Đã một tuần Jaemin tránh mặt Jeno kể từ hôm ở phủ Lee trở về.

Nói tránh mặt thì to, chẳng qua cậu cũng chẳng thường hay gặp hắn. Có chăng cũng chỉ vô tình như tiết ngoài trời của lớp Jeno, cậu ngồi trong lớp từ cửa sổ hướng xuống thấy hắn cũng lơ đãng nhìn lên, thế là ghét bỏ kéo rèm.
1

Hay khi một nữ sinh ngại ngùng tặng bánh tự làm bảo là bánh truyền thống nơi này, cậu đứng ở hành lang lưỡng lự lại bắt gặp nhóm người gia tộc Lee đi qua, muốn quay đầu trốn cho nhanh mà chấp nhận cầm bánh cầm thư ba bốn bước nhảy xuống cầu thang dài. Đem về lớp mới biết loại bánh này là để tỏ tình, cầm lấy tức là chấp nhận người ta mới lật đật đem đi trả lại.

Jaemin thú thật có chút muốn nhìn thấy Jeno, chẳng để làm gì. Chỉ là cậu thấy nhớ nhớ gương mặt nghiêm nghị đáng ghét kia. Nhưng những gì hắn làm cùng lời hắn nói ra, họ Na không cách nào nguôi giận được. Mong muốn mà cậu dùng sự liều lĩnh để đổi cho hắn lại là mong muốn cậu biến đi, là không được xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Jaemin chưa từng bị ai xua đuổi như vậy, còn là từ lý do khiến cậu gần đây tạm gác lại nỗi tha thiết được trở về Seoul của mình.

Còn chưa kể cậu hôm nọ thấy hắn cùng vị hôn thê của mình tình cảm đi cùng nhau, lãng mạn từ trên tóc nàng lấy xuống một phiến lá nhỏ. Nên là Jaemin triệt để không muốn gặp phải Jeno nữa, cho vừa lòng hả dạ hắn, cũng thôi phiền cậu phải nghĩ nhiều. Vì Jisung gọi về cho cậu từ nơi ồn ào náo nhiệt nào đó ở Hongdae, nói như vậy chẳng giống Jaemin thường ngày gì cả.
5

Cậu thẩn thờ suy tư mấy chuyện đó trước quầy tự phục vụ ở nhà ăn đến lúc phải có người xếp hàng phía sau nhắc khéo:

"Xong chưa?"

"Xong...". Jaemin quay lại thấy Jeno người thật việc thật ở sau lưng liền chẳng muốn nói cho hết câu. Dời mắt sang chỗ khác, bỏ đi.

Khoảnh khắc thấy tên bạn cùng bàn cầm khay cơm nóng chạy đùa hướng về phía cậu với vận tốc không đổi, Jaemin biết số mình xong rồi. Biết tránh không kịp cậu chỉ còn nước mặc cho số phận, nhắm mắt chịu đựng khi Jeonjun ập đến.

Trong tích tắc, thứ Jaemin cảm nhận không phải đồ ăn thức uống nóng hầm hập đổ vào mà là thân ảnh từ người lớp hơn che lấy cậu. Mùi hương này, và đôi tay đang vòng lấy giữ vai cậu nữa. Jaemin tưởng chừng đã quen thuộc với nó dù chỉ cùng người ta đối nhau đôi ba lần.

Sau đó vang lên đầy những tiếng mơ hồ.

"Nước canh rất nóng, Jeno coi chừng bị bỏng"

"Jeno không sao chứ"

"Xin lỗi, tớ xin lỗi. Làm sao đây? Cậu có làm sao không? không nghĩ ..."


"Sao lại đổ vào Jeno được?"

"Jeno, Jeno"

Jaemin nghe thấy nhiều người gọi tên hắn, nửa lo nửa phiền. Ngước mặt ra từ người Jeno, trông thấy khung cảnh hỗn loạn bao người vây quanh. Mặt ai cũng vẽ lên hai chữ hoảng hốt, nhìn qua lưng hắn đều đã dính bẩn, ướt đẫm áo đồng phục trắng tinh, nhóm người nhà Lee có cả Eunbi ngồi khá xa cũng vội vàng ùa đến. Cậu không nghĩ nhiều, nắm tay Jeno kéo hắn chạy đi.

.

"Lưng cậu... đỏ hết lên rồi", Jaemin ngồi xếp bằng trên giường y tế nhìn hắn thân trên để trần bước ra từ nhà vệ sinh phòng y tế để xả nước lạnh.

Trong lòng Jaemin không ngớt lời khen ngợi tỉ lệ cơ thể hoàn hảo của Jeno, người hắn săn chắc không mỡ thừa, từng thớ cơ ẩn hiện đâu ra đó vô cùng đẹp mắt dễ nhìn. Phòng y tế trường tự dưng lại nóng lên làm đỏ cả mặt cậu.
9

"Cậu sao trời sinh nhanh nhẹn như vậy? Cũng không cần phải.. giúp tôi.."

Jeno phía sau một mảng bỏng rát, hắn đi đến bàn loay hoay muốn tìm túi đá khi nãy y tá mang vào, chợt thẳng người vì bàn tay ai kia đang chạm vào tấm lưng trần của mình.

Cậu tiến đến phía sau hắn từ lúc nào, xót xa nhìn lưng người trước mặt, sờ qua chỗ đang đỏ, "Cậu như vậy chẳng khác nào tôi lại phải mang ơn cậu"

"Không cần"

Jaemin tức mình, "biểu đồ tâm trạng hậu duệ gia tộc Lee thất thường như vậy tôi theo không kịp!"

Người nhỏ chẳng báo trước, áp mảnh khăn bọc đá chườm lên, nghe thấy Jeno thở dịu ra một hơi dễ chịu mới lườm mặt nói thêm:

"Lúc thì khó ưa, nói Jaemin này cút đi. Không muốn nhìn thấy tôi, lúc lại xả thân anh hùng. Tôi cũng chẳng khác gì cậu, đều là nam nhi, chút chuyện này xảy đến thì tôi chịu, nếu không muốn dây dưa gì với tôi thì mặc kệ tôi đi. Được không?"

Jeno im lặng hồi lâu cuối cùng cũng phát ra được âm thanh:

"Cậu đang hẹn hò ai ở đây à?"
9


"Nói gì vậy trời?"
56

"Hôm trước thấy cậu nhận bánh mật"
3

Jaemin lục lọi ký ức hồi lâu mới A lên một tiếng dài, cười haha.

"Tôi là dân thành phố mà, đâu có biết phong tục của mấy người. Khi biết liền đem trả lại rồi. Có vấn đề? Trường hình như không có cấm hẹn hò yêu đương, tôi hẹn hò cũng có sao đâu"

"Nói cho mà biết tôi đây tình trường hơi bị phong phú..." Jaemin bỗng ngừng nói. Cậu chăm chăm nhìn vào vết hình xăm trên cơ thể Jeno. Bấy giờ mới thấy rõ, một bông hoa trà nhỏ đang nở rộ bên phía bả vai trái của hắn.
31

Jaemin run run chạm nhẹ như không. Là hình xăm trắng nên nếu không nhìn kĩ ở cự li gần khó mà thấy được.

"Cậu mới mười bảy tuổi"

"Hình xăm dành cho những người được định ước trở thành trưởng gia tộc Lee. Mười lăm tuổi sẽ được xăm một lần. Mười tám tuổi khi làm lễ tế thần linh sẽ xăm đè lên một lần nữa..", giọng Jeno bình thản như kể chuyện cổ tích chứ không phải chuyện nhà hắn.

"Đau không?"

Không biết vì lẽ gì Jaemin cảm giác lúc đó của Jeno chính là vô cùng đau. Mười lăm tuổi, không có bất kì sự lựa chọn hay khả năng chối từ nào, luôn nằm trong mọi sự định sẵn của gia tộc Lee, có trọng trách phải theo, có con đường phải đi.

Jeno nói đúng, cậu và hắn không giống nhau.

"...Đau"

Jaemin bóp thuốc mát ra tay, xoa nhẹ lên lưng hắn. Được một lúc như nghĩ ra cái gì vui vẻ lắm liền phì cười.

"Cậu đang cười đấy hả?"


"Sao cậu ngồi ngoan để người mình ghét cay ghét đắng làm mấy việc này cho thế? Jeno Jeno cậu hoan nghênh tôi rồi đó hả?"
1

"Cậu siêu ồn ào đó có biết không?"

"Cậu là người đầu tiên nói tôi ồn ào. Nhưng không sao, tôi đặt cách cho cậu". Jaemin từ sau lưng hướng lên trước lấy ngón chỏ chọt vào má hắn.

"Nè Jeno, cậu thử cười một cái"

Jeno càng tránh né, Jaemin càng tới. Cậu không ngừng ở phía sau làm càn, cằm gần như tựa trên vai hắn ba hoa mấy lời sáo rỗng.

"Jeno đẹp quá nha"

"Tiếc là có vị hôn thê rồi"

"Không thì có khi tôi cũng sẽ tán cậu không chừng"
43

Jeno nghe đến đây trong lòng ngứa ngáy chịu không nổi, nhanh như chớp xoay người đẩy người nhỏ hơn xuống giường nhằm thoát khỏi móng vuốt của tiểu yêu tinh này. Ngờ đâu chính mình cũng mất đà mà ngã theo, nằm áp trụ lên người cậu.
25

Bầu không khí đang yên đang lành vì cảnh tượng này làm cho mờ ám, một chân Jeno co ở trên giường cạnh eo Jaemin, tay hắn giữ chặt cổ tay cậu, hơi dùng sức chống cho thân mình vẫn phải giữ một khoảng nhỏ với người nằm dưới. Jaemin chớp đôi mắt tròn, không quan tâm tiếng đập dữ dội phát ra từ tim mình hay tim hắn.

Jeno mắc kẹt trong ánh mắt đẹp xinh kia, thời gian trôi qua bao lâu hắn cũng không rõ. Lâu thêm bao nhiêu cũng được, mãi nhìn ngắm như vậy cũng tốt.
5

Na Jaemin, cậu có nhận thức được bản thân có bao nhiêu yêu nghiệt không?

"Lee Jeno, áo mớ...."

Haechan đạp cửa bước vào, nhìn cảnh tượng lập tức cứng người. Cậu ta trân trối nhìn hai kẻ xấu trên giường ta trên ngươi dưới vô cùng mờ ám. Nửa ngày sau mới tròn câu. "Áo mới của Lee đại nhân, làm phiền ngài và phu nhân rồi"
83

"Haechan đứng lại đó, lui đi đâu"

Tay dừng lại trên nắm cửa, cậu ta quay đầu cười hề hề nhìn hai người bọn họ luống cuống ngồi dậy. Thái độ lấm lét như vừa ăn vụng.


"Hai người..."

"Lỡ té ngã", Jaemin nhanh miệng.

"Ồ, té lên giường với tư thế đẹp mắt như vậy", Haechan gật gù như thấu hiểu hoàn cảnh.
9

"Đừng nhiều chuyện, áo"

Haechan nhìn tới Jeno lập tức bụm miệng cười, ghé lại bên tai Jeno nói nhỏ, "Anh họ. Mặt cậu đang vô cùng đỏ. Giấu không được rồi"
1

Jaemin sờ sờ gáy, ở lâu thêm sẽ còn ngượng nữa. Muốn đánh chết suy nghĩ của bản thân lúc nãy nhìn vào môi hắn nên là nhanh chân cao chạy xa bay trước. Cậu ra tới ngoài thấy Eunbi dựa tường đứng đợi đã lâu, xem như không để ý mà đi qua. Eunbi thì khác, nàng hình như đợi Jaemin hơn là đợi Jeno.

"Bạn học Na"

"Jeno ở trong đó, không sứt mẻ vị hôn phu của cậu miếng nào đâu. Vào kiểm tra đi"

"Tôi không có ý đó... Jeno rất chu đáo, cậu ấy dù tỏ ra không thích nhưng vẫn sẽ luôn giúp đỡ người khác... có điều những việc thế này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cậu ấy, cơ thể cậu ấy vô cùng quan trọng. Việc này đến tai trưởng vùng Lee sẽ lớn chuyện..."

"Thì?"

"Cậu cân nhắc tránh Jeno ra một khoảng, tôi biết cậu từ thành phố đến, còn lạ lẫm nên tò mò nhiều chuyện ở đây. Nhưng tốt nhất đừng đến quá gần Jeno, đừng làm ảnh hưởng hay gây phiền toái cho cậu ấy. Dù gì cậu ấy cũng là..."

Jaemin càng nghe càng thấy như một trò hề, cậu cười khẩy. "Cơ thể Jeno vô cùng quan trọng, và cái gia tộc đó thì được quyền bắt một đứa nhỏ quỳ ở ngoài, đánh roi để dạy dỗ? Được quyền sử dụng cơ thể cậu ta mà không cần hỏi cậu ta có muốn xăm hay không?"
16

Eunbi không thể ngờ Jaemin lại biết những chuyện này.

"Na Jaemin, cậu đến Nam Shin được một tháng, chúng tôi sinh ra và lớn lên ở nơi này. Cậu chỉ là người ngoài, thật sự chẳng biết gì cả. Dù cậu có là người Seoul hay ghê gớm hơn thì ở đây cậu không là gì cả"

"Na Jaemin, trước sau gì cậu cũng trở về nơi cậu sinh ra, chúng tôi cũng phải trở thành những người gắn bó với vùng đất Nam Shin này. Đừng xới tung mọi thứ rồi bỏ đi, để lại hậu quả cho chúng tôi. Cất kiểu chơi đùa phố thị của cậu lại đi".
.
.
.
31

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương