên mặc kệ chiếc điện thoại rung, bắt đầu điều chỉnh kênh TV. Mấy trăm kênh TV đổi đi đổi lại mấy lần, cuối cùng Lộ Nghiên tùy tiện để một kênh phim truyện. Cô nhấc điện thoại bàn gọi phục vụ phòng chuẩn bị vài món lót bụng.
Bộ phim đang chiếu là kiểu phim mà Lộ Nghiên không thích nhất: khoa học viễn tưởng. Xem bộ phim này khiến Lộ Nghiên lạnh toát gáy. Tiếng chuông cửa kéo Lộ Nghiên ra khỏi những tình tiết của phim. Cô nhảy ba bước, rồi đi hai bước tới mở cửa, nhìn kỹ là người phục vụ đồ ăn mới mở chốt an toàn.
Mở cửa, Lộ Nghiên phát hiện đồ ăn trên xe đẩy nhiều hơn so với cô gọi, cô chỉ muốn no bụng chứ không định thưởng thức mỹ vị. Cô nhìn đồ ăn trước mắt thấy hoàn toàn không phải những gì mình gọi.
“Những thứ này không phải tôi gọi.” Lộ Nghiên chỉ mấy món Âu. Quả thực nếu có thể, Lộ Nghiên cũng muốn để lại mấy món này.
Người phục vụ đồ ăn là một thanh niên trẻ tuổi, chỉ nhìn qua Lộ Nghiên, rồi chuyển tầm mắt đi nơi khác.
“1919, không sai. Quản lý nói mấy món này là do anh Trần gọi.”
“Vậy càng sai rồi. Ở đây không có anh Trần nào cả, chỉ có cô Lộ thôi.”
“Nhưng mà…” Nhân viên phục vụ vẫn muốn nói gì đó thì bị một giọng nói cắt ngang.
“Đẩy vào đi. Cảm ơn.”
Lộ Nghiên bỗng dưng hiểu mọi chuyện, quay người đi vào phòng, Trần Mặc Đông cũng đi theo. Sau khi bày các món xong, người phục vụ rời đi.
Lộ Nghiên tiếp tục xem TV. Vì bỏ mất một đoạn nên hiện tại Lộ Nghiên bỗng không hiểu được nội dung tiếp diễn của phim.
“Em mặc thế này đi mở cửa sao?”
Lộ Nghiên cúi đầu nhìn mình. Chiếc váy ngủ này là lúc đến thành phố này cô mới mua. Chiếc váy ngủ hai dây buông mềm, nhìn khá gợi cảm. Bình thường ở nhà, Lộ Nghiên đều mặc rất kín kẽ, kể cả mùa hè. Nhưng mùa hè ở đây ẩm ướt và nóng hơn Bắc Kinh, mà Lộ Nghiên lại ngại mở điều hòa, vì thế cô chỉ có thể chọn mặc kiểu như vậy. Nghĩ lại ánh mắt của người phục vụ khi nãy, Lộ Nghiên mới thấy hình như lần này mình quả thực đã ăn mặc quá gợi cảm. Nhưng dù sao cũng đành chịu, khi đó cô không hề nhớ tới cách ăn mặc của mình.
“Không được sao?”
“Rất đẹp.” Trần Mặc Đông hơi nghiến răng.
Trần Mặc Đông không đứng lại phòng khách lâu mà bước vào phòng ngủ. Lộ Nghiên biết anh đã đi tắm. Đàn ông sạch sẽ, hết giờ làm, việc đầu tiên là đi tắm, cứ như không khí có độc vậy.
“Đồ đàn ông lập dị.” Lộ Nghiên lầm bầm.
Lộ Nghiên nhìn đồ ăn trước mắt, không ăn là không tôn trọng đồ ăn, vì thế mỗi loại cô đều ăn một chút, mùi vị đương nhiên là không thể chê được.
Trần Mặc Đông mặc áo tắm bước ra, ngồi xuống bên cạnh Lộ Nghiên, bật nút mở điều hòa.
“Anh nhìn chằm chằm em thế làm gì?” Lộ Nghiên thực sự không chịu nổi ánh mắt của Trần Mặc Đông, như thể cô đang là con mồi của anh vậy.
“Hai nốt mụn này của em quả thực rất đặc biệt.”
Vị trí hai nốt mụn của Lộ Nghiên đúng là khá nhạy cảm, một nốt nằm ở giữa hàng lông mày, còn cái kia nằm ở bên mép miệng. Những chỗ khác đều có những nốt đỏ nhưng đều rất nhỏ. Duy chỉ có hai cái này là có xu hướng to ra.
“Đúng vậy, cơ thể rất thành thực, ngay cả mụn cũng khi dễ anh.”
Trần Mặc Đông không nói gì, chỉ dựa vào Lộ Nghiên, bôi thuốc mỡ lên da cô, bôi thuốc xong phần ngoài, anh lại vén váy Lộ Nghiên lên tiếp tục bôi bên trong. Lộ Nghiên để mặc anh loay hoay, dù gì anh cũng rất dịu dàng, mà hai người là vợ chồng cũng đã hơn một năm, không cần giả vờ thẹn thùng e ngại.
Người ta nói hôn nhân bảy năm sẽ dần phôi pha hết tất cả, nhưng Lộ Nghiên cảm thấy hôn nhân giữa cô và Trần Mặc Đông mới hơn một năm mà đã không còn sự mãnh liệt, giống như vừa nãy, Lộ Nghiên không muốn giả vờ e thẹn để giành lấy sự yêu thương cưng chiều của Trần Mặc Đông, cô cảm thấy như vậy không giống với cuộc sống ngày thường, thậm chí còn có phần gượng gạo.
Cuối cùng Trần Mặc Đông cũng bôi thuốc mỡ lên nốt mụn trên mặt Lộ Nghiên, sau đó đứng dậy đi rửa tay.
Lộ Nghiên cầm những quả dâu tây to bên cạnh vừa ăn vừa xem TV. Trần Mặc Đông quay lại cũng ngồi sát xuống cạnh Lộ Nghiên, kéo cổ tay cô đang cầm nửa quả dâu tây còn lại đưa vào miệng mình.
“Sao anh không tự mình cầm lấy, đoạt của em làm gì?”
“Anh lười đi rửa tay lần nữa.”
Lộ Nghiên lườm anh một cái, rồi cầm quả dâu tây khác. Cô đưa đến trước mặt Trần Mặc Đông, ý bảo anh ăn. Trần Mặc Đông lại muốn nắm lấy cổ tay Lộ Nghiên, Lộ Nghiên né tránh, tiếp tục hàm ý bảo anh ăn. Trần Mặc Đông nhoài người về phía trước, lúc anh chuẩn bị ăn, Lộ Nghiên rụt tay về, định trêu anh một chút. Nhưng dường như Trần Mặc Đông đoán được, cô vừa hành động thì đã bị tóm chặt tay, sau đó anh rất không khách sáo há miệng thật to.
“Lộ Nghiên, sự thật đã chứng minh em không phải là đối thủ của anh.”
“Em lại cảm thấy ít nhất em có thể đánh một trận công bằng với anh.”
Gần mười phút, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng TV.
“Anh không ăn chút gì sao? Có tôm này.”
“Em cố ý để lại cho anh à?”
“Chưa ngủ mà anh đã nằm mơ rồi, anh không biết tôm là thứ đồ em không ăn được sao, nếu ăn được thì em đã ăn rồi.”
Trần Mặc Đông ăn ít, đồ thừa lại rất nhiều. Lộ Nghiên có chút áy náy, cuối cùng đành cố gắng tiêu diệt sạch đĩa hoa quả.
Hai người duy trì thái độ hờ hững suốt cả buổi tối. Rõ ràng mỗi người đều không vui vẻ nhưng lại tỏ ra rất thoải mái; rõ ràng vẫn đang chiến tranh lạnh nhưng ngôn ngữ lại hóm hỉnh và ung dung; rõ ràng rất căng thẳng nhưng lại tỏ ra bình tĩnh.
“Em không đi ngủ sao?”
“Em muốn xem hết rồi đi ngủ.”
Trần Mặc Đông thấy Lộ Nghiên nói vậy cũng không quay đầu mà đi thẳng về phòng ngủ. Lộ Nghiên tiếp tục dán mắt vào bức tượng phụ nữ trên chiếc giá cạnh TV, tư thế khó hiểu nhưng lại khiến người ta suy nghĩ miên man bất tận. Con người đều như vậy, thích giam mình trong tưởng tượng, suy đoán; và trước một chuyện không biết, sẽ đem sự tưởng tượng và suy đoán phát huy đến cực điểm.
Lộ Nghiên mở mắt, nhìn TV đang chiếu một tiết mục tin tức xã hội gì đó. Một gia đình liên tiếp gặp phải tai họa, người mẹ đã bị bệnh phổi hơn hai mươi năm, người bố đột nhiên bị xuất huyết não, con trai năm tuổi xuất hiện dị tật, người phụ nữ vốn dĩ rất vất vả gánh vác gia đình thì bỗng xảy ra tai nạn ô tô, phải nằm trên giường bệnh, trong nhà chỉ còn người chồng thì lại mất tích, mấy tháng không thấy tung tích. Cả một gia đình không ai nương tựa, người phụ nữ bất lực cầu xin sự trợ giúp của những người hảo tâm trong xã hội. Lộ Nghiên thấy thương cảm cho gia đình này. Nhìn người phụ nữ khi được phỏng vấn không ngừng khóc, cô cũng không kìm được nước mắt. Lộ Nghiên tắt TV nhưng vẫn ngồi trên sô pha một lúc. Nếu đem so sánh với những người bất hạnh này, có lẽ cô vẫn vô cùng hạnh phúc. Sự so sánh đột ngột này khiến bản thân cô thấy vô cùng hổ thẹn.
Lộ Nghiên nghe thấy tiếng tin nhắn di động, cầm chiếc điện thoại từ dưới sô pha. Tin nhắn của Vưu Nhã nói cô ấy đang đi du lịch mà không nói thêm bất kỳ điều gì. Ký hiệu cuối cùng của tin nhắn là một biểu tượng mặt cười. Lộ Nghiên liên tưởng đến hình ảnh cô gái vui tươi đang cười nói với cô trong sân bóng rổ, mỗi lần cô ấy chuyền lệch bóng cho Lộ Nghiên đều mỉm cười xin lỗi; nếu chồng có mặt, cô ấy sẽ đưa nước cho anh ấy, chuẩn bị khăn mặt; lúc rời khỏi sân bóng, cô ấy chủ động ôm lấy cánh tay anh ta. Lúc đầu Lộ Nghiên vẫn cho rằng đó là một cặp đôi khiến người khác ngưỡng mộ.
Về phòng ngủ, Trần Mặc Đông đang đọc tạp chí. Sau khi Lộ Nghiên rửa mặt, cô mặc một bộ đồ ngủ khá kín đáo, không phải vì cô né tránh Trần Mặc Đông, mà vì không khí trong phòng ngủ khiến Lộ Nghiên cảm thấy hơi lạnh. Cô bước về phía bên kia giường, nằm ở mép giường, mặt hướng ra ngoài. Cảm nhận được Trần Mặc Đông chuyển động cơ thể, Lộ Nghiên cố gắng nhắm chặt mắt.
Trần Mặc Đông tiến sát vào lưng Lộ Nghiên, ôm cô từ phía sau, tay thò vào trong áo ngủ của Lộ Nghiên. Cơ thể Lộ Nghiên khẽ run rẩy, mà trái tim cô dường như cũng xuất hiện cảm giác lạ thường.
“Trần Mặc Đông, anh nói xem em đẹp hay Lưu Uyên Thư đẹp?”
Lộ Nghiên thấy tay Trần Mặc Đông đột ngột cứng lại, nhưng anh không hề trả lời, chỉ lặng lẽ rút tay ra, rồi đặt trên eo Lộ Nghiên, căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Lộ Nghiên muốn cười nhưng lại không nhếch nổi khóe môi. Cô từng nói cô và Trần Mặc Đông sẽ luôn ở thế hòa, chuyện này chính là sự báo thù với chuyện dâu tây vừa nãy. Trần Mặc Đông vốn là kẻ hạng nhất coi thường lời nói dối, anh sẽ không bao giờ nói dối. Lộ Nghiên tự biết mình không so bì được với cô tiểu thư kia. Nhưng khi đã nói ra vấn đề này thì chính cô cũng không biết vì báo thù hay vì thăm dò.
Lộ Nghiên không ngủ được, có lẽ vì căn phòng hoa lệ này vốn không hợp với phong cách của cô. Nói chung khi Lộ Nghiên đã khó ngủ thì ngay cả đã ngủ rồi cũng sẽ mau tỉnh. Lộ Nghiên không biết từ khi nào mình bị chứng khó ngủ. Trước đây cô chỉ cần nằm xuống là ngủ, hơn nữa còn luôn thèm ngủ. Nếu có thể quay trở về quá khứ, chắc chắn cô sẽ vì mình mà nhiệt tình xung phong quay trở lại.
Lộ Nghiên có thể cảm nhận được hơi thở của Trần Mặc Đông bên cạnh, anh cũng không ngủ được.
Hơn nửa đêm, Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông xuống giường. Cô mở mắt nhìn, anh đang ngồi trên một chiếc ghế dựa cạnh cửa sổ, điếu thuốc trên tay vẫn chưa châm lửa, mắt nhìn vào khoảng không gian tối đen không bị rèm cửa che mất.
“Anh đã từng dao động, hoặc có thể vẫn đang dao động.” Lộ Nghiên không ngờ giọng nói mình trong đêm tối lại trở nên khàn như vậy, thậm chí không hề bộc lộ ra một chút tâm tư nào, không có đau thương, không có cầu xin, càng không hề có oán giận.
Trần Mặc Đông quay người về phía Lộ Nghiên, ánh sáng quá yếu ớt nên Lộ Nghiên không nhìn rõ biểu hiện của anh.
“Những chuyện đó, anh không thể thay đổi được điều gì cả.” Rất lâu sau Lộ Nghiên mới nghe thấy câu trả lời của Trần Mặc Đông.
“Vâng, em biết.”
“Em rất để ý sao?”
“Không, em không để ý. Như anh nói, những chuyện đã qua chúng ta đều không cách nào thay đổi được.”
Sau đó cả gian phòng chìm vào im lặng. Lộ Nghiên nhớ khi còn nhỏ, để miêu tả sự yên tĩnh của lớp học đã viết: “Cho dù rơi xuống một cây kim cũng nghe thấy âm thanh”, có lẽ câu văn ấu trĩ kinh điển này cũng không đủ miêu tả được cảnh tượng lúc này. Lộ Nghiên nằm trên giường nghe tiếng gió vi vu từ điều hòa, gió thổi xuyên qua da thịt, chạm vào xương cốt, khiến cả trái tim cô thấy lạnh lẽo vô cùng.
Sáng sớm, Lộ Nghiên tỉnh dậy, cầm bộ đồng phục làm việc và mấy bộ quần áo rồi rời đi.
Hôm nay Lộ Nghiên phải kiểm tra lại công tác chuẩn bị cuối cùng cho tiệc khai trương tối nay. Vì còn sớm, Lộ Nghiên dựa người cạnh cửa sổ uống cà phê. Cô nghĩ tới cả đêm dài nặng nề và những lời nói tối qua.
“Tiểu Lộ, sao hôm nay đến sớm vậy?” Bác lao công đẩy cửa bước vào nhìn thấy Lộ Nghiên bị dọa một phen.
“Còn không phải vì tiệc khai trương nên mới thế này sao ạ!” Lộ Nghiên muốn mình tỏ ra bình thường và vui vẻ.
“Đúng vậy. Chỉ có cấp dưới là khổ thôi, còn những người bên trên thì lúc nào cũng xuất hiện mặt mày rạng rỡ.”
Lộ Nghiên mỉm cười, quay về chỗ ngồi. Vẫn chưa đến bảy giờ nhưng cô đã bắt đầu một ngày làm việc của mình.
Buổi tối, Lộ Nghiên chăm chút trang điểm, một làn phấn dày dưới mắt che đi những vết thâm, môi đánh son màu cam tươi đỏ. Lộ Nghiên mặc một chiếc váy màu đen lệch vai, cô cùng giám đốc Lưu tham dự tiệc. Tuy là con gái, không uống được rượu, nhưng cô vẫn giữ vai trò đứng bên cạnh như bộ mặt của giám đốc Lưu.
Từ khi tiệc chưa bắt đầu, Lộ Nghiên và giám đốc Lưu đã hòa vào đám đông. Lộ Nghiên cố gắng mỉm cười nhưng vẫn cảm thấy mình không được tự nhiên, chỉ đến khi nhớ tới việc thiện làm chiều nay cô mới cảm thấy mình có lý do để mỉm cười. Buổi chiều sau khi làm xong việc, Lộ Nghiên nhớ tới chương trình xem tối qua, cô lên mạng lấy số điện thoại của đài truyền hình, gọi điện hỏi thăm tình hình cụ thể. Người nhận điện thoại cũng rất tỉ mỉ thông báo tình hình gia đình đó và thời gian lần quay chuơng trình đó cho Lộ Nghiên, sau đó hỏi thăm tình hình của Lộ Nghiên. Lộ Nghiên ủng hộ ba nghìn tệ, và để lại tin nhắn rằng: Hi vọng người phụ nữ kia có thể vì con cái mà tiếp tục trị bệnh, hi vọng đứa bé và toàn bộ gia đình có thể khỏe mạnh. Bên nhà đài muốn để lại thông tin của Lộ Nghiên, cuối cùng cô chỉ để lại số điện thoại. Cô hi vọng một ngày nào đó có thể nghe thấy giọng nói khỏe mạnh của đứa bé, thông báo với cô rằng: “Cháu đã khỏe lại rồi”. Lộ Nghiên dùng số tiền mình tích cóp được đi chuyển khoản ngân hàng. Tiền lương của cô không cao, bình thường lại thích mua những đồ vụn vặt, với những khoản chi lớn, cô thường dùng tiền của Trần Mặc Đông, nhưng một năm cũng vẫn không tích góp được nhiều. Cô không phải không nghĩ đến chuyện mình bị lừa nhưng vì có những điều không thể rõ ràng nên cô quyết định chuyển khoản, lấy giấy chuyển khoản, đợi đến khi bị lừa thì hẵng tính.
Tiệc rượu bắt đầu bằng bài diễn văn của Trần Mặc Đông và giám đốc Lưu. Trần Mặc Đông nói không nhiều, diễn văn ngắn ngọn chưa đến một phút theo đúng phong cách của anh. Trước mặt người khác, anh thích đứng ở góc độ người nghe. Lộ Nghiên đứng dưới khán đài, nhìn Trần Mặc Đông gần ngay trước mặt nhưng lại cảm giác xa vời. Lộ Nghiên tự cười chính mình càng ngày càng có tố chất của nữ nhà văn trẻ.
Sau diễn văn, Lộ Nghiên đứng sau giám đốc Lưu đi mời rượu khách. Dù sao giám đốc Lưu cũng không còn trẻ, uống mấy ly rượu mặt đã đỏ, sau đó ông thoái thác không uống được nữa, khách khứa đều không chịu, Lộ Nghiên đành thay ông uống mấy ly.
“Cô Lộ không những đẹp mà tửu lượng cũng cao. Lưu tổng, anh đúng là tìm được một trợ lý tốt.” Giọng điệu người nói rất đưa đẩy, Lộ Nghiên không để ý nhiều. Nhưng Lưu tổng lại vỗ vai người nói, ý bảo anh ta đừng nói lung tung.
Lộ Nghiên và giám đốc Lưu đi về phía Trần Mặc Đông. Vốn dĩ nên đi đến bàn Trần Mặc Đông mời rượu trước, nhưng phải chào hỏi khách khứa, mà Trần Mặc Đông đang nói chuyện với đối tác bên cạnh nên giám đốc Lưu chọn đi mời rượu chỗ khác trước.
“Trần tổng, ly này tôi mời cậu.”
“Chú Lưu, cháu làm sao dám nhận, phải để vãn bối cháu mời chú một ly ạ.”
Hai người nâng chén uống, có vẻ Trần Mặc Đông không uống nhiều. Lộ Nghiên nhớ hình như có một khoảng thời gian trên người anh không hề có mùi rượu. Trần Mặc Đông nhìn về phía Lộ Nghiên, Lộ Nghiên chuyển tầm mắt về ly rượu trên tay.
Những người khác trên bàn ăn đều hướng về phía giám đốc Lưu mời rượu. Sau khi uống mấy ly rượu, giám đốc Lưu có chút gắng gượng, Lộ Nghiên mỉm cười uống hộ ông mấy chén. Bình thường Lộ Nghiên uống rượu đều chỉ uống cho có khí thế, cô chưa bao giờ uống say nên không biết tửu lượng của mình thế nào, nhưng hôm nay dường như đã uống quá sức. Cả đám hỗn độn bia, rượu đỏ, rượu trắng trong dạ dày khiến Lộ Nghiên nghĩ mình phải rời khỏi đây trước khi tự bêu xấu mình.
“Phụ nữ có thể thay rượu bằng nước hoa quả.” Không biết những lời này của Trần Mặc Đông là nói cho Lộ Nghiên hay cho khách khứa nghe. Mấy người mời rượu nghe thấy lời nói này cũng dừng tay mời rượu, khách khí khoác lác mấy câu với Lộ Nghiên.
“Tiểu Lộ, nếu cháu không muốn để tôi bị phiền phức thì đừng uống nữa, cháu nhìn sắc mặt của Mặc Đông kìa.” Lúc rời khỏi bàn tiệc, giám đốc Lưu nhân cô hội “trách móc” cô. Lộ Nghiên rất kính trọng giám đốc Lưu, những lúc chỉ có hai người, ông bảo Lộ Nghiên chỉ cần gọi ông là “chú Lưu”. Khi cô vừa đến thành phố này, chính ông là người đã giúp cô tìm hiểu công việc, truyền cho cô sự ấm áp và nhiệt tình, nhưng mãi đến ngày hôm qua cô mới biết nhân tố thúc đẩy chuyện này có không ít sự liên quan của Trần Mặc Đông.
“Cháu giúp chú mà chú còn nói cháu không đúng nữa.”
“Cháu tức giận cậu ấy thì cũng đừng lôi rượu ra trút giận.”
“Chú thật vô tình.”
“Nha đầu ngốc, cháu nói chú như vậy sao? Đi đi, đi cho tỉnh rượu, khi nào tỉnh thì về nhà.”
“Vậy chú làm thế nào?”
“Chú đã nhiều tuổi như vậy còn sợ gì sao?”
“Cũng đúng, nhưng chú đừng uống nữa đấy, hại sức khỏe lắm.”
Lộ Nghiên tìm một bàn trống ngồi xuống, đầu óc cô choáng váng, đúng là rượu tốt bốc chậm. Cổ họng khô như lửa đốt, Lộ Nghiên tiện tay cầm ly nước trắng bên cạnh, uống được hai ngụm mới phát hiện là rượu, xem ra cô say thật rồi.
Lộ Nghiên đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, muốn sửa sang một chút rồi rời đi. Cô cảm thấy có ánh mắt dõi theo cô, nhưng đầu óc co giật, cô không để ý đến điều gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Lộ Nghiên vỗ nước lên mặt. Cô gái xinh đẹp bên cạnh không ngừng nhìn Lộ Nghiên, có thể cô ta chưa từng nhìn thấy cô gái nào hào phóng đối xử với khuôn mặt mình như vậy. Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn cô ta mỉm cười, sau đó loạng choạng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Lộ Nghiên nhìn mọi thứ không rõ, mơ màng nhìn thấy Trần Mặc Đông. Cô lắc lắc đầu bước tới, đầu óc hỗn loạn, cô không rõ phương hướng của chính mình, đột nhiên cảm thấy cả người không còn sức lực, thậm chí bất lực với cả nước mắt đang rơi. Đúng lúc này cô bỗng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, nhưng lại rất ấm áp.
“Trần Mặc Đông, là anh sao?” Tầm nhìn của Lộ Nghiên vẫn không sao tập trung được.
“Là anh.”
“Anh nói xem, em đẹp hay Lưu Uyên Thư đẹp?”
Ý thức của Lộ Nghiên hoàn toàn dừng ở suy nghĩ này, cô không nghe thấy hoặc không nghe rõ câu trả lời, cô chỉ nhớ khi đó mình đã khóc.
“Vậy vì sao không để một người trong đoàn khách du lịch ở “căn phòng sang trọng” kia?” Lúc hỏi, Lộ Nghiên còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “căn phòng sang trọng”. Lộ Nghiên ghét nhất là bị dụ dỗ, huống hồ chuyện này thực sự hấp dẫn cô.
“Đoàn khách du lịch đó đã bàn luận, kết quả họ cho rằng nếu một người nào đó được ở căn phòng như vậy thì không công bằng. Vì thế, chúng tôi đành phải làm phiền cô Lộ nhân nhượng một chút.”
Lộ Nghiên không nhẫn tâm làm khó người khác, dù sao cô cũng được lợi. Quản lý thấy Lộ Nghiên đồng ý, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, tựa như có ai đó đang gây áp lực cho ông.
Lộ Nghiên đổi điện thoại sang chế độ bình thường, đặt lên chiếc gối đệm bên cạnh, điện thoại rung lên, sau mấy đợt rung cuối cùng lại rơi xuống sô pha. Lộ Nghiên mặc kệ chiếc điện thoại rung, bắt đầu điều chỉnh kênh TV. Mấy trăm kênh TV đổi đi đổi lại mấy lần, cuối cùng Lộ Nghiên tùy tiện để một kênh phim truyện. Cô nhấc điện thoại bàn gọi phục vụ phòng chuẩn bị vài món lót bụng.
Bộ phim đang chiếu là kiểu phim mà Lộ Nghiên không thích nhất: khoa học viễn tưởng. Xem bộ phim này khiến Lộ Nghiên lạnh toát gáy. Tiếng chuông cửa kéo Lộ Nghiên ra khỏi những tình tiết của phim. Cô nhảy ba bước, rồi đi hai bước tới mở cửa, nhìn kỹ là người phục vụ đồ ăn mới mở chốt an toàn.
Mở cửa, Lộ Nghiên phát hiện đồ ăn trên xe đẩy nhiều hơn so với cô gọi, cô chỉ muốn no bụng chứ không định thưởng thức mỹ vị. Cô nhìn đồ ăn trước mắt thấy hoàn toàn không phải những gì mình gọi.
“Những thứ này không phải tôi gọi.” Lộ Nghiên chỉ mấy món Âu. Quả thực nếu có thể, Lộ Nghiên cũng muốn để lại mấy món này.
Người phục vụ đồ ăn là một thanh niên trẻ tuổi, chỉ nhìn qua Lộ Nghiên, rồi chuyển tầm mắt đi nơi khác.
“1919, không sai. Quản lý nói mấy món này là do anh Trần gọi.”
“Vậy càng sai rồi. Ở đây không có anh Trần nào cả, chỉ có cô Lộ thôi.”
“Nhưng mà…” Nhân viên phục vụ vẫn muốn nói gì đó thì bị một giọng nói cắt ngang.
“Đẩy vào đi. Cảm ơn.”
Lộ Nghiên bỗng dưng hiểu mọi chuyện, quay người đi vào phòng, Trần Mặc Đông cũng đi theo. Sau khi bày các món xong, người phục vụ rời đi.
Lộ Nghiên tiếp tục xem TV. Vì bỏ mất một đoạn nên hiện tại Lộ Nghiên bỗng không hiểu được nội dung tiếp diễn của phim.
“Em mặc thế này đi mở cửa sao?”
Lộ Nghiên cúi đầu nhìn mình. Chiếc váy ngủ này là lúc đến thành phố này cô mới mua. Chiếc váy ngủ hai dây buông mềm, nhìn khá gợi cảm. Bình thường ở nhà, Lộ Nghiên đều mặc rất kín kẽ, kể cả mùa hè. Nhưng mùa hè ở đây ẩm ướt và nóng hơn Bắc Kinh, mà Lộ Nghiên lại ngại mở điều hòa, vì thế cô chỉ có thể chọn mặc kiểu như vậy. Nghĩ lại ánh mắt của người phục vụ khi nãy, Lộ Nghiên mới thấy hình như lần này mình quả thực đã ăn mặc quá gợi cảm. Nhưng dù sao cũng đành chịu, khi đó cô không hề nhớ tới cách ăn mặc của mình.
“Không được sao?”
“Rất đẹp.” Trần Mặc Đông hơi nghiến răng.
Trần Mặc Đông không đứng lại phòng khách lâu mà bước vào phòng ngủ. Lộ Nghiên biết anh đã đi tắm. Đàn ông sạch sẽ, hết giờ làm, việc đầu tiên là đi tắm, cứ như không khí có độc vậy.
“Đồ đàn ông lập dị.” Lộ Nghiên lầm bầm.
Lộ Nghiên nhìn đồ ăn trước mắt, không ăn là không tôn trọng đồ ăn, vì thế mỗi loại cô đều ăn một chút, mùi vị đương nhiên là không thể chê được.
Trần Mặc Đông mặc áo tắm bước ra, ngồi xuống bên cạnh Lộ Nghiên, bật nút mở điều hòa.
“Anh nhìn chằm chằm em thế làm gì?” Lộ Nghiên thực sự không chịu nổi ánh mắt của Trần Mặc Đông, như thể cô đang là con mồi của anh vậy.
“Hai nốt mụn này của em quả thực rất đặc biệt.”
Vị trí hai nốt mụn của Lộ Nghiên đúng là khá nhạy cảm, một nốt nằm ở giữa hàng lông mày, còn cái kia nằm ở bên mép miệng. Những chỗ khác đều có những nốt đỏ nhưng đều rất nhỏ. Duy chỉ có hai cái này là có xu hướng to ra.
“Đúng vậy, cơ thể rất thành thực, ngay cả mụn cũng khi dễ anh.”
Trần Mặc Đông không nói gì, chỉ dựa vào Lộ Nghiên, bôi thuốc mỡ lên da cô, bôi thuốc xong phần ngoài, anh lại vén váy Lộ Nghiên lên tiếp tục bôi bên trong. Lộ Nghiên để mặc anh loay hoay, dù gì anh cũng rất dịu dàng, mà hai người là vợ chồng cũng đã hơn một năm, không cần giả vờ thẹn thùng e ngại.
Người ta nói hôn nhân bảy năm sẽ dần phôi pha hết tất cả, nhưng Lộ Nghiên cảm thấy hôn nhân giữa cô và Trần Mặc Đông mới hơn một năm mà đã không còn sự mãnh liệt, giống như vừa nãy, Lộ Nghiên không muốn giả vờ e thẹn để giành lấy sự yêu thương cưng chiều của Trần Mặc Đông, cô cảm thấy như vậy không giống với cuộc sống ngày thường, thậm chí còn có phần gượng gạo.
Cuối cùng Trần Mặc Đông cũng bôi thuốc mỡ lên nốt mụn trên mặt Lộ Nghiên, sau đó đứng dậy đi rửa tay.
Lộ Nghiên cầm những quả dâu tây to bên cạnh vừa ăn vừa xem TV. Trần Mặc Đông quay lại cũng ngồi sát xuống cạnh Lộ Nghiên, kéo cổ tay cô đang cầm nửa quả dâu tây còn lại đưa vào miệng mình.
“Sao anh không tự mình cầm lấy, đoạt của em làm gì?”
“Anh lười đi rửa tay lần nữa.”
Lộ Nghiên lườm anh một cái, rồi cầm quả dâu tây khác. Cô đưa đến trước mặt Trần Mặc Đông, ý bảo anh ăn. Trần Mặc Đông lại muốn nắm lấy cổ tay Lộ Nghiên, Lộ Nghiên né tránh, tiếp tục hàm ý bảo anh ăn. Trần Mặc Đông nhoài người về phía trước, lúc anh chuẩn bị ăn, Lộ Nghiên rụt tay về, định trêu anh một chút. Nhưng dường như Trần Mặc Đông đoán được, cô vừa hành động thì đã bị tóm chặt tay, sau đó anh rất không khách sáo há miệng thật to.
“Lộ Nghiên, sự thật đã chứng minh em không phải là đối thủ của anh.”
“Em lại cảm thấy ít nhất em có thể đánh một trận công bằng với anh.”
Gần mười phút, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng TV.
“Anh không ăn chút gì sao? Có tôm này.”
“Em cố ý để lại cho anh à?”
“Chưa ngủ mà anh đã nằm mơ rồi, anh không biết tôm là thứ đồ em không ăn được sao, nếu ăn được thì em đã ăn rồi.”
Trần Mặc Đông ăn ít, đồ thừa lại rất nhiều. Lộ Nghiên có chút áy náy, cuối cùng đành cố gắng tiêu diệt sạch đĩa hoa quả.
Hai người duy trì thái độ hờ hững suốt cả buổi tối. Rõ ràng mỗi người đều không vui vẻ nhưng lại tỏ ra rất thoải mái; rõ ràng vẫn đang chiến tranh lạnh nhưng ngôn ngữ lại hóm hỉnh và ung dung; rõ ràng rất căng thẳng nhưng lại tỏ ra bình tĩnh.
“Em không đi ngủ sao?”
“Em muốn xem hết rồi đi ngủ.”
Trần Mặc Đông thấy Lộ Nghiên nói vậy cũng không quay đầu mà đi thẳng về phòng ngủ. Lộ Nghiên tiếp tục dán mắt vào bức tượng phụ nữ trên chiếc giá cạnh TV, tư thế khó hiểu nhưng lại khiến người ta suy nghĩ miên man bất tận. Con người đều như vậy, thích giam mình trong tưởng tượng, suy đoán; và trước một chuyện không biết, sẽ đem sự tưởng tượng và suy đoán phát huy đến cực điểm.
Lộ Nghiên mở mắt, nhìn TV đang chiếu một tiết mục tin tức xã hội gì đó. Một gia đình liên tiếp gặp phải tai họa, người mẹ đã bị bệnh phổi hơn hai mươi năm, người bố đột nhiên bị xuất huyết não, con trai năm tuổi xuất hiện dị tật, người phụ nữ vốn dĩ rất vất vả gánh vác gia đình thì bỗng xảy ra tai nạn ô tô, phải nằm trên giường bệnh, trong nhà chỉ còn người chồng thì lại mất tích, mấy tháng không thấy tung tích. Cả một gia đình không ai nương tựa, người phụ nữ bất lực cầu xin sự trợ giúp của những người hảo tâm trong xã hội. Lộ Nghiên thấy thương cảm cho gia đình này. Nhìn người phụ nữ khi được phỏng vấn không ngừng khóc, cô cũng không kìm được nước mắt. Lộ Nghiên tắt TV nhưng vẫn ngồi trên sô pha một lúc. Nếu đem so sánh với những người bất hạnh này, có lẽ cô vẫn vô cùng hạnh phúc. Sự so sánh đột ngột này khiến bản thân cô thấy vô cùng hổ thẹn.
Lộ Nghiên nghe thấy tiếng tin nhắn di động, cầm chiếc điện thoại từ dưới sô pha. Tin nhắn của Vưu Nhã nói cô ấy đang đi du lịch mà không nói thêm bất kỳ điều gì. Ký hiệu cuối cùng của tin nhắn là một biểu tượng mặt cười. Lộ Nghiên liên tưởng đến hình ảnh cô gái vui tươi đang cười nói với cô trong sân bóng rổ, mỗi lần cô ấy chuyền lệch bóng cho Lộ Nghiên đều mỉm cười xin lỗi; nếu chồng có mặt, cô ấy sẽ đưa nước cho anh ấy, chuẩn bị khăn mặt; lúc rời khỏi sân bóng, cô ấy chủ động ôm lấy cánh tay anh ta. Lúc đầu Lộ Nghiên vẫn cho rằng đó là một cặp đôi khiến người khác ngưỡng mộ.
Về phòng ngủ, Trần Mặc Đông đang đọc tạp chí. Sau khi Lộ Nghiên rửa mặt, cô mặc một bộ đồ ngủ khá kín đáo, không phải vì cô né tránh Trần Mặc Đông, mà vì không khí trong phòng ngủ khiến Lộ Nghiên cảm thấy hơi lạnh. Cô bước về phía bên kia giường, nằm ở mép giường, mặt hướng ra ngoài. Cảm nhận được Trần Mặc Đông chuyển động cơ thể, Lộ Nghiên cố gắng nhắm chặt mắt.
Trần Mặc Đông tiến sát vào lưng Lộ Nghiên, ôm cô từ phía sau, tay thò vào trong áo ngủ của Lộ Nghiên. Cơ thể Lộ Nghiên khẽ run rẩy, mà trái tim cô dường như cũng xuất hiện cảm giác lạ thường.
“Trần Mặc Đông, anh nói xem em đẹp hay Lưu Uyên Thư đẹp?”
Lộ Nghiên thấy tay Trần Mặc Đông đột ngột cứng lại, nhưng anh không hề trả lời, chỉ lặng lẽ rút tay ra, rồi đặt trên eo Lộ Nghiên, căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Lộ Nghiên muốn cười nhưng lại không nhếch nổi khóe môi. Cô từng nói cô và Trần Mặc Đông sẽ luôn ở thế hòa, chuyện này chính là sự báo thù với chuyện dâu tây vừa nãy. Trần Mặc Đông vốn là kẻ hạng nhất coi thường lời nói dối, anh sẽ không bao giờ nói dối. Lộ Nghiên tự biết mình không so bì được với cô tiểu thư kia. Nhưng khi đã nói ra vấn đề này thì chính cô cũng không biết vì báo thù hay vì thăm dò.
Lộ Nghiên không ngủ được, có lẽ vì căn phòng hoa lệ này vốn không hợp với phong cách của cô. Nói chung khi Lộ Nghiên đã khó ngủ thì ngay cả đã ngủ rồi cũng sẽ mau tỉnh. Lộ Nghiên không biết từ khi nào mình bị chứng khó ngủ. Trước đây cô chỉ cần nằm xuống là ngủ, hơn nữa còn luôn thèm ngủ. Nếu có thể quay trở về quá khứ, chắc chắn cô sẽ vì mình mà nhiệt tình xung phong quay trở lại.
Lộ Nghiên có thể cảm nhận được hơi thở của Trần Mặc Đông bên cạnh, anh cũng không ngủ được.
Hơn nửa đêm, Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông xuống giường. Cô mở mắt nhìn, anh đang ngồi trên một chiếc ghế dựa cạnh cửa sổ, điếu thuốc trên tay vẫn chưa châm lửa, mắt nhìn vào khoảng không gian tối đen không bị rèm cửa che mất.
“Anh đã từng dao động, hoặc có thể vẫn đang dao động.” Lộ Nghiên không ngờ giọng nói mình trong đêm tối lại trở nên khàn như vậy, thậm chí không hề bộc lộ ra một chút tâm tư nào, không có đau thương, không có cầu xin, càng không hề có oán giận.
Trần Mặc Đông quay người về phía Lộ Nghiên, ánh sáng quá yếu ớt nên Lộ Nghiên không nhìn rõ biểu hiện của anh.
“Những chuyện đó, anh không thể thay đổi được điều gì cả.” Rất lâu sau Lộ Nghiên mới nghe thấy câu trả lời của Trần Mặc Đông.
“Vâng, em biết.”
“Em rất để ý sao?”
“Không, em không để ý. Như anh nói, những chuyện đã qua chúng ta đều không cách nào thay đổi được.”
Sau đó cả gian phòng chìm vào im lặng. Lộ Nghiên nhớ khi còn nhỏ, để miêu tả sự yên tĩnh của lớp học đã viết: “Cho dù rơi xuống một cây kim cũng nghe thấy âm thanh”, có lẽ câu văn ấu trĩ kinh điển này cũng không đủ miêu tả được cảnh tượng lúc này. Lộ Nghiên nằm trên giường nghe tiếng gió vi vu từ điều hòa, gió thổi xuyên qua da thịt, chạm vào xương cốt, khiến cả trái tim cô thấy lạnh lẽo vô cùng.
Sáng sớm, Lộ Nghiên tỉnh dậy, cầm bộ đồng phục làm việc và mấy bộ quần áo rồi rời đi.
Hôm nay Lộ Nghiên phải kiểm tra lại công tác chuẩn bị cuối cùng cho tiệc khai trương tối nay. Vì còn sớm, Lộ Nghiên dựa người cạnh cửa sổ uống cà phê. Cô nghĩ tới cả đêm dài nặng nề và những lời nói tối qua.
“Tiểu Lộ, sao hôm nay đến sớm vậy?” Bác lao công đẩy cửa bước vào nhìn thấy Lộ Nghiên bị dọa một phen.
“Còn không phải vì tiệc khai trương nên mới thế này sao ạ!” Lộ Nghiên muốn mình tỏ ra bình thường và vui vẻ.
“Đúng vậy. Chỉ có cấp dưới là khổ thôi, còn những người bên trên thì lúc nào cũng xuất hiện mặt mày rạng rỡ.”
Lộ Nghiên mỉm cười, quay về chỗ ngồi. Vẫn chưa đến bảy giờ nhưng cô đã bắt đầu một ngày làm việc của mình.
Buổi tối, Lộ Nghiên chăm chút trang điểm, một làn phấn dày dưới mắt che đi những vết thâm, môi đánh son màu cam tươi đỏ. Lộ Nghiên mặc một chiếc váy màu đen lệch vai, cô cùng giám đốc Lưu tham dự tiệc. Tuy là con gái, không uống được rượu, nhưng cô vẫn giữ vai trò đứng bên cạnh như bộ mặt của giám đốc Lưu.
Từ khi tiệc chưa bắt đầu, Lộ Nghiên và giám đốc Lưu đã hòa vào đám đông. Lộ Nghiên cố gắng mỉm cười nhưng vẫn cảm thấy mình không được tự nhiên, chỉ đến khi nhớ tới việc thiện làm chiều nay cô mới cảm thấy mình có lý do để mỉm cười. Buổi chiều sau khi làm xong việc, Lộ Nghiên nhớ tới chương trình xem tối qua, cô lên mạng lấy số điện thoại của đài truyền hình, gọi điện hỏi thăm tình hình cụ thể. Người nhận điện thoại cũng rất tỉ mỉ thông báo tình hình gia đình đó và thời gian lần quay chuơng trình đó cho Lộ Nghiên, sau đó hỏi thăm tình hình của Lộ Nghiên. Lộ Nghiên ủng hộ ba nghìn tệ, và để lại tin nhắn rằng: Hi vọng người phụ nữ kia có thể vì con cái mà tiếp tục trị bệnh, hi vọng đứa bé và toàn bộ gia đình có thể khỏe mạnh. Bên nhà đài muốn để lại thông tin của Lộ Nghiên, cuối cùng cô chỉ để lại số điện thoại. Cô hi vọng một ngày nào đó có thể nghe thấy giọng nói khỏe mạnh của đứa bé, thông báo với cô rằng: “Cháu đã khỏe lại rồi”. Lộ Nghiên dùng số tiền mình tích cóp được đi chuyển khoản ngân hàng. Tiền lương của cô không cao, bình thường lại thích mua những đồ vụn vặt, với những khoản chi lớn, cô thường dùng tiền của Trần Mặc Đông, nhưng một năm cũng vẫn không tích góp được nhiều. Cô không phải không nghĩ đến chuyện mình bị lừa nhưng vì có những điều không thể rõ ràng nên cô quyết định chuyển khoản, lấy giấy chuyển khoản, đợi đến khi bị lừa thì hẵng tính.
Tiệc rượu bắt đầu bằng bài diễn văn của Trần Mặc Đông và giám đốc Lưu. Trần Mặc Đông nói không nhiều, diễn văn ngắn ngọn chưa đến một phút theo đúng phong cách của anh. Trước mặt người khác, anh thích đứng ở góc độ người nghe. Lộ Nghiên đứng dưới khán đài, nhìn Trần Mặc Đông gần ngay trước mặt nhưng lại cảm giác xa vời. Lộ Nghiên tự cười chính mình càng ngày càng có tố chất của nữ nhà văn trẻ.
Sau diễn văn, Lộ Nghiên đứng sau giám đốc Lưu đi mời rượu khách. Dù sao giám đốc Lưu cũng không còn trẻ, uống mấy ly rượu mặt đã đỏ, sau đó ông thoái thác không uống được nữa, khách khứa đều không chịu, Lộ Nghiên đành thay ông uống mấy ly.
“Cô Lộ không những đẹp mà tửu lượng cũng cao. Lưu tổng, anh đúng là tìm được một trợ lý tốt.” Giọng điệu người nói rất đưa đẩy, Lộ Nghiên không để ý nhiều. Nhưng Lưu tổng lại vỗ vai người nói, ý bảo anh ta đừng nói lung tung.
Lộ Nghiên và giám đốc Lưu đi về phía Trần Mặc Đông. Vốn dĩ nên đi đến bàn Trần Mặc Đông mời rượu trước, nhưng phải chào hỏi khách khứa, mà Trần Mặc Đông đang nói chuyện với đối tác bên cạnh nên giám đốc Lưu chọn đi mời rượu chỗ khác trước.
“Trần tổng, ly này tôi mời cậu.”
“Chú Lưu, cháu làm sao dám nhận, phải để vãn bối cháu mời chú một ly ạ.”
Hai người nâng chén uống, có vẻ Trần Mặc Đông không uống nhiều. Lộ Nghiên nhớ hình như có một khoảng thời gian trên người anh không hề có mùi rượu. Trần Mặc Đông nhìn về phía Lộ Nghiên, Lộ Nghiên chuyển tầm mắt về ly rượu trên tay.
Những người khác trên bàn ăn đều hướng về phía giám đốc Lưu mời rượu. Sau khi uống mấy ly rượu, giám đốc Lưu có chút gắng gượng, Lộ Nghiên mỉm cười uống hộ ông mấy chén. Bình thường Lộ Nghiên uống rượu đều chỉ uống cho có khí thế, cô chưa bao giờ uống say nên không biết tửu lượng của mình thế nào, nhưng hôm nay dường như đã uống quá sức. Cả đám hỗn độn bia, rượu đỏ, rượu trắng trong dạ dày khiến Lộ Nghiên nghĩ mình phải rời khỏi đây trước khi tự bêu xấu mình.
“Phụ nữ có thể thay rượu bằng nước hoa quả.” Không biết những lời này của Trần Mặc Đông là nói cho Lộ Nghiên hay cho khách khứa nghe. Mấy người mời rượu nghe thấy lời nói này cũng dừng tay mời rượu, khách khí khoác lác mấy câu với Lộ Nghiên.
“Tiểu Lộ, nếu cháu không muốn để tôi bị phiền phức thì đừng uống nữa, cháu nhìn sắc mặt của Mặc Đông kìa.” Lúc rời khỏi bàn tiệc, giám đốc Lưu nhân cô hội “trách móc” cô. Lộ Nghiên rất kính trọng giám đốc Lưu, những lúc chỉ có hai người, ông bảo Lộ Nghiên chỉ cần gọi ông là “chú Lưu”. Khi cô vừa đến thành phố này, chính ông là người đã giúp cô tìm hiểu công việc, truyền cho cô sự ấm áp và nhiệt tình, nhưng mãi đến ngày hôm qua cô mới biết nhân tố thúc đẩy chuyện này có không ít sự liên quan của Trần Mặc Đông.
“Cháu giúp chú mà chú còn nói cháu không đúng nữa.”
“Cháu tức giận cậu ấy thì cũng đừng lôi rượu ra trút giận.”
“Chú thật vô tình.”
“Nha đầu ngốc, cháu nói chú như vậy sao? Đi đi, đi cho tỉnh rượu, khi nào tỉnh thì về nhà.”
“Vậy chú làm thế nào?”
“Chú đã nhiều tuổi như vậy còn sợ gì sao?”
“Cũng đúng, nhưng chú đừng uống nữa đấy, hại sức khỏe lắm.”
Lộ Nghiên tìm một bàn trống ngồi xuống, đầu óc cô choáng váng, đúng là rượu tốt bốc chậm. Cổ họng khô như lửa đốt, Lộ Nghiên tiện tay cầm ly nước trắng bên cạnh, uống được hai ngụm mới phát hiện là rượu, xem ra cô say thật rồi.
Lộ Nghiên đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, muốn sửa sang một chút rồi rời đi. Cô cảm thấy có ánh mắt dõi theo cô, nhưng đầu óc co giật, cô không để ý đến điều gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Lộ Nghiên vỗ nước lên mặt. Cô gái xinh đẹp bên cạnh không ngừng nhìn Lộ Nghiên, có thể cô ta chưa từng nhìn thấy cô gái nào hào phóng đối xử với khuôn mặt mình như vậy. Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn cô ta mỉm cười, sau đó loạng choạng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Lộ Nghiên nhìn mọi thứ không rõ, mơ màng nhìn thấy Trần Mặc Đông. Cô lắc lắc đầu bước tới, đầu óc hỗn loạn, cô không rõ phương hướng của chính mình, đột nhiên cảm thấy cả người không còn sức lực, thậm chí bất lực với cả nước mắt đang rơi. Đúng lúc này cô bỗng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, nhưng lại rất ấm áp.
“Trần Mặc Đông, là anh sao?” Tầm nhìn của Lộ Nghiên vẫn không sao tập trung được.
“Là anh.”
“Anh nói xem, em đẹp hay Lưu Uyên Thư đẹp?”
Ý thức của Lộ Nghiên hoàn toàn dừng ở suy nghĩ này, cô không nghe thấy hoặc không nghe rõ câu trả lời, cô chỉ nhớ khi đó mình đã khóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook