Bước Qua Lằn Ranh Giới
-
C31: Chương 30
Người bạn nhỏ cực kì để ý ngày sinh nhật, vì Jeno được sinh ra, mạnh khoẻ lớn lên, rồi trở thành một nửa của cậu, nghe quá kì diệu đi chứ. Vậy nên hôm nay Jaemin tự tay xuống bếp, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu ấm họ Na đụng đến dụng cụ bếp núc là để làm bánh cho hắn.
Mẹ Na ở bên liếc cậu một thân chau chuốt, người toả đầy mùi vị tình yêu mới lớn, nhịn không được buồn cười, "Jaeminie có vẻ đã tìm được thứ gì đó quý giá rồi?"
1
"Lại còn độc nhất vô nhị nữa", cậu chống cằm bất giác nói ra lời vốn chỉ nghĩ trong đầu.
"Nếu bình thường thì không sao. Nhưng đặc biệt quá thì phải nhớ lờ bố con dặn, nhé?"
Cậu hiểu ý của mẹ Na, cũng rõ ràng biết bà có thể phần nào đoán ra được người kia là ai. Tinh tế không nhắc tên là muốn con trai có thể tự do với chuyện của mình. Đây là cách gia đình Na dạy Jaemin, trưởng thành bằng lẽ tự nhiên nhất, nhưng khi cần thì phía sau sẽ luôn có gia đình.
3
Cậu nhỏm dậy khỏi ghế, từ phía sau ôm cổ mẹ làm nũng:
"Jaemin biết rồi, phu nhân Na yên tâm nha. Hôm nay có khi về trễ, mẹ nói với bố giúp con trai cưng một tiếng nhé"
.
Tên bàn bên thường ngày phiền phức nhưng lại rất tốt bụng và được việc, buổi tối đi giao hàng cho nhà xong tiện đường còn lọc cọc chở cậu đi trên con xe đạp quèn, Jaemin ngồi ngược ở yên sau ngửa đầu ngắm sao.
"Trời hôm nay đẹp ghê"
1
"Na Jaemin! Cậu có giỏi thì lên đây mà đạp lên dốc, đạp ngược gió này. Nhờ vả người ta mà không biết thân biết phận gì hết hả?"
"...."
"Mà đêm hôm khuya khoắt cậu còn đi đâu thế?"
"Bí mật!"
Jeonjun trề môi, Na Jaemin thì hay rồi.
"Được rồi dừng ở đây đi"
"Hả dừng giữa lộ biển làm gì? Cậu làm gì ở nơi hoang vắng này thế?"
Jaemin phóc xuống xe, nháy mắt với bàn bên, "bí mật"
"Chả hiểu giữa đêm chơi cái gì ở chỗ này?", người bạn học lẩm bẩm, lại lọc cọc đạp xe về, đi một đoạn vẫn là quay đầu kiểm tra cậu thế nào.
Jaemin phì cười, đợi cậu ta khuất hẳn mới vui vẻ men ngược theo đường biển đến căn cứ bí mật quen thuộc. Được một đoạn lại có cảm giác không đúng lắm, giống như cách đó không xa có người đang đi theo.
Chuyện này đã xảy ra một lần nên Jaemin dường như rất dễ nhạy cảm, cầm chặt túi bánh trong tay, bước chân cậu vội vã hơn bình thường. Mãi khi đến gần lối mòn dẫn ra bờ biển mới cho rằng bản thân tự mình doạ mình, thẳng một hướng lên phía vách đá cao. Cơn gió mạnh thổi qua làm lay động cánh rừng phía sau, Jaemin thấy không được tự nhiên, nhìn lại chỉ mới mười một giờ khuya, vẫn còn một tiếng nữa Jeno mới đến.
Màn hình điện thoại sáng vài giây để cậu kịp nhìn đồng hồ rồi tắt đi, trở thành một chiếc gương đen dựa vào ánh trăng phản chiếu soi ra sau lưng cậu, trong bóng tối có người.
"AI? Ưmm... ưmmmm"
Chớp nhoáng chỉ một giây ngắn ngủi sau đó Jaemin bị kiềm chặt lại, điện thoại cùng túi đồ theo đó cũng rơi xuống. Cậu cố vẫy vùng khỏi bàn tay đang cố dùng băng keo dán miệng mình lại nhưng không thể, hình như không chỉ có một người, Jaemin cảm nhận được có đến ba gã đang cố kéo lê cậu vào cánh rừng.
2
Khi ba tên này đè được cậu xuống nền đất Jaemin mới phát hiện ra chính là ba chiếc mặt nạ quen thuộc từng đe doạ cậu hôm lễ hội, nhưng lúc này hành tung của bọn này lại rất khác, thô bạo và nhiều phần đáng sợ hơn. Trên hết, đã bắt đầu mạnh tay cởi bỏ áo khoác jean rồi mặc sức vò nát áo thun bên trong của cậu khiến nó mỗi chút lại bị kéo lên cao.
"Ưmmmm!!! ....ưm ưmm!"
Jaemin hoảng hốt run sợ, từng đôi bàn tay bẩn thỉu chạm vào người là một lần cậu gào lên trong câm lặng, ba tên ác quỷ đến một câu cũng không nói, thoả thích mỗi kẻ tự theo ý mình, những cái vuốt ve thô ráp từ ngực đến eo bỏng rát mang tới bao nhiêu ghê tởm.
36
Không gian lặng yên như tờ, Jaemin chỉ nghe được tiếng sóng biển đập vào mỏm đá ngoài kia, trên trời trăng vẫn sáng tỏ, rất nhiều sao lấp lánh nhìn xuống khung cảnh này, giống đáy mắt Jaemin bây giờ, cũng vì ngập nước mà lấp lánh. Cạp quần đã bị sờ tới, cậu biết chuyện này hoàn toàn không ổn nữa, liền phải ra sức vật lộn với ba kẻ to xác trên đất, nhất định không để ai có thể chạm vào khoá quần mình.
Jeno...
Jeno ơi...
Trong đầu Jaemin bây giờ chỉ toàn là bóng hình của người thương. Mỗi khi lâm vào nguy hiểm Jeno bằng cách nào đó sẽ ở bên cậu, nhưng bây giờ phải làm sao đây? Bọn người xấu xa này sắp làm ra loại chuyện kinh tởm với cậu rồi. Bọn chúng ở trên người cậu mặc sức biểu hiện ra sự thèm khát rẻ rúng của bản thân, kéo mặt nạ lên, hạ người xuống muốn nếm thử thứ ngọt ngào này là gì.
3
Râu trên mặt một tên đàn ông chỉ vừa ma sát cọ lên má Jaemin, tay từ kẻ khác chạm vào hạ hộ cùng lúc, lập tức sự kinh tởm chạy dọc rùng lên đỉnh điểm, khi con người ở trong tình thế hiểm nguy nhất sẽ nảy sinh ra loại sức mạnh mà bình thường không thể nào phát huy được. Jaemin đạt tới giới hạn, cậu nghĩ ngay tại đây có chết đi cũng phải là một cái chết thoả đáng, nắm đất cào được trong tay hất thẳng vào mặt gã đang muốn được cảm thụ da thịt mình.
Tấn công vào những vị trí nhạy cảm đang có dấu hiện hứng lên sẽ gây tổn thương gấp trăm nghìn lần so với tiêu chuẩn, lần đầu cuộc chiến im lặng này vọng lên những tiếng kêu đau. Jaemin điên cuồng chống trả, trầy trật hướng ra bìa rừng.
Ba gã vật lộn cùng cậu giữ không được mặt nạ, đều là những gương mặt xa lạ nhưng cớ làm sao lại muốn cậu đến thế? Jaemin mò lấy con dao nhỏ trong túi bánh rơi dưới đất, hướng đến đám đàn ông dơ bẩn nhưng bọn chúng chẳng có vẻ gì sợ hãi, tiếp tục sấn lại muốn bắt cậu ngược trở về, dù gì cũng chỉ là một con dao nhỏ.
Jaemin từng bước ngược ra phía sau, đến mép vách đá thì chuyển hướng dao về phía mình, nhếch lên một nụ cười, ba gã đàn ông thấy biểu hiện này tự dưng chột dạ mà khựng lại, không biết cậu muốn làm gì.
"Không biết bọn mày có ý đồ gì nhưng bọn mày biết tao là ai mà phải không? Đã thấy Lee Jeno ra mặt vì tao rồi đúng không? Cho dù là bọn mày hay ai cũng không có địa vị cao hơn cậu ta đúng chứ? Nếu Lee Jeno chưa đủ thì tao cũng không phải người bọn mày có thể đụng vào đâu"
Jaemin nhìn xuống vách đá rồi liếc lên: "Tao ở đây chết đi thì bọn mày chạy đi đâu được? Nhà xanh cử ông Na đến đây mà con ông ấy có chuyện gì thì nghĩ xem, có yên thân sống được ở đất nước này không? Không một ông to bà lớn nào nơi này bảo kê được bọn mày cả"
21
Jaemin bây giờ thấy địa vị của bố mình giá trị kinh khủng, có nền tảng đúng là rất tốt. Ba tên đàn ông nhìn nhau bắt đầu chần chừ.
"Muốn cưỡng bức tao hay muốn giết tao? Bọn mày muốn cái gì?"
Jaemin chìa con dao ra cho bọn nó.
"Không muốn à? Vậy thì để tao tự kết liễu nhé? Bọn mày chỉ việc nhận tội thôi"
Na Jaemin mỉm cười, lùi một bước cuối, đẩy chân thả mình ngã xuống vực. Cậu trước khi còn khái niệm nhìn thấy ba gã đàn ông hoảng hốt đến bên vách. Bọn người này không thể ngờ cậu dám từ nơi cao này nhảy xuống.
2
Jaemin nhắm mắt, nhớ lại thời điểm cùng Jeno tại đây lao xuống, lực hút mạnh mẽ kéo cả cơ thể rơi thật nhanh, cậu giữa không trung cảm giác rất lạnh, áo phông không còn lành lặn, bao bọc không hết cơ thể đang nhớp nháp. Chỉ muốn chạm tới đáy biển thật nhanh gột rửa chính mình.
.
Jeno không ngừng gọi tên Jaemin nhưng vọng lại vẫn chỉ là thanh âm của hắn. Bánh và quà đổ trên mặt đất, điện thoại cũng tại đây vô chủ reo lên. Thứ cảm xúc lo sợ dâng đầy trong ngực Jeno khiến hắn đến thở cũng khó khăn, thấy chiếc dao nhỏ rơi ngay mép vách đá, hắn thoáng nghĩ ra cậu có thể đã rơi xuống từ nơi này, điên cuồng chạy về phía dưới.
Đến khi thấy người nhỏ co mình nằm trên mỏm đá khuất, Jeno không kiềm được nỗi sợ, khuỵ xuống.
"Jaemin? Nana? Tớ đây, tớ đây Nana"
Jaemin rơi xuống uống không ít nước, lại vì đuối sức sau cơn vật lộn, ráng lắm mới bám vào được mỏm đá mà leo lên. Bây giờ đến mở mắt cũng không làm được. Jeno nhìn cậu cả người bầm dập tả tơi giận đến tơ mắt bao nhiêu vệt đỏ đều hằn hết lên. Hắn xót đến rơi nước mắt, thỏ nhỏ khó khăn mới có được của hắn, hắn cưng chiều yêu thương biết bao nhiêu.
"Nana, tớ xin lỗi, tớ xin lỗi.. xin lỗi, xin lỗi"
Ngoài lời này ra hắn thật không tìm được câu nào để bào chữa cho việc không bảo vệ tốt trân quý của mình, đau lòng nhìn người thương đang cựa khẽ lắc đầu.
"Ưm... Jeno..không xin lỗi.."
Jeno vòng tay bế ngang người, đưa cậu rời khỏi nơi này, "Jaemin, tớ đưa cậu về nhé. Cậu có sao không? Tớ gọi bác sĩ"
Người nhỏ áp vào lồng ngực ấm áp, mệt mỏi nhắm mắt, "không muốn".
"Jeno.. không về nhà, không về nhà được...", Jaemin khoác áo của Jeno, nằm trên đùi hắn ở trong xe nhỏ giọng nói.
"Được, không về nhà, đến phủ Lee được không?"
"Không thích đâu..."
Hắn cũng biết cậu không thích phủ Lee, thôi không hỏi nữa, nghĩ một lúc rồi nói với tài xế: "Về phòng vẽ của phu nhân Lee đi ạ"
Người tài xế gật đầu, theo lệnh rẽ đường ngược hướng thủ phủ to lớn.
Jeno bế cậu vào căn nhà gỗ nhỏ xinh, Jaemin chợp mắt một chút trên xe nên bây giờ đã có phần tỉnh táo. Hắn đặt cậu xuống ghế lớn, cưng chiều nói.
"Đây là phòng tranh của mẹ, bố tớ lén làm cho bà vì phủ Lee không cho phép vẽ tranh nghệ thuật phương tây. Hôm nay ở đây nhé"
Tinh thần Jaemin dần ổn định, gật gật đầu.
"Nói tớ nghe, có chuyện gì?"
Jaemin vốn nghĩ mình thật anh hùng, đe doạ ngược lại đám người thối kia thì mạnh mẽ biết bao nhiêu. Từ dưới nước ngoi lên ho sặc sụa cũng còn chịu được. Vậy mà giờ đây ở trong lòng người yêu, nghe giọng mềm mại lo lắng mà tự dưng thấy ủy khuất khóc ư ư. Hắn càng luống cuống dỗ dành cậu càng không nín được, cứ thế làm một trận thoả thê mới thủ thỉ kể hắn nghe chuyện vừa qua.
"Bị bọn khốn động qua... Rất khó chịu..."
Jeno bây giờ chỉ muốn lập tức lật tung mảnh đất này lên, tự tay khiến lũ người đó sống không bằng chết. Hắn kéo nhẹ áo Jaemin lên xem có chỗ nào bị thương liền bị chặn lại, biết cậu đang tủi thân nên không vội vàng, từng chút một xoa dịu, bàn tay ấm áp của hắn chạm đến eo nhỏ như được chữa lành.
Quần áo mới và thuốc được người tài xế đưa tới, Jaemin tắm bên trong còn hắn ngoài này dọn lại chỗ ngủ cho cậu. Lúc sau đi ra đã thoải mái hơn nhiều, ở trên giường cho hắn thoa mấy vết thương cùng bầm tím, Jeno vô cùng tỉ mỉ, dù không phải thương tích lớn nhưng vẫn là đến đâu đau lòng đến đó.
"Xong rồi", hắn kéo lại áo ngủ cho cậu, cẩn thận kê gối đặt người nằm xuống.
Lúc nhỏm dậy thì bị người bên dưới nắm áo giữ lại, Jaemin lúc này rất đẹp, hắn không đành lòng nghĩ ngợi sâu xa, vuốt má người yêu rồi hôn nhẹ lên môi, thì thầm hỏi, "sao thế?"
"Chúc mừng sinh nhật Jeno"
Đầu mũi Jeno cay cay, hốc mắt hắn nóng bừng. Hắn yêu Jaemin biết bao nhiêu, yêu đến quên mất mình là ai, hôm nay là ngày gì, chỉ muốn vì cậu mà không màng chuyện khác nữa. Nhưng Jaemin cũng thế, cậu cũng lại vì hắn mà màng đến rất nhiều điều.
Hai người hôn nhau rất lâu, cũng hôn rất sâu như thể bù lại đêm sinh nhật bị hủy hoại, cuối cùng hôn đến mức ra nhiệt. Jeno giữ lấy sợi dây lí trí cuối cùng, lưu luyến dứt ra, nhưng Jaemin lại vẫn cố rướn lên hôn thêm một cái.
1
"Quà sinh nhật không còn nữa, tớ có thể là quà của cậu được không?"
46
Jeno triệt để bị đánh cho hồn bay phách lạc, mở to mắt nhìn cậu. Người nhỏ trở nên yêu nghiệt vòng qua cổ hắn, ở bên tai nỉ non.
3
"Trước sau gì cũng là cậu, bây giờ hay ba bốn tháng nữa cũng chẳng có gì khác nhau, người ta nói qua năm cũng xem như qua tuổi, cùng lắm tớ lớn sớm hơn một chút xíu thôi."
12
Những gì Jaemin nói đều là sự thật, cậu sau đêm ở nhà mình sớm đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện có thể xảy ra rồi, huống gì sau hôm nay tí nữa bị kẻ khác chơi đùa, cậu không muốn ai chạm vào mình ngoài Jeno cả. Bây giờ để Jeno xoá sạch những thứ không hay đó trên người, cũng là để lại dấu ấn đầu tiên cho cậu. Hắn phải là người đầu tiên được phép.
Jeno run run đỡ gáy người nhỏ, ánh mắt dao động nhìn Jaemin nửa cưng chiều nửa lo lắng.
"Thật sự được sao? Cậu không sợ sao? Cậu không cần phải..."
Jaemin cắt ngang mấy lời vô bổ của hắn, ngọt ngào cười, "Không sợ. Vì tớ muốn Jeno, rất muốn".
.
.
.
6
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook