5

Chúng ta sống ở hậu viện của huyện nha, trong một tiểu viện chỉ có bốn phòng.

Ta và phụ thân mỗi người một phòng, một phòng là thư phòng của phụ thân, còn lại một phòng dành cho huynh trưởng của Du Song Song.

“Nhà nhỏ quá, chỉ có thể phiền muội ở chung với ta vậy.”

Du Song Song đang rửa tay, nghe vậy liền ngạc nhiên nhìn ta: “Ở chung phòng? Chúng ta?”

Có lẽ nàng nghĩ ta đã sơ suất.

Ta cười ngại ngùng nói: “Trong phòng ta có một chiếc giường nhỏ, ban đêm ta sẽ ngủ trên đó, còn muội ngủ trên giường lớn.”

“Viện nhỏ quá, các phòng khác trong huyện nha đều có người ở hết rồi, thật làm phiền muội.”

Biểu cảm của Du Song Song có phần kỳ lạ: “Ta không thấy phiền đâu.”


Tối hôm đó, khi phụ thân và Du Lộc trở về, Du Song Song đề nghị muốn ra ngoài thuê nhà trọ, nhưng bị phụ thân ta thẳng thừng từ chối.

“Ta và phụ thân các con là bạn thân, hai huynh muội đã đến đây làm khách, sao có thể để các con ở bên ngoài được.”

“Song Song là nữ nhi, nếu xảy ra chuyện gì, ta biết nói sao với cha mẹ các con?”

Du Lộc và Du Song Song nhìn nhau, cả hai đều không nhắc lại chuyện thuê nhà nữa.

Nhà không có người hầu, việc giặt giũ nấu nướng thường ngày đều do ta làm.

Ta cắt dưa hấu cho ba người họ, mang vào thư phòng.

Khi vào, ta thấy Du Song Song đang tựa vào ghế tròn, thần sắc rất nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ngược lại, Du Lộc ngồi bên cạnh nàng, vẻ mặt ngoan ngoãn và khiêm tốn.

Ta thấy nàng thú vị, không khỏi nhìn lâu thêm một chút.

Du Song Song cũng nhìn về phía ta, thay đổi nét mặt nghiêm túc ban nãy, cười nhẹ: “Tỷ định làm bữa tối sao? Để ta giúp tỷ.”

Nàng theo ta vào bếp, nói sẽ giúp ta cắt thịt.

Ta mỉm cười đáp: “Vậy để ta ra phố mua thêm ít gừng, muội cẩn thận nhé, đừng để cắt vào tay.”

“Yên tâm, cắt thịt là việc nhỏ, ta rất quen tay.”

Nhưng khi ta quay lại sau khi mua gừng, nàng đã băm nhỏ toàn bộ thịt ta định dùng để kho, trong tay còn cầm hai con dao, hai tay dùng cả hai.

Nhìn một thớt đầy thịt băm, khóe miệng ta không khỏi giật nhẹ: “Băm rồi cũng được, vậy tối nay chúng ta ăn bánh bao.”

“Không đúng sao?” Du Song Song cẩn thận hỏi ta.

Ta vẫy tay: “Là do ta nói không rõ, không trách muội.”


Ta phát hiện nàng làm việc thật mạnh bạo.

Khi ta gói xong bánh bao, quay lại nhìn, trước mặt nàng đã bày ra bảy tám cái bánh hẹ hình thù kỳ lạ.

“Có phải to quá không?” Nàng hơi ngại ngùng.

“Không đâu.” Ta không nhịn được bật cười: “Một lát nữa ta chiên lên cho muội ăn.”

Nàng ăn rất tốt, nhưng cách ăn lại rất từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm, trông rất tao nhã.

Phụ thân hỏi nàng đã định thân chưa, nàng cười nói: “Chưa đâu.

Phụ thân con nói sang năm người hết nhiệm kỳ, không nỡ để con ở lại huyện Bảo Ứng.”

“Cũng đúng thôi, ta cũng nghĩ vậy.” Phụ thân nhìn ta đầy yêu thương: “Nữ nhi xuất giá, vẫn nên thận trọng thì hơn.”

Du Song Song nhìn ta, nhướn mày: “Tỷ chưa định thân sao?”

Ta lắc đầu: “Ta không muốn lấy chồng.”

Nàng trầm ngâm suy nghĩ.


Tối đến, nàng ngủ trên giường, ta ôm chăn ngủ trên giường nhỏ.

Đêm nóng quá, ta dậy uống nước: “Song Song chưa ngủ sao? Có phải nóng quá không?”

Nàng liếc nhìn ta, vội vàng xoay người lại, giọng nói có chút kỳ lạ: “Không, không nóng.”

“Ta quạt cho muội nhé.” ta ngồi bên giường nàng, cầm quạt phe phẩy: “Muội ngủ đi.”

Du Song Song không đáp, chỉ khẽ ừ một tiếng.

Ta kéo lại áo choàng, nhìn nàng thở đều nhưng dường như vẫn chưa ngủ, liền hỏi: “Huyện Bảo Ứng cũng nóng thế này sao?”

“Chỗ đó đỡ hơn đây một chút.” Nàng không quay lại, nhưng đột nhiên ngồi dậy: “Ta ra ngoài hóng gió, tỷ cứ ngủ trước đi.”

Nói xong, nàng vơ lấy áo ở đầu giường, cúi đầu bước nhanh ra ngoài.

Ta cảm thấy nàng có chút kỳ lạ, nhưng cũng không rõ là lạ ở điểm nào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương