Bước Tiếp Theo Thiên Đường
-
Chương 23: Tạm xa
Sang năm mới, Trần Mặc Đông vẫn bận rộn, buổi chiều cuối cùng của trước kỳ
nghỉ, anh đã phải đi công tác, Lộ Nghiên lại có cơ hội trở về nơi nhỏ bé của ba mẹ Lộ. Kết thúc kỳ nghỉ, Lộ Nghiên cũng bắt đầu đi làm.
“Con đừng chăm chỉ về đây quá, phải sang bên nhà mẹ chồng con nữa.” Mẹ luôn nhắc nhở Lộ Nghiên như vậy. Lộ Nghiên vâng dạ, nhưng vẫn hay về nhà.
Công việc của Lộ Nghiên bận rộn với những chuyện vụn vặt. Ngày Lộ Nghiên nhận việc, vừa bước vào tòa nhà, cô đã làm quen với một cô gái, đến lúc gặp mặt bộ phận nhân sự mới biết hai người cùng làm trong một bộ phận.
Trưởng bộ phận nhân sự – Tả Cầm – là một phụ nữ đầy phong cách, 32 tuổi, chưa kết hôn. Đây cũng là chuyện sau khi vào làm Lộ Nghiên mới biết. Hôm đó, Tả Cầm giới thiệu sơ qua về Lộ Nghiên và Tô Tiểu Lộ với mọi người xung quanh và quản lý trực triếp của hai người, sau đó tao nhã rời đi, giống như một con đà điểu kiêu căng, chứ không như một con công cao ngạo.
Nghỉ trưa, Lộ Nghiên lên hoa viên nhỏ trên tầng thượng tòa nhà. Cô vốn sợ độ cao nên sẽ không đến những nơi cao như vậy, nhưng một ngày cô vô tình bị Tô Tiểu Lộ kéo tới đây đã cảm thấy thích nơi này. Cô luôn cách xa lan can, ngồi giữa sân thượng, ngửa đầu nhìn xa xa chứ không cúi đầu nhìn xuống dưới. Lộ Nghiên không thích xã giao, làm việc ở đây mấy ngày, cô đã quen mặt đồng nghiệp, nhưng không cách nào hòa mình được. Mà Tô Tiểu Lộ lại hoàn toàn tương phản, vì thế không khí nghỉ trưa của cô vui vẻ hơn rất nhiều so với Lộ Nghiên. Lộ Nghiên thích sự yên tĩnh, ở những nơi mình thích, nghỉ ngơi yên lặng khoảng mười phút khiến cô có được cảm giác của sự hưởng thụ.
Hôm nay Lộ Nghiên vẫn lên tầng thượng, gió hơi mạnh, nhưng cô đã mặc kín. Mà thực ra tâm tình của cô lúc này cũng có chút tương tự như thời tiết.
Kỳ nghỉ năm mới vừa rồi, Trần Mặc Đông dẫn Lộ Nghiên tới trường ngựa ngoại thành. Trước mặt họ là một con ngựa màu hạt dẻ, dưới chân ngựa là thảm mạt gỗ, con ngựa cao lớn, bốn chân thon dài, bờm ngựa màu đen, lông cả người màu hạt dẻ, ánh mắt đen bóng, ánh mắt ấy đảo tròn nhìn Lộ Nghiên, dọa cô sợ đến mức trốn ra sau Trần Mặc Đông.
Đây là con ngựa của riêng Trần Mặc Đông, đã ở bên anh mấy năm. Nó nằm trong đám ngựa đua Hongkhôngng, nhiều lần đổi chủ, cuối cùng được Trần Mặc Đông mua lại. Chủng loại ngựa này rất có giá, toàn bộ Trung Quốc chỉ có khoảng trăm con như vậy. Trần Mặc Đông nhìn nó với ánh mắt đầy ắp thâm tình, ngay cả khóe miệng cũng mỉm cười, có thể thấy được anh yêu ngựa như người.
Đầu năm mới nên trường ngựa ít người. Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông cùng cưỡi trên một con ngựa. Lộ Nghiên ngồi phía trước, cả cơ thể căng lên, nắm chặt cánh tay cầm dây cương của Trần Mặc Đông, mắt nhìn về phía trước; tay còn lại của Trần Mặc Đông vòng qua eo Lộ Nghiên. Anh thúc ngựa, trong nháy mắt con ngựa chạy nhanh khiến Lộ Nghiên hét lên kinh sợ. Thần kinh của cô luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, trán toát mồ hôi, lòng bàn tay ẩm ướt, lúc xuống ngựa hai chân cô như mềm nhũn ra, may mà có Trần Mặc Đông đứng bên đỡ cô mới không ngã xuống.
“Em mà cũng có lúc thế này à?” Trần Mặc Đông mang theo nụ cười không nhã nhặn.
“Em sợ độ cao, được chưa?”
Lúc sau, Lộ Nghiên một mình bước đi thong thả ngoài hàng rào nhìn Trần Mặc Đông cưỡi ngựa. Cô không thể không thừa nhận Trần Mặc Đông lúc này giống như chàng hoàng tử thanh thoát cưỡi ngựa, bóng dáng mạnh mẽ, hiên ngang, động tác tuyệt đẹp, nho nhã, chỉ tiếc Lộ Nghiên chưa bao giờ là công chúa.
Trên đường về nhà, không biết Trần Mặc Đông cố ý hay vô tình cho xe chạy rất nhanh, Lộ Nghiên nắm chặt lấy tay cầm trong xe, lòng bàn tay lại một lần nữa toát mồ hôi.
“Trần Mặc Đông, anh chạy đua với thời gian à?”
“…”
“Để đảm bảo tài sản tính mạng, em đề nghị anh chạy chậm một chút.”
“Nếu em sợ thì cứ nói thẳng.”
“Anh không biết rằng lái xe điên cuồng thế này là một hành động ấu trĩ sao?”
Trần Mặc Đông nghiêng đầu liếc nhìn Lộ Nghiên, sau đó tăng ga.
“Được rồi, em sợ, xin anh lái chậm một chút.”
Trần Mặc Đông lái chậm lại, Lộ Nghiên nhìn Trần Mặt Đông, cô rất muốn lấy một cái gối ấn đầu anh xuống, rõ ràng mình đã bị anh đem ra làm thứ tiêu khiển, nhưng Lộ Nghiên nghĩ lúc nãy lái xe nhanh, chính anh cũng rất căng thẳng.
“Em nhát gan hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.”
“…”
“Sợ cao, sợ nhanh, đúng rồi, còn sợ kẻ trộm nữa.”
“Chuyện thường tình mà.”
“Vậy em đoán xem anh sợ cái gì?”
“Anh máu lạnh như vậy, chắc chẳng sợ cái gì.”
“Em thấy anh như vậy à?”
“Lẽ nào anh rất hòa nhã dịu dàng, rất lương thiện?”
“…”
—————-
Lộ Nghiên nhìn đồng hồ, cô uống một ngụm trà sữa, cuối cùng nhanh chóng đứng dậy đi về phía cửa cầu thang. Lúc Lộ Nghiên về tới văn phòng, vài người vẫn còn chìm đắm trong trò chơi trên mạng. Vu Vân Trạch trêu chọc để Lộ Nghiên cùng tham gia chơi một ván, nhưng Lộ Nghiên nói mình rất chậm chạp trong các trò chơi, trò duy nhất biết chơi chính là chơi Domino, điều này khiến mọi người cười lên vui vẻ. Lộ Nghiên rất vui vì đồng nghiệp xung quanh đều hiền lành, tốt bụng. Có lẽ họ thấy cô lặng lẽ nên thường xuyên vui đùa với cô, sau vài lần họ phát hiện không phải cô không thích nói, chỉ là không thích chủ động nói chuyện, vì thế họ thường tranh thủ thời gian trêu chọc cô đôi ba câu, nhất là Vu Vân Trạch. Anh vẫn còn trẻ nhưng đã là chủ quản, tính tình dí dỏm hài hước, là một người thoải mái vô cùng, hơn nữa quần áo thời thượng nên nhìn anh còn trẻ hơn so với tuổi thực.
“Có thể thỉnh giáo đồng chí Lộ một vấn đề được không?” Không biết Vu Vân Trạch đã lẻn tới bên cạnh Lộ Nghiên từ khi nào.
“Nếu khó thì em không trả lời được đâu.” Lộ Nghiên gập tài liệu lại, nói chuyện với Vu Vân Trạch.
“Vấn đề này chắc chắn em rất thành thạo. Em nói xem nên tặng quà gì cho một cô gái để lưu lại ấn tượng tốt.”
“Tùy người mà chọn.” Lộ Nghiên suy nghĩ, cuối cùng nói một câu như không nói.
“Được, nói cũng vô ích, hay là em cùng anh đi mua nha.”
Lộ Nghiên nhìn ánh mắt chân thành của tên Vu kia, rồi nhìn đồng hồ, thấy còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm, cô lại nhớ trên phố có không ít những cửa hàng tặng phẩm. Đúng là thiên thời – địa lợi – nhân hòa, vì thế cô quyết định làm người tốt.
Hai người đi thang máy, bàn luận về vấn đề lợi và hại của việc tặng búp bê. Vu Vân Trạch nói rằng tuy tuổi còn trẻ nhưng quà tặng nhất định phải vừa chững chạc cẩn thận, lại vừa phải lịch sự, Lộ Nghiên bật cười vì yêu cầu anh đưa ra.
Trước cửa tòa nhà, một đám mấy người đang bước vào, tiếng nói chuyện không to lắm, trong đó xen lẫn những tiếng cười. Lộ Nghiên nghiêng đầu nhìn về phía đó, đứng giữa đám đông rõ ràng là Trần Mặc Đông, bên cạnh anh còn có cấp trên trực tiếp của cô và Tiểu Mông – người đã lâu cô không gặp. Trần Mặc Đông mỉm cười nghe người bên cạnh nói gì đó, thỉnh thoảng gật đầu.
Không ngờ mình lại gặp Trần Mặc Đông ở đây, ngoài sự ngạc nhiên, Lộ Nghiên còn có chút hoài nghi. Lúc hai người bắt gặp mắt nhau, Lộ Nghiên rõ ràng thấy ý cười xấu xa trong ánh mắt Trần Mặc Đông, vì đang ở nơi công cộng nên cô đành nhẫn nhịn. Vu Vân Trạch dường như cũng quan hệ tốt với tầng lớp thượng lưu, lúc anh sắp đến gần Trần Mặc Đông còn có vài người chào hỏi anh, rồi anh lịch sự giới thiệu Lộ Nghiên với mọi người, Lộ Nghiên chỉ mỉm cười phối hợp, có thể coi là phối hợp rất ăn ý.
“Tỉnh lại nào.” Hai người đi xa rồi, Vu Vân Trạch lắc lắc tay trước mặt Lộ Nghiên. Thực ra Lộ Nghiên đang lo lắng vì sao cái cà vạt kia lại xuất hiện trên cổ Trần Mặc Đông, rõ ràng khi đi công tác anh không mang theo.
“Bị sếp Trần cướp mất hồn rồi à? Em nói xem em chê anh Vu đẹp trai này điểm nào? Đúng là đau lòng.”
“Người anh nói là một người trong đám vừa nãy à?”
“Dù sao anh ta cũng chỉ đẹp trai hơn anh một chút thôi. Mà anh nói này, sao em có thể hồ đồ đến thế, em đến đây làm việc mà không biết cả đại boss của mình sao?”
“À, trò chơi giết người của anh, cũng có đại boss nhỉ.”
Chưa đến mười phút, hai người đã tới một cửa hàng hoa, chọn một chậu cây dương xỉ nhỏ, nhìn rất dễ thương, lá nhỏ tí. Hai người rất mãn nguyện, cơ bản đã phù hợp với yêu cầu hà khắc của người nào đó.
Lộ Nghiên vận động cổ một chút, công việc một ngày cuối cùng đã kết thúc. Sự bất ngờ trưa nay khiến hiệu suất làm việc của cô giảm thấp, hạng mục công việc được Tiểu Lộ nhắc nhở cô mới nhớ ra, nếu không chúng cũng bị cô cho trôi lên chín tầng mây.
Lộ Nghiên gọi điện thoại cho mẹ nói là hôm nay không về nhà. Cô đi chợ mua đồ ăn để nhét đầy cái tủ lạnh ở nhà. Lúc về đến nhà, cô đang muốn lấy thìa khóa mở cửa thì cửa đã mở rồi. Trần Mặc Đông đứng bên trong cánh cửa nhìn ngắm Lộ Nghiên đang ra sức xách hai túi đồ nặng, sau đó mới ung dung đón lấy.
Lộ Nghiên chỉ làm hai món chay đơn giản, rất hợp ăn với cháo. Bình thường Trần Mặc Đông không kén ăn, chỉ cần đảm bảo sức khỏe, ít dầu mỡ, điều này rất hợp với nguyên tắc nấu ăn của Lộ Nghiên, cũng là một trong số ít điểm chung của hai người.
“Mấy ngày nay em không ở đây à?”
“Vâng, vì em sợ rất nhiều thứ.”
“Chỉ vì sợ thôi à?”
“Cái cà vạt của anh chẳng phải không mang đi theo sao?”
“Anh về nhà rồi mới qua đó, em để ý thật tỉ mỉ đấy.”
“Chỉ là em thấy màu của cái cà vạt này rất hợp với một chiếc túi của em.”
Vài ngày không gặp nên buổi tối cả hai người quấn lấy nhau. Sau cơn mãnh liệt, Trần Mặc Đông nằm sấp trên người Lộ Nghiên, Lộ Nghiên bị đè nên hơi khó thở, nhưng cô cũng không có sức lực đẩy anh ra, cũng không còn sức để nói với anh rằng lúc này cô chỉ muốn ngủ.
Lộ Nghiên cảm thấy trên người nhẹ nhõm, ngay cả hô hấp cũng dễ dàng, sau đó ngực mình bỗng lạnh, cô mở mắt thấy Trần Mặc Đông đang đeo cho cô một sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền có hình cỏ bốn lá, từng phiến lá là một miếng ngọc xanh lục trong suốt, rất tinh xảo.
Lộ Nghiên nhớ lại lần đầu tiên hai người ở cạnh nhau, Trần Mặc Đông đã tháo sợi dây chuyền trên cổ cô xuống. Sự do dự trong phút chốc của Lộ Nghiên như thể nếu sợi dây này mất đi, cô sẽ không tồn tại nữa. Sợi dây ấy là do Thẩm Nham tự tay mài thanh sắt từng chút một, sau đó được Lộ Nghiên mạ lớp màu cô thích nhất, làm thành một thứ đồ trang sức. Tuy nó chỉ có một chữ Y (Y là chữ cái đầu trong tên của Thẩm Nham, vì “Nham” đọc là “yán”), nhưng lại là thứ đồ tồn tại trong kỷ niệm mấy năm của hai người, và thể hiện tương lai tốt đẹp của hai người. Vậy mà cuối cùng Lộ Nghiên vẫn để cho Trần Mặc Đông tháo nó xuống.
Trần Mặc Đông hôn cô. “Sau này đừng đeo sợi dây này nữa.”
“Ừm.” Lộ Nghiên khẽ trả lời.
“Tặng em quà mà em chẳng có chút biểu cảm nào cả.” Câu nói của Trần Mặc Đông kéo Lộ Nghiên ra khỏi kí ức.
“Không phải vừa nãy đã thể hiện rồi còn gì?”
“Đó là biểu cảm của anh, không phải của em.”
“Có khác biệt sao? Chuyện này đôi bên đều có lợi mà.”
Trần Mặc Đông lại leo lên người Lộ Nghiên, bên tai cô nghe thấy tiếng cười và hơi thở ấm áp của anh.
“Trần Mặc Đông, cảm ơn anh, em rất thích.”
Trần Mặc Đông chống người dậy, nhìn Lộ Nghiên, sau đó cúi đầu ngậm lấy đôi môi mọng đỏ của cô.
Trong phòng là một màn cảnh xuân yêu đương.
“Con đừng chăm chỉ về đây quá, phải sang bên nhà mẹ chồng con nữa.” Mẹ luôn nhắc nhở Lộ Nghiên như vậy. Lộ Nghiên vâng dạ, nhưng vẫn hay về nhà.
Công việc của Lộ Nghiên bận rộn với những chuyện vụn vặt. Ngày Lộ Nghiên nhận việc, vừa bước vào tòa nhà, cô đã làm quen với một cô gái, đến lúc gặp mặt bộ phận nhân sự mới biết hai người cùng làm trong một bộ phận.
Trưởng bộ phận nhân sự – Tả Cầm – là một phụ nữ đầy phong cách, 32 tuổi, chưa kết hôn. Đây cũng là chuyện sau khi vào làm Lộ Nghiên mới biết. Hôm đó, Tả Cầm giới thiệu sơ qua về Lộ Nghiên và Tô Tiểu Lộ với mọi người xung quanh và quản lý trực triếp của hai người, sau đó tao nhã rời đi, giống như một con đà điểu kiêu căng, chứ không như một con công cao ngạo.
Nghỉ trưa, Lộ Nghiên lên hoa viên nhỏ trên tầng thượng tòa nhà. Cô vốn sợ độ cao nên sẽ không đến những nơi cao như vậy, nhưng một ngày cô vô tình bị Tô Tiểu Lộ kéo tới đây đã cảm thấy thích nơi này. Cô luôn cách xa lan can, ngồi giữa sân thượng, ngửa đầu nhìn xa xa chứ không cúi đầu nhìn xuống dưới. Lộ Nghiên không thích xã giao, làm việc ở đây mấy ngày, cô đã quen mặt đồng nghiệp, nhưng không cách nào hòa mình được. Mà Tô Tiểu Lộ lại hoàn toàn tương phản, vì thế không khí nghỉ trưa của cô vui vẻ hơn rất nhiều so với Lộ Nghiên. Lộ Nghiên thích sự yên tĩnh, ở những nơi mình thích, nghỉ ngơi yên lặng khoảng mười phút khiến cô có được cảm giác của sự hưởng thụ.
Hôm nay Lộ Nghiên vẫn lên tầng thượng, gió hơi mạnh, nhưng cô đã mặc kín. Mà thực ra tâm tình của cô lúc này cũng có chút tương tự như thời tiết.
Kỳ nghỉ năm mới vừa rồi, Trần Mặc Đông dẫn Lộ Nghiên tới trường ngựa ngoại thành. Trước mặt họ là một con ngựa màu hạt dẻ, dưới chân ngựa là thảm mạt gỗ, con ngựa cao lớn, bốn chân thon dài, bờm ngựa màu đen, lông cả người màu hạt dẻ, ánh mắt đen bóng, ánh mắt ấy đảo tròn nhìn Lộ Nghiên, dọa cô sợ đến mức trốn ra sau Trần Mặc Đông.
Đây là con ngựa của riêng Trần Mặc Đông, đã ở bên anh mấy năm. Nó nằm trong đám ngựa đua Hongkhôngng, nhiều lần đổi chủ, cuối cùng được Trần Mặc Đông mua lại. Chủng loại ngựa này rất có giá, toàn bộ Trung Quốc chỉ có khoảng trăm con như vậy. Trần Mặc Đông nhìn nó với ánh mắt đầy ắp thâm tình, ngay cả khóe miệng cũng mỉm cười, có thể thấy được anh yêu ngựa như người.
Đầu năm mới nên trường ngựa ít người. Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông cùng cưỡi trên một con ngựa. Lộ Nghiên ngồi phía trước, cả cơ thể căng lên, nắm chặt cánh tay cầm dây cương của Trần Mặc Đông, mắt nhìn về phía trước; tay còn lại của Trần Mặc Đông vòng qua eo Lộ Nghiên. Anh thúc ngựa, trong nháy mắt con ngựa chạy nhanh khiến Lộ Nghiên hét lên kinh sợ. Thần kinh của cô luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, trán toát mồ hôi, lòng bàn tay ẩm ướt, lúc xuống ngựa hai chân cô như mềm nhũn ra, may mà có Trần Mặc Đông đứng bên đỡ cô mới không ngã xuống.
“Em mà cũng có lúc thế này à?” Trần Mặc Đông mang theo nụ cười không nhã nhặn.
“Em sợ độ cao, được chưa?”
Lúc sau, Lộ Nghiên một mình bước đi thong thả ngoài hàng rào nhìn Trần Mặc Đông cưỡi ngựa. Cô không thể không thừa nhận Trần Mặc Đông lúc này giống như chàng hoàng tử thanh thoát cưỡi ngựa, bóng dáng mạnh mẽ, hiên ngang, động tác tuyệt đẹp, nho nhã, chỉ tiếc Lộ Nghiên chưa bao giờ là công chúa.
Trên đường về nhà, không biết Trần Mặc Đông cố ý hay vô tình cho xe chạy rất nhanh, Lộ Nghiên nắm chặt lấy tay cầm trong xe, lòng bàn tay lại một lần nữa toát mồ hôi.
“Trần Mặc Đông, anh chạy đua với thời gian à?”
“…”
“Để đảm bảo tài sản tính mạng, em đề nghị anh chạy chậm một chút.”
“Nếu em sợ thì cứ nói thẳng.”
“Anh không biết rằng lái xe điên cuồng thế này là một hành động ấu trĩ sao?”
Trần Mặc Đông nghiêng đầu liếc nhìn Lộ Nghiên, sau đó tăng ga.
“Được rồi, em sợ, xin anh lái chậm một chút.”
Trần Mặc Đông lái chậm lại, Lộ Nghiên nhìn Trần Mặt Đông, cô rất muốn lấy một cái gối ấn đầu anh xuống, rõ ràng mình đã bị anh đem ra làm thứ tiêu khiển, nhưng Lộ Nghiên nghĩ lúc nãy lái xe nhanh, chính anh cũng rất căng thẳng.
“Em nhát gan hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.”
“…”
“Sợ cao, sợ nhanh, đúng rồi, còn sợ kẻ trộm nữa.”
“Chuyện thường tình mà.”
“Vậy em đoán xem anh sợ cái gì?”
“Anh máu lạnh như vậy, chắc chẳng sợ cái gì.”
“Em thấy anh như vậy à?”
“Lẽ nào anh rất hòa nhã dịu dàng, rất lương thiện?”
“…”
—————-
Lộ Nghiên nhìn đồng hồ, cô uống một ngụm trà sữa, cuối cùng nhanh chóng đứng dậy đi về phía cửa cầu thang. Lúc Lộ Nghiên về tới văn phòng, vài người vẫn còn chìm đắm trong trò chơi trên mạng. Vu Vân Trạch trêu chọc để Lộ Nghiên cùng tham gia chơi một ván, nhưng Lộ Nghiên nói mình rất chậm chạp trong các trò chơi, trò duy nhất biết chơi chính là chơi Domino, điều này khiến mọi người cười lên vui vẻ. Lộ Nghiên rất vui vì đồng nghiệp xung quanh đều hiền lành, tốt bụng. Có lẽ họ thấy cô lặng lẽ nên thường xuyên vui đùa với cô, sau vài lần họ phát hiện không phải cô không thích nói, chỉ là không thích chủ động nói chuyện, vì thế họ thường tranh thủ thời gian trêu chọc cô đôi ba câu, nhất là Vu Vân Trạch. Anh vẫn còn trẻ nhưng đã là chủ quản, tính tình dí dỏm hài hước, là một người thoải mái vô cùng, hơn nữa quần áo thời thượng nên nhìn anh còn trẻ hơn so với tuổi thực.
“Có thể thỉnh giáo đồng chí Lộ một vấn đề được không?” Không biết Vu Vân Trạch đã lẻn tới bên cạnh Lộ Nghiên từ khi nào.
“Nếu khó thì em không trả lời được đâu.” Lộ Nghiên gập tài liệu lại, nói chuyện với Vu Vân Trạch.
“Vấn đề này chắc chắn em rất thành thạo. Em nói xem nên tặng quà gì cho một cô gái để lưu lại ấn tượng tốt.”
“Tùy người mà chọn.” Lộ Nghiên suy nghĩ, cuối cùng nói một câu như không nói.
“Được, nói cũng vô ích, hay là em cùng anh đi mua nha.”
Lộ Nghiên nhìn ánh mắt chân thành của tên Vu kia, rồi nhìn đồng hồ, thấy còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm, cô lại nhớ trên phố có không ít những cửa hàng tặng phẩm. Đúng là thiên thời – địa lợi – nhân hòa, vì thế cô quyết định làm người tốt.
Hai người đi thang máy, bàn luận về vấn đề lợi và hại của việc tặng búp bê. Vu Vân Trạch nói rằng tuy tuổi còn trẻ nhưng quà tặng nhất định phải vừa chững chạc cẩn thận, lại vừa phải lịch sự, Lộ Nghiên bật cười vì yêu cầu anh đưa ra.
Trước cửa tòa nhà, một đám mấy người đang bước vào, tiếng nói chuyện không to lắm, trong đó xen lẫn những tiếng cười. Lộ Nghiên nghiêng đầu nhìn về phía đó, đứng giữa đám đông rõ ràng là Trần Mặc Đông, bên cạnh anh còn có cấp trên trực tiếp của cô và Tiểu Mông – người đã lâu cô không gặp. Trần Mặc Đông mỉm cười nghe người bên cạnh nói gì đó, thỉnh thoảng gật đầu.
Không ngờ mình lại gặp Trần Mặc Đông ở đây, ngoài sự ngạc nhiên, Lộ Nghiên còn có chút hoài nghi. Lúc hai người bắt gặp mắt nhau, Lộ Nghiên rõ ràng thấy ý cười xấu xa trong ánh mắt Trần Mặc Đông, vì đang ở nơi công cộng nên cô đành nhẫn nhịn. Vu Vân Trạch dường như cũng quan hệ tốt với tầng lớp thượng lưu, lúc anh sắp đến gần Trần Mặc Đông còn có vài người chào hỏi anh, rồi anh lịch sự giới thiệu Lộ Nghiên với mọi người, Lộ Nghiên chỉ mỉm cười phối hợp, có thể coi là phối hợp rất ăn ý.
“Tỉnh lại nào.” Hai người đi xa rồi, Vu Vân Trạch lắc lắc tay trước mặt Lộ Nghiên. Thực ra Lộ Nghiên đang lo lắng vì sao cái cà vạt kia lại xuất hiện trên cổ Trần Mặc Đông, rõ ràng khi đi công tác anh không mang theo.
“Bị sếp Trần cướp mất hồn rồi à? Em nói xem em chê anh Vu đẹp trai này điểm nào? Đúng là đau lòng.”
“Người anh nói là một người trong đám vừa nãy à?”
“Dù sao anh ta cũng chỉ đẹp trai hơn anh một chút thôi. Mà anh nói này, sao em có thể hồ đồ đến thế, em đến đây làm việc mà không biết cả đại boss của mình sao?”
“À, trò chơi giết người của anh, cũng có đại boss nhỉ.”
Chưa đến mười phút, hai người đã tới một cửa hàng hoa, chọn một chậu cây dương xỉ nhỏ, nhìn rất dễ thương, lá nhỏ tí. Hai người rất mãn nguyện, cơ bản đã phù hợp với yêu cầu hà khắc của người nào đó.
Lộ Nghiên vận động cổ một chút, công việc một ngày cuối cùng đã kết thúc. Sự bất ngờ trưa nay khiến hiệu suất làm việc của cô giảm thấp, hạng mục công việc được Tiểu Lộ nhắc nhở cô mới nhớ ra, nếu không chúng cũng bị cô cho trôi lên chín tầng mây.
Lộ Nghiên gọi điện thoại cho mẹ nói là hôm nay không về nhà. Cô đi chợ mua đồ ăn để nhét đầy cái tủ lạnh ở nhà. Lúc về đến nhà, cô đang muốn lấy thìa khóa mở cửa thì cửa đã mở rồi. Trần Mặc Đông đứng bên trong cánh cửa nhìn ngắm Lộ Nghiên đang ra sức xách hai túi đồ nặng, sau đó mới ung dung đón lấy.
Lộ Nghiên chỉ làm hai món chay đơn giản, rất hợp ăn với cháo. Bình thường Trần Mặc Đông không kén ăn, chỉ cần đảm bảo sức khỏe, ít dầu mỡ, điều này rất hợp với nguyên tắc nấu ăn của Lộ Nghiên, cũng là một trong số ít điểm chung của hai người.
“Mấy ngày nay em không ở đây à?”
“Vâng, vì em sợ rất nhiều thứ.”
“Chỉ vì sợ thôi à?”
“Cái cà vạt của anh chẳng phải không mang đi theo sao?”
“Anh về nhà rồi mới qua đó, em để ý thật tỉ mỉ đấy.”
“Chỉ là em thấy màu của cái cà vạt này rất hợp với một chiếc túi của em.”
Vài ngày không gặp nên buổi tối cả hai người quấn lấy nhau. Sau cơn mãnh liệt, Trần Mặc Đông nằm sấp trên người Lộ Nghiên, Lộ Nghiên bị đè nên hơi khó thở, nhưng cô cũng không có sức lực đẩy anh ra, cũng không còn sức để nói với anh rằng lúc này cô chỉ muốn ngủ.
Lộ Nghiên cảm thấy trên người nhẹ nhõm, ngay cả hô hấp cũng dễ dàng, sau đó ngực mình bỗng lạnh, cô mở mắt thấy Trần Mặc Đông đang đeo cho cô một sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền có hình cỏ bốn lá, từng phiến lá là một miếng ngọc xanh lục trong suốt, rất tinh xảo.
Lộ Nghiên nhớ lại lần đầu tiên hai người ở cạnh nhau, Trần Mặc Đông đã tháo sợi dây chuyền trên cổ cô xuống. Sự do dự trong phút chốc của Lộ Nghiên như thể nếu sợi dây này mất đi, cô sẽ không tồn tại nữa. Sợi dây ấy là do Thẩm Nham tự tay mài thanh sắt từng chút một, sau đó được Lộ Nghiên mạ lớp màu cô thích nhất, làm thành một thứ đồ trang sức. Tuy nó chỉ có một chữ Y (Y là chữ cái đầu trong tên của Thẩm Nham, vì “Nham” đọc là “yán”), nhưng lại là thứ đồ tồn tại trong kỷ niệm mấy năm của hai người, và thể hiện tương lai tốt đẹp của hai người. Vậy mà cuối cùng Lộ Nghiên vẫn để cho Trần Mặc Đông tháo nó xuống.
Trần Mặc Đông hôn cô. “Sau này đừng đeo sợi dây này nữa.”
“Ừm.” Lộ Nghiên khẽ trả lời.
“Tặng em quà mà em chẳng có chút biểu cảm nào cả.” Câu nói của Trần Mặc Đông kéo Lộ Nghiên ra khỏi kí ức.
“Không phải vừa nãy đã thể hiện rồi còn gì?”
“Đó là biểu cảm của anh, không phải của em.”
“Có khác biệt sao? Chuyện này đôi bên đều có lợi mà.”
Trần Mặc Đông lại leo lên người Lộ Nghiên, bên tai cô nghe thấy tiếng cười và hơi thở ấm áp của anh.
“Trần Mặc Đông, cảm ơn anh, em rất thích.”
Trần Mặc Đông chống người dậy, nhìn Lộ Nghiên, sau đó cúi đầu ngậm lấy đôi môi mọng đỏ của cô.
Trong phòng là một màn cảnh xuân yêu đương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook