Bước Tiếp Theo Thiên Đường
-
Chương 29: Những ngày tháng thường nhật (2)
Gần đây Trần Mặc Đông đi tiếp khách rất nhiều, nhưng bất kể muộn thế nào
anh vẫn về nhà. Thời gian đầu Lộ Nghiên còn đợi anh, cố gắng ra dáng một người vợ mẫu mực, nhưng sau vài lần, cô phát hiện Trần Mặc Đông về nhà
vẫn rất tỉnh táo, chẳng những không cảm kích cô mà còn coi cô như người
để sai bảo, vì thế cô quyết định rộng rãi với chính mình, không đợi anh
nữa.
Đương nhiên còn có một lý do nữa: Thỉnh thoảng Trần Mặc Đông đi tiếp khách về, trên người anh còn có mùi nước hoa của phụ nữ, khi thì thanh nhã, khi lại nồng đậm. Tuy Lộ Nghiên cũng có mấy lọ nước hoa nhưng cô rất ít khi sử dụng, đa số đều dùng để phục vụ tủ quần áo. Nước hoa chỉ là một hình thức lịch sự với người ngoài khi giao tiếp xã hội, mà Lộ Nghiên ở nhà lại rất thoải mái, không muốn trên người có thêm bất cứ mùi nào nữa, ở nhà ngửi thấy mùi nước hoa khiến cô có cảm giác rất khó chịu.
Lộ Nghiên rất mẫn cảm, thỉnh thoảng cô đang ngủ bị mùi nước hoa đánh thức. Lúc mở mắt ra, cô thấy bóng dáng Trần Mặc Đông từ bên giường bước đi, sau đó anh đứng bên cạnh thay quần áo, rồi đi vào nhà tắm. Tình huống như vậy bắt đầu xảy ra kể từ khi Lộ Nghiên không đợi Trần Mặc Đông nữa. Mỗi lần Trần Mặc Đông về nhà đều khẽ khàng gọi cô, nhưng đôi khi cô cũng không biết anh về lúc nào, buổi sáng tỉnh dậy sẽ thấy cả người mình bị một cánh tay đè chặt đến mức không thở được, sau đó cô sẽ không chút khách khí đạp anh một phát, Trần Mặc Đông cũng ít khi để ý cô, chỉ nắm chặt tay cô, rồi tiếp tục ngủ.
Có một ngày, Trần Mặc Đông về nhà không muộn lắm, Lộ Nghiên lúc ấy đang nằm trên giường nghiền ngẫm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Khi Trần Mặc Đông tiến lại gần, một mùi hương ngọt ngào phảng phất nhẹ qua mũi cô.
“Thối chết đi được. Mời anh đi tắm đã.”
Trần Mặc Đông không ở lại nữa, vừa cởi cà – vạt vừa bước vào nhà tắm. Lộ Nghiên tiện tay cầm lọ xịt muỗi ở đầu giường, phun vài cái, không gian nhanh chóng ngập tràn mùi mát lạnh. Mùi hương đậm đặc trong không gian khiến Lộ Nghiên nhăn mặt nhăn mũi hít thở, rồi lại tiếp tục đọc sách.
“Không có muỗi, sao em lại phun nước hoa?” Trần Mặc Đông xoa tóc, bước từ trong phòng tắm ra.
“Anh có hiểu biết gì không đấy? Đây là nước chống muỗi, không phải nước hoa.”
Trần Mặc Đông không muốn đấu khẩu với cô, anh nằm sang một bên, cầm lấy quyển sách trên tay cô, kéo cô xuống cạnh mình. Lộ Nghiên tự biết mình không đấu lại anh nên cũng không lãng phí sức lực, hai người tắt đèn đi ngủ. Bỗng nhiên Lộ Nghiên lo ngày mai mình sẽ không tìm thấy trang đang đọc dở của quyển sách vừa nãy. Trong cảm giác mơ hồ, Lộ Nghiên thấy căn phòng đã tràn ngập lại cảm giác hài hòa của ngày thường.
Hôm đó, hương vị cô ngửi thấy trên người Trần Mặc Đông giống với kiểu nước hoa cô dùng, vì thế cô không tránh khỏi có chút khó chịu, nhưng cô cũng không rõ vì sao mình phải khó chịu như vậy. Cuối cùng cô lấy lọ xịt muỗi để lấn át mùi hương kia, không ngửi thấy nữa, lòng cũng đỡ buồn phiền.
Với những loại chuyện này, Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông gần như tự hiểu ngầm với nhau. Trần Mặc Đông không hề giải thích, Lộ Nghiên cũng hiểu anh chỉ thích ứng với hoàn cảnh nên không hề làm mấy chuyện ghen tuông. Nếu chuyện này có ngoại lệ, đương nhiên là khi một trong hai người mất kiểm soát.
Một buổi tối, bữa tối của Lộ Nghiên là một quả táo và một bát yến mạch, vì lúc Lộ Nghiên chuẩn bị làm bữa tối, Trần Mặc Đông gọi điện về nhà nói rằng hôm nay phải tiếp khách, bảo cô không phải đợi anh. Lộ Nghiên thầm mắng chửi anh trong lòng: “Mình đã đợi anh ta khi nào chứ”, cuối cùng cô không chịu được bèn “hét” lên một tiếng. Vì thế cô cũng lười không muốn nấu bữa tối, tùy tiện tìm thứ gì đó nhét vào bụng.
Vừa đúng là buổi tối thứ sáu, Lộ Nghiên không vội ngủ, cô mở bộ phim mình vẫn đang xem dở hồi ở thành phố S.
Nam chính vẫn là người đó, nhưng hiện giờ cô lại không liên tưởng đến bất kì ai như ngày trước. Tình cảm của nam chính đã thay đổi, anh ta nhớ thương điên cuồng nữ chính khiến Lộ Nghiên khóc sướt mướt. Hết một tập, nhìn đồng hồ vẫn chưa muộn nên cô mở một tập nữa. Nam chính vừa nãy vẫn còn kiên định không đổi thì bây giờ lại đang nằm trên giường quay cuồng cùng người con gái khác. Trên màn ảnh, nam chính thấy hình ảnh nữ chính đan xen vào người con gái say rượu trên giường, không gian mờ mịt đầy ám muội. Lộ Nghiên đoán bộ phim này chỉ có thể xem trên mạng vì nó vượt quá tiêu chuẩn của phim truyền hình. Cô cảm thấy tiếc những giọt nước mắt của mình khi nãy, xem ra đàn ông thật sự không đáng tin.
Lúc mở cửa, Trần Mặc Đông thấy Lộ Nghiên đang dán mắt vào máy tính đầy suy tư.
“Làm em sợ chết đi được. Anh cầm tinh quỉ đấy à?”
“Anh mới nghe thấy cầm tinh mèo, chứ chưa từng nghe thấy cầm tinh quỉ.”
Lúc này Lộ Nghiên mới phát hiện tinh thần của Trần Mặc Đông đang rất vui vẻ.
Lộ Nghiên đẩy Trần Mặc Đông đang kề sát vào mình, vẫn bảo anh đi tắm trước, còn mình tiếp tục chiến đấu với bộ phim tình cảm cường điệu quá mức.
Lúc bước vào phòng ngủ, Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông đã nằm trên giường, cô bước vào nhà tắm, thấy chiếc áo sơ mi trên tường bèn tiện tay giặt. Dù sao đây cũng là cuộc sống của cô, không thể không có trách nhiệm.
Lộ Nghiên bất ngờ phát hiện trên chiếc áo sơ mi có một dấu son nhạt, nếu không phải dưới ánh đèn công suất lớn chắc chắn không thể nhìn thấy. Trong phút chốc, cơn giận dữ của Lộ Nghiên không cách nào bộc phát ra được, cô ném chiếc áo đi, mở vòi nước, nhiệt độ nước hơi cao, xung quanh nhanh chóng phủ một tầng hơi nước. Cô bôi xà phòng tắm lên toàn thân, rồi kỳ cọ tay mình hai lần mới tắt vòi nước. Quay ra phòng ngủ, mặc kệ tóc vẫn chưa khô, Lộ Nghiên nằm xuống giường, quay lưng lại với Trần Mặc Đông.
Trần Mặc Đông vẫn ôm lấy Lộ Nghiên như thường lệ, nhưng Lộ Nghiên hất tay anh ra, miệng nói “Mệt”. Mấy lần Trần Mặc Đông cố ghé sát lại nhưng đều không có kết quả, cuối cùng cũng mặc kệ cô.
Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên hai người đi ngủ mà mỗi người nằm một góc. Tuy nhiên sáng hôm sau tỉnh dậy, Lộ Nghiên phát hiện hai người vẫn nằm trong tư thế như những ngày thường, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, cánh tay Trần Mặc Đông đặt trên eo hoặc trước ngực Lộ Nghiên. Lộ Nghiên đẩy tay Trần Mặc Đông, sau đó lấy sức giơ nắm đấm đánh anh trong không trung, nhưng vẫn chưa xả được giận.
Sau bữa sáng, Lộ Nghiên đang định ra khỏi nhà thì một người bạn thời đại học của Lộ Nghiên ở thành phố S đi công tác, gọi điện cho cô nói là muốn gặp mặt, Lộ Nghiên đồng ý. Quả thực quan hệ của hai người rất bình thường nhưng giữa hai người còn một tầng quan hệ nữa. Cô đã từng vô tình “giới thiệu” bạn gái cho người con trai này.
Trong một lần nghiên cứu kiến trúc, cô và cậu con trai này được phân thành một tổ. Lúc hai người đi cùng nhau trên phố, vô tình gặp một người bạn gái của Lộ Nghiên, ba người cùng nhau ăn tối, nhưng sau đó Thẩm Nham đến đón cô, Lộ Nghiên đành phải đi cùng anh. Trước lúc đi, cô giao nhiệm vụ đưa bạn gái của mình về cho cậu bạn đó. Kết quả mối quan hệ phát triển rất nhanh. Đương nhiên lúc đầu Lộ Nghiên không biết chuyện này, sau này khi mối quan hệ đó đã ổn định, họ mới nói cho cô. Khi đó Lộ Nghiên rất ngạc nhiên, còn tự cho mình là bà nguyệt nối kết nhân duyên.
Mối quan hệ của hai người đó đã duy trì được vài năm, tình cảm rất tốt. Họ cũng thừa nhận Lộ Nghiên là bà mối, vì thế mối quan hệ của ba người càng gần gũi hơn trước.
Lộ Nghiên tỉ mỉ trang điểm, ngay cả chính cô cũng cảm thấy kỳ lạ, sao mỹ phẩm có thể khiến khuôn mặt cô thay đổi nhiều như thế.
“Hôm nay không cần đợi em, em cũng không biết khi nào mới về.” Trước khi ra khỏi cửa, Lộ Nghiên nói với Trần Mặc Đông một câu.
Trần Mặc Đông từ tờ báo ngẩng đầu lên, không hề nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Lộ Nghiên không nói gì nữa, quay người mở cửa.
Thời gian Lộ Nghiên ra khỏi nhà vẫn còn sớm, không nghĩ ra nơi nào để đi nên cô đến thẳng nơi đã hẹn với hai người kia. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Lộ Nghiên nghiêng đầu nhìn dòng xe cộ chạy qua. Tuy trời đầu thu nhưng thời tiết vẫn ấm áp, ánh mặt trời không gay gắt, một số người mặc áo dày, nhưng cũng có người chỉ mặc một chiếc váy ngắn. Đúng là cuộc sống phong phú, cảnh tượng nào cũng có thể xảy ra.
“Sao lại đến sớm vậy?”
Lộ Nghiên quay đầu nhìn người đang đi tới, người hơi béo lên, còn những thứ khác vẫn không hề thay đổi, nụ cười trên mặt đọng lại nơi khóe miệng.
“Mình nào dám để ông chủ lớn như cậu phải đợi mình.”
“Cái gì mà ông chủ lớn? Là ông chủ lớn còn phải tự đi công tác sao? Sao cậu lại mang dáng vẻ tức giận thế này?”
Lộ Nghiên mỉm cười, kéo cậu ta nói sang chuyện khác. Bữa ăn rất vui vẻ, đa số thời gian hai người ôn lại chuyện cũ, bầu không khí này và khi ăn cơm cùng Trần Mặc Đông đúng là không thể so sánh với nhau. Cậu bạn nói với Lộ Nghiên rằng người bạn gái kia đang mang thai, cơ thể đã tăng cân lên nhiều, nhìn xa giống như một quả bóng. Cậu bạn nói những lời vui đùa nhưng trên mặt lại hiện rõ niềm hạnh phúc vô hạn. Anh ta còn nói với cô khi con họ tròn một trăm ngày tuổi, họ sẽ tổ chức hôn lễ.
“Yêu đương lâu như vậy mà hai người vẫn chưa bàn chuyện đại sự sao?” Lộ Nghiên thở dài.
“Đã đăng ký rồi mà. Lúc ấy, mình vừa mới lập công ty, mỗi ngày bận muốn chết, làm gì còn sức bàn đến chuyện này. May mà mình có được người vợ tốt, cô ấy cũng không quá để ý chuyện này.”
Cậu bạn rất bận rộn nên hai người ăn xong bữa trưa thì tạm biệt.
Lộ Nghiên đi dạo quanh siêu thị gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại tại một cửa hàng quần áo nam, cảm giác về những mẫu quần áo ở đây rất quen thuộc. Cô ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra đa số quần áo của Trần Mặc Đông đều là của thương hiệu này. Cô chọn một chiếc áo sơ mi màu tím kiểu cách bình thường. Đa số sơ mi của Trần Mặc Đông màu trắng, chỉ có mấy chiếc màu xám và đen. Lộ Nghiên cũng không cố ý chọn đồ trái ngược với anh, chỉ là cô cảm thấy chiếc áo này quả thực rất đẹp. Nhân viên hỏi cô chọn size áo nào, cô không thể nói rõ, chỉ đơn giản miêu tả chiều cao và hình dáng của Trần Mặc Đông. Cuối cùng Lộ Nghiên thanh toán bằng thẻ của Trần Mặc Đông vì tiền lương của cô chắc chắn không gánh nổi những khoản tiêu như vậy.
Nhìn đồng hồ mới hơn ba giờ, Lộ Nghiên lại đi đến cửa hàng McDonald gần đó, cô gọi ly kem mứt. Nghĩ đến chuyện của người bạn gái và cậu bạn trai khi nãy, quả thực Lộ Nghiêm thấy mối quan hệ của họ đúng là quá trình yêu đương tự nhiên, có sự xúc động ngây ngô, có những chuyện hâm nóng tình cảm, có sự lưu luyến không rời, cùng chung hoạn nạn, có sự thấu hiểu lẫn nhau, tổng kết lại thì đó chính là tình yêu, hoặc có thể có lúc nào đó tình thân đã che giấu mất tình yêu, nhưng lại rất đúng với thứ hạnh phúc mà một người con gái mong ước trong đời. Lộ Nghiên ngưỡng mộ người bạn gái đó, cô rất vui vẻ đồng ý quay về tham dự hôn lễ của hai người.
Cậu bạn hỏi thăm cuộc sống của Lộ Nghiên, cô chỉ nói một câu: “Tất cả vẫn bình thường”. Cậu bạn cũng không hỏi gì thêm, chỉ ngượng ngùng mỉm cười.
Cuộc sống của Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông quả thực có thể hình dung thế này: Tất cả đều yên bình. Nhưng trong lòng Lộ Nghiên luôn có một cảm giác là ngày nào đó con thuyền của hai người sẽ lật ngược. Quả thực nếu nói trắng ra thì cuộc sống ấy không bình yên, chẳng qua là hai người đang nhường nhịn lẫn nhau, Trần Mặc Đông không để cô sắp đặt cuộc sống của anh, mà Lộ Nghiên cũng không để anh an bài cuộc sống của mình.
Càng nghĩ càng phiền muộn, sau khi ăn xong, Lộ Nghiên gọi thêm một phần kem mứt, vừa đi về nhà vừa ăn.
Lúc về tới nhà, Trần Mặc Đông đang ngồi trên sô pha ăn bánh qui và xem tin tức, Lộ Nghiên ít nhiều cũng có chút áy náy.
“Anh chưa ăn trưa sao?”
“Ừm.”
“Đừng ăn cái này nữa, đợi em tắm rửa xong sẽ đi nấu cơm.”
Lộ Nghiên bước vào nhà tắm, liếc thấy chiếc áo sơ mi kia, cô ném nó vào thùng rác rồi mới đi tắm. Rửa sạch khuôn mặt đầy mỹ phẩm xong, Lộ Nghiên cảm thấy mình như thế này mới thực sự dễ nhìn.
Bữa tối là đậu sốt thịt băm, khoai tây sợi chua cay, thịt hâm lại, và một món canh chua cay. Trên bàn ăn, Trần Mặc Đông ăn được mấy miếng thì nhíu mày, đa số bữa ăn của anh là cơm trắng, nhưng Lộ Nghiên lại há miệng to ăn ngấu nghiến.
“Anh không cảm thấy thức ăn hôm nay rất ngon sao?”
Trần Mặc Đông mặc kệ cô, đứng dậy đi về sô pha.
Lộ Nghiên khoái chí, cô vui vẻ rửa bát. Lúc đi từ phòng bếp ra, cô thấy Trần Mặc Đông vẫn đang xem TV, ăn bánh Oreo.
“Không biết thứ này có gì ngon, sao em lại thích những thứ thế này?” Nói xong, Trần Mặc Đông như phát tiết, cắn mạnh một miếng to.
“Chê nó không ngon thì đừng ăn nữa, trả em đây.” Lộ Nghiên ngồi xuống cạnh anh, giành lấy túi bánh qui trong tay anh.
Đột nhiên Trần Mặc Đông đè Lộ Nghiên nằm dưới người anh, kề sát miệng đang ngậm bánh qui tới miệng Lộ Nghiên. Ban đầu Lộ Nghiên còn đẩy anh, nhưng cô tự biết không đấu lại Trần Mặc Đông nên để mặc anh. Sau khi hai người ăn xong chiếc bánh qui, Trần Mặc Đông vẫn không buông Lộ Nghiên, mà hành động lại càng thêm phần khiêu khích.
“Không ở đây, vào trong đi.” Lộ Nghiên yếu ớt nói.
Trần Mặc Đông ôm Lộ Nghiên đi vào phòng ngủ, đến bên giường càng có thêm những hành động buông thả…
“Không phải mấy hôm nữa mới tới sao?” Ánh mắt Trần Mặc Đông nhuốm màu tức tối nhìn cơ thể cô, miệng hung hăng nói.
“Hôm nay ăn nhiều kem quá nên nó đến sớm thôi.” Lộ Nghiên giơ tay vòng qua cổ Trần Mặc Đông, ngẩng đầu hôn môi anh vài cái, sau đó không nhịn được bèn bật cười.
“Lộ Nghiên, em cố ý.”
“Đúng, là em cố ý đấy.”
“Xem ra phải sớm có mưu kế với cơ thể em mới được.”
“Thực ra em cũng không nghĩ ra sớm, vừa nãy lúc tắm mới nhớ ra.” Cuối cùng Lộ Nghiên cũng báo được thù, tâm lý trả thù của cô quả thực rất mạnh, mặc dù chuyện lần này chỉ là ông trời giúp cô.
Trần Mặc Đông đứng dậy đi về nhà tắm. Lộ Nghiên nằm trên giường cười đến mức chảy cả nước mắt.
Trần Mặc Đông quay về giường, hai người đều lặng lẽ. Lộ Nghiên nằm quay lưng về phía Trần Mặc Đông, tiếp tục lau nước mắt, cô cười rất lâu, nước mắt cũng không kiềm nén được. Trần Mặc Đông kéo người Lộ Nghiên quay lại để nhìn cô, Lộ Nghiên không muốn để anh thấy nên cố gắng chui đầu vào trong chăn.
“Em ăn nhiều kem quá nên đau bụng rồi.” Lộ Nghiên tìm một lý do cho mình.
“Lộ Nghiên, sau này có chuyện gì thì nói thẳng được không?” Tuy giọng điệu bình thản, nhưng bàn tay Trần Mặc Đông đã dịu dàng xoa bụng Lộ Nghiên.
‘Em không có chuyện gì cả.”
“Lộ Nghiên, nếu em hỏi anh chuyện cái áo sơ mi, thực sự anh có thể giải thích với em. Nhưng trước nay em chưa từng hỏi anh lấy một câu. Em tin anh sao? Không phải. Em nghĩ rằng mình rất độ lượng? Cũng không phải. Điều duy nhất anh nghĩ tới chỉ là em vốn dĩ không để ý những chuyện đó. Anh nói sai sao? Nhưng nếu em đã không để ý thì vì sao lại phải hành hạ mình như thế?” Trần Mặc Đông không còn bình tĩnh như những lúc bình thường. Lộ Nghiên nhớ mình đã từng mấy lần khiến Trần Mặc Đông tức giận, xem ra cô thực sự đáng giận.
Lộ Nghiên không nói gì, lặng lẽ nhích người sát vào cơ thể Trần Mặc Đông.
“Em cứ thế này khiến anh có cảm giác giống như khi chúng ta vừa mới kết hôn, như thể cuộc hôn nhân này không phải do em tự nguyện mà là do anh ép em, nhưng ngẫm nghĩ lại thì anh thực sự đã từng bức ép em làm gì đâu. Lúc đầu, vốn dĩ anh muốn tránh em, dù sao chuyện ở thành phố S cũng sớm giải quyết xong, cơ hội gặp mặt lại không nhiều. Nhưng em lại xuất hiện trước mắt anh, nói những điều vô nghĩa với anh. Rồi khi anh hôn em, em không hề cự tuyệt. Lần gặp mặt sau đó, em cũng không từ chối để anh đưa về nhà. Sau đó anh đưa em về nhà, nếu em nói nửa câu từ chối, anh cũng sẽ không tiếp tục ép em, thậm chí lần đó…”
Trần Mặc Đông chưa từng nói nhiều như vậy, Lộ Nghiên đoán anh nói rất mệt. Thực ra trong lòng cô hiểu rõ những gì anh định nói tiếp theo. Anh muốn nói đến chuyện lần đầu tiên hai người “phát sinh quan hệ”, ban đầu Lộ Nghiên phản kháng, nhưng sau đó cũng không từ chối nữa. Tuy trong quá trình đau đớn, Lộ Nghiên có hối hận mấy lần, nhưng bằng những lời khuyên bảo dịu dàng của Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên cũng đã thay đổi. Nói chung, trong toàn bộ mọi chuyện, Lộ Nghiên đều giữ thái độ lửng lơ. Có điều, nhớ lại hồi còn ở thành phố S, dù Trần Mặc Đông khó kìm lòng, nhưng chỉ cần Lộ Nghiên không gật đầu, chắc chắn anh cũng sẽ không tiến thêm một bước, có thể nói khi đó tâm ý của cô đã hoàn toàn viết rõ trên mặt mình.
Lộ Nghiên đột nhiên cảm thấy tâm tình mình tốt lên rất nhiều, cô nghĩ tới con người Trần Mặc Đông vẫn luôn kiềm chế lạnh lùng lại bị cô ép thành ra dáng vẻ này, giọng nói mang theo sự bất lực và tức giận nhưng vẫn cố kiềm nén.
“Em lại còn chuyện bé xé ra to nữa. Chẳng phải anh không ghen sao? Thậm chí em lại còn lôi chuyện từ ngày xửa ngày xưa ra nữa.”
Lộ Nghiên chui vào lòng anh: “Xoa xoa đi, bụng em đau.” Lộ Nghiên đặt lại tay Trần Mặc Đông lên bụng mình, bàn tay anh luôn rất ấm áp, như thể nhận ra được độ ấm, cả cơ thể Lộ Nghiên cũng ấm theo.
Trần Mặc Đông không nói nữa, chỉ lặng lẽ xoa bụng cho Lộ Nghiên.
Tuy “chiến dịch” lần này miễn cưỡng có thể coi là Lộ Nghiên thắng, nhưng người khổ cuối cùng vẫn là Lộ Nghiên. Buổi tối hôm đó, Lộ Nghiên lo Trần Mặc Đông đói nên vẫn dậy nấu mì cho anh. Rõ ràng vừa nãy Trần Mặc Đông nói nhiều quá nên khi ăn không nói một câu nào, ngay cả câu hỏi của Lộ Nghiên cũng bị anh lơ là bỏ qua.
Đương nhiên còn có một lý do nữa: Thỉnh thoảng Trần Mặc Đông đi tiếp khách về, trên người anh còn có mùi nước hoa của phụ nữ, khi thì thanh nhã, khi lại nồng đậm. Tuy Lộ Nghiên cũng có mấy lọ nước hoa nhưng cô rất ít khi sử dụng, đa số đều dùng để phục vụ tủ quần áo. Nước hoa chỉ là một hình thức lịch sự với người ngoài khi giao tiếp xã hội, mà Lộ Nghiên ở nhà lại rất thoải mái, không muốn trên người có thêm bất cứ mùi nào nữa, ở nhà ngửi thấy mùi nước hoa khiến cô có cảm giác rất khó chịu.
Lộ Nghiên rất mẫn cảm, thỉnh thoảng cô đang ngủ bị mùi nước hoa đánh thức. Lúc mở mắt ra, cô thấy bóng dáng Trần Mặc Đông từ bên giường bước đi, sau đó anh đứng bên cạnh thay quần áo, rồi đi vào nhà tắm. Tình huống như vậy bắt đầu xảy ra kể từ khi Lộ Nghiên không đợi Trần Mặc Đông nữa. Mỗi lần Trần Mặc Đông về nhà đều khẽ khàng gọi cô, nhưng đôi khi cô cũng không biết anh về lúc nào, buổi sáng tỉnh dậy sẽ thấy cả người mình bị một cánh tay đè chặt đến mức không thở được, sau đó cô sẽ không chút khách khí đạp anh một phát, Trần Mặc Đông cũng ít khi để ý cô, chỉ nắm chặt tay cô, rồi tiếp tục ngủ.
Có một ngày, Trần Mặc Đông về nhà không muộn lắm, Lộ Nghiên lúc ấy đang nằm trên giường nghiền ngẫm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Khi Trần Mặc Đông tiến lại gần, một mùi hương ngọt ngào phảng phất nhẹ qua mũi cô.
“Thối chết đi được. Mời anh đi tắm đã.”
Trần Mặc Đông không ở lại nữa, vừa cởi cà – vạt vừa bước vào nhà tắm. Lộ Nghiên tiện tay cầm lọ xịt muỗi ở đầu giường, phun vài cái, không gian nhanh chóng ngập tràn mùi mát lạnh. Mùi hương đậm đặc trong không gian khiến Lộ Nghiên nhăn mặt nhăn mũi hít thở, rồi lại tiếp tục đọc sách.
“Không có muỗi, sao em lại phun nước hoa?” Trần Mặc Đông xoa tóc, bước từ trong phòng tắm ra.
“Anh có hiểu biết gì không đấy? Đây là nước chống muỗi, không phải nước hoa.”
Trần Mặc Đông không muốn đấu khẩu với cô, anh nằm sang một bên, cầm lấy quyển sách trên tay cô, kéo cô xuống cạnh mình. Lộ Nghiên tự biết mình không đấu lại anh nên cũng không lãng phí sức lực, hai người tắt đèn đi ngủ. Bỗng nhiên Lộ Nghiên lo ngày mai mình sẽ không tìm thấy trang đang đọc dở của quyển sách vừa nãy. Trong cảm giác mơ hồ, Lộ Nghiên thấy căn phòng đã tràn ngập lại cảm giác hài hòa của ngày thường.
Hôm đó, hương vị cô ngửi thấy trên người Trần Mặc Đông giống với kiểu nước hoa cô dùng, vì thế cô không tránh khỏi có chút khó chịu, nhưng cô cũng không rõ vì sao mình phải khó chịu như vậy. Cuối cùng cô lấy lọ xịt muỗi để lấn át mùi hương kia, không ngửi thấy nữa, lòng cũng đỡ buồn phiền.
Với những loại chuyện này, Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông gần như tự hiểu ngầm với nhau. Trần Mặc Đông không hề giải thích, Lộ Nghiên cũng hiểu anh chỉ thích ứng với hoàn cảnh nên không hề làm mấy chuyện ghen tuông. Nếu chuyện này có ngoại lệ, đương nhiên là khi một trong hai người mất kiểm soát.
Một buổi tối, bữa tối của Lộ Nghiên là một quả táo và một bát yến mạch, vì lúc Lộ Nghiên chuẩn bị làm bữa tối, Trần Mặc Đông gọi điện về nhà nói rằng hôm nay phải tiếp khách, bảo cô không phải đợi anh. Lộ Nghiên thầm mắng chửi anh trong lòng: “Mình đã đợi anh ta khi nào chứ”, cuối cùng cô không chịu được bèn “hét” lên một tiếng. Vì thế cô cũng lười không muốn nấu bữa tối, tùy tiện tìm thứ gì đó nhét vào bụng.
Vừa đúng là buổi tối thứ sáu, Lộ Nghiên không vội ngủ, cô mở bộ phim mình vẫn đang xem dở hồi ở thành phố S.
Nam chính vẫn là người đó, nhưng hiện giờ cô lại không liên tưởng đến bất kì ai như ngày trước. Tình cảm của nam chính đã thay đổi, anh ta nhớ thương điên cuồng nữ chính khiến Lộ Nghiên khóc sướt mướt. Hết một tập, nhìn đồng hồ vẫn chưa muộn nên cô mở một tập nữa. Nam chính vừa nãy vẫn còn kiên định không đổi thì bây giờ lại đang nằm trên giường quay cuồng cùng người con gái khác. Trên màn ảnh, nam chính thấy hình ảnh nữ chính đan xen vào người con gái say rượu trên giường, không gian mờ mịt đầy ám muội. Lộ Nghiên đoán bộ phim này chỉ có thể xem trên mạng vì nó vượt quá tiêu chuẩn của phim truyền hình. Cô cảm thấy tiếc những giọt nước mắt của mình khi nãy, xem ra đàn ông thật sự không đáng tin.
Lúc mở cửa, Trần Mặc Đông thấy Lộ Nghiên đang dán mắt vào máy tính đầy suy tư.
“Làm em sợ chết đi được. Anh cầm tinh quỉ đấy à?”
“Anh mới nghe thấy cầm tinh mèo, chứ chưa từng nghe thấy cầm tinh quỉ.”
Lúc này Lộ Nghiên mới phát hiện tinh thần của Trần Mặc Đông đang rất vui vẻ.
Lộ Nghiên đẩy Trần Mặc Đông đang kề sát vào mình, vẫn bảo anh đi tắm trước, còn mình tiếp tục chiến đấu với bộ phim tình cảm cường điệu quá mức.
Lúc bước vào phòng ngủ, Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông đã nằm trên giường, cô bước vào nhà tắm, thấy chiếc áo sơ mi trên tường bèn tiện tay giặt. Dù sao đây cũng là cuộc sống của cô, không thể không có trách nhiệm.
Lộ Nghiên bất ngờ phát hiện trên chiếc áo sơ mi có một dấu son nhạt, nếu không phải dưới ánh đèn công suất lớn chắc chắn không thể nhìn thấy. Trong phút chốc, cơn giận dữ của Lộ Nghiên không cách nào bộc phát ra được, cô ném chiếc áo đi, mở vòi nước, nhiệt độ nước hơi cao, xung quanh nhanh chóng phủ một tầng hơi nước. Cô bôi xà phòng tắm lên toàn thân, rồi kỳ cọ tay mình hai lần mới tắt vòi nước. Quay ra phòng ngủ, mặc kệ tóc vẫn chưa khô, Lộ Nghiên nằm xuống giường, quay lưng lại với Trần Mặc Đông.
Trần Mặc Đông vẫn ôm lấy Lộ Nghiên như thường lệ, nhưng Lộ Nghiên hất tay anh ra, miệng nói “Mệt”. Mấy lần Trần Mặc Đông cố ghé sát lại nhưng đều không có kết quả, cuối cùng cũng mặc kệ cô.
Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên hai người đi ngủ mà mỗi người nằm một góc. Tuy nhiên sáng hôm sau tỉnh dậy, Lộ Nghiên phát hiện hai người vẫn nằm trong tư thế như những ngày thường, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau, cánh tay Trần Mặc Đông đặt trên eo hoặc trước ngực Lộ Nghiên. Lộ Nghiên đẩy tay Trần Mặc Đông, sau đó lấy sức giơ nắm đấm đánh anh trong không trung, nhưng vẫn chưa xả được giận.
Sau bữa sáng, Lộ Nghiên đang định ra khỏi nhà thì một người bạn thời đại học của Lộ Nghiên ở thành phố S đi công tác, gọi điện cho cô nói là muốn gặp mặt, Lộ Nghiên đồng ý. Quả thực quan hệ của hai người rất bình thường nhưng giữa hai người còn một tầng quan hệ nữa. Cô đã từng vô tình “giới thiệu” bạn gái cho người con trai này.
Trong một lần nghiên cứu kiến trúc, cô và cậu con trai này được phân thành một tổ. Lúc hai người đi cùng nhau trên phố, vô tình gặp một người bạn gái của Lộ Nghiên, ba người cùng nhau ăn tối, nhưng sau đó Thẩm Nham đến đón cô, Lộ Nghiên đành phải đi cùng anh. Trước lúc đi, cô giao nhiệm vụ đưa bạn gái của mình về cho cậu bạn đó. Kết quả mối quan hệ phát triển rất nhanh. Đương nhiên lúc đầu Lộ Nghiên không biết chuyện này, sau này khi mối quan hệ đó đã ổn định, họ mới nói cho cô. Khi đó Lộ Nghiên rất ngạc nhiên, còn tự cho mình là bà nguyệt nối kết nhân duyên.
Mối quan hệ của hai người đó đã duy trì được vài năm, tình cảm rất tốt. Họ cũng thừa nhận Lộ Nghiên là bà mối, vì thế mối quan hệ của ba người càng gần gũi hơn trước.
Lộ Nghiên tỉ mỉ trang điểm, ngay cả chính cô cũng cảm thấy kỳ lạ, sao mỹ phẩm có thể khiến khuôn mặt cô thay đổi nhiều như thế.
“Hôm nay không cần đợi em, em cũng không biết khi nào mới về.” Trước khi ra khỏi cửa, Lộ Nghiên nói với Trần Mặc Đông một câu.
Trần Mặc Đông từ tờ báo ngẩng đầu lên, không hề nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Lộ Nghiên không nói gì nữa, quay người mở cửa.
Thời gian Lộ Nghiên ra khỏi nhà vẫn còn sớm, không nghĩ ra nơi nào để đi nên cô đến thẳng nơi đã hẹn với hai người kia. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Lộ Nghiên nghiêng đầu nhìn dòng xe cộ chạy qua. Tuy trời đầu thu nhưng thời tiết vẫn ấm áp, ánh mặt trời không gay gắt, một số người mặc áo dày, nhưng cũng có người chỉ mặc một chiếc váy ngắn. Đúng là cuộc sống phong phú, cảnh tượng nào cũng có thể xảy ra.
“Sao lại đến sớm vậy?”
Lộ Nghiên quay đầu nhìn người đang đi tới, người hơi béo lên, còn những thứ khác vẫn không hề thay đổi, nụ cười trên mặt đọng lại nơi khóe miệng.
“Mình nào dám để ông chủ lớn như cậu phải đợi mình.”
“Cái gì mà ông chủ lớn? Là ông chủ lớn còn phải tự đi công tác sao? Sao cậu lại mang dáng vẻ tức giận thế này?”
Lộ Nghiên mỉm cười, kéo cậu ta nói sang chuyện khác. Bữa ăn rất vui vẻ, đa số thời gian hai người ôn lại chuyện cũ, bầu không khí này và khi ăn cơm cùng Trần Mặc Đông đúng là không thể so sánh với nhau. Cậu bạn nói với Lộ Nghiên rằng người bạn gái kia đang mang thai, cơ thể đã tăng cân lên nhiều, nhìn xa giống như một quả bóng. Cậu bạn nói những lời vui đùa nhưng trên mặt lại hiện rõ niềm hạnh phúc vô hạn. Anh ta còn nói với cô khi con họ tròn một trăm ngày tuổi, họ sẽ tổ chức hôn lễ.
“Yêu đương lâu như vậy mà hai người vẫn chưa bàn chuyện đại sự sao?” Lộ Nghiên thở dài.
“Đã đăng ký rồi mà. Lúc ấy, mình vừa mới lập công ty, mỗi ngày bận muốn chết, làm gì còn sức bàn đến chuyện này. May mà mình có được người vợ tốt, cô ấy cũng không quá để ý chuyện này.”
Cậu bạn rất bận rộn nên hai người ăn xong bữa trưa thì tạm biệt.
Lộ Nghiên đi dạo quanh siêu thị gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại tại một cửa hàng quần áo nam, cảm giác về những mẫu quần áo ở đây rất quen thuộc. Cô ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra đa số quần áo của Trần Mặc Đông đều là của thương hiệu này. Cô chọn một chiếc áo sơ mi màu tím kiểu cách bình thường. Đa số sơ mi của Trần Mặc Đông màu trắng, chỉ có mấy chiếc màu xám và đen. Lộ Nghiên cũng không cố ý chọn đồ trái ngược với anh, chỉ là cô cảm thấy chiếc áo này quả thực rất đẹp. Nhân viên hỏi cô chọn size áo nào, cô không thể nói rõ, chỉ đơn giản miêu tả chiều cao và hình dáng của Trần Mặc Đông. Cuối cùng Lộ Nghiên thanh toán bằng thẻ của Trần Mặc Đông vì tiền lương của cô chắc chắn không gánh nổi những khoản tiêu như vậy.
Nhìn đồng hồ mới hơn ba giờ, Lộ Nghiên lại đi đến cửa hàng McDonald gần đó, cô gọi ly kem mứt. Nghĩ đến chuyện của người bạn gái và cậu bạn trai khi nãy, quả thực Lộ Nghiêm thấy mối quan hệ của họ đúng là quá trình yêu đương tự nhiên, có sự xúc động ngây ngô, có những chuyện hâm nóng tình cảm, có sự lưu luyến không rời, cùng chung hoạn nạn, có sự thấu hiểu lẫn nhau, tổng kết lại thì đó chính là tình yêu, hoặc có thể có lúc nào đó tình thân đã che giấu mất tình yêu, nhưng lại rất đúng với thứ hạnh phúc mà một người con gái mong ước trong đời. Lộ Nghiên ngưỡng mộ người bạn gái đó, cô rất vui vẻ đồng ý quay về tham dự hôn lễ của hai người.
Cậu bạn hỏi thăm cuộc sống của Lộ Nghiên, cô chỉ nói một câu: “Tất cả vẫn bình thường”. Cậu bạn cũng không hỏi gì thêm, chỉ ngượng ngùng mỉm cười.
Cuộc sống của Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông quả thực có thể hình dung thế này: Tất cả đều yên bình. Nhưng trong lòng Lộ Nghiên luôn có một cảm giác là ngày nào đó con thuyền của hai người sẽ lật ngược. Quả thực nếu nói trắng ra thì cuộc sống ấy không bình yên, chẳng qua là hai người đang nhường nhịn lẫn nhau, Trần Mặc Đông không để cô sắp đặt cuộc sống của anh, mà Lộ Nghiên cũng không để anh an bài cuộc sống của mình.
Càng nghĩ càng phiền muộn, sau khi ăn xong, Lộ Nghiên gọi thêm một phần kem mứt, vừa đi về nhà vừa ăn.
Lúc về tới nhà, Trần Mặc Đông đang ngồi trên sô pha ăn bánh qui và xem tin tức, Lộ Nghiên ít nhiều cũng có chút áy náy.
“Anh chưa ăn trưa sao?”
“Ừm.”
“Đừng ăn cái này nữa, đợi em tắm rửa xong sẽ đi nấu cơm.”
Lộ Nghiên bước vào nhà tắm, liếc thấy chiếc áo sơ mi kia, cô ném nó vào thùng rác rồi mới đi tắm. Rửa sạch khuôn mặt đầy mỹ phẩm xong, Lộ Nghiên cảm thấy mình như thế này mới thực sự dễ nhìn.
Bữa tối là đậu sốt thịt băm, khoai tây sợi chua cay, thịt hâm lại, và một món canh chua cay. Trên bàn ăn, Trần Mặc Đông ăn được mấy miếng thì nhíu mày, đa số bữa ăn của anh là cơm trắng, nhưng Lộ Nghiên lại há miệng to ăn ngấu nghiến.
“Anh không cảm thấy thức ăn hôm nay rất ngon sao?”
Trần Mặc Đông mặc kệ cô, đứng dậy đi về sô pha.
Lộ Nghiên khoái chí, cô vui vẻ rửa bát. Lúc đi từ phòng bếp ra, cô thấy Trần Mặc Đông vẫn đang xem TV, ăn bánh Oreo.
“Không biết thứ này có gì ngon, sao em lại thích những thứ thế này?” Nói xong, Trần Mặc Đông như phát tiết, cắn mạnh một miếng to.
“Chê nó không ngon thì đừng ăn nữa, trả em đây.” Lộ Nghiên ngồi xuống cạnh anh, giành lấy túi bánh qui trong tay anh.
Đột nhiên Trần Mặc Đông đè Lộ Nghiên nằm dưới người anh, kề sát miệng đang ngậm bánh qui tới miệng Lộ Nghiên. Ban đầu Lộ Nghiên còn đẩy anh, nhưng cô tự biết không đấu lại Trần Mặc Đông nên để mặc anh. Sau khi hai người ăn xong chiếc bánh qui, Trần Mặc Đông vẫn không buông Lộ Nghiên, mà hành động lại càng thêm phần khiêu khích.
“Không ở đây, vào trong đi.” Lộ Nghiên yếu ớt nói.
Trần Mặc Đông ôm Lộ Nghiên đi vào phòng ngủ, đến bên giường càng có thêm những hành động buông thả…
“Không phải mấy hôm nữa mới tới sao?” Ánh mắt Trần Mặc Đông nhuốm màu tức tối nhìn cơ thể cô, miệng hung hăng nói.
“Hôm nay ăn nhiều kem quá nên nó đến sớm thôi.” Lộ Nghiên giơ tay vòng qua cổ Trần Mặc Đông, ngẩng đầu hôn môi anh vài cái, sau đó không nhịn được bèn bật cười.
“Lộ Nghiên, em cố ý.”
“Đúng, là em cố ý đấy.”
“Xem ra phải sớm có mưu kế với cơ thể em mới được.”
“Thực ra em cũng không nghĩ ra sớm, vừa nãy lúc tắm mới nhớ ra.” Cuối cùng Lộ Nghiên cũng báo được thù, tâm lý trả thù của cô quả thực rất mạnh, mặc dù chuyện lần này chỉ là ông trời giúp cô.
Trần Mặc Đông đứng dậy đi về nhà tắm. Lộ Nghiên nằm trên giường cười đến mức chảy cả nước mắt.
Trần Mặc Đông quay về giường, hai người đều lặng lẽ. Lộ Nghiên nằm quay lưng về phía Trần Mặc Đông, tiếp tục lau nước mắt, cô cười rất lâu, nước mắt cũng không kiềm nén được. Trần Mặc Đông kéo người Lộ Nghiên quay lại để nhìn cô, Lộ Nghiên không muốn để anh thấy nên cố gắng chui đầu vào trong chăn.
“Em ăn nhiều kem quá nên đau bụng rồi.” Lộ Nghiên tìm một lý do cho mình.
“Lộ Nghiên, sau này có chuyện gì thì nói thẳng được không?” Tuy giọng điệu bình thản, nhưng bàn tay Trần Mặc Đông đã dịu dàng xoa bụng Lộ Nghiên.
‘Em không có chuyện gì cả.”
“Lộ Nghiên, nếu em hỏi anh chuyện cái áo sơ mi, thực sự anh có thể giải thích với em. Nhưng trước nay em chưa từng hỏi anh lấy một câu. Em tin anh sao? Không phải. Em nghĩ rằng mình rất độ lượng? Cũng không phải. Điều duy nhất anh nghĩ tới chỉ là em vốn dĩ không để ý những chuyện đó. Anh nói sai sao? Nhưng nếu em đã không để ý thì vì sao lại phải hành hạ mình như thế?” Trần Mặc Đông không còn bình tĩnh như những lúc bình thường. Lộ Nghiên nhớ mình đã từng mấy lần khiến Trần Mặc Đông tức giận, xem ra cô thực sự đáng giận.
Lộ Nghiên không nói gì, lặng lẽ nhích người sát vào cơ thể Trần Mặc Đông.
“Em cứ thế này khiến anh có cảm giác giống như khi chúng ta vừa mới kết hôn, như thể cuộc hôn nhân này không phải do em tự nguyện mà là do anh ép em, nhưng ngẫm nghĩ lại thì anh thực sự đã từng bức ép em làm gì đâu. Lúc đầu, vốn dĩ anh muốn tránh em, dù sao chuyện ở thành phố S cũng sớm giải quyết xong, cơ hội gặp mặt lại không nhiều. Nhưng em lại xuất hiện trước mắt anh, nói những điều vô nghĩa với anh. Rồi khi anh hôn em, em không hề cự tuyệt. Lần gặp mặt sau đó, em cũng không từ chối để anh đưa về nhà. Sau đó anh đưa em về nhà, nếu em nói nửa câu từ chối, anh cũng sẽ không tiếp tục ép em, thậm chí lần đó…”
Trần Mặc Đông chưa từng nói nhiều như vậy, Lộ Nghiên đoán anh nói rất mệt. Thực ra trong lòng cô hiểu rõ những gì anh định nói tiếp theo. Anh muốn nói đến chuyện lần đầu tiên hai người “phát sinh quan hệ”, ban đầu Lộ Nghiên phản kháng, nhưng sau đó cũng không từ chối nữa. Tuy trong quá trình đau đớn, Lộ Nghiên có hối hận mấy lần, nhưng bằng những lời khuyên bảo dịu dàng của Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên cũng đã thay đổi. Nói chung, trong toàn bộ mọi chuyện, Lộ Nghiên đều giữ thái độ lửng lơ. Có điều, nhớ lại hồi còn ở thành phố S, dù Trần Mặc Đông khó kìm lòng, nhưng chỉ cần Lộ Nghiên không gật đầu, chắc chắn anh cũng sẽ không tiến thêm một bước, có thể nói khi đó tâm ý của cô đã hoàn toàn viết rõ trên mặt mình.
Lộ Nghiên đột nhiên cảm thấy tâm tình mình tốt lên rất nhiều, cô nghĩ tới con người Trần Mặc Đông vẫn luôn kiềm chế lạnh lùng lại bị cô ép thành ra dáng vẻ này, giọng nói mang theo sự bất lực và tức giận nhưng vẫn cố kiềm nén.
“Em lại còn chuyện bé xé ra to nữa. Chẳng phải anh không ghen sao? Thậm chí em lại còn lôi chuyện từ ngày xửa ngày xưa ra nữa.”
Lộ Nghiên chui vào lòng anh: “Xoa xoa đi, bụng em đau.” Lộ Nghiên đặt lại tay Trần Mặc Đông lên bụng mình, bàn tay anh luôn rất ấm áp, như thể nhận ra được độ ấm, cả cơ thể Lộ Nghiên cũng ấm theo.
Trần Mặc Đông không nói nữa, chỉ lặng lẽ xoa bụng cho Lộ Nghiên.
Tuy “chiến dịch” lần này miễn cưỡng có thể coi là Lộ Nghiên thắng, nhưng người khổ cuối cùng vẫn là Lộ Nghiên. Buổi tối hôm đó, Lộ Nghiên lo Trần Mặc Đông đói nên vẫn dậy nấu mì cho anh. Rõ ràng vừa nãy Trần Mặc Đông nói nhiều quá nên khi ăn không nói một câu nào, ngay cả câu hỏi của Lộ Nghiên cũng bị anh lơ là bỏ qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook