Bức Xướng Vi Lương
-
Chương 86: Bình cũ rượu mới
Vì muốn nghỉ chân ngắm nghía căn nhà trúc cùng tửu lâu, tôi với Diệp Tô đứng bên ngoài thưởng thức chốc lát rồi mới đi vào.
Vừa mới bước vào vườn thì có một tiểu cô nương xinh đẹp đeo sa mỏng đi đến, giọng trong trẻo chào hỏi chúng tôi: “Hai vị khách quan mời vào bên trong! Hai vị muốn ở trong phòng nghỉ ngơi một chút hay là đi dạo ngoài vườn?” Trên búi tóc của cô nương đó chỉ cài đơn giản bằng một cây trâm, tạo ra khe hở làm mấy đoá hoa trở nên sinh động, y phục màu tím, cái khăn che mặt màu hồng cũng hết sức diễm lệ, chợt nhìn giống như tiên nữ bách hoa huyền ảo.
Mặc dù chỉ lộ ra đôi mắt đẹp, nhưng chỉ cần một cái nhăn mày, một ánh mắt biết cười đủ mê hoặc lòng người. Nhìn vào ánh mắt nàng, bất giác nghĩ chỉ cần mình cười to lên đã là thất lễ.
Vì nhìn thấy mỹ nữ nên tâm tình tôi cực kỳ tốt: “Hôm nay trời thật đẹp, vậy ngồi ngoài vườn đi.”
“Được rồi!” cô nương đáp một tiếng, dẫn chúng tôi đi vào vườn, thanh âm trầm bổng không ngừng vang lên, “Hai vị khách quan vừa đi đường xa, mời nghỉ chân một chút, ta sẽ mang trà cho nhị vị giải khát! Quán chúng ta có rượu Mai Tử được ủ tốt nhất, ai tới cũng muốn nếm thử một vò, nhưng các vị ngồi ở vườn đào thì nên uống chút rượu Đào Hoa mới hợp tình hợp cảnh!”
Nàng ta dẫn chúng tôi tới trong đình, nhanh nhẹn hạ ba mặt màn trúc cản gió, chỉ để lại một phía để chúng tôi ngắm phong cảnh, áy náy cười: “Mùa này hoa đào đã tàn, quả đào lại chưa chính, quả thật cảnh cũng không được đẹp cho lắm, khi ta vào làm ở vườn này vốn định dời mấy cây tử đằng lại đây nhưng lão bản không đồng ý, nói tử đằng với hoa đào không hợp nên đành thôi.” vừa nói nàng ta vừa làm mặt quỷ với chúng tôi, tựa như rất bất mãn với lão bản.
Nhìn gần mới phát hiện mặt cô nương này có chút khác biệt, không giống như Diệp Tô ngũ quan rõ ràng, tuyệt đối không phải tướng mạo của người Hán, nàng hẳn không phải là người ở vùng Thanh Đường này.
Tôi cười gật đầu nói cảm tạ, cố tình dò hỏi: “Một mình cô nương lo liệu tửu quán này sao?” Trên đường chúng tôi đi ra đại sảnh, tuyệt nhiên không nghe thấy động tĩnh của bất cứ ai, giống như cả tửu lâu này chỉ có hai chúng tôi là khách.
Tôi không khỏi có chút run rẩy, không phải là hắc điếm chuyên làm bánh bao nhân thịt người như trong truyền thuyết chứ!
Xem ra tửu quán này thật có chút quái dị. Người chủ trước của tôi đã từng nói, Tiểu Mãn ở chỗ này giả thần giả quỷ hơn tháng trời, tôi mở được mấy tháng đã bị bắt, nhượng lại cái thì cửa hiệu biến thành bó đuốc, còn hiện tại…
Cô nương xinh đẹp nghiêng đầu, bộ dáng hết sức tiếc nuối: “Không, không phải chỉ của mình ta. Ta không có nhiều tiền đến như vậy, phần của lão bản là chủ yếu, ta chỉ có chút ít thôi.”
Ách, hình như nàng ta hiểu sai ý tứ của tôi. Tôi cười sửa lại: “Không phải, ý ta hỏi một cái quán lớn như thế lại còn cả một khu vườn to đến như thế này, một mình cô nương có thể ứng phó hết sao?”
Nàng ta cười cười đáp lại: “Ban ngày rất ít người, ta cho bọn tiểu nhị nghỉ làm, chỉ hoạt động phòng bếp thôi. Đến buối tối, lượng khách đông dần thì bọn tiểu nhị này sẽ bắt đầu làm việc.” nói xong cười hỏi “Hai vị ăn cơm hay là uống rượu? Quán chúng ta trừ rượu Mai Tử và rượu Đào Hoa ra còn có Trúc Diệp Thanh, Bách Lý, Tân Phong, Lam Vĩ, Đồ Tô…” nói một mạch hơn mười loại rượu danh tiếng. Cô nương này có lẽ xuất thân có tài ăn nói, miệng lưỡi không tệ.
Diệp Tô cười nói: “Làm cho cô nương thất vọng. Nương tử của ta hiện nay không thể uống rượu, nếu ta uống một mình thì thể nào nàng ta cũng làm loạn lên đòi uống theo. Chúng ta chỉ cần đơn giản mấy món mặn, mấy món canh là được. Ăn xong còn phải đi tiếp.”
Cô nương đó nghe xong lại nhìn tôi mấy lần, lúc này mới cười nói: “Hai vị tới thật không đúng lúc, phòng bếp chưa mở, chưa nấu sẵn được gì. Không bằng phu nhân đây nói xem muốn ăn món gì để quán chúng ta đỡ phải tự tính toán, nhỡ lại không hợp khẩu vị của phu nhân.”
Tôi suy nghĩ một chút: “Làm món cá chua ngọt, thịt xào ớt cay cùng món canh lá sen đi.” Phối hơp dinh dưỡng rất tốt.
Cô nương đó nhắc lại một lần rồi đi căn dặn nhà bếp làm.
Tôi khẽ khụt khịt, đến tửu quán mà không được uống rượu thật có chút bất mãn: “Chàng biết rõ phụ nữ mang thai có thể ăn cái gì và không được ăn cái gì sao? Uống một chút rượu cũng không được à?”
Diệp Tô vẻ mặt không có thương lượng: “Tửu lượng của nàng vốn không cao? Ta thấy không phải nàng muốn uống rượu mà thực ra muốn cùng ta đối nghịch thôi”
Tôi bị hắn nói trúng tâm tư, không khỏi có chút chột dạ hừ một tiếng: “Lúc mang thai khẩu vị biến đổi thôi. Được rồi, lần này nghe theo chàng. Nhưng lần sau nếu chàng không cho ta ăn cái này cái kia, chàng cũng sẽ không ăn theo sao? Trong mười tháng này ta không ăn đồ này đồ nọ, chàng cũng tình nguyện theo ta như vậy sao?”
Diệp Tô liếc tôi, điểm một cái ngay chóp mũi của tôi chê cười: “Nhỏ mọn!”
Tôi không chịu buông ta: “Ta chỉ tranh thủ quyền lợi ngang hàng mà thôi.”
Diệp Tô cười to: “Được được, chúng ta ngang hàng, ta cũng sẽ theo nàng”.
Tôi hài lòng, cọ cọ đầu trên người hắn: “Nếu vào thời điểm ta nôn ọe mỗi ngày chàng cũng có thể cùng với ta thì thật là tốt!”
Diệp Tô nhếch lông mày: “Nếu như nàng đã nghĩ như thế, vi phu đã có cách.” Nhìn vẻ mặt thật giống như hắn thật lòng suy nghĩ muốn cùng tôi gục đầu ở cái ống nhổ.
Tôi vội vàng khoát tay: “Quên đi quên đi, chàng vẫn cứ chuyên tâm chăm sóc ta là được rồi!” rồi vội vàng lảng sang chuyện khác, lôi kéo hắn bình luận về chủ quán rượu mới: “Tửu quán này làm ăn thật tốt! Nhìn thuận mắt hơn so với lúc ta mở quán trà, có thể thấy được vị cô nương kia động tác nhanh nhẹn, tâm tư tinh tế hơn người.”
Muốn duy trì một nơi lớn như thế này thì cũng phải có bản lãnh, ví như cái đình mà chúng tôi đang ngồi đây, có lẽ là mới dựng sau này, màu sơn còn mới, mặc dù màn trúc là đồ cũ, dây thừng buộc đã phai màu nhưng từng tấm trúc đều sáng bóng, trong mỗi khe hở không thấy dính chút dầu mỡ gì, bên ngoài cỏ cây tươi tốt xanh um, không có cành lá khô héo, có thể thấy chủ nhân ở đây dụng tâm xử lý.
Tôi chống cằm cảm thấy có chút mất mát: “Haiz, lúc trước cảm thấy trà quán của ta đã mang đến diện mạo mới, nhưng so với hiện tại quả là có chênh lệch. Người ta tỉ mỉ chăm sóc, còn ta thì làm theo kiểu được chăng hay chớ, không thật sự để tâm”.
Diệp Tô dở khóc dở cười ôm tôi dụ dỗ: “Nương tử à, xin nàng hãy cho người khác một con đường sống! Nàng vừa thiện lương lại am hiểu, vừa xuất giá đã kiếm ngay được một tòa Kim Sơn để làm của hồi môn, nếu cẩn thận chăm chỉ tý nữa, nàng còn muốn vi phu làm cái gì, người khác làm cái gì đây?”
Đoạn tâng bốc này làm tôi hết sức vui vẻ, không khỏi ngửa đầu dựa vào lòng hắn mà hưởng thụ, chẳng biết xấu hổ yêu cầu: “Ôi, thoải mái, chàng nói tiếp đi”
Diệp Tô hôn trán tôi, cười nói: “Nương tử, nàng bế nguyệt thu hoa, chim sa cá lặn, vẻ đẹp không giống người phàm”.
Tôi nhéo hắn một cái: “Chàng đừng có khoa trương, thành thật một chút! Đừng có lấy những lời thông thường này để dụ ta! Ta muốn là thật lòng thật dạ!”
Diệp Tô chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút: “Nương tử vừa mới nhìn ta một cái, ta liền bị nắm nhược điểm ngay.”
Tôi cười lớn.
Đang đùa nghịch lại thấy cô nương xinh đẹp kia dọc theo bờ đá xanh đi tới, cả hai chúng tôi vội vàng thu hồi bộ dáng đùa giỡn, nhìn nàng ta rót trà rồi cảm tạ: “Xin thỉnh giáo danh tính của cô nương?”
Nàng ta dịu dàng cười: “Ta gọi là Sở Lam. Xin hỏi phu nhân họ gì?”
Tôi chớp chớp mắt, nhìn Diệp Tô bằng một ánh mắt ranh mãnh: “Ta là Diệp Lăng thị.” Vừa dứt lời liền nhíu mày, không được, tôi không chịu được, vẫn là Lăng Đang dễ nghe hơn
Sở Lam gật đầu mỉm cười, lại xin lượng thứ lần nữa: “Công tử cùng phu nhân chờ một chút, những món ăn mà phu nhân gọi đã chuẩn bị, chẳng qua bếp của chúng ta chưa đủ nóng, đợi món ăn đưa lên đủ sợ phải chờ nửa canh giờ nữa! Nếu hai vị đói bụng không bằng ta ra ngoài mua một ít hạt dẻ rang đường… Ăn chút đồ vặt để hai vị lót dạ nha?”
Tôi vừa nghe mà nước miếng thi nhau chạy đua: “Lúc này còn hạt dẻ rang đường sao? Làm phiền ngươi mua cho chúng ta một cân!”
Sở Lam cười gật đầu, rời rời đi.
Gian hàng hạt dẻ rang đường đại khái ở gần đây, Sở Lam rất nhanh đưa ra một cái bọc giấy, Diệp Tô cẩn thận ngồi xuống cái ghế thấp lột vỏ hạt dẻ rồi rót trà cho tôi.
Tôi khẽ đưa chân chạm vào mặt hắn, chợt cảm thấy nhà đại phú hay phú ông bất quá cũng chỉ đến như vậy: trong tay có thức ăn ngon, lại có mỹ nhân bồi bên cạnh, muốn loại nào thì chỉ cần giơ tay lên. Cho nên hắc hắc cười gian: “Nhân sinh lý tưởng của ta chỉ cần như vậy!”
Diệp Tô cười liếc tôi một cái, phong tình vạn chủng. Tôi không khỏi trêu chọc hắn: “Đúng là tiểu giai nhân phong lưu! Chờ đến tối lão gia sẽ chọn thẻ bài của nàng”
Diệp Tô cực kỳ phối hợp làm ra vẻ mặt phong tình: “Đại gia ngài nên ôn nhu một chút…”
Tôi cười đến khản cả tiếng, ôm bụng lăn lộn khiến Diệp Tô sợ chết khiếp, vội vàng bắt mạch cho tôi, dù mạch thuận nhưng hắn vẫn nhăn nhó nửa ngày mới miễn cưỡng đồng ý nghỉ lại đây.
Hắn vừa định quở trách tôi mấy câu thì nghe thấy bên ngoài có tiếng đàn truyền tới, làn điệu du dương êm dịu, lúc sau nhịp điệu trở nên vui tươi, phấn chấn.
Tôi chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Diệp Tô chờ giải thích.
Diệp Tô nghe trong chốc lát, nắm tay tôi, vẻ trêu chọc trên mặt dần dần không còn: “Là bên nhà trúc kia truyền tới, bài này có tên là Đào chi yêu yêu. Người đánh đàn này… có lẽ là bằng hữu của nàng.”
Tôi giật mình, nhưng ngay sau đó thì hiểu rõ.
Đào chi yêu yêu, Chước chước kỳ hoa, Chi tử vu quy, Nghi kỳ thất gia*
*Các câu thơ trong bài Đào Yêu (Kinh Thi, Quốc Phong, Chu Nam)
“Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy,
Nghi kỳ thất gia.”
Nghĩa là:
“Đào tơ mơn mởn xinh tươi,
Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.
Hôm nay nàng đã theo chồng,
Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.”
Bài này nhằm chúc mừng cho những người có tình nên duyên giai ngẫu. Nhớ lại chặng đường đã qua, tôi chỉ có liên quan đến rất ít người, trong đó người không muốn gặp, tránh ở trúc lâu đánh đàn thì chỉ có Lâu Vân Thiên và Thẩm Niệm Ân mà thôi.
Tôi đoán là Lâu Vân Thiên.
Đang suy nghĩ, đột nhiên thấy lóe lên màu vàng của y phục Sở Lam nên quay hỏi Diệp Tô: “Cô nương xinh đẹp kia đang ở bên ngoài?”
Diệp Tô gật đầu: “Trong tay còn cầm cuộn tranh.” Lại hỏi tôi,” Không đi gặp bằng hữu của nàng à?”
Nếu như lời này là người khác nói, tám phần là muốn phủ định câu hỏi của mình, nhưng Diệp Tô lại hết sức thành khẩn, rõ ràng hy vọng tôi không có cái gì tiếc nuối.
Tôi cười cười: “Cái gì nên nói cũng đã nói rồi, nếu gặp lại chẳng qua cũng chỉ hỏi mấy câu khách sáo sống có tốt không, định không để cho họ bắt đầu cuộc sống mới sao. Thật ra ta nhìn thấy Sở cô nương có chuyện muốn nói, chàng có thể gọi nàng ta vào hay không? Ta cũng muốn cùng nàng nói chuyện một chút.”
Diệp Tô gật đầu, đứng dậy ra khỏi đình, một lát sau Sở Lam rụt rè xuất hiện, khom người trước tôi, lát sau tháo khăn che mặt ra, lo lắng ngồi đối diện tôi.
Hey, tình tiết này thật giống bạn gái cũ cùng với bạn gái mới đối mặt nha. Nàng ta nhìn tôi và tôi cũng vậy, Sở Lam tháo khăn che mặt ra thật xinh đẹp, dáng dấp tương tự như thiếu nữ dân tộc Duy Ngô Nhĩ, là loại vừa hào phóng nhiệt tình vừa có sức hấp dẫn.
Chắc đây là trường hợp đầu tiên mà nàng ta gặp phải, hiện tại Sở Lam đã mất hết bộ dáng thản nhiên lanh lợi như hồi nãy, hai tay cầm chặt cuộn tranh đặt trên đùi, thật giống với nhưng sinh viên mới ra trường đi phỏng vấn việc làm vậy.
Tôi không khỏi cười một tiếng:“ Sở cô nương muốn cùng ta nói chuyện gì? Có thể cho ta hỏi trước một vài vấn đề?”
Sở Lam lặng lẽ hít sâu, cười nói:” Phu nhân mời nói.”
“Lão bản mà Sở cô nương đã nhắc tới có phải là giám thị địa phương Lâu Vân Thiên, Lâu công tử?”
Sở Lam gật đầu: “Đúng vậy. Ta theo giúp đệ đệ đến học ở Thanh Đường, muốn mở một cửa hàng để tính toán lâu dài, nhưng tiền bạc trên người lại không nhiều lắm, Lâu công tử nghe đệ đệ ta nói muốn mở cửa hàng ở đây, liền cho đệ đệ ta vay năm ngàn lượng, hạn trong hai mươi năm, không tính lợi tức. Yêu cầu duy nhất của hắn là muốn ta chăm sóc cả khu vườn này thật tỉ mỉ, không để xảy ra một lỗi nhỏ nào.”
Tôi cười nói: ” Đúng là Sở cô nương đã làm được.”
Sở Lam cười nói cảm ơn, cảm xúc từ từ khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên: “Lâu công tử thường lui tới đây ngồi một chút, không uống rượu chỉ uống trà, đọc sách dạy đánh cờ. Trong lòng ta cảm thấy kỳ quái nên thường xuyên để ý đến hắn, ta…ta đã thích… nhưng hắn không thích ta.”
Nàng đỏ mặt, ánh mắt sáng long lanh nhìn thẳng tôi, không chờ tôi hỏi đã nói một mạch: “Phu nhân, hắn thích ngươi. Hắn từng đem một bức tranh giao cho ta và nói nếu cô nương trong tranh trở lại thì giao bức tranh lại cho nàng ấy. Nhưng qua mấy tháng sau, Lâu công tử quay lại lấy bức tranh. Hắn còn nói, cô nương trong tranh đã tìm được phu quân, đã không cần hắn quan tâm đến nữa”
Tôi không nhịn được, khóe miệng khẽ run rẩy, xem ra mỹ danh của bổn tọa đã được tuyên truyền khắp trong nước sao.
Sở Lam không chú ý đến vẻ mặt của tôi, vẫn tiếp tục nói: “Hai tháng trước, trong vườn nở rộ toàn là hoa mai, đệ đệ ta lại ghét bỏ hoa mai, nhưng ta đã dưỡng mai rất tốt, cả vườn đều mang phong cách ngạo nghễ của mai hoa, Lâu công tử đặc biệt rất thích, vẽ riêng một bức tranh, còn viết chữ lên đó nhưng cuối cùng không mang đi.”
Nàng dọn vật trên bàn đi, cuộn tranh trong tay cẩn thận mở ra
Trong tranh vẽ mấy bụi hoa mai, đóa hoa nho nhỏ màu vàng nở rộ ở đầu cành, bị tuyết dịu dàng rơi khiến cho hơi trĩu xuống, càng thêm kiều mỵ động lòng, khiến người ta cảm thấy thương xót. Phía sau cành mai đang trĩu xuống là một tiểu đình, mái đình bị tuyết che phủ hơn phân nửa, trong đình mơ hồ thấy được một dáng người đạm mạc, cũng không thấy rõ cho lắm.
Trên bức tranh chỉ đề một vài chữ ít ỏi:
“Tu đình thính tuyết,
Tịch mai tầm phương,
Khanh chi sở ngôn,
Kim tẫn dĩ thành chân,
Tuyết lô trung trà,
Chung bất khả đắc hĩ”.
(tạm dịch:
Xây đình ngắm tuyết,
Mai vàng tỏa hương
Lời nói của nàng
Đã thành sự thật
Muốn nhóm lò đun trà mai tuyết
Cuối cùng cũng không thể được.)
Suy nghĩ của tôi cũng đang cuồn cuộn theo bức tranh kia.
Sở Lam hỏi tôi: “Phu nhân có muốn gặp Lâu công tử không?”
Tôi lắc đầu: “Không gặp. Nếu hắn muốn gặp ta thì đã không trốn vào một chỗ nào đó mà đánh đàn. Mọi người không gặp nhau, đối với hắn cũng tốt mà đối với ngươi cũng tốt.”
Nét đỏ trên mặt Sở Lam lan nhanh, một hồi lâu nói:” Bức tranh này có lẽ Lâu công tử muốn phu nhân mang nó đi, coi như bạn cũ ngày xưa đem tặng phu nhân, lưu lại làm kỷ niệm cũng tốt… Cũng không uổng…”
Tôi gật đầu, đem bức tranh cuộn lại: “Ta mang đi một ít đồ vật cũ trong phòng, ngươi chịu trách nhiệm bổ sung vào đó”.
Sở Lam cảm kích cười một tiếng: “Đa tạ phu nhân thành toàn.”
Tôi nhún vai cười cười: “Ta cũng đã lập gia đình rồi, không thành toàn, chả lẽ còn ăn trong chén nhìn trong chậu sao? Hơn nữa ngươi nghe tiếng đàn cũng biết hắn đã nghĩ thông suốt. Ngươi báo cho hắn tới quả không sai!”
Ây, nói là nói như vậy, trong lòng tôi có một vạn con thú đang chạy tới chạy lui: Tiếng đàn vừa rồi là lúc trước tôi dùng để đùa giỡn mỹ nhân nhà tôi đấy! Có phải Lâu Vân Thiên nghe được chút ít cái nội dung không nên nghe, khiến cho một thiếu niên có tâm hồn thuần khiết trong nháy mắt bị tàn lụi đi?
Tội lỗi tội lỗi.
Vừa mới bước vào vườn thì có một tiểu cô nương xinh đẹp đeo sa mỏng đi đến, giọng trong trẻo chào hỏi chúng tôi: “Hai vị khách quan mời vào bên trong! Hai vị muốn ở trong phòng nghỉ ngơi một chút hay là đi dạo ngoài vườn?” Trên búi tóc của cô nương đó chỉ cài đơn giản bằng một cây trâm, tạo ra khe hở làm mấy đoá hoa trở nên sinh động, y phục màu tím, cái khăn che mặt màu hồng cũng hết sức diễm lệ, chợt nhìn giống như tiên nữ bách hoa huyền ảo.
Mặc dù chỉ lộ ra đôi mắt đẹp, nhưng chỉ cần một cái nhăn mày, một ánh mắt biết cười đủ mê hoặc lòng người. Nhìn vào ánh mắt nàng, bất giác nghĩ chỉ cần mình cười to lên đã là thất lễ.
Vì nhìn thấy mỹ nữ nên tâm tình tôi cực kỳ tốt: “Hôm nay trời thật đẹp, vậy ngồi ngoài vườn đi.”
“Được rồi!” cô nương đáp một tiếng, dẫn chúng tôi đi vào vườn, thanh âm trầm bổng không ngừng vang lên, “Hai vị khách quan vừa đi đường xa, mời nghỉ chân một chút, ta sẽ mang trà cho nhị vị giải khát! Quán chúng ta có rượu Mai Tử được ủ tốt nhất, ai tới cũng muốn nếm thử một vò, nhưng các vị ngồi ở vườn đào thì nên uống chút rượu Đào Hoa mới hợp tình hợp cảnh!”
Nàng ta dẫn chúng tôi tới trong đình, nhanh nhẹn hạ ba mặt màn trúc cản gió, chỉ để lại một phía để chúng tôi ngắm phong cảnh, áy náy cười: “Mùa này hoa đào đã tàn, quả đào lại chưa chính, quả thật cảnh cũng không được đẹp cho lắm, khi ta vào làm ở vườn này vốn định dời mấy cây tử đằng lại đây nhưng lão bản không đồng ý, nói tử đằng với hoa đào không hợp nên đành thôi.” vừa nói nàng ta vừa làm mặt quỷ với chúng tôi, tựa như rất bất mãn với lão bản.
Nhìn gần mới phát hiện mặt cô nương này có chút khác biệt, không giống như Diệp Tô ngũ quan rõ ràng, tuyệt đối không phải tướng mạo của người Hán, nàng hẳn không phải là người ở vùng Thanh Đường này.
Tôi cười gật đầu nói cảm tạ, cố tình dò hỏi: “Một mình cô nương lo liệu tửu quán này sao?” Trên đường chúng tôi đi ra đại sảnh, tuyệt nhiên không nghe thấy động tĩnh của bất cứ ai, giống như cả tửu lâu này chỉ có hai chúng tôi là khách.
Tôi không khỏi có chút run rẩy, không phải là hắc điếm chuyên làm bánh bao nhân thịt người như trong truyền thuyết chứ!
Xem ra tửu quán này thật có chút quái dị. Người chủ trước của tôi đã từng nói, Tiểu Mãn ở chỗ này giả thần giả quỷ hơn tháng trời, tôi mở được mấy tháng đã bị bắt, nhượng lại cái thì cửa hiệu biến thành bó đuốc, còn hiện tại…
Cô nương xinh đẹp nghiêng đầu, bộ dáng hết sức tiếc nuối: “Không, không phải chỉ của mình ta. Ta không có nhiều tiền đến như vậy, phần của lão bản là chủ yếu, ta chỉ có chút ít thôi.”
Ách, hình như nàng ta hiểu sai ý tứ của tôi. Tôi cười sửa lại: “Không phải, ý ta hỏi một cái quán lớn như thế lại còn cả một khu vườn to đến như thế này, một mình cô nương có thể ứng phó hết sao?”
Nàng ta cười cười đáp lại: “Ban ngày rất ít người, ta cho bọn tiểu nhị nghỉ làm, chỉ hoạt động phòng bếp thôi. Đến buối tối, lượng khách đông dần thì bọn tiểu nhị này sẽ bắt đầu làm việc.” nói xong cười hỏi “Hai vị ăn cơm hay là uống rượu? Quán chúng ta trừ rượu Mai Tử và rượu Đào Hoa ra còn có Trúc Diệp Thanh, Bách Lý, Tân Phong, Lam Vĩ, Đồ Tô…” nói một mạch hơn mười loại rượu danh tiếng. Cô nương này có lẽ xuất thân có tài ăn nói, miệng lưỡi không tệ.
Diệp Tô cười nói: “Làm cho cô nương thất vọng. Nương tử của ta hiện nay không thể uống rượu, nếu ta uống một mình thì thể nào nàng ta cũng làm loạn lên đòi uống theo. Chúng ta chỉ cần đơn giản mấy món mặn, mấy món canh là được. Ăn xong còn phải đi tiếp.”
Cô nương đó nghe xong lại nhìn tôi mấy lần, lúc này mới cười nói: “Hai vị tới thật không đúng lúc, phòng bếp chưa mở, chưa nấu sẵn được gì. Không bằng phu nhân đây nói xem muốn ăn món gì để quán chúng ta đỡ phải tự tính toán, nhỡ lại không hợp khẩu vị của phu nhân.”
Tôi suy nghĩ một chút: “Làm món cá chua ngọt, thịt xào ớt cay cùng món canh lá sen đi.” Phối hơp dinh dưỡng rất tốt.
Cô nương đó nhắc lại một lần rồi đi căn dặn nhà bếp làm.
Tôi khẽ khụt khịt, đến tửu quán mà không được uống rượu thật có chút bất mãn: “Chàng biết rõ phụ nữ mang thai có thể ăn cái gì và không được ăn cái gì sao? Uống một chút rượu cũng không được à?”
Diệp Tô vẻ mặt không có thương lượng: “Tửu lượng của nàng vốn không cao? Ta thấy không phải nàng muốn uống rượu mà thực ra muốn cùng ta đối nghịch thôi”
Tôi bị hắn nói trúng tâm tư, không khỏi có chút chột dạ hừ một tiếng: “Lúc mang thai khẩu vị biến đổi thôi. Được rồi, lần này nghe theo chàng. Nhưng lần sau nếu chàng không cho ta ăn cái này cái kia, chàng cũng sẽ không ăn theo sao? Trong mười tháng này ta không ăn đồ này đồ nọ, chàng cũng tình nguyện theo ta như vậy sao?”
Diệp Tô liếc tôi, điểm một cái ngay chóp mũi của tôi chê cười: “Nhỏ mọn!”
Tôi không chịu buông ta: “Ta chỉ tranh thủ quyền lợi ngang hàng mà thôi.”
Diệp Tô cười to: “Được được, chúng ta ngang hàng, ta cũng sẽ theo nàng”.
Tôi hài lòng, cọ cọ đầu trên người hắn: “Nếu vào thời điểm ta nôn ọe mỗi ngày chàng cũng có thể cùng với ta thì thật là tốt!”
Diệp Tô nhếch lông mày: “Nếu như nàng đã nghĩ như thế, vi phu đã có cách.” Nhìn vẻ mặt thật giống như hắn thật lòng suy nghĩ muốn cùng tôi gục đầu ở cái ống nhổ.
Tôi vội vàng khoát tay: “Quên đi quên đi, chàng vẫn cứ chuyên tâm chăm sóc ta là được rồi!” rồi vội vàng lảng sang chuyện khác, lôi kéo hắn bình luận về chủ quán rượu mới: “Tửu quán này làm ăn thật tốt! Nhìn thuận mắt hơn so với lúc ta mở quán trà, có thể thấy được vị cô nương kia động tác nhanh nhẹn, tâm tư tinh tế hơn người.”
Muốn duy trì một nơi lớn như thế này thì cũng phải có bản lãnh, ví như cái đình mà chúng tôi đang ngồi đây, có lẽ là mới dựng sau này, màu sơn còn mới, mặc dù màn trúc là đồ cũ, dây thừng buộc đã phai màu nhưng từng tấm trúc đều sáng bóng, trong mỗi khe hở không thấy dính chút dầu mỡ gì, bên ngoài cỏ cây tươi tốt xanh um, không có cành lá khô héo, có thể thấy chủ nhân ở đây dụng tâm xử lý.
Tôi chống cằm cảm thấy có chút mất mát: “Haiz, lúc trước cảm thấy trà quán của ta đã mang đến diện mạo mới, nhưng so với hiện tại quả là có chênh lệch. Người ta tỉ mỉ chăm sóc, còn ta thì làm theo kiểu được chăng hay chớ, không thật sự để tâm”.
Diệp Tô dở khóc dở cười ôm tôi dụ dỗ: “Nương tử à, xin nàng hãy cho người khác một con đường sống! Nàng vừa thiện lương lại am hiểu, vừa xuất giá đã kiếm ngay được một tòa Kim Sơn để làm của hồi môn, nếu cẩn thận chăm chỉ tý nữa, nàng còn muốn vi phu làm cái gì, người khác làm cái gì đây?”
Đoạn tâng bốc này làm tôi hết sức vui vẻ, không khỏi ngửa đầu dựa vào lòng hắn mà hưởng thụ, chẳng biết xấu hổ yêu cầu: “Ôi, thoải mái, chàng nói tiếp đi”
Diệp Tô hôn trán tôi, cười nói: “Nương tử, nàng bế nguyệt thu hoa, chim sa cá lặn, vẻ đẹp không giống người phàm”.
Tôi nhéo hắn một cái: “Chàng đừng có khoa trương, thành thật một chút! Đừng có lấy những lời thông thường này để dụ ta! Ta muốn là thật lòng thật dạ!”
Diệp Tô chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút: “Nương tử vừa mới nhìn ta một cái, ta liền bị nắm nhược điểm ngay.”
Tôi cười lớn.
Đang đùa nghịch lại thấy cô nương xinh đẹp kia dọc theo bờ đá xanh đi tới, cả hai chúng tôi vội vàng thu hồi bộ dáng đùa giỡn, nhìn nàng ta rót trà rồi cảm tạ: “Xin thỉnh giáo danh tính của cô nương?”
Nàng ta dịu dàng cười: “Ta gọi là Sở Lam. Xin hỏi phu nhân họ gì?”
Tôi chớp chớp mắt, nhìn Diệp Tô bằng một ánh mắt ranh mãnh: “Ta là Diệp Lăng thị.” Vừa dứt lời liền nhíu mày, không được, tôi không chịu được, vẫn là Lăng Đang dễ nghe hơn
Sở Lam gật đầu mỉm cười, lại xin lượng thứ lần nữa: “Công tử cùng phu nhân chờ một chút, những món ăn mà phu nhân gọi đã chuẩn bị, chẳng qua bếp của chúng ta chưa đủ nóng, đợi món ăn đưa lên đủ sợ phải chờ nửa canh giờ nữa! Nếu hai vị đói bụng không bằng ta ra ngoài mua một ít hạt dẻ rang đường… Ăn chút đồ vặt để hai vị lót dạ nha?”
Tôi vừa nghe mà nước miếng thi nhau chạy đua: “Lúc này còn hạt dẻ rang đường sao? Làm phiền ngươi mua cho chúng ta một cân!”
Sở Lam cười gật đầu, rời rời đi.
Gian hàng hạt dẻ rang đường đại khái ở gần đây, Sở Lam rất nhanh đưa ra một cái bọc giấy, Diệp Tô cẩn thận ngồi xuống cái ghế thấp lột vỏ hạt dẻ rồi rót trà cho tôi.
Tôi khẽ đưa chân chạm vào mặt hắn, chợt cảm thấy nhà đại phú hay phú ông bất quá cũng chỉ đến như vậy: trong tay có thức ăn ngon, lại có mỹ nhân bồi bên cạnh, muốn loại nào thì chỉ cần giơ tay lên. Cho nên hắc hắc cười gian: “Nhân sinh lý tưởng của ta chỉ cần như vậy!”
Diệp Tô cười liếc tôi một cái, phong tình vạn chủng. Tôi không khỏi trêu chọc hắn: “Đúng là tiểu giai nhân phong lưu! Chờ đến tối lão gia sẽ chọn thẻ bài của nàng”
Diệp Tô cực kỳ phối hợp làm ra vẻ mặt phong tình: “Đại gia ngài nên ôn nhu một chút…”
Tôi cười đến khản cả tiếng, ôm bụng lăn lộn khiến Diệp Tô sợ chết khiếp, vội vàng bắt mạch cho tôi, dù mạch thuận nhưng hắn vẫn nhăn nhó nửa ngày mới miễn cưỡng đồng ý nghỉ lại đây.
Hắn vừa định quở trách tôi mấy câu thì nghe thấy bên ngoài có tiếng đàn truyền tới, làn điệu du dương êm dịu, lúc sau nhịp điệu trở nên vui tươi, phấn chấn.
Tôi chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Diệp Tô chờ giải thích.
Diệp Tô nghe trong chốc lát, nắm tay tôi, vẻ trêu chọc trên mặt dần dần không còn: “Là bên nhà trúc kia truyền tới, bài này có tên là Đào chi yêu yêu. Người đánh đàn này… có lẽ là bằng hữu của nàng.”
Tôi giật mình, nhưng ngay sau đó thì hiểu rõ.
Đào chi yêu yêu, Chước chước kỳ hoa, Chi tử vu quy, Nghi kỳ thất gia*
*Các câu thơ trong bài Đào Yêu (Kinh Thi, Quốc Phong, Chu Nam)
“Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy,
Nghi kỳ thất gia.”
Nghĩa là:
“Đào tơ mơn mởn xinh tươi,
Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.
Hôm nay nàng đã theo chồng,
Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.”
Bài này nhằm chúc mừng cho những người có tình nên duyên giai ngẫu. Nhớ lại chặng đường đã qua, tôi chỉ có liên quan đến rất ít người, trong đó người không muốn gặp, tránh ở trúc lâu đánh đàn thì chỉ có Lâu Vân Thiên và Thẩm Niệm Ân mà thôi.
Tôi đoán là Lâu Vân Thiên.
Đang suy nghĩ, đột nhiên thấy lóe lên màu vàng của y phục Sở Lam nên quay hỏi Diệp Tô: “Cô nương xinh đẹp kia đang ở bên ngoài?”
Diệp Tô gật đầu: “Trong tay còn cầm cuộn tranh.” Lại hỏi tôi,” Không đi gặp bằng hữu của nàng à?”
Nếu như lời này là người khác nói, tám phần là muốn phủ định câu hỏi của mình, nhưng Diệp Tô lại hết sức thành khẩn, rõ ràng hy vọng tôi không có cái gì tiếc nuối.
Tôi cười cười: “Cái gì nên nói cũng đã nói rồi, nếu gặp lại chẳng qua cũng chỉ hỏi mấy câu khách sáo sống có tốt không, định không để cho họ bắt đầu cuộc sống mới sao. Thật ra ta nhìn thấy Sở cô nương có chuyện muốn nói, chàng có thể gọi nàng ta vào hay không? Ta cũng muốn cùng nàng nói chuyện một chút.”
Diệp Tô gật đầu, đứng dậy ra khỏi đình, một lát sau Sở Lam rụt rè xuất hiện, khom người trước tôi, lát sau tháo khăn che mặt ra, lo lắng ngồi đối diện tôi.
Hey, tình tiết này thật giống bạn gái cũ cùng với bạn gái mới đối mặt nha. Nàng ta nhìn tôi và tôi cũng vậy, Sở Lam tháo khăn che mặt ra thật xinh đẹp, dáng dấp tương tự như thiếu nữ dân tộc Duy Ngô Nhĩ, là loại vừa hào phóng nhiệt tình vừa có sức hấp dẫn.
Chắc đây là trường hợp đầu tiên mà nàng ta gặp phải, hiện tại Sở Lam đã mất hết bộ dáng thản nhiên lanh lợi như hồi nãy, hai tay cầm chặt cuộn tranh đặt trên đùi, thật giống với nhưng sinh viên mới ra trường đi phỏng vấn việc làm vậy.
Tôi không khỏi cười một tiếng:“ Sở cô nương muốn cùng ta nói chuyện gì? Có thể cho ta hỏi trước một vài vấn đề?”
Sở Lam lặng lẽ hít sâu, cười nói:” Phu nhân mời nói.”
“Lão bản mà Sở cô nương đã nhắc tới có phải là giám thị địa phương Lâu Vân Thiên, Lâu công tử?”
Sở Lam gật đầu: “Đúng vậy. Ta theo giúp đệ đệ đến học ở Thanh Đường, muốn mở một cửa hàng để tính toán lâu dài, nhưng tiền bạc trên người lại không nhiều lắm, Lâu công tử nghe đệ đệ ta nói muốn mở cửa hàng ở đây, liền cho đệ đệ ta vay năm ngàn lượng, hạn trong hai mươi năm, không tính lợi tức. Yêu cầu duy nhất của hắn là muốn ta chăm sóc cả khu vườn này thật tỉ mỉ, không để xảy ra một lỗi nhỏ nào.”
Tôi cười nói: ” Đúng là Sở cô nương đã làm được.”
Sở Lam cười nói cảm ơn, cảm xúc từ từ khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên: “Lâu công tử thường lui tới đây ngồi một chút, không uống rượu chỉ uống trà, đọc sách dạy đánh cờ. Trong lòng ta cảm thấy kỳ quái nên thường xuyên để ý đến hắn, ta…ta đã thích… nhưng hắn không thích ta.”
Nàng đỏ mặt, ánh mắt sáng long lanh nhìn thẳng tôi, không chờ tôi hỏi đã nói một mạch: “Phu nhân, hắn thích ngươi. Hắn từng đem một bức tranh giao cho ta và nói nếu cô nương trong tranh trở lại thì giao bức tranh lại cho nàng ấy. Nhưng qua mấy tháng sau, Lâu công tử quay lại lấy bức tranh. Hắn còn nói, cô nương trong tranh đã tìm được phu quân, đã không cần hắn quan tâm đến nữa”
Tôi không nhịn được, khóe miệng khẽ run rẩy, xem ra mỹ danh của bổn tọa đã được tuyên truyền khắp trong nước sao.
Sở Lam không chú ý đến vẻ mặt của tôi, vẫn tiếp tục nói: “Hai tháng trước, trong vườn nở rộ toàn là hoa mai, đệ đệ ta lại ghét bỏ hoa mai, nhưng ta đã dưỡng mai rất tốt, cả vườn đều mang phong cách ngạo nghễ của mai hoa, Lâu công tử đặc biệt rất thích, vẽ riêng một bức tranh, còn viết chữ lên đó nhưng cuối cùng không mang đi.”
Nàng dọn vật trên bàn đi, cuộn tranh trong tay cẩn thận mở ra
Trong tranh vẽ mấy bụi hoa mai, đóa hoa nho nhỏ màu vàng nở rộ ở đầu cành, bị tuyết dịu dàng rơi khiến cho hơi trĩu xuống, càng thêm kiều mỵ động lòng, khiến người ta cảm thấy thương xót. Phía sau cành mai đang trĩu xuống là một tiểu đình, mái đình bị tuyết che phủ hơn phân nửa, trong đình mơ hồ thấy được một dáng người đạm mạc, cũng không thấy rõ cho lắm.
Trên bức tranh chỉ đề một vài chữ ít ỏi:
“Tu đình thính tuyết,
Tịch mai tầm phương,
Khanh chi sở ngôn,
Kim tẫn dĩ thành chân,
Tuyết lô trung trà,
Chung bất khả đắc hĩ”.
(tạm dịch:
Xây đình ngắm tuyết,
Mai vàng tỏa hương
Lời nói của nàng
Đã thành sự thật
Muốn nhóm lò đun trà mai tuyết
Cuối cùng cũng không thể được.)
Suy nghĩ của tôi cũng đang cuồn cuộn theo bức tranh kia.
Sở Lam hỏi tôi: “Phu nhân có muốn gặp Lâu công tử không?”
Tôi lắc đầu: “Không gặp. Nếu hắn muốn gặp ta thì đã không trốn vào một chỗ nào đó mà đánh đàn. Mọi người không gặp nhau, đối với hắn cũng tốt mà đối với ngươi cũng tốt.”
Nét đỏ trên mặt Sở Lam lan nhanh, một hồi lâu nói:” Bức tranh này có lẽ Lâu công tử muốn phu nhân mang nó đi, coi như bạn cũ ngày xưa đem tặng phu nhân, lưu lại làm kỷ niệm cũng tốt… Cũng không uổng…”
Tôi gật đầu, đem bức tranh cuộn lại: “Ta mang đi một ít đồ vật cũ trong phòng, ngươi chịu trách nhiệm bổ sung vào đó”.
Sở Lam cảm kích cười một tiếng: “Đa tạ phu nhân thành toàn.”
Tôi nhún vai cười cười: “Ta cũng đã lập gia đình rồi, không thành toàn, chả lẽ còn ăn trong chén nhìn trong chậu sao? Hơn nữa ngươi nghe tiếng đàn cũng biết hắn đã nghĩ thông suốt. Ngươi báo cho hắn tới quả không sai!”
Ây, nói là nói như vậy, trong lòng tôi có một vạn con thú đang chạy tới chạy lui: Tiếng đàn vừa rồi là lúc trước tôi dùng để đùa giỡn mỹ nhân nhà tôi đấy! Có phải Lâu Vân Thiên nghe được chút ít cái nội dung không nên nghe, khiến cho một thiếu niên có tâm hồn thuần khiết trong nháy mắt bị tàn lụi đi?
Tội lỗi tội lỗi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook