Bước Qua Lằn Ranh Giới
-
C5: Chương 4
Jaemin nằm ườn ra giường cho mẹ Na lựa quần áo. Không phải cậu lớn chừng này rồi còn để mẹ làm mấy việc cỏn con hộ, nhưng năm phút trước, khi bước ra ngoài với áo hoodie và quần jean như mọi lần liền đã bị phu nhân Na lôi ngược vào trong.
"Phiền thế hả mẹ? Ăn mặc thế này có làm sao đâu, mọi hôm vẫn thế mà", cục Na lăn qua lăn lại mè nheo.
5
"Đến một nơi vô cùng quan trọng, Jaeminie lịch sự một chút sẽ tốt hơn. Con cũng đâu thiếu đồ", mẹ cậu nhìn qua nhìn lại cuối cùng lôi ra chiếc sơmi trắng tinh.
"Con nhớ đến nơi phải chừng mực lễ phép nhé. Đó là thủ phủ của trưởng vùng này, người mà bố con dành rất nhiều cố gắng mới có thể qua lại được đó"
5
Mẹ Na ủi xong áo sơ mi, tiến đến vỗ vỗ mông bạn nhỏ, "Nghe mẹ nói không? Dậy thay áo đi, sơvin nghiêm chỉnh vào."
Jaemin ư ư a a mấy tiếng cũng lồm cồm bò dậy, "Có phải đi hỏi cưới đâu trời, cái phủ ấy thì làm sao mà tôn nghiêm đến vậy, con cái nhà đấy không lẽ cứ phải ăn mặc thế này hả mẹ?".
3
Đột nhiên lại nhớ đến điều gì đó, Jaemin ngậm miệng. Đến phủ của trưởng vùng chẳng phải là nhà Jeno đó sao?. Đêm qua bố bảo hôm nay cuối tuần cậu phải đến đó chào hỏi một lần thì không để ý. Sáng nay mẹ nhắc lại cậu cũng không nghĩ tới. Bây giờ tự dưng nghĩ cảnh ăn vận kiểu cách như vậy mới sực nhớ ra.
"Mẹ, không đi có được không?".
.
Jaemin ngồi quỳ dưới lớp nệm lót nhưng vẫn thấy âm ỉ nhức mỏi, cậu đã phải giữ thẳng lưng gần ba mươi phút rồi. Gương mặt vặn vẹo đang ra dấu cho mẹ Na đã bị chủ nhà trông thấy.
"Cháu Jaemin mới đến có quen không? Ở trường đã gặp qua Jeno chưa?"
2
"Dạ?"
Vị chủ nhà thoạt nhìn nghiêm nghị nhưng nói chuyện ôn hoà này là quản vùng hiện thời, cũng chính là bố Jeno. Lúc vừa bước vào cậu liền có thể nhận ra ngay, khuôn mặt cha con rất tương đồng. Mẹ của hắn thì đích thị là mỹ nữ, lại vô cùng hiền hậu, tiếc là Lee Jeno thừa hưởng không được đức tính này.
Mẹ Lee ở lại không bao lâu đã ra khu gian sau chuẩn bị chuyện ăn uống đãi khách, còn lý do sao cậu vẫn cắn răng, tứ chi ê ẩm ngồi đây nhìn bố mình cùng ngài Lee nói chuyện khách sáo qua lại thì là để đợi người quan trọng nhất cái phủ này xuất hiện, ông nội của Jeno- trưởng vùng Nam Shin.
Jaemin vừa dự định đáp lời ngài Lee đúng lúc trưởng vùng đi vào. Bá khí toả ra vô cùng đáng sợ. Là người gây căng thẳng nhất mà Jaemin từng được gặp.
Mọi người đều đứng lên kính cẩn cúi người chào trưởng vùng Lee Shin đời thứ bao nhiêu đó cậu không nhớ, ông gật đầu đi đến. Ngang qua thấy Jaemin đang vịn eo lén lút ngước mặt liền nhíu mày nhìn cậu một cái tỏ ý không hài lòng. Khó tính đến vậy, không bù cho ông nội Na được, Jaemin tự nhiên cảm kích bản thân đã đầu thai đúng chỗ vô cùng.
"Jeno đâu?", một lúc ông nhìn quanh không thấy mới hỏi tới.
Bà quản phủ lớn tuổi châm trà vào chén cho ông, đáp, "Cậu chủ đang tập bắn cung ở hậu viện ạ".
2
Ông gật gù, "dạo này nét thư pháp của nó hơi xuống. Nhắc nhở nó có thời gian thì luyện lại, lễ hội mùa đông tới nó sẽ là người viết sớ dâng thần linh. Nhớ chưa?"
Không rõ ông ta đang nói với ai nhưng ngài Lee đã kịp trả lời. "Con sẽ dặn dò. Jeno vẫn đang rất chăm chỉ nỗ lực. Nó sẽ hoàn thành tốt lễ hội đông tới".
Jaemin thở không được, cậu vô duyên vô cớ khó chịu trong lòng khi nghe cuộc đối đáp áp lực này. Khi trưởng vùng Lee Shin và ngài Lee cùng bố Na tiến vào thư phòng bàn việc riêng, mẹ cậu có ý muốn đến gian bếp cùng phu nhân Lee, Jaemin ngay lập tức viện cớ tham quan phủ chạy biến ra ngoài thở một giấc.
Phủ Lee rất lớn. Jaemin nhìn qua ngó lại, chọt từng cái lá trong vườn bonsai, nghiêng đầu ngắm từng cái mặt nạ đất nung hình thù kì dị treo khắp gian phòng lạ, đến nương theo cánh cửa sổ gỗ bật mở với đầu vào trong thư viện chứa toàn sách.
Thiếu niên cứ vậy đi hết nơi này đến nơi kia cả buổi trời, người làm ra ra vào vào khắp phủ thấy cậu, biết là khách đều cúi chào lễ nghi, đến cái việc nhắc cậu cẩn thận khi sờ vào bình gốm hoa hay vào gian điện thờ thần phải bỏ giày cũng vô cùng ý tứ và nhỏ nhẹ. Ngay cả người làm cho gia tộc này cũng phải nề nếp gia phong, Jaemin ngưỡng mộ nghĩ trong lòng.
Lúc Jaemin chuẩn bị quay lại khu chính thì bắt gặp Lee Jeno phía bên kia bãi đất trống. Cậu tiến gần đến, thấy hắn trong trang phục bắn cung truyền thống đang giương cung ngắm thật lâu vào bia đích phía xa, trên đó đã có sẵn vài mũi tên nằm gọn ở vị trí quanh hồng tâm. Jaemin từ đằng sau nhìn bóng lưng rộng, tư thế cầm cung vững chãi nhưng không bắn lại cũng chẳng hạ, hắn cứ thế lặng yên một cõi, tự mình khoác lên dáng vẻ cô độc thanh cao ngời ngợi. Jaemin bất giác bồi hồi.
Cậu không biết cuối cùng là bản thân làm sao mà nhạy với cái tên Lee Jeno này thế, tò mò người này rốt cuộc là người thế nào, tò mò đôi mắt dài hẹp luôn dữ dội khi nhìn cậu, cũng tò mò việc vì sao trong lòng luôn nhộn nhạo khi thấy đối phương. Cậu không lý giải được thứ đang sinh sôi nảy nở nối dài khoảng cách xa lạ giữa cậu và hắn là gì. Nhưng Na Jaemin mà, càng không lý giải được càng thích lao đến, chọc thủng lớp tường giấy Jeno luôn tạo ra để cản không cho cậu nhìn thấu.
Phút chốc người nhỏ đạp qua lớp cỏ, đến đứng cạnh Jeno, cùng một hướng nhắm nhìn theo hắn, môi nở nụ cười đầy ngụ ý. Jeno cảm giác được có người, hạ cung nhìn sang. Lần này cậu không nhìn lại hắn nữa. Trên bàn khuôn viên có một rổ trái cây, cậu bốc một trái táo thẩy lên xuống ,nhớ lại hôm đầu tiên cướp của hắn mà không khỏi vui vẻ. Miệng nói:
"Cậu ngắm lâu như vậy mà vẫn không bắn"
"..."
Jaemin nheo mắt cười cười, "Không phải vì không ngắm được mà là quá dễ dàng để trúng nên mất cảm giác, trong lòng đã nản rồi, tôi nói đúng không?"
"Đừng tỏ ra mình hiểu biết", Jeno bình bình nói, giương cung trở lại.
"Nhìn số mũi tên của cả ba bia hồng tâm đều nằm ở những vị trí đẹp nhất kìa, Jeno đúng như lời đồn nhỉ?"
Lời vừa dứt, Jaemin liền vụt chạy ra bãi đất làm Jeno giật mình.
Hắn từ nhỏ đã kinh qua nhiều thứ, có thể ý thức được một số chuyện lớn nhỏ, nhìn ý tứ mà đoán, nhưng gần đây vô cùng bức bối, bởi lẽ một sự hiện diện không ngờ đến khiến hắn trở lên rối loạn. Jeno không bao giờ có thể đoán được người con trai đó sẽ làm gì.
6
Jaemin luôn mang đến sự bất an cho hắn, cậu ta như một cơn gió chao đảo trước mắt hắn. Hắn muốn làm cậu sợ, cậu càng không sợ, hắn muốn cậu lùi lại cậu càng lấn tới. Hậu duệ nhà Lee ghét những thứ không nằm trong tầm kiểm soát của mình. Và hắn đúng là không thể kiểm soát được cơn gió Seoul đầy tự do ấy.
Jaemin rút hết số tên trên bia vứt xuống đất, mình đứng thế vào vị trí. Cậu đặt quả táo trên đỉnh đầu mình, giữ thăng bằng. Từ xa nghe giọng Lee Jeno gào lên:
"Na Jaemin , thôi điên khùng đi! Quay lại đây, MAU!"
Cậu cũng hét to: "Lee Jeno! nếu cậu bắn được tôi sẽ cho cậu thứ cậu muốn. Còn nếu không được tôi sẽ làm trời làm đất phá cậu suốt đời"
28
Đôi tay cầm cung của Jeno run rẩy, hắn nhìn Jaemin thẳng người không nao núng phía bên kia bãi đất. Chính xác thì tầm này không quá xa, hắn còn luyện qua những tầm xa với hồng tâm chuyển động nhỏ hơn rất nhiều. Không thể nói là tập, cái này quá đơn giản, hôm nay chỉ là nhàm chán muốn giải toả mớ bòng bong gần đây nên mới ở đây bắn theo quán tính.
Nhưng có người đứng lại là chuyện khác, người đó là Jaemin thì càng khác nữa. Jeno không biết Jaemin ngông nghênh đến mức nào, nhưng cậu đang phó thác thậm chí là mạng mình cho hắn, cậu lựa chọn tin vào người luôn bày tỏ bài xích với cậu, điều đó vượt qua giới hạn mà Jeno có thể nghĩ tới. Hắn trào dâng một cỗ xúc cảm mạnh mẽ chạy dọc khắp cơ thể, rót đầy vào trái tim lạnh giá của hắn, vào trí óc luôn thanh tỉnh của hắn.
Jeno cho rằng Jaemin là yêu tinh đẹp xinh đầy mê hoặc được phái đến để lôi hắn sa ngã cùng. Nhưng hắn, tuyệt đối không thể sa ngã.
24
Người nọ chăm chú nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng cũng vươn tay ra sau rút ra một mũi tên bén nhọn, tra vào cung. Hắn giương cung, nhắm thẳng về phía Jaemin mà kéo căng dây, buông tay.
.
Jeno thả rơi cánh cung, người hắn lạnh toát còn lòng bàn tay đổ mồ hôi trộm ướt đẫm. Hắn biết mình đang rất sợ. Sao hắn lại nương theo trò điên này của Jaemin, lỡ như phần trăm nhỏ bé nào đó sơ sẩy thì biết làm sao? Khoảnh khắc Jeno bắn ra hắn đã hối hận rồi, hối hận mình đã chấp nhận đặt cậu trong vòng nguy hiểm.
1
Jeno tiến đến, nhìn mũi tên xuyên một đường đẹp mắt qua trái táo cắm thẳng vào bia hồng tâm lòng nổi lên một cơn giận dữ muốn bẽ gãy nó. Nhưng vẫn là quan tâm đến người đang khuỵ chân ngồi bệt dưới bãi đất hơn. Jaemin lúc này nhắm nghiền mắt, người vẫn run rẩy giấu không được cảm giác hãi hùng vừa qua lúc mũi tên sượt trên đầu mình.
Con hổ giấy này, rõ ràng là biết sợ cơ mà, Jeno nhu thuận nhìn cậu. Không hề nhận ra trong mắt mình đều là ôn nhu lo lắng.
2
"Biết sợ rồi?"
Jaemin mở mắt, thấy đầu tiên là gương mặt như tượng tạc của Jeno. sự sống cái chết cậu vừa đặt vào tay hắn, cho nên lúc sợ hãi này cũng vẫn là muốn uỷ thác luôn cho người trước mặt. Họ Na không nghĩ thêm được gì, mắt to long lanh, đưa tay ra trước đối phương.
"Kéo lên, đứng không nổi nữa"
.
.
.
9
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook