Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh
Chương 24: Dẫn bạn gái về nhà

“Dì ấy là một người rất tốt.” Nghe xong một lúc, Lưu Tử Đồng cũng trầm mặc hồi lâu, sau đó mới xoa hốc mắt nói, Lâm Đế giữ chặt gáy cô, hôn lên khóe mắt, nhẹ nhàng đáp: “Ừa.”

Lưu Tử Đồng lập tức nắm chặt cổ áo anh, quỳ gối kế bên đùi anh, nói: “Anh phải thật hiếu thuận với dì ấy đấy.”

“Ừa.” Anh tùy ý cô nắm lấy, cổ áo bị cô dùng sức siết chặt tạo ra dấu đỏ, Lưu Tử Đồng lại nói: “Em cũng sẽ hiếu thuận với dì.”

Lâm Đế khóe môi cong lên, giấu không được ý cười: “Được.”

Hai người nói chuyện một lúc thì đồ ăn được đưa tới, Lưu Tử Đồng từ trên đùi anh nhảy xuống đi ra lấy cơm, sau đó ngồi bên cạnh người anh, mở túi thức ăn lấy hộp cơm ra, Lâm Đế đi lấy nước ấm và hai đôi đũa, gắp cho cô một miếng sườn, cô cười ngoạm lấy, nói: “Sườn chính là món ăn ngon nhất của nhà hàng này, con của ông chủ đã từng đi học vẽ chỗ của em một thời gian.”

“Học thế nào?” Anh lựa thức ăn cho cô, còn bản thân chỉ ăn một ít rau xanh.

“Cũng không có gì, cậu bé không phải thích học vẽ lắm, nổi lên hứng thú thì đi học một chút.” Lưu Tử Đồng gắp thịt cho anh: “Anh đừng ăn rau không chứ.”

Lâm Đế ăn một miếng thịt ba miếng rau, lại ăn thêm cơm, Lưu Tử Đồng nói: “Vừa phí tiền lại phí thời gian, rất nhiều người chỉ coi vẽ tranh là hứng thú, còn đi theo con đường chuyên nghiệp thì rất ít, đại đa số đều theo không nổi. Năm đó em tốt nghiệp đại học, rất nhiều bạn cùng khóa đều chuyển qua làm họa sĩ vẽ tranh minh họa hoặc vẽ quảng cáo, theo đến cuối cùng chỉ còn em, sư huynh và sư tỷ là ba người.”

Lâm Đế nói: “Đại học của anh khi tốt nghiệp cũng rất nhiều người đổi nghề.”

Lưu Tử Đồng nghiêng đầu nhìn anh: “Anh tốt nghiệp Học viện điện ảnh Kim Thành đúng không?”

“Ừa.” Lâm Đế gặp miếng sườn cuối cùng đưa đến bên miệng cô, Lưu Tử Đồng nhích lại gần để cắn, anh đột nhiên chuyển đũa sang hướng khác làm cô bị hụt, cô cười: “Anh làm gì đấy?”

Lâm Đế lại đưa miếng sườn trở về, hướng tới trước mặt cô, Lưu Tử Đồng không nhúc nhích, cô nói: “Anh đang dụ cún con đấy à?”

Lâm Đế không động đậy, cũng không đáp lời.

Lưu Tử Đồng nhìn anh hai giây, tay chống trên đầu gối của anh, nhích lại gần muốn cắn, anh lại lần nữa chuyển đi, khóe môi mang theo ý cười, Lưu Tử Đồng liền biết, người này đang dụ cô cắn, cô lần nữa nhích tới, môi đã đụng được đến miếng sườn, anh lại lấy đi,  Lưu Tử Đồng lập tức túm lấy cổ áo anh kéo về phía mình, hung hăng hỏi: “Anh có cho em ăn không đấy?”

Lâm Đế nhìn nét hung hăng đó, thực tế là trong mắt cô toàn mang theo ý cười, anh cúi đầu nói: “Xin anh đi?”

Lưu Tử Đồng ‘a’: “Chỉ có một miếng sườn mà em phải xin anh nữa hả?”

“Xin hay không?” Anh hỏi lại.

“Không xin.”

“Vậy để anh ăn.” Anh nói như thế Lưu Tử Đồng không tin, vẫn còn đang giữ tư thế nắm cổ áo anh, nhìn anh chằm chằm, Lâm Đế cũng nhìn cô, đưa miếng sườn đến bên miệng mình, còn cố ý dừng lại hai giây, Lưu Tử Đồng còn bất động, cô nhìn anh, Lâm Đế: “…… Thật không xin?”

“Không xin.” Lưu Tử Đồng hừ một tiếng.

“Vậy được rồi.” Lâm Đế thật sự cắn miếng sườn.

Lưu Tử Đồng: “…. Anh….” Giây tiếp theo, cổ bị giữ chặt, môi bị lấp kín, miếng sườn được anh đẩy từ miệng anh qua miệng cô, có mùi vị của thịt, lại còn cả cả mùi vị nước chấm, Lâm Đế nặng nề hôn lên môi cô, nói: “Anh xin em ăn.”

Lưu Tử Đồng: “Anh có ý gì hả?”

Tai Lâm Đế ửng đỏ: “Có.”

Lưu Tử Đồng cười rộ lên, kéo cổ anh.

Anh để mặc cô kéo, lại gắp thêm đồ ăn khác cho cô, nói: “Weibo người nọ, anh đã tìm được rồi.”

“Ai ạ?” Lưu Tử Đồng ngồi vào trong lòng ngực anh, hỏi.

Lâm Đế xoa khóe môi cô: “Tiêu Tích.”

“Quả nhiên là cô ta?” Lưu Tử Đồng nhướng mày.

“Ừa.”

Lưu Tử Đồng cười: “Thật là nhìn không ra…”

Lâm Đế không hé răng, đưa tay thu dọn thức ăn vụn trên bàn, Lưu Tử Đồng nói: “Em nghĩ lại thì….”

“Nghĩ gì đó?” Lâm Đế cột túi rác lại, ném vào thùng, Lưu Tử Đồng sửa sang lại quần áo, nói: “Em đang nghĩ, nên tha thứ hay không nên đây.”

Lâm Đế: “Nếu không tha thứ thì em làm thế nào?”

“Vậy phải suy nghĩ thật cẩn thận rồi đúng không? Thật ra….em vẫn luôn cho rằng tự mình sống thôi, nên cũng chưa bao giờ để ý đến bên ngoài như thế nào, chắc là do em có người chống lưng, có một gia đình tốt, có một phần khả năng có thể tự nuôi bản thân mình….”. Từ đó đến nay là do cô có hoàn cảnh tốt, từ nhỏ đã là bảo bối ở trong nhà, việc dạy cô đa số là do ông nội làm chủ, ông chăm cô thành một người mềm mại, bên ngoài cũng có nhiều ác ý về cô, nhưng cô chỉ chuyên tâm làm việc mình thích cho tốt, đương nhiên nếu có người quá đáng khi dễ cô, cô vẫn sẽ phản kích lại.

Nếu cô không ra tay thì không nói, nhưng vừa ra tay thì đến cơ hội sống đối phương cũng không có.

Nhưng vấn đề là ở chỗ, cũng không có nhiều người có thể khi dễ đến cô. Sự việc trên Weibo lần này thì khác, thứ nhất là do cô cảm thấy gần đây đang rất chán, thứ hai cô cảm thấy đúng là do mình sai trước, thứ ba, Tiêu Tích chỉ đơn giản muốn khiến cô rời đi, đổi một trợ lý mới cho Lâm Đế, nhưng đằng sau còn tiết lộ ra việc của Trần Châu và Chu Mễ Nhã khiến cô trở tay không kịp.

Quan hệ của ba huynh muội bọn họ chỉ có chính bọn họ rõ ràng, bên ngoài liên tục nghị luận ba hoa chích chòe hướng tới cô, tất cả đều không phải sự thật, cô không cần thiết phải đi phân minh, bản thân cũng không phải minh tinh nổi tiếng gì, không sống dựa vào cái này, xem ra cũng không có gì đáng sợ.

Lưu Tử Đồng nghĩ một lúc, cuối cùng tính toán.

Đem quyết định này nói cho Lâm Đế, Lâm Đế nhéo cằm cô, hôn cô một cái, nói: “Anh định đi về nhà, em về không?”

Lưu Tử Đồng cười nói: “Dạ về.”

Vì thế hai người liền dọn dẹp, Lâm Đế đeo khẩu trang lên, nắm tay cô đi ra huyền quan, vừa lúc đó cánh cửa bị bên ngoài đẩy vào, cô trợ lý nhỏ ôm một chồng tư liệu bước vào, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai người ở trong phòng làm việc, sợ đến mức run lên, nhìn kỹ lại phát hiện là Lưu Tử Đồng vội vàng nói: “Lưu tỷ!”

Phía sau có người đang nắm tay Lưu Tử Đồng, mắt nhìn thấy người đàn ông này cao lớn lại đeo khẩu trang, cô ấy chần chờ một chút, nửa ngày sau mới nói: “Vợ ông chủ.” (1)

(1) Đã được nhắc đến ở chương 13

Lâm Đế: “……” Anh nhìn về phía Lưu Tử Đồng, nhướng mày dò hỏi, Lưu Tử Đồng nhịn cười: “Phòng làm việc này em là ông chủ, anh là người yêu của em, gọi là ‘vợ ông chủ’ có phải hợp lắm hay không?”

Lâm Đế: “Ừm.”

Nghe được ra sự không tình nguyện, Lưu Tử Đồng làm bộ như không có gì, cô hỏi trợ lý: “Sao em lại đột nhiên đến đây?”

Trợ lý vốn dĩ đang nhìn trộm bộ dáng đeo khẩu trang của Lâm Đế, bị Lưu Tử Đồng gọi hỏi liền vội vàng phản ứng, nói: “Em đang sửa lại số lượng tiền đã quyên góp, có một số quyển em quên cầm theo.”

Lưu Tử Đồng hỏi: “Quyển nào vậy?”

“Quyển ghi chép đồng hương quyên góp để xây dựng trường tiểu học ạ, chị Lưu, chị muốn xem qua không? Em định tối nay sẽ gửi qua cho chị đấy.” Cô trợ lý nhỏ vừa nói vừa đi vào bên trong.

Lưu Tử Đồng cũng đi theo, cô nói với Lâm Đế: “Hay anh về nhà trước được không? Em ở lại xem một chút.”

Lâm Đế: “Anh chờ em.”

“Dạ được.” Lưu Tử Đồng ngồi vào bàn làm việc, cô trợ lý đem sổ sách tư liệu để hết ở trên bàn, hai người cùng nhau thảo luận, Lâm Đế đến ngồi xuống ghế sô pha, tay đặt trên chỗ vịn, nhìn cô, mặt mày ôn nhu.

Ước chừng mười phút sau, Lưu Tử Đồng vẫn chưa xong.

Cô trợ lý nhỏ đã trình bày hết tất cả sự việc, đứng lên, nhìn qua ‘vợ ông chủ’ đang ngồi trên ghế sô pha, chân dài bắt chéo, mặc dù trầm mặc nhưng khí thế không thể xem nhẹ, cô ấy lén lút đi qua, ngồi xuống đối diện anh, chống cằm gọi: “Vợ ông chủ ơi.”

Lâm Đế thu hồi ánh mắt đang nhìn Lưu Tử Đồng, im lặng nhìn cô sinh viên trước mặt.

Cô trợ lý nhỏ cười tủm tỉm: “Anh có phải là…. Lâm Đế không ạ?”

Lâm Đế vẫn trầm mặc không nói.

Cô trợ lý nói: “Em biết đúng là anh mà. Ngoại trừ Trần Châu lão sư thì anh là người thứ hai được chị Lưu đưa đến phòng làm việc đấy ạ.”

Giọng nói Lâm Đế có chút lạnh: “Người thứ hai?”

“Dạ đúng rồi.” Cô trợ lý nhỏ không phát hiện ra ngữ khí của anh, cười tủm tỉm nói: “Anh có thể tháo khẩu trang xuống được không ạ? Để cho em nhìn một chút?”

Lâm Đế: “Không được.”

Cô trợ lý cũng không thất vọng, cười nói: “Vậy thôi ạ. Lâm lão sư, anh thích chị Lưu điểm gì ạ?”

Lâm Đế: “Đều thích.”

Cô trợ lý nhỏ cười nói: “Anh thật sự có ánh mắt đấy ạ.”

Lâm Đế: “Ừ.” Sau đó anh nhìn qua Lưu Tử Đồng đang gọi điện thoại phía bên kia, hỏi: “Cô ấy quyên tặng rất nhiều trường học sao?”

“Đúng vậy ạ.” Cô trợ lý nhỏ nghe nhắc đến điều này lập tức hăng hái hẳn: “Chị Lưu từ lúc vẽ tranh kiếm được tiền thì vẫn luôn liên tục làm từ thiện, hiện tại cũng gần được chín năm rồi ạ. Lúc trước chị ấy bán được một bức tranh thì lấy tiền đó để quyên góp, hiện tại thì chị ấy đã nhận học sinh, học phí cũng ưu đãi hơn người khác rất nhiều, nhưng tất cả tiền học phí chị ấy cũng lấy đi quyên góp, lấy danh nghĩa từ học sinh của chị ấy………..”

Cô trợ lý nhỏ cứ nói liên miên, càng nói càng hăng say.

Lâm Đế yên lặng lắng nghe, nghiêng đầu nhìn Lưu Tử Đồng, vô cùng ôn nhu.

Anh thích phụ nữ như vậy, rất ưu tú.

Chờ Lưu Tử Đồng làm xong đã là 1 tiếng sau, cô đứng dậy, nhìn Lâm Đế, cười nói: “Chờ em lâu không?”

“Không lâu.” Anh duỗi tay, nắm lấy tay cô, nói: “Đi thôi.”

Đồng thời khoác áo thêm vào cho cô, Lưu Tử Đồng mặc áo khoác, ngáp một cái, hai người ra phòng làm việc rời đi trước, Lưu Tử Đồng quay đầu nói với trợ lý: “Em đừng về quá trễ, làm xong liền về nhé.”

Cô trợ lý nói: “Đêm nay em không về ạ, em lên lầu ngủ.”

Lưu Tử Đồng: “Lại cùng bạn trai cãi nhau sao?”

Cô trợ lý hừ một tiếng: “Đúng vậy ạ, anh ta đúng là người phiền phức.”

Lưu Tử Đồng nhẹ nhàng cười, nói: “Vậy em nhớ đóng cửa sổ cho kỹ nhé.”

“Dạ, em biết rồi.”

Ra khỏi phòng làm việc đã rất nhanh đến 9 giờ tối, khởi động chiếc Telsa, hai người lái về hướng khu biệt thự.

Trong lúc đó Chu Tố Mẫn có gọi điện cho Lưu Tử Đồng, hỏi cô khi nào về, Lưu Tử Đồng trả lời bà rằng cô còn ở bên ngoài, tối nay cô sẽ về.

Chu Tố Mẫn cũng không hỏi lại, chỉ cần cô không chạy đi làm trợ lý thì bà cũng không quản chặt đến như vậy.

Lúc trước Lưu Tử Đồng thường đậu xe ở trong sân nhà, nhưng hôm nay cô trực tiếp chạy đến hầm gửi xe, đi thang máy lên mặt đất, đi theo Lâm Đế về nhà anh.

Dì giúp việc mở cửa, chỉ tay vào phòng khách, nói: “Chị Đỗ đang đọc sách.”

Lâm Đế đưa áo khoác của anh và Lưu Tử Đồng cho dì giúp việc, đi về phía phòng khác, Đỗ Nhu đặt sách trên đùi, đôi mắt nhắm lại, chắc là đã ngủ quên.

Lâm Đế đi qua lấy cuốn sách trong tay Đỗ Nhu, nhẹ giọng nói: “Mẹ, lên lầu ngủ đi.”

Đỗ Nhu lúc này mới cử động lên, bà đưa tay sờ đầu Lâm Đế, “Lâm Lâm, con đã về rồi hả?”

“Dạ.” Lâm Đế đỡ bà ngồi lại, động tác nhẹ nhàng, từ trước đến nay khí thế lạnh lẽo thế nhưng lại phai đi rất nhiều trước mặt Đỗ Nhu, anh quay đầu kéo Lưu Tử Đồng lại gần hơn, nói khẽ với Đỗ Nhu: “Mẹ, con dẫn bạn gái về đây.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương