Bụi Gai
-
7: Vụ Án Bỏ Thuốc Hiếp Dâm 1
Edit: Vũ Hằng
Beta: Bông
Một cô gái đến báo án.
"Rất hiếm thấy." Quý Tu Thành không nhịn được nói.
"Cái gì?"
"Hiếm có người nào một mét tám mấy như em lại thích đồ ngọt."
Nguyên Lương cố ý liếc hắn một cái, nhưng không muốn cho Quý Tu Thành thấy mình quan tâm lời nói của hắn.
Quý Tu Thành mím môi, nháy mắt một cái.
"Đồ ngọt có cảm giác hạnh phúc." Nguyên Lương nhẹ giọng giải thích.
"Hả?" Quý Tu Thành không hiểu lắm.
Nguyên Lương không nói tiếp, nhưng Quý Tu Thành cảm thấy Nguyên Lương càng bí ẩn hơn, tại sao lại muốn dựa vào đồ ngọt để tăng cảm giác hạnh phúc?
Anh không hạnh phúc sao?
Bên trong cục vẫn như cũ, tất cả mọi người về vị trí của mình.
Trải qua vụ án hôm qua, mọi người có thái độ chấp nhận Nguyên Lương rất cao, hơn nữa ánh mắt họ nhìn anh cũng rất kính phục.
Chỉ có Nguyên Lương biết đi theo hướng tài xế xe taxi kia không khác gì đánh cược, không ngờ ăn may đi đúng hướng, nếu không trong một ngày tuyệt đối không phá được án.
Hơn nữa có Quý Tu Thành âm thầm giúp đỡ trong bóng tối, năng lực của Quản Dũng cũng không tồi, thoạt nhìn hẳn là người đứng thứ hai sau Quý Tu Thành.
Nên trước đó tuy không có chức vụ đối phó nhưng lại có một đội phó thực thụ.
Bây giờ chính bản thân anh còn nhảy dù đúng vào vị trí vốn thuộc về Quản Dũng, cậu ta không những không hề tức giận mà còn bằng lòng theo anh chạy ngược chạy xuôi làm trợ thủ cho mình, có thể thấy là một người rất khoan dung.
Như Quý Tu Thành từng nói, cục thành phố phiền phức nhất cũng chỉ có cục phó mà thôi.
"Đội trưởng Quý, đội phó Nguyên.”
Đi trên đường đều cấp dưới chào hỏi.
"Em tới phòng làm việc làm báo cáo kết thúc vụ án đi." Quý Tu Thành nói, "Tôi qua phòng hậu cần."
Nguyên Lương không hỏi hắn cần làm gì tiếp theo, chỉ lấy báo cáo khám nghiệm thi thể từ trong tay hắn rồi đi.
Eo vẫn còn nhức, Nguyên Lương ngồi trên ghế làm việc xoa xoa eo, sau đó thở dài.
Anh vừa thấy trên bàn làm việc của Quý Tu Thành đặt một tấm hình, thoạt nhìn là ảnh gia đình, một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ.
Nguyên Lương không có gì có thể bày, nhìn mặt bàn trống rỗng, cảm thấy tốt xấu gì cũng phải bày một quyển lịch bàn.
Buổi tối phải đi mua rồi, Nguyên Lương nghĩ.
Quý Tu Thành muốn lấy hồ sơ của Nguyên Lương.
Tuy rằng trong hồ sơ nghiệp vụ sẽ không có quá nhiều thông tin về hoàn cảnh gia đình, thế nhưng cũng có thể biết được sơ qua một chút.
Thế nhưng trên thực tế tìm hiểu rõ chẳng khác nào muốn đến thăm hỏi.
Có điều đi điều tra sau lưng người khác thì không ổn, vẫn nên chờ anh tự nói đi.
Điều kiện tra cứu hồ sơ nghiệp vụ không khó, hiện tại còn quản lý bằng hệ thống mạng, làm đội trưởng đội hình sự trinh sát thành phố, Quý Tu Thành vẫn có quyền hạn này.
Lúc này Quý Tu Thành cầm hồ sơ của Nguyên Lương đã in ra rồi lật xem.
Nguyên Lương từ tiểu học đã có thành tích rất ưu tú, xem qua trước đây có vẻ là một anh chàng có xuất thân từ một gia đình khá giả, nhưng hai ngày nay tiếp xúc, Quý Tu Thành cảm thấy hình như Nguyên Lương đã trải qua sự thiếu thốn.
"Có biến cố gì sau đó sao?"
Tỉ mỉ lật qua lật lại, Quý Tu Thành phát hiện vấn đề, từ năm lớp ba tiểu học, trong điều tra gia đình Nguyên Lương chỉ còn sót lại mẹ, người cha không xuất hiện trong hồ sơ của Nguyên Lương nữa.
Là ly dị hay đã chết?
Quý Tu Thành nghĩ thầm.
Sau không nằm ngoài dự đoán chính là lời khen của các giáo viên, các loại bằng khen sau đó của Đại học.
Phần tiếp theo công tác, trong hồ sơ thực sự không nhìn ra có gì khác biệt, cơ bản điều tra không xảy ra vấn đề gì.
Còn có vết sẹo trên lưng Nguyên Lương được gây ra bởi hung khí rất rõ ràng, vậy đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi xem xong hồ sơ hoàn toàn không giải thích được nghi hoặc mà còn khiến hắn thấy nghi hoặc hơn.
Quý Tu Thành ảo não nắm tóc, sau đó đặt hồ sơ xuống, thở dài.
Quyển sách này thật là khó đọc.
Buổi chiều liên hoan vô cùng ồn ào náo nhiệt, pháp y Lương tan việc đạp giày cao gót hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi trước.
Dáng vẻ chị đại với vóc người gọn gàng, tóc ngắn tùy ý vung vẩy, cả người thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái già dặn.
Phía sau là một đám cảnh sát hỗn loạn, có kiểu tóc ngắn có kiểu húi cua có kiểu viên đạn, vóc dáng và chiều cao không đồng đều.
Mấy nữ cảnh sát đứng tụm lại, đang nhỏ giọng thảo luận sắc đẹp Nguyên Lương.
Đúng là Nguyên Lương rất hút mắt, tính tình thì lạnh nhạt, ở trong trường học cũng coi như là một nam thần.
"Tôi vẫn cảm thấy đội trưởng Quý vẫn đẹp trai hơn một chút." Nữ cảnh sát áo khoác xanh lam nói.
"Đội trưởng Nguyên là nam phụ mặt thâm tình." Nữ cảnh sát áo khoác vàng nói.
"Cuối cùng nam chính nam phụ vứt bỏ nữ chính ở bên nhau?" Nữ cảnh sát áo khoác đỏ tổng kết.
Ba cô nhìn nhau, dành cho đối phương ánh mắt "Tôi hiểu mà", trong nháy mắt ba người liền thân thiết.
"Nói như vậy vai nữ chính cũng quá thảm đi? Chúng ta để cổ và nữ phụ ở bên nhau các cô xem được không?"
Ba người đang rối rắm phân tích hai vị đội trưởng đội phó ai công ai thụ, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của người trong cuộc, ba cô lập tức sợ hãi hét ầm lên.
"A a! Tai của tôi!" Quý Tu Thành khoa trương che tai, ba cô che miệng nhìn hắn.
Sau đó Nguyên Lương ở phía sau hắn, mặt không cảm xúc đi ngang qua.
"Đội phó Nguyên giỏi thật đấy."
"Đúng thế...!Ai mà không thích soái ca ngầu lòi thế chứ?”
"Hình mẫu nam thần hồi nhỏ ai cũng thích như vậy."
Tầm mắt của ba cô đều bị Nguyên Lương hấp dẫn.
Quý Tu Thành thầm nghĩ do các cô chưa từng thấy bộ dáng trên giường của Nguyên Lương mà thôi, làm gì có điểm nào ngầu mà đáng yêu muốn chết.
Nhà hàng là do Quý Tu Thành đặt, dĩ nhiên là nhà hàng của gia đình hắn rồi.
Quý Tu Thành đến giám đốc chi nhánh tự mình đến nghênh tiếp.
Lúc này Quý Tu Thành giống mấy con nhà giàu tùy hứng, bộ dáng có mấy phần giống bá đạo tổng tái.
Ba cô liền liền xoắn xuýt, hoàn toàn không nghĩ đến thật ra hai người này hoàn toàn không có khả năng.
Quý Tu Thành lái xe tới nên không uống rượu, Nguyên Lương không có xe, không có lý do gì không uống.
Chỉ là tửu lượng không tốt, có điều cũng không ai ép rượu được, chỉ uống vài ly.
Tay nghề nhà hàng của nhà Quý Tu Thành không tệ, hơn nữa Quý Tu Thành tự mình gọi điện thoại đặt bàn nên bên này cũng rất chú trọng,
Sau khi cơm nước no nê, Nguyên Lương cũng quen hết với người ở cục cảnh sát.
Nguyên Lương vừa uống rượu vừa mệt nên về phòng ngã đầu xuống là ngủ.
Đến khi Quý Tu Thành vào phòng mới phát hiện Nguyên Lương ngủ nhầm phòng.
Cũng có thể do chỉ có gian phòng này có sẵn giường, còn có một chút hơi người.
Quý Tu Thành không nghĩ nhà của mình mà hắn phải qua phòng khách ngủ, liền ôm chăn gối ra ghế sô pha nằm.
Nguyên Lương tỉnh lại mới phát hiện mình ngủ sai phòng, kết quả thấy Quý Tu Thành đang ngủ tại phòng khách, cũng không tiện nửa đêm đánh thức hắn nên đành lại trở vào phòng ngủ của Quý Tu Thành.
Sáng sớm hôm sau, Quý Tu Thành hơi bị sái cổ, hắn muốn vào phòng thay quần áo thì nhớ ra không biết Nguyên Lương đã dậy chưa.
Hắn đang đứng ở bên ngoài phòng đấu tranh tâm lý thì cửa phòng mở ra.
"Thật ngại quá.” Nguyên Lương mặc nguyên quần áo ngày hôm qua đi ra, "Tôi hơi say nên...”
"Không sao." Quý Tu Thành xoa xoa cổ mình, "Em ngủ thế nào?"
"Rất tốt." Thật ra Nguyên Lương có chút lạ giường, hôm anh vừa tới Thạch Xuyên nếu không phải do không ngủ được thì đã không đến quán bar, còn là gay bar nữa.
Ngày hôm đó đội mưa về rất mệt, ngủ cũng không tệ lắm.
Sáng hôm sau cũng “làm” đến mệt mỏi nên ngủ cũng rất ngon, ngày hôm qua có lẽ là vì rượu.
Ngã đầu xuống một cái giường xa lạ là có thể ngủ luôn.
"Nhanh đi rửa mặt thay quần áo, chúng ta phải đi rồi."
Đang là thời điểm kẹt xe nhất, Quý Tu Thành liền mở đài phát tin tức sáng sớm.Trong tin tức, trước tiên là những tin tức về cuộc sống thường ngày, sau đó là tin quốc tế, cuối cùng là dự báo thời tiết.
Khi phát đến dự báo thời tiết thì bọn họ đã tới nơi.
"Đội trưởng Quý, cô gái này trời vừa sáng đã đến đây." Ngày hôm qua Quản Dũng trực đêm không đi liên hoan, sáng sớm chuẩn bị phải về thì cô gái nói phải báo án.
"Trực tiếp tới cục thành phố? Không đến đồn công an sao?" Quý Tu Thành có chút kinh ngạc.
"Cô ấy nói vẫn nên trực tiếp tìm cảnh sát hình sự."
"Tôi sẽ đi hỏi thử cô ấy xem sao." Quý Tu Thành nói rồi đi về phía cô gái, Nguyên Lương cũng vội vàng đi theo.
Cô gái cúi thấp đầu, hai tay đan nhau.
Nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, thấy hai người đàn ông cao lớn đang đi đến liền vội vã đi tới.
“Xin chào, tôi là đại đội trưởng phòng hình sự trinh sát cục thành phố, Quý Tu Thành, nếu có chuyện gì có thể nói với tôi."
Quý Tu Thành cúi người xuống tận lực nhìn thẳng cô gái.
Sắc mặt cô gái rất kém, đôi môi không có huyết sắc, hai tay vẫn luôn có động tác nhỏ thoạt nhìn đang rất bất an.
"Cô có thể tin tưởng tôi, nói đi." Quý Tu Thành lại nói.
Cô gái hít một hơi thật sâu, giọng điệu có chút run rẩy nói.
"Tôi...”
“Ta bị người ta cưỡng hiếp..." Giọng cô gái rất nhỏ, thế nhưng có thể cố gắng đi tới trước mặt hai người đàn ông trẻ tuổi nói ra đã là một sự dũng cảm lắm rồi.
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Cuối tuần trước..."
Nghe lời này của cô gái, Quý Tu Thành ở trong lòng thở dài.
Án cưỡng dâm là như vậy, người bị hại không báo án hoặc là báo án quá muộn, đã bỏ lỡ cơ hội thu thập chứng cứ, hơn nữa chứng cứ không thể thu thập dễ dàng.
Vào lúc này đi hỏi người bị hại là tại sao cô không báo cảnh sát sớm cũng hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ có thể khiến các cô lùi bước.
"Tôi...!Tôi ở quán bar bị người ta hạ thuốc, lúc tỉnh lại toàn thân trần trụi nằm phòng hắn thuê ở quán bar, người cưỡng dâm tôi đã biến mất."
"Đừng gấp." Quý Tu Thành an ủi cô gái, "Như vậy đi, tôi gọi hai cái nữ cảnh sát tới lấy lời khai cho cô, nếu không tôi sợ cô thấy bất an, được không?”
Cô gái gật đầu, đáp: "Được "..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook