Bụi Hoa
-
Chương 39: Mây mù
Nỗi bất an cứ quẩn quanh trong tâm trí Mộc Chi cho đến buổi sáng của hai ngày sau đó, cô tỉnh dậy trong vòng tay quen thuộc và thấy anh đang nhìn mình dịu dàng. Cô chào anh một tiếng, anh liền cuối đầu hôn lên mắt cô – thứ hành động đã sớm trở thành thói quen của anh, thay cho câu chào vào mỗi buổi sớm mai.
Bầu trời ngày hôm đó ảm đạm vô cùng, sương mù vây kín cả phố cổ và đến tận khi cô đã ngồi yên vị trên xe ô tô của anh, mặt trời vẫn không có dấu hiệu thức giấc. Bản tin kinh tế buổi sáng đều đều phát ra từ đài radio, âm thanh nhẹ nhàng êm ái nhưng lại như một phát súng khởi đầu cho một màn mưa gió:
“Công ty Bất động sản Saigon Resources vừa công bố bản thiết kế trung tâm thương mại cao cấp X tọa lạc tại trung tâm quận Hải Châu – Đà Nẵng. Bản thiết kế ngay lập tức được hội kiến trúc Việt Nam đưa vào danh sách những thiết kế xuất sắc nhất năm 2010. Một cuộc cách mạng trên thị trường bán lẻ - mô hình trung tâm thương mại xanh đầu tiên ở Việt Nam.”
Mộc Chi vội mở điện thoại ra xem. Tin tức đó đang chễm chệ nằm trên mục bản tin hot trong ngày của một loạt tờ báo kinh tế nổi tiếng. Những hình ảnh hoàn chỉnh nhất của bản thiết kế cũng được công bố.
Thiết kế theo chiều ngang, tận dụng tối đa ánh sáng tự nhiên, không gian “mở” và màu xanh tràn ngập trong mỗi một ngóc ngách. Dù cho có một số thay đổi về hình dáng bên ngoài để phù hợp với tổng thể khu đất, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, nó chính là thứ cô đã được xem ở phòng làm việc của Nam Khang mấy hôm trước – bản thiết kế được tạo ra từ tư duy phá cách của Nam Khang và bàn tay tài hoa xuất chúng của Huy Hoàng.
Mộc Chi quay sang bên cạnh, tay Nam Khang vẫn đang giữ vô lăng nhưng ánh mắt lại như có như không dừng trên màn hình điện thoại của cô. Cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh ngước lên. Đôi mắt sâu hun hút đặc trưng – trước kia cô đã từng cảm thấy thật khó để đọc được nó, nay đã có thể nắm bắt được ít nhiều.
Chỉ khoảng một tiếng đồng hồ nữa thôi, đại hội cổ đông thường niên của Nam Thịnh sẽ được diễn ra. Bầu không khí bên trong Nam Thịnh vẫn hài hòa yên bình như mọi ngày. Đa số nhân viên tầng ba mươi bảy đều không hề hay biết về một cơn bão đang sắp sửa đổ ập đến. Bản thiết kế của Huy Hoàng, cho đến thời điểm trước khi diễn ra đại hội cổ đông vẫn luôn nằm trong vòng bảo mật. Những người được nhìn thấy nó chỉ có ba người trong ban giám đốc, các trưởng phòng trực tiếp tham gia vào dự án như trưởng phòng xây dựng, trưởng phòng phát triển, và trưởng ban thi công, người còn lại, chính là Mộc Chi.
Khoảng gần trưa, theo dự đoán của Mộc Chi thì có lẽ đại hội cổ đông đã kết thúc. Lúc cô lên tầng trên, mấy người thư ký đang chụm năm chụm ba trước cửa phòng làm việc Nam Khang xì xầm to nhỏ. Mộc Chi bước lại hỏi:
- Có chuyện gì vậy mọi người?
Một cô thư ký đáp:
- Chị Tiểu Hạ, thiết kế trung tâm thương mại bị lộ ra ngoài rồi. Sếp đã phải hoãn phần trình bày dự án đó mà không giải thích lý do, các cổ đông đều rất bực mình.
Thấy Mộc Chi liếc mắt vào bên trong phòng, cô ấy liền giải thích:
- Anh Huy Hoàng vừa xông vào, đang cãi nhau với mấy sếp. Hay chị vào trong xem thử thế nào?
Vừa nói đến đó thì cửa phòng mở ra, Huy Hoàng lằm lằm bước ra ngoài. Dù liếc thấy Mộc Chi, anh vẫn không hề dừng chân mà một mạch bước về phía thang máy. Mộc Chi vội đuổi theo, kéo tay anh hỏi:
- Sao vậy Huy Hoàng?
Huy Hoàng biết lúc này anh có thể sẽ nổi cáu với bất cứ ai chạm vào mình. Nhưng rốt cuộc anh vẫn kìm chế được, kiên nhẫn đáp:
- Mùa Hè Nhỏ, bây giờ mình không có tâm trạng nói chuyện, lúc khác nói sau nhé.
Không đợi Mộc Chi trả lời, anh gỡ tay cô ra rồi bước vào thang máy.
Mộc Chi nhìn cánh cửa đang dần khép lại trước mặt mình, rồi lại lia mắt về phía cửa phòng im lìm của Nam Khang. Cô thở dài, cuối cùng lại bấm số đi xuống tầng dưới.
Đến giời trưa, tin tức rốt cuộc cũng được truyền xuống. Sự hoang mang bao trùm lên toàn bộ không gian. Đạt Mập vốn có tình yêu to lớn với thức ăn nay cũng chẳng thèm động đũa. Anh chau mày:
- Mẹ nó, công ty đó là công ty nào vậy chứ!
Trưởng phòng hành chính hạ giọng:
- Vậy là trong công ty chúng ta có nội gián đúng không?
Trưởng phòng tài chính đưa tay lên miệng:
- Be bé cái mồm thôi!
Trưởng phòng hành chính vẫn không hết tò mò:
- Tiểu Hạ, sếp có nói cho chị biết chuyện gì không? Tiết lộ cho bọn tôi biết đi?
Mộc Chi cười trừ. Cô ấy thất vọng quay sang trưởng phòng xây dựng dự án, anh ta liền lắc đầu:
- Phòng tôi chỉ lo thủ tục hành chính, giai đoạn tôi đâu có tham gia vào. Nguyên biết rõ hơn tôi đấy.
Trưởng phòng tài chính thở dài:
- Haizz, vậy mà hổm rầy ảnh chẳng chịu ra ăn cùng chúng ta gì cả.
Mọi người lại liếc sang Mộc Chi. Thấy vậy, Đạt Mập vội giải vây:
- Các cô tò mò cái gì chứ? Chúng ta cứ lo làm tốt việc của mình đi, đừng có bàn luận thị phi gì cả.
Mộc Chi ăn vội hộp cơm trưa rồi trốn về phòng mình, mở điện thoại ra nhắn tin cho anh:
“Tình hình thế nào rồi anh?”
Rất lâu sau anh mới trả lời:
“Không sao, em đừng lo.”
Mộc Chi thả điện thoại, cảm giác bồn chồn càng lúc càng tăng cao. Không hiểu sao cô cảm thấy mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đây.
Thực tế đã chứng minh, linh cảm của cô luôn đúng. Chỉ một tiếng sau đó, hàng loạt bài báo về vụ án Nam Thịnh hai mươi hai năm trước bỗng nhiên bị đào lại. Mạng xã hội lại thêm một lần nữa dậy sóng bởi thông tin Louis Trần – người sáng lập Nam Thịnh lại chính là con trai của tù nhân Nam Thịnh năm nào. Cả trang truyền thông của Nam Thịnh và Bắc Hà lại một lần nữa bị tấn công bởi hàng nghìn bình luận tiêu cực, thậm chí mức độ còn nghiêm trọng hơn cả lần trước.
“Con mẹ nó, trước giờ tôi đang làm giàu cho một kẻ chẳng ra gì hay sao? Mọi người, chúng ta tẩy chay Bắc Hà đi!”
“Không biết đằng sau cái công trình du lịch nghìn đô đó là bao nhiêu con người bị ăn chặn bóc lột nhỉ? Anh ta là kẻ được giáo dục bởi tư tưởng tư bản chủ nghĩa từ ba mình kia mà! Tôi lại bắt đầu nghi ngờ có phải vụ tai nạn lao động lần trước là kịch bản do một tay họ tạo ra?”
“Sao cái khu du lịch đó hoạt động chưa được bao lâu mà nhiều phốt vậy trời?!”
Mộc Chi day mi tâm, đóng máy tính. Liền đó, cấp dưới của cô gõ cửa phòng với vẻ vô cùng khẩn trương. Anh ta vừa vào đã nói:
- Trưởng phòng, trên Bắc Hà báo về, có một nhóm khách du lịch đã hành hung nhân viên của chúng ta. Nhưng chị yên tâm, đã gọi công an lên giải quyết rồi. Có điều, rất nhiều vé đặt trước Bắc Hà đều bị hủy rồi…
Không đợi Mộc Chi đáp lại, anh đã nói tiếp:
- Còn một việc nữa… Phóng viên đã đứng đầy dưới sảnh rồi chị.
Trong phòng kinh doanh có một ô cửa kính hướng ra mặt trước tòa nhà, lúc này đều đã bị nhân viên bâu kín lại xem. Mộc Chi rẽ đám đông, tiến lên sát tấm kính. Nhưng chỉ vừa nhìn xuống bên dưới, cô đã phải nhíu tịt hai mắt vì những ánh đèn flash chớp nháy liên tục phát ra từ máy ảnh của đám phóng viên. Phía sau cô, mọi người đang xì xầm.
- Đủ thứ chuyện xảy ra, chắc tôi phải kiến nghị đốt phong lông quá!
- Nhưng mà chuyện kia là sao? Sếp Khang thực sự là con trai của ông Nam Thịnh à?!
Giữa mớ âm thanh hỗn tạp đó, một giọng nói đầy lo lắng vang lên:
- Nếu là sự thật thì phải giải quyết thế nào kia chứ…?
Xung quanh Mộc Chi bỗng im thin thít.
Mộc Chi trầm ngâm một lúc, rồi xoay người đi vội ra ngoài.
Bầu trời ngày hôm đó ảm đạm vô cùng, sương mù vây kín cả phố cổ và đến tận khi cô đã ngồi yên vị trên xe ô tô của anh, mặt trời vẫn không có dấu hiệu thức giấc. Bản tin kinh tế buổi sáng đều đều phát ra từ đài radio, âm thanh nhẹ nhàng êm ái nhưng lại như một phát súng khởi đầu cho một màn mưa gió:
“Công ty Bất động sản Saigon Resources vừa công bố bản thiết kế trung tâm thương mại cao cấp X tọa lạc tại trung tâm quận Hải Châu – Đà Nẵng. Bản thiết kế ngay lập tức được hội kiến trúc Việt Nam đưa vào danh sách những thiết kế xuất sắc nhất năm 2010. Một cuộc cách mạng trên thị trường bán lẻ - mô hình trung tâm thương mại xanh đầu tiên ở Việt Nam.”
Mộc Chi vội mở điện thoại ra xem. Tin tức đó đang chễm chệ nằm trên mục bản tin hot trong ngày của một loạt tờ báo kinh tế nổi tiếng. Những hình ảnh hoàn chỉnh nhất của bản thiết kế cũng được công bố.
Thiết kế theo chiều ngang, tận dụng tối đa ánh sáng tự nhiên, không gian “mở” và màu xanh tràn ngập trong mỗi một ngóc ngách. Dù cho có một số thay đổi về hình dáng bên ngoài để phù hợp với tổng thể khu đất, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, nó chính là thứ cô đã được xem ở phòng làm việc của Nam Khang mấy hôm trước – bản thiết kế được tạo ra từ tư duy phá cách của Nam Khang và bàn tay tài hoa xuất chúng của Huy Hoàng.
Mộc Chi quay sang bên cạnh, tay Nam Khang vẫn đang giữ vô lăng nhưng ánh mắt lại như có như không dừng trên màn hình điện thoại của cô. Cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh ngước lên. Đôi mắt sâu hun hút đặc trưng – trước kia cô đã từng cảm thấy thật khó để đọc được nó, nay đã có thể nắm bắt được ít nhiều.
Chỉ khoảng một tiếng đồng hồ nữa thôi, đại hội cổ đông thường niên của Nam Thịnh sẽ được diễn ra. Bầu không khí bên trong Nam Thịnh vẫn hài hòa yên bình như mọi ngày. Đa số nhân viên tầng ba mươi bảy đều không hề hay biết về một cơn bão đang sắp sửa đổ ập đến. Bản thiết kế của Huy Hoàng, cho đến thời điểm trước khi diễn ra đại hội cổ đông vẫn luôn nằm trong vòng bảo mật. Những người được nhìn thấy nó chỉ có ba người trong ban giám đốc, các trưởng phòng trực tiếp tham gia vào dự án như trưởng phòng xây dựng, trưởng phòng phát triển, và trưởng ban thi công, người còn lại, chính là Mộc Chi.
Khoảng gần trưa, theo dự đoán của Mộc Chi thì có lẽ đại hội cổ đông đã kết thúc. Lúc cô lên tầng trên, mấy người thư ký đang chụm năm chụm ba trước cửa phòng làm việc Nam Khang xì xầm to nhỏ. Mộc Chi bước lại hỏi:
- Có chuyện gì vậy mọi người?
Một cô thư ký đáp:
- Chị Tiểu Hạ, thiết kế trung tâm thương mại bị lộ ra ngoài rồi. Sếp đã phải hoãn phần trình bày dự án đó mà không giải thích lý do, các cổ đông đều rất bực mình.
Thấy Mộc Chi liếc mắt vào bên trong phòng, cô ấy liền giải thích:
- Anh Huy Hoàng vừa xông vào, đang cãi nhau với mấy sếp. Hay chị vào trong xem thử thế nào?
Vừa nói đến đó thì cửa phòng mở ra, Huy Hoàng lằm lằm bước ra ngoài. Dù liếc thấy Mộc Chi, anh vẫn không hề dừng chân mà một mạch bước về phía thang máy. Mộc Chi vội đuổi theo, kéo tay anh hỏi:
- Sao vậy Huy Hoàng?
Huy Hoàng biết lúc này anh có thể sẽ nổi cáu với bất cứ ai chạm vào mình. Nhưng rốt cuộc anh vẫn kìm chế được, kiên nhẫn đáp:
- Mùa Hè Nhỏ, bây giờ mình không có tâm trạng nói chuyện, lúc khác nói sau nhé.
Không đợi Mộc Chi trả lời, anh gỡ tay cô ra rồi bước vào thang máy.
Mộc Chi nhìn cánh cửa đang dần khép lại trước mặt mình, rồi lại lia mắt về phía cửa phòng im lìm của Nam Khang. Cô thở dài, cuối cùng lại bấm số đi xuống tầng dưới.
Đến giời trưa, tin tức rốt cuộc cũng được truyền xuống. Sự hoang mang bao trùm lên toàn bộ không gian. Đạt Mập vốn có tình yêu to lớn với thức ăn nay cũng chẳng thèm động đũa. Anh chau mày:
- Mẹ nó, công ty đó là công ty nào vậy chứ!
Trưởng phòng hành chính hạ giọng:
- Vậy là trong công ty chúng ta có nội gián đúng không?
Trưởng phòng tài chính đưa tay lên miệng:
- Be bé cái mồm thôi!
Trưởng phòng hành chính vẫn không hết tò mò:
- Tiểu Hạ, sếp có nói cho chị biết chuyện gì không? Tiết lộ cho bọn tôi biết đi?
Mộc Chi cười trừ. Cô ấy thất vọng quay sang trưởng phòng xây dựng dự án, anh ta liền lắc đầu:
- Phòng tôi chỉ lo thủ tục hành chính, giai đoạn tôi đâu có tham gia vào. Nguyên biết rõ hơn tôi đấy.
Trưởng phòng tài chính thở dài:
- Haizz, vậy mà hổm rầy ảnh chẳng chịu ra ăn cùng chúng ta gì cả.
Mọi người lại liếc sang Mộc Chi. Thấy vậy, Đạt Mập vội giải vây:
- Các cô tò mò cái gì chứ? Chúng ta cứ lo làm tốt việc của mình đi, đừng có bàn luận thị phi gì cả.
Mộc Chi ăn vội hộp cơm trưa rồi trốn về phòng mình, mở điện thoại ra nhắn tin cho anh:
“Tình hình thế nào rồi anh?”
Rất lâu sau anh mới trả lời:
“Không sao, em đừng lo.”
Mộc Chi thả điện thoại, cảm giác bồn chồn càng lúc càng tăng cao. Không hiểu sao cô cảm thấy mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đây.
Thực tế đã chứng minh, linh cảm của cô luôn đúng. Chỉ một tiếng sau đó, hàng loạt bài báo về vụ án Nam Thịnh hai mươi hai năm trước bỗng nhiên bị đào lại. Mạng xã hội lại thêm một lần nữa dậy sóng bởi thông tin Louis Trần – người sáng lập Nam Thịnh lại chính là con trai của tù nhân Nam Thịnh năm nào. Cả trang truyền thông của Nam Thịnh và Bắc Hà lại một lần nữa bị tấn công bởi hàng nghìn bình luận tiêu cực, thậm chí mức độ còn nghiêm trọng hơn cả lần trước.
“Con mẹ nó, trước giờ tôi đang làm giàu cho một kẻ chẳng ra gì hay sao? Mọi người, chúng ta tẩy chay Bắc Hà đi!”
“Không biết đằng sau cái công trình du lịch nghìn đô đó là bao nhiêu con người bị ăn chặn bóc lột nhỉ? Anh ta là kẻ được giáo dục bởi tư tưởng tư bản chủ nghĩa từ ba mình kia mà! Tôi lại bắt đầu nghi ngờ có phải vụ tai nạn lao động lần trước là kịch bản do một tay họ tạo ra?”
“Sao cái khu du lịch đó hoạt động chưa được bao lâu mà nhiều phốt vậy trời?!”
Mộc Chi day mi tâm, đóng máy tính. Liền đó, cấp dưới của cô gõ cửa phòng với vẻ vô cùng khẩn trương. Anh ta vừa vào đã nói:
- Trưởng phòng, trên Bắc Hà báo về, có một nhóm khách du lịch đã hành hung nhân viên của chúng ta. Nhưng chị yên tâm, đã gọi công an lên giải quyết rồi. Có điều, rất nhiều vé đặt trước Bắc Hà đều bị hủy rồi…
Không đợi Mộc Chi đáp lại, anh đã nói tiếp:
- Còn một việc nữa… Phóng viên đã đứng đầy dưới sảnh rồi chị.
Trong phòng kinh doanh có một ô cửa kính hướng ra mặt trước tòa nhà, lúc này đều đã bị nhân viên bâu kín lại xem. Mộc Chi rẽ đám đông, tiến lên sát tấm kính. Nhưng chỉ vừa nhìn xuống bên dưới, cô đã phải nhíu tịt hai mắt vì những ánh đèn flash chớp nháy liên tục phát ra từ máy ảnh của đám phóng viên. Phía sau cô, mọi người đang xì xầm.
- Đủ thứ chuyện xảy ra, chắc tôi phải kiến nghị đốt phong lông quá!
- Nhưng mà chuyện kia là sao? Sếp Khang thực sự là con trai của ông Nam Thịnh à?!
Giữa mớ âm thanh hỗn tạp đó, một giọng nói đầy lo lắng vang lên:
- Nếu là sự thật thì phải giải quyết thế nào kia chứ…?
Xung quanh Mộc Chi bỗng im thin thít.
Mộc Chi trầm ngâm một lúc, rồi xoay người đi vội ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook